Này! Mì ramen của ông đây!
Tôi đúng thiên tài. Công lực là sáu nghìn tỷ không trăm hai mươi tám bk đó!
Tôi là thiên tài. Nếu hỏi tôi thiên tài đến mức nào...
Ừm~ chẳng lẽ không có đơn vị nào để đo lường thiên tài sao?
Trên mạng thỉnh thoảng có người nói ra mấy câu ngớ ngẩn rất thú vị đúng không?
Giả vờ ngốc cũng là một tài năng không thể xem thường.
Vì vậy, tôi nghĩ có thể dùng "bk" làm đơn vị đo thiên tài!
Thỉnh thoảng bịa ra được một câu nói khiến người khác bật cười thì tính là 1bk.
Mỗi lần đi du lịch đều gặp án mạng thì tính là 10.000bk.
Ngài Einstein thì là 28,9 tỷ bk.
(Ghi chú: Ở đây "bk" lấy từ Romaji của từ "Baka" trong tiếng Nhật.)
"NiNi-sama gặp nguy hiểm à?"
Tôi hoảng hốt gọi điện cho Anderson.
Tin nhắn gửi đến ngay sau khi tôi vội vàng ăn xong bữa.
NiNi-sama gặp nguy hiểm.
Một dòng chữ vừa ngắn gọn vừa chấn động.
Tôi nhờ Yuki đi thanh toán, còn mình thì vừa ra khỏi quán đã gọi điện ngay.
"Đúng vậy, Minh giới cuối cùng cũng ra tay thật rồi."
Giọng Anderson vô cùng gấp gáp.
Minh giới ra tay thật sẽ như thế nào, tôi không rõ, nhưng chỉ cần biết NiNi-sama gặp nguy hiểm là đủ rồi.
"Dù sao thì, giờ tôi chạy đến nhà NiNi-sama là được đúng không?"
Khỉ thật. Vừa nãy lẽ ra tôi nên nghe điện thoại sớm hơn mới phải?
Tình huống từng giây từng phút đều quan trọng, chuyện này đã xảy ra rồi còn gì?
Tôi lẽ ra phải nghe điện thoại ngay lập tức.
Bây giờ đâu phải lúc ăn uống.
Nếu vì thế mà lỡ mất cơ hội cứu NiNi-sama—
Nghĩ đến đây, tôi lạnh cả sống lưng.
"Ừm... nhờ cậu vậy."
Anderson có vẻ hơi khó xử.
"Nếu cậu lo tôi sẽ gặp nguy hiểm thì thật ra không cần bận tâm đâu."
"...Xin lỗi, Aikawa. Ngoài cậu ra, tôi không còn ai để nhờ nữa."
Có lẽ vì vẻ mặt tôi khi cúp máy quá nghiêm trọng, Yuki đứng bên cạnh trông rất lo lắng.
"Yuki, làm ơn chở tôi về nhà, gấp lắm."
"Đ-được thôi, nhưng vậy có ổn không? Vừa nãy cậu nói phải đến nhà NiNi-sama mà."
"Đúng vậy."
Nói thật thì, so với nhà tôi, chỗ này gần nhà NiNi-sama hơn.
Dù vậy, vẫn phải về nhà một chuyến đã.
Tôi không biết Minh giới ra tay thật sẽ dữ dội đến mức nào.
Nhưng, nếu điều đó đủ để đánh bại NiNi-sama, thì với tôi chắc cũng chẳng giúp được gì.
Dục tốc bất đạt.
Tôi leo lên xe đạp của Yuki.
Rồi ôm chặt lấy người Yuki.
"Đ-đừng... đừng sờ bụng tôi. Tôi ngại lắm."
"Đừng lo. Con gái có chút mỡ mới dễ thương."
"Tôi tập điền kinh là để giảm cân đấy."
"Muốn giảm cân thì cậu nên bỏ thói quen dùng sốt chấm thì hơn?"
Ai biết thì biết thôi, Yuki thuộc dạng ngực khủng tiềm ẩn.
Mỡ tích tụ từ sốt, mì ramen các kiểu, cộng với lượng vận động để tiêu hao chúng.
Có lẽ chính sự cân bằng giữa hai thứ đó đã tạo nên bộ ngực khủng tiềm ẩn này.
Cơ chế phát triển ngực khủng là đề tài nhiều tranh cãi, nhưng tôi nghĩ đến giờ vẫn chưa có luận điểm nào chạm đến cốt lõi.
Nhờ mấy chuyện này, tôi bớt sợ cảm giác xe đạp lao vun vút.
Về đến nhà, tôi liền cầm lấy chiếc cưa máy dựng ở lối vào.
Thứ này gọi là Ma trang luyện khí, là đạo cụ để biến thân thành Masou-Shoujo.
"Nhân tri, vương tử lai triệu, nãi ngã đán, tỉ thảo hữu, ai khả nhiên tuỳ."
Niệm một câu chú là có thể nhận được hiệu quả thần kỳ.
Chớp mắt tôi đã biến thân xong.
Biến thành biến thái.
Không phải. Là Masou-Shoujo mới đúng.
Quần áo, áo khoác, ví tiền và điện thoại trên người đều biến mất, bộ cosplay màu hồng ôm sát lấy thân thể tôi.
Váy xếp bèo, quần lót đều là kiểu nữ.
"Vậy thì, tôi đi đây rồi về."
"Ư... A, Aikawa. Không có nụ hôn tiễn biệt à?"
"Hả?"
"Tôi nghe nói vợ chồng đều làm vậy mà, nhưng cậu chẳng chịu lần nào."
"Muốn trách thì tôi cũng chịu thôi."
Tôi và Yuki đã hôn nhau mấy lần rồi.
Nhưng—bảo tôi coi đó là chuyện thường ngày thì không được.
Ngại chết đi được.
Tôi gãi má, cảm giác đầu óc rối tung.
Thế là—
Chụt.
Yuki hôn lên má tôi.
"Đi cẩn thận nhé."
"Cậu... Ể? Ừ, ừm."
"Ể? Aikawa vừa nãy không phải bảo tôi hôn chỗ đó à?"
...Xem ra Yuki hiểu nhầm động tác gãi má của tôi thành kiểu làm nũng "Tôi muốn cậu hôn chỗ này~".
"Vậy tôi đi đây."
Tôi lẩm bẩm thật nhanh rồi lao ra khỏi nhà.
Sau đó tôi bay vút lên trời, nhanh như Anpanman.
Để xua tan cảm giác ngại ngùng.
Điều khiến tôi vui nhất khi biến thành Masou-Shoujo là có thể bay như thế này.
Ai mà chẳng từng mơ ước từ nhỏ.
Tôi cũng vậy thôi.
Tôi bay vào mây, tránh ánh mắt người khác.
Dù sao thì, tốc độ hiện tại của tôi cũng kinh khủng lắm rồi.
Nếu bay trên cao tốc chắc tám phần bị camera tốc độ chụp lại.
Nếu để cảnh sát thấy tôi thế này, chắc đội cảnh sát đặc nhiệm sẽ lập tức bao vây nhà tôi.
Nhưng, cứ trốn trong mây mãi cũng không biết mình bay đến đâu.
Thò đầu nhìn xuống thế giới bên dưới xem sao.
Nói kiểu này, cứ như thần thánh vậy.
—A, đúng là đã đến gần nhà NiNi-sama rồi.
May quá may quá.
Chỉ có ngốc mới vội vàng mà bay quá đà thôi.
Ờ, nhà cô ấy ở khu nào nhỉ?
Những lúc thế này, thật mong có điện thoại để dùng.
Biến thành Masou-Shoujo, quần áo và đồ mang theo đều biến mất.
Nên muốn dùng điện thoại tra bản đồ cũng không được.
Tôi từng đến nhà NiNi-sama vài lần, nhưng khi đó là đi bộ chứ không phải bay từ trên trời.
Hơn nữa, lúc đi tàu điện tôi cũng không ngó cảnh vật ngoài cửa sổ.
Nhưng tôi vẫn tìm ra được.
Ở đằng kia.
Chắc chắn là chỗ đó.
Tôi hạ cánh xuống một nơi đang xảy ra dị biến.
Đó là một cảnh tượng kinh ngạc.
Những sinh vật kỳ lạ mặc đồng phục học sinh cổ đứng cổ áo—Megalo.
Chúng là quái vật được tạo ra để đối phó với Masou-Shoujo.
Sức mạnh của chúng được phân cấp, tôi dù biến thành Masou-Shoujo cũng không dễ gì hạ được Megalo cấp AA.
Chúng ở đó.
Một hai con thì tôi chắc cũng xử lý được.
Nhưng, số lượng Megalo ở đó đếm không xuể.
Chúng xếp hàng ngay ngắn bao vây lấy khu chung cư cũ, hàng ngũ kéo dài ra cả đường phố và ngõ hẻm.
Trên mái nhà dân, trên dây điện nối các cột điện, chỗ nào đặt chân được đều có động vật.
Không biết là đang quay phim, hay có người hóa trang đến xem hải cẩu hay lợn rừng lạc vào thành phố?
Người bình thường chỉ nghĩ được đến thế thôi.
Nhưng tôi thì rùng mình.
Đám này là thật sự đấy.
Chúng thật sự muốn giết NiNi-sama.
Một trăm con? Chưa hết đâu.
Cảnh tượng này còn hơn cả concert của GLAY.
Quy mô lên đến hàng vạn con.
Một bầy Megalo lớn như vậy mà vẫn ngoan ngoãn chờ lệnh, thật quá kỳ lạ.
Chẳng lẽ, NiNi-sama đã bị hạ rồi?
Không, khoan đã.
Ngược lại, NiNi-sama chắc vẫn ổn.
Nếu mọi chuyện kết thúc rồi, đám này đâu còn ở đây.
Tôi căng thẳng, bay vượt qua bầy Megalo tụ tập.
Bay vào trung tâm.
Có một người phụ nữ đứng quay lưng về phía khu chung cư cũ.
Dáng người hơi cao. Tóc hơi dài.
Và, vòng một cực kỳ hoành tráng.
Đó chính là người phụ nữ mạnh nhất Minh giới "Negrelia Nebiros", thường gọi là NiNi-sama.
Trang phục nhẹ nhàng chẳng giống đồ mùa đông chút nào.
Mặc mỏng như vậy, cứ như ra máy bán nước tự động trước chung cư mua đồ uống.
Dưới chân cũng không đi giày, mà đi chân trần với dép lê.
"Ha~"
Lúc này, NiNi-sama ngáp một cái, dụi mắt.
Ai nhìn cũng thấy cô ấy rất buồn ngủ.
Nếu là tôi bị bầy giống như dân phượt này vây đánh thức, chắc tôi đã cáu lắm rồi, vậy mà NiNi-sama chẳng tỏ vẻ khó chịu gì.
"Bắn đi bắn đi bắn đi bắn đi!"
Megalo toàn là sinh vật kỳ lạ dễ thương như thú nhồi bông, nhưng trong số đó có một bóng người.
Một người đàn ông cao gầy đeo kính.
Kiểu tóc giữa Beethoven và Koizumi Junichiro, còn khoác áo choàng.
Là gương mặt lạ hoắc.
Rõ ràng hắn là người chỉ huy đám Megalo này.
Trông ra vẻ ghê gớm lắm.
Bao nhiêu tuổi nhỉ? Mặt nhìn khá trẻ, nhưng kiểu tóc lại già dặn.
Áo choàng cũng xịn.
Tôi vừa nghĩ vừa chạy đến bên NiNi-sama.
"Đừng để sóng ma lực bị ngắt! Bắt cô ấy nghỉ ngơi!"
Có thú ăn kiến và mấy con khác đang bắn tia sáng vào NiNi-sama trông rất buồn ngủ.
Nhưng, những tia sáng đó không chạm được đến NiNi-sama.
Bình thường thì câu thoại phải là "Đừng để cô ấy nghỉ ngơi!", vậy mà lại thành ra bắt NiNi-sama nghỉ ngơi.
Nhờ câu thoại này, tôi hiểu được ý đồ của đám Megalo.
NiNi-sama có năng lực làm vô hiệu hóa mọi vật liên quan đến ma pháp.
Nhưng, nếu dùng sức mạnh quá mạnh, cơn buồn ngủ sẽ ập đến.
Cái kiểu tóc giữa Beethoven và Koizumi Junichiro—mỗi lần tả thế này cũng phiền, gọi tắt là "Beirou" đi.
Có thể thấy, Beirou muốn liên tục bắn sóng ma lực vào NiNi-sama để cô ấy ngủ gục.
Nói NiNi-sama là người mạnh nhất Minh giới, thật ra sức mạnh của cô ấy có khi đứng đầu cả ba giới.
Nhưng chỉ cần ngủ gục, cô ấy cũng chỉ là một người phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng, ngực bự mà thôi.
"NiNi-sama, cô không sao chứ?"
"Ồ, nhớ cậu là... nhóc thịt băm thô?"
NiNi-sama thấy tôi liền vẫy tay.
"Tôi là Aikawa. Aikawa Ayumu."
Tôi bay qua đầu Megalo, đến trước mặt NiNi-sama.
"À~ đúng đúng. Cậu tên đó mà."
"Tình hình có vẻ căng thẳng—nhưng NiNi-sama, cô chắc có thể dọn sạch đám này một lần chứ?"
"Ừm~ ra tay thì được thôi."
"Có gì bất tiện sao?"
"Nếu liều mạng thì chắc tôi thua trước khi quét sạch kẻ địch mất. Nói chung, tôi đang chờ đối phương hết ma lực—thế là cậu xuất hiện."
Ha~~~~
NiNi-sama ngáp một cái thật dài.
Dù bị bắn tia sáng, với cô ấy dường như chẳng khác gì gió thoảng.
Nói cách khác, trận chiến bây giờ là xem Megalo hết ma lực trước, hay NiNi-sama ngủ trước.
Thì ra ngay cả NiNi-sama cũng không dọn sạch nổi nhiều kẻ địch thế này.
Xem ra—Minh giới ra tay thật, nghĩa là đem toàn bộ binh lực tấn công một quốc gia để đối phó với một người.
"Vậy thì, để tôi thay cô chịu đòn nhé."
Nói xong, tôi ra vẻ ngầu đứng chắn phía trước, thử đỡ tia sáng của Megalo—
Kết quả là tôi bị bắn bay cả người, sau gáy còn đập vào tường chung cư.
Thì ra là vậy, thì ra là vậy.
Tia sáng đó mạnh thật đấy.
Biến thành Masou-Shoujo, cơ thể tôi còn chắc hơn cả kho Inaba, vậy mà trúng một phát đã thấy không ổn rồi. (Ghi chú: Kho Inaba là hãng xây kho quảng cáo rằng "dù có trăm người ngồi lên cũng không sập".)
Cảm giác như xương toàn thân đều vỡ vụn.
"Cậu không sao chứ? Nhóc Aikawa."
"Tôi là zombie nên không sao đâu."
Được NiNi-sama kéo dậy, tôi hô một tiếng rồi đứng vững lại.
"Đừng cố quá nhé."
"Nói vậy chứ, NiNi-sama, cứ thế này thì sớm muộn gì tình hình cũng bất lợi cho cô—"
"Đau đầu thật. Tôi còn phải vẽ bản thảo nữa."
Làm sao đây? Phải đối phó thế nào mới đúng?
Khi tôi đang lo lắng, phát hiện ngoài Beirou còn có một bóng người khác.
Chẳng lẽ, đối phương có hơn một chỉ huy?
Không, sai rồi.
Dáng người cao gầy; khuôn mặt chuẩn quý ông Anh quốc.
Đó là Anderson.
Tôi nghi ngờ mắt mình.
Sao Anderson lại đứng về phía Beirou?
Không, chắc là bị ép buộc thôi.
Anderson đại diện cho tổ quốc xuất hiện ở đây, nhưng anh ấy không muốn tuân lệnh.
Nên mới gọi điện cho tôi.
Anderson...
Anderson, người có cú mèo đậu trên vai, trông rất khó xử.
Con cú đó—chắc là Megalo đã kết bạn với Haruna nhỉ?
"Này, cầm đầu là ngươi phải không!"
Tôi hét lớn về phía Beirou.
"Gì cơ?"
Uwah, hắn trả lời mà còn ra vẻ.
Beirou giơ tay, đám Megalo liền ngừng bắn.
Nhìn vào mắt là biết.
Hắn coi thường tôi.
Không biết là do có đông Megalo nên mới hống hách, hay bình thường đã vậy rồi.
"Chúng ta không thể nói chuyện sao?"
"Chính vì không muốn nói chuyện nên mới đánh nhau."
Nói cũng đúng.
Chiến tranh đã bắt đầu rồi.
"Như cậu ấy nói, thử nói chuyện xem sao?"
Anderson vừa đi về phía tôi vừa nói với Beirou.
"Kẻ mạnh thì không có lý do gì phải nghe kẻ yếu cả? Tốt nhất là cậu nên nhận rõ vị trí của mình."
Xem ra, Beirou thuộc dạng không nghe ai—hắn có vẻ là thanh niên cứng đầu.
Không, không đúng.
Hắn có ý muốn đàm phán với chúng tôi.
Bằng chứng là Beirou ra lệnh cho Megalo ngừng bắn.
Nhưng, tôi phải làm gì đây? Đối mặt với kẻ có vũ khí, người không có vũ khí chẳng thể cứng rắn được.
Hắn muốn đàm phán là vì hắn đang chiếm ưu thế trong tình thế này.
"Về cơ bản, Thâm Uyên Thứ Bảy đã rút khỏi chiến tuyến từ lâu. Đến nước này còn cần gì phải lật đổ họ?"
Thái độ vui vẻ thường ngày không biết đi đâu mất. Mặt Anderson căng thẳng đến méo mó.
Tôi cũng muốn hỏi rõ điểm đó. Có lẽ có thể dùng làm tài liệu đàm phán.
Beirou trả lời:
"Đây là để kiểm soát hệ thống Megalo."
Giọng điệu, thái độ, biểu cảm đều cao ngạo.
Xem ra tôi không thể có cảm tình với Beirou.
"Hệ thống Megalo, tốt nhất nên giao cho Thâm Uyên Thứ Bảy quản lý."
Cái gọi là hệ thống Megalo, là do một nhóm cường giả Minh giới tên "Thâm Uyên Thứ Bảy" sáng lập.
Người phát minh đương nhiên hiểu rõ hệ thống nhất, nên ý kiến của Anderson chắc không sai.
"Merengue mất kiểm soát, còn Dubais hành động thiếu suy nghĩ... Tiếp tục để Thâm Uyên Thứ Bảy như vậy chỉ có hại cho Minh giới."
Thì ra là vậy.
Beirou không phủ nhận giao hệ thống Megalo cho Thâm Uyên Thứ Bảy quản lý là tốt hơn, nhưng hắn muốn chỉ trích tư cách của các thành viên đó.
Đúng là, trước có King of the Night gây sóng gió; Merengue lại lợi dụng một gã đeo kính, khiến ba giới dính vào hiện tượng chuyển giới; còn vua một nước nhỏ thì đến phòng khách nhà dân thường, tham dự hội nghị thượng đỉnh ba giới mà số người dự họp tối thiểu cũng không ghi rõ.
Có người phản cảm với họ cũng không lạ.
"Negrelia... chắc không liên quan gì đến mấy chuyện đó chứ?"
Đúng vậy. Yuu và NiNi-sama chẳng phải đã rời bỏ quốc gia và chiến tranh, sống yên ổn rồi sao?
Họ đâu phải người có vấn đề.
"Chỉ cần Thâm Uyên Thứ Bảy chết, quyền sở hữu hệ thống Megalo sẽ chuyển sang chúng tôi."
Thì ra mục đích của bọn này là Megalo.
Dù không rõ đó là hệ thống gì, nhưng tôi nhớ trước đây Yuu cũng từng mang theo Megalo bên mình.
Chẳng lẽ Thâm Uyên Thứ Bảy đều có thể tự do điều khiển Megalo?
Và, người Minh giới muốn cướp quyền kiểm soát.
Để làm gì?
Vấn đề là ở đó.
Có Megalo rồi, họ định làm gì?
"Chẳng lẽ—ngươi định phát động chiến tranh?"
Anderson lộ vẻ phẫn nộ.
"Nếu ta trả lời—đúng vậy thì sao? Dân số Minh giới sắp bùng nổ. Đó là do đã mất giới hạn tuổi thọ. Chúng ta cần lãnh thổ. Vì vậy cần vũ lực, cần Megalo!"
Cùng lý do với Villiers.
Thì ra chiến tranh xâm lược có thể bắt đầu từ lý do trống rỗng như vậy.
"Dù vậy, các ngươi cũng không cần giết Thâm Uyên Thứ Bảy chứ?"
Tôi chất vấn Beirou.
"Bởi vì Thâm Uyên Thứ Bảy cơ bản chỉ chuyên phòng thủ."
Sức mạnh cá nhân của Megalo còn trên cả Masou-Shoujo.
Dù cũng có ngoại lệ như Dai-sensei, Lilia và Chris, nhưng tôi nhớ Megalo cấp AAA phải cần nhiều Masou-Shoujo hợp sức mới đối phó nổi.
Megalo đủ sức phát động chiến tranh.
Nhưng, Thâm Uyên Thứ Bảy điều khiển Megalo không dùng chúng làm công cụ xâm lược, mà để bảo vệ thế giới.
Chắc là như vậy.
Nên Minh giới mới muốn tranh quyền kiểm soát Megalo.
Để phát động chiến tranh.
"Ngươi sai rồi!"
"Quan điểm của ngươi dựa trên tiền đề chính sách cũ là đúng. Thật ra Minh giới xưa nay đều sai cả."
Beirou và Anderson bắt đầu tranh cãi, khiến tôi không chen vào được.
"NiNi-sama, có một chuyện—tôi để ý từ nãy rồi."
"Sao vậy?"
Giọng "Sao vậy?" của NiNi-sama dễ thương quá, nghe mà tim tôi rung rinh, nhưng vẫn phải tiếp tục chủ đề.
"Dù nhìn thế nào, đám Megalo đó đều nghe lệnh Beirou mà?"
Thâm Uyên Thứ Bảy có quyền điều khiển Megalo.
Câu đó mâu thuẫn với tình hình hiện tại.
Đám Megalo ở đây rõ ràng nghe lệnh Beirou mà?
"Beirou? Ahahaha, đó là biệt danh gì vậy? Cậu đặt cho hắn à? Ahahaha."
"Ờ, không phải, xin đừng bận tâm biệt danh của hắn."
"Tôi thấy đó là Megalo giả nửa mùa thôi."
"Megalo giả—à! Là mấy con mà King of the Night từng tạo ra à?"
NiNi-sama nhắc đến chính là sản phẩm mà King of the Night, cũng là zombie như tôi, thành viên Thâm Uyên Thứ Bảy từng tạo ra.
"Có lẽ chính vì hắn chết, kỹ thuật ma pháp mới bị rò rỉ."
NiNi-sama phân tích.
King of the Night từng nắm kỹ thuật tạo Megalo giả—chẳng lẽ tài liệu đó, hoặc các tư liệu, sử liệu về necromancer bị Minh giới tịch thu rồi?
Không ai khác hoặc thân nhân giữ lại sao?
Nghĩa là... tình cảnh hiện tại đều do tôi gây ra?
Vì tôi đã đánh bại King of the Night.
Nên NiNi-sama, ông già Durac, và cả Yuu mới gặp nguy hiểm?
Đều do tôi gây ra—
"Có vẻ không còn chỗ cho đàm phán! Các ngươi chuẩn bị đi!"
Beirou gào lên đầy sát khí.
Quả nhiên, chỉ còn cách liều thôi.
"Đám đó, phải để tôi tự tay hạ mới được."
Lẩm bẩm xong, tôi bước lên phía trước.
"Ể? Nhóc Aikawa, đợi đã..."
NiNi-sama ngẩn ra một lúc, nhưng dường như cô ấy nhanh chóng nhận ra tôi vẫn canh cánh chuyện đánh bại King of the Night và tình cảnh hiện tại, liền nở nụ cười dịu dàng—
Cô ấy đuổi theo, cùng tôi tiến về phía Megalo.
"NiNi-sama?"
"Trước đây cậu giúp tôi xử lý bản thảo, tôi vẫn chưa trả ơn mà?"
"Tôi thấy là có rồi đấy. Cô giúp tôi làm mai với Chris, còn cứu tôi khỏi tay 'Fuurin Koneko'."
"Vậy à? Thế thì thôi. Nhóc Aikawa, nếu là cậu—đáng để tôi liều mạng."
NiNi-sama vỗ vai tôi.
Nụ cười ấy vừa như người lớn vừa như chị gái, lại có nét trẻ con.
Chỉ đi bộ thôi mà vòng một cũng rung rinh.
Nhưng, bỏ qua chuyện đó, tôi chỉ đơn giản là thấy vui.
"Aikawa, tôi cũng đứng về phía cậu."
Anderson, với cú mèo đậu trên vai, cũng đến bên tôi.
"Ngươi định phản bội à!"
Beirou la hét ầm ĩ.
"Nào, chúng ta chiến đấu thôi."
Được sát cánh cùng NiNi-sama, thật là vinh dự.
Tôi không nghĩ trận này mình sẽ thua.
Tôi giơ cưa máy chém vào con dê.
Con dê đỡ đòn bằng miệng, từ mắt bắn ra tia laser xuyên qua vai tôi.
Dùng sức mạnh 600%!
Tôi tung cước đá bay đối thủ, nhưng nó vẫn chưa gục.
Vậy thì—700%.
Cú đấm 700% sức mạnh, đánh bay đầu dê, khiến nó hóa thành hạt sáng trắng biến mất.
Muốn giải quyết Megalo giả kiểu này, dường như phải dùng sức mạnh trên 700%.
Bảy trăm phần trăm!
Nhưng, con lạc đà tiếp theo lại không gục chỉ với một đòn.
Dùng 700% hai đòn.
Một đòn và hai đòn, khác biệt áp đảo.
Nếu hạ được chỉ với một đòn thì gọn gàng, nhưng dùng hai đòn sẽ có kẽ hở cho đối thủ phản công.
Đánh trước, rồi bị đánh lại, sau đó mới hạ được kẻ địch.
Vậy phải nâng sức mạnh lên 800% sao?
Không được.
Tôi lặp đi lặp lại 700% đã rất mệt rồi.
Hạ được hai, ba, bốn, năm con—
Hộc... hộc... hộc—
Tôi thở không ra hơi.
Thiếu oxy.
Đánh liên tục năm con Megalo là giới hạn rồi.
Ngay lúc tôi lơi lỏng—
Một con bò sát giống tắc kè đấm tôi một cú chí mạng.
Gaa!
Cảm giác như toàn bộ oxy còn lại trong phổi bị ép ra ngoài.
Tôi không còn sức lực.
Rõ ràng mới bắt đầu đánh thôi mà.
NiNi-sama và Anderson chiến đấu thế nào rồi?
Chỉ thấy vô số Megalo lao vào NiNi-sama.
Như fan nữ phát hiện thần tượng, NiNi-sama né liên tục.
Trận chiến như màn biểu diễn Aikido.
Thân pháp như Saitou Gozo.
Thêm vào đó là chân nhanh như Lý Tiểu Long, và cú đấm nhanh như Mike Tyson.
Megalo tấn công thì hoặc là ngã lăn ra, hoặc bị đá văng, hoặc bị đấm gục.
Đừng nói tấn công, chúng còn chẳng chạm được vào NiNi-sama.
Dù mang danh Masou-Shoujo, tôi rốt cuộc vẫn là người ngoài cuộc.
Giữa người luyện võ và kẻ ngoại đạo, khác biệt rất lớn.
Chỉ vung nắm đấm thôi cũng có "phép tắc" riêng.
Biết hay không biết phép tắc, khác biệt một trời một vực.
Không chỉ vậy. NiNi-sama còn là bậc thầy toàn diện ở mọi mặt.
Saitou Gozo không phải là cao thủ Aikido.
Bậc thầy võ thuật toàn năng, chỉ là tình cờ học qua Aikido nên mới nổi tiếng.
Hơn nữa, chỉ biết đánh nhau thì không thể thắng nổi Saitou Gozo hay Mike Tyson.
Chính vì không có giới hạn tuổi thọ, nên lúc nào cũng ở thời kỳ đỉnh cao.
Tôi dốc hết 700% sức lực mà chỉ từ từ giảm bớt quân địch, còn NiNi-sama thì một giây một mạng.
Khi tôi nhìn NiNi-sama chiến đấu từ xa, Anderson đến bên cạnh.
"Bên cậu thế nào rồi?"
Tôi thử hỏi Anderson.
Nhớ là sức chiến đấu của anh ấy không cao lắm.
Dù vậy, vết thương còn ít hơn tôi.
"Có con này nên tạm ổn, nhưng bản thân tôi thiếu chiêu quyết định thắng thua."
Anderson trả lời đầy tiếc nuối. Megalo tấn công từ sau lưng anh ấy.
"Hộc... hộc..."
Ngay sau đó, động tác của Megalo tấn công chậm hẳn lại.
Cú mèo có khả năng khiến mọi người xung quanh chuyển sang chế độ slow motion.
Nhờ vậy Anderson né được đòn tấn công, rồi phản công—
Anh ấy cầm một cây giống dùi cui đặc biệt có thể kéo dài, đập mạnh vào sau gáy Megalo.
Megalo chuyển sang slow motion dường như chẳng hề hấn gì, trông như không có chuyện gì xảy ra.
Né được đòn, nhưng không đánh gục được kẻ địch.
Đó là tình trạng của Anderson và cú mèo hiện tại.
Tóm lại, tôi đánh gục con Megalo đó hộ anh ấy—
"Số lượng nhiều quá đi mất."
"Chẳng thấy giảm chút nào."
Tôi không biết thể lực mình còn trụ được bao lâu.
Giá mà có Seraphim, Saras, Durac và Merengue ở đây thì tốt biết mấy.
Mong chờ viện binh cũng vô ích thôi.
"Cú mèo đang nhắn với chúng ta."
"Hả?"
"Không được bỏ cuộc. Phải nghĩ cách—dù mùa đông có lạnh đến đâu, mùa xuân nhất định sẽ đến."
"À~ kiểu như, không có cơn mưa nào kéo dài mãi, mặt trời vẫn mọc, trái đất vẫn quay ấy hả?"
"Mọi sinh vật đều vô thức hiểu điều đó. Nên vạn vật đều có hy vọng, đều mang trong mình hy vọng."
"Thì ra là vậy, nên nó mới không nhắc đến mưa hay đêm tối, mà dùng mùa đông làm ẩn dụ. Chỉ cần vượt qua thời khắc gian khổ, mùa xuân nhất định sẽ đến—nói cách khác, dù thấy vô vọng cũng phải tiếp tục cố gắng, đúng không?"
"Chính xác là vậy."
Liệu mùa xuân có đến không?
Hít một hơi, tôi và Anderson hội ngộ với NiNi-sama.
Chúng tôi chỉ có thể giảm bớt gánh nặng cho NiNi-sama mà thôi.
——Không biết thời gian như vậy kéo dài bao lâu.
Tôi đã hạ được bao nhiêu Megalo?
Một trăm hay hai trăm?
Chắc không ít như vậy đâu.
Trong game thì dễ, ngoài đời không đơn giản thế.
Vì có thứ gọi là mệt mỏi.
Cả thể chất lẫn tinh thần.
Bộ đồ Masou-Shoujo đã rách tả tơi, xương gãy bao nhiêu lần tôi cũng không đếm nổi.
Tôi muốn uống nước.
Cổ họng khô khốc.
Còn đổ được mồ hôi chắc là tốt rồi.
Đến khi không còn mồ hôi nữa, chắc mới là địa ngục thật sự.
Tôi lau mồ hôi trên trán, nhìn con tôm càng trước mặt.
Gương mặt quen thuộc quá.
Đó là Megalo đầu tiên tôi đánh bại khi trở thành Masou-Shoujo.
Tôi gạt đi cú đấm tên lửa của tôm càng, đấm thẳng vào mặt nó.
Nhân lúc nó loạng choạng, tôi tung cú đá cao kết liễu.
Cảm ơn nhé, tôm pháp sư. Nhờ gặp cậu mà tôi mạnh lên.
Sau khi tặng nó một đòn có ý nghĩa, tôi liền bị một cú va chạm như bị xe tải đâm.
Khỉ thật! Tôi vốn đã nghĩ tôm càng không chỉ có một con, không ngờ con thứ hai lại gần ngay bên cạnh.
"Aikawa... không giữ nổi nữa rồi. Cậu đưa Negrelia chạy đi."
"Hộc... hộc..."
Anderson cũng mồ hôi nhễ nhại.
Hơn nữa, ma lực của cú mèo dường như đã yếu đi, hiệu quả slow motion không còn như trước.
Dù NiNi-sama vẫn còn dư sức—
"Vậy thì, Anderson, để tôi ở lại cản hậu sẽ tốt hơn. Cậu chẳng câu giờ được đâu."
"Nói phũ thật đấy."
"Chà, hết cách rồi. Bỏ cuộc thôi."
NiNi-sama ném Megalo bay đi, chống tay vào hông, ngáp một cái thật dài.
Không thấy điểm kết thúc.
Trận chiến chỉ càng thêm mệt mỏi.
"Hãy nhớ lời cú mèo nói. Mùa xuân—nhất định sẽ đến. Chúng ta hãy cố gắng chịu đựng."
Anderson nói với NiNi-sama.
"Cậu là ai vậy?"
Uwah! Anh ấy bị tổn thương tinh thần rồi! Một câu còn đau hơn bất cứ đòn đánh nào!
Tôi nghe thấy tiếng lòng Anderson như bị đập vỡ vụn.
"Ahahahaha, Anderson, đánh một trận để NiNi-sama nhớ tên cậu đi."
Tôi không nhịn được cười lớn.
Có lẽ cảm xúc đã hưng phấn đến mức bất thường rồi.
Chà, tôi cũng hay bị NiNi-sama nhớ nhầm tên mà.
"Đúng vậy. Nào, chúng ta cố thêm chút nữa."
Bẻ ngón tay, rồi giãn gân cốt.
Được, vẫn còn cố được.
Như thế này—chắc là ổn.
Không biết trụ được đến đâu.
Mùa đông à?
So với mưa hay đêm tối, còn dài hơn nhiều.
Điều đáng ghét nhất là tôi không chết được.
Nếu NiNi-sama và Anderson gặp chuyện, chắc tôi sẽ hận cái thân xác không chết nổi này mất.
"Aikawa—!"
Có người gọi tên tôi.
Tiếng gọi ấy, là giọng tôi đã nghe nhiều lần.
Những lúc nguy cấp thế này, người đến cứu thường là nữ anh hùng nhà tôi Seraphim, nhưng hôm nay lại khác.
Người xuất hiện là cô gái tóc ngắn Yuki.
Cô ngốc Yuki vừa nãy còn ở bên tôi.
"Sao cậu lại đến đây...?"
"Là Eucliwood Hellscythe nhờ tôi, tôi đến cứu cậu đây!"
Yuki dõng dạc giơ ngón cái lên.
Đúng rồi. Tôi quên mất.
Yuki cũng có bản lĩnh ghê gớm.
Ma trang binh khí "Vinegrette".
Đó là vũ khí có thể tung ra ma pháp cấp mạnh nhất, nhưng hiệu quả của nó sẽ khiến cả địch lẫn ta đều bị ảnh hưởng.
Hơn nữa Yuki dùng xong sẽ không toàn mạng, đúng là con dao hai lưỡi.
Tôi không thể để cô ấy dùng thứ đó.
Yuu chắc là cảm nhận được dòng chảy ma lực nên mới nhờ người đến giúp, nhưng sao lại chọn Yuki?
Lẽ ra phải nhờ Saras hay Seraphim mới đúng chứ.
Chà, dù có thêm Seraphim hay Saras thì đối phó với lượng Megalo này cũng chẳng khác mấy—
"Anh, anh ở đây mấy tiếng rồi? Nể anh thật, đối phó với đám quái này mà còn trụ được."
Có người đặt tay lên đầu tôi.
"Dù anh mặc đồ nhìn ghê thật đấy. Gahaha."
Tôi bị cười.
Người xuất hiện trước mắt—là một nhóm chủ quán ramen.
Tôi không nhớ họ tên gì.
Nhưng tôi nhớ họ là những người đã giúp sửa quán ramen nhà tôi trong hội nghị thượng đỉnh ba giới.
Họ mang theo khăn lau mồ hôi, mặc áo thun đen.
Nhìn thế nào cũng là chủ quán ramen.
Một nhóm đàn ông lực lưỡng.
Mấy người lớn xuất hiện trước mặt chúng tôi.
"Các anh—sao lại..."
"Đến cứu chồng của Mel Shutoron thì cần gì lý do?"
Tôi và Yuki chưa kết hôn, nhưng giới luật của Vampire Ninja bắt chúng tôi làm vợ chồng.
Dù tôi chưa từng thừa nhận, nhưng nhờ vậy mới có thêm viện binh này.
Họ khoảng ba mươi người.
Chắc đều là Vampire Ninja, nhưng hai mươi người cũng không đủ.
Tôi vốn nghĩ vậy.
"Hô ya—!"
Ào ào.
Nước súp ramen tonkotsu bắn tung tóe giữa không trung.
Yuki ném tô lớn, nước súp bắn lên đám Megalo xung quanh.
Bị nước súp tonkotsu bắn trúng, Megalo như bị axit tạt, bốc khói trắng rồi hóa thành hạt sáng.
Đúng rồi! Tôi quên mất.
Đám "Megalo giả" này có điểm yếu.
Ramen tonkotsu.
Dù không rõ thành phần nào hiệu quả, trước đây tôi còn phát hiện rong biển nướng cũng có tác dụng như thuốc độc với sinh vật dị giới.
Chỉ cần bị nước súp tonkotsu bắn trúng là chúng chết ngay.
Giờ đây, các chủ quán ramen mang đến vũ khí tất sát.
Tình hình đến nước này, không còn viện binh nào đáng tin hơn họ nữa.
Yuki đến muộn chắc là vì phải nấu ramen.
"Cứ việc xông vào! Đứa nào dám làm Aikawa khổ... tôi sẽ tạt cho không còn một con!"
Từ sau lưng Yuki lại xuất hiện một nhóm người mặc áo thun đen.
Họ đều xách hộp giao ramen.
"Chờ lâu rồi nhé! Ramen tới đây!"
Mùa xuân bất ngờ đến.
Cùng với ramen tonkotsu.
Tôi thọc tay vào nước súp ramen tonkotsu nóng hổi.
Nóng nóng nóng nóng...
Tranh thủ lúc còn nóng, tôi đấm vào Megalo.
Một cú—
Chỉ một cú đã hạ được Megalo.
Tuyệt chiêu "Tonkotsu quyền" hoàn thành.
"Tất... tất cả cùng lên đi!"
Trận địa của Beirou rối loạn.
Hắn chắc không ngờ, NiNi-sama là Thâm Uyên Thứ Bảy mà lại có nhiều viện binh ở thế giới này đến vậy.
"Ngươi gọi chúng cùng lên, vậy ổn chứ?"
Hừm hừm—Anderson cười khẩy Beirou.
Vung tay, nước súp bắn ra như đạn hoa cải.
Megalo giả bị nước súp tonkotsu bắn trúng lần lượt gục ngã.
Chìa khóa chiến thắng là—
"Tôi cũng đến giúp đây. My darling."
Saras.
Thì ra cô ấy cũng đến.
Có nước súp tonkotsu làm át chủ bài.
Lại thêm Saras tham chiến trong tình thế này.
Tổ hợp này với Megalo giả chỉ có thể gọi là địa ngục.
Bởi vì năng lực của Saras—là "điều khiển nước".
Nước súp bắn tung tóe không rơi xuống đất, mà không sót giọt nào đều tạt vào Megalo.
Bị trúng, Megalo lần lượt gục ngã—
Đếm từng con cũng phiền.
Hiệu quả như giấy bén lửa, số lượng Megalo giảm mạnh trong chớp mắt.
"Sao có thể! Megalo lại dễ dàng như vậy—"
"Được rồi, Beirou. Ngươi chuẩn bị đi."
Beirou không phản ứng với lời tôi.
Dù sao, tên chắc cũng bị gọi sai rồi.
"Bây giờ thì, vẫn còn cơ hội đàm phán đấy."
Anderson đề nghị.
Đám Megalo sợ nước súp tonkotsu, đều mất hết ý chí chiến đấu.
Có được vũ khí ramen tonkotsu, chúng tôi đã chiếm ưu thế.
"...Ư ư ư, nhưng..."
Beirou nghiến răng, không cam lòng.
Chắc là do tự ái. Hắn không chịu gật đầu.
"Beirou. Thật ra bây giờ có một kế hoạch chế tạo động cơ vĩnh cửu ma lực. Ít nhất, hãy cho chúng tôi thêm thời gian được không?"
"Động cơ vĩnh cửu?"
"Đúng, nhờ nó, Villiers và Minh giới chắc sẽ không cần phát động chiến tranh xâm lược nữa."
"Thật sự có thể sao?"
"Vì vậy tôi mới mong được thêm thời gian."
"Ưm~ nhưng chuyện này tôi không quyết được."
"Tôi nghĩ có thể mang vấn đề này về nước bàn bạc. Còn hôm nay, có thể cho chúng tôi yên ổn không?"
Anderson lại đề nghị.
Để họ bàn bạc là ý hay.
Dù Minh giới không chịu hợp tác, vẫn có thể tranh thủ thời gian.
"...Được thôi. Hôm nay tôi tha cho các ngươi."
Beirou buông một câu như trong hài kịch Yoshimoto rồi biến mất.
Mất chỉ huy, đám Megalo giả bối rối một lúc, rồi tản ra như chim muông.
Cảnh tượng như thủy triều rút.
Thắng trận không phải là tiêu diệt hết kẻ địch.
Chỉ cần dọa được đối phương là thắng rồi.
Chúng tôi đã kiệt sức.
Dù có Vampire Ninja, muốn xử lý đại quân như vậy cũng không thể không có thương vong.
Tốt quá rồi.
Thật sự tốt quá rồi.
Tôi ngồi phịch xuống đất.
Như mấy thanh niên hư ở quê, ngồi bệt xuống đất.
Mệt chết đi được—dù là nước súp ramen tonkotsu cũng được, tôi chỉ muốn làm dịu cổ họng.
"Nhóc Aikawa! Cảm ơn cậu!"
Ôm chầm lấy.
Bộ ngực của NiNi-sama áp sát từ bên cạnh.
Độ mềm cỡ giải Major League.
"Cảm ơn gì chứ?"
"Cậu là ân nhân cứu mạng của tôi đó. Tôi vui lắm vui lắm."
Xem ra, NiNi-sama vẫn còn dư sức.
"Tôi cũng phải cảm ơn cậu. Cảm ơn cậu đã đến, Aikawa."
Anderson cũng ngồi bệt xuống đất như tôi.
Dù gì anh ấy cũng phải né đòn liên tục. Chắc còn mệt hơn tôi.
Dù vậy, Anderson trông vẫn có vẻ dư sức, chắc là do từng tham gia hoạt động câu lạc bộ thể thao.
Hay là tôi cũng nên tham gia câu lạc bộ thể thao nhỉ?
Dù bị nắng là chẳng làm được gì.
"Muốn cảm ơn thì cảm ơn người kia kìa."
Tôi giơ ngón cái về phía Yuki.
"Đúng vậy, chắc nên cảm ơn cô ấy. Nếu không có Yuki, tôi chết từ lâu rồi. Cảm ơn nhé, Yuki."
Anderson cúi đầu với Yuki, chắc đây là lần đầu cũng như lần cuối.
Có lẽ do tính cách của Yuki, vị trí của cô ấy giống như em trai của mọi người.
Nói sao nhỉ? Cảm ơn người này, thật ngại quá.
"Tôi chỉ làm việc nên làm thôi!... Mà, xin lỗi vì đến muộn. Nhưng, mọi người siêu thật. Đối mặt với nhiều kẻ địch vậy mà không bỏ chạy."
"Không không, tôi chỉ nghĩ không thể chạy nổi nên mới đánh thôi. Thật sự là cảm giác chết đi sống lại."
Khi mọi người cứ khen nhau như vậy—
"Này, cũng phải cảm ơn tôi chứ. Đồ khốn."
Tôi bị Saras "bốp" một cái vào đầu.
"Xin lỗi xin lỗi. Cảm ơn cô đã đến."
"Ừ. Không được cảm ơn thì liều mạng cũng vô nghĩa."
"À, đúng rồi Aikawa."
"Ừ?"
"Chúng ta phải có một nụ hôn chào đón mới đúng chứ."
Cô gái này đột nhiên nói linh tinh gì vậy chứ!
Cũng phải để ý ánh mắt của người xung quanh chứ.
Chẳng lẽ, Yuki muốn cho Sera xem sao?
"Ờ, tôi còn chưa về nhà mà."
"Bây giờ không hôn, chẳng phải sẽ không còn cơ hội nữa sao~"
Không đúng, con nhỏ này chắc chắn không có ý muốn cho người khác xem đâu.
Bởi vì cô ấy ngốc mà.
Yuki chỉ đơn giản là muốn một nụ hôn chào đón tôi trở về.
"Cậu còn nói bây giờ—"
Tôi đảo mắt nhìn quanh.
Anderson và cô Nene đều ngẩn người ra.
Sera thì cười tươi rói.
Nhưng trong mắt tôi, mái tóc đen thẳng của cô ấy dường như dựng đứng cả lên.
"Đã hôn lúc tiễn đi rồi, thì lúc đón về cũng phải hôn mới đúng chứ. Làm việc gì cũng phải làm cho trọn vẹn, bỏ dở giữa chừng là tệ nhất đấy, Aikawa."
Cậu cũng không cần phải nói mấy câu khiến ai cũng biết như vậy đâu.
Chẳng lẽ, Yuki muốn cho mọi người biết thật sao?
Hóa ra cô ấy vui đến thế à?
"Ồ... cậu không chịu ôm tôi, nhưng lại chịu hôn à? Đạo đức của cậu kiểu gì vậy?"
Sera vẫn giữ nụ cười trên môi.
Cô ấy cười, tay trái chống hông, lòng bàn tay phải hướng về phía tôi, đứng dồn trọng tâm lên một chân.
Y như tư thế của tượng Niou.
Chuẩn không cần chỉnh, giống hệt tượng Niou.
"Nói là hôn, cũng chỉ là hôn má thôi mà."
"Như thế này hả?"
Chụt.
Cô Nene nhân lúc đó hôn tôi một cái.
Cô ấy nở nụ cười tinh nghịch.
Dù chỉ là hôn má, nhưng được con gái hôn thì không thể không vui được.
Tôi lỡ cười, để lộ bộ mặt háo sắc.
Chết tiệt! Không nhịn được.
Vừa rồi đúng là phải cố nhịn mới được.
Thấy chưa, Niou-sama đã phát ra sát khí rồi kìa.
"...Hừ, thôi được, đồ khốn darling. Cậu muốn hôn thì cứ hôn đi."
Sera bình tĩnh lại, lặng lẽ nói với tôi.
"Hả? Được thật à?"
Tôi hoàn toàn thả lỏng.
Không ngờ cô ấy lại cho phép.
Nếu là Seraphim, chắc tôi đã bị chém thành tám mảnh rồi.
Sera liếc nhìn mặt cô Nene một cái.
Ra là vậy.
Trước đây, khi Sera gặp cô Nene, cô ấy đã nhận ra một điều:
Mạnh mẽ là bao dung với người khác.
Tôi cũng đồng ý với quan điểm của cô ấy.
Phải mạnh hơn đối phương thì mới có thể bao dung.
Kẻ càng yếu thì càng hay than phiền.
Chúa Jesus tuyệt đối không phải là người mạnh mẽ.
Vì vậy, thật đáng tiếc, ngài đã bị xử tử.
Nhưng, dù có bị xử tử, ngài vẫn bao dung tất cả.
Vì thế, cuối cùng Chúa Jesus vẫn là người mạnh mẽ.
"Tôi bao dung tất cả của cậu. Đổi lại, cậu cũng phải chấp nhận tôi đấy!"
Tôi đã kiệt sức, hoàn toàn không thể đẩy Sera đang lao vào mình ra—
Tôi bị cô ấy ôm chặt, còn bị hôn lên má nữa.
"Á~! Khoan đã! Cậu chơi lén quá đấy! Tôi cũng muốn, tôi cũng muốn!"
Đầu tôi bị Yuki ôm chặt.
Cứ như một đứa trẻ muốn độc chiếm món đồ chơi vậy, nhưng bộ ngực khủng tàng hình của cô ấy lại không hề tàng hình, ép sát vào người tôi, khiến cô ấy chẳng giống trẻ con chút nào.
"Mấy người đấy, đừng có làm loạn chỉ vì tôi mệt chứ."
Tôi không nhìn thấy phía trước. Tất cả là do cánh tay của Yuki ôm chặt trước mặt tôi.
"Vậy tôi cũng muốn~"
Có một cảm giác mềm mại áp vào cánh tay tôi.
Chắc là cô Nene rồi.
"À, cho tôi tham gia với."
Lại có thêm một người đè lên.
Hình như là Anderson.
Tôi không nhịn được cười.
"Mấy người làm quá rồi đấy."
Mọi người càng chơi càng vui, cười vang cả lên.
Vừa nãy còn tuyệt vọng vì có thể chết cơ mà.
Haiz, được sống thật tuyệt vời.