Lời bạt
Mọi người khỏe chứ. Tôi là Kimura, người thích xương đòn trong các loại xương.
Vào một ngày nào đó trong tháng Hai, tuyết rơi dày đặc ở Tokyo, có lẽ vì là cuối tuần nên đám thanh niên chạy nhảy ném tuyết vào nhau như mấy chú chó, nhìn rất vui mắt.
Chuyện xảy ra vào ngày Chủ nhật, khi tuyết đã ngừng rơi và ánh nắng bắt đầu làm tuyết tan.
Tôi bất ngờ nhận được một tin nhắn.
Người gửi là bạn cũ quen biết mười năm, cũng là cô gái mà tôi lấy làm mẫu cho Seraphim.
Dù tuổi cô ấy giờ không còn gọi là “cô gái” nữa, nội dung tin nhắn lại cực kỳ đơn giản:
"Tôi muốn ăn cơm."
Chắc là ý bảo tôi mời ăn đây mà.
Ừ thì, mời một bữa cũng không sao, nên tôi nhắn lại: "Khi nào thì được?"
"Khoảng sáu giờ được không? Tôi ở Đới."
Đới? Đới... Đới... À, Ikebukuro hả?
Cách viết tắt tên địa điểm kiểu này thật là phiền phức.
"Giờ cậu đang ở đâu?"
"Sunshine City."
Có vẻ cô ấy đang đi mua sắm.
"Gặp nhau ở đâu?"
"Animate."
Animate hả? Animate ở Ikebukuro... Ủa? Hình như gần Sunshine City, nhưng tôi nhớ mang máng là có nghe nói chuyển địa điểm gì đó.
Hẹn ở mấy chỗ có thể chỉ nhiều nơi thế này có ổn không?
"Cậu nói Animate ở gần Sunshine City à? Hay là mình hẹn ở thang máy cạnh Tokyu Hands đi?"
………………Tốt lắm, không trả lời tôi.
Thôi, kệ vậy.
Xuất phát đến Ikebukuro thôi.
Chuyển tàu điện — đến Ikebukuro.
Tobu Department Store ở cửa Tây, Seibu Department Store ở cửa Đông, một thành phố khiến người ta dễ nhầm lẫn, Ikebukuro.
Dù không sống ở Tokyo, chắc ai cũng biết đó là nơi đông người.
Hôm đó lại là Chủ nhật, người càng đông hơn nữa.
Tôi đi về phía Sunshine City, thì nhận được tin nhắn.
"Animate chuyển chỗ rồi, đổi sang Starbucks."
………………Hahahahaha.
Cửa hàng vẫn còn mà~ Animate vẫn còn đó mà.
Tự dưng lại đổi địa điểm.
Hơn nữa, lại có vấn đề nữa.
Là hẹn ở Starbucks Ikebukuro Sunshine Street à?
Hay là Ikebukuro Sunshine City alpa?
Hay là LUMINE Ikebukuro?
Hay là Marui City Ikebukuro?
Hay là Ikebukuro West Exit?
Hay là Ikebukuro Meiji Street?
Hay là Ikebukuro Shopping Plaza?
Hay là Minami Ikebukuro?
Hay là Tobu Ikebukuro?
Cô ấy nghĩ Ikebukuro có bao nhiêu cái Starbucks chứ!
"Thôi hẹn ở thang máy cạnh Tokyu Hands đi được không?"
………………Tốt lắm, không trả lời tôi.
Hết cách, cuối cùng tôi đành phải gọi điện cho cô ấy.
"Alo alo alo."
Ủa~ Sao nghe giọng cô ấy có vẻ không vui? Nghe như sắp bực mình vậy.
"Này, cậu vẫn ở Sunshine City chứ?"
"Nhưng tôi đi khỏi đó rồi."
"Vậy thì mình hẹn ở cổng vào Sunshine City, chỗ thang máy Tokyu Hands mà mọi người hay dùng được không?"
"…………Vậy thì gặp ở Round One đi."
"………………Tôi hiểu rồi."
Tôi nhượng bộ.
Vì theo tôi biết, Round One ở Ikebukuro chỉ có một chỗ thôi.
Không có tin nhắn cũng chẳng có cuộc gọi nào nữa, tôi cứ thế đứng chờ dưới bầu trời mùa đông, chắc khoảng mười phút.
Xung quanh cũng có nhiều bạn trẻ đang chờ gặp ai đó giống tôi.
Ai cũng thở ra khói trắng như mấy ông già nghiện thuốc.
Vào trong Round One cũng được, nhưng vào đó cũng chẳng có gì làm, nên tôi tiếp tục đứng ngoài chờ —
Người xuất hiện rồi.
Không nghe thấy câu nào như "Chờ lâu chưa?" hay "Xin lỗi~" cả.
Cô ấy đút tay vào túi, hất cằm ra hiệu cho tôi lại gần.
Được rồi, đi thôi. Ý là vậy.
Tôi hít một hơi thật sâu khi gặp mặt —
"Khả năng hẹn gặp người khác của cậu là con số không à! Làm gì vậy! Sao cứ nhất quyết không chịu nghe tôi nói Tokyu Hands! Starbucks là Starbucks nào! Trong ký ức của tôi với cậu ở Ikebukuro đâu có Starbucks! Ít nhất từng đi một lần thì tôi còn nhớ chứ! Như vậy tôi sẽ nghĩ: 'À~ là cái quán lần trước.' Tôi đâu biết trong đầu cậu nghĩ cái Starbucks nào!"
Haiz.
Nói xong thấy nhẹ cả người.
Cô ấy chắc là tiếp nhận hết cảm xúc của tôi, không phản bác gì, chỉ cười thôi. Sau đó, chúng tôi như mấy cô gái đi dạo phố, vào cửa hàng này ngó nghiêng~ đi lòng vòng~
"Không phải cậu nói muốn ăn cơm sao?"
"À~ đúng rồi."
Chúng tôi vào trung tâm thương mại, lại lên xuống thang máy~ lên xuống~
Gì vậy trời? Cậu định mua gì thế?
Đi đi lại lại giữa tầng một và tầng bốn mấy lần rồi?
Vừa vào cửa hàng quần áo, quả không hổ là Ikebukuro, có một nhân viên bán hàng ăn mặc sành điệu, dễ thương, cất giọng dễ thương nói —
"Mời bạn tham khảo~"
………………Mời bạn tham khảo?
Vì lý do nghề nghiệp, tôi hay để ý mấy chi tiết nhỏ trong tiếng Nhật.
Biển báo giao thông ghi "Xe chạy chậm" sao lại dùng câu mệnh lệnh! Rồi chữ "bộ" trong "bộ hành" lại viết thành "止" với "少" — đi bộ thì đi bộ, sao lại thêm chữ "dừng"! Nếu đã viết "土" ở trên chữ "tẩu", thì đổi thành "土少" cũng được mà!
Haiz, tôi cứ nghĩ mấy chuyện này, nên nghe nhân viên nói "Mời bạn tham khảo", tôi không khỏi nhìn quanh quất.
Ngoài tôi ra, khách toàn là nữ.
Hơn nữa, mấy cô ấy đều đang xem quần áo.
Ở chỗ này, chỉ có tôi là không nhìn vào quần áo!
Không lẽ nào! Không lẽ là nói với tôi sao!
"Bạn có muốn thử mặc không?"
Nhân viên lại bắt chuyện.
"À, không cần đâu."
Còn cô ấy thì đang gấp quần áo lại để lên giá —
"Hay để tôi thử cho xem nhé~?"
Tôi đứng bên cạnh đùa một câu.
"Được được được." Đáp lại cực nhanh.
Giọng điệu như đang mắng tôi biến thái.
Thật là buồn bã.
Đời thật khó sống.
Kết quả là, khi chúng tôi vẫn chưa mua gì, lại xuống tầng một.
"Cậu muốn rùa hay là khỉ đột?"
Cô ấy, người trước đó chẳng thèm liếc tôi lấy một cái, bỗng dừng lại quay đầu hỏi.
Cô ấy hỏi gì vậy? Tôi còn đang ngơ ngác thì lập tức hiểu ra lý do.
Đó là quầy chocolate.
Ở đó bày chocolate hình khỉ đột, cá sấu, rùa.
Valentine.
Dù hôm đó không phải ngày mười bốn, có vẻ cô ấy định mua chocolate tặng tôi.
Cái đồ tsundere này——————!
Nghĩ lại cảnh cô ấy lưỡng lự lúc trước, hóa ra là vì ngại ngùng trước khi mua chocolate, nhìn lại thấy dễ thương hẳn.
Một mối quan hệ chưa từng nắm tay.
Cùng lắm hai ba tháng gặp nhau một lần.
Tính cách lạnh lùng, phiền phức.
Nhưng tôi vẫn duy trì liên lạc với cô ấy suốt mười năm, có lẽ cũng vì cái nét tsundere này.
Sau đó, chúng tôi ăn lẩu lòng, rồi ai về nhà nấy, bình thường như mọi khi.
Mấy hôm trước tôi vừa ăn lẩu lòng ở Naitsu Aji xong mà.
Vậy, cuối cùng xin gửi lời cảm ơn.
Trước đây tôi từng giới thiệu quán "Naitsu Aji" hay lui tới trong phần hậu ký.
Bây giờ tôi vẫn thường đến đó để trò chuyện với nhân viên dễ thương, nhưng ông chủ có nói với tôi một chuyện.
"Có người đọc hậu ký đến ăn đấy."
Ông ấy tiết lộ như vậy.
Thật không? Hơn nữa, lúc đó tôi cũng có mặt ở quán.
Có độc giả tầm học sinh cấp hai nhờ bố mẹ dẫn đi ăn.
Ồ~ vậy là tôi viết cũng đáng lắm chứ.
Ngoài cảm giác được đền đáp, tôi còn rất vui vì độc giả chịu đọc cả phần hậu ký.
Cảm ơn mọi người đã luôn đọc sách của tôi!
Lần nào lời cảm ơn cũng giống nhau thật ngại quá, nhưng tôi không nghĩ ra câu nào hay hơn "Cảm ơn".
Chỉ một mình thì không thể viết nên sách.
Cảm ơn tất cả những người liên quan.