Kore wa Zombie Desu ka?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

The Delicate Female Lead Only Wants to be Loved by the Villainous Young Ladies

(Đang ra)

The Delicate Female Lead Only Wants to be Loved by the Villainous Young Ladies

辞树花

Trong khi những người khác chuyển sinh vào vai một cô gái trẻ phản diện, thì tôi lại trở thành nữ chính bị ngược đãi trong một cuốn tiểu thuyết tàn bạo!Tôi run lên vì tức giận, nhưng chẳng có ai để đò

22 18

Xuyên Không Vào Game: Khởi Đầu Liền Thức Tỉnh Thiên Không Thần Quyền Năng

(Đang ra)

Xuyên Không Vào Game: Khởi Đầu Liền Thức Tỉnh Thiên Không Thần Quyền Năng

Mê Mang Tiểu Trùng

Vô số kỷ nguyên sau, không một thần ma hùng mạnh nào có thể ngăn cản Weir đoạt lại quyền năng vốn thuộc về mình.

200 1352

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

15 16

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

76 524

Vợ ơi, xin hãy ngoan ngoãn nhé

(Hoàn thành)

Vợ ơi, xin hãy ngoan ngoãn nhé

Hoa Hoàn Một Khai

Đây là một câu chuyện về hành trình đi tìm kiếm.

400 53

The Chronicles of Zeltreich Empire Unification

(Đang ra)

The Chronicles of Zeltreich Empire Unification

Nekomiko Zucchini

Lục địa hiện tại chịu ảnh hưởng nặng nề từ đế chế bị chia cắt thành ba do nội chiến, và xung đột liên tục xảy ra ở nhiều nơi."Ta sẽ không để Đế chế cướp mất vị trí của ta trên thế giới này nữa.

39 32

Tập 13: Không, Tôi Không Có Ấn Tượng Gì Cả. - Chương 01: Đúng, đây là một ngôi trường im lặng.

Đúng, đây là một ngôi trường im lặng.

Chuyện lần này như sau.

Chào mọi người. Tôi là Aikawa Ayumu, hôm nay không phải là một zombie.

Mọi người còn nhớ giấc mơ của mình không?

"Hôm qua, tôi mơ một giấc mơ kỳ lạ."

"Hử? Là giấc mơ như thế nào vậy?"

Yuu và Haruna dường như đều nhớ giấc mơ của mình. Mơ mộng.

— Tôi nghĩ, điều này có hai ý nghĩa.

"Phim hành động bom tấn."

"Thật sao! Kể cho tôi nghe đi! Tôi cũng muốn mơ kiểu đó!"

Giấc mơ khi ngủ, và những ước mơ trong lòng.

"Haruna, giấc mơ của cậu là gì?"

"Tôi á? Ừm~ được thôi! Hôm nay chúng ta cùng nói về giấc mơ hôm qua nhé! Bắt đầu từ Ayumu đi!"

Mọi người nghĩ ý nào hợp lý hơn?

Tôi cảm thấy— cả hai đều hợp lý.

Tôi bày tỏ suy nghĩ của mình.

Có một thế giới phép thuật tên là "Villiers".

Có một nơi tập trung người chết gọi là "Minh giới".

Và hai thế giới đó đang trong tình trạng chiến tranh, thế giới của chúng ta cũng có thể trở thành chiến trường bất cứ lúc nào.

Chưa hết, Villiers còn định xâm lược thế giới này.

Để giải quyết vấn đề này, ba bên cần phải giao tiếp với nhau.

Phải dựa vào đối thoại để giải quyết tranh chấp, chứ không phải chiến tranh.

Nói xong những lời chân thành đó, tôi trở về chỗ ngồi.

"Sarasvati."

Nhập gia tùy tục, tôi cũng tham gia vào cuộc họp quốc hội này.

Cách tiến hành quốc hội là chất vấn và trả lời.

Cơ bản là giải thích một chiều, người trả lời không được hỏi lại.

Chỉ có thể trả lời những gì bị hỏi.

"Cảm ơn Thủ tướng đã giải thích. Như vừa rồi đã nói, Villiers đã phát động chiến tranh. Ngăn chặn họ và bảo vệ thế giới này là hai việc liên quan mật thiết. Về điểm này, tôi đồng ý với Thủ tướng."

Saras nói nhỏ đến đây, rồi không nhìn tôi nữa mà dang rộng hai tay hỏi mọi người.

"Nhưng, đó sẽ là hội nghị ba giới, nơi các lãnh đạo của ba thế giới cùng tụ họp! Trọng trách lớn như vậy, giao cho nội các Aikawa liệu có ổn không! Đó chính là điểm tranh cãi lớn nhất của cuộc họp này!... Thủ tướng Aikawa, cậu có tự tin không?"

Đối mặt với câu hỏi của Saras, tôi tự tin trả lời:

"Tôi đã nói chuyện với cả hai lãnh đạo. Họ không phải là những người không biết lý lẽ. Hội nghị ba giới— cũng có thể gọi là hội nghị thượng đỉnh, tôi nhất định sẽ thành công cho mọi người xem."

Đây là trận tiền trạm.

Nếu tôi hoảng loạn ở đây, khi đối mặt chính thức với Nữ hoàng Villiers Lilia Lilith và Vua Minh giới Dubais, chắc tôi còn chẳng nói nổi câu nào.

Dù gặp vấn đề gì, tôi cũng phải đáp lại một cách kiên quyết.

Nếu không làm được, thì khỏi bàn gì nữa.

Cứ để mọi chuyện tới đi.

"Ừm... ra là vậy. Đúng là, lần này những người được mời ngồi ghế ngoại giao đều là vua của một nước, chắc chắn sẽ biết điều. Người suy nghĩ cứng nhắc thì không thể làm người đứng đầu— nhưng người tôi nghi ngờ là cậu."

Nói đến đây, Saras nở nụ cười kiêu ngạo.

Cốc cốc. Vai tôi bị gõ hai cái, tôi quay đầu lại thì thấy một cô gái mặc giáp đứng đó.

Là Yuu. Cô ấy đến đó từ lúc nào vậy?

Cậu cũng bị Sera gọi đến à?

Yuu lặng lẽ đưa cho tôi một mảnh giấy, trên đó viết:

"Với câu hỏi này, tốt nhất là không nên trả lời rõ ràng."

Ý gì vậy?

"Nếu ai đó làm ai đó mất vui, thì không chừng sẽ dẫn đến chiến tranh. Tôi phản đối hội nghị ba giới lần này— Thủ tướng Aikawa, với tư cách là chủ nhà, cậu thật sự tin tưởng mấy vị thành viên nội các này chứ?"

Đôi mắt phượng của Saras vừa quyến rũ vừa sắc bén.

"Saras. Tôi hiểu nỗi lo của cậu. Nhưng sẽ không có vấn đề gì đâu. Haruna, Sera, Yuu và tôi— sẽ xử lý mọi việc một cách khéo léo cho mọi người xem."

Tôi không trả lời theo mảnh giấy của Yuu.

Không sao đâu.

Chúng tôi chắc chắn sẽ xử lý ổn thỏa.

Bị tôi nhìn lại bằng vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt của Saras có chút say mê, rồi cô ấy cười như thể rất vui vẻ.

"Đã vậy, để hiểu rõ hơn về bốn người các cậu, xin cho phép tôi đặt câu hỏi."

Ra là vậy, hóa ra là như thế này à?

Yuu bảo tôi không nên trả lời rõ ràng, là để tránh đòn tấn công chất vấn mà đối phương đã chuẩn bị phía sau.

Saras định... không đúng, những người tụ họp ở đây chắc đều định chỉ ra những hành vi không tốt của chúng tôi, lấy cớ đó để làm đổ vỡ hoặc hoãn lại hội nghị ba giới do tôi khởi xướng.

Những chuyện Haruna thường làm, lúc nào cũng cao trào và bốc đồng, nếu bị nêu ra thành vấn đề thì lời đảm bảo của tôi sẽ mất hết uy tín.

Hơn nữa, Saras là cấp trên của Sera, có lẽ cô ấy còn nắm được điểm yếu của Sera—

"Trước tiên, Eucliwood Hellscythe-sama. Là tổ tiên của chúng tôi, Vampire Ninja, người sở hữu sức mạnh tuyệt đối."

Không ngờ... lại nhắm vào Yuu?

Tôi kinh ngạc.

Yuu thật sự chẳng có gì để bắt bẻ.

Nếu đã muốn gây khó dễ, tôi cứ tưởng đối phương sẽ nhắm vào tôi hoặc Haruna...

Không hổ là Saras.

Chỉ cần cô ấy vượt qua được cửa ải Yuu, thì phe chúng tôi chắc sẽ tan rã ngay.

"Ở đây có một tài liệu, có thể cho mọi người hiểu rõ tâm lý sâu xa của cô ấy, xin cho phép tôi giới thiệu."

Nói rồi, Saras mang bảng chữ lên bục giảng.

*

Tình tiết câu chuyện này đều là mơ.

Nội dung không chỉ không liên quan đến các tổ chức thực tế, mà còn khác xa các nhân vật xuất hiện trong "Kore wa Zombie desu ka?", mong các độc giả thông cảm.

Ừm— trễ rồi trễ rồi.

Bây giờ, tôi vừa ôm tô cơm sáng Mapo Don (cà tím xào cay), vừa chạy hết tốc lực, tên tôi là "Aikawa S" (cựu lính đặc nhiệm).

Tôi ngủ quên nên đang vội vàng chạy đến trường!

Chỉ còn một đoạn ngắn nữa là tới trường, chỉ cần rẽ phải ở ngã ba này là—

Bốp. Tôi đâm sầm vào một cô gái đang lao tới từ bên phải.

"Đau quá..."

Cô ấy ngồi bệt xuống đất, tay ôm đầu, tên là Eucliwood Hellscythe (thanh mai trúc mã).

Cô gái dễ thương này có mái tóc bạc rực rỡ và đôi mắt xanh nổi bật, trên đồng phục trường còn đeo găng tay giáp.

Vòng một nổi bật đến mức dù mặc đồng phục thủy thủ cũng không che nổi, vượt xa cỡ F cup.

Thanh mai trúc mã thân hình cực kỳ nóng bỏng (kiểu em gái). Nhìn kiểu gì cũng thấy dễ thương!

Quần lót là loại lụa trắng tinh. Cú va chạm khiến đầu tôi chui tọt vào giữa cặp đùi thon quyến rũ ấy— nói đơn giản là úp mặt vào quần lót.

Vì tôi là Aikawa (cựu lính đặc nhiệm, cựu vận động viên thể dục dụng cụ), nên dù ở tư thế khó hiểu này cũng không bị thương khớp nào.

"Á a!"

Nhận ra mình đang bị tôi úp mặt vào quần lót, làn da trắng như tuyết của Yuu đỏ bừng như táo, cô ấy khép chặt hai chân, tay che váy lại.

Hú hồn. Suýt nữa thì làm đổ nhân Mapo lên quần lót trắng tinh rồi.

Trong khoảnh khắc nguy hiểm đó, tôi kịp cho Mapo Don (cà tím xào cay) vào miệng, chắc nhờ tôi là (cựu lính đặc nhiệm, cựu vận động viên thể dục dụng cụ)— thôi bỏ qua chuyện đó.

"Cậu không sao chứ?"

Miệng đầy Mapo Don, tôi phồng má như sóc, mỉm cười với Yuu và đưa tay ra.

Hương thơm khó tả khẽ kích thích khứu giác, nếu phải miêu tả thì giống như hương đào Calpis phảng phất trên đồng cỏ mùa xuân.

"Anh... anh hai— thật là, anh hai dâm quá."

Nhận ra người đâm vào là tôi, Yuu lộ vẻ yên tâm, nói rồi đứng dậy.

Cô ấy lè lưỡi mắng tôi dâm— dễ thương quá. Dễ thương trong dễ thương.

"Nếu không nhanh lên thì sẽ trễ học đó."

Tôi bỏ lại tô Mapo Don rồi chạy tiếp. Đúng vậy, tôi là (cựu lính đặc nhiệm, cựu vận động viên thể dục dụng cụ, cựu cầu thủ NBA). Chỉ cần vung tay là ném được cái đó vào thùng rác nhà mình cách mấy trăm mét, chuyện nhỏ thôi.

"Á~ đợi em với~ anh hai."

Yuu mặc giáp lách cách chạy theo sau tôi. Dễ thương quá. Dễ thương trong dễ thương.

Cứ thế, tôi đến trường, vừa thay giày trong nhà thì bị gọi lại.

"Chào buổi sáng, anh trai. Hôm nay anh cũng quyến rũ như mọi khi."

"Ồ, chẳng phải là Sera sao? Cậu cũng trễ học à, hiếm thật đấy."

Trước mặt tôi là một cô gái tóc đuôi ngựa xinh đẹp. Đôi mắt màu lục bảo, dáng người cao ráo như người mẫu, vòng một nở nang.

Đôi chân dài thon thả lộ ra dưới váy thủy thủ, thật tuyệt mỹ.

Cô ấy ung dung cưỡi ngựa đến trường.

Lóc cóc, soạt soạt. Lóc cóc, soạt soạt.

Mỗi bước ngựa đi, đuôi ngựa dài lại đung đưa theo.

"Anh hai, em đi trước nhé~"

Yuu chạy lên trước, như muốn trả đũa tôi vì vừa rồi tôi dẫn đầu.

"Chạy nhanh nguy hiểm lắm đó." Tôi nhắc Yuu, rồi đưa tay về phía Sera đang cưỡi ngựa trắng.

Đúng vậy, vì tôi là (cựu lính đặc nhiệm, cựu vận động viên thể dục dụng cụ, cựu cầu thủ NBA, cựu quý ông).

"Anh trai lúc nào cũng quyến rũ như vậy. Quyến rũ như thiên thần vừa lột xác."

Thiên thần đâu có lột xác— haiz.

Sera bình thường chỉ cười với tôi, dắt tay tôi xuống ngựa trắng. Đôi gò bồng đảo dễ thương ấy.

Hí~~ hừ lù lù lù lù...

A, con ngựa trắng hình như đang ghen với tôi. Ngựa hí vang, Sera mất thăng bằng ngã vào người tôi.

Vòng một mềm mại áp sát.

Đầu nhũ và đầu nhũ chạm nhau như ET chào hỏi.

Dù cách lớp áo, tôi vẫn cảm nhận được hai đầu chạm nhau kiểu ET. Vì tôi là (cựu lính đặc nhiệm, cựu vận động viên thể dục dụng cụ, cựu cầu thủ NBA, cựu quý ông, cựu người ngoài hành tinh).

"Xin lỗi, anh trai."

Sera chắc bị dọa sợ. Cô ấy co vai lại, vòng một to lớn bị ép giữa hai cánh tay. Chắc đặc quánh như nước sốt mì.

"Không sao, không sao đâu."

Sera không những không rời tôi, mà còn áp sát hơn nữa. Cô ấy nép vào tôi, tay đặt lên ngực tôi, mặt cũng áp lại gần. Thơm quá đi mất.

"Bờ ngực thật vững chãi. Quyến rũ như râu và thuốc lá hợp nhau vậy. Thật là, anh là thị trưởng Haggar à?" (Chú thích: nhân vật trong game "Final Fight".)

"Hôm nay đặc biệt thật đấy. Chúng ta nên vào lớp thôi."

"Ừ. Dù em muốn cứ như thế này mãi—"

"Khó xử quá. Sera cậu thích làm nũng thật đấy."

Tôi chỉ nói đùa thôi.

Đinh—đang—đang—đông— tôi và Sera nghe tiếng chuông không có gì sáng tạo, cùng đi về lớp học.

Các bạn trong lớp đã ngồi đầy đủ, lặng lẽ họp lớp.

Yuu suýt trễ cũng ngồi vào chỗ, mặt tỉnh bơ như không có gì.

"Này~ các cậu trễ~ rồi~ mau ngồi vào chỗ đi."

Lớp này ngoài tôi ra thì toàn là con gái. Hơn nữa, cỡ nhỏ nhất cũng E cup, toàn là đại mỹ nữ vòng một khủng.

Giáo viên chủ nhiệm Kurisu mặc váy Gothic Lolita trắng, tay cầm chai rượu, cũng là một cô gái dễ thương. Dù nhìn ngoài giống học sinh tiểu học, nhưng cô ấy là giáo viên thật sự. Kurisu rõ ràng là thuộc dạng phẳng lì, nhưng chuyện nào ra chuyện đó, thấy cô ấy tức giận thì tôi cũng nên mau ngồi vào chỗ thôi.

Ghế thứ hai từ cuối lên, cạnh cửa sổ. Vị trí đón nắng tuyệt vời này chính là chỗ của tôi. A, hôm nay nắng cũng thật dễ chịu. Một buổi sáng đẹp trời biết bao. Một~ buổi sáng đẹp trời biết bao.

"Chào buổi sáng... anh hai."

Ghế phía trước là cô gái tóc buộc hai bên, Taeko Hiramatsu.

Cô ấy giỏi cờ tướng và bài Hyakunin Isshu; luôn nhường nhịn để giữ thể diện cho con trai, thuộc kiểu nữ sinh truyền thống. Thành tích học tập cũng xuất sắc, không ai sánh bằng.

Taeko mỗi ngày đều dịu dàng mỉm cười với tôi— ừm~ còn rực rỡ hơn cả mặt trời.

"Hôm nay anh cũng trễ rồi, senpai."

Ghế bên cạnh là Kyoko. Tóc dài ngang vai, mặt búp bê, nhưng vòng một lại to đến mức đáng sợ, kiểu đàn em ngực khủng yếu ớt.

Mỗi lần cười là vòng một lại rung lên, chắc chắn rất mềm.

Dáng người kiểu người mẫu như Sera cũng tuyệt, nhưng kiểu đàn em ngực khủng mặt búp bê này— cũng là cực phẩm!

Bộ ngực thế này chắc không dễ tìm, nhưng ghế sau Kyoko còn có một cô gái luôn ngủ gật.

Thân hình trưởng thành không hợp với đồng phục thủy thủ.

Cô ấy là Nene. Ngày nào cũng ngủ say như chết. Bình thường ngủ thì tay đặt lên bàn, giờ thì như bị bắn thuốc mê, hai tay thõng xuống.

"À! Tôi không ngủ đâu. Ừ, vừa nãy chúng ta nói đến... khò~"

Tôi tưởng Nene sẽ tỉnh, ai ngờ lại ngủ tiếp! Cô ấy úp mặt lên bàn, lộ ra khuôn mặt ngủ hạnh phúc.

Nói đến vòng một của cô ấy, đúng là siêu khủng. Ít nhất cũng H cup hoặc hơn. Bên trong chứa đầy mộng tưởng và hy vọng.

Khiến tôi nảy sinh ý nghĩ xấu: tranh thủ lúc này sờ một cái chắc cũng không bị phát hiện đâu nhỉ?

"Vậy tôi về phòng giáo viên đây— anh hai, sau giờ học nhớ mua rượu cho tôi nhé."

"Tôi không mua đâu!"

Cô giáo nhí Kurisu ôm sổ điểm danh và chai rượu, rời khỏi lớp.

Tiết đầu là thể dục. Tôi lập tức lấy đồ thể dục ra thay.

Đúng vậy, mọi người đều thay đồ ở đây. Không còn cách nào khác. Thật sự là... không còn cách nào khác.

Không sao. Lớp chỉ có mình tôi là nam, mà mọi người cũng chẳng để ý.

"Á! Anh hai, không được nhìn đâu."

Yuu dùng đồng phục thủy thủ vừa cởi che ngực, lè lưỡi với tôi.

Dưới mặc màu trắng, trên cũng màu trắng à? Hợp quá hợp quá.

Còn Sera— ồ, nội y kẻ sọc? Thật bất ngờ.

Kyoko mặc quần lót hồng có dây buộc! Quyến rũ không ngừng! Dù hơi ghen tị, tôi vẫn thấy dễ thương quá!

Taeko là họa tiết chấm bi. Màu xanh lam tinh khiết phối chấm bi trắng.

"Aikawa, chúng ta cùng thay đồ nhé!"

"Ồ— Yuki. Dù được rủ cùng thay đồ, cảm giác vẫn kỳ kỳ."

Khi tôi đang ngắm cảnh các cô gái thay đồ, một cô gái tóc ngắn tiến lại.

"Có sao đâu mà. Tôi là— bạn thân của cậu mà."

Nụ cười như con trai. Cô ấy là Yuki Yoshida, nhưng vì vẻ ngây ngô nên ai cũng gọi là "Yuki", chứ không gọi là Yoshida.

Yuki lập tức cởi đồng phục thủy thủ. Không chút ngại ngùng, như đang ở cùng anh em.

Nội y là áo ngực thể thao màu xám. Có tiết thể dục nên cô ấy chọn loại tiện vận động. Bộ ngực khủng hiếm có lại bị giấu đi. Kiểu ngực khủng kín đáo.

"Chào, My anh em. Cho tôi thay cùng nhé."

Nói chưa dứt, lại có thêm một cô gái tóc đen xuất hiện. Không chịu nổi, hậu cung cũng mệt thật! Đối với tác giả ấy!

Cô ấy là Saras. Lớp trưởng tsundere rất đáng tin cậy. Quần lót là sọc dọc hồng trên nền đen.

"Này, cậu mặc áo ngực đi chứ."

"Loại băng ngực đó, tôi không thích."

Đừng nói "băng ngực" nữa. Từ đó lỗi thời rồi! Dù ở Palau hình như vẫn dùng từ đó!

"Tôi cũng không thích lắm~ nhưng không mặc thì lúc chạy sẽ rung dữ lắm."

Đó là vì Yuki có bộ ngực hoành tráng mà. Hơn nữa cậu ấy hay chạy bộ.

Tôi còn muốn ngắm cảnh thay đồ, nhưng tiết đầu sắp bắt đầu, vừa định khoe chiếc "quần tam giác đại bàng (có chỉ kim tuyến)" thì—

Đoàng đoàng! Không biết ai nổ súng trước, tiếng súng vang lên đầy sáng tạo. Không phải tiếng gì hỏng đâu, đúng là "đoàng đoàng".

"Ư... a..."

Tôi loạng choạng ngã xuống, nhắm mắt đau đớn.

"Anh hai!""Anh!""Anh trai!""Senpai!""Aikawa!""My anh em!""À! Tôi không ngủ đâu!" Các giọng nói lo lắng vang lên liên tục.

Taeko nâng đầu tôi, dùng đùi làm gối cho tôi.

Mở mắt ra, tôi thấy các cô gái đều lo lắng nhìn tôi.

"Senpai, anh không sao chứ?"

Đôi mắt như nước mùa thu của Kyoko như sắp rơi lệ. Đôi ngực áp vào tay tôi thật tuyệt vời.

"Ừ, tôi đã lường trước tình huống này, nên giấu sẵn tạp chí 《DRAGON MAGAZINE》 đang bán chạy dưới áo để cứu mạng."

Để mọi người yên tâm, tôi lấy ra cuốn tạp chí bị đạn bắn thủng dưới áo.

Nếu không có cuốn 《DRAGON MAGAZINE》 đang bán chạy của Fujimi Shobo này, chắc tôi toi rồi. Đúng vậy, tôi chính là (cựu lính đặc nhiệm, cựu vận động viên thể dục dụng cụ, cựu cầu thủ NBA, cựu quý ông, cựu người ngoài hành tinh, cựu Fujimi).

"Bảo sao ngực anh dày thế. Quyến rũ như đem hết tiền bản quyền đi làm từ thiện vậy. Tôi thật khâm phục."

Sera nói với vẻ ngưỡng mộ. Dù vậy, mặt cô ấy bị ngực che nên không nhìn thấy tôi.

Tôi vừa ngồi dậy thì thấy ngoài cửa sổ có dây thừng đung đưa.

Rầm. Những người đàn ông mặc đồ rằn ri đá vỡ cửa sổ xông vào lớp.

"Giơ tay lên!"

Ba người đàn ông chĩa súng tiểu liên vào mọi người. Họ đều để tóc nhím và đeo kính. Các em gái trong lớp— không, các bạn học xôn xao.

"Sera!"

Tóc đen tung bay, Saras dũng cảm lao lên.

"Hừ." Sera tung cú đá.

"Haa!" Yuki lao vào húc mạnh.

Hai tên tóc nhím đeo kính— gọi tắt là "Orito", bị đá bay ra ngoài cửa sổ.

Tên Orito cuối cùng bị Saras khóa tay, quật ngã xuống sàn.

Các cô ấy thật lợi hại, quá đáng tin cậy. Thân thủ như Ninja.

"Các người là ai?"

Tôi hỏi, nhưng gã đàn ông chỉ cười nhạt.

Sao lại có khuôn mặt đáng ghét thế này! Đáng ghét như thể nắm rõ thông tin của toàn bộ nữ sinh trường tôi!

Khi tôi định hỏi tiếp, loa phát thanh trong trường vang lên.

"Ngôi trường này đã bị quân đoàn Orito của chúng tôi chiếm đóng!"

Giọng nói chói tai khó chịu.

"Ồ, bọn họ là khủng bố à. Ghê thật."

Nene cười như chẳng có gì quan trọng. Thái độ dửng dưng như bà nội trợ xem tin tức buổi tối.

...Cô ấy tỉnh lúc nào vậy? Đến giờ vẫn ngái ngủ không biết nhìn đi đâu.

"Hehehe. Mọi chuyện kết thúc rồi."

Tên tóc nhím bị khống chế vẫn cười tự tin. Độ đáng ghét không thể tả.

"Mục đích của các người là gì?"

Saras giữ tay hắn, hạ giọng hỏi.

"Quân đoàn Orito của chúng tôi sẽ bắt cóc toàn bộ nữ sinh trung học ở đây, rồi đi nghỉ dưỡng ở đảo Nam."

Bọn này quá trung thành với dục vọng rồi! Mà giải thích cũng quá đơn giản thẳng thắn!

"Chúng tôi sẽ ngăn các người lại!"

Dù bị khủng bố tấn công, Yuki vẫn rất vui vẻ. Chắc cô ấy nghĩ như đang chơi game sinh tồn.

"Đừng xem thường quân đoàn Orito bất tử một vạn người nhé."

"Cậu nói Fujimi (chú thích: trong tiếng Nhật, 'bất tử' và 'Fujimi' đồng âm)— Fantasia Bunko... chính là nhà xuất bản 《DRAGON MAGAZINE》 đang bán chạy—"

"Ừ, đúng vậy."

Lừa ai chứ? Gã này không chịu phối hợp để tôi chọc quê! Chẳng lẽ hắn như dân làng trong RPG, chỉ nói được lời thoại định sẵn?

"Dù là trong nước sôi lửa bỏng hay mưa bom bão đạn— quân đoàn Orito đối mặt với mọi hoàn cảnh đều không hề hấn gì. Đúng vậy, ngoài Moe và Ecchi khiến chúng tôi phấn khích đến đột quỵ, ngoài ra không gì có thể đánh bại chúng tôi! Thế nào! Các người có bản lĩnh đánh bại— ư oa!"

Nói được nửa câu, Orito đã tắt thở.

Nhìn kỹ thì thấy Saras đang dùng ngực đè lên cánh tay hắn.

"Có vẻ hắn nói thật."

Saras rời khỏi Orito đã kiệt sức, phủi bụi dính trên áo.

"Đã vậy, đối phó với một vạn Orito cũng không thành vấn đề. Dù sao, ở đây chúng ta có toàn chuyên gia."

"Anh hai. Em đã chuẩn bị sẵn laptop và bộ công cụ hacker trong cặp rồi."

Không hổ là Yuu, chuẩn bị chu đáo thật. Cảnh cô gái đeo găng tay giáp cầm laptop, chắc không thường thấy đâu nhỉ.

"Được, để chúng ta giành lại ngôi trường này. Phân chia nhiệm vụ tác chiến nào."

"Ồ! Tôi High lên rồi!" Quả nhiên Yuki coi như đang chơi game.

"Vì anh, tôi sẵn sàng rút kiếm chiến đấu. My anh em." Saras luôn đầy khí phách.

"Khò~" Nene tỉnh dậy với chút căng thẳng, tốt rồi!

Thế là, cả nhóm chúng tôi tiến ra hành lang, cảnh giác xung quanh, tiến về phía cầu thang.

Mục tiêu— là phòng nghe nhìn ở tầng hai, và phòng phát thanh ở tầng một.

Phòng nghe nhìn nhốt nhiều nữ sinh, phòng phát thanh có thủ lĩnh địch.

Yuu dùng laptop hack vào hệ thống trường, nắm được tình hình trong trường, nhờ vậy chúng tôi mới biết thông tin này. Laptop dạo này thật tuyệt.

Yuu nhìn laptop, chỉ về phía cầu thang.

"Có nhiều địch đang lên từ cầu thang phía trước, anh hai."

"Vậy thì, để tôi đối phó ở đây."

Saras dũng cảm tiến lên. Mái tóc dài đen bóng quyến rũ.

Tiếng bước chân chạy lên cầu thang ngày càng gần.

Một đám đàn ông tóc nhím đeo kính cầm súng— khoảng một trăm tên xuất hiện ở chiếu nghỉ cầu thang— Saras ung dung bước xuống cầu thang.

"Giơ tay lên!"

Saras không để ý lời đối phương, ngồi luôn xuống bậc thang.

Soạt soạt soạt... vải nhăn nhúm...

Quần tất đen càng tụt xuống càng nhăn lại thành cục.

Từ đây không nhìn rõ, nhưng chắc quần lót bên dưới quần tất đã lộ ra toàn bộ.

Đến tôi cũng suýt chảy nước miếng.

"Dễ thương quá!""Nóng bỏng quá!""Soạt soạt~ Sarasvati!"

Đám Orito la hét rồi ngã lăn ra.

Nóng bỏng quá! Cố tình không tụt hẳn mà dừng ở mắt cá chân, nhìn càng quyến rũ!

Đó chính là "nhiệm vụ tác chiến" tôi giao. Quần tất của Saras như vũ khí.

Chỉ đạo chính xác, với tôi chỉ là chuyện nhỏ. Vì tôi là (cựu lính đặc nhiệm, cựu vận động viên thể dục dụng cụ, cựu cầu thủ NBA, cựu quý ông, cựu người ngoài hành tinh, cựu Fujimi, cựu đô đốc).

"Chuyện này, đơn giản thôi— ư!"

"Saras, cậu sao vậy?"

Saras bỗng ôm ngực, dù Sera định chạy lại—

"Đừng lo. Quyến rũ đàn ông ngoài My anh em khiến tôi bị phản tác dụng."

Saras che giấu vẻ đau đớn, giơ tay ngăn Sera lại.

"Đúng vậy— nếu tôi được giao nhiệm vụ quyến rũ ai ngoài anh trai thông minh xuất chúng, chắc tôi cũng choáng váng mà ngất mất."

Nghe Sera nói, cả nhóm đều gật đầu. Mấy người này— tuyệt vời quá.

"Khủng bố lại tới nữa, anh hai."

Yuu vừa cầm laptop vừa nhắc tôi. Chết tiệt. Xuống cầu thang này nguy hiểm quá sao?

"Để tôi lo, các cậu đi trước đi."

Saras, cậu...

Cô ấy đã yếu đến mức không bám vào lan can thì không đứng nổi.

"Đi thôi, Aikawa! Không thể để Saras hy sinh vô ích!"

Nói cũng đúng. Phải cứu mọi người! Dù Saras chưa chết mà!

"Đi thôi, mọi người!"

Tôi ra lệnh, mọi người đều gật đầu.

Cảm giác đồng lòng dâng trào.

Cả nhóm lao qua hành lang, tiến về cầu thang khác.

Hành lang tầng hai cũng đầy quân Orito. Số lượng— khoảng ba nghìn năm trăm tên.

Làm sao bây giờ?

"Nhiều người quá. Hahaha!"

Nene cười như chẳng liên quan gì. Vòng một khủng nhất, mỗi lần cười là rung lên dữ dội.

Nếu cô ấy nhảy dây ở đây, chắc có thể hạ gục hết ba nghìn năm trăm người...

Không, chỉ cần nhảy múa râu là đủ. Với đẳng cấp như Nene, chỉ cần múa râu là có thể tạo ra sóng lớn.

Siêu vòng một đúng là có sức công phá bùng nổ.

"...Hay là đi đường vòng... sẽ tốt hơn?"

Cô gái tóc buộc hai bên Taeko, trốn sau lưng Yuki, rụt rè đề xuất. Có vẻ chỉ mình cô ấy sợ Orito.

Làm sao đây? Khi mọi người còn đang nghĩ—

"Đến lượt tôi ra tay rồi."

Kyoko ngực khủng mặt búp bê buộc tóc thành hai bên, bước lên phía trước.

"Kyoko..."

"Không sao đâu, senpai. Tôi— rất giỏi mấy chuyện này."

Nụ cười tươi tắn của Kyoko. Khuôn mặt búp bê dễ thương với thân hình ngực khủng. Dù làm động tác "Không thể nào! Thu nhập của tôi thấp quá..." cũng siêu dễ thương, thật lợi hại.

Đúng vậy, Kyoko là cô gái biết tính toán.

Để cô ấy thử xem—

Kyoko vội vàng bước lên. Cô ấy chắc chắn biết cách đi để tóc hai bên và vòng một cùng đung đưa.

Khuôn mặt cực kỳ dễ thương, thân hình ngực khủng mặt búp bê khiến quân Orito nuốt nước bọt, nòng súng tiểu liên và nhân trung đều rũ xuống.

Kyoko mỉm cười, hơi nghiêng đầu—

"Senpai☆"

Đòn tấn công này... thật kinh khủng!

Tôi run rẩy toàn thân.

Câu "Senpai☆" vừa năng động vừa dễ thương, lại có chút quyến rũ— đúng vậy, đó là sức hấp dẫn khỏe mạnh. Ngay cả động tác nghiêng đầu làm tóc hai bên lệch một bên cũng nằm trong tính toán của cô ấy?

Đòn tấn công quyến rũ này, chỉ Kyoko mới làm được.

Nụ cười đàn em hoàn hảo dùng để quyến rũ đàn ông.

Số quân Orito ngã xuống chắc đã hơn năm trăm tên. Saras cũng không sánh được.

Vẫn chưa đủ để hạ hết kẻ địch— nhưng Kyoko vẫn chưa dùng hết chiêu.

Cô ấy nắm vạt váy, mắt liếc lên nhìn đám Orito, nói thêm:

"...Làm nhé?"

"Làm gì cơ aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!"

Tiếng hét vang lên như hợp xướng thiếu niên. Tiếng phản ứng đồng loạt.

Vạt váy được kéo lên, độ cao tuyệt vời chỉ thiếu chút nữa là lộ hết.

Áp đảo— chiến thắng áp đảo. Trong đầu tôi vẫn còn in sâu câu: "...Làm nhé?"

Tôi cũng suýt bị Moe giết chết.

"Đi thôi, senpai. Mau vào trong."

Kyoko mỉm cười, chỉ tay về phía phòng nghe nhìn. Nhưng— cô ấy có vẻ không vững.

"Cậu không sao chứ! Kyoko!"

"Quả nhiên... quyến rũ người khác ngoài senpai... tôi cũng không chịu nổi. Nhưng— tôi sẽ giữ chân bọn họ ở đây."

"Kyoko..."

Cô ấy lảo đảo đi về phía cầu thang. Vì quyến rũ đàn ông ngoài tôi mà bị thương thế này! Hức, nước mắt không kìm được...!

Kyoko quay đầu lại lần cuối—

"Senpai, em thích anh nhất."

Nụ cười rạng rỡ. Tôi sắp chết rồi! Sắp bị cậu Moe giết chết! Hức, nước miếng không kìm được...

"Chúng ta không thể để cô ấy chết uổng, Aikawa."

"Ừ, đúng vậy, Yuki. Dù Kyoko chắc cũng chưa chết đâu."

Chúng tôi không ngoái đầu lại, tiến về phòng nghe nhìn.

Không gian rộng rãi dùng để chiếu phim trong lễ hội trường, có nhiều nữ sinh bị nhốt và quân Orito. Số lượng— khoảng hai nghìn người.

Chết rồi. Chắc chỉ có Kyoko mới đủ sức hạ hai nghìn Orito.

Mà bọn Orito lại đang chơi đánh gối với các nữ sinh!

Bàn ghế và dụng cụ khác đâu hết rồi? Không gian rộng rãi trải đầy chăn nệm.

Đánh gối là hoạt động thường thấy trong các chuyến du lịch học đường, muốn vui chơi cùng các cô gái cũng là chuyện thường tình.

Bọn họ thoải mái quá! Chẳng ai cầm súng, đồ rằn ri cũng thay bằng yukata. Để các cô gái đối phó với hai nghìn tên tóc nhím, thật không thể chấp nhận!

Phải cứu người ngay!

"Này này này, anh trai anh trai. Em phải làm gì?"

Nene vỗ vai tôi.

Đúng rồi. Vòng một siêu khủng của Nene, biết đâu có thể phát huy sức nóng hạ gục hai nghìn người. Không cần nhảy dây cũng được.

"Vậy thì, em hãy lộ liễu cởi áo—"

Không biết Nene có nghe không, cô ấy bước thẳng vào giữa phòng nghe nhìn.

—Bốp! Gối bay trúng mặt Nene, cô ấy ngã lăn ra.

"Nene! Nene————!"

"Khò~" Cô ấy ngủ ngon lành!

Thì ra gối có thể khiến Nene ngủ ngon vậy sao! Làm sao đây? Để Yuki hay Taeko ra tay—

Không, lúc này—

"Yuu, kích hoạt hệ thống phun nước phòng cháy đi!"

Yuu gật đầu, lập tức gõ bàn phím. Sao hacker không dùng chuột nhỉ? Khó hiểu thật.

"...Làm... sao đây?... Anh hai."

Taeko sợ hãi dễ thương quá.

Soạt soạt soạt... hệ thống phun nước phòng cháy hoạt động, nước xối xuống.

"Uwaa! Ướt hết rồi!"

Yuki vội chạy ra khỏi phòng nghe nhìn.

Các nữ sinh và quân Orito cũng nháo nhào co cụm vào góc.

Chỉ còn Nene vẫn ngủ ngon lành giữa phòng nghe nhìn.

Nước phun làm ướt đồng phục thủy thủ.

Đó chính là mục đích.

"Nóng quá!""Uwaa!"

Vòng một khủng hơn H cup, chỉ cần phơi ra trước mắt cũng đủ nóng bỏng— có tên Orito từng nói vậy. Chỉ cần bị nước làm ướt, độ nóng bỏng tăng vọt.

Đúng vậy, nóng đến mức khiến toàn bộ quân Orito trong phòng gục ngã.

Các nữ sinh (ngực khủng) được cứu chạy đến ôm tôi.

Hahaha. Bị các cậu ôm chặt thế này, tôi không nhúc nhích nổi nữa rồi! Hahaha.

"Này! Các cậu tránh xa anh hai ra!"

Tôi bị Yuu phồng má kéo ra khỏi phòng nghe nhìn.

Kyoko đã biến mất. Không biết bị quân Orito bắt hay đi đâu rồi?

Dù sao cả nhóm vẫn xuống lầu, hướng đến phòng phát thanh.

Thành viên còn lại là Yuki, Sera, Taeko, Yuu.

Chúng tôi vẫn còn đủ sức chiến đấu, tiến đến hành lang cuối cùng.

Ở đó bị hơn ba nghìn tên Orito chen chúc chật kín.

Dù cần sức mạnh cỡ Kyoko mới đối phó nổi—

"Được rồi— Aikawa! Để tôi lo!"

Yuki lắc lư bộ ngực kín đáo tiến lên.

"Ác hành của các người đến đây là hết, mau đầu hàng đi—" ọt~

Cô ấy định làm ngầu, nhưng bụng lại réo!

Chỉ thấy mặt Yuki đỏ dần. Chiêu này thế nào?

"..."

Quân Orito không nhúc nhích! Yuki làm trò xấu hổ thế mà cũng đủ Moe rồi mà!

"Các người ít nhất cũng cười đi chứ!"

Yuki xấu hổ giơ hai tay nhắm mắt, lao thẳng trên hành lang.

Thế là, cô ấy ngã sấp mặt.

Váy lật hết lên, lộ cả quần lót.

Tốt, làm tốt lắm. Thuộc tính ngốc nghếch cộng với độ xấu hổ thấp dễ đỏ mặt.

Chắc sẽ lập kỷ lục hạ gục nhanh—

"...Hừ." Họ không những không nhúc nhích, còn lộ vẻ cười nhạt!

Không ngờ lại vô hiệu! Tôi tưởng sẽ lập kỷ lục mà—

À! Đúng rồi, nội y của Yuki là loại thể thao, màu xám giản dị. Viền hồng dễ thương thì dễ thương, nhưng với quân Orito thì không ăn thua.

Họ chỉ xem Yuki là "Yuki" thôi!

"Đã vậy, tôi sẽ cởi cho các người xem luôn————————!"

Yuki trúng đạn! Đối phương cuối cùng cũng nổ súng! Lần đầu tiên tôi thấy quân Orito không nương tay như vậy! Họ xem Yuki là con trai à?

"Yuki!" Taeko vội chạy đến bên Yuki.

Đến nước này, chỉ còn cách rút lui? Đúng lúc đó—

"Thật hết cách. Ngoài anh trai quyến rũ như tôm hùm đút lò, tôi không muốn nói chuyện với đàn ông khác đâu—"

Sera nhanh chóng tiến lên. Cô ấy cầm hộp cơm.

Rồi, với vẻ mặt khó chịu, Sera giơ hộp cơm ra trước mặt.

"Dù tôi không làm cho các người đâu— muốn ăn thì cứ lấy."

"Uwaa!""GOOD!"

Quân Orito ngã như domino.

Sức mạnh kinh khủng. Sera rõ ràng không nói dối!

"Sao chỉ cần vậy mà— ư oa!"

Yuki—! Yuki xui xẻo trúng đạn, cuối cùng chỉ còn lại câu đó. Trước đó tự ý nói bao nhiêu đồng đội đã ngã, Yuki cũng hy sinh— dù chắc cô ấy cũng chưa chết đâu.

Ai cũng có điểm mạnh và điểm yếu.

Đối phó với quân Orito, thân hình nóng bỏng của Sera hiệu quả hơn bất cứ thứ gì. Ngược lại, bị xem là "anh em" như Yuki thì không thể khiến họ hưng phấn.

"Ư!" Sera ôm miệng quỳ xuống đất.

"Cậu không sao chứ... Sera?"

"Ừ. Vì tôi đã nói chuyện với đàn ông ngoài anh trai quyến rũ như cảnh đêm triệu đô— ư!"

Sera gục đầu xuống. Tôi hướng về chiếc cổ trắng ngần xinh đẹp của cô ấy mà than lớn:

"Sera—!"

Chúng tôi nhất định không để cái chết của cậu uổng phí! Dù chắc cậu cũng chưa chết đâu.

Tôi mở cửa phòng phát thanh.

Bên trong, quân Orito còn lại vẫn rất đông.

"Ồ, không ngờ có người đến được đây."

Trong đó có một gã đàn ông kiêu ngạo. Đầu tóc nhím của hắn đặc biệt chướng mắt.

Chắc đó là thủ lĩnh quân Orito.

Hắn ngồi vắt chân trên ghế, làm ra vẻ oai phong.

"Ác hành của các người đến đây là hết. Mau đầu hàng đi!"

"Chưa chắc đâu? Quân Orito ở đây toàn là chuyên gia, mạnh hơn bọn ngoài kia nhiều đấy?"

"Được, Taeko, lên đi."

"Ư... vâng, anh hai."

Taeko đưa tay lên ngực, cúi đầu ngượng ngùng.

"...A... ừm, cái đó... vẫn không được... tôi... tôi ngại quá."

Cô ấy lấy tay che mặt.

Taeko tưởng tượng những câu nói và hành động quyến rũ sắp làm, kết quả vẫn không làm nổi. Dáng vẻ ngượng ngùng ấy hợp gu tôi quá—

"Ư oa!""Ôi trời ơi!"

Khi quân Orito đều ngã lăn ra, chỉ còn một gã vẫn ngồi trên ghế.

Sao có thể!

Hắn lại chống chịu được đòn tấn công mạnh mẽ của Taeko!

"Cậu thắc mắc sao tôi chưa chết à. Moe thông thường không giết được tôi đâu. Nói đúng hơn, chỉ là những người khác quá yếu thôi."

Cái gì... chết tiệt, hắn lại nói ra rồi. Moe đến xuất huyết não là sao! Ảo quá! Những câu này tôi đã cố nhịn không nói rồi— không thể tha cho hắn.

"Để tôi—"

Yuu đóng laptop lại định tiến lên, tôi giơ tay ngăn lại.

"Chỉ riêng cậu, tôi nhất định sẽ bảo vệ trước mặt Orito."

"Anh hai."

Không thể dùng Moe để khiến tên Orito mạnh nhất này xuất huyết não. Đối mặt với nụ cười nhạt của hắn, tôi tung chưởng tấn công.

Khi tôi ra tay đánh nhau, động tác cứ như đang sờ soạng khắp người Orito. Tuyệt đối không nắm tay lại thành nắm đấm. Bộ quyền pháp này khiến người ta phải nghi ngờ "liệu nó thật sự có tác dụng không nhỉ?" Thường được gọi là "quyền pháp Sieg".

Đúng vậy, tôi chính là Aikawa Sieg.

Cựu thành viên lực lượng đặc biệt, cựu vận động viên thể dục dụng cụ, cựu cầu thủ NBA, cựu quý ông, cựu người ngoài hành tinh, cựu Fujimi, cựu đô đốc—hiện tại là người đàn ông "luôn chải tóc bóng mượt".

Tiếp theo, tôi sẽ trở thành người đàn ông mạnh nhất.

Tôi liên tục đánh Orito, vật ngã Orito hết lần này đến lần khác—

"Tôi đã mơ một giấc mơ như vậy"

Trong phòng khách nhà tôi, nơi còn thoải mái hơn cả phòng riêng của mỗi người, có ba cô gái đang ngồi.

Bên trái tôi là cô gái mặc giáp, Yuu. Cô ấy giữ gương mặt lạnh như poker, còn mở sổ phác họa ra cho mọi người xem.

Trên đó vẽ cảnh người đàn ông tóc bóng mượt đập vỡ kính của gã đầu nhím.

Trước đó tôi vẫn lặng lẽ nghe cô ấy kể chuyện, nhưng chỉ đến câu này là tôi không nhịn được phải lên tiếng:

"Trường học của tôi to đến mức nào vậy chứ!"

Trước mặt tôi, một cô gái dáng người đẹp, buộc tóc đuôi ngựa cũng đang ngồi quanh bàn, đó là Seraphim. Cô ấy nghiêm túc gật đầu, rồi nhìn về phía cô gái tóc bạc.

"Đúng là một cơn ác mộng kinh tởm không thể chịu nổi, thật tội cho Hellscythe-sama. Tôi phải nói bao nhiêu lần cô mới hiểu? Đừng xuất hiện trong giấc mơ của người khác nữa. Có cô xuất hiện trong mơ, cơ thể sẽ không thấy dễ chịu đâu."

Seraphim dùng ánh mắt sắc như dao nhìn tôi, thể hiện sự quan tâm với Yuu. Tôi làm sao biết phải làm thế nào mới không xuất hiện trong giấc mơ của người khác chứ.

"Vậy thì, thiên tài mỹ thiếu nữ Akuma Danshaku là tôi, Haruna, bao giờ mới được xuất hiện ngầu lòi đây?"

Bên phải tôi là cô gái ngực phẳng lấy tóc chỏm làm thương hiệu, Haruna. Cô gái nhỏ nhắn cao một mét bốn lăm, dáng dấp như trẻ con, không ngừng vểnh tóc chỏm lên, mong chờ diễn biến tiếp theo của vở kịch giấy do Yuu trình diễn.

"Đến đây thì tôi tỉnh dậy rồi"

Vì một số lý do không thể lên tiếng, Yuu viết chữ lên tờ giấy ghi chú đặt trên bàn.

"Hả? Sao lại không có cảnh tôi thể hiện siêu ngầu chứ! Cậu đi mơ lại lần nữa đi!"

Haruna ầm ĩ phản đối, nhưng bộ ngực nhỏ xíu của cô ấy chẳng hề rung động.

"Bởi vì đây là Học viện Ngực Khủng"

"Ayumu, đi mua một cái Shinkansen về đâm bay nhỏ này đi. Tôi còn có hàng hơn cậu nữa đấy! Đây là ngực khủng chính hiệu! Ngực khủng vô hình!"

"Bỏ cuộc đi, Haruna."

"Bởi vì đây là giấc mơ để thỏa mãn Ayumu"

"Vậy à. Nếu vậy thì, cậu chỉ sai một chút thôi."

Trong mắt Yuu như muốn hỏi: "Ý gì vậy?"

Cô ấy vẫn giữ gương mặt không cảm xúc, hơi nghiêng đầu.

"Bộ ngực của cậu, bây giờ như vậy là vừa đẹp rồi."

"Cái gì! Đồ biến thái! Toyota, đồ dê xồm của hãng xe Fei Er Da!"

Haruna mặt đỏ bừng, tặng tôi một nhát chặt tay vào đầu.

"Kinh tởm. Kinh tởm như thiên sứ lột da vậy."

Kết quả là hôm đó, Seraphim không thèm nhìn tôi nữa.

Còn Yuu...

"Vậy à"

Cảm giác như cô ấy hơi mỉm cười.

So với việc mơ một giấc mơ vừa sướt mướt vừa chạy nhảy, tôi lại thấy những khoảnh khắc bị người ta mắng mỏ thế này, mới thật sự khiến tôi vui vẻ hơn.

Gợi nhớ đến bộ phim kinh dị Silent hill - Ngọn đồi câm lặng