Sau khi mua được miếng dán hạ sốt, nước uống thể thao và một số vật dụng cần thiết khác dành cho người ốm, Asahi nhanh chóng quay trở lại phòng và thấy rằng mọi thứ vẫn vậy, nhưng lại có gì đó không đúng ở đây.
“Con không thể ăn thêm nữa đâu mà, ừm..ừm….”
Cô ấy mơ thấy điều gì mà lại làm ra khuôn mặt đáng yêu như vậy khi đang nằm trên giường của mình cơ chứ?
Với mái tóc óng mượt như lụa, cùng làn da đẹp mịn màng không tì vết.
Ẩn sau hai mí mắt đang khép chặt kia là đôi mắt nâu, to tròn, mang đậm nét quyến rũ cùng hai hàng mi dài, tướng mũi thẳng, và đôi môi mỏng màu anh đào. Tất cả những yếu tố trên đã góp phần tạo nên một khuôn mặt với vẻ đẹp hoàn mĩ, vượt xa cả những mĩ nhân nổi tiếng nhất.
Tranh thủ lúc cô nàng vẫn còn đang say giấc, Asahi thoải mái chiêm ngưỡng vẻ đẹp của cô. Dù được gọi là “tiểu thư băng giá”, nhưng chẳng ai có thể phủ nhận được độ nổi tiếng của Fuyuka.
“...Luôn có chỗ cho món tráng miệng mà...nya~”
Thoạt nhìn, thật khó để tin rằng cô gái đang vui vẻ tận hưởng giấc ngủ, mơ về bữa ăn no nê kia lại chính là “Tiểu thư băng giá”.
Bầu không khí lạnh giá vốn luôn bao quanh cô giờ đây đã không còn nữa, thay vào đó là một mùi hương ngọt ngào, dịu êm đang lan tỏa khắp căn phòng.
Đôi môi căng mọng của cô nàng, thứ luôn bất động khi ở trường, đang mấp máy không ngừng và nói rất nhiều thứ mà chẳng ai có thể ngờ được khi nhìn vào ngoại hình thường ngày của cô.
“Tiểu thư băng giá, ấy à?”
Trong lúc đang lẩm bẩm biệt danh của Fuyuka, thứ mà không hiểu sao cứ liên tục luẩn quẩn trong đầu cậu, Asahi bỗng nhớ đến lời tên bạn thân nhất của mình.
Nếu tính cách của vị tiểu thư băng giá này được đảo ngược lại, mọi thằng đực rựa trong cái trường này sẽ phải lòng cô ấy ngay tức khắc.
Lúc đó mình chỉ đơn giản là phớt lờ câu chuyện, nhưng giờ thì mình cũng hiểu ra một chút rồi.
Sở hữu vẻ đẹp tựa như một nữ thần cùng sự dễ thương của một thiên thần.
Dù trông mảnh mai và nhỏ nhắn, nhưng ta vẫn có thể thấy những đường cong nữ tính ở nhiều chỗ khác nhau trên cơ thể cô.
Ngay cả với Asahi, người vốn chẳng có chút tình cảm nào dành cho cô nàng, cũng phải chịu những tác động từ cảm xúc giới tính khi ngắm nhìn cô say giấc.
Quả thực không khó để hình dung ra sẽ có bao nhiều người trên thế giới này vây quanh cô nàng nếu cái chữ “nếu” kia trở thành sự thật.
Sau một hồi ngắm nhìn Fuyuka say sưa ngủ không chút phòng bị, Asahi dần có cảm giác bản thân đang nhìn vào thứ không nên và quyết định đảo mắt đi nơi khác.
Khi cậu quay lưng lại và hướng về phía nhà bếp.
“...Mẹ ơi...”
Một giọng nói nhu mì và nhỏ đến mức chẳng ai nghe nổi khẽ vang lên và rồi tan biến đi.
Khi mà mặt trời đã bắt đầu lặn, báo hiệu một ngày hạ nữa sắp khép lại, Asahi bỗng nghe tiếng động từ phía phòng ngủ của mình. Cậu vội vã đứng lên, bỏ dở cả việc ôn tập cho bài kiểm tra sắp tới.
Căn hộ mà Asahi hiện đang ở thuộc loại 1LDK được thiết kế vô cùng đơn giản.
Phòng khách và phòng ngủ được ngăn cách chỉ bởi một cách cửa. Những gì đang diễn ra ở phía bên kia hoàn toàn có thể nghe được từ phía bên này.
“Cậu dậy rồi à.”
Cậu từ từ mở cánh cửa và nhìn vào trong phòng nơi đặt chiếc giường. Như cậu nghĩ, Fuyuka đã tỉnh dậy.
Cô nàng đang nhìn cậu đầy cảnh giác, đúng như dự đoán.
Tất nhiên, bất kì cô gái nào cũng sẽ như vậy khi rơi vào tình huống này.
Tuy nhiên có một điều mà Asahi không thể ngờ được đó là bầu không khí xung quanh của cô nàng.
Thay vì mang lại cảm giác lạnh lùng và khó tiếp cận như thường lệ, thái độ của cô nàng lúc này đây có gì đó khang khác.
“...Tôi đã nói với cậu rằng... đừng làm phiền tôi rồi, đúng chứ?”
Giọng nói trong trẻo như tiếng chuông vang của cô nàng lộ rõ vẻ chua chát.
Tuy nhiên, cái cảm giác cố ý đẩy người khác ra xa đã không còn đó nữa.
Có vẻ cô ấy cũng hiểu được tình huống lúc đó khi chỉ hỏi một câu hỏi mà bản thân đã biết rõ câu trả lời.
Vậy nên, Asahi cũng không ngần ngại trả lời.
“Mình không thể làm vậy khi thấy cậu đột nhiên ngất xỉu ngay trước mất được. Và bởi cậu không muốn đến bệnh viện nên mình đã quyết định đưa cậu về phòng mình để chăm sóc. Hay cậu muốn mình bỏ cậu lại một mình trong phòng cậu hơn?”
“...Không, cậu thực sự đã cứu mình rồi. Cảm ơn rất nhiều.”
Trong một khắc, Asahi đã thực sự bị đông cứng vì không ngờ bản thân sẽ nhận được lời cảm ơn chân thành đó.
“À không có gì đâu...” Tôi thành thật đáp lại dù có chút chậm trễ, trong lòng vẫn cảm thấy bối rối.
Không rõ là do chưa tỉnh ngủ, hay do mới ốm dậy mà cái vẻ lạnh lùng thường ngày của cô nàng đã không còn nữa khiến Asahi không biết phải phản ứng thế nào.
Chẳng mấy chốc, sự cảnh giác của cô nàng biến mất trong khi đôi mắt cô cũng dần rơi vào trạng thái mơ hồ.
Không phải là cô ấy đã bỏ qua cho mình. Dù hiểu rằng tất cả là do cơn cảm lạnh và sự mệt mỏi đã khiến cô ấy trở nên như vậy, nhưng thật khó để đối mặt với một Fuyuka đang không ở trạng thái “tiểu thư băng giá” mà.
Cứ nghỉ ngơi thêm chút nữa đi, để mình lấy cho cậu chút đồ uống.
Asahi lập tức rời khỏi phòng rồi hướng thẳng xuống bếp mà không nói thêm lấy một lời như thể cậu đang cố gắng bỏ chạy khỏi cô nàng vậy.
Mở tủ lạnh lấy chút thức ăn và đồ uống mà cậu đã mua từ cửa hàng tiện lợi trước đó như là nước uống thể thao, ít thạch và vài que kem.
Asahi đang trên đường quay lại phòng ngủ với đống đồ ăn, thức uống trên tay, thì tiếng vặn tay nắm cửa bất ngờ vang lên.
Cánh cửa gỗ từ từ mở ra và cậu có thể thấy được Fuyuka đang cố rời khỏi phòng.
Bước chân của cô vẫn còn chưa vững và tưởng như sẽ sụp đổ bất kì lúc nào vậy.
“Này, cậu vẫn còn ốm đấy.”
“...Tôi ổn.”
“Đừng cố ra vẻ nữa và ngoan ngoãn nằm nghỉ đi.”
“Tôi không thể làm phiền cậu hơn nữa được...kyaa---”
Một tiếng thét ngắn vang khắp phòng, tiếp sau đó là một tiếng bịch. Và rồi, đúng như tôi đã nghĩ, không gian chìm vào yên ắng. Đột nhiên, bên tai tôi vang lên tiếng tim đập thình thịch.
Asahi nhận ra đó là tiếng động từ trái tim mình. Cùng lúc đó, cậu cũng tìm ra nguồn gốc của cảm giác mềm mại, ấm áp đang bao trùm khắp cơ thể mình.
“...Cậu không sao chứ?”
“...Không, nhờ có cậu...”
Dù cố tỏ ra bình tĩnh và nói chuyện một cách lãnh đạm, nhưng trong thâm tâm Asahi không thể ngừng lo lắng rằng Fuyuka sẽ nghe thất tiếng trống ngực của cậu.
Có thể chắc chắn rằng, lúc đó Fuyuka đã mất thăng bằng và thiếu chút nữa là ngã nên tôi đã lập tức theo bản năng đưa tay ra ôm lấy cô nàng, việc mà tôi tự nhận thấy bản thân đã làm khá tốt.
Dù chỗ thức ăn và nước uống tôi mang theo đã rơi hết xuống sàn, nhưng sau cùng đó cũng không phải là vấn đề gây khó chịu.
Tuy nhiên, do không biết làm sao cho vừa, nên tôi đã ôm cô nàng chặt hết mức có thể. Việc này quả thực rất tệ theo nhiều hướng khác nhau.
Hơi thở nóng bỏng, ngọt ngào cùng cảm giác khi tiếp xúc trực tiếp đã khiến cho Asahi cảm thấy bị kích thích.
“...Bây giờ tôi đã ổn rồi nên cậu có thể buông ra không?”
“A lỗi mình...”
Ngay cả khi đó chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn, cậu vẫn xin lỗi cô nàng bởi đây là một vấn đề khá tế nhị. Và Fuyuka, người đang đứng cách Asahi vài bước chân, lặng lẽ gật đầu với khuôn mặt đỏ chót đang run lên vì xấu hổ.
‘Vậy ra tiểu thư băng giá cũng có thể làm ra vẻ mặt này ha?’
Fuyuka, người luôn giữ khuôn mặt vô cảm đến mức người ta phải tự hỏi liệu có phải các cơ mặt của cô nàng đã chết rồi không, đang đỏ mặt vì xấu hổ.
Sự khác biệt giữa vẻ ngoài của cô nàng lúc này và lúc bình thường, khiến cho cô sở hữu vẻ dễ thương đến lạ.
Tuy nhiên, cậu không phải là kiểu người có thể vô tư nói ra lại suy nghĩ của mình. Asahi đành nuốt lại những lời vừa rồi, vì hiểu rằng làm vậy sẽ chỉ khiến bản thân nhận về cái nhìn băng giá đầy nghi hoặc của cô nàng mà thôi.
―grooowwwll…
Fuyuka chỉ biết im lặng đứng đó, nhìn xuống sàn nhà trong khi Asahi đứng cạnh đó đang nhìn cô nàng chằm chằm.
Sự yên lặng kì cục này bị phá tan bởi một âm thanh nghe như tiếng động lớn như tiếng côn trùng vo ve(?)
“...Cậu đói rồi à?”
Chẳng biết có phải do câu hỏi thẳng thừng của Asahi hay không. nhưng có vẻ như lòng tự trọng của Fuyuka đã bị tổn thương theo một cách nào đó.
Fuyuka với gương mặt đỏ chót, lườm Asahi với đôi mắt như sắp bật khóc vậy. Chẳng còn lại chút gì giống với một “Tiểu thư băng giá” cả.
Tất cả những gì Asahi thấy ở cô chỉ là một cô gái dễ thương đang đói bụng mà thôi.