Có lẽ do đã khóc đến kiệt sức, hoặc do đã cảm thấy no bụng, mà Fuyuka một lần nữa thiếp đi và tỉnh dậy khá trễ, khi đã gần sang ngày mới.
Như dự đoán, tôi không thể bảo cô cứ nghỉ lại thêm nữa, nên đành tiễn Fuyuka, người lúc này đã hạ sốt, ra cửa.
“Cảm ơn cậu rất nhiều vì mọi thứ….”
“Không sao, không có gì to tát đâu.”
Khi Fuyuka cúi đầu thật sâu, Asahi chỉ hờ hững đáp lời.
Mặc dù đúng là cậu đã phải làm rất nhiều thứ, nhưng có vẻ cậu không hi vọng rằng cố gắng làm những điều đó sẽ khiến bản thân trở nên cao thượng.
“Hôm nay cậu nên về tắm rồi ngủ sớm đi. Đừng quên giữ cho cơ thể đủ nước và nhớ uống thuốc đấy. À còn...”
Nghe qua sẽ tưởng như Asahi đang thuyết giáo cô, nhưng Fuyuka hiểu rằng cậu chỉ đưa ra lời khuyên vì lo lắng cho cô thôi. Cô im lặng đợi cho cậu ta nói hết.
“Cậu nên ăn uống đầy đủ vào. Nếu cơ thể không có đủ dưỡng chất, những chuyện như thế này sẽ tiếp tục lặp lại đấy.”
“Cậu nói đúng...”
Điều cuối cùng nghe có hơi mỉa mai, nhưng Fuyuka vẫn gật đầu đồng tình như thể cô nàng cũng có cùng suy nghĩ vậy.
Cùi đầu thêm lần nữa, Fuyuka mở của và bước ra ngoài hành lang.
Khoảnh khắc đó, những mà từ cô lẩm bẩm đã lọt tới tai cậu.
Tôi sẽ trả ơn cậu sau.
Trước khi tôi kịp phản ứng, cánh cửa ngay lập tực kép lại, và Fuyuka biến mất.
Lúc Asahi tắt đèn đi ngủ sau khi đã tắm rửa, dọn dẹp chén đĩa và vài thứ khác trong yên lặng, khi đó đã là một giờ hơn rồi.
Bị cảm giác mệt mỏi và mong muốn được nghỉ ngơi trên chiếc giường mềm mại kia, ấy mà khi vừa đặt lưng xuống, chút hơi ấm thoang thoảng cùng mùi hương ngọt ngào mà trước giờ chưa từng có lọt vào mũi tôi.
Trong không gian tĩnh lặng cùng bóng tối ngập tràn, tôi hồi tưởng lại những gì đã diễn ra hôm nay.
Khuôn mặt đáng yêu khi đang ngủ. Một khía cạnh trung thực. Những giọt nước mắt bất ngờ.
Tất cả những thứ đó khác xa với hình ảnh Fuyuka Himuro với biệt danh “Quý cô băng giá” ngày thường, một người luôn khép mình và từ chối tiếp xúc với người khác.
Tôi biết cô nàng như vậy là do đã sốt cao nên tôi cũng không có ý định kể với bất cứ ai về chuyện đó chỉ để cho vui.
Khi cơn sốt đã hạ, cô ấy sẽ lại trở về làm “Tiểu thư băng giá” với bầu không khí lạnh lẽo khó có thể tiếp cận nổi quanh mình.
Bắt đầu từ ngày mai, mình nên tỏ ra không quen biết và không bắt chuyện hay có bất cứ hành động gì liên quan đến cô nàng.
Với ý nghĩ đó, Asahi thả lỏng cơ thể mình và dần chìm vào giấc ngủ.