Đã vài giờ trôi qua kể từ khi trận chiến tại Axel kết thúc.
Dù đã trải qua một cuộc đại chiến như vậy, thị trấn vẫn huyên náo như ngày nào. Ngay cả những người bị thương nặng cũng đã được chữa trị bởi các tu sĩ và giờ đang ăn mừng trong bữa tiệc chiến thắng.
Nếu thị trấn này có thứ gì gọi là ‘đặc sản’ thì đây chính là thứ ‘đặc sản’ đó.
Tuy nhiên, vẫn có một tin đồn kì lạ bắt đầu lan truyền giữa các mạo hiểm giả khiến tôi thấy lo lắng.
“Tôi thề! Tôi đã thấy hai con rồng chiến đấu trên trời! Một con rồng màu đỏ và một con rồng màu trắng đã đấu với nhau một trận cực hoành tráng! Tôi không đùa đâu!”
“Tôi cũng thấy. Trên lưng của con rồng trắng có ai đó nữa! Hẳn Hiệp sĩ Rồng huyền thoại đã đến cứu tất cả chúng ta!”
Vài mạo hiểm giả đang say sưa kể lại cho những người họ biết dù chả ai trong số đó bị thuyết phục và chỉ trả lời qua loa.
Vài ngày nữa là lắng xuống ngay thôi.
Chúng tôi vẫn đang ngồi ở vị trí quen thuộc trong hội và uống rượu.
“Không biết Kazuma và những người khác thế nào rồi nhỉ? Họ đã đến lâu đài Quỷ Vương chưa?”
Taylor thì thầm trong vô định.
“Kazuma nói cậu ta chỉ muốn đưa Aqua trở lại nhưng nghĩ kĩ thì… có lẽ cậu ta lại dính vào rắc rối nào đó và phải đánh bại Quỷ Vương.”
Keith nói trong khi miệng vẫn nhồm nhoàm thức ăn.
“Có thể chứ. Sau đó cậu ấy sẽ chiến đấu với Quỷ Vương bằng những mánh lới của mình trong khi liên tục phàn nàn. Dust, cậu nghĩ Kazuma có thể thắng không?”
Lynn kéo tôi vào cuộc trò chuyện và tôi phải suy nghĩ một lúc.
Liệu Kazuma có thể đánh bại Quỷ Vương không? Chà…
“Trên lí thuyết thì không thể, nhưng cậu ta sẽ tìm ra cách nào đó thôi. Chúng ta đã dạy tất cả kĩ năng rồi, cậu ta cũng rất may mắn nữa.”
Dù nói vậy, tôi thật sự tin rằng Kazuma sẽ thành công đánh bại Quỷ Vương.
Nếu tôi có nhầm và chuyện gì đó xảy ra đi nữa, tôi luôn có thể đến ứng cứu trên lưng Faitfore.
Mà cộng sự đáng tin cậy của tôi đâu rồi nhỉ? Tôi ngó qua và thấy Faitfore trong dạng bé gái đang vùi mình vào một núi thức ăn.
Em đã vất vả rồi, cứ ăn thoải mái nhé.
“Kazuma phải trở lại an toàn và trả lại thanh kiếm quý giá mà người anh hùng…”
“Đúng! Nếu bạn thân của tôi trở thành anh hùng, thanh kiếm mà tôi cho cậu ta mượn sẽ đáng giá cả một gia tài. Tôi sẽ sống thoải mái đến cuối đời chỉ bằng cách bán nó.”
“Cậu còn không định bán nó tí nào…”
“Lynn vừa nói gì sao?”
“Không hẳn.”
Sao tự nhiên cô ấy lại ủ rũ thế này? Tôi không thể hiểu nổi phụ nữ.
“Nếu Kazuma đánh bại Quỷ Vương, cậu ấy sẽ trở thành một Anh hùng Huyền Thoại. Thật điên rồ.”
“Đúng thật. Nếu điều đó xảy ra, cậu ấy sẽ ở một đẳng cấp hoàn toàn khác.”
Keith và Taylor nhìn vào khoảng không.
“Ha, đừng có vớ vẩn. Nếu thật sự đánh bại Quỷ Vương, cậu ta sẽ chỉ khoe khoang khắp nơi, khiến chúng ta khó chịu và ăn đập thôi. Lúc nào cũng vậy.”
Kazuma sẽ không thay đổi nhiều đâu. Mà có thay đổi đi nữa thì cậu ta cũng chỉ trở nên tự tin thái quá.
Tôi tưởng tượng ra cảnh đó và thấy nó cũng không tệ lắm. Tất nhiên là tôi vẫn cảm thấy khó chịu.
Dù cậu ta có thể đang chiến đấu vì vận mệnh của thế giới, chúng tôi lại chỉ đang uống rượu giải khuây.
Những mạo hiểm giả tiếp tục uống đến cuối ngày và trở nên ồn ào hơn.
“Chúng ta đã làm quá tốt rồi! Không như vụ Dullahan và Destroyer khi phải phụ thuộc vào Kazuma.”
“Ừm, lần này chúng ta thật sự có thể ngẩng cao đầu và nói ‘Chúng ta đã thắng trận chiến này!’”
Đám mạo hiểm giả bắt đầu trở nên ầm ĩ.
Nhờ tất cả mọi người mà trận chiến tại Axel mới giành được thắng lợi. Dù tôi chắc chắn đã đóng vai trò then chốt, có lẽ tôi không nên nhắc đến điều đó.
Cứ để họ chiếm lấy ánh đèn sân khấu đi.
“Ồ, mọi người làm rất tốt, trừ một ai đó nhỉ!”
“Tôi biết, tên đó còn nói mình là đại diện của thị trấn nữa! Ahahahaha!”
“Này, này, đừng có nói nữa. Tên hèn nhát đó sẽ khóc đấy, biết không? Hahahahaha!”
Tôi biết chúng đang ám chỉ tới ai. Chúng đang nhìn về phía tôi với vẻ mặt phẫn nộ trong khi cười lớn.
“Lũ khốn nạn! Chúng mày vẫn cố gợi lại chuyện cũ hả? Được, tao sẽ khắc sâu sức mạnh của người đóng góp nhiều nhất thị trấn vào cái cơ thể yếu đuối của chúng mày!”
“Gợi lại chuyện cũ!? Sao tao quên được cái cách mày đã tàn nhẫn đập nát mọi giấc mơ và hi vọng của tao!”
“Tôi sẽ không bao giờ quên trò chơi khăm kinh khủng đó của cậu!”
Tôi nhấc cái ghế lên khi chúng tiếp cận tôi trong lúc lẩm bẩm trong sự phẫn nộ.
“Đủ rồi! Đây là bữa tiệc ăn mừng nên đừng có làm gì ngu ngốc. Muốn bị đập cho bất tỉnh rồi lỡ mất cả bữa tiệc hả?”
“Ừ, mọi người đang vui vẻ mà, đừng phá hỏng bầu không khí này chứ.”
Sau khi bị Lynn và Taylor khiển trách, mọi người miễn cưỡng quay trở lại chỗ ngồi của mình.
“Ha, đáng đời.”
“Im đi Keith! Cậu không khá hơn chúng đâu! Đau! Đừng có đánh vào đầu tôi nữa! Nếu tôi bị đần thì sao hả!?”
“Hừm, giá như cậu đần được hơn thế này thì tốt.”
Tôi càu nhàu khi Lynn vung cây trượng của mình nhưng cô ta chỉ cười với tôi.
Đó không phải là biểu cảm tuyệt vời cho lắm.
Cứ tưởng khoảng cách giữa chúng tôi đã thu hẹp lại một chút nhưng nhìn đi, chả thay đổi gì cả. Cảm xúc của tôi dành cho cô ấy cũng không thay đổi. Đây có phải thứ người ta gọi là ‘tình yêu sâu đậm’ không?
Tôi chầm chậm thưởng thức cốc bia trong khi nghe Lynn cằn nhằn.
Bỏ lại phía sau bữa tiệc ồn ào, tôi và Lynn bằng cách nào đó đang ở một mình giữa quảng trường gần cánh cổng của thị trấn. Chúng tôi ngồi trên một chiếc ghế dài và nhìn lên bầu trời đêm.
…Sao chúng tôi lại lâm vào tình huống này?
Tôi nói tôi muốn đi bộ một chút để giải rượu và Lynn, với khuôn mặt đỏ ửng, nói cô ấy sẽ đi theo tôi.
Và chúng tôi cứ thế đi bộ giữa màn đêm và trò chuyện… Đó là những gì đã xảy ra.
Chính xác thì cô ấy đang tính làm gì?
Dù cố gắng tỏ ra bình thản trong khi nói chuyện nhưng tôi thật sự không thể đoán được ý định của Lynn.
Vài người sẽ gọi đây là một ‘tình huống tuyệt vời’. Tuy nhiên, tôi không giỏi việc này, và tôi cũng chả biết phải làm gì trong tình huống này.
Dù đã quen với việc quấy rối tình dục, bầu không khí ngượng ngùng này quá mới mẻ và kinh khủng.
Tôi lén nhìn Lynn nhưng chỉ thấy cô ấy nhìn lại tôi với đôi mắt ngây thơ và khuôn mặt đỏ ửng.
Tôi hiểu rồi, chắc chắn cô ấy đang muốn một nụ hôn! Đúng rồi, đúng vậy! Nếu tôi không chủ động bây giờ thì không xứng làm đấng nam nhi!
Tôi đặt bàn tay run rẩy của mình lên vai Lynn.
Dù tỏ ra hơi bất ngờ, cô ấy không phản kháng. Thấy vậy, tôi nhắm mắt mình lại.
“Tôi muốn hoàn thành những việc còn dang dở…”
Cuối cùng!
Khi tôi chầm chậm đưa mặt mình lại gần, ngay khoảnh khắc đôi môi của chúng tôi-
“Không-!-”
Đột nhiên, một vật thể màu trắng nhảy ra khỏi bụi cây gần đó.
Thứ đó đâm thẳng vào bụng tôi.
“A! Cái…Faitfore?”
“Hử? Em làm gì ở đây vậy?”
Cô gái trẻ, hay Faitfore, đang ép má mình vào bụng tôi.
Lynn và tôi đứng hình trước sự xuất hiện đột ngột của em ấy.
“Hứ! Dust, chủ nhân của em. Lynn, người xấu! Gừ!”
Faitfore nhe răng về phía Lynn.
“E-em hiểu lầm rồi, chị không định đem cậu ta đi đâu mà!”
“Gừ.”
Lynn cố gắng xoa dịu em ấy và đưa tay ra nhưng Faitfore đã sẵn sàng cắn bàn tay đó.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy em ấy tỏ ra tức giận khi ở dạng người… Nhưng nghĩ lại thì tôi cũng không thể trách em ấy được.
“Bình tĩnh lại nào Faitfore, không phải như vậy đâu. Mà em đến đây thế nào vậy?”
“Umm, Két, người khác theo Dust, em theo người khác.”
“Hiểu rồi. Két… Ý em là Keith?”
“Un, anh ấy kia…”
Faitfore ngay lập tức trả lời và chỉ về phía bụi cây em ấy từng ở.
Ngay lúc đó, bụi cây bắt đầu rung lắc và kêu sột soạt.
“Được rồi, dù ai đang nấp ở đó thì cũng ra đi.”
Sau khi tôi hét về phía bụi cây, bụi cây đã trả lời bằng tiếng “meo” dõng dạc.
“Trời ạ, chỉ là một con mèo. Được rồi Lynn, cho nó bay màu đi.”
“Ừm, tôi sẽ tiễn nó về nơi chín suối.”
Lynn bước sang bên phải tôi với nụ cười độc ác và chỉ cây gậy về phía bụi cỏ.
“Dừng lại! Bọn tôi ra đây!”
Ba bóng hình rời khỏi bụi cây đó.
Đứng trước chúng tôi là Keith, đang cười ngượng, Taylor, đang bối rối gãi đầu và Loli Succubus, cầm một quyển ghi chú trên tay với đôi mắt phát sáng.
“Tôi đã cố cản họ, xin lỗi nhé.”
“Tuyệt lắm đó! Dù hơi gượng gạo nhưng cũng được phết, tiếp tục đi!”
“Cứ phớt lờ bọn tôi và tới bến đi… bọn tôi chỉ định nhảy ra ngay lúc có cảnh đẹp để xem thôi.”
Chỉ có Taylor chịu xin lỗi, hai người còn lại không tỏ ra tí hối lỗi nào.
Dù không nghe rõ Keith nói gì nhưng vẻ mặt xấu xa đó cho tôi biết hắn không có ý tốt.
“Mấy người nghĩ mình sẽ yên ổn sau khi phá hoại bầu không khí này hả? Đúng không, Lynn?”
“Hửm? Tôi ổn mà. Có lẽ bọn họ cũng nên xem cảnh này.”
“Ế?”
Câu trả lời bất ngờ khiến tôi thốt lên trong sự ngạc nhiên. Tôi nhìn sang bên trái và thấy Lynn đang mỉm cười.
Cô ấy lại nhắm mắt lại và đứng trên đầu ngón chân của mình.
Dù cảm thấy không thoải mái với bao nhiêu ánh nhìn xung quanh, tôi không thể để Lynn như vậy.
Ngay lúc đó, tôi hạ quyết tâm và đưa mặt của mình lại gần cô ấy hơn.
“Muhahahaha! Thật đáng tiếc nhưng đó là Ta!”
…Và khuôn mặt của Lynn vặn xoắn lại thành Đại ca Vanir ngay trước mắt tôi.
“Quả là cao lương mĩ vị! Số tiền ngươi nợ ta sẽ được giảm đi.”
Đóng băng tại chỗ mà không hề phát ra tiếng động, tôi… Khoan đã, số tiền tôi nợ ngài ấy vì đã nhờ ngài bảo vệ Axel, phải không?
“Ngài đã có 10 triệu Eris từ Luna rồi, thế vẫn chưa đủ sao…”
“Đây là đây, đó là đó.”
Tôi đã quá bất cẩn khi đồng ý một thỏa thuận lố bịch như vậy. Trong khi chìm đắm trong sự tủi thân, ai đó nhẹ nhàng đặt bàn tay lên vai phải của tôi. Quay đầu lại, tôi thấy Lynn đang ngượng ngùng cười.
Ừ ha, Lynn đang đứng bên phải chứ không phải bên trái. Ai mà để ý được cơ chứ!?
“Sao vậy hả tên mạo hiểm giả tội phạm, cơ thể của ngươi đang run rẩy kìa. Ngươi đang bị cảm lạnh sao?”
“Không, em không còn sức lực để tức giận nữa rồi…”
Sau khi Đại ca Vanir rời đi trong vui vẻ, chúng tôi trở lại hội.
Faitfore có vẻ đã kiệt sức và ngủ ngay trên lưng của tôi.
Hình như em ấy sắp tuột ra nên tôi đã dừng lại, bế em ấy trên tay và lại cố gắng bắt kịp với mọi người.
“Xõa nào! Hôm nay tôi đãi, đừng tỏ ra buồn bã như vậy nhá.”
Keith thật sự đãi tôi một bữa kìa. Phép màu thật sự có thật kìa.
“Cậu chắc chắn là người đã đóng góp nhiều nhất vào công cuộc phòng thủ Axel. Người khác không biết nhưng chúng tôi thì có. Thế không đủ sao?”
Ngay cả Taylor cũng tỏ ra tốt bụng. Cậu ta say rồi hả? Hẳn cậu ta đang muốn trêu tôi.
“Dù những chiến thuật của Dust hết sức đáng khinh và hèn hạ, cậu ấy đã cố hết sức mình! Tuyệt lắm đó!”
Loli Succubus gật đầu tán dương.
“Ba người bị sao vậy? Ăn phải cái gì lạ rồi à?”
“Cậu biết đấy… chúng tôi đối tốt với cậu là vì cậu sẽ không được người khác công nhận. Cậu đã làm tốt lắm đó.”
Lynn nói trong khi cười lớn và ấn nhẹ nắm đấm của cô ấy vào ngực tôi.
…Họ thật sự quan tâm tới tôi.
Tôi đã từ bỏ danh hiệu Hiệp sĩ Rồng và bị trục xuất khỏi đất nước để trở thành mạo hiểm giả… Nhưng vẫn có người thật sự quan tâm tới tôi.
Dù đã được sống một cuộc sống buông thả, nghe theo bản năng và những việc ngu ngốc, những người bạn này vẫn không bỏ rơi tôi. Thậm chí họ còn sẵn sàng vai kề vai với tôi.
Dù là tên ngốc đã từ bỏ vai chính trên sân khấu lớn, tôi vẫn có thể đóng một vai nhỏ trước những người bạn của mình, nhỉ?
“Cậu còn đứng đó làm gì nữa vậy? Đi nào!”
Tôi đứng yên không nhúc nhích nhưng Lynn đã nắm lấy tay tôi.
Giờ không phải là lúc hồi tưởng lại mà hối tiếc những gì đã xảy ra quá khứ.
Tôi sẽ sống cuộc đời hiện tại của mình tại thị trấn này cùng với những người bạn đáng quý.