Phần 1
Có vẻ những người khác vẫn gặp rắc rối trong việc xử lí những kẻ địch còn lại. Thôi, không còn lựa chọn nào khác!
“Nhờ mọi người nhé! Tôi sẽ xử lí đám quái đã tràn vào thị trấn!”
“Ừ, đi đi! Chỗ này cứ để tôi!”
“Nhớ bảo vệ các quý cô đó, rõ chưa!?”
“Dọn sạch bọn chúng rồi quay về nào!”
Với những lời khích lệ của các đồng đội phía sau, tôi chạy về phía cổng Axel.
Cánh cổng đã được hé ra một chút để đưa những người bị thương về tuyến sau. Giờ chúng đã bị mở tung ra, đằng sau nó là những người lính nằm la liệt trên nền đất.
“Này, mọi người có ổn không!?”
“U-ừm, có lẽ vẫn ổn. Đừng quan tâm tới tôi, đuổi theo đám quái vật đi! Chúng chia thành hai nhóm, một đi về hướng hội mạo hiểm giả… một đi về phía khu nhà giàu… Khụ…Hự!”
Người lính đột nhiên ho dữ dội giữa chừng và ọe ra một lượng máu lớn.
Nếu anh ta nôn ra nhiều máu như vậy, hẳn anh ta đã bị chấn thương nội tạng nghiêm trọng. Có lẽ không thể cứu được rồi.
“Đừng nói nữa, nghỉ ngơi đi!”
“Khỏi lo, đây chỉ là đống rượu tôi uống để giữ bình tĩnh trước đó thôi.”
Được, kệ hắn.
Tôi chạy vào trong thị trấn, nhưng tôi nên rẽ về hướng nào?
Nơi gần nhất là hội mạo hiểm giả. Ở đó có các mạo hiểm giả đã bị thương…
Nếu họ bị tấn công ngay lúc này, họ sẽ không thể chống trả. Nhưng tôi cũng không thể phớt lờ bên kia.
“Faitfore, anh giao cho em một nhiệm vụ quan trọng.”
“Là gì Dust?”
Tôi nới lỏng cái địu và thả Faitfore xuống.
“Anh sẽ đuổi theo kẻ địch bên này. Em có thể đi bên kia không? Em biến về dạng rồng cũng được, nhớ bảo vệ mọi người đấy.”
“Vâng.”
Faitfore gật hai lần trong khi tôi xoa đầu em ấy.
Dạng người của em ấy sẽ không đủ nhanh để bắt kịp những con quái vật. Trở lại nguyên dạng, dù có khiến tin đồn về bạch long lan ra lần nữa, nhưng điều đó không còn quan trọng.
“Ô, Dust, anh làm gì ở đây vậy?”
Tôi liếc về phía giọng nói và thấy một người đội cái mũ giáp đầy khả nghi đang cưỡi trên con bạch mã.
Đây là tên quý tộc kì lạ từng mua lại cái mũ giáp của tôi và vẫn đang đội nó. Tôi vô thức gọi hắn là tên khốn đội mũ.
“Cô gái đó… không thể nào… là con của Dust sao!?”
“Éo! Mà giờ không phải lúc nói về chuyện đó! Tôi muốn nhờ cậu một chuyện được không?”
“Vâng, nếu anh muốn!”
Hắn ta đáp lại trước cả khi tôi có thể nói mình muốn gì.
Ít nhất thì hắn ta đã đồng ý.
“Đưa em ấy đến chỗ của bọn quái vật! Đừng kể cho mọi người chuyện đã xảy ra ở đây!”
“Đó sẽ là bí mật nhỏ của chúng ta! Em hứa không hé nửa lời! Em sẽ đem chuyện này xuống mồ!”
“Ồ, ừm, cảm ơn.”
Tôi cảm thấy không ổn với cách hắn thở nặng nề nhưng kệ đi.
Sau khi tĩnh tâm, tôi chạy về phía ngược lại.
Cánh cửa của hội đã bị phá hủy và rất nhiều tiếng hét vang lên từ bên trong.
Tâm trí tôi hiện lên viễn cảnh tồi tệ nhất, nhưng tôi gạt chúng sang một bên và lao vào.
“Mọi người… Còn sống chứ…?”
Khung cảnh kì quặc khiến dòng suy nghĩ của tôi khựng lại.
Một đám orge và các mạo hiểm giả bị thương đang đối mặt với nhau, tôi hiểu được điều đó.
Nhưng tại sao Đại ca Vanir lại đứng ở giữa hai nhóm đó?
“Chết tiệt, đừng để chúng phá hủy hội!”
“Không cần phải nhắc lại.”
Những mạo hiểm giả với vũ khí trên tay nhanh chóng tạo thành một tấm khiên trước mặt các nhân viên.
Dù họ đã bị thương, họ vẫn chọn ở lại chiến đấu thay vì bỏ trốn.
“Mọi người… dù mọi người liên tục gây rắc rối cho chúng tôi và khiến chúng tôi phải dọn dẹp bãi chiến trường của mọi người, liên tục phàn nàn về phí vận chuyển quá cao, gạ gẫm chúng tôi khi say rượu, mọi người thật sự quan tâm tới chúng tôi. Dù khiến tôi không thể kết hôn sớm, tôi vẫn mừng vì đã trở thành tiếp tân của hội.”
Luna và những tiếp tân khác có vẻ đã bị lay động bởi sự dũng cảm của các mạo hiểm giả.
“Tất nhiên tôi sẽ bảo vệ mấy người rồi. Không bảo vệ mấy người thì tôi lấy đâu ra tiền!”
“Ế?”
“Tôi không cố hết sức chỉ để nghe vài lời bóng gió đâu! Nếu nơi này bị phá hủy, tôi đào đâu ra tiền để uống ngày mai!”
“…”
Sau khi nghe suy nghĩ thật lòng của các mạo hiểm giả, nhân viên hội rơi vào im lặng.
Tôi nghĩ cứ giả vờ mạnh mẽ đi có làm sao đâu.
“Ha, tao hiểu sự can đảm của chúng mày nhưng chúng mày có để chiến đấu với tao trong cái cơ thể tàn tạ kia không?”
Một trong số đám orge, kẻ cao hơn những tên khác đến một cái đầu, bước lên phía trước và khiêu khích các mạo hiểm giả. Có vẻ nó là thủ lĩnh của chúng.
Orge, không như những con goblin yếu ớt, là những chiến binh mạnh mẽ.
Dù có được coi là yếu thì chúng cũng dễ dàng cân các mạo hiểm giả tầm trung.
“Đúng, bọn ta không thể đánh bại các ngươi với những vết thương này. Nhưng đôi khi đàn ông là không được chùn bước trước khó khăn!”
“Bọn tôi là phụ nữ.”
Dù biết mình không có cơ hội chiến thắng, những mạo hiểm giả vẫn từ chối bỏ chạy.
…Dù có vẻ ngầu, thật ra họ liên tục liếc về phía Đại ca Vanir từ nãy tới giờ.
Đám orge cũng rất muốn chiến, nhưng chúng vẫn từ chối tiến lên. Cũng như các mạo hiểm giả, chúng liên tục nhìn lén Đại ca Vanir và cảm thấy bất an về sự hiện diện của ngài.
Là tâm điểm của sự chú ý, ngài chỉ đơn giản ngồi trên một cái ghế đằng sau một cái bàn trong khi nhấm nháp một tách trà.
Khoan đã, nếu cơ thể của Đại ca làm từ đất, ngài có nếm được vị của trà không?
Kệ đi, điều đó không quan trọng lúc này.
“Um, Vanir, bọn tôi đang gặp đôi chút khó khăn. Nếu được thì giúp bọn tôi tí đi.”
“Ồ, các ngươi có vấn đề phải giải quyết sao?”
Đại ca lôi ra một quả cầu thủy tinh và đặt nó lên bàn.
“Chào mừng tới văn phòng tư vấn, hỡi những mạo hiểm giả gặp khó. Ta giải quyết được mọi vấn đề bằng thuật tiên tri của mình.”
Ngài ấy thật sự vào chế độ ‘văn phòng tư vấn’ hả!?
Đại ca thường tư vấn cho mọi người ở một góc trong hội… Nói đúng hơn, ngài ấy thường xuyên giải quyết các vấn đề của mọi người bằng những tiên đoán chính xác của mình.
Dù không phải điều mới mẻ, nhưng sao ngài ấy lại làm việc này ở đây?
“Ơ, ưm- bọn tôi muốn chiến đấu, không phải tiên đoán.”
“Khoan đã! Đó là ngài Vanir, một cựu Quỷ tướng! Ngài làm gì trong lãnh thổ của con người vậy?”
Tên orge dẫn đầu tiến về phía chỗ Đại ca Vanir và cố nói theo cách lịch sự nhất có thể.
Có vẻ hắn biết Đại ca. Không phải điều đó hơi nguy hiểm sao? Nếu mọi người biết Đại ca từng là Quỷ tướng, họ sẽ-
“A, anh ta đúng là Quỷ tướng thật.”
“Mặt hắn từng ở trên bảng truy nã mà. Tôi bảo rồi, hắn ta cũng tai to mặt lớn đấy.”
“Cái mặt nạ đáng ngờ và tính cách độc đáo đó quá hiển nhiên rồi.”
Cuối cùng thì chả ai tỏ ra bất ngờ cả. Mọi người đều chấp nhận điều này như lẽ dĩ nhiên.
“Chà, Ta hiện chỉ là một người làm thuê trong cửa hàng ma thuật. Các ngươi có hứng thú với những món hàng của bọn ta không?”
“Không, khoan đã! Sao một cựu Quỷ tướng lại đi làm thuê?! Ngài không thể kiếm được nhiều tiền theo cách đó đâu!”
Tôi quên mất Quỷ tướng là một công việc được trả lương hậu hĩnh.
“Tên đầu trâu mặt ngựa này quá ồn ào. Ta là một ‘cựu’ Quỷ tướng. Cái thứ khế ước kia chỉ hoạt động trên ‘cựu cơ thể’ của ta, nghĩa là với một cơ thể mới, ta đã tự do. Ngươi nên dùng cái đầu trước khi dùng cái miệng để nói nhảm. Giờ thời gian là tiền bạc, và ngươi đang làm mất thời gian của ta. Biến đi!”
Đại ca vẫy vẫy cánh tay như thể đang phủi một con ruồi và tên orge ngay lập tức im lặng.
Sau khi thấy cảnh tượng đó, một mạo hiểm giả tiến tới trước Đại ca Vanir.
“Vanir, anh có thể tiên đoán cách chiến thắng trận chiến không?”
“A, cuối cùng cũng có khách hàng đầu tiên. Chà, đó là một vấn đề khá tuyệt vời đấy. Ta sẽ dự đoán tương lai của ngươi với cái giá cực rẻ… Ô, ta hiểu rồi. Thật may mắn cho ngươi, kẻ sẽ thuê được một con quỷ cực mạnh chỉ với vài đồng lẻ.”
Ồ, quả là Đại ca.
Mạo hiểm giả đặt ra câu hỏi có vẻ đã hiểu ý ngài ấy và tới gần hơn nữa.
“Chúng tôi sẽ phải bỏ ra bao nhiêu tiền để thuê được con quỷ đó?”
“Khoan đã! Nếu ngài cần tiền, tôi có nhiều lắm! 100,000 Eris!”
Tên orge lớn tiếng can thiệp.
“Này, im đi! Bọn ta trả 200,000!”
“300,000!”
“400,000- không, 450,000!”
“Mọi người có bao tiền đem hết ra đây!”
Cuộc đấu giá sản phẩm mang tên ‘Vanir’ đã bắt đầu.
Con số được đưa ra đã tăng chóng mặt. Dù rất muốn chung tay, tôi lại đang rỗng túi. Hơn nữa, tôi còn nợ ngài kha khá.
Do đó tôi chỉ có thể đứng nhìn.
“701,000 eris!”
“Bọn ta có 701,005 eris!”
Có vẻ cả hai bên đều đã đến giới hạn nên con số chỉ còn nhích từng tí một.
“Mười triệu.”
“Hử?”
Đột nhiên tôi nghe thấy một con số khổng lồ.
“Tôi xin trả mười triệu eris.”
Đó là Luna, người tiếp tân đang bước về phía Đại ca Vanir.
“Cô điên rồi hả?”
“Không, tôi muốn dùng 10 triệu eris từ quỹ hội để mua lại Vanir.”
Cả hai bên rơi vào im lặng.
Luna trông cực kì nghiêm túc và Đại ca Vanir thì vui vẻ nhìn cô.
“Ôi, ha ha ha ha ha! Được, Ta rất thích cách làm ăn của cô, quý cô loài người lận đận trên con đường tình duyên của mình! Ta sẽ là của cô chỉ với mười triệu eris!”
“Cảm ơn Vanir rất nhiều. Vậy anh có thể xử lí mấy con quái vật này không?”
Luna mỉm cười và chỉ về phía đám orge.
“Hiểu rồi, vậy là khế ước đã hoàn thiện. Giờ thì xem [Vanir-style Death Ray] đã được cải tiến đây!”
Đại ca Vanir bắt đầu bắn các tia sáng về phía đám orge đang chạy tán loạn.
Có vẻ Đại ca đã lo liệu được.
Không cần phải ở lại xem kết thúc nên tôi chạy ra khỏi hội để xử lí nhóm quái vật còn lại.
Phần 2
“Chúngphải ở đây chứ…”
Tôi hỏi những người dân xung quanh về đám undead, nhưng những câu trả lời lại nằm ngoài dự đoán của tôi.
“Đám undead và quái vật cứ chạy thẳng về phía đó mà không đoái hoài đến chúng tôi. Dù không bị làm sao nhưng đáng sợ lắm!”
“Đúng, đúng! Đám undead chạy như điên về phía đó trong khi đám quái vật chật vật đuổi theo sau.”
Đó là những điều họ nói. Mọi người tôi hỏi đều trả lời y hệt, và khu phố chưa phải nhận thiệt hại nào cả.
Tốt rồi, nhưng chúng đi đến đâu?
Tôi cứ nghĩ mãi trong lúc chạy, nhưng tôi không thể hiểu được.
“A, kệ đi, nghĩ làm quái gì cơ chứ!”
Tôi ngay lập tức gạt những suy nghĩ sang một bên và chạy tiếp.
Có thứ gì đó khiến tôi thấy hơi bức bối. Tôi biết con đường này. Tôi đã đi qua kha khá lần rồi.
Sau khi vòng qua vài con hẻm, thứ xuất hiện trước mặt tôi… là dinh thự của Kazuma.
“Chúng muốn tiêu diệt Kazuma, người đã hạ được vài Quỷ tướng sao?”
Chà, chúng phí công vô ích rồi. Kazuma và những người khác đang ở gần lâu đài Quỷ Vương, có khi đột kích vào trong rồi không chừng.
“Nhưng… Không phải Aqua dường như luôn thu hút đám undead về phía cô ấy sao? Hay là cô ấy để lại mùi thu hút đám undead?”
Mà tôi cũng không thể để chúng phá hủy dinh thự của Kazuma được. Người bạn thân nhất của tôi đã giao phó nó cho tôi, tôi không đời nào phản bội lại cậu ấy.
Tôi từ từ tiếp cận dinh thự và nghe thấy những tiếng la thất thanh từ bên trong.
Đáng lẽ trong đó phải không có ai chứ. Chẳng lẽ hàng xóm bị liên lụy rồi sao?
“Nhanh lên…hử?”
Ngay khi tôi bắt đầu lo lắng, tôi thấy một con bạch mã đứng bên ngoài biệt thự với tên khốn đội mũ và Faitfore.
“Mấy người đang làm cái quái gì thế! Không thấy biệt thự đang bị tấn công hả?”
Họ quay lại về phía tôi với vẻ mặt bình thản.
“Ồ, anh Dust. Biệt thự đang phản công lại kìa.”
“Vâng, ổn.”
“Đừng có nói nhảm!”
Tôi phớt lờ hai người kia và tự tiến đến kiểm tra, và được chào đón bởi một cảnh tượng kì quặc.
“Hự! Đám dây leo đang quấn lấy tôi! Cứu với!”
“A! Đống rau củ đang phát nổ kìa!”
“Zombie và skeleton chỉ là phân bón cho khu vườn này thôi!”
Đám undead liên tục phát nổ và văng tung tóe khắp khu vườn.
Những con quái vật của quân đội Quỷ Vương cũng bị tóm bởi đám thân dây leo, bị thổi bay bởi đống rau củ trong khu vườn, bị hạ gục bởi một cơn mưa chai lọ và đá bay ra từ trong biệt thự.
Khoan, có ai ở trong đó sao? Tôi cố nhìn nhưng không thể thấy gì cả.
“Con mèo và con gà này bị sao vậy? Ra khỏi đó đi! Cẩn thận chứ, không thì ta giết nhầm đấy.”
Có một con mèo đen và một con gà ở gần một con quái vật đang cố gắng giẫy giụa để thoát khỏi đống dây leo.
Con mèo đen có cánh và cái tên lạ hoắc là thú nuôi của nhóc nổ. Còn con gà đó hẳn là con gà có cái tên hoành tráng mà Aqua chăm sóc.
“Này, đừng có chơi đùa với mấy… không, không, không!”
“Sao cậu lại trở nên lo lắng? Chuyện gì đã xảy ra?”
Con quái vật đang nhìn đám động vật đột nhiên nhảy lùi lại.
“Tôi vừa kiểm tra hai thứ đó nhưng cấp độ của con gà quá cao! Còn con mèo đen kia là một ác thần…”
Tôi nghe lỏm được cuộc trò chuyện của đám quỷ, nhưng hai thứ đó mạnh đến thế sao?
Tôi nghĩ mình nghe nhầm rồi, cứ coi như không biết gì đi. Thế này đủ mệt rồi.
Đám quỷ không để ý đến chúng tôi. Tôi cẩn thận quan sát bọn chúng trong khi đang cõng Faitfore.
Chúng đang cực kì tập trung vào đống rau củ và hai con thú trong để hở lưng nên chúng tôi dễ dàng xử lí chúng.
“Chà, thế là xong… Faitfore, em ăn gì vậy?”
“Khoai tây dính.”
Tôi cứ thắc mắc em ấy đang làm gì mà im lặng vậy, hóa ra em ấy đang xử lí đống hoa màu vương vãi khắp nơi.
“Nhổ ra đi! Đừng có ăn những thứ tìm thấy dưới đất chứ.”
“Trả lại đây-”
Tôi nhanh chóng giật củ khoai tây mà Faitfore đang cầm và bỏ vào túi. Nếu ném nó xuống đất thì em ấy sẽ lại ngồi xuống nhặt nó lên ăn.
Sau khi thuyết phục được em ấy với ‘dành bụng cho thức ăn ngon đi’, tôi đặt Faitfore vẫn đang giận dỗi lên lưng ngựa.
Sau khi bảo vệ được dinh thự (chắc vậy), tôi cưỡi ngựa quan thị trấn và tìm kiếm đám quái vật có thể đã đi lạc. Tiện thể thì tên khốn đội mũ đã cho tôi mượn ngựa của hắn.
“Nếu mình cưỡi trên cái yên mà mông của anh ấy chạm vào, mình sẽ trở thành một với anh ấy.”
Hắn đang lẩm bẩm cái gì đó nhưng tôi không quan tâm.
Tôi ghé qua cửa hàng ma thuật cho chắc và thấy con chim cánh cụt đang áp đảo lũ quái vật.
Cứ tưởng nó chỉ là linh vật thôi, ai ngờ nó cũng là một con chó canh… không, ‘chim canh’ mới đúng.
Vì biệt thự của Kazuma và cửa hàng ma thuật đều ổn, tôi cần phải quay lại cổng chính nhanh nhất có thể. Tôi rất lo lắng cho Lynn và những người khác.
“Dust, chỗ kia ồn.”
“Hự! Sao em lại đột nhiên…!”
Faitfore véo má tôi và xoay đầu tôi sang một bên.
Sau khi lắng nghe thật kĩ… đúng là có một âm thanh kì lạ thật.
Đó là hướng của đồn cảnh sát. Có tên đần độn nào đó lợi dụng tình hình để gây sự hả? Nếu là vậy thì cảnh sát thôi đã đủ rồi. Nhưng nếu chúng là quái…
“Nếu giúp đỡ họ, ít nhất mình sẽ được đối xử tốt hơn nếu phải vào tù trong lần tiếp theo.”
“Anh nói dối.”
“Chậc, anh nói thật.”
Cơ thể tôi vô thức hướng về phía cuộc ẩu đả.
“C-có một c-con quái vật biến thái ở đây!”
“Sao tên biến thái này khỏe quá!”
“Các ngươi gọi ai là biến thái hả?!”
Cái cảnh bắt giữ kì lạ nhất đang diễn ra ngay trước đồn cảnh sát.
Một con quỷ chỉ mặc mỗi sịp và áo lót đang vung kiếm và gây hỗn hoạn.
“Hỡi tên quỷ biến thái đột nhiên xuất hiện! Đây là một lời cảnh báo! Hạ vũ khí xuống và không được phản kháng!”
“Im đi! Chết tiệt, chết tiệt, sao ta lại ở đây? Ta đang ở lâu đài Quỷ Vương… tên khốn lẻo mép đâu rồi! Bình tĩnh, mình phải bình tĩnh. Trời ạ, mình phải làm làm gì đây. Mình phải làm gì?”
Hắn liên tục vung loạn xạ thanh kiếm như một đứa trẻ đang nổi cơn thịnh nộ nên các cảnh sát không thể lại gần. Có vẻ vài người đã bị chém trúng vì họ đang nằm trên nền đất và chảy máu.
Dù trông hắn chỉ như một tên biến thái, sao hắn lại mạnh quá vậy?
Nếu những viên cảnh sát muốn bắt giữ hắn, họ sẽ phải nhận vài thương vong.
Có lẽ tôi có thể xử lí hắn.
Thường họ sẽ vô cớ bắt giữ tôi mà không cho tôi giải thích nên tôi muốn xem cảnh họ khóc lóc cảm ơn tôi sau đó.
Tôi không nên chiến đấu trước mặt cảnh sát với Faitfore cứ bám ở trên lưng như vậy. Họ sẽ lại tìm được lí do để bắt giữ tôi.
Sau khi xuống khỏi lưng ngựa, tôi bảo Faitfore ở lại trước khi lao về phía đám đông hỗn loạn.
“Mấy người không xử lí được hắn đâu, tránh ra và đừng có ngáng đường tôi đấy.”
Tôi đẩy mấy tên cảnh sát sang một bên và tiến về phía trước. Đây là đám đã bắt giữ tôi hai tuần trước với lí do ‘ngươi không thể nào trong sạch được’.
“Dust, làm gì ở đây hả? Cậu vẫn rảnh rỗi quá nhỉ? Thật sự…”
“Không! Tôi đến đây vì mấy người đang gặp rắc rối đấy. Biết ơn mà không bắt giữ tôi nữa đi. Đằng nào thì cũng nhanh lên và giúp người bị thương đến nơi an toàn kìa.”
“Liệu đây có phải sự hi sinh cần… tôi xin lỗi, xin hãy câu giờ càng lâu càng tốt. Chúng tôi sẽ đến hỗ trợ ngay khi giúp đỡ xong những người bị thương. Tên biến thái đó trông vậy thôi mà nguy hiểm lắm, cẩn thận!”
Tôi phủi tay về phía viên cảnh sát lo lắng trong khi quay lưng lại về phía họ.
“Này, tên biến thái kia! Ta đang bận nên xử lí chuyện này cho nhanh nào.”
“Ngươi là ai? Ta vừa bị dịch chuyển đến cái nơi ngẫu nhiên này và giờ ta đang thấy rất ức chế. Chà, ngươi muốn chiến đấu thì ta sẽ trút giận lên ngươi.”
Hắn ngay lập tức hạ trọng tâm và nắm chặt thanh kiếm, vào tư thế chiến đấu của một chiến binh lão luyện.
Tôi nâng ngọn giáo lên và kìm hơi thở lại.
Hắn có vẻ đã hiểu đại khái sức mạnh của tôi và cẩn thận tiến lại gần. Thêm một bước nữa là hắn sẽ vào tầm công kích của tôi.
Ngay lúc đó, hắn ngưng di chuyển và nâng thanh kiếm lên quá đầu. Hắn định khiêu khích tôi sao?
Tôi không muốn dành quá nhiều thời gian chiến đấu với hắn nên đã chấp nhận thử thách.
Tôi bước về phía trước và đâm bằng cây giáo. Mũi giáo di chuyển về phía ngực nhưng hắn đã dùng thanh kiếm để đánh bật nó ra.
Hắn sau đó rút ngắn khoảng cách giữa hai người chỉ trong chớp mắt và chém ngang.
Tôi nhanh chóng lấy lại trọng tâm trong khi né. Tôi nhảy lùi lại, cố gắng chém chân hắn bằng ngọn giáo nhưng hắn nhanh chóng đưa kiếm xuống đỡ.
“Không tồi, với một tên biến thái.”
“Ta không phải là tên biến thái! Ta là Noss! Ngươi không tệ đâu, ta khá ấn tượng khi một con người vẫn có kĩ năng tốt đến mức này đấy.”
Hắn khá giống Đại ca Vanir. Trên thế giới này, vẻ ngoài và sức mạnh không cần phải liên quan tới nhau. Nếu tôi bất cẩn, tôi sẽ bị chém chết chỉ trong khoảnh khắc.
Tôi giữ khoảng cách, liên tục đâm hắn với ngọn giáo nhưng vẫn bị thanh kiếm của hắn làm chệch hướng.
Hắn mạnh. Hắn chắc chắn rất mạnh, nhưng hắn có một điểm yếu khi phòng thủ.
Dù chặn được những đòn tấn công tôi dồn hết sức, hắn lại bỏ qua những đòn tấn công nhanh và nhẹ. Vì điều đó, số vết cắt trên cơ thể của hắn tăng dần. Dù không nghiêm trọng nhưng chúng có vẻ khá đau.
“Hự, mấy đòn tấn công thế này chả là gì nếu mình có giáp ở đây.”
Qua lời thì thầm đủ nghe đó, tôi đoán kiểu ăn mặc thế này không phải là sở thích, mà là hắn chỉ không có bộ giáp bên mình thôi.
Trong trường hợp đó, tôi sẽ nhắm vào điểm yếu của hắn.
“Ta tuyên bố rằng đòn tấn công tiếp theo của ta sẽ hạ gục ngươi.”
“Ha, tự tin quá nhỉ, cứ thử nếu ngươi dám!”
Tôi hạ người xuống và bật về phía trước, dừng lại ngay trước tầm kiếm của hắn. Sau đó tôi quăng một thứ ở trong túi ra và ném vào đầu của hắn.
“Ha, thật nực cười! Thật láu cá khi dám ném đá giấu tay đấy!”
Tên biến thái chém thứ mà tôi vừa ném ra, cắt đôi nó bằng thanh kiếm của hắn. Và tôi liên tục tấn công hai nửa hắn vừa chém.
“Ha, ngươi nghĩ thứ đó đủ để khiến đầu…Ự! Ngứa quá!”
Một thứ chất lỏng dính màu trắng vương vãi trên người của tên biến thái trong khi hắn ôm lấy cổ, tay và chân của mình.
Tôi đã ném ra một củ khoai tây Faitfore định ăn. Thật ra những củ khoai tây đó là rễ khoai môn, thứ gây ngứa nếu chạm vào da trần.
Vì rễ khoai môn cực kì hung dữ và mạnh mẽ, khả năng gây ngứa hẳn phải cực kì kinh khủng. Tôi đã đúng.
Tên biến thái lăn lộn trên nền đất trông thật đáng thương nên tôi dùng cán giáo để đập hắn bất tỉnh.
Vì chúng tôi đang ở trước cửa đồn cảnh sát, cứ để hắn ở đây cũng được. Hắn sẽ bị ném vào tù thôi.
“Mà hắn là ai nhỉ?”
Phần 3
Dù tốn thời gian hơn tôi dự đoán, tôi cuối cùng cũng trở lại được cổng chính và nhận ra trận chiến giữa các mạo hiểm giả và đám undead đã ngã ngũ.
Vài mạo hiểm giả có vẻ đã bị thương, nhưng phần lớn trong số họ vẫn còn khá ổn. Sau khi đảm bảo rằng nhóm của tôi vẫn an toàn, tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Có vẻ cậu đã xử lí xong rồi nhỉ, Dust. Đám undead ở đây đã bị quét sạch nên chỉ còn…”
Taylor vỗ vai và tán dương tôi, nhưng đôi mắt của cậu ta vẫn hướng về phía chiến trường.
Cụ thể là lều chỉ huy của chúng.
Dù không còn nhiều nhưng mỗi con quái vật ở đó đều mạnh hơn tất thảy.
Có lẽ tôi đủ mạnh để đánh bại chúng trong một cuộc đấu tay đôi, nhưng chúng quá mạnh so với các mạo hiểm giả khác.
“Aaaa, tôi chỉ muốn uống bia và thư giãn thôi mà!”
“Tôi hiểu ý cậu, Dust. Cứ cố gắng làm việc thế này, chẳng mấy chốc tôi trở thành công dân gương mẫu cho xã hội mất.”
“Dust, Keith, thế thì sao chứ? Chúng ta sắp xong việc rồi, cứ đợi một lúc đi. Sau khi trận chiến này kết thúc, tôi sẽ không can dự vào lối sống suy đồi của mấy người nữa.”
Thường thì Lynn sẽ đánh bọn tôi và bắt bọn tôi tới giúp. Hiếm khi thấy Lynn như vậy đấy.
Keith và tôi nhìn nhau trước khi cụng tay và cười.
“Đừng có quên lời cô nói đấy! Sau khi chuyện này kết thúc, tôi sẽ không làm gì trong một thời gian dài!”
“Không rút lời nhé. Dust, chúng ta sẽ có một khoảng thời gian tuyệt vời!”
“Được rồi, tôi bỏ cuộc… tôi không thể làm gì nhỉ.”
“Dù tôi mừng là họ đã có động lực, nhưng thế này có ổn không…”
Lynn và Taylor, hai người nghiêm túc trong tổ đội của chúng tôi, thở dài. Tôi không hiểu những lời họ nói nên tôi phớt lờ chúng.
“Được rồi, quay trở lại chiến trường nào. Còn ai lên nữa ko?”
Sau khi tôi hò các mạo hiểm giả khác, tất cả mọi người đều giơ cao vũ khí.
“Tất nhiên! Đây mới chỉ là khởi động thôi!”
“Chỉ còn vài tên thôi, chúng ta xử lí được.”
“Bia luôn ngon hơn sau một ngày mệt mỏi.”
Dù trông tả tơi như vậy, họ vẫn còn rất hưng phấn.
Họ có lẽ gần kiệt sức rồi nhưng trông vẫn khá ổn. Nếu không tỏ ra mạnh mẽ bây giờ thì còn tỏ ra mạnh mẽ lúc nào nữa?
Vài mạo hiểm giả không thể chiến đấu đã được gửi trở lại Axel để chữa trị, nhưng tôi biết tất cả các mạo hiểm giả có mặt ở đây.
Đây… chúng tôi là những vị khách quen của cửa hàng Succubus. Thật ra, cửa hàng đó là nguồn động lực lớn nhất cho những chiến binh tại Axel.
Sau khi được củng cố tinh thần, chúng tôi tiến đến trại lính của chúng.
Bên kia cũng định đối đầu trực diện với chúng tôi khi họ đứng yên và đợi chúng tôi đến.
Quân số của chúng chỉ vào khoảng năm chục nên chúng tôi hơn về số lượng, nhưng mỗi con quái vật ở đây đều cực mạnh.
Nếu quy đổi sang các nhiệm vụ, từng con trong số này sẽ cần một tổ đội tầm cao để đánh bại. Sau khi nhận ra điều đó, phần lớn mọi người đều sẽ sợ chết khiếp.
Trong khi nghĩ về điều đó, tôi quay lưng lại và nhìn ra đằng sau, chỉ để thấy đám mạo hiểm giả đang cười theo cách kiêu ngạo nhất có thể.
“Này này, ta đang rất máu chiến đấy. Ta muốn đánh tới mức run rẩy toàn thân này.”
“Ha, cậu vẫn chỉ là một con gà mờ thôi. Nhìn tôi đi, tôi không sợ tí nào, học tập tôi này!”
“Trông cậu như sắp khóc ý! Ta mới là kẻ chưa từng biết sợ là gì!”
…Không, họ sắp đái ra quần rồi.
Tôi không thể trách họ được. Nói thật, tôi cũng-
“Muốn về quá đi.”
“Cậu nói gì vậy hả!? Đừng có bỏ cuộc giữa chừng.”
Khi tôi lầm bầm trong miệng, Lynn ngay lập tức la mắng tôi.
Phàn nàn không giúp ích gì được, đó là điều chắc chắn.
Tôi bỏ lại đám mạo hiểm giả đang run rẩy sau lưng và bước về phía trước. Taylor, Keith và Lynn theo sau tôi.
“Mấy người có thể lui lại.”
“Đừng tỏ ra nực cười như vậy chứ. Tôi không cho cậu chiếm lấy ánh đèn sân khấu đâu.”
“Đúng vậy, như một đội trưởng và một Thập tự quân, sao tôi có thể nấp sau lưng người khác được?”
“Chúng ta là một đội. Chúng ta sẽ luôn ở bên nhau.”
Tôi có những người đồng đội thật đáng tin cậy.
Miễn sao họ luôn trông chừng tôi, tôi sẽ luôn tiến về phía trước dù kẻ địch mạnh tới cỡ nào.
Tôi vác cây giáo trên vai và bước về phía trước.
“Con người, không được tiến thêm bước nữa. Nếu tiến gần hơn, ta sẽ phải tấn công ngươi.”
Một giọng nói vang lên khiến toàn thân run rẩy nên tôi ngừng lại.
Đội hình của chúng chia làm hai và một hình bóng trông như con người bước lên phía trước.
Đó là một quý cô xinh đẹp trông không hợp với chiến trường tí nào. Cô ấy nở một nụ cười hấp dẫn và nhìn tôi với ánh mắt khiến tôi lạnh sống lưng.
Cô ta mặc một cái áo cổ chữ V ở thân trên và chiếc váy dài có những đường xẻ ở dưới. Sự đầy đặn của cả phần trước và phần sau của cô ta không thể chê vào đâu được.
Chỉ nhìn thôi cũng biết cô ta chuẩn gu của tôi rồi. Dù muốn ngủ với cô ta một đêm nhưng đánh giá tình hình… cô ta có lẽ là lãnh đạo của Quân đội Quỷ Vương.
“Chị gái xinh đẹp ơi, chị là thủ lĩnh hả?”
“Đúng vậy, con người… Ồ, tên đàn ông loài người đó sao hấp dẫn quá vậy. Chỉ nhìn cậu ta thôi đã khiến ta cảm thấy thật rạo rực. Nếu đổi phe, ta sẽ tha cho mạng sống của cậu và thỏa mãn cậu mỗi ngày.”
Cô ta đang trêu đùa tôi sao? Tôi bán tính bán nghi nhìn cô ta, nhưng cô ta không có vẻ bỡn cợt gì cả. Cô ta nghiêm túc hả?
Trái tim tôi bắt đầu dao động trước sự cám dỗ của chị gái xinh đẹp đó.
“Này, trông tôi có giống một người bị cám dỗ bởi ngoại hình không?”
“Cậu chính là loại người như vậy.”x3
“Im đi!”
Nhóm của tôi và đám mạo hiểm giả đồng thanh đáp lại.
“Quả là một lời đề nghị hấp dẫn nhưng tôi xin từ chối. Nếu muốn, tôi có thể bóp ngực của cô vài- A!”
Tôi đột nhiên đau nhói ở đằng sau đầu. Tôi không cần phải quay lại để biết Lynn đã đánh tôi bằng cây gậy phép của cổ.
Tôi phải ăn đánh đến lúc nào thì cô ấy mới thỏa mãn?
“Tên con người này vui tính nhỉ. Ôi trời, ta thô lỗ quá. Ta vẫn chưa cho cậu biết tên của mình. Ta là thủ lĩnh phụ trách đợt tấn công Axel lần này. Tên ta là Rouzelli. Rất vui khi được gặp cậu… hoặc không. Đằng nào cậu cũng bỏ mạng ở đây thôi.”
Vì cả giọng nói lẫn phong thái của cô ta đều vô cùng hấp dẫn, tôi không muốn tấn công cô ta tí nào. Tuy nhiên, ngay khi cô ta để lộ sát khí khiến sự hấp dẫn bay hơi ngay lập tức, tôi không khỏi rùng mình.
“Hừ- bất ngờ thật. Ta tưởng thị trấn này là thị trấn tân thủ chứ, nhưng các ngươi đã triệt tiêu quân lực của bọn ta đến mức này. Nếu cứ như vậy, ta sẽ không thể diện kiến Quỷ Vương đại nhân và các tướng lĩnh. Dù hơi xấu hổ, liệu các ngươi có thể chết cùng với lũ cư dân trong thị trấn này không?”
Khi cô ấy nói, cô ấy cố tỏ ra gợi cảm và quyến rũ bằng cách đưa ngón tay lần theo đường cong trên cơ thể. Tôi nhớ đến một ai đó với đôi mắt sẽ sáng lên và nói ‘quả là nguồn tư liệu tuyệt vời!’.
“Quả là nguồn tư liệu tuyệt vời!”
Đúng vậy, cô ấy sẽ nói như thế.
“Khoan… sao cô lại ở đây.”
“Hử? Không có ai ở đó đâu, phải không?”
Lynn và những đồng đội khác của tôi cũng không biết sao cô ấy đến đây được.
Loli Succubus đột nhiên xuất hiện bên cạnh tôi và quan sát Rouzelli.
“Tôi lan truyền tin đồn xong rồi nên đã quay lại. Nếu tôi ở đó lâu hơn nữa thì tôi sẽ nhập bọn với chúng luôn mất. Con đàn bà đó trông quyến rũ phết! Một ngày nào đó, tôi cũng sẽ trở nên quyến rũ như vậy.”
“Không thể đâu.”
“Gừ!”
Sau khi tôi chỉ ra điều hiển nhiên, cô ta phồng má lên và lườm tôi.
“Ôi, quả là một cô gái đáng yêu. Dù không đáng làm quân tiếp viện… cô bé đến từ đâu vậy?”
“A, tôi đến từ dưới đất đó.”
“Dưới đất?”x5
Tôi nhìn về phía Loli Succubus chỉ nhưng có mỗi đất cát. Nhìn kĩ hơn cũng không thấy sự đặc biệt nào.
“Này, ‘từ dưới đất’ của cô là sao-”
Tôi đang hỏi nhưng nền đất trước mặt tôi đột nhiên biến dạng.
“Ha ha ha ha! Thật ra đó là Ta! Ta rất thích mĩ vị của sự bất ngờ đấy.”
Với giọng cười quen thuộc, đống đất nhanh chóng xây nên một hình dáng quen thuộc- một con quỷ đeo mặt nạ.
“Đại ca! Ngài đang làm gì ở đây vậy? A, kệ đi, ngài nghĩ mình có nên xuất hiện trước mặt của quân đội Quỷ Vương không?”
“A, ừm…”
“C-cái mặt nạ đó, n-n-ngài Vanir!”
Rouzelli hét lên ngay khi thấy Đại ca Vanir… Hét?
Tôi nhìn về phía cô ta và thấy cổ tái nhợt trong khi khóa chặt ánh mắt hoảng sợ của mình vào ngài.
“Đại ca, ngài làm gì cô ta sao?”
“Ai biết, Ta không nhớ là đã gặp nó.”
Dù chiếc mặt nạ đó của ngài không dễ đọc, có vẻ ngài thật sự không biết cô ta. Rouzelli thì cứ chỉ trỏ vào Đại ca, đóng mở miệng liên tục như một con cá.
Chắc chắn cứ để thế này thì mọi chuyện sẽ không đi đến đâu nên tôi quyết định đặt câu hỏi.
“Đại ca không biết cô nhưng cô có vẻ biết đại ca. Vậy là sao?”
“Ngài ấy không nhớ sao? Sau tất cả những gì ngài ấy đã làm… trong lâu đài Quỷ Vương, hôm nào ngài ấy cũng tàn nhẫn mà trêu đùa chúng tôi!”
Rouzelli trở nên tức giận. Những con quái vật khác cũng ôm đầu mà run rẩy trong sự khó chịu.
Đó không phải là một lời nói dối hay trò đùa gì cả. Đại ca Vanir đã thật sự làm gì đó.
“Miêu tả như vậy thì hơi quá đấy. Sau tất cả, ngay cả khi ở trong lâu đài Quỷ Vương, Ta cũng phải ăn. Ta đã giả vờ làm Wiz hoặc một con quỷ tướng gợi tình nào đó, dụ chúng vào trong phòng ngủ rồi trở lại hình dạng thật của mình. Hoặc cho chúng thuốc tăng trọng và nói đó là thực phẩm chức năng dùng để giảm cân trước khi tiết lộ sự thật một tháng sau đó. Đó là những gì Ta nhớ.”
“Đúng rồi đấy, aaaaaa!”
“Đại ca, hẳn là vậy rồi!”
Rouzelli và tôi hét lên cùng một lúc.
Đại ca nghiêng đầu như không hiểu nhưng tôi biết ngài đang giả vờ.
“Vanir, đúng là hơi quá đấy. Và như một người phụ nữ, đùa kiểu đó thật sự không vui đâu. Khoan, anh vừa bảo anh đóng giả tôi hả?”
“Ngài có biết giảm cân khó đến mức nào không!? Aaaaaaaaa! Cả Wiz cũng ở đây nữa!?”
Sau khi thấy Wiz lộ ra ở đằng sau Đại ca, Rouzelli hét lên lần nữa.
Cô ta to mồm đến mức khó nhịu.
“Lâu rồi không gặp. A, nhớ rồi, cô là Rouzelli, một ứng cử viên cho vị trí Quỷ tướng. Cô thế nào rồi?”
Wiz có vẻ vẫn nhớ cô ấy và nhẹ nhàng chào hỏi.
“Khoan, sao hai người lại ở đây?”
“Vì Ta đang làm việc tại cửa hàng của cô chủ vô dụng này.”
“Trong thị trấn này? Tại một cửa hàng? Hử?”
Tôi không biết cô ấy không hiểu hay không muốn hiểu. Rouzelli nhìn quanh trong sự hoảng sợ.
Tôi sẽ phớt lờ hành động của cô ta lúc này.
“Đại ca, quay trở lại câu hỏi của em. Danh tính ngài bị lộ bây giờ có ổn không?”
“Về vấn đề này, Ta có một kết luận là khỏi lo.”
“Vì Vanir nghĩ không có vấn đề gì cả, tôi cũng cảm thấy thoải mái hơn dù chưa hỏi tại sao. Mà anh định làm gì vậy?”
Wiz chỉ đơn giản là tin vào Đại ca Vanir và đi theo ngài.
…Vào lúc này, tâm trí của tôi tràn ngập sự bất an. Sao Wiz lại tin tưởng? Cô ấy đã dành rất nhiều thời gian bên cạnh Đại ca nên đó có lẽ là thứ tôi không hiểu được.
“Sao cô lại hỏi một thứ ngớ ngẩn vậy? Tất nhiên Ta sẽ không để một kẻ nào sống sót trở về rồi.”
“A, vậy ra đó là… Khoan, cái gì cơ? Anh định làm thế sao?”
“Vậy đó là lí do tại sao ngài không quan tâm tới việc lộ danh tính ở đây, ngài quả thật quá tuyệt vời!”
Sau khi nghe lời tuyên bố của Đại ca, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, nhưng những đồng đội của tôi lại có những biểu cảm phức tạp trên khuôn mặt. Tôi không biết họ đang ngạc nhiên hay chết lặng nữa.
“…Vanir và Wiz từng là thành viên của quân đội Quỷ Vương sao? Đúng là Vanir thì có thể, nhưng tôi chưa từng nghi ngờ Wiz.”
“Nếu hắn nói đúng thì họ định phản bội lại Quỷ Vương và giúp chúng ta sao?”
“Tôi không hiểu gì cả.”
Luồng thông tin mới này đã khiến mọi người rơi vào hoảng loạn.
Tôi không biết những mạo hiểm giả khác đón nhận tin này như thế nào nên đã quay ra nhìn… nhưng họ không nghe gì cả. Đúng hơn thì họ đang quá bận để lắng nghe.
“Dù không biết tại sao nhưng đám quái vật đang tỏ ra đau đớn, cơ hội đây rồi! Giết chúng!”
“Dùng ma pháp và mũi tên để đục lỗ chúng!”
“Chiến nào! Chúng ta không thể bỏ cuộc ở đây!”
Các mạo hiểm giả đã vào chế độ chiến đấu trong khi nói những điều khiến tôi không biết bên nào mới là quân đội Quỷ Vương. Tất cả đều đang tuyệt vọng chiến đấu mà không đoái hoài gì đến chúng tôi.
Những con quái vật cũng nhận ra sự khác biệt về không khí và chuẩn bị đấu lại chúng tôi từ đằng xa… không, chúng đang cố gắng chạy trốn khỏi Đại ca Vanir giữa lúc hỗn hoạn.
Tôi có thể biết điều đó vì dù chúng đang chiến đấu với các mạo hiểm giả, chúng vẫn liên tục nhìn lén Đại ca Vanir. Điều này sẽ khiến sự tập trung của chúng giảm đi.
Hoàn hảo. Nhờ thế này, các mạo hiểm giả sẽ đối đầu được với đám quái vật. Cảm ơn Đại ca.
“Ngài Vanir, quý cô Wiz, hai người thật sự đứng về phía con người sao?”
“Chà, Ta chỉ gia nhập quân đoàn Quỷ Vương sau khi bị làm phiền hết lần này đến lần khác để giết thời gian. Hơn nữa, Ta giờ là ‘cựu’ Quỷ tướng, hay còn gọi là một kẻ tự do. Con bà chủ phế vật kia chỉ là Quỷ tướng trên danh nghĩa có nhiệm vụ bảo trì lá chắn thôi.”
“Đúng vậy. Khế ước của tôi là ‘duy trì sự trung lập và không can dự’.”
“Vậy đám loài người này là kẻ thù của quân đội Quỷ Vương, không phải đứng về phía chúng sẽ vi phạm khế ước sao?”
Lời Rouzelli nói vô cùng hợp lí. Giờ họ đã can thiệp vào mọi nơi trên chiến trường và vị trí của họ không thể gọi là trung lập nữa.
“Ừm, vì tôi đang đứng về phía Axel, có lẽ tôi không còn trung lập được nữa.”
“Vậy tình huống này không phải sự vi phạm khế ước sao?”
Rouzelli, vẫn tuyệt vọng hơn bao giờ hết, nghĩ rằng cách dẫn dắt này sẽ có lợi cho cô ta, trông cổ như nắm được tia hi vọng cuối cùng vậy.
“Tuy nhiên, điều kiện đứng trung lập của tôi là ‘chỉ mạo hiểm giả và hiệp sĩ mới bị tấn công’.”
“Chúng tôi mới chỉ chiến đấu với mạo hiểm giả thôi! Nên-”
Giọng Rouzelli lạc đi. Một luồng hơi lạnh đột nhiên bắn ra từ Wiz khiến cô ta im bặt.
Vì chúng tôi đang ở rất gần cổ, chúng tôi cũng bị ảnh hưởng.
“Hự! Buốt quá! Nhanh lên, ôm nhau để giữ ấm.”
“Tránh xa tôi ra. Cậu tự chịu lạnh một mình đi!”
“Dù tôi không ghét thái độ lạnh nhạt của những người phụ nữ xinh đẹp, thế này thì hơi quá đó.”
“…Này, mấy người đừng núp sau tôi nữa được không?”
Chúng tôi dùng Taylor, người trông đô con nhất, như một tấm khiên và núp sau cậu ta.
Dù vẫn đang phàn nàn, Taylor là người có ít cơ hội tỏa sáng nhất. Đây là cơ hội tốt cho cậu ta để trở nên hữu dụng. Cậu ta nên cảm ơn tôi.
“‘Liệu các ngươi có thể chết cùng với lũ cư dân trong thị trấn này không?’ Đó không phải điều cô vừa nói sao? Đây là thị trấn rất quan trọng và tôi sẽ không để cô phá hủy cửa hàng hay làm hại khách hàng quý giá!”
Những cơn gió cắt da cắt thịt với trung tâm là Wiz đang dần mạnh lên khi chúng tôi cố gắng tránh xa khỏi cổ. Nếu ở quá gần, chúng tôi sẽ thành tảng băng mất.
“Lâu lắm rồi cô ta mới hành động như Phù thủy băng giá đấy.”
Đại ca Vanir nói trong khi che cho chúng tôi. Bề mặt ngài ấy đã đóng băng hết cả.
Khoan, ngài ấy thoát ra từ lúc nào vậy?
“Wiz có một khía cạnh thật đáng sợ.”
“Cô ta từng rất nóng tính và sẽ nổi điên mỗi khi Ta trêu cổ. Cô ta thường đến chỗ của ta để trút giận, đó cứ như những hộp bento thượng hạng mọc chân chạy đến theo định kì vậy.”
Lời giải thích của Đại ca thật đáng kinh ngạc.
Mặc kệ quá khứ, Wiz của hiện tại đã trở nên nghiêm túc, điều mà tôi cực kì cảm kích. Khả năng chiến đấu của chúng tôi đã tăng cực mạnh, như đã thấy ở phép [Explosion] và tình huống này.
Đại ca Vanir đã được Luna mua chuộc và sẵn lòng giúp đỡ, ngài ấy cũng sẽ chiến thắng.
“Và phần thắng thuộc về chúng ta rồi.”
“Tên tội phạm, kiểu khẳng định này là một thứ ‘điềm gở’. Kazuma nói những câu đùa kiểu đó sẽ thu hút sự xui rủi đến cho người nói…”
“A, tôi cũng biết Kazuma đã nói vậy. Nhưng người thắng kẻ thua không phải quá rõ ràng sao.”
Đối mặt với cái lạnh cắt da cắt thịt, cả cơ thể run rẩy của Rouzelli đã đóng băng. Wiz từ từ tiến lại gần cô ta.
Không cần biết mọi người thấy cảnh này thế nào, đây chính là một chiến thắng.
“Nếu cứ thế này lâu hơn thì Wiz không thua nổi đâu, nhưng đừng có khinh thường khả năng của cô ta. Cô ta kiểu gì cũng mắc phải sai lầm ngu ngốc nào đó… Sau cùng thì sự bần hàn của cô chủ cơ cực cũng từ chính cô ta mà ra.”
“Đại ca nghĩ quá rồi… Này, sao Wiz lại ngã xuống?”
Cơn bão tuyết dừng đột ngột và Wiz đang nằm sấp mặt trên nền đất.
Hử? Không có dấu hiệu gì cả, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tôi không thể hiểu được cảnh tượng bất ngờ khiến tôi cạn lời này, nhưng Rouzelli, người đã bị Wiz dọa chết khiếp, mới là kẻ tỏ ra bất ngờ nhất. Cô ta nhìn chằm chằm vào Wiz.
“Cô ta chả bao giờ suy nghĩ trước sau cả. Sao cô ta lại được gọi là ‘Phù thủy băng giá’ với cái tính nóng nảy đó? Ta không thể nào hiểu được.”
Đại ca Vanir thở dài như thể ngài ấy đã hiểu rõ tình hình.
“Sao Wiz lại tự nhiên ngất đi vậy?”
“[Explosion] chính là lí do. Dùng thứ đó tốn quá nhiều mana và cô ta còn dùng thêm một chút trong trận chiến ban nãy nữa. Thế là xả thêm ma pháp sẽ dẫn đến tình huống này đây.”
Ờ ha- tất nhiên rồi! Nhóc nổ cũng không thể di chuyển ngay sau khi dùng phép. Dù Wiz có nhiều sức mạnh hơn Megumin, những trận chiến đó hẳn đã khiến cô ấy kiệt sức.
“D-dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng đã bớt được một kẻ thù!”
Sau khi hồi phục, Rouzelli cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn và lại tỏ ra kiêu ngạo.
“Wiz có thể đã gục nhưng bọn ta vẫn còn Đại ca Vanir ở đây, quên à? Cô không có cửa thắng đâu! Lên đi Đại ca, cho cô ta biết ngài làm được gì!”
Sau khi nói điều cần phải nói, tôi nhường lại sân khấu cho Đại ca Vanir.
“Đùn đẩy trách nhiệm cho người khác hả, thật đáng khinh!”
“Đến tôi cũng không phải một tên khốn như vậy.”
“Không thể tin nổi chúng ta lại ở cùng một đội.”
Nhóm của tôi bắt đầu sỉ vả sau lưng tôi.
Khi tôi quay lại, họ ngay lập tức lảng đi… Đừng có giả vờ không biết gì nữa!
“Không quan trọng việc ngươi có muốn Ta xử lí không, Ta không đủ khả năng làm vậy.”
“Thôi nào Đại ca. Đừng tỏ ra lười biếng mà. Khoan, ý ngài là… Ồ, tôi hiểu rồi.”
Tôi nhìn về phía Đại ca hất cằm ra hiệu và thấy Rouzelli cuộn tròn cơ thể lại trước khi mọc ra một cặp cánh sau lưng.
Cơ thể của cô ta to dần, xé nát bộ quần áo cô ta mặc và để lộ những chiếc vảy đỏ. Trên đầu cô ta mọc lên cặp sừng lớn.
Với phần lớn mọi người, đây sẽ là một cảnh tượng kinh ngạc nhưng tôi thấy nó chả có gì cả.
Cặp cánh của cô ta giờ đã phóng to lên nhiều lần. Thứ hiện ra trước mắt tôi là một trong những con quái vật mạnh nhất thế giới – rồng.
Nhìn vào màu vảy, tôi biết đó là một con rồng lửa.
Cô ta bay lên trời và khéo léo di chuyển trong không trung.
“Trên trời cao, ngay cả ngài Vanir cũng không thể chạm vào ta. Thật nhục nhã khi phải sử dụng hình dạng này trước mặt loài người nhưng các ngươi có thể coi đó là quà chia tay. Sau nhiều năm tu luyện, rồng sẽ có khả năng hóa thành người. Các ngươi sợ đến mức không thốt nên lời sao? Cũng không thể trách…Hử? Sao các ngươi không có phản ứng gì? Ít nhất thì tỏ ra tuyệt vọng đi chứ?”
“Dù cô có nói như vậy…”
Tôi đáp lại lời nói đang vang vọng trong tâm trí, không phải trong lỗ tai tôi.
Khi nhìn vào con rồng này, dù có khác biệt về ngoại hình và cách nói chuyện, suy nghĩ đầu tiên của tôi là ‘Faitfore sẽ giao tiếp mạch lạc thế này trong tương lai.’
Những người bạn của tôi đã thấy cách Faitfore hóa rồng vài lần rồi nên cũng không bất ngờ.
“Được thôi, cũng chẳng quan trọng, đằng nào sự khiếp sợ cũng sẽ in sâu vào tiềm thức của các ngươi. Cứ thử tấn công ta bằng ma pháp hoặc cung tên đi. Vảy của ta chống lại mọi thứ.”
Keith và Lynn thử ném phép và bắn tên, nhưng ngay cả khi nghĩ khoảng cách không làm chúng yếu đi, lớp vảy cứng của Rouzelli đã chặn được mà không có vết xước.
“Ha ha, giờ các ngươi không thể làm gì nữa đâu. Tấn công tầm xa không được mà đánh cận chiến cũng chẳng tới. Giờ thì quỳ xuống mà cầu xin sự tha thứ… Khoan, sao cô gái trẻ kia lại lột quần áo ra?”
Rouzelli nghĩ mình có lợi thế lớn và bắt đầu mạnh miệng nhưng Faitfore phớt lờ và bắt đầu cởi quần áo.
Lynn và những người khác nhanh chóng tạo thành tường để che cho Faitfore.
“Ồ, đúng là hóa rồng sẽ xé rách quần áo và khiến em ấy khó chịu. Sau cùng thì em ấy có vẻ thích bộ váy đó lắm. Thậm chí còn gấp gọn gàng nữa chứ. Tốt lắm, Faitfore.”
“Lynn dạy em.”
“Cô gái này học nhanh lắm đó.”
Ngay cả trong tình huống này em ấy vẫn bình tĩnh cởi quần áo và gập chúng gọn gàng lại được. Em ấy trưởng thành rồi. Tôi xoa nhẹ đầu em ấy như một phần thưởng và em ấy vui vẻ đáp lại.
“Sao các ngươi lại tỏ ra bình thản như vậy! Các ngươi có biết chuyện gì đang xảy ra không? Về sự nguy cấp của tình huống này?”
Con rồng lửa nghiêng đầu hỏi.
Dù chúng tôi đang không phòng bị, cô ta vẫn chưa tấn công chúng tôi. Hẳn cô ta tin rằng chúng tôi không thể làm gì cả.
“Vì bọn tôi không phải lo lắng gì cả. Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi. Xin lỗi vì đã khiến cô phải đợi.”
Tôi quay người lại và cắm ngọn giáo xuống nền đất trong khi cười nham hiểm.
Một cơn gió mạnh thổi ra từ sau lưng tôi, bụi bay tứ tung ra xung quanh.
Sau khi cơn gió đã ngừng, Faitfore, giờ là một con rồng, xuất hiện.
Em ấy dang rộng đôi cánh trắng và gầm lên.
“Gàoooooo!”
“Sao lại có một con bạch long ở đây!?”
‘Cô ta phải bất ngờ bao nhiêu lần một ngày mới đủ hử?’ Tôi nghĩ vậy trong khi nhảy lên lưng Faitfore nhưng Lynn cũng lên theo tôi.
“Chúng ta cần hỗ trợ từ hỏa lực tầm xa.” Keith phản đối.
“Tôi thích ở cùng Lynn hơn.”
Không chỉ về mặt ma pháp, sự hiện diện của cô ấy cũng khiến tôi nhẹ nhõm hơn nhiều.
“Vậy tôi cũng muốn đi!”
“Nghĩ trước khi nói đi Keith.”
Keith cũng muốn nhảy lên nhưng Taylor đã giữ được cổ áo của cậu ta.
Sau khi lôi Keith đi, Taylor kẹp cậu ta bằng một tay và ném cho tôi cái khiên hay dùng bằng tay còn lại.
“Tôi chỉ có thể giúp vậy thôi. Hãy trở về nguyên vẹn nhé.”
“A, chết tiệt! Được, tôi cho cậu tỏa sáng thì phải chiến thắng cô ta đấy, nghe chưa?”
“Cứ tin ở tôi. Nhờ mọi người xử lí những kẻ địch còn lại, Keith, Taylor.”
Tôi lấy ra một cây giáo, Taylor lấy ra thanh kiếm, Keith lấy ra cây cung và chúng tôi cùng chỉ lên trời trong khi hạ quyết tâm.
Faitfore mạnh mẽ vỗ cánh và bay vút vào trong không trung.
Con rồng màu đỏ bay càng ngày càng cao như muốn trốn chạy, chúng tôi cũng đuổi theo cô ta. Chúng tôi cũng không muốn bị các mạo hiểm giả nhìn thấy nên tiện cả đôi đường.
Sau khi bay khỏi chiến trường một lúc, con rồng lửa dừng lại và nhìn chúng tôi.
“Vậy các ngươi thật sự bắt kịp được ta. Ta không nghĩ là mình lại được gặp một con bạch long ở nơi này, nhưng còn bất ngờ hơn khi một con người lại dễ dàng điều khiển nó như vậy. Ngươi có phải một Hiệp sĩ Rồng không?”
“Đúng rồi đấy. Dù đúng hơn thì ta ‘từng’ là Hiệp sĩ Rồng.”
Không cần phải giấu diếm gì nữa.
“Ồ? Một Hiệp sĩ Rồng. Ta từng nghe về một hiệp sĩ trong đất nước láng riềng là người trẻ nhất từng trở thành Hiệp sĩ Rồng.”
“Đúng vậy, đó là ta.”
“Biết mà! Ta biết cậu là một người luyện rồng với khả năng hấp dẫn mọi con rồng ngươi thấy. Đó là lí do tại sao ta cảm thấy nóng bừng trong lồng ngực. Sao cậu không từ bỏ con bạch long đó mà sang cưỡi trên người ta này.”
Dù đang cố gắng thuyết phục tôi bằng giọng điệu chảy nước, cái cơ thể rồng đó khiến tôi không biết nên nói gì.
Và Faitfore cũng quay đầu lại nhìn tôi với ánh mắt phản đối, điều khiến tôi thật sự lo lắng.
“Xin lỗi nhé, ta chỉ có cộng sự mà thôi, ta sẽ không gian dối với con rồng nào khác – A, hự! Đừng liếm mặt anh nữa mà! Này, anh sẽ mất thăng bằng đấy, dừng lại!”
Faitfore có vẻ thỏa mãn với câu trả lời của tôi dựa trên cách em ấy liếm mặt tôi bằng cái lưỡi to chắn hết tầm nhìn.
“Ôi, ta bị từ chối rồi. Cũng không quan trọng, luật của loài rồng là kẻ mạnh thống trị kẻ yếu. Ta sẽ đánh bại tất cả và biến cậu thành của ta.”
“Tôi không ghét phụ nữ mạnh mẽ nhưng tôi đã có người thương rồi.”
Không cần phải nói thêm gì nữa. Cô ấy –
“Ồ? Tin này khá mới đấy. Cậu có người yêu rồi hả?”
“Hả?”
Sao cả hai người đều nhìn tôi như vậy? Tất nhiên tôi đang nói về hai người đấy!
Giải thích ở đây thì xấu hổ lắm. Để giấu đi sự xấu hổ của mình, tôi xoa đầu hai người bọn họ.
Faitfore có vẻ rất vui nhưng Lynn thì lại giận dữ.
“Làm gì vậy hả? Tóc tôi rối hết rồi!”
“Cô thiếu ý tứ quá đấy!”
“Ý cậu là sao!”
Cứ tưởng cô ấy phải hiểu rồi chứ. Tôi đã tỏ… hử? Cổ Lynn đang đỏ lên. Chẳng lẽ cô ấy cũng đang xấu hổ?
“Nghiêm túc hả? Đừng có chim chuột ở đây. Chúng ta đang chiến đấu với nhau!”
“Xin lỗi.”
“Tôi thật lòng xin lỗi.”
“Uuu – ”
Chúng tôi xin lỗi sau khi bị khiển trách.
Đây là một con rồng hiểu được cách giao tiếp và ghi nhớ được khuôn mặt của mọi người. Nếu vậy, tôi nghĩ mình có thể đàm phán với cô ta.
“Vậy ờ, cô không muốn rút lui sao? Cô biết dù có đánh bại tôi, cô sẽ phải đối đầu với Đại ca Vanir chứ?
“Điều đó, ờm – thật ra ta cũng muốn chạy trốn lắm, nhưng điều đó là bất khả thi. Ta là người chịu trách nhiệm chính mà. Quân đội Quỷ Vương đã sử dụng mọi thứ có thể để đánh chiếm thủ đô và Axel cùng một lúc. Nếu không thể chiến thắng, sẽ có rất nhiều vấn đề phiền toái.”
Con rồng thở dài và ôm đầu. Đó là một cảnh tượng siêu thực.
“Cô có thể đào ngũ khỏi quân đội Quỷ Vương. Vì cô là một con rồng rất mạnh, tôi có thể giới thiệu một vài công việc cho cô.”
Sau cùng thì tôi biết đất nước nào đang tìm kiếm những Hiệp sĩ Rồng.
Rouzelli có thể giao tiếp mạch lạc nên chiến đấu cùng cô ấy cũng thuận lợi hơn nhiều.
“Rồng không có tổ hay bị khinh thường lắm, mà cuộc sống tại quân đoàn Quỷ Vương cũng dễ dàng hơn nhiều. Ta đã giết quá nhiều người… Sẽ thật xấu hổ nếu ta đầu hàng loài người.”
“Tôi hiểu rồi. Chà, không còn cách nào khác. Tôi sẽ cố hết sức để đánh bại cô!”
Rouzelli dường như đã hạ quyết tâm rồi, nói chuyện thêm chỉ phí công sức.
“Ôi, cậu thật sự… thật sự là một người đàn ông tuyệt vời. Lên nào, thắng thua không còn quan trọng nữa. Hãy chiến đấu hết sức!”
Chúng tôi cách nhau khá xa và chuẩn bị đối đầu nhau.
Con rồng lửa to gần gấp đôi Faitfore. Dù Faitfore có tốc độ vượt trội, em ấy sẽ thua trắng trong một cuộc thi sức mạnh.
Là một con rồng lửa, tất nhiên Rouzelli sẽ có thuộc tính lửa. Nghĩa là cô ta sẽ có kháng lửa và chỉ bị thương nhẹ nếu bị tấn công bởi hơi thở lửa.
Ngược lại, chúng tôi phải đề phòng đòn tấn công hệ lửa của cô ta. Faitfore có kháng lửa, khế ước ban cho tôi khả năng chống lửa nhưng Lynn là một câu chuyện hoàn toàn khác. Nếu cô ấy bị dính [Fire breath], cô ấy sẽ tan thành tro bụi.
“Né [Fire breath] của cô ta bằng mọi giá.”
Tôi nhẹ nhàng vuốt cổ Faitfore, đến gần tai em ấy và ra chỉ dẫn.
Dù hơi bối rối, sau khi thấy Lynn đằng sau tôi thì em ấy gật đầu. Em ấy quả là một cô bé thông minh.
Ngay lúc này, Rouzelli há to miệng như thể biết được nỗi lo của tôi.
Lửa đang trào ra từ trong miệng cô ta.
“Faitfore - !”
Tôi suýt soát điều hướng được Faitfore ra khỏi tầm tác dụng của [Fire breath].
Chúng tôi bay sượt qua kẻ địch và ngay lập tức tiếp cận từ đằng sau.
“Phía sau là hướng cô ta yếu nhất!”
Tôi rất muốn đâm cây giáo vào lưng cổ, nhưng cô ta quật đuôi rất mạnh nên tôi lại phải vào thế thủ.
Nếu một con người đối đầu trực diện với một đòn tấn công của rồng, người đó sẽ không còn lành lặn. Tôi xoay nhẹ tấm khiên của Taylor để chuyển hướng đòn tấn công thay vì chặn đứng.
Dù vậy, một cơn chấn động vẫn chạy dọc người tôi. Khế ước với Faitfore cũng cho tôi một phần sức mạnh của em ấy nên tôi đã chịu được.
“Ối! Cậu có ổn không?”
“Ừm, tôi vẫn ổn.”
Dù trả lời Lynn bằng giọng điệu bình thản, tôi ngày càng lo sợ.
Chỉ có những con rồng đã sống rất lâu mới có thể hóa thành người. Tôi đã chuẩn bị tâm lí rằng đây là một trận chiến khó khăn rồi… nhưng Rouzelli thậm chí còn mạnh hơn tôi tưởng tượng.
Cô ta hơn Faitfore về mọi mặt chỉ trừ tốc độ.
Tôi tấn công được vài đòn nhưng đuôi hoặc vảy cứng của cô ta đã chặn được hết.
Lynn liên tục ném phép khi có thể nhưng Rouzelli không tỏ ra đau đớn tí nào. Khả năng kháng ma pháp của cô ta phải cực kì cao. Bất kì ma pháp nào không phải đến từ một Hồng Ma Nhân đều vô dụng với cô ta.
Khoảng cách sức mạnh thật kinh khủng, có phải cô ta…
“Này, cô, kiểu, cực già rồi hả?”
“Aaaaaaaaa! Sao cậu lại nói thế! Thấy vảy của ta lấp lánh thế nào không? Ta vẫn còn ‘trẻ trung và nhanh nhẹn’ lắm đấy!”
Con rồng lửa bắt đầu khua tay trong không khí để phản đối mạnh mẽ.
Và người trẻ không dùng từ ‘trẻ trung và nhanh nhẹn’.
“Vì rồng sống càng lâu thì họ sẽ càng mạnh. Vì cô rất mạnh, tôi nghĩ cô cũng nhiều tuổi rồi.”
“Đừng có thô lỗ như vậy! Đúng, ta đúng là khá nhiều tuổi, nhưng lí do ta mạnh là vì Quỷ Vương đại nhân. Cậu không biết sao? Miễn sao ngài ấy còn sống, sức mạnh của thuộc hạ bọn ta sẽ tăng lên. Nếu Quỷ Vương bị đánh bại, ta cũng yếu đi nhiều.”
“Ư, đó không phải ăn gian sao?”
“Rồng đã rất mạnh rồi, thêm cả lượng chỉ số đó nữa… thảo nào cô ta mạnh vậy.”
Tôi đồng ý với suy luận của Lynn.
Chúng tôi có thể né đòn tấn công của cô ta và tiến vào tầm công kích nhưng không thể xuyên thủng được lớp vẩy đó. Dù không biết cô ta đã nhận được bao nhiêu sức mạnh, chúng tôi chỉ có cơ hội thắng khi cô ta mất đi nguồn sức mạnh đó.
…Nhưng không thể hi vọng vào điều quá xa vời.
“He he, cái thái độ uy nghiêm đó đâu rồi? Thôi nào, đâm ta bằng cây giáo to dài đó đi.”
Vì những đòn tấn công của chúng tôi không hiệu quả, Rouzelli lại trở nên kiêu ngạo.
Cô ta lởn vởn trên bầu trời và ra dấu bằng ngón trỏ.
Sao cô ta dám!
“C-con khốn này!”
“Này, cô ta chỉ đang khiêu khích cậu thôi, đừng để bị lừa. Bình tĩnh, bình tĩnh. Đừng lo, cậu làm được mà.”
Một giọng nói nhẹ nhàng vang bên tai và cơn giận của tôi đột nhiên biến mất.
Tình huống này… khá quen thuộc.
Đó là lúc tôi mới gia nhập đội của Lynn.
Tôi vẫn chưa quên được những thói quen từ hồi làm hiệp sĩ. Tôi đã đánh giá nhầm khoảng cách tấn công vì không quen dùng thanh trường kiếm. Kết quả là đồng đội của tôi đã bị tấn công và đội hình bị phá vỡ.
“Chết tiệt, đây là lỗi của mình! Chạy đi! Tôi sẽ câu giờ để mọi người chạy thoát!”
Ngay khi chuẩn bị lao vào vật lộn với con quái vật để chuộc lỗi, một cơn đau sắc lẹm chạy dọc lưng tôi.
“Đau! Này, cô làm gì thế!”
Quay đầu lại, tôi thấy Lynn đang chống tay bên hông và tỏ ra giận dữ.
“Người mới, đừng cố trở thành anh hùng. Anh quen hành động một mình, phải không?”
“Điều đó…đúng…”
Cô ấy kéo khuôn mặt của mình gần tới mức tôi có thể cảm nhận hơi thở ấm áp đó.
“Nhớ cho kĩ này, chúng ta là một đội. Nếu anh không thể tự mình chiến thắng, hãy hỏi những người đồng đội của anh. Mặt khác, nếu một thành viên đang gặp nguy hiểm… anh hiểu ý tôi muốn nói chứ?”
Cô ấy đặt tay lên vai tôi và cười.
“Cùng cố gắng nào. Đừng lo, anh làm được mà!”
“Này, sao cậu lại đờ đẫn ra như vậy hả? Tỉnh lại đi!”
Tiếng la hét của Lynn kéo tôi trở lại thực tại.
“Cô lại cứu tôi rồi.”
“Lại?”
Cô không nhớ sao Lynn?
“Đang tự nói với bản thân thôi. Được rồi, thử lại lần nữa nào. Lynn, tôi cần cô giúp.”
“Tuyệt, đến lúc tôi thể hiện rồi. Tôi sẽ cho cậu thấy tôi không phải loại đàn bà con gái cần được bảo vệ. Nhỉ, Faitfore?”
“Hoooo!”
Hai người họ đang khá thân nhau đấy chứ.
Để phản công, Faitfore khạc lửa nhưng Rouzelli không để tâm và định lao thẳng qua chúng.
“Đúng như dự đoán, [Freeze Gust]!”
Sau khi Rouzello lao qua ngọn lửa, một màn sương lạnh xuất hiện phía trước cô ta.
Cô ta đâm thẳng vào làn sương. Vì rồng lửa có kháng lửa, hẳn cơn gió lạnh này sẽ hiệu quả hơn.
“Gaaaaaaaaa! Các ngươi lừa ta! Đâu rồi!?”
Màn sương lạnh đã giảm khả năng di chuyển của Rouzelli trong khi cô ta liên tục lắc đầu và la hét ầm ĩ. Chúng tôi tận dụng cơ hội này để di chuyển lên một vị trí cao hơn.
…Phản ứng đó là sao? Cái lạnh đúng là điểm yếu của cô ta nhưng phản ứng đó thì hơi thái quá. Có lẽ cô ta đang cố dụ chúng tôi vào tấn công bằng cách giả vờ bị suy yếu. Dù tôi vẫn còn nghi hoặc, cô ta trông cực kì khó chịu.
“Lạ quá. Ma pháp hoạt động rồi.”
Người niệm phép cũng tỏ ra bất ngờ.
Chúng tôi có thể thấy con rồng lửa đang hoảng loạn bên dưới và từng bước di chuyển đều trở nên chậm chạp hơn nhiều. Cái lạnh đã giảm nhiệt độ cơ thể của cô ta sao?
Tôi không nghĩ vậy. Có vẻ chỉ số của cô ta đã giảm mạnh nên ma pháp bắt đầu hoạt động.
Giảm mạnh nghĩa là…không thể nào…hay có thể!
“Cậu thành công rồi sao?...Kazuma!”
“Cậu vui cái gì hả, giờ không phải là lúc để cười!”
Tôi vừa cười sao? Nếu đúng thật thì đây là cơ hội tuyệt vời mà người bạn thân của tôi ban cho.
“Lynn, bám chặt vào!”
Faitfore nhanh chóng đâm xuống như một ngôi sao băng xoẹt qua bầu trời.
“Aaaaaa…”
Tôi nghe thấy Lynn hét lên một tiếng nhưng cô ấy hình như đã bịt miệng lại.
Lynn bám chặt hơn vào eo tôi và cố gắng chịu đựng.
Dù gió đang đập vào mặt, tôi vẫn giữ cho đôi mắt mở to và nhìn thẳng vào một điểm của con rồng lửa.
Chiếc vảy duy nhất mọc ngược, điểm yếu chí mạng của mọi con rồng. Tôi ngay lập tức đâm mạnh ngọn giáo của mình vào cái vảy đó.
Ngọn giáo đâm sâu vào trong cơ thể con rồng.
Rouzelli ngay lập tức mất đi sức lực và rơi tự do.
Cả mạo hiểm giả và quân đội Quỷ Vương đều thấy bụi từ cú rơi của Rouzelli. Sau khi nhận ra chỉ huy của chúng đã bị đánh bại, đám quái vật bắt đầu rút lui.
Sau khi đảm bảo rằng mọi thứ đã kết thúc, chúng tôi quyết định đáp xuống một khu đất kín. Tôi lại cõng Faitfore, vừa trở lại dạng người, quay trở lại cổng chính nơi nhóm của tôi và các mạo hiểm giả khác đang đợi.
Phần 4
“Này – mọi người có ổn không?”
Tôi vẫy tay và chạy về phía những mạo hiểm giả.
Dù mọi người đều đã mệt lả mà ngồi bệt xuống nền đất, dường như cảm thấy mãn nguyện vì đã bảo vệ được thị trấn… cho đến khi thấy tôi.
Tất cả họ đều nhíu mày hoặc há hốc mồm nhìn tôi.
“Lại trốn đi ngay trong lúc quan trọng nhất! Sao cậu còn dám xuất hiện ở đây nữa! Đám quái vật đột nhiên yếu đi nên chúng tôi đã xoay sở được, nhưng vẫn gặp vô vàn khó khăn đấy, biết không!?”
Ngay cả các kẻ địch khác cũng đã bị suy yếu. Kazuma, cậu đã thành công rồi.
“Lúc nào cũng xuất hiện khi mọi thứ đã lắng xuống… Dust rác rưởi, đê tiện, hèn hạ, xấu xa!”
“Cậu đang run rẩy vì sợ hãi dù đã nấp ở nơi an toàn hả?!”
Dù thấy bọn họ vẫn ổn đã đủ để khiến tôi vui, họ cứ tiếp tục chửi rủa tôi.
Chúng không biết tôi đã phải trải qua những gì đâu!
“Tôi run rẩy là vì tôi đang cực kì tức giận! Mấy người bảo ai sợ hãi cơ? Mấy người còn không biết tôi đã phải làm cái mẹ gì trong bí mật! Taylor, Keith, nói cho chúng biết đi!”
Tôi đẩy chủ để cho hai người đồng đội của tôi nhưng họ chỉ nhìn nhau và thở dài.
“Ừ, ờ, cậu đã cố hết sức rồi.
“Ừm, cậu tuyệt lắm, được chưa?”
Thế thôi hả? Giờ là lúc để tung hô tôi đấy!”
Sau khi la hét với hai thành viên vừa trả lời một cách nhạt nhẽo, họ tiến lại gần và thì thầm vào tai tôi.
“…Dust, nếu muốn giấu sự thật về danh tính của cậu và Faitfore, bọn tôi không thể nói gì được.”
“Đúng, ca ngợi cậu mà không để lộ ra là điều bất khả thi.”
Sau khi nghe thấy điều đó, tôi không thốt nên lời.
Để chứng tỏ bản thân, tôi sẽ phải tiết lộ thân phận.
Tôi tất nhiên không muốn ai biết về quá khứ Hiệp sĩ Rồng của mình, nhưng bảo vệ Faitfore mới là điều quan trọng nhất. Bạch long là những sinh vật hiếm và có giá trị. Nếu danh tính của em ấy bị lộ, em ấy sẽ bị đám cướp săn đuổi.
Vì Faitfore, tôi sẽ từ bỏ cái tôi của mình.
“Đừng có cúi đầu chứ, nói xem nào!”
Đúng vậy, dù chúng không có quyền nói mấy điều đó, tôi vẫn phải chịu đựng.
“Đừng có im lặng vì không bịa được lí do thỏa đáng nào! Thường ngày lắm mồm lắm cơ mà, sao giờ im rồi hả! Hèn nhát!”
Kiên nhẫn…
“Đó là lí do tại sao phụ nữ không thích cậu. Đúng đấy, cái tính cách đó là lí do tại sao cậu lại là một tên trai tân.”
…
“Gọi ai là trai tân hả! Tất cả các người đều chỉ là một đám khốn khó chịu! Chậc, mấy người đều là lũ người vô tri đã bị lừa vào cuộc chiến này! Tất cả đám con gái ở đây có thể đến thổ lộ ‘cảm xúc’ với Kazuma để đào mỏ cậu ta nhưng bùm, éo có gì cả! Đấy chỉ là lời đồn mà tao bày ra thôi. Tham lam, ngu dốt, nhỏ mọn, xứng đáng bị lừa! Giờ thì quay lại với đám đàn ông ‘rác rưởi, đê tiện, hèn hạ, xấu xa’ bọn tao đi. Ồ, còn lũ kia nữa, ta chính là chủ mưu của những giấc mơ nửa vời đó! Cảm giác khi trở nên nứng mà không xả được nhờ kế hoạch thiên tài của tao thế nào? A ha ha ha ha ha!”
Tuyệt thật. Sau khi nói ra tất cả, tôi nhẹ người hơn nhiều rồi.
Trước đòn phản công của tôi, tất cả mọi người đều trở nên im lặng.
“Hửm, nhìn tao làm gì… này, khoan đã, chúng ta vừa mới đánh bại quân đội Quỷ Vương đấy, đừng rút vũ khí ra làm gì. Một cuộc ăn mừng thì không có bạo lực.”
Tất cả mọi người đều rút vũ khí ra và chầm châm bước về phía tôi.
“Khoan khoan, tôi sai rồi. Tôi sẽ tự kiểm điểm mà! Chúng ta có thể đối thoại không? Tôi phản đối bạo lực. Hay là đi uống một chầu với nhau đi!”
Với những lời cầu xin tuôn ra như vũ bão, mọi người đã trở nên bình tĩnh hơn. Họ dừng lại, hạ vũ khí xuống và cùng thở dài.
“Cậu cứ như Kazuma vậy, toàn thích trêu ngươi người khác…”
“Này, đừng có đánh đồng tôi với cậu ta. Kazuma vô thức làm vậy, tôi thì hoàn toàn chủ động nhá.”
Tôi giải thích rõ ràng điểm khác biệt giữa tôi và Kazuma nhưng lại nghe thấy tiếng cọ xát của kim loại.
Đám mạo hiểm giả lại kéo thanh kiếm của họ ra khỏi vỏ một lần nữa.
Tất cả bọn chúng đều nhìn chằm chằm vào tôi, hít một hơi thật sâu và nói.
“Thế còn tệ hơn!”