Phần 1
“Ô kê, đủ đồ rồi đấy.”
“Em xong rồi~.”
Khi tôi kiểm tra hành lí lần cuối, cô gái trẻ tóc bạc tên Faitfore giơ tay lên và vui vẻ báo cáo.
“Ồ, tốt lắm. Em là cô bé ngoan. Được rồi, vậy hãy khởi hành thôi.”
Tôi vỗ nhẹ vào đầu Faitfore, người vẫn có vẻ mặt bất di bất dịch trước khi rời khỏi quán trọ.
Tôi sẽ bắt đầu một chuyến du hành.
Tôi thực sự muốn rời khỏi thị trấn này càng nhanh càng tốt, nhưng tôi nghĩ ít nhất mình nên nói với đồng đội của mình trước, vì vậy tôi đã đến hội.
Keith, Taylor và Lynn vẫn ngồi ở vị trí quen thuộc.
Tôi nắm tay Faitfore và tiến lại gần.
“Xin lỗi nhé, tôi sẽ rời khỏi nơi này một thời gian nên những chuyện còn lại nhờ mọi người nha!”
“Này chờ đã, lần này cậu đã làm gì thế?”
“Nhìn trộm? Quấy rối? Lừa đảo? Không, không phải. Đó là mấy chuyện cậu hay làm. Này, không lẽ cậu… cậu vượt rào hả? Tôi sẽ thăm cậu mỗi năm một lần nên hãy bảo trọng.”
Taylor nắm lấy cánh tay tôi để ngăn tôi bỏ chạy trong khi Keith nói điều gì đó thật giả tạo.
Còn Faitfore thì đang vui vẻ thưởng thức bát rau trộn cỡ đại mà Lynn đưa cho em ấy. Em ấy có hiểu chuyện gì đang xảy ra không?
“Tôi không làm gì cả! Vì vài lí do, tôi không nên ở lại thị trấn này trong vài ngày tới! Này, thôi nào, hãy nghe tôi nói!”
Tôi thực sự không có thời gian dây dưa với hai người này. Chết tiệt, tôi nghĩ tên khốn Taylor đang cố siết chặt nắm tay.
“Vậy thì cho tôi lí do tại sao cậu cần phải bỏ trốn. Nếu thuyết phục thì tôi sẽ thả cậu đi. Còn không thì ra hầu tòa.”
“Có lý do khiến tôi không nói chi tiết mọi chuyện được!”
Không có cách nào để tôi giải thích mọi chuyện mà không tiết lộ quá khứ.
“Chà, chúng ta sẽ chẳng đi tới đâu nếu cứ thế này. Nói gì đó đi Lynn?”
Taylor quay về phía Lynn khi hắn cố gắng khống chế tôi.
“Dù cô có nói cái gì thì tôi cũng không ở lại thị trấn đâu.”
"Ồ? Tại sao cậu cần phải rời Axel?
Lynn nhìn vào mặt tôi và mỉm cười vì lý do nào đó.
Bình thường cô ta sẽ gọi tôi là đồ đần hoặc la mắng tôi, vậy sự thay đổi đột ngột về thái độ này là sao?
… Đợi đã, là do tôi nhầm hay cô ấy có vẻ hơi khác?
Cô ấy uống trà trong khi vuốt ve mái tóc của mình. Cô ấy còn chưa động vào đĩa rau yêu thích nữa. Mỗi sáng cô ấy đều ăn món rau đó, nên chuyện này thật sự khác thường.
“Hôm nay Lynn trông trưởng thành hơn hay gì đó hả?”
“Cậu cũng nghĩ vậy phải không Keith? Nói thế nào nhỉ, cô ấy có vẻ tinh tế hơn.”
Có vẻ hai người họ cũng cảm thấy kì lạ nên họ bắt đầu thì thầm với nhau trong khi di chuyển ra xa khỏi Lynn.
“Hửm? Có chuyện gì à?”
Nhận thấy ánh mắt của mọi người đang nhắm về phía mình, cô ấy đặt cốc nước xuống.
Chuyển động và phong thái của cô ấy trông giống hệt một tiểu thư quý tộc trong bữa tiệc trà chiều nào đó…!?
“Dust, trông cậu xanh xao quá đấy biết không?”
Khi nói điều đó, cô ấy làm vẻ mặt như đang cố gắng nhịn cười.
Đó là khuôn mặt của Lynn nhưng có điều gì đó không ổn. Cô ấy đang mặt bộ đồ thường ngày nhưng cỡ ngực của cô ấy đã tăng mạnh.
Cô có dùng miếng lót ngực không đấy?
Không, chắc chắn là không. Là thẩm định gia với rất nhiều kinh nghiệm trong việc đánh giá ngực và mông của phụ nữ, tôi chắc chắn đó là bộ ngực tự nhiên.
Cho dù có đột nhiên dậy thì lần nữa thì không đời nào cô ấy lại phát triển nhanh vậy được. Có nghĩa là… không, không thể nào.
Khuôn mặt tôi trắng bệch.
“C-c-c-c-cô là…”
Khi tôi ngạc nhiên không nói nên lời, cô ấy đứng dậy và thì thầm vào tai tôi.
“Đã lâu không gặp, Lain Sheyka.”
Khi ánh mắt của chúng tôi chạm nhau, cô ta tuôn ra tràng cười như đứa trẻ vừa chơi khăm người khác thành công.
Đó chính là khuôn mặt đã khiến tôi gặp không ít rắc rối hồi còn là tên hiệp sĩ đần độn.
“…Công chúa Leonor.”
Cái tên đó thoát ra khỏi miệng tôi.
Tôi ngay lập tức nhận ra sai lầm của mình và bịt miệng lại, nhưng may mắn là Keith và Taylor dường như không nghe thấy.
Tại sao tôi mất quá nhiều thời gian để nhận ra?
Cô ấy là một công chúa năng động và bướng bỉnh, hoàn toàn không giống những gì ai đó mong đợi ở hoàng tộc. Cô ta rất giỏi trong việc diễn trò để chơi khăm họ khi họ mất cảnh giác.
Khi Faitfore nói rằng cô ấy sẽ đến thăm thị trấn, tôi định trốn đi để tránh rắc rối nhưng cô ấy đã xuất hiện trước cả khi tôi có thể làm điều đó.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cô ấy lại thế chỗ Lynn.
Tôi biết rằng khuôn mặt của họ giống đến mức họ có thể là chị em sinh đôi, nhưng không ngờ họ lại giống nhau đến thế này khi để cùng một kiểu tóc.
Thường thì tôi sẽ phân biệt hai người họ bằng màu tóc. Lynn có tóc nâu trong khi Leonor có tóc vàng, nhưng cô công chúa ngồi trước mặt tôi lại có tóc màu nâu.
Có lẽ cô ấy đã sử dụng một vật phẩm thay đổi màu tóc. Đó là thứ mà cô ta hay dùng để lẻn ra khỏi lâu đài.
Có vài khác biệt nho nhỏ giữa hai người họ, nhưng chúng bé tới nỗi tôi chỉ mờ mờ nhận ra vì tôi biết cả hai người họ.
Lúc tôi mới thấy cô ấy, tôi đã bị lừa y như Taylor và Keith.
Nghĩ lại thì lúc tôi mới đến, tôi cũng nhầm Lynn với công chúa và tiếp cận cổ, phải không nhỉ? Vậy là tình huống này lại lặp lại nhưng đã đảo chiều.
“Leo…Lynn, tôi có chuyện muốn bàn bạc với cô, qua đó đi.”
“Sao vậy Dust?”
Làm ơn đừng tỏ ra nhẹ nhàng như thế. Cô giống y hệt Lynn nên trông đáng sợ lắm.
Tôi tránh xa khỏi Taylor và Keith và di chuyển đến một góc của hội nơi có ít người.
“Cậu định làm gì vậy? Cậu trở nên hơi mạnh dạn quá rồi nha. Định sàm sỡ tôi ngay giữa ban ngày sao? A~~”
Cô ấy đặt tay lên má và xoa xoa nó như thể đang xấu hổ.
“Làm ơn, đủ rồi đó thưa công chúa Leonor.”
“Thôi nào, cứ nói chuyện thoải mái thêm chút nữa đi. Đã lâu lắm rồi mà.”
Cô ấy cười một cách đầy ẩn ý trong khi đưa ngón tay lên vuốt ve ngực tôi.
Một tên đựa rựa sẽ bị cô ta lừa nếu gặp cô ta lần đầu nhưng tôi đã quá quen rồi.
“Hừ. Một công chúa như cô tại sao lại ở đây? Cô làm gì Lynn thật rồi?”
“Cậu nhận được tin nhắn từ bé Fore rồi phải không? Tôi đến đây để thăm cậu đó. Và Lynn bị đưa đi thế chỗ tôi rồi.”
“…Thật hả?”
“Tin chuẩn đó. Khi tôi thoát được đến đây, tôi đã chạy vào cùng phòng trọ Lynn thuê. Thế là cô ấy đã bị nhầm là tôi và được đưa đi một cách cẩn thận. Hức hức, tội nghiệp Lynn.”
Cô ta lấy một cái khăn tay để lau nước mắt, nhưng không có một giọt nước nào được thấm trên nó.
“Đây không phải trùng hợp đúng không?”
“Tôi không biết cậu đang nói gì cả.”
Cô ta đang giả ngốc.
Cô ta là bậc thầy trong việc lừa gạt và trốn chạy. Tôi chắc chắn cô ấy đã biết thân thế của tôi và Lynn khi tới nhà trọ đó.
Cô ta là người sẽ làm vậy mà không chớp mắt.
“Cô đã sử dụng vật phẩm để đổi màu tóc hử? Nó không hoạt động tốt lắm, nhưng chắc vẫn đủ để giả dạng Lynn.”
“Hồi còn ở lâu đài thì cậu sẽ nhận ra tôi ngay lập tức, nhưng với Lynn ở đây thì khó thật. Tôi cũng bất ngờ đấy, không ngờ bọn tôi trông giống nhau đến thế này.”
Đúng vậy. Ngay cả khi tôi biết cô ấy là ai, tôi vẫn phải liên tục tự nhủ rằng người trước mặt không phải Lynn. Nếu ai đó bảo hai người họ là chị em song sinh thất lạc, tôi sẽ tin họ.
…Lynn không phải là một đứa con rơi của hoàng tộc nào đó đâu nhỉ?
“Không phải lo, cô gái đó không có liên quan gì cả. Tôi đã tìm hiểu rồi. Nhưng nếu đó là một đứa con ngoài giá thú của cha thật, tôi sẽ tìm hiểu kĩ hơn.”
“Cảm ơn.”
Tôi không biết liệu mình có hơi đơn giản hay cô ấy quá sắc bén. Có lẽ là cả hai.
“Chốt nhé, tôi sẽ sống như một mạo hiểm giả tên Lynn từ bây giờ. Xin hãy chiếu cố!”
“Ờm, hỏi cho chắc nhé, tôi có quyền từ chối không?”
“Tất nhiên là không rồi! Mọi chuyện sẽ ổn, tôi sẽ trả Lynn lại khi thấy chán. Hoặc Lain… không, khoan đã, cậu là Dust nhỉ? Dust, cậu có muốn họ trả Lynn lại ngay lập tức không? Họ đang ở một dinh thự trong thị trấn này.”
Cô ấy biết rõ tôi không thể làm vậy.
Sau khi mất mọi thứ từ một tai nạn nào đó, không đời nào tôi có thể xuất hiện trước mặt họ.
Có lẽ sự an toàn của Lynn vẫn còn được đảm bảo.
Nếu Lynn chống đối, mấy người hầu sẽ coi đó là một trò đùa.
Thậm chí nếu họ biết danh tính thật của Lynn, họ cũng sẽ không đối xử tệ với cô ấy.
Tôi biết điều đó từ hồi tôi làm hiệp sĩ.
“Biết gì không, gọi cậu là Dust khó thật đó.”
“Công chúa… cô là người đã bảo tôi dùng tên này mà!”
Tôi vô thức la lên nhưng đã nhanh chóng bịt miệng mình lại.
Vài người nào đó quay về phía tôi và thì thầm.
“Tên đó định vay tiền xong bị từ chối hay sao ý.”
“Hắn vừa gọi cô ấy là ‘công chúa’ hả? Hắn đã mất hết liêm sỉ rồi. A, tôi không muốn ở vị trí của Lynn tí nào.”
Tôi vẫy tay phớt lờ họ.
“Ừ ha, tôi đã tạo ra nó nhỉ? Cậu có thể quên nó đi và tự nghĩ ra tên mới mà. Không phải cậu toàn làm thế sao?”
“Tha cho tôi đi.”
“Thanh kiếm cậu mang vẫn là cái tôi cho cậu nhỉ? Tôi mừng là cậu vẫn chăm sóc tốt cho nó.”
Cô ấy nói trong khi nhìn vào thanh kiếm bên hông tôi một cách tinh quái.
“… …”
“Hi hi, tôi luôn thích phần đó của cậu. Giờ tôi là Lynn rồi nên cứ phớt lờ mấy cái hành động thừa thãi và hành xử bình thường được không?”
“Tôi hiểu… à, ừ.”
Tôi vừa bị kéo vào một vấn đề hết sức rắc rối… tôi đã gần lãng quên nó rồi, nhưng đây chính là thứ mà tôi phải đối diện hàng ngày kể từ khi còn là hiệp sĩ.
Bị xoay như chong chóng, được đồng đội cảm thông, bị những người ở vị trí cao để mắt tới… đó không phải là những ngày mà ai đó có thể nhìn lại mà cảm thấy hoài niệm.
Tôi đã vô cùng, vô cùng mệt mỏi.
“Hừ ừ ừ ừ ừ ừ.”
“Sao cậu lại thở dài vậy? Cậu đã rất vui khi gặp lại tôi mà~.”
Tôi muốn phản bác lại lời của cô công chúa đang thúc khửu tay vào ngực tôi, nhưng tôi thở dài và nuốt lại nó vào trong.
“Nhanh nào, quay lại chỗ đồng đội của chúng ta thôi. Nhớ giúp tôi không bị phát hiện nhé.”
“Ừ, ừ, rõ rồi.”
“Cảm ơn nhé.”
Đã khá lâu rồi kể từ lần cuối tôi gặp cô ấy và tôi lại bị cô ấy dắt mũi trước khi nhận ra.
Kiểu mong muốn này cô ấy đòi hỏi suốt. Có lẽ cô ấy sẽ thỏa mãn chỉ sau hai hoặc ba ngày.
Nhưng khi nghĩ đến những thứ tôi phải đối mặt trong vài ngày tới cũng khiến tôi lạnh sống lưng.
Phần 2
“Không phải hôm nay chúng ta sẽ nhận nhiệm vụ sao?”
Công chúa Leonor đã ngồi yên một lúc kể từ khi chúng tôi về lại chỗ của Keith và Taylor nhưng dường như cô ấy đã tới giới hạn.
“Chúng ta vừa kiếm được kha khá tiền nên chúng ta không cần nhận nhiệm vụ…”
Chết tiệt, mọi thói quen và ngữ điệu cũ của tôi bắt đầu quay lại khi cô ấy ở đây. Tôi nên chú ý hơn đến cách mình nói.
Tôi nghĩ mình biết cô ấy đang nghĩ gì.
Sau khi trở thành một mạo hiểm giả, tôi khá chắc cô ấy muốn làm gì đó mạo hiểm hơn trước khi bỏ cuộc.
Nhưng không đời nào tôi có thể khiến cô ấy đối mặt với nguy hiểm nên tôi đã nghĩ ra sáng kiến này. Tôi không tưởng tượng được họ sẽ làm gì tôi nếu cô ấy bị thương.
“Dust, không phải cậu hay phàn nàn là mình rỗng túi sao? Tôi tưởng cậu dùng hết tiền để trả cho đống đồ ăn của Faitfore nhỉ?”
Taylor ngó sang cô gái trẻ đang cẩn thận xếp chồng đống đĩa thành một tòa tháp cao ngay ngắn.
Một cái nhếch mép xuất hiện trên khuôn mặt của Công chúa Leonor sau khi nghe thấy điều đó.
Cô ấy chắc chắn đã nghĩ ra một cái gì đó kinh khủng.
“Vậy chúng ta chỉ còn cách nhận nhiệm vụ thôi nhỉ Dust?”
Cô ấy gọi tôi lại và thì thầm vào tai tôi.
“Nếu cậu giúp tôi và giữ bí mật danh tính của tôi, tôi sẽ trả toàn bộ tiền thức ăn cho Faitfore bằng ngân sách của Brydle. Cậu thấy thế nào?”
“Được thôi lũ khốn nạn, vào việc nào!”
“Chỉ vậy thôi hả?”
Cô ấy không hiểu được cái bụng của Faitfore đã khiến tôi bị viêm màng túi đau đến chừng nào. Tôi không thể đi uống, số nợ của tôi tăng cao kỉ lục… Nhưng chắc mọi thứ sẽ lại đâu vào đấy thôi.
Đây chính là giải pháp cho vấn đề lớn nhất của tôi!
Ngoài ra tôi cũng có thể đút một chút vào ví mình nữa.
Nếu tôi được lợi, không đời nào tôi lại từ chối!
… Chà, tinh thần lên cao thế này cũng ổn thôi, nhưng hầu như chả có nhiệm vụ gì trên bảng tin cả.
Những cái còn lại toàn nhiệm vụ cực khó hoặc cực rắc rối.
Ngay sau đó, tiếp tân ngực to Luna cũng đi qua, nên tôi gọi cô ấy trong khi ngắm cặp ngực đầy đặn đó.
“Tôi có thể nói chuyện với cô được không?”
Cô ấy che ngực lại sau khi nhận ra ánh nhìn của tôi.
Thật ngây thơ. Khi đã ở cảnh giới của tôi, những sự biến dạng của bộ ngực căng phồng khi cô cố gắng che nó lại chính là một phần thưởng đấy.
“Sao hả? Cậu phạm tội và bị cảnh sát hỏi thăm à? Chà, đến lúc tôi thu hồi thẻ mạo hiểm giả của cậu rồi.”
“Tôi chưa làm cái gì cả! Đừng có giật thẻ của tôi!”
Đừng cố lấy thẻ của tôi như vậy chứ.
“Ngay từ đầu, mấy người sẽ gặp rắc rối nếu một mạo hiểm giả xuất chúng như tôi biến mất phải không?”
“…Chắc vậy.”
Sao cô trông khó chịu khi nói thế hả?
“Hừ, kệ đi. Sao có ít nhiệm vụ vậy? Thường thì bảng tin sẽ bị lấp đầy bởi chúng mà. Mấy người đang bỏ bê công việc à?”
“Không phải. Chúng tôi không phải cậu, Dust. Phần lớn mạo hiểm giả đã lấy lại nhận thức đều ngay lập tức đi làm nhiệm vụ nên mới có ít như vậy.”
“À phải rồi, vụ Serena.”
Serena là nữ tu đã đến Axel không lâu trước đó.
Cô ta đã biến đám ngốc ở hội thành nô lệ và gây ra một vụ khá lớn.
Taylor và Keith cũng là một trong số đám ngốc đó.
Cô ta thực ra chính là Quỷ tướng và là một tu sĩ hắc ám.
Nhờ có Kazuma, danh tính thật của cô ta đã bị vạch trần và cô ta bị bắt. Sau đó, những người bị tẩy não đều đã trở lại.
“Xin đừng khiêu khích những mạo hiểm giả khác. Chúng tôi thật sự rất đau đầu khi phải giải quyết hậu quả đấy.”
Luna đặt một bàn tay lên trán và thở dài.
Hẳn cô ấy đang nói đến vụ ẩu đả ở hội vài ngày trước.
Hội khá vắng vẻ vào vài ngày trước, nhưng khi những người bị tẩy não quay trở lại thì không khí lại náo nhiệt như xưa.
Sau khi uống say, tôi kêu một đám mạo hiểm giả mà tôi biết.
“Ô, kìa, đám đần bị Serena thao túng. Sao hả? Không muốn theo đuôi cô ta nữa à? Không phải cô ta cứ như một người mẹ sao? Thôi nào, nói về những điều tuyệt vời về quý cô Serena nữa đi.”
Tôi liên tục gõ đầu một tên có khuôn mặt cứng đơ như đá.
Hắn ta thường rất nghiêm túc, nhưng lần này hắn lại đỏ mặt lên sau khi tôi nhắc lại chuyện kia.
“Ồ ~? Mặt đỏ hết lên rồi kìa ~. Sao vậy ~? Tủi thân vì mẹ bỏ đi à ~?”
Hắn run rẩy nhìn xuống đất. Có vẻ như kí ức về việc bị một tên Quỷ tướng lừa gạt đã bịt miệng hắn lại.
Dù chỉ trong khoảng thời gian rất ngắn, rất nhiều mạo hiểm giả đã bị Serena biến thành nô lệ.
Nhóm của hắn và những người xung quanh đều chịu chung số phận nên họ chỉ biết đứng trong im lặng.
Vui thật đấy. Trêu hắn ta thêm chút nữa nào.
“Hừ-, mấy người để bị dụ dễ quá. Hãy nhìn tôi, kẻ chưa bao giờ bị hấp dẫn bởi một khuôn mặt nào đó mà học tập. Đây có phải vấn đề kĩ năng không? Mà ngay từ đầu, ai lại để bị một tên Quỷ tướng lừa dễ dàng thế hả? Cô ta là định nghĩa sống của từ ‘đáng ngờ’ đấy. Nếu ai đó thật sự bị dụ bởi cô ta thì hắn nên… à khoan đã, mấy người chứ ai. Xin lỗi nhé hahahaha!”
Khi tôi thả hồn theo dòng cồn, tiếng ghế cọ vào nền đất vang lên khắp nơi.
Hầu hết những mạo hiểm giả trong hội đã đứng dậy, kể cả Keith và Taylor.
Tất cả đều nhìn tôi trong khi từ từ tiến tới.
“N-này, mấy tên khốn các người định làm gì hả? Đừng có nổi nóng chỉ vì tôi nói đúng sự thật. Bắt nạt một mạo hiểm giả tốt bụng như tôi là không tốt đâu. Tôi sẽ quỳ xuống xin lỗi nên tha tôi đi, được không?
“Đéo!”x3
Không ai nghe tôi nói mà lao về phía tôi ngay lập tức.
“Khốn nạn, nếu muốn chơi vậy thì vô đi, tôi sẽ bóp hết ngực mấy người!”
“Á? Sao lại bóp ngực của tôi!?”
“Sao ngực của chú lạ vậy!? Ăn kiêng đi không tôi bóp nát nó giờ!”
“Bao vây hắn! Không để hắn thoát!”
Tôi né, luồn lách và phản đòn, ít nhất ba người đã bị tôi hạ nhưng tôi không thể chống lại bằng đó người và ăn đập thừa sống thiếu chết.
Đó chắc chắn là lỗi của lũ đó.
Mấy trò đùa đó hoàn toàn có thể tha thứ được.
“Tôi thật sự không làm gì sai cả.”
“Chỉ có cậu mới tin mình không làm sai gì cả. Haaaa~.”
Cô ấy thở dài một cách nặng nề, nhưng đó là lỗi họ thật mà.
“Quay lại vấn đề chính, hiện không có nhiệm vụ tiêu diệt quái vật nào cả. Chúng tôi vẫn còn vài công việc bán thời gian quanh thị trấn nếu muốn.”
Việc lặt vặt hử? Công chúa muốn cảm thấy như một mạo hiểm giả thực thụ nhỉ?
Từ góc nhìn của cô ấy, tôi có thể thấy cô ấy chỉ muốn hủy diệt vài con quái bằng ma pháp.
Nếu cô ấy quá yếu để chiến đấu thì tôi đã có thể dùng lí do quá nguy hiểm để tham gia rồi, nhưng…
“Cô ấy thật sự dùng được ma pháp…”
Từ lúc vẫn còn ở lâu đài, Công chúa Leonor đã luôn thích học ma pháp hơn là lễ nghi và lịch sử. Thật ra cô ấy khá tài năng trong việc làm ma pháp sư, đủ khả năng để dùng nhiều loại phép. Trong Axel, có lẽ cô ấy là một trong những ma pháp sư mạnh nhất.
Nhưng nếu tôi khiến cô ấy gặp nguy hiểm, một tai nạn nhỏ cũng đủ để biến thành sự kiện quốc tế.
“Mấy công việc lặt vặt cũng được, nên chọn cái nào đó dễ dễ đi.”
“Thật sao? Thường thì cô sẽ nói ‘mấy thứ vặt vãnh này không đủ tầm để làm phiền bổn công nương đây’ và gạt nó sang một bên.”
“Lần này thì không sao.”
Nếu tôi không chọn một nhiệm vụ mà cứ để cô ấy tự hành động, tôi sẽ gặp nhiều rắc rối hơn cả bây giờ… đó là kinh nghiệm của tôi.
Phần 3
“Nói đi, sao chúng ta lại làm nhân viên bán hàng?”
Khi chúng tôi đang đứng trước một cửa hàng mà tôi hay ghé thăm, Lynn… Công chúa Leonor nói trong khi giữ một tấm biến trên tay.
Hẳn cô ấy khá thất vọng vì chuyện này.
Nhiệm vụ này là bán càng nhiều hàng mà tên chủ lỡ đặt càng tốt. Dù anh ta không cần chúng tôi phải bán hết, nhưng anh ta hi vọng sẽ tống khứ được 80% đống này vào cuối ngày.
“Trải nghiệm cuộc sống của một thường dân cũng quan trọng mà, không phải sao?”
Keith và Taylor không tham gia nhiệm vụ này nên tôi lại sử dụng cách nói cũ.
“Nghe cậu nói như thế tôi cảm thấy hoài niệm thật. Cậu từng rất nghiêm túc và thành thật, nhưng giờ cậu thật thảm hại… Từ lúc nào mà tâm tính cậu lại méo mó như vậy?”
“Vì tôi cứ bị cô lôi kéo chứ sao!”
Vào đêm ngay trước lễ cưới của cô ấy, tôi đã đưa cô ấy ra khỏi đất nước như cô ấy muốn. Trong cái tuần chúng tôi ở cùng nhau, tôi đã bị tính cách vô tư của cô ấy ảnh hưởng…
Sự kiện đó là lí do tại sao tôi trở nên thế này đây.
Nếu tôi chưa từng gặp Công chúa Leonor, có lẽ tôi vẫn còn là một hiệp sĩ rồng.
“Cậu có hối hận vì điều đó không?”
Cô ấy nhìn tôi với một biểu cảm kì lạ trên khuôn mặt.
“Không hề. Tôi là người đã đồng ý mà. Tôi cũng thích sống thế này nữa.”
“Hiểu rồi, thế thì tốt. À, giọng điệu cũ của cậu quay lại kìa.”
“Tôi sẽ cẩn thận… ý tôi là ừ.”
Tôi cần phải chú ý đến lời nói của mình để không lỡ miệng trước mọi người.
“Này anh bạn đẹp trai, quý cô xinh gái, hãy đến xem hàng nào! Chúng tôi có rất nhiều món đồ tuyệt vời đó!”
Leonor có vẻ không hứng thú lắm, nhưng khi bắt đầu thu hút khách hàng thì cô ấy lại trở nên thích thú.
Cô ấy là một công chúa thường xuyên lẻn ra ngoài để hòa mình vào đám đông của thành phố nên đã quen với việc nói chuyện với thường dân.
“Này bé Fore, em có khuôn mặt dễ thương nên làm theo chị và nói gì đó để thu hút khách hàng nhé.”
“Xin hãy mua hàng!”
“Tốt, em sẽ thu hút toàn độ đám lolicon trên thế giới đấy! Em thấp hơn họ, nên hãy nhìn lên với đôi mắt long lanh! Chắc chắn em sẽ nắm được họ trong lòng bàn tay của mình!”
Cô ấy đưa lời khuyên cho Faitfore đang đứng cạnh.
Ngay cả khi em ấy vẫn còn là một con rồng không hay gặp người khác, hai người họ vẫn khá thân nhau. Giờ thì họ trông y hệt như cặp chị em vậy.
…Nhưng tôi không nghĩ là em ấy nên học những thứ này.
“Xin đừng dạy mấy thứ kì lạ cho em ấy nữa.”
“Sao hả? Có gì sai khi dùng vốn tự có của bản thân? Chúng ta sẽ bán mọi thứ trong cửa hàng này vào cuối ngày.”
Có vẻ như Công chúa Leonor đã trở nên nghiêm túc. Cô ấy là kiểu người sẽ bỏ ngoài tai mọi thứ một khi đã quyết tâm nên cứ kệ cô ấy ở đó vậy.
“Dust, ta mừng vì cô ta khá năng nổ, nhưng Lynn đã ăn gì lạ trước khi đến đây à? Cô ấy có vẻ hơi khác.”
Người chủ cửa hàng già đứng khoanh tay hỏi tôi.
Vậy ông ta nhận ra mấy hành động đó hả? Đúng là một người có thâm niên trong ngành dịch vụ, ông ta nhận ra kể cả những thay đổi nhỏ nhất.
Cứ tạo ra một cái cớ vậy.
“Ừ, cô ấy đã uống một chút, nên giờ cổ đang rất hăng hái.”
“Hiểu rồi, thảo nào… khoan, hả!? Sao lại uống rượu bia trước khi làm việc!?”
“Này, không đời nào tôi nhận cái công việc đáng khinh này trong khi vẫn tỉnh táo. Uống để tinh thần phấn chấn thì sao?”
“Nói gì cơ!? Mày đang coi thường việc của tao đấy à!?”
Vừa dứt lời, tên già đầu lao đến tấn công tôi.
Trong khi chúng tôi đang vật lộn, phần lớn đống hàng đã được bán hết. Nhiệm vụ mà tôi dự tính sẽ mất cả ngày đã được hoàn thành chỉ trong vài giờ ngắn ngủi.
Sự nhiệt huyết và cái lưỡi cực dẻo của Công chúa Leonor cùng vẻ đáng yêu của Faitfore quá hiệu quả trong việc thu hút khách hàng.
“Giờ chúng ta làm gì tiếp?”
“Chúng ta nên nhận thêm nhiệm vụ…”
Công chúa nhìn tôi với đôi mắt lấp lánh.
“Không, thế là hết rồi.”
Cô ấy tựa lưng lại với vẻ mặt khá thỏa mãn.
“Được rồi, vậy thì tôi sẽ ra nhiệm vụ, cậu có thể dẫn tôi quanh thị trấn được không?”
“Đã hiểu… ừ, được thôi.”
Cô ấy lườm tôi và tôi nhanh chóng sửa lại lời nói của mình.
Có lẽ chúng tôi có thể giết thời gian bằng cách ngắm thị trấn.
Chúng tôi có thể hội nhóm với Keith và Taylor, nhưng mấy gã đó đã dành rất nhiều thời gian với Lynn. Tôi sẽ không bất ngờ nếu họ nhìn thấu lớp cải trang của công chúa.
Cứ giữ khoảng cách với họ thì an toàn hơn.
Phần 4
“Cửa hàng mà cô thấy là một trong những cửa hàng phổ biến nhất giữa các mạo hiểm giả.”
Trước cửa hàng Succubus, tôi giải thích cho Công chúa Leonor người đang quan sát cửa hàng trước khi nhìn tôi một cách bối rối.
“Nó trông như một quán cà phê bình thường thôi, nhưng tôi thấy có gì đó sai sai nhỉ?”
Ồ, cô ấy nhìn thấu lớp cải trang của cửa hàng luôn rồi.
“Hình như khách hàng của quán chỉ toàn nam, và sao họ cứ tỏ ra xấu hổ sau khi nhìn thấy tôi?”
Sau khi thấy công chúa giả danh Lynn đang cầm tay Faitfore, một vài kẻ hèn nhát ngay lập tức quay đầu đi hướng khác.
Chạm mặt với một đứa con gái và một đứa trẻ trong khi suy nghĩ về đủ thứ chuyện biến thái là đủ để cảm thấy xấu hổ rồi.
Là người phải chịu khổ duy nhất trong thành phố này không khiến tôi cảm thấy dễ chịu chút nào nên tôi có nghĩa vụ phải lan tỏa sự bất hạnh ra xung quanh.
“Ai biết? Tôi đưa cô đến đây vì cô muốn thấy nơi tôi thường xuyên tới.”
Tôi thật ra không tính đưa cô ấy đến đây nhưng thói quen đã khiến tôi làm điều ngược lại.
Tôi không thể đưa cô ấy vào bên trong, nhưng chắc cho cô ấy xem mặt tiền của cửa hàng là đủ rồi nhỉ.
“Hả? Dust và… Lynn!?”
Tôi nghe thấy ai đó gọi tên mình, nên tôi quay lại và thấy Loli Succubus ở đó.
Cô ấy đang mặc bộ đồ của một bé gái bình thường thay vì đống đồ lót ở cửa hàng trong khi cầm trên tay một giỏ đầy đồ. Có lẽ cô ấy vừa đi mua sắm về.
“Ồ, một ngày tốt lành… Cô gái đáng yêu quá. Vậy cô ấy là người quen của cậu và Lynn hử?
Dù đây là lần đầu tiên gặp mặt, Leonor vẫn vui vẻ chào cô ấy trong khi thì thầm vào tai tôi.
“N-này Dust!”
Loli Succubus kéo tôi sang một bên, tránh xa khỏi Công chúa Leonor.
“Đừng đưa Lynn và Faitfore đến đây! Cậu định cản trở việc kinh doanh của chúng tôi hay gì à?”
“Tất nhiên là không rồi, chỉ ngó qua chút thôi. Bọn tôi sẽ rời đi ngay.”
“Vậy thì ổn.”
Có lẽ cô ấy vẫn chưa dành đủ thời gian với Lynn nên không nhìn thấu được lớp cải trang của công chúa. Cứ đà này chúng tôi sẽ lừa được tất cả mọi người.
“Đến lúc rời khỏi đây rồi. Gặp lại sau Lolisa. Nhớ làm việc chăm chỉ nhá.”
“Tôi không muốn nghe điều đó từ cậu. Lynn, Faitfore, hẹn gặp mọi người sau nhé.”
Loli Succubus và hai người kia vẫy tay chào tạm biệt nhau.
Sau khi rời khỏi đó được một lúc, Công chúa Leonor cười lớn.
“Này này, cô gái đó là ai vậy? Thôi nào, nói đi ~”
Cô ấy tựa đầu vào vai tôi.
“Đừng liên lụy cô ấy làm gì! Tên cổ là Lolisa. Cô ấy rất giỏi niệm phép khống chế tinh thần, nên bọn tôi thường nhờ cô ấy giúp mỗi khi thiếu nhân lực.”
Không cần phải tiết lộ rằng cô ấy là succubus. Tôi nghĩ sẽ chẳng có gì ngoài rắc rối nếu cô ấy phát hiện ra điều đó.
“Thật hửm ~? Chẳng phải hai người thân thiết hơn nhiều sao? Thui nào, thành thật với tui đi. Bé Fore biết gì về Lolisa không?”
Tôi quyết định giữ im lặng nên công chúa đổi mục tiêu.
Faitfore nhìn tôi và công chúa mà nhíu mày.
Tôi ra hiệu cho em ấy không nói gì cả, và Faitfore gật đầu trong khi bịt miệng chính mình bằng cả hai tay.
Công chúa Leonor nở một nụ cười ranh mãnh.
“Nếu em nói cho chị biết, chị sẽ đãi em bữa tối.”
“Cô ấy là một succubus, còn cửa hàng đó sản xuất những giấc mơ đẹp.”
“Này!”
Em ấy đổi phe ngay khi có đồ ăn kìa!
“Ồ, succubus và loài người cùng chung sống ở thị trấn này, hiểu rồi. Vậy cậu thích mấy giấc mơ kiểu đó hả?
“À, không, chỉ là, cô biết đấy, bản năng của đàn ông. Chỉ là một giấc mơ thôi nên có gì sai đâu.”
“Không cần phải kiếm cớ xin lỗi. Cậu thậm chí còn không thèm để mắt tới tôi từ lúc chúng ta còn sống cùng nhau…”
Mấy lời đó đang chọc đúng chỗ ngứa của tôi.
“Làm ơn hãy giữ bí mật chuyện này. Nếu những người phụ nữ tìm ra sự thật về cửa hàng Succubus, nó sẽ trở thành một vụ náo loạn đấy.”
Đây là một bí mật phổ biến giữa các mạo hiểm giả nam, nhưng có rất ít phụ nữ biết về cửa hàng đó. Không lâu trước đây lại có một đám người đến dò la nên bọn tôi đã rất đau đầu rồi.
“Dường như không có vấn đề gì cả, và tôi cũng không phải công dân của đất nước này nên tôi sẽ im lặng. Dust, cậu nợ tôi lần này nhé?”
“Hừ, được.”
Nợ một ân huệ với công chúa là một trong những điều nguy hiểm nhất trên thế giới, điều tôi có thể biết thông qua kinh nghiệm cá nhân. Nhưng nếu tôi không đồng ý thì mọi thứ sẽ tệ hơn nữa, tôi biết điều đó cũng thông qua kinh nghiệm cá nhân.
“Vậy cậu định đưa tôi đến đâu tiếp?”
Công chúa Leonor, người đi trước tôi một chút, quay đầu lại và cười một cách nhẹ nhàng.
Cô gái này thật sự rất giàu biểu cảm. Khuôn mặt của cô ấy trông như Lynn, nhưng tôi chưa từng thấy Lynn cười như thế bao giờ cả.
Khi tôi vẫn còn là một hiệp sĩ, sau khi thấy cách cô ấy biểu thị cảm xúc một cách vô tư và phóng khoáng như vậy, tôi…
“Cứ đi đến nơi cậu hay dùng bữa là được. Tôi mỏi vì phải đi bộ rồi. Gọi thứ gì đó ngon lành nào.”
“Vâng!”
Cô ấy và Faitfore dường như đã thống nhất ý kiến.
“Thức ăn hả? Có gì cô không thích ăn không?”
“Không hề. Chỉ có người ăn được hết mọi thứ mới có quyền phàn nàn thôi.”
“Em ăn mọi thứ.”
“Anh biết rồi. Vậy thì tôi sẽ tìm một chỗ để dùng bữa vậy.”
Tôi nghĩ mình sẽ đến khu phố ẩm thực và chọn một nơi không quá đông đúc.
Phần 5
“Cô gái trẻ, xin hãy đến thăm cửa hàng của chúng tôi! Tôi sẽ giảm giá cho mọi người!”
“Những món ăn mà chúng tôi phục vụ tốt hơn nhiều so với cái cửa hàng kia! Xin hãy ghé thăm và chúng tôi sẽ tặng một bữa ăn miễn phí.”
“Một nhà hàng cao cấp sẽ hợp với quý cô đây hơn, phải chứ!? Chúng tôi cũng có rất nhiều kẹo ngọt nên mọi người đều có thể tận hưởng chúng sau khi ăn no!”
Ngay khi chúng tôi vừa bước chân vào khu phố, một vài người tiếp thị chạy ra bao vây lấy Faitfore trong khi dụ dỗ em ấy.
“Cái-Cái gì thế! Đừng có xô đẩy nữa!”
Dù tôi đã cố phản kháng, mấy tên đó phớt lờ tôi mà tiếp tục bấu lấy Faitfore.
“A! Thế là sao hả?”
“Em ấy dường như rất thu hút. Hẳn là em ấy quá đáng yêu… Không, không hẳn. Mắt của mấy người đó trông như bị xung huyết.”
“Tôi hiểu rồi. Tin đồn về cái bao tử khổng lồ của Faitfore đã lan đến mọi nhà hàng ở khu phố này.”
Một ai đó ăn cả tấn thức ăn chắc chắn sẽ là chủ đề bàn tán nóng hổi giữa những người làm trong ngành công nghiệp thực phẩm.
Tôi nhìn quanh và thấy mấy quán buffet bắt đầu đóng cửa.
Hình như lần cuối tôi đưa Faitfore đến mấy nhà hàng kiểu vậy, người chủ cửa hàng đã cầu xin tôi đưa em ấy về. Tất nhiên là tôi từ chối.
“Nghĩ lại thì em cũng ăn rất nhiều sáng nay nhỉ? Thật bất ngờ khi em có khả năng xử lí bằng đó thức ăn chỉ với cơ thể nhỏ nhắn đấy.”
Công chúa hẳn đã biết Faitfore là một cô bạch long, nhưng dường như cô ấy vẫn chưa hiểu rằng lượng thức ăn mà Faitfore ăn nhiều như một con rồng bất kể hình dạng nào.
“Em ấy ăn nhiều như một con rồng.”
“…Cậu đang nói dối.”
“Cô bảo mình sẽ trả tiền cho đống đồ Faitfore ăn nhỉ? Nhờ cô cả đấy.”
Công chúa Leonor lấy ví tiền ra, lắc lắc nó trong khi nhìn tôi với đôi mắt đẫm lệ.
Tôi lảng đi.
Chắc chắn cô ấy đã trộm được rất nhiều tiền khi chạy trốn. Chắc sẽ đủ cho một bữa của Faitfore, nhưng cô ấy có lẽ sẽ hết tiền sớm thôi.
Phần 6
Người tiếp thị thét lên một tiếng gầm chiến thắng sau khi được Faitfore chọn và dẫn chúng tôi tới một chiếc bàn lớn nơi sau đó bị lấp đầy bởi đống đồ ăn Faitfore gọi.
“Cảm ơn vì bữa ăn!”
“Cứ ăn thoải mái đi.”
“À không sao đâu, cứ ăn đến no căng đi.”
Công chúa Leonor đã hoảng sợ trước đống đồ Faitfore ăn, nhưng nó dần được thay thế bởi sự quan tâm.
Khi nhìn Faitfore xử lí bữa ăn của mình, cô ấy nở một nụ cười.
“Nhìn em ấy tận hưởng bữa ăn của mình như vậy khiến tôi cảm thấy như mọi thứ không còn quan trọng nữa. Nào, đừng ăn nhanh vậy chứ. Em sẽ làm nước sốt dính hết lên mặt đấy.”
Tôi cảm thấy thật quen thuộc.
Hồi tưởng lại quá khứ, tôi nhớ ngay cả khi hình dáng, địa vị và nơi ở của hai người rất khác biệt, Công chúa Leonor vẫn thường xuyên đưa đồ ăn đến cho Faitfore.
“Thật hoài niệm nhỉ?”
Công chúa cười một cách buồn bã. Dường như cô ấy cũng đang nghĩ đến quá khứ.
“Ừ… chắc vậy.”
Không ổn rồi, khi cả ba chúng tôi ở cùng nhau, tôi không khỏi hồi tưởng lại về quá khứ.
Tôi thà hội nhóm với Taylor và Keith ngay cả khi danh tính của tôi có thể bị lộ hơn là cứ như thế này.
Khi tôi nhìn quanh cửa hàng để đánh lạc hướng chính mình, tôi nhận thấy ánh nhìn của một cô gái đang ngồi ở bàn khác.
Cô gái đang ngồi một mình ở góc bàn như mọi khi… là một người mà tôi quen.
Việc tận hưởng bữa ăn với người khác thật sự là lí do để ghen tị à?
Tôi sẽ kêu em ấy một tiếng. Vì là một kẻ cô đơn nên tôi tin em ấy sẽ không thể nhận ra sự khác thường trong hành động của Lynn.
“Yunyun, em lại ngồi một mình à? Qua đây ăn chung không?”
Khi tôi gọi em ấy lại, em ấy nhìn xung quanh để đảm bảo tôi không nói với ai khác trước khi ho nhẹ và đứng lên.
“N-nếu mọi người muốn, em không phiền khi ăn với mọi người đâu.”
“Nếu em cảm thấy không thoải mái thì đừng ép bản thân quá.”
“Em muốn, em muốn! Em muốn ăn cùng nhau! Xin hãy để em ngồi chung với mọi người!”
Yunyun bước tới trong khi nước mắt chực chờ trào ra.
“Thế thì đừng có hành xử thái quá. Đúng là một cô gái rắc rối.”
“Nào, đừng bắt nạt cô ấy. Lynn có quen cô ấy không?”
Tôi thì thầm vào tai công chúa.
“Em ấy là Yunyun. Em ấy là một Hồng Ma Nhân và là kẻ cô độc.”
“Ồ, Hồng Ma Tộc à?”
Công chúa Leonor có vẻ khá ngạc nhiên, nhưng khuôn mặt cô ấy cực kì bình tĩnh. Kĩ năng diễn xuất của cô ấy thật sự thuộc hàng đẳng cấp thế giới.
“Lynn, em có thể ngồi ở đây không?”
“Tất nhiên rồi, chị không phiền đâu.”
“Em cảm ơn!”
Yunyun đập nhẹ vào ngực mình trước khi ngồi xuống.
“Thức ăn ngon hơn nếu có người để ăn cùng đó.”
“Đúng vậy, chị hiểu mà! Ăn cùng một ai đó sẽ khiến thức ăn tuyệt vời hơn rất nhiều!”
“V-vâng, em nghĩ vậy.”
Yunyun gật đầu mạnh mẽ và nhích gần hơn, còn công chúa thì giật mình trước phản ứng của em ấy.
“Dust, gọi thêm đồ được không?”
Faitfore, sau khi càn quét đống đồ ăn ở trên bàn, nhìn về phía bảng gọi món và kéo áo tôi.
“Ừ, cứ thoải mái. Lynn đãi mà, ăn đến khi no đi.”
“Vâng ~”
“Em cũng nhớ ăn cho no nê nhé.”
Một người bình thường sẽ trở nên tuyệt vọng trước đống đĩa trống cao khủng khiếp trên bàn, nhưng… chắc người hoàng tộc sẽ có cái nhìn khác.
“E-em sẽ trả tiền cho phần của mình.”
Em ấy vẫn còn nhiều thứ phải học nếu không biết tận dụng từng khoảnh khắc như vậy.
Nếu tôi là em ấy, tôi sẽ ngay lập tức lợi dụng tình hình để lấp đầy cái bụng.
Công chúa Leonor nhìn đống thức ăn mới đến một lúc trước khi nhận ra điều gì đó và giật lấy bảng gọi món. Cô ấy sau đó liên tục so sánh bảng giá của món ăn và số còn lại trong ví của cô ấy.
Có vẻ như cô ấy sắp cạn tiền rồi.
“Chỉ có ba người thôi ạ? Keith và Taylor đâu rồi?”
“Hai người đó làm nhiệm vụ khác. Bọn anh làm xong sớm nhiệm vụ của mình rồi.”
“Vậy nên bọn chị mới rảnh đó. Nè, bọn chị sắp đi dạo quanh thị trấn sau khi ăn xong. Nếu em rảnh, em có muốn đi cùng không?”
“Ế? Em có thể sao!? Vâng!!”
“Chị muốn biết thêm về Yunyun đó… và mối quan hệ của em với Dust nữa.”
Làm ơn đừng lẩm bẩm những lời đáng sợ như thế nữa.
Cũng đừng có cười khẩy tôi như vậy.
Sau đó, bằng khả năng diễn xuất đã được trui rèn của một người thuộc hoàng tộc cùng với sự cuốn hút bẩm sinh, cô công chúa đã khiến Yunyun phun ra mọi điều mà cô ấy muốn.
“Dust đã từ chối giúp em trong thử thách trưởng làng nữa! Chị có nghĩ thế là hơi quá quắt không!?”
“Tệ quá. Chị sẽ la mắng hắn ta sau.”
“Cảm ơn nhé Lynn. Hôm nay chị tuyệt thật đấy. Nhớ xử lí anh ta nhé!”
Hai người họ hợp nhau thật.
Công chúa Leonor định lấy thêm thông tin liên quan tới tôi, nhưng không dễ ăn như vậy đâu. Yunyun không quen giao tiếp với người khác, và em ấy cũng không gặp tôi nhiều.
Nhưng dường như cô ấy vẫn rất vui vẻ khi nghe chuyện Yunyun kể về nhiệm vụ mà chúng tôi đã nhận cùng nhau với chuyến du lịch tới Alcanretia mà tôi chỉ muốn quên.
“Nghĩ lại thì có lần em nhầm Dust với chàng Hiệp sĩ Rồng trong lời đồn. Đó quả là một sự thiếu tôn trọng với Hiệp sĩ Rồng vĩ đại…”
“Hả, anh thì sao cơ?”
“Một người cao quý như anh ấy mà lại có liên quan đến một kẻ bần cùng như anh thì chỉ làm tổn hại danh tiếng của anh ấy thôi.”
“E-em…”
Sao Yunyun lại tỏ ra khó chịu vậy? Tôi mới là người nên tức giận này.
“Ồ, Hiệp sĩ Rồng hả? Em đang nói đến người trong câu chuyện đó phải không?”
“Vâng…? Em nghĩ mình đã kể cho chị rồi mà nhỉ?”
“Chị không nhớ rõ mà. Em nhắc lại được không?”
“Vâng!”
Má Yunyun đỏ ửng lên. Có vẻ em ấy đang rất vui vẻ vì trở thành trung tâm của sự chú ý.
Nhận ra mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ, tôi quyết định cắt ngang.
“A, n-ngưng lại đi!”
Một cơn đau nhói trên bàn chân khiến tôi không nói nên lời.
Công chúa Leonor giẫm mạnh vào chân tôi bằng gót giày của cô ấy. Tôi lườm cô ta nhưng cô ta chỉ cười một cách giả tạo.
“Ồ sao vậy Dust? Đừng có can thiệp vào cuộc trò chuyện giữa những quý cô chứ.”
“C-cô…”
Tôi thật sự muốn phàn nàn, nhưng tôi biết cô ấy sẽ không thèm để tâm tới những thứ tôi nói, nên tôi chỉ còn cách thở dài.
“Em đã nghe câu chuyện đó từ Ir… Alice. Ở đất nước láng giềng, có một chàng trai trẻ tài năng là Hiệp sĩ Rồng trẻ tuổi nhất lúc đó. Anh ta là chiến binh dùng giáo mạnh nhất đất nước và đã được loài rồng quý mến kể từ khi lọt lòng. Anh ta là người kiên nhẫn, chính trực và cao quý, như một hiệp sĩ lí tưởng.”
“Ồ, anh ta là một người như vậy ~. Anh ta thật tuyệt vời ~.”
Đừng có nhìn tôi như vậy.
“Em biết mà! Câu chuyện đó rất phổ biến trong đám con gái bọn em luôn.”
“Nếu người đó thật sự tồn tại thì chị rất muốn gặp anh ta đấy.”
Nghiêm túc đấy, làm ơn đừng có cười khẩy tôi khi nói mấy thứ như vậy.
“Dù vẫn còn trẻ như vậy, chàng hiệp sĩ đã được chỉ định làm vệ sĩ riêng của công chúa. Vì hai người gần tuổi nhau, việc cô ấy phải lòng chàng hiệp sĩ chỉ là vấn đề thời gian. Tuy nhiên, công chúa đã có vị hôn thê nên tình yêu này sẽ không bao giờ kết trái.”
“Chà, chẳng phải đó là tình yêu cấm kị sao?”
Cô ấy cố tình lau mắt bằng một cái khăn tay.
…Không có vẻ như cô ấy đã khóc hay gì.
“Chàng hiệp sĩ đã nhận ra tình cảm của công chúa nên dù nó sẽ gây một vụ náo loạn lớn, chàng hiệp sĩ vẫn quyết định đưa cô ấy đi trên lưng rồng. Một tuần sau, anh ấy trở lại lâu đài cùng với công chúa và bị bắt giữ. Anh ta chỉ suýt soát thoát được án tử, nhưng danh hiệu hiệp sĩ đã bị tước và quê nhà của anh bị phá hủy.”
Có vài phần sai, nhưng đại ý thì vẫn vậy.
Nhưng ai là kẻ đã lan truyền câu chuyện này? Những người duy nhất biết về sự kiện đó đã bị nhà vua cấm hé nửa lời.
“Quả là một câu chuyện tuyệt vời. Chị muốn nghe thêm về nó, nên hãy đến thăm một người bạn của em là Vanir nào.”
“Vâng, nghe ổn đấy ạ!”
“Khoan đã! Đừng quấy rầy Đại ca Vanir vì mấy chuyện thế này. Giờ vẫn là giờ làm việc nên Đại ca Vanir hẳn đang rất bận.”
Đến gặp Đại ca là một ý tưởng tồi tệ. Ngài ấy sẽ nhìn thấu Lynn là ai trong chớp mắt và chắc chắn sẽ trêu tôi bằng chuyện này.
Cảm xúc tiêu cực của loài người chính là mĩ vị tuyệt vời nhất với ác quỷ như ngài.
“Nhưng cửa hàng ma thuật luôn vắng khách.”
“C-có lẽ vậy. Đúng rồi, em cũng không muốn tới đó nhỉ? Em bảo Đại ca Vanir khiến em thấy khó chịu đúng không!?”
Tôi nắm lấy vai Faitfore và quay em ấy lại… chỉ để thấy má em ấy vẫn phồng lên vì thức ăn.
Bạch long chứa thuộc tính thánh nên chúng không thích ác quỷ. Chắc em ấy sẽ đồng ý với tôi.
“Ực… đến đó không sao.”
“Sao vậy!? Em bảo em thấy hơi lạ trong lần ghé thăm gần nhất, không phải sao?”
“Em cho hắn cọng tóc, hắn cho em nhiều kẹo.”
“Em bị mua chuộc từ bao giờ hả!? Mà khoan, em đến đó lúc nào cơ chứ?”
“Em ngửi thấy một thứ xấu xa, em đi theo, hắn cho em nhiều kẹo.”
Đúng là thỉnh thoảng em ấy sẽ lại đi lang thang và trở về với cái bụng no, hóa ra Đại ca Vanir chính là người đã cho em ấy ăn.
Tôi cần phải khiển trách em ấy về việc không để bị dụ bởi thức ăn.
“Đồ ăn vặt để đổi lấy một cọng lông sao? Đại ca hẳn đã kiếm một núi tiền rồi.”
Cơ thể của bạch long vô cùng giá trị. Một cọng lông hoặc cái móng chân thôi là đủ để kiếm một khoản lớn.
Nhờ cô chủ cửa hàng càng làm càng lỗ, Đại ca Vanir luôn cần tiền.
Nếu có thể đổi một cọng lông của bạch long chỉ với một chút đồ ăn vặt, ngài ấy sẽ làm ngay lập tức.
Thật ra nếu tôi làm điều tương tự, tôi cũng sẽ kiếm được một khoản tiền không nhỏ.
Tôi đặt tay lên đầu Faitfore, người đang nhìn chằm chằm vào cái đĩa trống trơn.
“Sao vậy?”
“Không có gì đâu.”
Không, tôi không muốn cô ấy bị hói hay gì đâu. Dù sao thì kiếm một khoản tiền lớn bằng trò chơi nào đó vẫn nhàn hơn nhiều.
“Vậy thì không có vấn đề gì nhỉ? Tôi cũng muốn tìm hiểu thêm về người tên Vanir này.”
“Ế? Chị gặp hắn rồi mà nhỉ?”
“Ờ… cũng khá lâu rồi.”
“Đó là vì cô ấy không thấy thoải mái với Đại ca! Cô ấy chưa bao giờ thăm cửa hàng đó nếu không có việc cần cả.”
Tôi nhanh chóng bào chữa cho cô công chúa vừa mới lỡ lời.
Làm ơn đừng nói một cách thiếu cẩn trọng như vậy. Sự an toàn của Lynn rất quan trọng, nhưng điều tồi tệ nhất có thể xảy ra là họ nhận ra hai người giống nhau đến thế nào.
Những người tôi biết chắc chắn sẽ đâm xoáy vào mối quan hệ giữa tôi và cô ấy.
Nếu người trong cuộc nhận ra có một bản sao hoàn hảo của công chúa đang tồn tại, chúng tôi chắc chắn sẽ bị kéo vào rắc rối.
“Em muốn thêm kẹo, đi thôi.”
Dù mới ăn xong, Faitfore dường như vẫn đói và ngay lập tức đi về phía cửa ra vào.
Công chúa Leonor đứng dậy và đi về phía cửa, nhưng tôi đã giữ vai cô ấy lại để cô ấy không chạy mất.
“Bỏ ra, đây là một hành động rất thô lỗ đối với công chúa đấy.”
Cô ấy lườm tôi một phát, nhưng tôi đã quá quen với những chiêu trò mà cô ấy bày ra rồi.
“Giờ cô là Lynn nên không quan trọng. Nhớ là trả đủ đấy.”
“Ơ…Tôi muốn đến tiệm cầm đồ.”
Vậy là cô ấy không có đủ tiền để trả cho bữa ăn mà không bán gì đó.
“Được thôi, tôi sẽ trả trước bằng số tiền đã nhận từ nhiệm vụ. Lãi suất là 10%.”
“Hừ, cậu đã thay đổi nhưng một mặt nào đó thì vẫn thế nhỉ.”
“Tôi không hiểu cô nói gì cả.”
“Tôi đang nói về lòng tốt của cậu đó.”
Tôi nghĩ nếu cứ nói tiếp thì lại bị cô ấy dắt mũi mất.
Đánh mắt khỏi cô ấy, tôi rời khỏi nhà hàng để đuổi theo Yunyun và Faitfore.
Phần 7
“Vậy ra đây là cửa hàng mà em nói.”
Đứng trước cửa hàng ma thuật Đại ca Vanir đang làm việc, Công chúa Leonor khoanh tay nhìn.
Dường như sự tò mò của cô ấy đã lên cao kể từ khi Faitfore và Yunyun nói với cô ấy, cô ấy thậm chí còn không thèm giấu nụ cười tinh quái của mình.
“Một cửa hàng được quản lí bởi một người đàn ông bí ẩn đeo mặt nạ và cô chủ cửa hàng xinh đẹp, không đời nào hai người trong độ tuổi thanh xuân sống chung một mái nhà lại không có gì với nhau cả.”
“Xin lỗi vì phải phá mộng của cô, nhưng mối quan hệ của họ không có ngọt ngào như cô nghĩ đâu. Mà tuổi của họ cũng là dấu hỏi chấm lớn.”
Đại ca Vanir là đại ác quỷ được sinh ra từ ngàn xưa, và dù tôi không biết tuổi thật của Wiz, cô ấy đã đến tuổi phân vân về việc lấy chồng nên cô ấy chắc không trẻ đến vậy được.
Khi chúng tôi đứng ngoài cửa hàng để bàn tán, Yunyun và Faitfore đã biến mất…
“Hai người đó đã vào cửa hàng rồi à? Tôi nên cảnh báo cô, Đại ca Vanir là một đại ác quỷ có thể nhìn thấu vạn vật, ngài thích hương vị của những cảm xúc đen tối mà loài người tạo ra nên hãy cẩn thận.”
Sau khi nghe thấy lời khuyên của tôi, công chúa nhăn mặt và chìm vào suy nghĩ.
“Cậu nhắc đến ác quỷ… Cái quái gì xảy ra với thị trấn này vậy? Succubi mở một cửa tiệm kinh doanh giấc mơ, đại ác quỷ mở một cửa hàng ma thuật. Cậu không thấy lạ sao?”
“Tôi quen rồi. Vả lại ở đây có một con nhỏ điên lúc nào cũng xả [Explosion] một ngày mỗi lần, một quý tộc thích ăn đòn hơn ăn ba bữa một ngày, một tu sĩ tự nhận mình là thần thánh.”
“Thế thì hơi quá đó. Tôi biết vài quý tộc có tính cách quái dị, nhưng tôi chưa từng thấy ai lạ như vậy. Mà không đời nào có một tu sĩ dám tự nhận mình là chúa tồn tại. Hơn nữa, [Explosion] là một phép thuật sử dụng quá nhiều mana, phải không? Số người học và sử dụng nó rất hiếm, và dùng nó hàng ngày sẽ-”
Công chúa Leonor bị ngắt lời bởi một cơn rung chấn và một cột khói đằng xa.
“Cái gì vậy!? Một cuộc tấn công của quân đội quỷ sao!?”
“Một trong những danh lam thắng cảnh của Axel. Sức mạnh [Explosion] lần này chắc chỉ ở mức trung bình thôi.”
Thẩm định gia tự xưng Kazuma nói rằng anh ta có thể biết được tình trạng sức khỏe của người niệm chỉ bằng cách nhìn vào sức mạnh của vụ nổ, và sau khi thấy nó quá nhiều lần, tôi cũng bắt đầu cảm thấy tương tự vậy.
“T-tôi hiểu rồi. Vậy đó là lí do tại sao không ai trở nên hoảng loạn.”
Công chúa liếc quanh và òa lên một tiếng thán phục.
Mọi người trong thị trấn đều đã quen rồi nên không ai để tâm cả.
“Cô khá bình tĩnh đấy nhỉ. Phần lớn mọi người đều sẽ cực kì hoảng sợ sau khi thấy thứ đó lần đầu tiên.”
“Tôi bất ngờ thật nhưng tôi không ghét mấy thứ không lường trước này đâu. Một thị trấn vui vẻ, ồn ào và tràn đầy sức sống thế này hợp với tôi nhất!”
Cô ấy hẳn đã nhìn nó theo một góc nhìn tích cực hơn.
“Chà… đây là một thị trấn đáng sống nếu như cô đã quen với mọi thứ.”
“Đúng không? Giá như thủ đô cũng sống động thế này ~.”
Đừng, cả thành phố sẽ chìm trong hỗn loạn đấy.
Tôi phớt lờ câu nói kinh hoàng của cô ấy và bước vào cửa hàng ma thuật, còn cô ấy theo tôi trong khi ngước nhìn cột khói đằng xa.
“Đại ca, xin lỗi vì đã làm phiền.”
“Nếu làm phiền thì hãy rời khỏi đây.”
“Đại ca vẫn lạnh lùng với khách hàng của mình như ngày nào.”
“Một kẻ không mua gì không được gọi là khách hàng.”
Tôi đã quen với cách đối xử lạnh lùng của ngài ấy rồi nên không để tâm lắm.
“Úi, suýt té.”
Tôi suýt vấp phải một thứ gì đó dưới chân.
Tôi nhìn xuống và phát hiện ra đó là một Wiz cháy đen mắt trắng dã. Cô ấy hẳn đã mua thứ gì đó vô dụng và bị Đại ca trừng phạt.
“Ế, một cái xác!”
Công chúa Leonor hét lên.
“Đây là chủ cửa hàng Wiz.”
“Cô ấy… giờ không phải lúc giải thích! Chúng ta cần một linh mục ngay bây giờ!”
“Không sao đâu. Mấy chuyện này xảy ra suốt mà, nên không có gì phải lo cả.”
“Xảy ra suốt!? Ế? N-nhưng cô ấy đã cháy đen và không còn thở. Và tôi nghĩ cô ấy còn bắt đầu mờ đi nữa.”
Tôi nghĩ mọi người đều sẽ bất ngờ trước cảnh này.
Cô ấy ngồi xuống và chạm vào Wiz một cách cẩn thận.
“Ồ, ngươi có vẻ năng động hơn thường ngày nhỉ bảo mẫu của tên tội phạm. Hửm? Ngươi có vẻ khác… ồ, trời ơi, chúng ta có gì nào?”
Vanir đưa mặt gần tới chỗ Công chúa Leonor, khiến cô ấy bất giác lùi lại.
“Quả là một tình huống thú vị. Giờ thì, hỡi quý cô bản sao, cô có muốn mua gì không?”
“Quý cô bản sao?”
Yunyun người đang ngắm hàng, đã nghe thấy điều đó.
“Hình như cái vòng cổ này sẽ khiến mình trở nên nổi tiếng hơn.”
“Thật hả? Cho em xem!”
Em ấy ngay lập tức bị đánh lạc hướng và đẩy tôi sang một bên để với tới cái vòng cổ.
May mà em ấy dễ bị lừa.
“Người đeo mặt nạ đó giỏi thật đấy. Anh ta nhìn thấu tôi chỉ bằng một cái liếc mắt!”
Công chúa lại gần và nói khiến lỗ tai của tôi trở nên đau nhức.
“Xin Đại ca hãy giữ bí mật chuyện này. Sẽ rất rắc rối nếu ai đó biết được.”
“Bình tĩnh đi. Ta là một người nổi tiếng trong việc giữ bí mật ở khu phố này. Nhưng nếu mua thứ gì đó thì ta sẽ còn giỏi trong việc đó hơn nữa.”
Ngài ấy cầm một vật phẩm bí ẩn thứ hoàn toàn không rõ tác dụng.
“Rồi, rồi, em sẽ mua, nên em trông cậy vào ngài đấy.”
“Cảm ơn vì sự đóng góp.”
Mua thứ gì đó ở đây là một lựa chọn tồi tệ, nhưng tôi không thể đoán trước chuyện gì xảy ra nếu tôi từ chối. Đại ca Vanir là một người biết giữ lời nên tôi nghĩ việc đảm bảo sự kín tiếng của đại ca bằng một chút tiền không phải là ý tồi.
“Mà các ngươi đến đây làm gì vậy? À còn cô bé thì đến đây lúc nào cũng được. Không cần phải trả gì cho ta đâu. Nếu thấy lương tâm cắn rứt mỗi khi ăn ở đây thì cứ để lại một cọng tóc hoặc vài mẩu móng tay.”
“Vâng.”
Đại ca Vanir nói với Faitfore người đang ngồi bên cửa sổ trong khi nhâm nhi trà và đồ ăn vặt.
Ngài có lẽ coi em ấy là một mỏ vàng, và nếu ngài ấy không làm gì quá quắt thì tôi cũng ổn với việc đó.
“Tôi không đến đây làm gì cả. Leo…Lynn nói cô ấy muốn thăm chỗ này.”
“Ồ? Vậy ngay cả ngươi cũng không dám bật lại công chúa bản sao. Nếu cô ấy là một thường khách ở đây, ta sẽ kiếm được nhiều tiền lắm đấy… Được, nếu gặp vấn đề gì thì cứ tìm đến ta.”
Đại ca Vanir đứng cùng phe với tôi cũng tốt, nhưng là một đại ác quỷ thì ngài sẽ có một vài điều kiện nào đó. Tôi đã mất nhiều hơn được trong vô số lần nhờ cậy đến sức mạnh của ngài.
“Em sẽ trông cậy vào Đại ca.”
“Cứ tin ta, và mang kẻ háu ăn kia đến chỗ ta lúc nào cũng được. Ta sẽ đối xử tốt với con bé.”
“V-vâng.”
Người mà ngài muốn có lẽ chỉ có Faitfore.
Cảm giác nếu tôi ở lại lâu hơn tí nữa, tôi sẽ bị kéo vào một vấn đề rắc rối nào đó nên tôi quyết định rời đi.
“Wiz, có phải cái vòng cổ này sẽ khiến mình nổi tiếng chỉ bằng cách đeo nó không?”
Yunyun nhiệt tình hỏi Wiz, người vừa mới sống lại khi tôi không để ý.
“Đúng vậy. Đó là một vật phẩm may mắn chị vừa mua có khả năng thu hút người khác nếu em đeo nó.”
“Em sẽ mua! Cho em biết dùng kiểu gì đi!”
“Nếu em đeo nó quanh cổ, tất cả mọi người già trẻ lớn bé, mọi loài sinh vật đều sẽ bị em thu hút. Thậm chí quái vật…”
Giọng của hai người họ có thể nghe được từ bên ngoài cửa hàng.
…Nếu cứ để Yunyun ở đây thì cửa hàng sẽ làm ăn khấm khá hơn nên tôi sẽ kệ em ấy.
“Mặt trời sắp lặn rồi, quay lại hội và uống gì đó thôi.”
“Ô kê, có vẻ giống một mạo hiểm giả đó.”
Công chúa Leonor thường xuyên lẻn khỏi lâu đài vì cuộc sống tù túng của hoàng tộc không hợp với cô ấy.
Cô ấy luôn ngưỡng mộ những mạo hiểm giả được phép sống một cách tự do, nên những hành động như vậy sẽ khiến cô ấy thỏa mãn.
Bên phải tôi là Công chúa Leonor, bên trái tôi là Faitfore.
Khi cả ba đi cùng nhau thế này, tôi không khỏi bồi hồi xao xuyến.
Trong khi đi về phía hội, tôi đột nhiên nhớ về Lynn.
“Có lẽ tôi nên nhờ Đại ca tiên đoán Lynn đang thế nào.”
Hơi muộn rồi, nên tôi có lẽ sẽ hỏi Đại ca vào lần ghé thăm kế tiếp.
Phần 8
“Chết tiệt, cô ta đi đâu rồi!? Lục soát mọi ngóc ngách của nơi này, từ rèm cửa cho đến ngăn kéo tủ! Đừng có bỏ qua thùng rác hoặc nhà vệ sinh! Không được coi thường khả năng ẩn nấp của cô ta!”
Tôi đã bị đánh thức bởi rất nhiều giọng nói giận dữ cùng tiếng chân bình bịch ngoài hành lang.
“Một tên tội phạm đã trốn thoát à?”
Tôi bị đánh thức bởi một chuyện không thể nào tồi tệ hơn.
Tôi thậm chí đã thuê căn phòng trọ cao cấp hơn một chút so với nơi tôi thường ở và tận hưởng ngày nghỉ của mình…
Một kẻ chạy trốn phải không? Tôi có linh cảm xấu về việc này.
“Họ đang tìm Dust hở? Nếu hắn ta còn gây chuyện lần nữa, mình sẽ cho hắn bay màu tuần sau.”
Tôi cầm cây trượng và đi ra cửa. Trước mắt tôi là một cảnh tượng khác xa những gì tôi nghĩ đến.
Ở hành lang có một người đàn ông lớn tuổi mặc trang phục quản gia cùng vài hầu gái, tất cả đều tìm kiếm thứ gì đó.
Ngoài ra còn có vài người ăn mặc như binh lính cũng đang tìm kiếm cách đó một quãng ngắn.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Đây có thể là một nhà trọ khá cao cấp, nhưng nó không phải là loại mà các quý tộc cùng đoàn tùy tùng và người hầu sẽ nghỉ lại một đêm. Và tôi không nghĩ mình từng gặp những người này trong thị trấn trước đây.
“Hãy chắc chắn rằng mấy người đã kiểm tra cả gác mái và dưới thảm. Cô ta có thể trốn ở cả những nơi như vậy nữa. Đừng có dùng lẽ thường để đối phó với cô ta. Nếu tìm thấy cô ta, hãy báo cho tôi ngay lập tức. Đừng cố gắng tiếp cận cô ta cũng như nghe mọi thứ cô ta nói. Cô ta là bậc thầy diễn xuất và thao túng tâm lí.”
Có vẻ thế là hơi quá để tóm một tên trộm. Mà ngay từ đầu, tôi chả biết tại sao quản gia và hầu gái lại đi bắt trộm thế này.
Họ dường như không nói về Dust và tôi không nên dây dưa vào đó. Tôi vẫn thấy hơi buồn ngủ nên chắc tôi sẽ về giường nằm thêm vài tiếng nữa.
Lúc tôi định đóng cửa lại, tôi vô tình chạm mặt với người quản gia lớn tuổi.
Ông ta chỉ một ngón tay run rẩy về phía tôi.
Có lẽ ai đó ở đằng sau tôi nhưng tôi quay đầu lại mà không thấy gì cả.
Tôi lại đối mặt với người quản gia, người đang hít một hơi thật sâu-
“Chúng tôi đã tìm thấy công chúa! Mọi người, bắt giữ cô ta!”
Tất cả hầu gái và binh lính đều quay về phía tôi sau câu nói đó.
“Ơ, chờ đã, cái gì cơ!?”
Tất cả mọi người lao về phía tôi cùng một lúc.
Tôi cố gắng đóng cửa lại nhưng những hầu gái đã giữ được tay của tôi mà không chịu bỏ ra.
“Cái gì đấy? Tôi không làm gì cả! Có phải tên Dust lại gây chuyện không!?”
“Người đang nói gì vậy? Công chúa Leonor, xin người hãy học cách từ bỏ đi.”
“Đợi đã, vừa rồi mấy người gọi tôi là công chúa hả? Tôi là Lynn, một mạo hiểm giả. Nhìn kĩ hơn đi, tôi có giống công chúa tí nào không?”
Nếu tôi bị nhầm với một cô công chúa nào đó thì giải quyết thế này là dễ dàng nhất.
Người quản gia và những hầu gái nhìn chằm chằm vào mặt tôi. Tôi biết tôi là người đề nghị nhưng tôi vẫn thấy hơi xấu hổ.
“Bây giờ mọi người biết mình đã nhầm người rồi phải không? Vậy nên hãy để tôi-“
“Dù nhìn thế nào đi nữa thì người vẫn là Công chúa Leonor. Người thực sự nghĩ rằng người có thể lừa thần chỉ bằng cách chuyển màu tóc thành nâu?
“Đó có thể là một kĩ thuật cao siêu biến người thành một ai đó khác chỉ bằng cách đổi màu tóc.”
“Nếu là công chúa thì cũng không bất ngờ lắm.”
Những người giúp việc và quản gia dường như càng nghi ngờ tôi hơn.
“Đủ rồi, đến hội đi. Mấy người sẽ biết sự thật về việc tôi có phải mạo hiểm giả hay không ngay lập tức.”
“Chúng tôi sẽ không bị lừa đâu. Tất cả mọi người, áp giải công chúa lên xe ngựa!”
"Đã rõ!" x4
Những người hầu gái bỏ ngoài tai lời tôi nói và trói tôi lại. Họ coi tôi như một món hành lí và khuân tôi ra một cỗ xe ngựa ngay trước cửa nhà trọ.
Xe ngựa được lót đầy đệm, và chỉ từ những miếng trang trí tôi có thể thấy người chủ xe là một kẻ giàu có.
“N-Này, mấy người thật sự nhận nhầm người rồi đấy! Tôi sẽ không làm ầm lên đâu nên thả tôi ra ngay!”
“Xin công chúa hãy bỏ cuộc đi. Thần đã phục vụ người kể từ khi người mới lọt lòng, không có chuyện thần nhầm người với một ai đó khác. Đôi mắt của thần đâu phải để trưng?”
“Đúng rồi đấy!”
Họ không nghe một lời tôi nói, và chiếc xe khởi hành đến nơi không xác định.
Chuyện gì sẽ xảy ra với tôi?
Khuôn mặt vui vẻ của tên ngốc đó đột nhiên hiện lên trong tâm trí tôi. Nó thực sự khiến tôi cảm thấy hơi khó chịu, nhưng…
Dust, xin hãy cứu tôi!