“Haiiiiiii.”
Tôi thở một hơi dài sau khi kiểm tra ví của mình.
Tôi nhìn về phía bàn ăn một lần nữa.
“Haiiiiiiiiiiiiii.”
Khiến tôi thở một hơi thậm chí dài hơn.
Một núi đĩa đang nằm trên chiếc bàn trước mặt tôi.
Mới chỉ lúc trước thôi, chiếc bàn đang chất đầy đồ ăn đến mức trông như bàn tiệc, giờ tất cả số đĩa gần như đã trống rỗng.
Tôi nhìn về phía cô gái đang nấp sau núi bát đĩa.
Miệng em ấy dính đầy nước sốt và em ấy chưa nói lời nào kể từ khi ăn, liên tục nhét đồ ăn vào miệng mình mà không nghỉ.
Tôi quen nhìn em ấy thế này rồi nhưng vẫn thắc mắc đống đồ ăn sẽ đi vào đâu trong cơ thể nhỏ bé đó.
“Ngon không?”
“Ngon.”
Em ấy nuốt hết đống đồ ăn căng phồng trong má trước khi cười một cách hồn nhiên.
“…Chà, tốt quá.”
Nếu đây là ai đó khác ngoài Faitfore, tôi sẽ bình phẩm một chút nhưng thế này thôi cũng được.
Cơ mà tôi vẫn phải kiếm nhiều tiền hơn nữa nếu muốn em ấy no bụng mỗi ngày.
Thậm chí đám xã hội đen cũng đã ngừng cho tôi vay tiền.
Họ nói gì đó về việc tôi từ chối chi trả, gây sự và khiến họ vào tù vài ngày.
Mấy tên đó không hợp làm dịch vụ tí nào. Mọi người đều phải linh hoạt và dễ tính hơn thì mới thành công được.
Khi tôi nghĩ đến điều đó, Faitfore đã ăn sạch thức ăn trên bàn.
Tôi sẽ phớt lờ cách em ấy nhìn vào thực đơn. Giờ tôi không còn một đồng eris nào để trả cho thức ăn nữa.
Tôi nhấc Faitfore lên vai khi em ấy nhìn vào bảng gọi món và rời cửa hàng.
“Cảm ơn rất nhiều! Chúng tôi mong mọi người sẽ quay trở lại! Chúng tôi rất rất mong mọi người sẽ quay trở lại đó!”
Người bồi bàn cười tạm biệt chúng tôi.
Thì chả thế, nhà hàng hẳn đã kiếm một đống tiền khi Faitfore ăn như vậy.
Nếu tôi ở trong vị trí đó, tôi cũng sẽ mỉm cười.
“Tuyệt, phá sản rồi. Mình muốn nhận nhiệm vụ nhưng Lynn và bọn còn lại quyết định nghỉ ngày hôm nay.”
Thường thì tôi sẽ đi cùng một nhóm khác nhưng Hồng Ma Nhân cô đơn chọn ngày này để biến mất, trong khi Loli Succubus thì đuổi tôi đi với ‘tôi bận giúp ngài Vanir ngày hôm nay nên không được đâu.’
“Chết tiệt, ngay khi mình đang gặp rắc rối thì mọi người cứ làm ngơ…sao vậy?”
Khi tôi cảm thấy ai đó đang kéo ống tay áo của mình, tôi cúi xuống và thấy Faitfore đang nhìn lên tôi với đôi mắt cún con trong khi chỉ vào thứ gì đó.
…Tôi có linh cảm không lành về chuyện này.
“Có vấn đề gì sao?”
“Em hơi đói.”
Tôi nhìn theo ngón tay của em ấy và thấy một cửa tiệm bên đường.
Em ấy vừa ăn đống đồ ăn đủ để nuôi sống mười người trong một ngày…
“Anh rất muốn cho em ăn tiếp nhưng anh hết tiền… ôi, gì đây-?”
Khi tôi đang cố gắng thuyết phục Faitfore, một cái bảng tình cờ lọt vào tầm nhìn của tôi.
[Thử thách ăn uống! Nếu thắng, mọi người sẽ được giải thưởng cùng bữa ăn miễn phí!]
“Ui chà, chúng ta có gì ở đây nhỉ?”
“Dust, mặt anh độc ác.”
Phớt lờ điều mà em ấy vừa nói, tôi nắm tay Faitfore và đi hiên ngang về phía cửa hàng có tấm biển hiệu đó.
Trước mặt Faitfore là một cái bát khổng lồ mà bạn không thể nghĩ là đống đồ ăn chất đầy trong đó sẽ chui được hết vào người một đứa trẻ.
Và ở trước nó là người chủ cửa hàng từng tỏ ra rất đắc ý.
“K-không thể nào….Sao một đứa trẻ như vậy có thể ăn nhiều như thế!?”
Người chủ nhìn vào cái bát rỗng và quỳ xuống trong sự tuyệt vọng.
“Vị nó thế nào? Có ngon không?”
“Ngon. Cảm ơn vì bữa ăn.”
Em ấy xoa bụng trong sự thỏa mãn.
Thậm chí em ấy cũng thấy no sau khi ăn bằng đó thức ăn. Có lẽ vậy.
“Giờ thì, thưa ngài chủ quán, ngài nên đưa cho chúng tôi thứ gì đó chứ nhỉ?”
“Chết tiệt, mình đã treo thưởng cao chỉ vì nghĩ không ai có thể…”
“Tôi không muốn nghe phàn nàn, cứ đưa tiền đây… Bỏ ra! Đừng có làm một tên thua cuộc thảm hại nữa mà bỏ cuộc đi!”
Cuối cùng thì tôi vẫn phải giật túi tiền từ tay của ông ta.
Với phần thưởng trong tay, tôi bước về phía cửa với Faitfore sau lưng, trước khi dừng ngay trước cửa ra vào và quay lại chủ quán.
“Này, khách hàng sắp rời khỏi quán rồi đó biết không? Phải nói gì ý nhỉ?”
“Gừ…C-cảm ơn vì đã đến.”
Tôi bước ra đường sau khi nghe được những lời biết ơn đó sau lưng.
“Không chỉ được một bữa miễn phí mà còn thêm tiền nữa!”
Faitfore đang vui vẻ vì bụng em ấy đã được lấp đầy, tôi cũng đang vui vẻ vì ví của tôi đã được lấp đầy.
Hôm nay là một ngày tuyệt vời.
Khi đi dạo dọc theo con đường, tôi lại cảm thấy một cái kéo nhẹ ở ống tay áo.
“Dust…”
“Ừ, ừ, anh hiểu mà.”
Đi loanh quanh một lúc, tôi tìm thấy thêm một cửa hàng mở cuộc thi ăn và tham gia ngay lập tức.
-Khỏi cần phải nói, vài ngày sau, không còn một cửa hàng nào ở Axel dám mở buffet hay thi ăn nữa.