Konjiki no Wordmaster

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

(Đang ra)

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

Riku Nanano

Đây là câu chuyện về những ngày tháng ngắn ngủi nhưng đầy đậm nét—khi chúng tôi vẫn còn là những chồi non, mới bắt đầu chặng đường của mình.

42 84

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

383 1834

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

611 2324

Đừng có mơ! Tôi đâu phải quỷ gợi tình!

(Đang ra)

Đừng có mơ! Tôi đâu phải quỷ gợi tình!

Nora Kohigashi

Khi phát hiện những quyền năng rực lửa vụt bừng thức tỉnh—hoàn toàn trái ngược với “bộ mặt thiên thần” thường ngày—Liz chỉ biết tự hỏi: “Chuyện gì đang xảy ra với mình đây?” Thế rồi cô mới vỡ lẽ một c

48 403

Huyết Chi Thánh Điển

(Đang ra)

Huyết Chi Thánh Điển

咯嘣

Đây là một huyền thoại thuộc về huyết tộc...

119 1153

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

10 36

Tập 03 - Chương kết

Chương kết

"Này, Hiiro! Sao lần nào lợi lộc gì cũng bị cậu hốt hết vậy!"

Không lâu sau khi khởi hành trên lưng Lepik, Arnold đột nhiên bắt đầu nói những lời không đầu không đuôi. Chú ấy có lẽ muốn truy cứu chuyện Susu-chan hôn mình, nhưng Hiiro lại chẳng có chút ý gì với cô bé cả.

"Ồ, vậy ý chú là muốn hôn hít với trẻ con à? Cuối cùng chú cũng đạt đến cảnh giới tệ hại đó rồi sao?"

"Đâu, đâu có! Ta, ta đâu có ý đó! Ư... Hừ! Tóm lại cậu như vậy là không được, mọi mặt đều không được!"

"Thật là vô lý, ý gì chứ."

Ngây người đến cực điểm, Hiiro chỉ có thể thở dài. Tuy nhiên, không chỉ mình Arnold có thái độ kỳ lạ.

Từ nãy đến giờ, Muir cứ ngượng ngùng liếc trộm Hiiro, còn Vika thì chăm chú nhìn cậu, vẻ mặt như có điều muốn nói.

"...Cậu muốn nói gì?"

Tôi hỏi Vika.

"............Vika bé bỏng cũng có thể hôn một cái chứ?"

"Cái, cái đồ bạo gan này!"

Người lập tức trả lời Vika không phải Hiiro, mà là Muir. Chỉ thấy cô bé đỏ mặt như con bạch tuộc luộc chín, miệng la lớn như vậy. Nghe có vẻ, điều cô bé muốn nói hẳn là "thế mà dám" nhưng tiếc thay lại ăn ốc nói đá.

"Hừ, nếu cô muốn hôn thì hôn Hamaru-chan đi. Hoặc hôn chú cũng được, chú ấy chắc chắn sẽ vui đến mức khóc ngất."

"Nhất định phải vậy sao? Không ngất là không được à? Trong lòng cậu ta là loại người thế nào hả!"

"Thì là lolicon."

"Tốt lắm ~ tốt lắm ~ Ta đã sớm quyết định có ngày sẽ dùng nắm đấm để giao tiếp với cậu rồi, xem ra không đánh cho cậu khóc thì không được!"

"Ch, chú ơi, đừng dùng bạo lực!"

Nổi điên trên lưng Lepik quá nguy hiểm, Muir đành phải lên tiếng ngăn cản. Tuy nhiên, Arnold vẫn giơ ngón trỏ về phía Hiiro, cao giọng tuyên bố:

"Ta chính là Arnold đây!"

Hiiro khịt mũi coi thường, lấy sách trong lòng ra đọc.

"Coi như không thấy? Không ngờ! Phản ứng của cậu thật quá đáng thương mà!"

Hoàn toàn làm ngơ Arnold đang la hét không ngừng, Hiiro đã sớm chìm vào thế giới của riêng mình. Vô tình, cậu chợt nhớ lại chuyện khi đối đầu với Nhện Đỏ.

Lúc đó, trong tiềm thức cảm thấy bị một thứ gì đó ấm áp bao bọc, sau đó một luồng sức mạnh chảy vào cơ thể mình. Đó rốt cuộc là gì...

Tuy nhiên, dù nghĩ thế nào cũng không tìm ra câu trả lời. Mặc dù vậy, điều đáng bận tâm nhất là Ma thuật Chữ được sử dụng lúc đó, tại sao bình thường mình chỉ có thể viết một chữ, mà lúc đó đột nhiên lại có thể viết hai chữ.

Sau đó, Hiiro từng mở Trạng thái ra xem, việc đánh bại Quái vật Độc đáo quả thật đã khiến cấp độ tăng vọt lên 37.

Thế nhưng ngoài ra, năng lực không hề có sự thay đổi đặc biệt, thử thách lại cũng không viết được hai chữ. Chẳng lẽ lúc đó chỉ là tình cờ sao?

Nói đi thì nói lại, trên thực tế nếu không nhờ phúc này, lần này có lẽ đã không thể sống sót.

(Mà nói thật, có chuyện gì tình cờ đến vậy sao...?)

Nghĩ mãi, điều khiến Hiiro khó hiểu nhất vẫn là những lời Susu-chan nói lúc chia tay.

(Ánh sáng vàng lấp lánh... Sao cô bé lại miêu tả mình như vậy?)

Nói đến đây, Hiiro mới nhớ ra Muir hình như cũng từng hỏi câu kỳ lạ "có phải sẽ phát ra ngọn lửa vàng không?".

(Khi mình mất ý thức, tại chỗ chỉ có hai người tỉnh táo...)

Đó là Muir và Susu-chan.

Hiiro mạnh mẽ khép sách lại, cất vào trong lòng, ánh mắt nhìn về phía Muir. Muir dường như cũng cảm nhận được ánh mắt của cậu, hai người bốn mắt nhìn nhau.

"Này, cô bé tí hon, lại đây ngồi sau tôi."

"...Ơ? S, s, s, sao vậy?"

Yêu cầu đột ngột của Hiiro khiến Muir đầu tiên là giật mình kêu lên, sau đó không hiểu sao lại e thẹn.

"Này, này, Hiiro! Cậu đột nhiên nói thế làm gì?"

"Tôi có chuyện muốn hỏi cô bé tí hon."

Hiiro vươn tay vỗ vỗ vị trí phía sau chỗ ngồi của mình. Muir tuy vẻ mặt nghi hoặc, nhưng vẫn liên tục đồng ý. Họ tạm thời dừng các con Lepik lại, Muir cũng đổi sang ngồi trên lưng Lepik của Hiiro.

Arnold méo mặt lườm Hiiro một cách giận dữ, nhưng Hiiro chẳng hề bận tâm, lại cưỡi Lepik chầm chậm tiến về phía trước. Arnold và Vika cũng vội vàng đuổi theo.

"Tôi hỏi cô bé tí hon này... Lần trước cô bé nói gì về ngọn lửa vàng ấy nhỉ?"

"Ơ? À... ơ?"

Hiiro vẫn nhìn về phía trước, hỏi Muir đang không hiểu sao đỏ mặt. Tay Muir không vòng qua eo cậu, có lẽ vì e dè, chỉ nắm chặt lấy áo Hiiro từ phía sau.

"Lúc tôi bị Quái vật Độc đáo tóm lấy, các cô bé vẫn luôn đứng nhìn đúng không?"

"À, vâng."

"Kể cho tôi nghe chuyện xảy ra lúc đó đi."

"Vâng, vâng ạ."

Thế là, Hiiro từ Muir biết được chuyện xảy ra trong khoảng thời gian mình bất tỉnh. Tuy là nội dung nhất thời khó tin, nhưng vì hai người có mặt lúc đó đều nhắc đến từ khóa 'màu vàng', chắc chắn đó không phải là ảo giác.

"Tôi bị ngọn lửa vàng bao vây... phải không?"

"Anh, anh Hiiro không nhớ sao ạ?"

"Đúng vậy, hoàn toàn không nhớ gì. Tuy nhiên..."

Trong khoảng thời gian mất ý thức đó, quả thật từng có cảm giác được bao bọc trong ánh sáng vàng rực rỡ như mặt trời.

"S, sao vậy ạ?"

Vì Hiiro đột nhiên im lặng, Muir chớp chớp đôi mắt xanh biếc hỏi.

"...Không, cảm ơn cô bé đã kể cho tôi nghe, rất có ích."

"À, không có gì ạ. N, nhưng mà..."

"Ừ?"

"Lúc đó, anh Hiiro... cái đó... sao nhỉ... đẹp trai và ngầu vô cùng ạ!"

Đây chắc là cách cô bé an ủi mình, Hiiro nghĩ, nhún vai, trực tiếp vươn ngón trỏ tay phải, nhẹ nhàng chọc vào trán Muir đang ngồi ở ghế sau, lẩm bẩm khẽ "Cái đồ nhóc tự mãn".

"Á!"

Muir một tay giữ trán, xấu hổ cúi đầu xuống. Nhận thấy ánh mắt ghen tị của Vika bên cạnh, còn của Arnold thì tràn đầy oán hận, Hiiro đều không để tâm.

(Ngọn lửa vàng? Không, đó chưa chắc là lửa, nhưng rõ ràng là một loại sức mạnh khác với ma lực...?)

Màu sắc của ma lực là màu xanh trắng, nên Hiiro phán đoán đó là tác dụng của sức mạnh khác.

(Hơn nữa Ma thuật Chữ thực ra vẫn còn những năng lực chưa biết...)

Hiiro lại mở Trạng thái ra, ánh mắt dừng lại ở một đoạn nào đó.

《Ma thuật Chữ》 Tiêu hao MP 30

Tưởng tượng ma lực trú ngụ ở đầu ngón tay, trong trạng thái đó viết chữ. Ma thuật sẽ phát huy hiệu lực tùy theo ý nghĩa của chữ. Là một loại ma thuật độc đáo có khả năng hiểu được ý văn, gây ra hiện tượng bóp méo cưỡng chế. Ma thuật này trong quá khứ từng?%&GR!&*...

(Cái loạn mã này rốt cuộc là... bí ẩn về ma thuật này có lẽ còn nhiều hơn mình tưởng.)

Hiiro ban đầu cho rằng ma thuật này nếu không phải là tài năng vốn có của mình, thì cũng là sản phẩm của một sự tình cờ nào đó, hoặc là năng lực được trời ban. Tuy nhiên giờ nghĩ lại, luôn cảm thấy trong ma thuật này dường như còn ẩn chứa điều gì đó.

(Một ngày nào đó, khi tất cả bí ẩn được giải đáp, có lẽ bí ẩn về ngọn lửa vàng mà cô bé kia nhìn thấy cũng sẽ được giải đáp.)

Nhìn thoáng qua cô gái tóc bạc vẫn còn đỏ mặt ngồi ở ghế sau, khoảnh khắc bốn mắt giao nhau với cô bé, Muir càng xấu hổ hơn khi giấu mặt vào trong áo choàng của Hiiro. Hành động như vậy thật sự rất đáng yêu.

Hiiro ngẩng đầu nhìn trời, trên nền trời xanh trong vắt, những đám mây trắng như tuyết lững lờ trôi qua.

(Thế giới này rất rộng lớn, tồn tại đủ loại người, bí ẩn cũng rất nhiều.)

Lại một lần nữa nhận ra sâu sắc sự rộng lớn của thế giới này và sự khó khăn khi tồn tại ở đây. Lại một lần nữa vượt qua một ranh giới sinh tử, điều đó quả thực mang lại cho Hiiro thêm sự tự tin. Chỉ tiếc là, đi kèm với sự tự tin này còn là những bí ẩn khó giải.

(Trong tương lai mình cũng phải nỗ lực để sinh tồn, tuyệt đối đừng chết trong hối tiếc.)

Hiiro thầm hạ quyết tâm, ánh mắt tỏa ra ánh sáng kiên định, thề rằng một ngày nào đó sẽ giải đáp những bí ẩn này.

Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện, Arnold nhanh chóng gọi Muir về. Lúc này tim Muir đập quá nhanh, mặc dù Arnold gần như cưỡng ép kéo cô bé về, nhưng đối với cô bé, có lẽ đó lại là một điều tốt.

Cứ thế cưỡi Lepik, Muir thỉnh thoảng lại ngượng ngùng liếc trộm khuôn mặt nghiêng của Hiiro đang phi nước đại bên cạnh, nhận ra trong ánh mắt cậu chứa đựng một sự quyết tâm nào đó, cô bé không khỏi nhớ lại Hiiro đã giơ nắm đấm lên và hô vang tuyên bố chiến thắng sau khi đánh bại Nhện Đỏ lúc đó.

Vẻ mặt của Hiiro lúc đó khiến Muir say mê. Chỉ cần từ lời tuyên bố đó cũng có thể hiểu rằng, chiến đấu không phải là một việc dễ dàng.

Đó là chiến thắng khó khăn lắm mới giành được sau khi trải qua muôn vàn gian khổ, chiến đấu đến chết. Chính vì vậy, cậu mới phát ra tiếng gầm thuần khiết đến thế.

Muir thực sự mong một ngày nào đó mình cũng có thể gào thét như vậy. Đó chắc chắn sẽ là một tiếng gào thét độc nhất vô nhị, tràn đầy cảm giác thành tựu và thỏa mãn.

Nhưng mình quá yếu rồi... Muir hiện tại cả về thể chất lẫn tinh thần đều quá yếu đuối, ngày có thể phát ra tiếng gào thét như vậy còn quá xa vời. Trong quá khứ khi nhìn Vika chiến đấu cũng từng nghĩ, thực sự rất muốn trở nên mạnh mẽ.

Muốn đuổi kịp Hiiro, Arnold và Vika, cùng họ sát cánh chiến đấu.

Lần này mình hầu như không đóng góp gì, mặc dù Rosu-san không hiểu sao lại nói "nhờ ơn cô bé mà cơ thể thoải mái hơn nhiều", nhưng nói thật Muir hoàn toàn không biết mình đã làm gì, chỉ thấy nghi hoặc.

(Mình cũng muốn gào thét như vậy!)

Giống như Hiiro. Muir ngẩng đầu nhìn bầu trời bao la, vươn tay ra, như muốn nắm lấy những đám mây.

(Một ngày nào đó, phải giống như anh Hiiro!)

Muir lại nhìn về phía khuôn mặt nghiêng của Hiiro. Cứ thế chăm chú nhìn cậu, ánh mắt vô tình chuyển sang đôi môi của cậu.

(Hừ ~!)

Nhớ lại chuyện Susu-chan hôn má cậu, mặt Muir nóng bừng vì xấu hổ. Có thể hôn cậu trước mắt bao người, trái tim của Susu-chan thật sự mạnh mẽ đến kinh ngạc.

Mình tuyệt đối không làm được chuyện đó đâu, Muir nghĩ. Ngay cả việc ở bên cạnh cậu, chỉ là trán bị chọc một cái, tim đã đập như muốn vỡ tung. Thế nhưng cho dù vậy──Muir thầm nghĩ.

(Nếu trái tim cũng trở nên mạnh mẽ, có thể mình sẽ đến gần anh Hiiro hơn một chút chăng...?)

Ngay cả vì điều này cũng phải trở nên mạnh mẽ, Muir nghĩ từ tận đáy lòng. Tuy nhiên, vì trong đầu toàn nghĩ chuyện này, đôi má nóng ran sao cũng không hạ nhiệt được, cô bé đành phải lắc mạnh đầu.

"C, cái đó, chú ơi!"

"Ừ? Chuyện gì vậy Muir?"

"Chúng, chúng ta điểm đến tiếp theo là ở đâu ạ?"

Mặc kệ ba bảy hai mốt, trước hết tìm chuyện để nói với Arnold đã, điều cấp bách là phải loại bỏ những suy nghĩ trong đầu.

"Cái này tôi cũng muốn biết."

Điều bất ngờ là Hiiro cũng tham gia vào cuộc trò chuyện, khiến Muir luống cuống, cố gắng hít thở sâu để giữ bình tĩnh.

"Ta chưa nói sao? Điểm đến tiếp theo là──【Thú Vương Quốc Pasheon】!"

"Ồ, vậy thì thật đáng mong đợi."

Hiiro mỉm cười trả lời.

"Vương quốc tự hào của giới Thú nhân à... không biết là nơi thế nào nhỉ, tôi vẫn luôn muốn đi xem."

"Vika bé bỏng cũng đồng ý ạ!"

"Ừm..."

"Á!"

Theo lời hỏi của Arnold, Vika và Hamaru-chan cũng bày tỏ sự đồng ý.

"Tốt lắm ~ Vậy thì chúng ta sẽ hướng về 【Pasheon】! Chạy đi, Lepik!"

Arnold hò hét, các con Lepik liền cất vó phi nước đại.

"Thật là..."

Hiiro và Vika cũng thúc Lepik tăng tốc. Thực ra không cần phải vội vã, Muir nghĩ. Arnold nhe răng cười.

"Nắm chặt vào nhé, Muir!"

"Vâng!"

Mặc dù không cần phải vội vã, nhưng gió thổi lên lại rất dễ chịu.

Đúng lúc đoàn của Hiiro rời khỏi 【Dogam】, trong lâu đài của Ma vương tại 【Ma Quốc Haos】, Ma vương Ibeyam Grand Ali Evening đang ở trong phòng riêng của mình.

Khuôn mặt đoan trang của Ibeyam vặn vẹo, nàng đang từ ban công nhìn xuống thành phố trong tầm mắt.

Trong đầu nàng là cuộc họp Ma quốc vừa được tổ chức. Ibeyam không thích chiến tranh, là một thiếu nữ có khuynh hướng giải quyết mọi việc bằng thương lượng.

Tuy nhiên, đa số Ma nhân vẫn giữ thái độ căm ghét đối với Nhân loại và Thú nhân. Do đó, phải thừa nhận rằng trong nước có không ít người không hài lòng với cách làm mà Ibeyam đề xuất.

Thế nhưng, một khi khơi mào chiến tranh sẽ có người chết và bị thương, hơn nữa điều đó có lẽ sẽ dễ dàng xảy ra. Chiến tranh là chuyện vốn chẳng có chính nghĩa nào.

Chỉ có một sự thật: một khi xảy ra chiến tranh, người sẽ chết. Chính vì lẽ đó, Ibeyam đã nhiều lần gửi hiệp định hòa bình đến 【Nhân Loại Quốc Gia Victorias】 và 【Thú Vương Quốc Pasheon】, hy vọng giữa các quốc gia có thể bắt đầu đối thoại.

Tuy nhiên, Nhân loại làm ngơ hiệp định, còn Thú nhân thì bày tỏ sự từ chối.

"Tại sao không ai chịu hiểu..."

Lúc này, trên cửa truyền đến tiếng gõ. Ibeyam vừa quay đầu lại, vừa nói "Mời vào". Người bước vào là Kiria, thân tín của Ibeyam.

Mái tóc trắng như tuyết lay động, Kiria với vẻ mặt nghiêm túc bước đến ban công nơi Ibeyam đang đứng.

"Có chuyện gì sao? Kiria?"

"Không, thấy ngài gần đây có vẻ rất mệt mỏi, ngài có muốn uống chút trà hoa thảo không?"

Lúc này, Ibeyam mới thấy trong tay cô có một chiếc khay nhỏ, trên đó đặt ấm trà và tách trà.

"...Kiria, cô nhìn ra được sao?"

"Vâng. Dù có thể hiện mạnh mẽ đến mấy, Bệ hạ vẫn là Bệ hạ."

"............Uống đi, trà hoa thảo."

Ngồi xuống bàn, Ibeyam chăm chú nhìn bàn tay Kiria đang rót trà hoa thảo vào tách với động tác thuần thục.

Ibeyam nhận lấy tách, uống một ngụm trà.

"...Hừ, ngon thật."

"Tốt quá rồi."

Một luồng hơi ấm chảy trong cơ thể, má Ibeyam ửng hồng hơn một chút, tạm thời thư thái, nàng ngẩng đầu nhìn trời.

Lúc này, một chú chim nhỏ lọt vào mắt nàng. Vừa nhìn thấy chú chim nhỏ nhẹ nhàng nhảy lên mặt bàn, Ibeyam động thần sắc, lập tức nói với Kiria "Chuẩn bị giấy cho ta".

Kiria hành động nhanh chóng, mở một ngăn kéo trong tủ phòng Ibeyam, rút vài tờ giấy trắng từ một xấp giấy, trở lại bàn, trải giấy trắng ra.

Chú chim nhỏ với bộ lông xanh lá cây đi vài bước trên giấy rồi dừng lại, khoảnh khắc tiếp theo, cơ thể chú chim như bắt đầu tan chảy, thay đổi hình dạng.

Chất lỏng từ cơ thể chú chim chảy trên giấy, một lát sau, tạo thành chữ trên mặt giấy.

"Ma thuật của Tikel vẫn thú vị như mọi khi."

"Vâng, có thể truyền tin theo cách này, quả không hổ là ma thuật độc đáo."

Ibeyam cầm lấy tờ giấy, đọc nội dung trên đó, không khỏi mỉm cười rạng rỡ.

"Sao vậy ạ?"

"Không, chỉ là cảm thấy viết rất đúng phong cách của Tikel."

"Cậu ấy viết gì ạ?"

"Cậu ấy nói rằng đi khắp nơi, gặp gỡ không ít người và sự vật, trong đó cũng có những người hợp ý, và kết giao với họ là một điều rất vui."

"Cậu ấy là người có tính cách dễ gần mà, dù với ai cũng có thể hòa hợp mà không có rào cản."

"Đúng vậy, ở đây còn viết về những người cậu ấy mới gặp gần đây, và những trải nghiệm thú vị của họ."

"Trải nghiệm thú vị?"

"Nói là Nhân loại và Thú nhân cùng với người lai đã lập thành một đội mạo hiểm giả, đang cùng nhau du hành. Hiện tượng này thực sự khá hiếm thấy."

"Quả thực, trong tình hình thế giới hiện nay, đội như vậy thật sự rất hiếm có."

Tiếp tục đọc xuống, đọc hết tất cả nội dung, Ibeyam thở dài một hơi thật dài, chán nản đưa tờ giấy cho Kiria. Còn Kiria sau khi đọc xong nội dung, cũng lộ ra ánh mắt nặng nề.

"...Lần này Nhân loại quả nhiên không định thay đổi lập trường đứng ngoài."

"Hình như là vậy ạ."

"Vậy Tikel tiếp theo sẽ tiếp tục thu thập thông tin về giới Thú nhân sao."

"Không phải đã nghe nói Thú nhân có thể sẽ sớm hành động rồi sao? Để xác nhận tính chân thực của thông tin này, nhất định phải để cậu ấy đi thăm dò tình hình."

"Cũng phải nói là..."

Ibeyam đứng dậy, lại một lần nữa ngẩng đầu nhìn trời, thần sắc ngoài sự buồn bã ra, còn mang theo một sự trống rỗng khó nắm bắt.

"Tuyệt vời!"

Tiếng reo mừng của Dũng sĩ Aoyama Taishi vang vọng. Không chỉ cậu, tại chỗ còn có Suzumiya Chika, Minamoto Shuri, Akamori Shinobu, dù mình đầy thương tích nhưng đang thở phào nhẹ nhõm vì hoàn thành nhiệm vụ, và cả người hướng dẫn của bốn người, đội trưởng đội hai quân đội quốc gia Will Chimble.

Hiện tại họ vừa hoàn thành nhiệm vụ tiêu diệt được nhà vua ủy thác. Nội dung nhiệm vụ là tiêu diệt "Buckstorm Dragon" đang sống ở 【Mỏ Buckstorm】.

Ngay sau khi trở về nước từ biên giới, họ lập tức nhận được nhiệm vụ này. Bốn người lúc đó vừa thể hiện tài năng vượt trội ở biên giới, tràn đầy khí thế, không nói hai lời liền đồng ý.

Trải qua muôn vàn gian khổ, cuối cùng cũng thành công đánh bại quái vật. Đối với họ, những người đã trải qua nhiều nhiệm vụ, cấp độ xếp hạng và khả năng của đội đều đã được nâng cao, sức mạnh đã tạm đủ để đánh bại quái vật cấp A.

Tuy nhiên, dù cuối cùng đã thuận lợi đánh bại quái vật, khi được giải thoát khỏi bầu không khí căng thẳng của trận chiến với Buckstorm Dragon, ngoài Taishi ra, những người khác đều mệt mỏi rệu rã ngã ngồi xuống đất.

Mặc dù sức mạnh của mọi người đều đã tăng lên, nhưng dưới những đòn tấn công dữ dội của đối thủ, họ vẫn không tránh khỏi bị trọng thương. Việc có thể giữ được sự tập trung nhất định trong chiến đấu, tiếp tục chiến đấu đến phút cuối cùng, đều là nhờ kinh nghiệm tích lũy từ trước đến nay.

"Dù có vài cảnh tượng rợn người, các Dũng giả của chúng ta vẫn thể hiện quá tuyệt vời!"

Khuôn mặt tuấn tú của Will cũng ánh lên vẻ vui sướng.

"Vậy thì, sau khi lấy xong phần vật phẩm, chúng ta trở về thôi!"

Mọi người nhao nhao hưởng ứng lời đề nghị của Will, tiến lại gần con Backstorm Dragon. Đúng lúc này, một bóng đen bao trùm lên không trung phía trên chỗ Taishi và những người khác đang đứng.

"Cái gì?"

Taishi ngẩng đầu nhìn, bóng đen đó lập tức lao xuống Backstorm Dragon, hạ cánh trên lưng rồng, từ trên cao nhìn xuống mọi người. Vị khách không mời này có một dáng vẻ kỳ lạ, giống hệt. Giống như sự kết hợp giữa chim và người, một người chim.

Một mặt có chiếc mỏ nhọn hoắt to lớn, đôi cánh rộng và ánh mắt sắc bén, mặt khác, lại có tứ chi giống con người.

Will dường như đã từng gặp người chim này, sắc mặt tức thì tái mét.

"Ngươi, ngươi là ai?"

Taishi vừa hô lên, người chim liền khoanh tay trước ngực, mở lời nói:

"Con mồi này ta nhận."

Giọng nói của người chim là một giọng nam trầm thấp, nói xong, đôi cánh khổng lồ màu nâu sẫm "phập" một tiếng, sải rộng ra.

"Này, khoan đã, con quái vật đó là do chúng tôi vất vả đánh bại mà!"

Thấy con mồi đã vất vả chiến đấu giành được sắp bị đối phương cướp ngang, Taishi không kìm được gầm lên. Đối phương không đổi sắc mặt, dùng sức bóc vảy rồng ra, ném về phía Taishi. Trên thực tế, đó chính là vật phẩm cần thu thập lần này, 《Vảy Backstorm Dragon》. Người chim nhìn Taishi, với vẻ mặt như muốn nói "Vậy là ngươi không còn gì để nói rồi chứ".

Thái độ ngang ngược của người chim khiến Taishi liên tưởng đến một người bạn cùng lớp nào đó ngày trước, nên cơn giận trỗi dậy, anh giơ tay chỉ vào đối phương:

"Đủ rồi! Tóm lại là không được tự ý mang nó đi! Ngươi dựa vào cái gì mà làm thế!"

Tuy nhiên, Will lập tức ngăn Taishi lại.

"Không được thế, Taishi-dono!"

"Ngươi, ngươi làm gì thế, Will!"

"Không sao đâu! Phần chúng ta muốn đã lấy được rồi, còn lại thì từ bỏ đi."

Người chim liếc nhìn Taishi và Will, tay phải túm lấy chiếc đuôi rồng khổng lồ, vỗ đôi cánh trên lưng, cứ thế nhấc bổng con quái vật lớn hơn cơ thể mình gấp mấy lần lên không trung.

"Kh, khủng thật. Lại có thể nâng vật lớn như thế mà bay..."

Đúng như Shuri đã nói, hắn ta chỉ dùng một tay nắm lấy đuôi rồng. Ngoài sức nắm kinh người, lực bay cũng không thể xem thường. Mỗi khi người chim vỗ cánh, xung quanh lại như có bão tố thổi qua.

Chẳng mấy chốc, người chim bay lên không trung và biến mất.

"...Ài, Will, cứ để hắn đi như vậy có được không?"

"Kh, không sao, bây giờ không thể đối địch với người đó."

Thấy mồ hôi lạnh trên trán Will, Shinobu nghi hoặc:

"Chẳng lẽ vị tiên sinh chim đó thật sự mạnh đến vậy?"

"...Vâng, hắn ta tên là Barido, như các vị thấy, là một người chim."

"Đúng rồi, nhìn là biết đó là Thú nhân mà~"

"Tại sao không thể đối địch với cái tên Barido đó? Chúng ta có năm người mà?"

Câu hỏi của Taishi rất hợp lý, hơn nữa mọi người vừa mới đánh bại quái vật cấp A là Backstorm Dragon, không lẽ không thể đánh bại một Barido ư. Tuy nhiên, Will lắc đầu giải thích:

"Có nhiều nguyên nhân, tuy hắn là Thú nhân, nhưng không phải Thú nhân bình thường."

"Ý anh là sao?"

"Hắn là một trong số 《Tam Thú Sĩ》 phục vụ Quốc vương của 【Thú Vương Quốc Passione】, nếu đánh nhau với hắn, 'Tộc Thú nhân' sẽ không im lặng."

"C, cái tên đó lại là trọng thần cấp bậc này sao...?"

"Đúng vậy, thực lực của hắn e rằng... trên tôi. Về thứ hạng, chắc chắn sẽ là SS trở lên. Đối địch với hắn ta quá bất lợi. Hơn nữa..."

"Hơn nữa?"

Will lộ ra vẻ khó xử ấp úng, dường như không biết phải giải thích thế nào. Một lúc sau mới chậm rãi mở lời:

"Việc hắn đang thu thập quái vật cho thấy... chiến tranh sắp bắt đầu."

Mọi người bỗng chốc lặng thinh, đứng chết lặng tại chỗ. Một lúc sau, Shinobu mới khó khăn lên tiếng:

"Ch, chiến tranh... có nghĩa là chúng ta sẽ bị tấn công sao?"

"Khi lần đầu gặp Barido, tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng hắn ta dường như chẳng hề hứng thú với chúng ta."

Quả thật, người chim chỉ liếc nhìn mọi người một cái rồi bỏ đi.

"Nếu Thú nhân muốn phát động chiến tranh với 'Nhân tộc', nhất định sẽ tiêu diệt chúng ta trước, dù sao, chẳng có lý do gì để bỏ qua những con người sắp khai chiến."

"Nói vậy thì..."

"Đúng vậy, đối tượng chiến tranh hẳn là 'Ma nhân tộc' rồi. Khai chiến sớm hơn tưởng tượng..."

Taishi và những người khác cũng từng nghe nói về việc 'Thú nhân tộc' có thể sớm tuyên chiến với 'Ma nhân tộc'.

Tuy nhiên, khi Quốc vương nhắc đến chuyện này, ngài đã nói chiến tranh sẽ không bùng nổ nhanh đến thế, không ngờ thực tế lại là – sắp khai chiến.

"C, có thể nào Will anh nhầm rồi không?"

Taishi vội hỏi, Will lại lắc đầu.

"Không, các vị có biết tại sao hắn ta lại thu thập xác quái vật không?"

Lần này, đến lượt tất cả Dũng giả lắc đầu.

"Thú nhân biết cách điều khiển quái vật, và đối tượng bắt buộc phải là quái vật đã chết."

"Ý anh là sao?"

"...Có một tiến sĩ tên là Euclid, ông ta là Thú nhân, nhưng lại là một học giả nghiên cứu rất am hiểu cả 'Nhân tộc', 'Thú nhân tộc' và 'Ma nhân tộc'. Nghe nói ông ta đã phát minh ra phương pháp biến quái vật đã chết thành zombie, nghe theo sai khiến."

Nghe đến "biến thành zombie", Taishi và những người khác lộ ra vẻ mặt lạnh sống lưng.

"Tuy nhiên, thời gian biến thành zombie không duy trì được lâu, và tôi cũng nghe nói chỉ có thể sử dụng xác tươi. Từ đủ mọi điều kiện suy đoán, lý do hắn ta thu thập quái vật hẳn là..."

"Chiến tranh... phải không?"

"Vâng. Có lẽ là để tăng cường chiến lực, nên cần thu thập nhiều quái vật hơn."

"Chuyện này... tình hình nghiêm trọng hơn tưởng tượng rồi, Nhân giới có ổn không?"

"............Chúng ta có lẽ sẽ đứng ngoài quan sát."

"Tức là không tham gia chiến tranh?"

"Đúng vậy, đi đến quốc gia chưa từng kết đồng minh, nếu có chuyện gì bất trắc, thậm chí có thể bị cả hai bên tấn công."

"Ra vậy."

Không chỉ Taishi, Chika và những người khác cũng gật đầu tỏ vẻ hiểu.

"Hơn nữa, các Dũng giả vẫn còn nhiều không gian để trưởng thành, không thể để các vị tham chiến bây giờ, đó chẳng khác gì đi chịu chết."

Từ "chết" khiến bốn người tức thì tái mặt. Dù đã chuẩn bị tinh thần chiến đấu, nhưng thực tế họ vẫn không thể tưởng tượng từ này xảy ra với bản thân mình.

Đối với họ, cho đến bây giờ vẫn có một cảm giác mình là người ngoài cuộc. Tuy nhiên Will lại nói nếu bây giờ tham gia chiến trường, không nghi ngờ gì nữa, Taishi và những người khác nhất định sẽ bị giết. Mơ hồ cảm nhận được sự nặng nề của cái chết, bốn người bất giác nuốt nước bọt.

"Tôi tin rằng, tương lai các Dũng giả nhất định sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, không thua kém bất kỳ ai. Nhưng, ở giai đoạn hiện tại vẫn cần kiên trì rèn luyện."

Nghe lời Will, bốn người nhìn nhau gật đầu.

"Chúng tôi hiểu rồi, Will. Bây giờ không phải lúc lơ là, điều này chúng tôi đã rất rõ."

"Tốt lắm, xin hãy tận dụng khoảng thời gian chiến tranh này để đạt được sức mạnh không ai sánh kịp!"

"Vâng!"

Bốn người cùng nhau dõng dạc nói. Will ngẩng đầu nhìn lên bầu trời nơi Barido đã bay đi.

(Tuy nhiên, dù quốc gia nào chiến thắng, thế giới này cũng không thể tránh khỏi một trận hỗn loạn.)

Suy nghĩ về xu hướng của thế giới trong tương lai, Will cũng hạ quyết tâm phải trở nên mạnh mẽ hơn.

"Bố!"

"Ta đã nói phải gọi là Phụ thân hoặc Phụ thân đại nhân mà."

"Kệ chuyện đó đi mà, nghe con nói này!"

Giọng nói trầm hùng, dáng vẻ nghiêm nghị như sư tử của Thú nhân này, sở hữu đôi mắt đỏ dũng mãnh, càng tăng thêm vẻ uy nghiêm đáng sợ. Hắn chính là Quốc vương của 【Thú Vương Quốc Passione】—— Leovardo King.

Và cô gái gọi hắn là "Bố" chính là công chúa Kurea, người thừa kế dòng máu chính thống của Leovardo.

Khác với người cha có mái tóc dài đẹp như bờm sư tử, thần thái uy nghiêm, Kurea chỉ có màu tóc giống cha mình là màu nâu đỏ, kiểu tóc lại là tóc ngắn xinh đẹp, chất tóc mượt mà.

Ánh mắt hơi sắc sảo tuy là di truyền từ cha, nhưng ngũ quan đáng yêu hơi trẻ con lại nhờ gen của người mẹ Branca.

Cô bé như vậy, hiện đang tìm thấy cha mình trong tòa thành 《Cây Vương Giả》 được xây dựng giữa những cây cổ thụ bao quanh, bước tới chất vấn. Nội dung là──

"Con hỏi cha! Tại sao con lại không được ra chiến trường?"

"...Ta phải nói bao nhiêu lần nữa, con vẫn chưa đủ trưởng thành, ngay cả 《Biến Hình Thuật》 cũng còn chưa học được hoàn chỉnh phải không?"

"Ưm... nói vậy thì đúng thật là..."

Kurea lúng túng không nói nên lời, đành chuyển ánh mắt đi. Bị cha mình chạm vào nỗi đau rồi.

"Tiếp theo quân ta sắp ra trận xa, hẳn sẽ đối mặt với một cuộc chiến khốc liệt, xung quanh chắc chắn sẽ có rất nhiều người chết."

"Như, nhưng con là công chúa của đất nước này mà! Mọi người đều ra trận hết rồi, chẳng lẽ cha muốn con một mình ở đây đợi sao!"

"Đúng vậy."

"Bố!"

"Ta không hề có ý định thất bại, dù vậy, cũng không thể để hoàng tộc đoạn tuyệt huyết mạch. Vì vậy──"

"Vì vậy cha chỉ định đưa các anh trai đi thôi sao?"

"Đúng vậy."

"Ưm..."

Kurea bậm môi vẻ không cam tâm. Chính vì có thể hiểu đạo lý cha nói, nên mới không thể phản bác. Nếu tất cả những người mang dòng máu hoàng tộc đều ra trận, một khi tất cả đều tử trận, đất nước sẽ phải làm sao? Một đất nước mất đi tất cả trụ cột sẽ đối mặt với nguy cơ diệt vong.

Đây là lý do tại sao Quốc vương phải để Kurea, một thành viên hoàng tộc, ở lại, chỉ đưa hai người anh trai của cô ra chiến trường. Dù biết làm vậy là vì đất nước, và có thể hiểu được, nhưng cô bé vẫn không thể chấp nhận.

"C, con không thể chấp nhận chuyện này! Không phải còn có Mimiiru sao! Cứ để con bé lại là được rồi!"

"Con muốn đứa trẻ chín tuổi làm gì?"

"Ưm... nhưng mà."

Mimiiru là em gái của Kurea, tất nhiên cũng mang dòng máu hoàng tộc. Nhưng cô bé còn quá nhỏ, không thể gánh vác trọng trách trị quốc. Không chỉ vậy, Mimiiru còn có một vấn đề nào đó.

"Dù Mimiiru mang dòng máu của ta, con cũng biết con bé có một vấn đề khó giải quyết phải không?"

"V, vâng, nói vậy thì đúng... nhưng đứa bé đó thông minh hơn con nhiều..."

Leovardo đặt tay lên vai Kurea đang tự ti.

"Con sắp mười tám tuổi rồi, vì đất nước, con luôn suy nghĩ nhiều hơn cả ta."

"Bố..."

"Nhờ có con, ta và các anh trai con mới có thể yên tâm ra trận."

"..."

"Tất nhiên, ta không có ý định chết. Nhất định sẽ nhổ tận gốc 'Ma nhân tộc', rồi sau đó sẽ đến lượt 'Nhân tộc'. Sau khi thanh toán mọi ân oán cũ với họ, thiên hạ sẽ là của chúng ta."

Leovardo với ánh mắt kiên định nhìn thẳng Kurea.

"Nhưng con cũng..."

Một cảm giác ấm áp truyền đến từ vai, Kurea biết đó là do Leovardo đã nhẹ nhàng đặt tay lên vai mình.

"Con là con gái của ta, là con gái của 'Thú Vương' ta. Dù bây giờ còn chưa đủ trưởng thành, ta tin con một ngày nào đó sẽ trở thành Thú nhân mạnh mẽ hơn bất kỳ ai."

"Bố..."

"Vậy nên, trong khoảng thời gian ta vắng mặt, đất nước sẽ giao cho con."

Gật đầu nói xong với Kurea, không đợi cô bé phản ứng, Leovardo không ngoảnh đầu lại mà bước đi. Kurea bị bỏ lại chỉ có thể thở dài trước sự bất lực của mình.

"Giá như mình mạnh hơn nữa... mạnh như các anh trai..."

Muốn ra chiến trường. Vì dân tộc, vì đất nước, vì 'Thú nhân tộc' mà chiến đấu. Kurea cảm thấy uất ức khôn nguôi trước sự bất lực của bản thân, nhìn bóng lưng cha khuất dần, khẽ thì thầm "xa vời quá".

Trong 《Cây Vương Giả》 đang diễn ra một cuộc họp. Quanh chiếc bàn tròn, ánh mắt mọi người tập trung vào Quốc vương Leovardo.

"Chư vị, thời khắc cuối cùng đã đến rồi."

Câu nói này khiến đôi mắt mọi người phát ra tia sáng, trong mắt mỗi người đều viết lên "Ngày này cuối cùng cũng đã đến".

"Từ lâu nay, đất nước ta đã chịu không ít đau khổ. 'Ma nhân tộc' luôn làm càn, gây ra hỗn loạn, còn 'Nhân tộc' thì xem tộc nhân của ta là nô lệ, cho đến bây giờ, vẫn còn quá nhiều tộc nhân sống trong đau khổ."

Nghe lời Leovardo, những người có mặt đều gật đầu tán thành.

"Giờ đây, chúng ta cuối cùng đã có được sức mạnh. Vì không hiểu ma pháp mà luôn bị coi là chủng tộc hạ đẳng, đất nước ta cuối cùng đã có được 《Biến Hình Thuật》, vũ khí mạnh nhất! Bây giờ chính là lúc chúng ta phát huy sức mạnh của vũ khí, khiến những kẻ đó thay đổi hoàn toàn cái nhìn về tộc ta! Hãy để ta nói cho chư vị biết! Thú nhân mới là tồn tại xứng đáng nhất để sở hữu thiên hạ!"

"Ô ô!"

Cảm nhận được tiếng hô kiên định xung quanh, Leovardo nở nụ cười với các bề tôi đáng tin cậy của mình.

"Đầu tiên là chính thức tuyên chiến! Vì chúng ta không giống 'Ma nhân tộc' chỉ biết lợi dụng lúc người gặp khó khăn để đánh lén! Chúng ta sẽ quang minh chính đại tuyên chiến, rồi giành lấy chiến thắng! Đó chính là phẩm giá của Thú nhân chúng ta!"

"Ô ô!"

"Sau khi chính thức tuyên chiến, việc đầu tiên phải làm là vượt qua biên giới. Ma nhân tất nhiên sẽ chờ đợi chúng ta ở đó, nhưng────────chúng ta sẽ săn lùng chúng ngay tại chỗ."

Dù sao cũng là Thú nhân mang trong mình dòng máu hoang dã, tất cả những người có mặt đều lộ ra nụ cười dữ tợn dũng mãnh. Dù là bản năng hoang dã hay khí phách khi lâm trận, khí thế của Thú nhân đều không thể sánh bằng loài người.

"Regulus, chiếu thư tuyên chiến chuẩn bị thế nào rồi?"

"Vâng, theo lệnh của Phụ thân đại nhân, đang tiến hành thuận lợi ạ."

"Ưm ừm."

Regulus là con trai cả của Leovardo──Đại hoàng tử của Thú nhân quốc. Anh ta cực kỳ giống cha mình, từng có bề tôi nhận xét rằng dù là thực lực, uy tín, hay khí chất, đều không kém cạnh Quốc vương. Ngoại hình cũng giống một Leovardo có phần ôn hòa hơn.

"Vậy thì, sau khi ban bố chiếu thư, bản hoàng tử sẽ dẫn quân đội của mình đến biên giới giải quyết những ma nhân đó."

Người nói câu này là nhị hoàng tử Regnion. Ngoại hình của anh ta thừa hưởng nhiều gen từ mẹ, nói cách khác, anh ta cũng rất giống Kurea.

"Ưm ừm, nhưng phải nhớ không được lơ là. Một khi chiếu thư tuyên chiến được ban bố, những kẻ đó chắc chắn sẽ tập trung chiến lực ở biên giới, hòng cản trở chúng ta vượt biên."

"Ta hiểu, dù vậy, vẫn sẽ tiêu diệt chúng tận gốc."

Regnion dù sao cũng là Thú nhân, sâu trong ánh mắt anh ta ẩn chứa sát khí hung bạo tương tự.

"Sau khi ban bố chiếu thư, làm thế nào để tăng cường chiến lực sẽ trở thành mấu chốt. Về điểm này, báo cáo của họ thế nào rồi?"

Người trả lời câu hỏi này là Regulus.

"Họ đã thu thập được không ít thông tin. À phải rồi, người đã quay về một lần trước đây đã mang về một tin tức khá thú vị."

"Ồ? Nói xem."

"Vâng. Theo thông tin, tại làng Togam gần 【Cầu Tohas】, đã xảy ra tình trạng đàn ông gần như bị tiêu diệt toàn bộ."

"Cái gì? Sau đó thì sao? Bây giờ tất cả đều bình an chứ?"

Biểu cảm của Leovardo vô cùng nghiêm trọng.

"Vâng. Nghe nói là nhờ có lữ khách đi ngang qua đã cứu họ."

"...Lữ khách?"

"Vâng, hình như là vài Thú nhân gần đây vừa đi qua cửa ải. Tuy nhiên, điều đáng ngạc nhiên là..."

"Là gì?"

"Một trong số họ, có thực lực đánh bại quái vật độc đáo."

"Ồ ồ, đó lại là nhân tài mà ta mong muốn đấy."

Trong mắt Leovardo lóe lên tia sáng kỳ lạ, thể hiện sự hứng thú với nhân vật đó.

"Tuy nhiên, khi thông tin truyền về, nhóm người đó đã tiếp tục lên đường, nên không thể liên lạc với họ."

"Ra vậy, nhóm người đó khá thú vị đấy chứ. Nếu có thể trực tiếp thuyết phục họ gia nhập quân đội, chắc chắn sẽ trở thành chiến lực, thật đáng tiếc. À phải rồi, người đã đánh bại quái vật độc đáo đó là người như thế nào?"

"Nghe nói là một thiếu niên tóc bạc mặc áo choàng đỏ."

"Thiếu niên? Tương lai vô hạn đấy, đáng mong đợi. Có cơ hội thật muốn giao đấu một lần."

"Để họ có thể yên tâm tiếp tục hành trình, trận chiến lần này cũng không thể thua!"

Lời của Regulus dường như đã kích thích Leovardo, hắn ta đập mạnh hai tay xuống bàn, phát ra tiếng hô đầy khích lệ.

"Đúng vậy! Đây chính là chiến tranh! Tất nhiên, điều quan trọng nhất là phải nghĩ đến việc nhất định phải khải hoàn trở về! Đồng thời đây cũng là một trận chiến tuyệt đối không được thua! Vì vậy, hãy mang theo niềm kiêu hãnh của Thú nhân chúng ta ra chiến trường! Đuổi cùng giết tận kẻ thù!"

"Vâng!"

"Một tuần sau, chúng ta sẽ ra biên giới. Nơi đó chờ đợi, chắc chắn sẽ là một trận chiến khốc liệt. Trước đó, xin hãy cố gắng đối xử tốt với gia đình, như một biểu hiện của quyết tâm."

Mọi người gật đầu đáp lại, Leovardo giơ nắm đấm lên cao, để cổ vũ tinh thần mà hô to:

"Mọi người nghe đây! Chiến thắng là mục tiêu duy nhất của chúng ta!"

"Vâng!"

"Hãy cho chúng thấy sức mạnh của Thú nhân chúng ta!"

"Vâng!"

"Trả thù cho những đồng bào đã gặp phải tiếc nuối!"

"Vâng!"

Phòng họp tràn ngập khí thế sôi sục, tinh thần lên cao tột độ. Leovardo hài lòng gật đầu, trong mắt lóe lên ánh nhìn dữ tợn, trên mặt hiện lên nụ cười báo trước chiến thắng.

"Tốt lắm! Vậy thì, hãy tiếp tục thảo luận chiến lược đánh bại ma nhân thôi!"