Quả của Cây Đại thụ
"Ra là vậy, là thử thách do Lalasik kia đưa ra sao... Mà còn phải lấy được *Quả Cây Lớn* nữa chứ. Thử thách này thật quá quắt. Rốt cuộc cô ấy đang nghĩ gì vậy chứ?"
Leovardo vừa giải thích cho Đệ nhất công chúa Kurea về mục đích nhóm Muir Castorea đến *Cây Hoàng Gia*, Kurea đã bĩu môi tỏ vẻ bất mãn về thử thách của Lalasik.
"Dù không đưa ra thử thách thì giúp đỡ hướng dẫn một chút cũng đâu có sao. Muir, tôi sẽ đi nói với cô ấy giúp em."
"À, ừm... thử thách này... một phần cũng là do em tự nguyện ạ."
"Thật sao? Nhưng em đâu biết *Quả Cây Lớn* là thứ gì đúng không?"
"Vâng. Cô ấy bảo em tự đi tìm, tìm được rồi thì mang đến cho cô ấy."
"Nhưng mà, thứ gọi là *Quả Cây Lớn* đó là--"
"Thưa Điện hạ Kurea, xin dừng lại ở đây thôi ạ."
"Leovardo, tại sao?"
"Muir dường như đã chuẩn bị tâm lý rồi, chúng ta cứ để cô ấy tự mình xoay sở, người thấy thế nào ạ?"
"Tôi thấy, nếu anh cũng biết *Quả Cây Lớn* là gì, thì việc làm như vậy thật sự là--"
Leovardo giơ ngón trỏ lên trước môi, ra hiệu cho cô đừng nói nữa.
"Tóm lại, xin người cho phép Muir được tự do đi lại trong *Cây Hoàng Gia*. Bất kể xảy ra chuyện gì, tôi, Leovardo, xin chịu trách nhiệm."
"...............Tôi hiểu rồi. Thôi vậy, trông con bé cũng không phải là đứa sẽ làm chuyện gì xấu, không sao cả. Muir, ta chính thức cho phép con được tùy ý đi lại bên trong *Cây Hoàng Gia*."
"Cảm, cảm ơn người!"
"Arnold thì phải ở lại trông nhà đấy nhé."
"Quả nhiên là chuyện lại thành ra thế này rồi..."
Lời khuyên của Leovardo khiến vai Arnold rũ xuống.
"Đương nhiên rồi! Đây là thử thách của Muir, sao các cậu có thể ra tay giúp đỡ được."
"...Muir, em một mình không sao chứ?"
"Vâng! Em nhất định sẽ mang *Quả Cây Lớn* về! Chú và mọi người cứ đợi em ở đây nhé! Vika bé và Hane Maru còn anh Hiiro... anh Hiiro đâu rồi?"
Cô bé tìm khắp nơi nhưng không thấy cậu thiếu niên lạnh lùng thường ngày đâu. Cậu ấy vốn dĩ đi cùng mọi người, không biết từ lúc nào đã biến mất tăm.
"Chú, chú ơi."
"...Tôi không biết Hiiro đi đâu cả."
"Thật sao?"
"Thật mà... Chắc là đi khám phá *Cây Hoàng Gia* ở đâu đó rồi. Tôi phát hiện cậu ta biến mất cách đây không lâu, nhưng dù sao thì chắc cậu ta lại tự tiện chạy lung tung thôi. Ôi, cơ bản thì cậu ta không phải là người thích gây chú ý, chắc sẽ không làm ra chuyện gì ngu ngốc đâu... chắc vậy."
Muir cũng đồng tình với quan điểm của Arnold, nói: "Đúng là vậy thật."
"À này, Vika bé có thấy Hiiro biến mất không?"
"Ưm... Anh ấy nói anh ấy đi rồi sẽ về ngay, xong rồi không biết chạy đi đâu mất."
"...Sao lại chỉ nói với Vika bé chứ."
"Vika bé cũng muốn đi cùng, nhưng anh ấy nói muốn đi một mình, hơi... tiếc."
Trong mắt Vika lấp lánh ánh sáng cô đơn.
"Tên đó... mong là cậu ta đừng có làm gì thừa thãi thì tốt rồi."
"Nếu tôi có gặp cậu ta, tôi sẽ gọi cậu ta về tìm các cậu."
"Được, đi đường cẩn thận nhé!"
"Vâng!"
Muir dưới ánh mắt tiễn biệt của mọi người, bắt đầu cuộc hành trình khám phá *Cây Hoàng Gia*.
Thứ Lalasik muốn cô bé tìm -- *Quả Cây Lớn*. Từ ấn tượng nhận được từ thái độ của Lalasik, đó là một thứ gì đó rất quan trọng, Muir chỉ có thể tìm kiếm khắp nơi mà thôi.
"Nói đi thì cũng phải nói lại, anh Hiiro cũng thật là, chạy đi đâu mất rồi..."
Quả thật là một người chỉ cần không nhìn chằm chằm là lập tức biến mất tăm. Như Arnold đã nói, mong là cậu ấy đừng gây ra vấn đề gì thì tốt rồi.
Cứ thế, cô bé tạm thời tiếp tục tìm kiếm trong *Cây Hoàng Gia*, nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Có lẽ vẫn nên hỏi người khác thì tốt hơn.
Cô bé nghĩ nếu được, mong tìm thấy một người dễ nói chuyện, vừa đi vừa nhìn quanh thì phát hiện một cầu thang. Leo lên cầu thang, cô bé thấy có ánh nắng chiếu vào.
"...Là lối ra ngoài sao?"
Cô bé bước ra ngoài xem, bên ngoài là một khu vườn rộng lớn. Trên đầu là bầu trời trong xanh sảng khoái, trước mắt có thể nhìn thấy những bông hoa rực rỡ sắc màu và những loại cây trồng xanh tươi.
Nhưng, có một sự tồn tại thu hút ánh mắt cô bé nhất. Đó là -- một thiếu nữ.
(Oa~ cô gái đáng yêu quá. Hả? Nhưng tại sao ở đây lại có trẻ con chứ...)
Tuổi tác chắc chắn nhỏ hơn mình. Nhưng khí chất của cô bé có thể nói là như người lớn không nhỉ? Mang lại cho Muir một cảm giác điềm tĩnh, an yên.
"...Hehe, xem ra lần này đến không phải là ma rồi."
"Hả... ma?"
"À, xin lỗi. Đột nhiên nói những lời này với người mới gặp lần đầu, là tôi thất lễ rồi. Tên tôi là Mimiiru King. Nếu tiện, bạn có thể cho tôi biết tên không?"
..............................Hả? Cô ấy vừa nói Mimiiru King sao? King... King?
Lúc này Muir lần đầu tiên nhận ra, đối phương dường như là một nhân vật có địa vị khá cao. Đúng rồi, đây là bên trong *Cây Hoàng Gia*. Trẻ con bình thường sao có thể xuất hiện ở đây được chứ.
Kurea, Đệ nhất công chúa, khi tự giới thiệu đã nhắc đến họ "King" này. Nói cách khác, người trước mắt này không nghi ngờ gì nữa là một sự tồn tại có huyết thống vương tộc.
"Ừm, có chuyện gì sao?"
"Á, á á á á! Đột, đột đột đột nhiên chạy đến đây, vô cùng xin lỗi. Điện hạ Công chúa!"
Muir run lập cập, toàn thân cứng đờ, hít một hơi. Mimiiru nhìn bộ dạng đó của cô bé, bật cười khúc khích.
"Hehe, cứ tự nhiên như bình thường là được rồi. Nếu tiện, có thể làm bạn với Mimiiru không?"
Muir cứ nhìn chằm chằm vào bàn tay Mimiiru đột nhiên đưa ra mà không buông, bất giác nhìn lại khuôn mặt đối phương, rồi lại chỉ vào mặt mình. Mimiiru gật đầu tỏ ý khẳng định.
(Hả, có, có thể sao? Đối, đối phương là công chúa đấy! Rõ ràng là công chúa mà lại...)
Muir trước đây chưa từng có bạn bè cùng tuổi. Dù rất muốn có người bạn như vậy, nhưng khổ nỗi mãi không có cơ hội. Thế nên cô bé trước đây tuy từng nghĩ một ngày nào đó sẽ kết bạn, không ngờ đột nhiên lại muốn kết bạn với công chúa... Độ khó có phải quá cao không?
"Mimiiru không có nhiều bạn, nếu bạn cũng muốn, xin hãy làm bạn của tôi nhé."
Mimiiru cười rất dịu dàng, chờ đợi câu trả lời của Muir. Thật khó lòng từ chối một lời đề nghị chân thành như vậy. Và chắc chắn không thể là không vui. Ngược lại, Muir còn muốn nói rằng mình nhất định muốn kết bạn.
"Em, em cũng vậy! Vô, vô cùng vinh dự! Em, em là Muir Castorea!"
"Hehe, nói đi thì cũng phải nói lại, cô Muir Castorea--"
"Cô, cô Castorea? Xin, xin chờ một chút!"
"Hả?"
"Cái, cái đó, sau tên không cần thêm cô ạ."
"Ừm, vậy tôi nên gọi bạn thế nào cho phải?"
"Trực, trực tiếp gọi tên là được rồi! Đúng vậy!"
"Hehe, vậy thì bạn cũng xin hãy gọi thẳng tên tôi là Mimiiru thôi nhé. Đương nhiên là không được thêm Điện hạ."
"Hả hả hả hả hả?"
Muir cảm thấy việc này quá khó đối với mình, lỡ không cẩn thận mà hét toáng lên.
"Nếu bạn không làm vậy, Mimiiru cũng sẽ gọi bạn là cô Muir Castorea đấy."
"Ưm... À... Ừm~..."
Khó xử quá. Thật sự quá khó xử, đầu óc Muir rối bời. Mimiiru nhìn dáng vẻ của Muir, cảm thấy rất thú vị mà cười lớn hơn.
"Hahaha, bạn thật là một người thú vị. Xin nhất định hãy gọi thẳng tên tôi thôi nhé."
"Cái, cái đó... cái này... vậy, vậy thì em sẽ............ Mi, Mimiiru..."
"Chào bạn, Muir."
Nghe công chúa gọi tên mình, lòng Muir cũng nhẹ nhõm hẳn.
"Á à, nhưng mà, mình lại gọi ra rồi! Lại dám gọi thẳng tên Điện hạ Công chúa!"
Động tác Muir ôm đầu rên rỉ trông rất buồn cười, Mimiiru lại bật cười.
"Bạn đừng bận tâm. Hơn nữa, nếu được, khi chỉ có hai chúng ta thì đừng dùng kính ngữ nữa nhé. Như vậy cảm giác sẽ giống bạn bè hơn, tôi cũng sẽ thấy rất vui."
Đây là một đề nghị đáng mừng, nhưng đối phương lại là công chúa, khó trách Muir lại bối rối.
(Huhu... kết bạn thì vui thật, nhưng vẫn hồi hộp quá chừng~)
Tính cách của công chúa dường như khá mạnh mẽ. Đúng là em gái của Kurea thích thắng.
"...Biết... không phải, được! Cái đó... Mimiiru."
Từ cuối cùng, cô bé đã lấy thêm một chút dũng khí so với ban nãy để cố gắng nói ra. Thế là Mimiiru vui vẻ nở nụ cười. Muir nhìn thấy biểu cảm đó của cô bé mới thực sự yên lòng.
Tiếp theo Mimiiru chắp hai tay lại, mở miệng nói:
"Hôm nay thật là một ngày hạnh phúc. Không chỉ gặp được người đó, mà còn có thể hát nữa. Hơn nữa còn kết bạn được như thế này."
Muir phản ứng lại với cụm từ "người đó" trong lời của Mimiiru, vai khẽ run lên. Không hiểu sao trong lòng lại hơi nhói.
"Ngư, người đó...?"
"Hả? Muir, bạn nói gì?"
"À, ừm, cái đó... người mà bạn vừa nói... có thể hỏi... là ai không?"
Tai Mimiiru khẽ động đậy, nhưng Muir không hề nhận ra.
"À, vâng. Cái đó... Người trong mơ--đúng, là người trong mơ của tôi, là một người rất khó nắm bắt, cũng hơi ích kỷ, nhưng tôi vô cùng cảm ơn anh ấy."
Dường như có một lòng biết ơn phi thường đối với người đó.
"Vậy bạn vừa nói gặp người đó, là gặp trong mơ sao?"
"Đúng, đúng vậy."
Ánh mắt cô bé không hiểu sao cứ nhìn quanh... Là tại sao vậy nhỉ?
"Là một người như thế nào vậy?"
"Cái này thì... nói thế nào đây... Cái đó, nói vậy đi. Là tinh linh giúp Mimiiru lấy lại giọng nói."
"Tinh linh? Gặp tinh linh trong mơ? Rồi gì mà lấy lại giọng nói? Ý gì vậy?"
Các câu hỏi liên tiếp bật ra. Đồng thời Mimiiru cũng bắt đầu nói năng lộn xộn.
"Là cái đó... ừm... Muir không phải người của đất nước này nhỉ?"
"Vâng. Tôi đến từ Nhân Giới."
"Vậy sao. Thích thật đó, Mimiiru cũng rất muốn đi du lịch."
"Hahaha, vất vả lắm đấy. Nhưng mà, sao bạn biết tôi không phải người của đất nước này vậy?"
"Đó là vì bạn nghe Mimiiru nói chuyện mà hoàn toàn không ngạc nhiên."
"...Ừm? Ý gì vậy?"
Muir thấy việc cả hai có thể nói chuyện với nhau là điều rất bình thường mà...
"Mimiiru cho đến vừa nãy vẫn không thể phát ra tiếng."
Mimiiru kể cho Muir nghe về việc mình mắc chứng rối loạn phát âm, cũng nói với cô bé về việc tinh linh đã giúp cô bé chữa khỏi chứng rối loạn phát âm.
(...Gì cơ? Hồi nhỏ cổ họng có vấn đề, từ trước đến giờ không thể mở miệng nói chuyện. Nhưng tinh linh xuất hiện trong mơ đã dùng ma thuật trị liệu siêu lợi hại giúp cô bé lấy lại giọng nói. Sao thấy nội dung có vẻ mơ hồ, như thể bịa ra vậy...)
Lời nói của Mimiiru quá đỗi kinh ngạc, không có chút chân thực nào.
"Cái, cái đó, Mimiiru, tinh linh đó là người như thế nào vậy?"
"Cái này, tóc của anh ấy hơi đặc biệt. Chắc là... màu đen nhỉ?"
...............Hả? Chờ chút nhé...
"Rồi còn đeo kính nữa."
Tóc đen lại còn đeo kính? Vậy chẳng phải là...
Hình bóng tinh linh mơ hồ trong đầu Muir, như một trò đùa, dần trở nên rõ ràng. Đó là hình dáng một thiếu niên.
"Mi, Mimiiru."
"Sao vậy?"
"Chắc, chắc không phải............ Cái, cái tinh linh đó mặc áo choàng đỏ chứ?"
Biểu cảm của Mimiiru bỗng nhiên cứng đờ. Giây tiếp theo dùng tay mình nắm chặt lấy hai tay Muir, khí chất ôn hòa, điềm đạm bỗng nhiên thay đổi, lộ ra vẻ mặt hưng phấn.
"Mu, Muir! Lẽ nào bạn cũng quen anh ấy sao! Bạn cũng nhìn thấy ma đúng không?"
Mimiiru đã hoàn toàn rơi vào trạng thái hưng phấn.
"Ừm, cái đó, haha... Hả? Bạn nói gì?"
"Nếu bạn quen người đó, xin nhất định hãy nói cho tôi biết! Xin bạn đấy!"
Cô bé với vẻ mặt nghiêm túc cầu khẩn Muir. Lúc này Muir đột nhiên nghĩ.
(Ừm ừm? Ma? Nhìn thấy? Không phải tinh linh trong mơ sao?)
Vừa nãy cứ nói là tinh linh, sao tự nhiên lại biến thành ma? Thật quá bí ẩn.
"Áo choàng đỏ-- đúng vậy! Là áo choàng đỏ! Hơn nữa người đó còn nói anh ấy đi cùng bạn bè!"
Ôi~ Muir dùng tay xoa xoa thái dương. Chỉ cần nghe đến đây thôi cũng đủ để cô bé phán đoán rồi.
(Là anh Hiiro... Nhưng mà, sao vậy nhỉ? Ma là sao chứ.)
Muir nghĩ sự việc đã đến nước này, Mimiiru chắc cũng sẵn lòng kể chi tiết cho cô bé nghe, liền quyết định mở miệng hỏi thử.
"Này, Mi, Mimiiru. Người đó chắc không phải tinh linh... đâu nhỉ?"
"...Hả?"
"Vì tinh linh sẽ không đeo kính, cũng sẽ không mặc áo choàng đỏ... đâu nhỉ? Chắc vậy."
"À..."
Mimiiru cảm thấy không ổn, vội vàng bịt miệng lại. Má cô bé cũng đỏ bừng vì xấu hổ, đáng yêu đến mức phạm quy. Tuy nhiên, cô bé dường như hối hận vì đã lỡ lời.
Mimiiru tưởng Muir cũng giống mình, là người nhìn thấy ma, nhất thời hưng phấn mà lỡ miệng nói ra. Dù rất giống người lớn, nhưng điểm này thì vẫn là một đứa trẻ.
"Ừm, cái này, cái đó, chuyện đó thì..."
Mimiiru trong lòng xao động, cố gắng tìm cớ, nhưng lại không nghĩ ra được cái nào. Nhìn dáng vẻ đó của cô bé, Muir nghĩ vừa nãy mình chắc cũng vậy thôi, liền cười khúc khích với cô bé.
"Mimiiru, không sao đâu. Người đó tôi cũng hơi quen biết."
"Bạn, bạn quả nhiên cũng nhìn thấy đúng không!"
"Ừm... tôi không biết bạn nói nhìn thấy là ý gì, nhưng người đó tên là anh Hiiro, là một người trăm phần trăm là người, à không, là thú nhân. Hơn nữa anh ấy vẫn còn sống sờ sờ mà."
Suýt nữa. Muir lỡ không cẩn thận suýt nói ra anh ấy là con người, liền cuống quýt.
"Hả? Sống... sao? Hơn nữa còn là thú nhân... sao?"
"Ừm? Hay nói đúng hơn, điều kỳ lạ hơn là tại sao Mimiiru lại nghĩ anh ấy là ma chứ...?"
"Đó là vì..."
Theo lời cô bé, khí chất của anh ấy rõ ràng không giống người bình thường. Do sự tồn tại cực kỳ giống với ma quỷ, cô bé mới hiểu lầm. Nói là tinh linh chỉ là tiện miệng mà thôi.
"Nói vậy thì, người đó cũng từng nói mình không phải là ma... chính câu nói đó khiến tôi tưởng anh ấy là kiểu ma không biết mình đã chết... Lẽ nào là... tôi đã luôn hiểu lầm sao..."
Muir lặng lẽ lắng nghe Mimiiru lẩm bẩm, nói cho cùng cô bé vẫn kinh ngạc về khả năng đặc biệt nhìn thấy ma của Mimiiru. Lờ mờ cảm thấy hồi nhỏ cô bé chắc hẳn rất vất vả.
Bởi vì nếu có thể nhìn thấy ma quỷ... thì thật quá đáng sợ. Ít nhất thì bản thân tôi nghĩ vậy.
"Á~ Mimiiru sao lại làm ra chuyện này chứ."
Mimiiru che mặt bằng hai tay, vẻ mặt đầy xấu hổ. Dáng vẻ đáng yêu của cô bé khiến Muir không khỏi bật cười.
"Hahaha, Mimiiru đáng yêu quá."
"Ưm~ phải xin lỗi người đó thật đàng hoàng mới được~"
"Anh Hiiro không phải là người sẽ giận vì chuyện đó đâu, không cần bận tâm quá."
Muir nghĩ, ngược lại, muốn gây sự chú ý của anh ấy còn khó hơn.
(Anh ấy thực sự không quan tâm đến những thứ mình không hứng thú gì cả.)
Vì thế mà bản thân đã phải chịu đựng biết bao nhiêu khổ sở... không phải, bây giờ cũng vẫn đang chịu đựng.
"Cái, cái đó, Muir, có thể nói lại tên người đó cho tôi một lần nữa không?"
"Hả? Được thôi. Tên người đó là Hiiro Okamura. Là bạn đồng hành cùng chúng tôi cho đến bây giờ."
"Là, là như vậy sao!"
"Vâng. Thế nên chúng tôi mới cùng nhau đến đây, nhưng vừa nãy anh Hiiro đột nhiên biến mất. Tôi còn nghĩ anh ấy đi đâu mất rồi, hóa ra là đến đây."
"À, vâng. Anh ấy đã gặp Mimiiru ở đây, sau đó nói chuyện một lát với tôi."
"Rồi lúc đó có xảy ra vài chuyện đúng không? Kiểu như anh Hiiro đã dùng ma thuật chẳng hạn."
Dựa vào nội dung vừa nghe được, Mimiiru ban đầu không thể phát ra tiếng, rồi ngủ một giấc dậy thì khỏi. Tuy nhiên, bây giờ Muir biết những điều đó đều là lời nói dối. Việc Hiiro giúp cô bé lấy lại giọng nói là thật. Nhưng lúc này Muir không hề nhận ra mình đã mắc lỗi.
Mimiiru khẽ mở mắt, như hiểu ra điều gì đó mà gật đầu với cô bé.
"Quả nhiên là... ma thuật. Vậy ra người đó quả thật là--con người đúng không?"
"Hả... á á!"
Muir bất giác kêu lớn lên. Vừa nghĩ đến việc mình lỡ miệng nói ra từ ma thuật, khiến thân phận của Hiiro bị bại lộ, sắc mặt cô bé lập tức tái xanh. Bởi vì thú nhân không thể dùng ma thuật.
"Ừm, à, cái cái cái cái đó... Vừa, vừa nãy là do em nói nhầm, người, người đó đều nói *Biến Trang Thuật* thành ma thuật, nên em----"
Cái cớ này thật khiên cưỡng, nhưng giờ phải nghĩ cách lấp liếm cho qua. Vạn nhất chuyện dẫn loài người đến đây mà bị lộ ra, thì chính họ cũng sẽ gặp rắc rối lớn. Không, quan trọng hơn, chỉ nghĩ đến việc lỗi lầm của mình sẽ gây phiền phức cho anh Hiiro là tim cô lại thắt lại.
Tuy nhiên, Mimiiru dường như đã nhận ra suy nghĩ của Muir, nhẹ nhàng lắc đầu từ bên này sang bên kia.
"Hehe, chị đừng bận tâm. Mimiiru không như những người khác, không có ác ý gì với 'Nhân tộc' đâu."
"Hả? À... vậy, vậy sao ạ?"
"Vâng. Hơn nữa, đây cũng không phải lần đầu tiên em thấy Nhân tộc, dù là ma thôi ạ."
Đối với Mimiiru, người đã từng tận mắt chứng kiến những linh hồn người không có tai thú hay đuôi, thì điều này hẳn cũng không có gì đặc biệt lạ lùng.
"Ồ... ma..."
Mặc dù Muir vẫn còn chút nghi ngờ về con ma mà cô bé nói, nhưng Mimiiru dường như không mấy bận tâm. Muir nghĩ nếu cô bé cứ thế không nói thêm gì thì hẳn sẽ không có vấn đề gì, liền thở phào nhẹ nhõm.
"Lúc đầu thấy người đó, anh ấy cũng không có tai thú."
"Khoan, khoan đã!"
Câu nói này Muir không thể làm như không nghe thấy, cô hoảng hốt đến mức giọng cũng cao lên.
"Em nói anh ấy không có tai thú, thật sao?"
"Vâng. Em thấy tóc đen, đeo kính, và áo choàng đỏ. Không thấy tai thú và đuôi. Đó là đặc trưng của người đó phải không ạ?"
Muir nhìn Mimiiru, người đang nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ như thể hỏi "không có tai thú thì sao?", hoàn toàn cứng họng.
Cô bé vừa nói vậy, Muir cẩn thận nhớ lại, Mimiiru vẫn luôn chỉ nói "tóc đen". Ngoại hình hiện tại của Hiiro ít nhiều phải có xen lẫn mái tóc bạc giống như cô mới phải...
(Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ anh Hiiro lại biến về dáng vẻ con người rồi sao?... Nhưng, tại sao?)
Câu hỏi này nổi lên trong đầu, nhưng cô không tìm thấy câu trả lời. Cô cảm thấy ở một nơi có hoàng tộc thú nhân, Hiiro không thể nào phạm phải sai lầm ngớ ngẩn như khôi phục lại dung mạo ban đầu.
Nhưng trên thực tế, Mimiiru lại nói chính xác về vẻ ngoài của Hiiro khi anh ấy là con người. Ngay khi cô đang suy nghĩ rốt cuộc đây là chuyện gì thì──
"Chuyện gì vậy ạ?"
Mimiiru nhìn Muir đang trầm tư với vẻ lo lắng, hỏi cô.
"Không! Không có gì!"
"Thật không ạ?"
"Ừm! Mà, mà nói đi thì phải nói lại, người đó tóc đen toàn bộ... đúng không?"
"Vâng. Em chưa từng thấy mái tóc đen nào đẹp đến thế, còn thấy hơi ghen tị nữa."
Cô bé khúc khích cười. Muir nhìn Mimiiru đang cười thanh tao, suy nghĩ tại sao lại xảy ra chuyện như vậy. Nhưng kết luận vẫn là Hiiro tuyệt đối không thể nào giải trừ phép thuật.
(Đúng rồi, từng nghe chú Arnold nói, hình như có một số ít thú nhân đã lập khế ước với tinh linh, sẽ có khả năng nhìn thấu bản chất của 'tinh linh tộc'...)
Chỉ 'tinh linh tộc' mới có thể nhìn thấu bản chất của một người. Nếu cô bé có sức mạnh này, vậy thì có thể nhìn xuyên qua bản chất của Hiiro, và có thể phân biệt được anh ấy là con người. Những yêu tinh mà cô từng gặp trước đây cũng đã nói trúng thân phận con người của Hiiro.
Cô cũng từng nghe nói trong số thú nhân, có người sở hữu khả năng đặc biệt này.
Mặc dù cô không biết Mimiiru có thuộc loại người như vậy không, nhưng cô cảm thấy nhất định phải nhấn mạnh với Mimiiru rằng tuyệt đối không được tiết lộ chuyện của Hiiro cho người khác.
"Chẳng lẽ Muir cũng biết chuyện phép thuật của người đó sao?"
"Ừm, chị biết mà. Mimiiru cũng biết sao?"
"Biết ạ. Anh ấy đã dùng sức mạnh kỳ diệu đó giúp Mimiiru khôi phục giọng nói."
Quả nhiên── Muir thầm nghĩ như vậy thì mọi chuyện đều có lý.
"À, ừm... người đó bây giờ đang ở đâu?"
"Ưm~ Em không biết."
"À, vậy à."
Mimiiru ủ rũ cúi đầu. Muir cười khổ với cô bé.
"Chị nghĩ, anh ấy chắc cho rằng nếu cứ ở đây sẽ gây ra náo động, nên đã chạy đến chỗ khác rồi. Anh ấy chắc cũng đã dặn Mimiiru em đừng nói chuyện của anh ấy ra ngoài đúng không?"
"Đúng, đúng vậy!"
"Quả nhiên. Vậy thì, anh ấy có thể đã rời khỏi «Vương Thụ» trở về phố rồi. Người đó rất ghét thu hút sự chú ý mà."
"...Muir hiểu người đó lắm nhỉ?"
"Cái này thì, cũng coi là vậy. Dù chỉ là một chuyến hành trình ngắn ngủi, nhưng đã xảy ra một loạt những sự kiện kinh ngạc."
Đặc biệt là những sở thích và hành vi của Hiiro thật sự đáng ngạc nhiên. Nhưng cũng nhờ vậy mà cô hiểu được con người anh ấy.
"...Ghen tị thật đấy."
"Mimiiru?"
"Mimiiru... vẫn chưa cảm ơn anh ấy. Anh ấy vừa chữa xong giọng nói cho Mimiiru là đã biến mất rồi."
"Hahaha, đúng là chuyện anh Hiiro sẽ làm mà."
"Em có thể... gặp anh ấy không?"
"Ưm~... Chị hiểu tâm trạng của em, nhưng có lẽ hơi khó."
"Vâng, vậy sao? Hai người không phải là bạn đồng hành sao?"
"Nói thì là vậy thật, nhưng anh ấy thật sự là một người rất tự do tự tại. Anh ấy cũng không mấy nghe lời chúng ta. Haha."
Dù thế nào đi nữa, cô cũng không thể nói ra chuyện chú Arnold luôn dùng đồ ăn để dụ dỗ anh ấy. Hơn nữa, dù chuẩn bị bữa tiệc thịnh soạn đến mấy, cô nghĩ Hiiro chắc sẽ không đến «Vương Thụ» nữa đâu. Nếu có bất trắc gì, thân phận con người của anh ấy bị bại lộ, thì sẽ rất tệ hại.
"Muốn biết thêm một chút về anh ấy thật, nhưng anh Hiiro không mấy khi nói chuyện của mình với chúng ta. Thôi, mình cũng có chuyện chưa nói cho anh ấy, cái này cũng không trách được..."
Ngực Muir thắt lại, cảm thấy lòng chua xót. Mimiiru nhìn nghiêng mặt cô, như thể nhận ra điều gì đó, mắt từ từ mở lớn hơn.
"Chẳng lẽ Muir... người đó..."
"Hả? Em, em nói gì cơ?"
Muir không nghe rõ cô bé muốn nói gì, cứ nhìn chằm chằm vào mặt cô bé. Sau đó Mimiiru đột nhiên nắm lấy tay cô. Muir "Hả?" một tiếng, nhìn lại vào mắt cô bé.
"Muir! Mimiiru──── sẽ không thua chị đâu!"
"Ô... à... cái gì?"
Muir không hiểu lắm tuyên bố của cô bé là ám chỉ điều gì, bị cô bé làm cho bối rối.
"Vì... Muir yêu mến người đó mà phải không?"
"Yêu, yêu mến............ Hả? Hả hả hả hả hả hả hả hả hả?"
Mặt Muir đỏ bừng, cô đứng bật dậy một cách mạnh mẽ, lùi lại một bước. Mimiiru như thể đã thả một quả bom nguyên tử xuống, khiến cô kinh ngạc tột độ.
"Kinh ngạc đến vậy, em quả nhiên không nói sai."
Mimiiru đồng ý gật đầu, khẽ cắn môi dưới, nhìn chằm chằm Muir không chớp mắt.
"Không, không không không không có đâu! Anh, anh Hiiro giống như anh trai em vậy! Cho nên cái đó... ừm... cho nên............ à..."
Muir vẫy tay, ngay cả cái đuôi bông xù cũng vẫy mạnh theo, cố gắng phủ nhận. Tuy nhiên Mimiiru vẫn nhìn cô với vẻ hoài nghi.
(Sao, sao lại thế! Mình đâu có đối với anh Hiiro────!)
Mặt nóng quá. Cô cố gắng lắc đầu để loại bỏ suy nghĩ đó khỏi đầu. Nói thật, cô hoàn toàn chưa từng nghĩ đến chuyện đó... cô tự cho là vậy. Nhưng đột nhiên bị Mimiiru nói vậy, rồi lại nghĩ đến chuyện của Hiiro, cô cứ thấy có một thứ gì đó mơ hồ đang hình thành trong lòng.
Muir, người không có kinh nghiệm yêu đương, không thể xác định cảm giác này có phải là thích hay không, không thể phán đoán rốt cuộc là phải hay không phải. Thế nên lời nói của Mimiiru đã gây ra cú sốc lớn, khiến cô rơi vào trạng thái cực kỳ hỗn loạn.
"Muir! Em sẽ không thua chị đâu!"
"Cho, cho nên nói, chị khác em mà~!"
Muir vì muốn trốn tránh những câu hỏi dồn dập của Mimiiru, quyết định nói cho cô bé biết mục đích mình đến đây.
"«Quả của Đại Thụ» sao..."
"Em có nghe nói không? Đây là thử thách của chị, nhưng chị không biết thứ này ở đâu..."
"............Em biết."
"Thật sao?"
"Thật ạ."
"Em có thể... nói cho chị biết được không?"
Mimiiru bất động nhìn vào mắt Muir. Ánh mắt sắc bén đến mức dường như có thể nhìn rõ cả những suy nghĩ ẩn sâu trong đáy mắt.
"............Xin mời đi theo em."
"Chẳng lẽ em định dẫn chị đến nơi có «Quả của Đại Thụ» sao!"
"...Vâng. Đừng thấy Mimiiru thế này, em vẫn có mắt nhìn người đấy."
Cô bé cười tươi rất dễ thương. Dễ thương đến mức khiến người ta không kìm được muốn ôm chặt lấy.
"Cái đó... Muir? Chị tự nhiên không phản ứng gì, sao vậy ạ?"
"À, không có gì! Chị lơ đễnh một chút thôi."
Bản thân cô bé có lẽ không biết, nhưng trong lòng Muir rất muốn có một đứa em gái như Mimiiru.
Theo sự dẫn dắt của Mimiiru, họ leo lên một cầu thang trong khu vườn. Quang cảnh đường phố nhìn thấy trên đường đi lên tươi đẹp đến nghẹt thở. Đây là một đất nước với gió ấm áp, lá vàng rơi đầy.
Cảnh tượng tràn đầy hạnh phúc ấy đã xoa dịu trái tim Muir.
"Thứ Muir đang tìm── ở ngay phía trước này."
Mimiiru đưa cô đến một khu vực dày đặc lá cây nằm ở cuối cành cây to lớn. Lá cây dày đặc đến mức như những đám mây trôi trên không trung.
Giữa chúng, có thể dễ dàng nhận thấy một thứ giống như tổ chim, bên trong đặt hai quả trứng khổng lồ. Không thấy chim bố mẹ, chỉ có chim non và trứng.
"Giờ này là lúc chim Pasheon bố mẹ đi kiếm ăn. Muir, nếu chị muốn thì phải nhanh chóng lấy ngay bây giờ."
Cô bé vừa nói gì...? Lấy? Lấy cái gì...?
"Một khi chim bố mẹ quay về, có thể sẽ gây ra xung đột──── để bảo vệ trứng của chúng."
"Mimiiru, đợi, đợi đã! Chị, chị không có muốn trứng đâu."
"«Quả của Đại Thụ»──── chính là trứng của chim Pasheon."
"Không... không thể nào. Đó là «Quả của Đại Thụ» cơ mà? Không phải là thứ gì đó giống quả sao?"
"Không phải. Chim Pasheon là quái vật đã cùng tồn tại với «Vương Thụ» từ khi nó được tạo ra. Chim Pasheon cũng được ví như thần bảo hộ của đất nước này, đối với Mimiiru và mọi người cũng là sự tồn tại rất quan trọng."
Muir từng nghe chú Arnold kể về chim Pasheon. Chim Pasheon là loài chim được vị thú vương đầu tiên đặt tên khi thành lập đất nước 【Pasheon】. Người ta nói rằng linh hồn của chim Pasheon và «Vương Thụ» gắn liền với nhau, nếu chim Pasheon chết, «Vương Thụ» cũng sẽ khô héo.
Hơn nữa, khả năng sinh sản của chim Pasheon rất yếu, ít đẻ trứng, nên rất hiếm. Chính vì vậy, chim bố mẹ cực kỳ yêu thương chim non mới sinh. Chim Pasheon sống rất thọ, nhưng mỗi khi một con chim Pasheon chết, «Vương Thụ» cũng sẽ mất đi sức sống.
"Tên chính thức là Chim Linh Hồn. Chúng là một loại sinh vật có linh hồn liên kết với cây mà chúng cư ngụ. Vì vậy Mimiiru và mọi người cùng nhau bảo vệ chúng, hy vọng chúng có thể sống hạnh phúc và trường thọ. Trứng do chim bố mẹ đẻ và sức sống của «Vương Thụ» có mối quan hệ tỷ lệ thuận. Sự tồn tại của chúng giống như quả của cây «Vương Thụ» này vậy. Chính vì lý do này mà chúng được đặt tên là «Quả của Đại Thụ»."
"Nhưng, nhưng nếu em lấy trứng đi, rồi lập tức trả lại thì..."
"Không. Chị nhìn kỹ đi."
Mimiiru chỉ vào bên dưới quả trứng, ở đó có thể thấy những cành cây mọc ra đang bám chặt lấy quả trứng.
"Trứng cũng liên tục nhận được chất dinh dưỡng từ «Vương Thụ». Một khi rời tổ, chưa đầy vài phút sẽ chết."
"Cái, cái gì──!"
Giờ thì biết làm sao đây? Cuối cùng cũng tìm thấy «Quả của Đại Thụ», nhưng nếu mang trứng đi, nó sẽ chết. Đơn giản mà nói là lấy đi mạng sống của chim Pasheon. Đồng thời cả sức sống của «Vương Thụ» cũng...
Nhưng nếu không lấy, thì không thể nhận được sự chỉ dẫn của Lalasik mà chú Arnold đã năn nỉ mãi mới có được. Rõ ràng đã tìm thấy cách trở nên mạnh hơn, vậy mà mọi chuyện lại thành ra thế này...
(Chú Arnold! Con phải làm sao đây──!)
※
"──Hả?"
"Arnold, sao vậy?"
"Không, chị không sao."
Chuyện gì thế này? Arnold cảm thấy vừa nãy hình như đã nghe thấy tiếng của Muir.
"Muir không biết thế nào rồi."
"Nếu ngay cả anh là người giám hộ cũng không tin con bé thì phải làm sao?"
"Nói thì là vậy, nhưng em vẫn lo mà!"
Không kìm được cãi lại Raipu vài câu. Đây là lần đầu tiên Muir thực hiện nhiệm vụ một mình. Hơn nữa, nếu thất bại, với tính cách của Lalasik, rất có thể cô ấy sẽ thật sự hủy bỏ việc nhận Muir làm đệ tử. Anh rất hiểu Lalasik, nên mới lo lắng như vậy.
"Arnold... Muir, không sao đâu."
"Tiểu Vika... haha, cảm ơn em nhé! Nói cũng phải! Nếu anh không tin con bé thì còn ai tin nó nữa!"
"Ừm... đây mới là Arnold! Yêu trẻ con, phát huy tài năng."
"Tiểu Vika Vika, em đợi── một chút! Em nói gì thế hả!"
Kurea bên cạnh dường như cảm thấy nguy hiểm, bế Vika rời khỏi hiện trường.
"Arnold..."
"Chị, em đừng nhìn anh bằng ánh mắt thương hại đó được không! Anh rất bình thường! Hơn nữa anh thích ngực lớn!"
Vẻ nghi ngờ trên mặt Kurea lại sâu thêm mấy phần, dẫn Vika đi xa hơn.
(Chết tiệt! Quên mất Tiểu Vika là ngực lớn! )
Hướng nói chuyện hoàn toàn lệch lạc.
"Aaaa! Đủ rồi! Anh rất bình thường aaaaaaa! Đúng không! Muir aaaaaaa!"
Tiếng kêu đau khổ của Arnold vang vọng khắp «Vương Thụ».
※
Tai Muir đột nhiên nghe thấy tiếng của Arnold. Cô không biết đây là trò đùa của gió, hay chỉ là ảo giác. Nhưng cô quả thật cảm thấy giọng nói của anh ấy đã thúc đẩy cô từ phía sau.
Mimiiru ở phía sau cô không nói một lời, chỉ lặng lẽ chờ đợi. Khi Muir nhẹ nhàng đưa tay về phía quả trứng, bóng dáng cô đã lọt vào mắt của chim non. Đó là đôi mắt ngây thơ, không biết hiểm ác của thế gian.
"............Nói, nói cũng phải. Em trai hoặc em gái của em sắp ra đời rồi."
Muir rụt tay lại, quay lưng lại với quả trứng.
"...Muir?"
"Mimiiru, chị đã quyết định rồi. «Quả của Đại Thụ»── chị không cần nữa."
"............Nhưng, như vậy thì, chị sẽ không thể nhận được sự chỉ dẫn mà chị mong chờ bấy lâu nay."
"Ừm. Nhưng chị còn có chú Arnold. Dù Lalasik không dạy chị, chỉ cần không sai hướng, nhất định cũng có thể trở nên mạnh hơn."
"............"
"Hơn nữa, chú Arnold đã dạy chị, dù có mạnh đến mấy, nếu trái tim một người dơ bẩn, thì đó không phải là mạnh thật sự. Chị muốn trở nên mạnh hơn. Nhưng trái tim cũng muốn trở nên mạnh hơn. Nếu nhất định phải cướp đi thứ quan trọng nhất của mọi người mới có thể mạnh lên. Sức mạnh như vậy không phải là sức mạnh mà chị muốn."
Sức mạnh mà cô muốn, là sức mạnh có thể phát huy để bảo vệ người khác. Sức mạnh của một trái tim kiên cường không bị bất cứ điều gì lay chuyển.
Trong đầu Muir hiện lên khuôn mặt của những người bạn đồng hành đã cùng nhau du hành cho đến nay. Trong lòng mỗi người đều có những niềm tin riêng.
Sức mạnh không làm hổ thẹn trước bất kỳ ai. Đó mới là──
(──Sức mạnh mà mình theo đuổi!)
Muir đã hạ quyết tâm, không hiểu sao cả người lại thấy nhẹ nhõm. Cô vừa nãy vẫn luôn thấy lòng không thoải mái, vừa nghĩ đến việc không cần giết trứng, cả người liền an tâm.
"Haiz~ haiz, nhưng không biết có làm Lalasik thất vọng không nữa."
"Hehe, khó nói lắm đó."
"Hả?"
"Không có gì, vậy chúng ta xuống dưới đi."
Sau khi cùng Mimiiru trở lại tầng dưới, có những người giống lính đang hốt hoảng nhìn đông nhìn tây, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó. Sau đó chú ý thấy hai người Muir...
"À! Mimiiru-denka! May quá~ không thấy ngài ở đây, cứ tưởng ngài đã đi đâu... Ngài bình an vô sự thật là tốt quá."
"À! Xin lỗi rất nhiều! Luôn làm các anh lo lắng."
"Không không không, Mimiiru-denka đối với chúng tôi giống như thiên thần vậy. Bảo vệ ngài là lẽ đương nhiên."
Mimiiru nói: "Cảm ơn.", rồi cúi người thật sâu.
"Hả? Mà nói đi thì phải nói lại, đứa bé bên cạnh ngài đây là...?"
"À, hehehe, đây là bạn của em, Muir."
Muir nhanh chóng cúi chào, người lính trông có vẻ tốt bụng cũng mỉm cười nhẹ.
"Thì ra là vậy. Vậy thì không sao rồi. Vậy tôi lát nữa sẽ quay lại, cũng xin Mimiiru-denka bảo trọng sức khỏe. Hôm nay trời nóng, xin ngài cứ ở lại một lát rồi hãy về phòng nhé."
"Vâng, em biết rồi."
Mimiiru mỉm cười trả lời người lính, sau đó người lính vui mừng cười toe toét, rồi rời đi. Rồi người lính vừa đi vừa ngâm nga, trong miệng nói:
"Ôi~ Mimiiru-denka vẫn đáng yêu như vậy! Còn giọng hát của ngài, thật mong có ngày nào đó còn cơ hội nghe lại giọng hát của ngài nữa. À, phải rồi, lúc nào cũng có thể nghe mà. Vì giọng nói của Mimiiru-denka... giọng nói... hả?... Giọng, giọng nói────────"
Anh ta dừng bước, cây thương dài cầm trong tay lạch cạch rơi xuống đất. Hai mắt mở to, miệng há rộng hết cỡ.
"Khôi phục rồi aaaaaa!"
Người ta nói rằng tiếng hét của anh ta đã vang vọng khắp cây «Vương Thụ».
※
"Ừm? Tiếng hét vừa nãy là gì thế?"
Tiếng la đột ngột vang lên, rõ mồn một đến mức ngay cả trong phòng ăn Arnold cũng nghe thấy, khiến anh nghiêng đầu khó hiểu.
"Tiếng vừa nãy... là từ phía khu vườn vọng lại sao?"
Kurea khẽ rung rung tai, bắt đầu tìm kiếm nguồn âm thanh rồi hướng mặt về phía khu vườn nằm ở phía Tây.
Tiếng hét vừa rồi khiến cô có cảm giác sự việc bất thường. Nếu Myūru hay Hiiro cũng bị liên lụy... Myūru là người có kiến thức thông thường, anh ấy rất yên tâm. Thế nhưng...
Đây không phải đường phố, mà là nơi ở của hoàng tộc. Hiiro với thái độ kiêu ngạo lang thang khắp nơi, vạn nhất bị lính phát hiện có thể sẽ bị bắt, hoặc không chú ý mà chạy vào khu vực riêng tư của hoàng tộc, Arnold giờ mới nghĩ đến những điều này, mồ hôi sau lưng vã ra.
(Vạn nhất chuyện Hiiro là con người bị lộ ra, cộng thêm tên đó lại gây ra chuyện ngốc nghếch gì đó, ngay cả mình cũng không thể thoát thân... Ài, cầu xin cậu đừng gây ra đại họa gì nhé. Và, hy vọng tiếng la vừa rồi không liên quan đến Hiiro.)
Arnold cầu nguyện hết sức trong lòng.
"Tôi hơi lo lắng tình hình bên đó, đi đến khu vườn trước đã. Mấy anh chị có muốn đi cùng không? Mimiiru vừa nhắc đến chắc cũng ở đó."
Kurea tùy tiện hỏi Arnold và những người khác.
"Nếu tôi nhớ không nhầm thì đó là em gái của cô, phải không?"
Arnold xác nhận.
"Vâng, em ấy chỉ mới chín tuổi nhưng suy nghĩ của em ấy ngay cả người lớn cũng phải tự thán không bằng đó. Đầu óc thông minh hơn tôi nhiều. Và giọng hát của em ấy –"
"Giọng hát?"
"À, không có gì! Dù sao thì cứ đi xem trước đã!"
Kurea dường như đang nói dở câu gì đó, nhưng cô đã ngừng lại, Arnold và những người khác cũng vội vàng đi theo. Nhưng Arnold đột nhiên dừng bước, nhìn Laipu vẫn đang ngồi tại chỗ.
"À, chị có dự định gì không?"
"Tôi còn có việc phải làm. Tôi không giống mấy người rảnh rỗi các cậu."
"Phải phải phải, vậy sao. Chúng tôi rảnh rỗi, xin lỗi nhé!"
Cả nhóm bỏ lại chị gái của Arnold là Laipu một mình, Vika và Hanemaru cũng cùng đi về phía khu vườn.
※
Lối vào khu vườn bị chiếm giữ bởi rất nhiều binh lính. Cảm giác như một đám người chạy đến hiện trường vụ việc để xem náo nhiệt.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Kurea và nhóm người vừa nghe thấy tiếng hét liền chạy đến, nhìn các binh lính, nghĩ rằng có chuyện gì đó đã xảy ra, mở to mắt nhìn vào bên trong. Sự lo lắng của Kurea hiện rõ trên khuôn mặt, cô hét to hỏi.
Không lẽ trong khu vườn đã xảy ra chuyện gì đó. Và vừa nghĩ đến Mimiiru có thể bị liên lụy, toàn thân cô đã lạnh toát.
"Mimiiru đâu! Mimiiru đang ở đâu!"
"À, Điện hạ Kurea! Thật, thật ra thì –"
Nếu Mimiiru gặp phải bất hạnh gì đó, sắc mặt mọi người hẳn phải nhuốm màu tuyệt vọng. Nhưng, Kurea nhìn biểu cảm hiện tại của mọi người, khó nén sự bối rối.
Bởi vì trên mặt bất kỳ ai cũng là biểu cảm vui đến phát khóc. Không phải, thậm chí có người thật sự đã khóc.
"Rốt, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy...?"
Tình trạng bất thường của các binh lính khiến Kurea sững sờ. Cô cảm thấy thật kỳ lạ, đã xảy ra chuyện gì mà có thể vui đến mức này chứ?
"Có chuyện gì vậy? Sao mọi người đều có biểu cảm như thế?"
"Điện hạ Mimiiru... Điện hạ Mimiiru người... Huhu...!"
"Ài! Đủ rồi! Nói rõ ràng đi! Mimiiru làm sao hả! Phải nói Mimiiru đi đâu rồi!"
"Chị Kurea, em ở đây."
Toàn thân Kurea đột nhiên dừng lại.
(Mình vừa... nghe... nghe thấy gì vậy?)
Kurea tưởng mình nghe nhầm. Nhưng cô không thể nào quên được. Giọng nói vừa nghe thấy, chắc chắn là giọng nói mà cô đã nghe hàng ngày vài năm trước. Nhưng không thể nào. Dù trong lòng muốn nghe lại lần nữa, nhưng những người xung quanh đều nói rằng có lẽ không thể, mọi người đều đã từ bỏ hy vọng.
Chính vì thế, cô cảm thấy giọng nói vừa lọt vào tai là ảo giác cũng là điều hiển nhiên. Tuy nhiên, một cô gái từ từ xuất hiện trước mặt Kurea đang cứng đờ toàn thân, như thể thời gian đã ngừng lại.
Bóng dáng cô gái phản chiếu trong mắt Kurea, không khác gì cô bé khi dùng bữa sáng cùng.
Cô nhìn chằm chằm vào cô gái, đến cả việc chớp mắt cũng quên mất. Không phải, nhìn kỹ lại, chỉ có một điểm khiến cô rất để tâm.
Cô gái không mang theo giấy và bảng viết mà thường ngày không bao giờ rời tay, dùng để trò chuyện bằng chữ viết. Trong lúc cô còn đang suy nghĩ tại sao, đôi môi cô gái đã cử động.
"Chị Kurea."
"—!"
Cô khẳng định mình không nghe nhầm. Lúc này trước mặt Kurea, em gái cô Mimiiru đang mở miệng nói chuyện. Giọng nói đáng yêu đến mê người, giọng nói dễ thương đó đang lưu loát phát ra từ miệng em gái cô.
"Làm... làm sao... làm sao lại...?"
Không thể tin được. Nhưng giọng nói này cô không thể nào nghe nhầm được. Cô nhận thức sâu sắc đó là giọng nói của Mimiiru.
"Lại có thể... cùng nhau ca hát rồi."
Mimiiru khẽ run run đôi môi, nước mắt trào ra. Kurea nhìn cô bé, ôm chặt cô bé với bao cảm xúc dâng trào.
"Chị Kurea, thât, thật khó chịu."
Cảm giác khó chịu khiến cô bé nhắm một bên mắt, nhưng Mimiiru cảm nhận được niềm vui của Kurea truyền đến, vẫn giữ nụ cười dịu dàng.
"Đây không phải mơ... Đây không phải mơ phải không...! Tốt quá rồi... Thật sự tốt quá rồi... Thật sự là tốt quá rồi mà~!"
"Phải rồi... phải rồi...!"
Những giọt nước mắt to như hạt đậu chảy dài từ mắt Kurea và Mimiiru. Các binh lính xung quanh cũng dành cho hai người tràng pháo tay nồng nhiệt. Kurea từ từ dịch mặt mình đến trước mặt Mimiiru, dùng tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho Mimiiru.
"Nhưng, nhưng sao lại thế này? Sao giọng nói đột nhiên phục hồi vậy?"
Đây là câu hỏi lớn nhất trong lòng cô. Chứng rối loạn phát âm của Mimiiru, họ đã tìm khắp các danh y, thậm chí cả các nhà nghiên cứu xuất sắc nhất của 【Pashon】 cũng không thể chữa khỏi. Bây giờ lại đột nhiên phục hồi, dù vui mừng là chính, nhưng cô vẫn muốn biết nguyên nhân. Cô nghĩ như vậy cũng là điều hiển nhiên.
"Cái, cái này thì..."
Kurea đứng bất động chờ đợi đôi môi nhỏ của Mimiiru nói ra sự thật.
Nhưng Mimiiru lại có vẻ mặt khó nói, dời tầm mắt lên trên. Cô thấy kỳ lạ, có chuyện gì không thể nói ra sao? Trông cô bé rất muốn nói, nhưng lại không thể nói.
"Mimiiru?"
Mimiiru vẫn không trả lời, nên Kurea để cô bé dễ giải thích hơn, lên tiếng thúc giục. Mimiiru liếc nhìn Myūru bên cạnh, mang theo nụ cười khổ trả lời:
"...Mị, Mimiiru tự mình cũng không rõ."
"Là, là như vậy sao?"
"Vâng. Vì gió hôm nay thật sự rất dễ chịu, nên em đã ra khu vườn phơi nắng. Rồi em ngủ thiếp đi. Khi em tỉnh lại, không hiểu sao giọng nói đã phục hồi."
Kurea không khỏi sững sờ tại chỗ. Lại có chuyện như vậy sao... Nhưng Mimiiru, người thường ngày không bao giờ nói chuyện, đã nói như vậy, có lẽ là thật. Dù cô hoàn toàn không thể giải tỏa được nghi hoặc.
Mimiiru nhận thấy Kurea đầy vẻ nghi ngờ, có chút vội vàng bổ sung thêm vài câu.
"Em, em mơ thấy tinh linh khi ngủ!"
"Ế? Mơ thấy tinh linh?"
"Đúng, đúng vậy. Tinh linh đó đã nói với em rằng: 'Ơn huệ này một ngày nào đó sẽ phải trả. Đừng quên.' Có lẽ tinh linh nhất thời hứng thú nên đã chữa khỏi giọng nói cho em cũng nên..."
Dù sao thì Kurea cảm thấy Mimiiru dường như đang che giấu điều gì đó trong lời nói của mình, nhưng vì Mimiiru nói một cách rất cố gắng, Kurea cũng cảm thấy nên tin cô bé.
Nhưng, ngay phía sau Kurea, có một người sau khi nghe đoạn đối thoại này, sắc mặt đã tái mét. Người đó chính là Arnold, người vẫn luôn nhìn Mimiiru và những người khác từ nãy đến giờ.
※
(Này này này, đoạn vừa nãy... không lẽ... là như mình nghĩ sao?)
Nghe nội dung cuộc đối thoại của họ, Mimiiru dường như đã từng mất tiếng, giờ lại đột nhiên hồi phục. Hơn nữa, nhìn Kurea vui đến mức đó, có thể thấy triệu chứng khá nghiêm trọng. Nhưng giờ chỉ ngủ một giấc đã hồi phục. Căn bản không thể nào... Arnold nghĩ vậy.
Mimiiru nói là tinh linh đã chữa khỏi cho cô bé, nhưng tinh linh sẽ làm chuyện này sao? Nói cho cùng, cho dù thật sự là tinh linh chữa khỏi, anh ấy nghĩ tinh linh không nên đòi hỏi báo đáp mới phải. Hơn nữa còn để lại lời nói như vậy.
Từ ngữ trong câu nói đó, nghe vào tai Arnold, cảm giác như do người khác nói. Hẳn là từ miệng của thiếu niên kiêu ngạo vô lễ mà anh ấy cũng khá quen thuộc.
(Cái, cái này dù sao cũng nên xác nhận lại thì hơn...)
Không biết tại sao, anh ấy cảm thấy Myūru bên cạnh Mimiiru có thể biết tình hình là gì. Arnold tiến lại gần Myūru, ghé vào tai cô bé hỏi:
"Này, chuyện vừa nãy không lẽ..."
"À, chú ơi, về chuyện đó thì."
Myūru khe khẽ nói sự thật cho anh ấy biết.
"À? Tên đó đã chữa khỏi giọng nói cho Điện hạ Mimiiru, ừm!"
"Chú ơi! Nói nhỏ thôi!"
Myūru bịt miệng anh ấy lại. Arnold đột nhiên la lớn khiến các binh lính đều liếc nhìn với vẻ kinh ngạc.
"Xin lỗi xin lỗi. Nhưng, hắn ta làm vậy là vì cái gì? Đối phương là công chúa đấy? Bệnh tật trong chớp mắt đã... ừm, tên đó thì quả thật có khả năng chữa khỏi, nhưng làm chuyện này thì quá gây chú ý rồi."
"Nhưng, nhưng cháu chắc chắn là anh Hiiro làm."
"Cái này thì, nếu cháu nghe từ đó là như vậy, thì chắc không sai đâu."
Chính là thiếu niên mà Arnold nghĩ đến — Hiiro đích thân làm ra chuyện đó. Nhưng trong lòng anh ấy vẫn còn một chút nghi ngờ, chuyện này thật sự là do Hiiro làm sao?
Bởi vì anh ấy cảm thấy chuyện này không có lợi ích gì. Về cơ bản Hiiro rất ghét gây ra sự náo động, từ trước đến giờ anh ấy luôn tích cực tránh những hành động quá gây chú ý. Đặc biệt vì anh ấy không phải thú nhân, anh ấy nên càng cẩn thận hơn để không làm lộ ma thuật của mình mới phải.
(Ài, nhưng một khi dính đến đồ ăn và sách, hắn ta sẽ mất kiểm soát...)
Nhưng anh ấy cân nhắc lợi hại, anh ấy cho rằng Hiiro thường ngày sẽ không làm chuyện này.
Chính vì thế, anh ấy khó mà tưởng tượng Hiiro lại sử dụng ma thuật trong 《Vương Thụ》 có thể gọi là trụ cột của quốc gia này, hơn nữa đối tượng lại là một công chúa. Nhưng lời công chúa nói — hành vi chữa bệnh còn đòi hỏi cái giá. Anh ấy tổng hợp những manh mối này và suy nghĩ lại một lần nữa, mặc cho anh ấy nghĩ thế nào, trong đầu hiện lên vẫn là thiếu niên mà anh ấy quen biết.
"Giả sử là Hiiro làm, xem ra hắn ta ít nhất đã dặn công chúa đừng nói ra. Nhìn vẻ của công chúa, cô bé hẳn đã gặp Hiiro rồi phải không?"
"Vâng, có vẻ vậy."
"Tuy nhiên, chuyện tinh linh xuất hiện trong giấc mơ đã chữa khỏi bệnh cho cô bé, dù khá khó tin, nhưng thú nhân lại không có khả năng miễn dịch với những câu chuyện bí ẩn và kỳ diệu như vậy."
Đối với thú nhân tin rằng tinh linh là bạn bè, có lẽ đây là một lời bào chữa tốt.
(Dù nói vậy, cái tên khốn kiếp đó... lại dám gây ra chuyện lớn đến thế.)
Mặc dù chuyện biến thối nát thành kỳ diệu hắn đã làm nhiều lần, nhưng lần này chưa kể cũng gây ra chuyện quá lớn rồi! Arnold xụ vai, vô cùng chán nản.
"Tóm lại là tốt quá rồi! Dù không biết có phải nhờ tinh linh hay không, nhưng ba và mọi người nhất định cũng sẽ rất vui!"
Kurea và các binh lính xung quanh gần như vui đến phát điên. Chỉ riêng điểm này thôi, Arnold thở dài thườn thượt, nghĩ rằng tên này đúng là đã gây ra một chuyện lớn thật.
"Kia, kia rồi, chị Kurea? Những người đó là ai?"
"Ế? Ồ ồ, đúng rồi, để tôi giới thiệu. Các anh chị cũng lại đây một chút."
Arnold và Vika làm theo lời Kurea, tiến lại gần họ.
Arnold và những người khác kết thúc màn tự giới thiệu một cách lịch thiệp.
Nghe xong, đôi má phúng phính của Mimiiru cuối cùng cũng thả lỏng, nở một nụ cười đáng yêu. Cô bé nhấc hai mép váy lên và cúi chào.
"Em là Công chúa thứ hai của 【Thú Vương Quốc Pashon】 — tên là Mimiiru Kinka. Xin các vị chiếu cố."
Arnold cũng bị lời chào hỏi tao nhã và chu đáo của cô bé ảnh hưởng, cũng cúi đầu chào lại. Dù nhỏ tuổi cũng vẫn là công chúa. Phải cẩn thận một chút để không thất lễ với người khác. Đặc biệt là Arnold, hành vi của bản thân có thể liên lụy đến chị gái Laipu, nên càng phải cẩn trọng hơn.
"...Giống thật."
Mimiiru nhìn mặt Arnold lẩm bẩm. Arnold "Ế?" một tiếng.
"Anh là em trai của Laipu phải không? Khóe mắt đặc biệt giống đó."
Cô bé khúc khích cười. Arnold ngượng ngùng gãi đầu.
"Nhưng tai của anh..."
"Đó là vì trước đây..."
"À! Rất xin lỗi! Em lại hỏi một câu có lẽ không nên hỏi!"
"Ờ, không sao! Để cô bé phải bận tâm, tôi mới nên cảm thấy rất xin lỗi."
Vẻ Arnold liên tục cúi đầu trước cô gái, thật sự khiến người ta thấy buồn cười. Lúc này Kurea vỗ tay một cái.
"À, đúng rồi! Tôi đi báo cho mẹ biết Mimiiru đã hồi phục rồi, các anh chị chờ ở đây một chút."
Cô bé chỉ để lại câu nói này, rồi vụt đi. Chuyện Mimiiru hồi phục chắc hẳn khiến cô bé rất vui, trên mặt luôn nở nụ cười. Dưới ánh mắt dõi theo của các binh lính còn lại, Arnold mở miệng nói:
"Nhân tiện, sao Myūru lại ở cùng với Điện hạ Mimiiru vậy?"
"Đó là vì cháu hỏi cô bé xem ở đâu có 《Quả Của Đại Thụ》."
"Cái gì! Rồi sao? Lấy được không!"
"...Chuyện này đợi đến trước mặt Rarashikku rồi nói."
"Ế... À, vậy sao. Thôi được rồi, cũng không sao."
"Mấy anh chị có phải về rồi không?"
Mimiiru buồn bã hỏi.
"Ừm, Mimiiru, xin lỗi nhé. Nhưng chị sẽ đến tìm em chơi! Nhanh thôi!"
"...! Vâng, em chờ chị!"
Rồi Mimiiru ghé mặt lại gần. Giọng nói nhỏ bé khiến tai Myūru ngứa ran.
"Cái, cái đó, nếu được, xin hãy nhất định dẫn Hiiro-san đến cùng."
Myūru thấy vẻ mặt cô bé đỏ bừng vì ngượng thật đáng yêu, không kìm được ôm chặt cô bé.
"Ừm! Chị sẽ nghĩ cách nói với anh ấy xem sao!"
Nghe Myūru trả lời, trên mặt Mimiiru xuất hiện nụ cười mà từ trước đến nay chưa từng thấy.
※
Hiiro ra khỏi 《Vương Thụ》 sớm hơn, sau khi mua trái cây ở cửa hàng, vừa ăn vừa tản bộ. Lúc này vừa đúng lúc gặp Myūru và những người khác, những người dường như đã kết thúc cuộc thử thách, đang đi trên phố.
Arnold nửa nói giáo huấn về việc anh ấy đột nhiên biến mất, và chuyện chữa khỏi cho Mimiiru, nhưng anh ấy hoàn toàn nghe tai này lọt tai kia không để tâm.
Điều khiến anh ấy càng để tâm hơn là vẻ mặt của Myūru, một vẻ mặt như đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho điều gì đó.
"...Nhóc con, cuộc thử thách thế nào rồi?"
"Anh Hiiro... xin hãy đi cùng em."
Myūru đã cầu xin anh ấy như vậy, Hiiro nhét trái cây trong tay vào miệng nuốt xuống, nói một câu: "Đi thôi." rồi cùng mọi người quay về chỗ Rarashikku.
Trong tầng hầm, Rarashikku đang ôm chai rượu ngủ say sưa. Nhìn bộ dạng cô ta, chỉ thấy cô ta là một người vô dụng. Không phải, là một con thỏ vô dụng...
"Hú à~ Làm gì vậy! Ta còn buồn ngủ lắm..."
"Rõ ràng là sư phụ tự mình đưa ra thử thách cho người ta mà."
"Ồ ồ, đúng rồi. Rồi sao? Lấy được 《Quả Của Đại Thụ》 không?"
Rarashikku nhếch môi, ánh mắt dừng lại trên người Myūru. Xung quanh tràn ngập bầu không khí căng thẳng. Cuối cùng chỉ còn lại âm thanh phát ra từ cổ họng Myūru vẫn văng vẳng.
"...Em xin lỗi rất nhiều!"
Lời xin lỗi đột ngột. Chưa kể Hiiro và Vika, Arnold cả người sững sờ tại chỗ.
"Ế? À, đợi đã... Myūru? Cháu xin lỗi không lẽ là vì... không lấy được sao?"
"...Vâng."
"Cháu không phải đã nhờ Điện hạ Mimiiru dẫn đi tìm sao?"
Khi anh ấy nói câu này, Hiiro không bỏ lỡ động tác Rarashikku nheo mắt lại.
"Vâng. Cháu đã đến trước 《Quả Của Đại Thụ》. Gần đến mức chỉ cần vươn tay là có thể lấy được."
"Vậy sao cháu không mang nó về?"
Cách nói này không phải là trách mắng cô bé. Sự quan tâm để Myūru không cảm thấy bị ép hỏi đã truyền đến.
"Cháu không cần loại sức mạnh được xây dựng trên tiền đề làm tổn thương người khác."
Rarashikku khẽ "Ồ..." một tiếng.
"Cháu đã không hoàn thành thử thách mà Rarashikku đưa ra là sự thật, nên cháu nghĩ chuyện bái sư chắc cũng không thể rồi. Nhưng... cháu thấy lựa chọn của mình không sai!"
Ánh mắt kiên định, đôi mắt sáng lấp lánh màu biển tuyệt đẹp.
"Myūru, thật sự như vậy là được rồi sao? Nếu cháu bây giờ đi lấy về, ta vẫn có thể chấp nhận đó?"
"Không ạ. Lời đã nói ra, cháu không muốn thay đổi nữa."
"Nếu có sự chỉ dẫn của ta, cháu sẽ trở nên mạnh hơn bây giờ rất nhiều lần đó?"
"Dù vậy... cháu vẫn sẽ đưa ra lựa chọn tương tự. Dù phải mất rất nhiều thời gian, cháu cũng muốn trở nên mạnh hơn. Cháu sẽ không từ bỏ!"
Không biết cô ấy rốt cuộc đã bị buộc phải đưa ra lựa chọn như thế nào. Nhưng tôi cứ có cảm giác rằng qua thử thách này, cô ấy dường như đã trưởng thành lên rất nhiều. Arnold cũng có vẻ như cảm thấy vậy, ban đầu trông anh ấy hơi bối rối, nhưng khuôn mặt lập tức giãn ra, anh nhẹ nhàng đặt tay lên đầu Muir.
"Vậy à. Nếu con đã quyết định rồi thì cũng đành chịu thôi."
"Chú..."
"Sư phụ, con xin lỗi. Con rất mong có thể nhờ sư phụ chỉ dạy cho con bé, nhưng vì thử thách đã thất bại, nên cũng không còn cách nào khác. Dù sao thì mọi chuyện cũng đã được nói rõ từ trước rồi. Dù sao thì con cũng đã đi xa một thời gian rồi. Việc chỉ dạy cho Muir chút chuyện này, con vẫn..."
"A ha ha ha ha ha!"
Lalasik đột nhiên cười phá lên, khiến tất cả mọi người đều sững sờ.
"Sư, sư phụ...?"
"Hô hô hô hô hô... Ôi trời ơi, Arnold, cậu đúng là nhặt được một nhân tài thú vị về đấy!"
"...À?"
"Được rồi, đạt rồi."
""...Ể... Ể ê ê ê ê ê ê ê ê ê ê?""
Muir và Arnold đồng thanh kêu lên.
"Sư phụ! Chuyện chuyện chuyện chuyện chuyện này là sao vậy ạ!"
"À~ à~ Ta sẽ giải thích cho ngươi nghe, hãy tránh cái vẻ mặt máu nóng đó ra khỏi ta! Đồ ngốc!"
"Lời này quá đáng quá..."
Arnold dường như bị đả kích rất lớn, quỳ sụp xuống đất.
"Ta nghĩ Muir chắc đã biết rằng, cái gọi là 《Quả Của Đại Thụ》 chính là sinh mệnh mà cư dân của đất nước này trân trọng. Để mang được thứ đó đến đây, thì phải giết nó trước đã."
"Cái gì! Người lại muốn Muir mang thứ đó đến đây sao!"
Việc Arnold phẫn nộ như vậy cũng là điều hiển nhiên. Điều này chẳng khác nào bảo Muir đi tước đoạt sinh mệnh của người khác.
"Bình tĩnh nào. Nhưng Muir đã không mang nó về. Đây là một lựa chọn đúng đắn."
"Ể? Là, là vậy sao ạ?"
"Ta vừa nói rồi mà? Muir đạt rồi. Phải nói là, cái đứa nào mà không tiếc đoạt đi thứ quan trọng nhất của người khác để muốn làm đệ tử của ta, bản thân ta sẽ đập cho một trận trước."
"Vậ, vậy thì... nếu Muir thật sự mang 《Quả Của Đại Thụ》 về thì sao ạ?"
"Trong trường hợp đó, nhẹ thì dùng làm vật liệu thí nghiệm của ta. Nặng thì chết ngay tại chỗ."
Câu nói này khiến Muir và Arnold tái mét mặt, thở dài thườn thượt. Muir càng cảm thấy "May quá là không thật sự lấy về~", từ tận đáy lòng cô bé nhẹ nhõm, cảm giác như toàn thân sức lực đều bị rút cạn.
"Tóm lại, điều ta muốn quan sát trong thử thách này là trạng thái tâm lý của Muir. Đứa bé này đã cho ta một câu trả lời xuất sắc. Thôi được, ta sẽ nhận con làm đệ tử."
"Ô ô ô ô ô! Muir! Thành công rồi a a a a!"
"Vâng! Chú! Con thành công rồi!"
Hai người ôm chầm lấy nhau, chia sẻ niềm vui của mình. Muir vui đến nỗi nước mắt cũng tuôn rơi.
"Ừm... Muir, mừng cho em."
"Vika-chan, cảm ơn chị."
"Ừm, giờ em mới chỉ đứng ở vạch xuất phát thôi. Phần gay cấn vẫn còn ở phía trước đấy, bé con."
"Vâng! Hiiro-nii-san!"
Hiiro nói ra miệng như vậy, nhưng trong lòng anh cảm thấy chuyện này đối với cô bé hẳn là một bước tiến rất lớn.
"À, nhưng việc chỉ dạy thì phải đợi đã. Tình hình chiến tranh diễn biến ra sao, sẽ ảnh hưởng đến việc ta có rảnh rỗi để chỉ dạy con bé hay không."
Thời gian để thở phào chỉ vỏn vẹn một chút, Lalasik đã nói ra điều cô lo lắng. Nếu thắng thì không có vấn đề gì, nhưng lỡ thua, có thể cả đất nước sẽ diệt vong.
"À~ đúng rồi. Còn chuyện chiến tranh nữa. Mà nói thật với tài năng của sư phụ, hẳn là có thể ngăn chiến tranh xảy ra trước khi bắt đầu chứ ạ?"
"Tiền đề là những tên đó chịu lắng nghe người khác nói. Đặc biệt là đám người tự mãn khi học được 《Biến Trang Thuật》, thật sự khiến ta cạn lời. Không biết người ngoài có người, trời ngoài có trời hay sao!"
"Ngay cả sư phụ ra mặt cũng không ngăn được sao ạ..."
"Dù sao thì ta vốn dĩ chỉ là một cựu huấn luyện viên võ thuật thôi. Trong tay cũng chẳng có quyền lực gì. Nếu như có công lao hiển hách như tên anh trai khốn kiếp đó, có lẽ còn khiến họ cân nhắc thêm một thời gian."
"Vậy sao... Nhưng con thấy công lao của sư phụ cũng rất lớn mà..."
Dù sao thì, tóm lại là nhờ cô ấy mới tạo ra 《Biến Trang Thuật》 mà 《Thú Nhân Tộc》 dựa vào. Nhưng Lalasik dường như không hề cảm thấy điều đó có gì là ghê gớm cả.
"Đây là chiến tranh. Nếu như bị dạy cho một bài học mà còn có thể chạy thoát về được thì đã là may mắn lắm rồi..."
Đúng vậy, đây không chỉ là một trận đánh nhau thông thường. Liệu có thể bình tĩnh rút lui sau khi cảm nhận được sức mạnh của đối phương và nhận ra mình yếu kém đến mức nào không... Với tính cách của đám người đó, đừng nói đến việc nhận một bài học, ngay cả khi trốn thoát được, cũng rất có thể mang về một kết cục không thể cứu vãn được.
"Thú nhân thật sự rất đơn thuần. Lần này rất có thể sẽ phải chịu kết cục toàn quân bị diệt. Một khi diễn biến đến tình huống đó, đất nước này có lẽ cũng... xong rồi."
"Sa, sao lại..."
Muir tái mặt nói. Nếu thật sự toàn quân bị diệt, điều đó cũng có nghĩa là tương lai của 'Thú Nhân Tộc' sẽ chấm dứt. Ngay cả khi 'Ma Nhân Tộc' không tấn công vào thế giới Thú Nhân, 'Nhân Tộc' cũng sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, rất có thể sẽ phát động xâm lược.
Nếu mọi chuyện diễn biến đến mức này, tương lai của thú nhân sẽ bị con người thống trị. Arnold cũng như Muir, cảm thấy sống lưng lạnh toát, không nói nên lời.
Điều đáng sợ của con người không phải là ma lực nhiều hay ít hoặc sức sống mạnh mẽ. Mà là cái gọi là dục vọng thống trị kiêu ngạo chăng. Nếu không phải vậy, trong đầu họ hẳn cũng sẽ không nảy ra ý nghĩ biến thú nhân thành súc vật nô lệ.
Và cũng sẽ không có sự ra đời của tổ chức 《Lồng Thú》 này. Nhưng thực tế lại không phải vậy.
"Khô, không có cách nào nghĩ ra được sao?"
Giọng Arnold đầy bất an. Hiếm hoi lắm việc chỉ dạy mới diễn ra suôn sẻ, giờ mà tất cả đều đổ sông đổ biển thì anh thật sự không chịu được. Lalasik thản nhiên nhún vai.
"Vừa nãy ta không nói rồi sao? Chỉ có thể phó mặc cho số phận thôi."
"Sa, sao lại như vậy..."
"Hay là ngươi có suy nghĩ gì? Để thắng trận chiến này, ngươi có bằng lòng rút kiếm ra giúp đỡ không? Chỉ với chút tài năng cỏn con của ngươi?"
Lời nói của Lalasik khiến Arnold lộ ra vẻ tức giận, nhưng cô ấy nói đúng. Ngay cả khi anh ta ra trận, tình hình cũng sẽ không thay đổi gì. Có lẽ chỉ là thêm vài xác chết của ma nhân thôi. Không chừng cũng có thể chỉ đơn thuần là thêm một xác chết của thú nhân.
Lalasik nhìn Arnold đang nghiến chặt răng đầy bất mãn, bất lực lắc đầu.
"Tuy nhiên, mặc dù không thể hoàn toàn ngăn họ khai chiến, nhưng về mặt lý thuyết thì có thể trì hoãn chiến tranh xảy ra."
"Có, có cách đó sao?"
Arnold cũng cố gắng suy nghĩ, nhưng dường như không tìm được câu trả lời nào tốt, vẻ mặt kinh ngạc hiện rõ trên khuôn mặt anh. Chỉ có Muir là luôn nhìn chằm chằm Hiiro.
"Có chứ. Và nếu suôn sẻ, còn có thể khiến cả hai bên gần như── không sứt mẻ một sợi lông."
"Vậ, vậy đó là cách gì?"
"Không phải đã nói rồi sao? Chỉ là về mặt lý thuyết..."
"Ể?"
"Ta không nghĩ cách đó có lợi cho cả hai bên, và cũng không nghĩ thật sự có ai có thể làm được."
Arnold nhìn Lalasik đặt tay lên cằm suy nghĩ, nghiêng đầu đầy khó hiểu.
"Rốt, rốt cuộc là cách gì?"
"Ừm? Thằng nhóc bên kia đã biết rồi sao?"
Hiiro xuất hiện trong tầm mắt của Lalasik. Thái độ của Hiiro vẫn khó chịu như thường lệ, anh chỉ nói một câu "Phải đó" sau đó, câu trả lời khẳng định này khiến miệng Arnold há hốc.
"Ồ."
Lời nói của Hiiro khiến mắt Lalasik sáng rực.
"Hi, Hiiro thằng nhóc này, thậ, thật sự biết sao?"
"Phải nói là chuyện nhỏ nhặt thế này ai cũng biết chứ? Chú ngủ đến đần rồi à?"
"A ha ha ha ha ha! Arnold, bị một đứa nhỏ hơn mình nói vậy, thật mất mặt."
"Ư ư ư ư ư... A! Thật là! Đủ rồi! Nói cho tôi biết đi!"
Hiiro nhìn vào mắt Muir. Cô bé nuốt ực một ngụm nước bọt. Rất có thể cô bé đã nghe nói từ tiên nữ Olen. Hiiro cảm thấy ý của cô bé là muốn hỏi Hiiro, để xác nhận lại một lần nữa.
"Thằng nhóc, nói thử xem. Rồi ta sẽ nói cho ngươi biết ngươi nói có đúng hay không."
Lalasik nở một nụ cười đáng ghét, dò xét nhìn Hiiro. Ánh mắt đó khiến Hiiro cảm thấy rất khó chịu. Nhưng cứ im lặng mãi như vậy, ánh mắt của Arnold và những người khác cũng rất phiền phức. Thế là anh ta đành chịu, quyết định nói rõ ràng.
"...Thôi, nghe cho rõ đây, cách đó chính là────────"
※
Vài ngày trước khi Hiiro và những người khác đến 【Passio】, khắp đất nước 【Ma Quốc Haos】 đều tràn ngập một bầu không khí căng thẳng. Tất cả là vì lá thư mà 'Thú Nhân Tộc' đã gửi đến trước đó.
Trong thư viết rằng đã quyết định khai chiến. Tức là── tuyên chiến.
Từ ban công Ma Vương Thành nhìn xuống, có rất nhiều binh lính đang xếp đội hình, tiến hành diễn tập. Người đang đau khổ nhìn những người đang luyện tập chuẩn bị ra trận là chủ nhân của Ma Vương Thành này, quốc vương của 【Ma Quốc Haos】── Ibeyam Gran Ali Ibnin.
Mái tóc vàng óng mượt mà được chăm sóc cẩn thận bay trong gió, ngũ quan tinh tế vẫn còn chút nét trẻ thơ vì buồn bã mà méo mó, hàm răng cũng nghiến chặt. Kiria, người tâm phúc vẫn lặng lẽ đứng sau lưng cô, bình tĩnh lên tiếng:
"Như vậy có được không?"
"............"
"Cứ tiếp tục như vậy, nhất định sẽ biến thành một cuộc chiến tiêu diệt."
"Ta biết!"
Ibeyam nghe lời Kiria nói, kèm theo vài phần tức giận, lớn tiếng đáp. Nhưng mọi chuyện đã phát triển đến mức này, cô cảm thấy mình dường như đã bất lực.
"Không ngờ... Thú nhân lại hành động nhanh đến vậy..."
"Không, tất cả đều nằm trong dự liệu của tôi."
"Ưm..."
Trong suốt thời gian qua, Ibeyam không phải là không có bất kỳ hành động nào. Cô cũng từng gửi nhiều bức thư viết tay, giống như đối xử với 'Nhân Giới', nhưng không được chấp nhận. Là một trong những biện pháp, cô thậm chí còn nghĩ đến việc dâng cả đầu mình, nhưng những người bạn đồng hành của cô lại nói rằng dù cô có làm vậy thì thú nhân cũng sẽ không dừng lại.
Vì vậy, cô mới tìm những cách khác, hy vọng ít nhất có thể thiết lập đối thoại với nhau, nhưng tất cả các biện pháp đều trở nên vô ích.
"Tại sao... phải phát động chiến tranh..."
"Có lẽ vì đó là hình thức thuyết phục nhất chăng."
"Thuyết phục cái gì chứ! Tại sao cứ phải dùng sức mạnh để phân định cao thấp! Sức mạnh thứ đó, lẽ dĩ nhiên vốn dĩ có mạnh có yếu. So với những thứ đó, thảo luận bằng ngôn ngữ mà tất cả mọi người đều bình đẳng sở hữu mới là cách tốt nhất, không phải sao! Quan trọng nhất là không cần đổ nửa giọt máu!"
"............Khó nói lắm."
"Ngươi nói... cái gì?"
Sự phủ nhận cực kỳ bình tĩnh của Kiria khiến cô trợn tròn mắt.
"Ngôn ngữ... quá nhẹ."
"──!"
"Quả thực ngôn ngữ có thể nói là thứ mà tất cả mọi người đều bình đẳng sở hữu. Nhưng, cái gọi là ngôn ngữ, ban đầu vốn là thứ trống rỗng."
"Trống rỗng...?"
"Đúng vậy. Khi chúng ta trao cho thứ trống rỗng này trọng lượng, ngôn ngữ mới bắt đầu mang tính thuyết phục. Đây chính là sức mạnh của ngôn ngữ, không chỉ là đôi tai, thậm chí có thể trở thành lưỡi dao khắc nội dung vào trong tâm trí. Nhưng, Bệ hạ có sở hữu ngôn ngữ đủ trọng lượng để tránh được chiến tranh không?"
"Chuy, chuyện này thì..."
"Nếu những lời này xuất hiện trong một thế giới hòa bình không có chiến tranh, dùng để ứng dụng trong các cuộc đàm phán thương mại, có lẽ nhờ Bệ hạ ngài cũng có thể thành công."
"............"
"Nhưng, đây là chiến tranh. Con người sẽ chết. Không phải chuyện nhỏ như làm ăn buôn bán, e rằng đây là chuyện quan trọng nhất."
"Ưm..."
"Ngài làm Ma Vương chưa lâu. Hơn nữa, cũng là sự thật rằng có rất nhiều ma nhân muốn kế thừa di chí của tiên vương. Chúng ta vốn dĩ là một chủng tộc hiếu chiến với lòng tự tôn mạnh mẽ. Ngài có sở hữu ngôn ngữ có thể khuyên nhủ những người này, và còn có thể làm dịu đi cơn giận hoặc hận thù của phe đối lập không──"
"Đủ rồi..."
Ibeyam nghiến chặt răng. Bàn tay nắm chặt quá mạnh, móng tay cào rách da, máu nhỏ giọt xuống.
"Ta chỉ là... không muốn làm hại bất cứ ai. Tất cả mọi người trong 'Ma Nhân Tộc' đều là gia đình của ta. Mà những thành viên gia đình này lại phải đi tranh đấu với người khác, ai mà vui vẻ được chứ... Nhưng ta.................. lại bất lực..."
Cô nhắm chặt hai mắt, một dòng nước mắt trong veo chảy dài. Mặc dù là quốc vương của đất nước này, cô cảm thấy mình bất lực đến mức đáng kinh ngạc. Hơn là không cam lòng, phần lớn là sự tức giận đối với chính bản thân mình.
"Vậy thì hạ vũ khí, đầu hàng toàn diện sao?"
"...Đầu, đầu hàng?"
"Có lẽ 'Thú Nhân Tộc' có thể lĩnh hội được ý định thực sự của Bệ hạ cũng không chừng."
Câu nói này nghe thật hấp dẫn, nhưng Ibeyam lại bất an nhíu mày.
"Nhưng, nếu làm như vậy, chiến tranh vẫn không dừng lại, chúng ta sẽ bị diệt vong trong tình trạng không có kế sách nào sao?"
Một khi đầu hàng toàn diện, để chứng tỏ thành ý, Ma Vương và các sĩ quan chính sẽ bị bắt giữ. Sau đó phong ấn sức mạnh của họ, tạm thời giam giữ trong nhà tù và cuối cùng mới quyết định cách xử lý. Đây là tình huống chung.
Nếu mọi chuyện diễn biến theo hướng tốt, có lẽ có thể tránh được việc 'Ma Nhân Tộc' bị tiêu diệt hoàn toàn. Nhưng dù vậy, những người bị bắt giữ rất có thể sẽ bị giết.
Đặc biệt là 《Ma Vương Trực Thuộc Hộ Vệ Đội》, sức mạnh quá mức mạnh mẽ, để họ sống chỉ càng trở thành mối họa tâm phúc. Để họ chịu trách nhiệm, hoặc là có ý nghĩa giết gà dọa khỉ, họ có thể sẽ bị giết.
Nhưng nếu không đầu hàng, chiến tranh sẽ bùng nổ, dù cuối cùng có thắng đi chăng nữa, cũng sẽ đổ rất nhiều máu. Hơn nữa, ngay cả khi đầu hàng, cũng có thể đối phương sẽ không dễ dàng chấp nhận. Lịch sử tiêu cực này cứ lặp đi lặp lại. Nghĩ đến đây, dù tiến một bước hay lùi một bước, đều phải trả cái giá tương ứng.
"Với thân phận của Kiria, quả thật là quá nhiều lời rồi. Xin ngài hạ lệnh giáng phạt."
"Không cần... Kiria chỉ đang nói những điều đúng đắn thôi. Không nên bị phạt."
"...Vậy thì xin phép tôi được nói lời cuối cùng."
"Ể?"
"Kiria sẽ theo Bệ hạ đến chân trời góc bể, thề cùng Ibeyam-denka sống chết có nhau."
"Kiria... Xin lỗi."
Kiria luôn ra tay giúp đỡ mình khi mình gặp khó khăn. Ibeyam thật sự rất cảm kích cô ấy.
(Thật mong có cách nào đó có thể kết thúc cuộc chiến này mà không làm hại bất cứ ai...)
Nhưng một cách tốt đẹp như vậy làm sao có thể tùy tiện tìm thấy được. Điểm này Ibeyam cũng hiểu rõ. Dù vậy, chỉ cần còn thời gian, cô vẫn muốn tiếp tục tìm kiếm.
"...Ta đi đến đó một chuyến."
"Cần phái người đi cùng ngài không?"
"Không cần, ta tự đi được rồi."
"Đã rõ. Trên đường xin ngài cẩn thận."
Ibeyam vỗ cánh đen trên lưng, nhẹ nhàng bay lên trời. Cứ thế rời khỏi lâu đài, bay về phía ngọn đồi nhỏ gần đó.
Trên đồi bao phủ khắp nơi những cánh đồng hoa, xa xa còn nhìn thấy biển, mỗi khi cô có phiền muộn, cô đều đến ngọn đồi này để làm dịu tâm trạng. Đây là nơi cô dùng để nghỉ ngơi.
Một vầng trăng lớn treo cao trên bầu trời nhìn xuống mặt đất, xung quanh còn vô số vì sao lấp lánh. Trên đồi có một tảng đá khổng lồ, cô luôn một mình ngồi trên đó trầm tư.
Ibeyam tùy ý hạ xuống tảng đá nằm ở điểm cao nhất trên đồi, ánh mắt nhìn về phía đường chân trời trải dài. Làn gió dịu mát lướt qua má, mái tóc dài bay nhẹ nhàng.
(Nếu có thể nghĩ ra cách tránh được chiến tranh...)
Điều khiến cô bận tâm nhất vẫn là làm sao để đồng bào mình không bị tổn thương. Hơn nữa, nếu có thể, ngay cả với các chủng tộc khác, cô cũng không muốn làm hại họ. Cô không tin rằng trong một thế giới mà mọi người làm hại lẫn nhau, họ có thể đạt được hòa bình thực sự.
Mặc dù các gia thần luôn phủ nhận cô, cho rằng suy nghĩ của cô quá ngây thơ. Nhưng cô không tin vào hòa bình được xây dựng trên tiền đề làm hại người khác, và cũng không muốn tin. Nếu có thể, cô hy vọng mọi người có thể nắm tay nhau, xây dựng một thế giới mà mọi người có thể nhìn nhau mỉm cười. Có lẽ đó là một lý tưởng xa vời, nhưng cũng là hy vọng mà cô không thể hoàn toàn từ bỏ.
"Haizz... Như vậy không được rồi..."
Vẻ mặt ẩn chứa nỗi buồn, vài tiếng thở dài thoát ra từ miệng. Hương hoa ngào ngạt thật dễ chịu, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy như bị một sợi xích có gai trói chặt.
Khi cô bất lực muốn quay về thành, cô nhìn thấy phía trước tầm mắt đột nhiên trôi nổi rất nhiều quả cầu ánh sáng. Cô lập tức cúm người xuống cảnh giác.
Đó là── những tiên nữ. Cô ấy từng nhiều lần thấy các tiên nữ xuất hiện trong vườn hoa này vào lúc nửa đêm. Với bản tính cảnh giác cao, hễ vừa phát hiện Ibeyam là họ sẽ lập tức bỏ chạy. Có vẻ như bây giờ họ vẫn chưa nhận ra cô ấy. Nghe nói nếu đối tượng là người thú thì họ sẽ không cảnh giác đến mức này...
Có tổng cộng ba tiên nữ. Cả ba đều có vẻ ngoài tương tự nhau, nhưng màu tóc thì lại khác. Nghe kỹ thì họ đang vui vẻ trò chuyện bằng giọng the thé.
"Không khí ở đây thật trong lành~ Thật trong lành~"
"Ừm ừm, hương hoa cũng thật tuyệt! Thật tuyệt!"
Ba tiên nữ nói vậy, vui vẻ bay lượn. Bỗng nhiên một trong số họ dừng lại và nói:
"À, đúng rồi, có thể gặp lại con người đó không? Gặp lại không?"
"Ơ~ Con người mà cậu nói là ai thế~? Là ai thế~?"
"Con người mặc đồ đỏ~ Con người mặc đồ~ đỏ."
"À à~ Olen thích anh ấy lắm~ Thích anh ấy lắm~"
"Không phải! Mẫu thân đại nhân cũng rất thích anh ấy! Cũng rất thích anh ấy!"
"Ừm ừm, nhưng quả thực là một con người thú vị! Con người thú vị!"
Ibeyam lắng nghe những lời của họ, trong lòng cảm thấy kinh ngạc tột độ. Bởi vì tiên nữ về cơ bản sẽ không xuất hiện trước mặt con người, vậy mà giờ đây họ lại đang nói chuyện về việc thích một con người.
Hơn nữa, Ibeyam cũng biết, sự tồn tại mà họ gọi là Mẫu thân đại nhân chính là Nữ hoàng tiên nữ. Cô ấy bắt đầu cảm thấy hứng thú với con người có thể khiến các tiên nữ yêu thích đến vậy.
"Hơn nữa~ về chiến tranh, anh ấy cũng nói những điều rất lợi hại đấy! Rất lợi hại đấy!"
"Đúng vậy~ Là cuộc chiến giữa người ma và người thú phải không? Chiến tranh phải không?"
Ibeyam nghe thấy từ "chiến tranh", trong lòng khẽ "Ơ?".
"Không ngờ~ lại có thể nghĩ ra cách đó để ngăn chặn chiến tranh~ Olen đắc ý lắm! Đắc ý lắm!"
Ibeyam vô thức nhoài người ra, cố gắng không bỏ lỡ bất kỳ câu nào của họ.
(Cái cách ngăn chặn chiến tranh đó là gì?)
Mặc dù cô ấy rất nghi ngờ liệu có thực sự tồn tại phương pháp như vậy hay không, nhưng có một sự thôi thúc khiến cô ấy muốn biết bằng mọi giá.
"Ừm ừm, bởi vì~ không ngờ──────"
Khi nghe thấy câu đó, Ibeyam không kìm được mà đứng bật dậy.
"Đó là phương pháp gì?"
Vô tình hỏi to lên vì quá nhập tâm.
"Oa! Ai thế ai thế~!"
"Có người~! Chạy mau! Chạy mau!"
Cô ấy nhìn thấy các tiên nữ sắp bỏ chạy khỏi hiện trường.
"À, đợi đã! Cái phương pháp đó──"
Cô ấy vốn định hỏi ai đã đề xuất phương pháp đó nên mới bắt chuyện với họ, nhưng các tiên nữ đã biến mất không còn dấu vết. Ibeyam đứng trên tảng đá, cúi nhìn vườn hoa vắng vẻ không một bóng người, hai tay siết chặt.
Đôi mắt xanh biếc của Ibeyam, vốn vẫn còn vương vấn sự bất an cho đến tận bây giờ, bỗng phát ra ánh sáng mạnh mẽ, trong mắt ánh lên sự quyết tâm. Ibeyam một lần nữa gật đầu mạnh về phía đường chân trời.
Rồi lập tức trở về thành, đi gặp Kiria. Kiria thấy vẻ do dự trên mặt Ibeyam đã tan biến hoàn toàn, hơi ngạc nhiên, nhưng lập tức chỉnh lại thái độ của mình, hỏi:
"Đã quyết định rồi sao?"
"Đúng vậy, 'Ma tộc' sẽ do tôi bảo vệ! Kiria, tôi mong cô có thể giúp tôi một tay."
"…………Tuân lệnh."
Trong mắt Ibeyam tồn tại một ý chí mạnh mẽ.
(Đây có lẽ là sự mặc khải từ thượng thiên. Nếu đã vậy, mình chỉ có thể hạ quyết tâm và hành động!)
Thời gian đã bắt đầu trôi chảy thì không thể dừng lại được. Lúc này, điều mình có thể làm chỉ là kiên trì ý chí của bản thân trong dòng thời gian đang trôi chảy này. Đây là phán đoán mà Ibeyam đã đưa ra.
"Không thể để người khác sát hại người thân của mình!"
Ibeyam nói với Kiria rằng phải lập tức khởi hành đến một nơi, và khẩn trương đi đến đó. Kiria cũng theo sau.
※
"...Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Người mở miệng hỏi với vẻ ngạc nhiên tột độ là Akivenus Li Recis Fenix, thành viên của "Đội hộ vệ trực thuộc Ma vương" của [Ma quốc Haos], có địa vị tương đương "Vị trí số một". Anh ta để mái tóc dài màu đỏ rực rỡ lay động, quay đầu nhìn Ibeyam đang đi vào phòng mình.
Ibeyam hổn hển, nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ của Akivenus.
Akivenus dễ dàng suy đoán rằng cô ấy đến tìm mình, nhưng lại không có chút manh mối nào về mục đích của cô ấy. Ibeyam điều chỉnh lại hơi thở, ngẩng đầu lên. Akivenus nhìn ánh mắt của cô ấy, khẽ nheo mắt lại. Anh ta phán đoán cô ấy chắc hẳn có điều gì quan trọng muốn nói.
"...Akivenus, tôi có việc muốn nhờ anh."
Ibeyam đối diện với Akivenus, còn Kiria đứng hầu bên cạnh cô ấy.
(...Mặc dù vẫn còn chút do dự, nhưng ánh mắt này chắc hẳn là đã hạ quyết tâm rồi.)
Anh ta đọc được ánh sáng quyết tâm trong mắt Ibeyam. Và anh ta có thể chắc chắn rằng đó là chuyện liên quan đến chiến tranh.
"Chuyện gì?"
"Đó là──────"
Akivenus im lặng lắng nghe cô ấy giải thích. Mặc dù không biểu lộ ra mặt, nhưng trong lòng anh ta vô cùng kinh ngạc. Không ngờ lại có thể nghe được những lời như vậy từ miệng cô ấy.
(Thì ra là vậy, đây là nỗ lực lớn nhất mà Bệ hạ có thể làm được... là chuyện như vậy sao.)
Anh ta nghĩ vậy, không kìm được mà bật cười. Cái kết luận sau khi vật lộn đau khổ bấy lâu lại là thế này ư, quả thực quá ngây thơ, khiến anh ta không nhịn được cười.
(Ừm, nhưng nên nói là rất đúng phong cách của Bệ hạ sao?)
Akivenus nghĩ rằng cách làm này cũng là một cách.
(Chỉ cần vì bảo vệ mọi người thì không màng thể diện... sao?)
Akivenus rất rõ đây vừa là điểm mạnh vừa là điểm yếu của cô ấy. Từ khi cô ấy còn nhỏ cho đến bây giờ khi cô ấy đã trưởng thành, chỉ có điểm này là không hề thay đổi. Hơn nữa, đây cũng là một trong những sức hút khiến cô ấy thu hút mọi người.
Chỉ là cô ấy hôm nay lại trở nên như vậy, những người xung quanh cũng phải chịu trách nhiệm. Akivenus cũng cảm thấy mình có trách nhiệm.
"Akivenus, anh nghĩ sao?"
Đó không phải là vẻ mặt cho rằng "cách làm của mình là đúng". Mà là câu trả lời mà cô ấy tìm thấy để thực hiện niềm tin của mình. Vì vậy, Akivenus cũng nghiêm túc trả lời:
"Dù có dùng phương pháp của Bệ hạ, cũng không thể giải quyết bất cứ điều gì."
"Dù vậy, tôi đã quyết định rồi."
Akivenus nhìn lại vào mắt cô ấy một lúc lâu, cảm thấy nói thêm cũng vô ích.
(Thú vị. Phía trước câu trả lời mà Bệ hạ đưa ra, kết quả như thế nào sẽ chờ đợi cô ấy đây? Quan sát cũng là một niềm vui.)
Đây quả thực là một nước cờ mạo hiểm, nhưng cũng khiến người ta muốn xem kết quả tiếp theo mà câu trả lời này sẽ mang lại.
"Vậy thì Bệ hạ hãy ra lệnh đi."
Ibeyam nghe anh ta nói vậy, kinh ngạc hít một hơi lạnh.
"Bệ hạ là Ma vương đấy."
"…………Tôi biết rồi. Akivenus, nghe lệnh!"
Akivenus bỗng mỉm cười một cái, rồi lập tức thu lại nụ cười, quỳ xuống đáp:
"Tuân lệnh."
Tiếp theo không chỉ "Thú tộc", mà cả "Ma tộc" cũng sẽ sợ mất mật cho xem. Akivenus nghĩ đến đây, không kìm được mà bật cười.