Konjiki no Wordmaster

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

(Đang ra)

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

Riku Nanano

Đây là câu chuyện về những ngày tháng ngắn ngủi nhưng đầy đậm nét—khi chúng tôi vẫn còn là những chồi non, mới bắt đầu chặng đường của mình.

42 84

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

383 1834

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

611 2325

Đừng có mơ! Tôi đâu phải quỷ gợi tình!

(Đang ra)

Đừng có mơ! Tôi đâu phải quỷ gợi tình!

Nora Kohigashi

Khi phát hiện những quyền năng rực lửa vụt bừng thức tỉnh—hoàn toàn trái ngược với “bộ mặt thiên thần” thường ngày—Liz chỉ biết tự hỏi: “Chuyện gì đang xảy ra với mình đây?” Thế rồi cô mới vỡ lẽ một c

48 403

Huyết Chi Thánh Điển

(Đang ra)

Huyết Chi Thánh Điển

咯嘣

Đây là một huyền thoại thuộc về huyết tộc...

119 1153

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

10 36

Tập 02 - Chương 01: Thiếu nữ bí ẩn

Thiếu nữ bí ẩn

Thấy đứa bé đột nhiên rơi vào suối nước nóng, cả ba người đều lộ vẻ mặt không hiểu.

"Này, này, cứ để mặc thế này có ổn không?"

Arnold nhìn đứa bé bất động, lo lắng nếu đối phương cứ tiếp tục úp mặt xuống nước thì có khi sẽ chết ngạt mất.

Anh ta liếc nhìn Hiiro, muốn biết cậu có phản ứng gì không.

"Phù~"

Chỉ thấy Hiiro vẫn như không có chuyện gì xảy ra, tự mình ngâm mình trong bồn tắm.

"Này này! Sao cậu lại coi thường vậy!"

Hét lớn như vậy có lẽ là phản ứng bình thường. Trong tình huống này mà Hiiro vẫn dửng dưng không thèm để ý, chắc chắn mới là người khiến người khác không chịu nổi.

"Này, Hiiro!"

"Lắm lời, phải làm sao thì cứ để chú quyết định đi. Tôi chỉ muốn tận hưởng suối nước nóng cho thật đã thôi."

"Cậu, cậu cái thằng nhóc này... thật là..."

Arnold giật giật khóe miệng, ủ rũ lẩm bẩm một câu "lúc nào cũng thế này". Sau đó, tầm mắt lại quay về phía suối nước nóng.

"Hết cách rồi, không thể để mặc đứa bé này thế này được, Muir, lại đây giúp chú một tay."

"À, ừm!"

"Tóm lại, cây giáo này vướng víu quá. Yo, ồ ồ, khá nặng đấy chứ. Muir, giúp chú cầm một chút."

Nói rồi, anh ta nhấc cây trường thương khỏi tay đứa bé, đưa cho Muir.

"Cái này nặng lắm, cẩn thận mà cầm nhé."

"Vâng!"

Dù nhỏ nhắn, Muir dù sao cũng là một Thú nhân, sức lực cũng khá lớn, nếu chỉ là vác một cây trường thương thì đối với cô bé không là gì. Tuy nhiên, ngay cả cô bé cũng cảm thấy nặng nề khi nhận lấy cây trường thương.

Để không làm rơi cây trường thương, Muir vừa cẩn thận giữ chặt, vừa ngạc nhiên nghĩ: Thể hình nhỏ bé như vậy mà lại có thể dùng cây trường thương nặng thế này.

Mặc dù chưa nhìn thấy mặt đứa bé, nhưng từ mái tóc dài, trang phục trên người và chiều cao tương đương với mình, Muir đoán đó chắc là một cô bé.

Arnold ôm lấy đứa bé từ hai bên nách, kéo ra khỏi suối nước nóng, giúp đứa bé từ tư thế nằm sấp chuyển sang nằm ngửa. Cứ như vậy, cuối cùng anh ta cũng nhìn rõ được diện mạo của đối phương.

"Ồ, quả nhiên là một cô bé."

Từ vẻ ngoài, tuổi tác cô bé tương đương với Muir, mái tóc vàng dài đến eo được tết bím thả sau lưng, là một thiếu nữ đáng yêu.

Chùm tóc trên đỉnh đầu dựng lên như ăng-ten, lắc lư qua lại, ngay cả Muir cũng thấy cô bé thật dễ thương.

Đồng thời, khi nhìn rõ toàn thân thiếu nữ, Muir không khỏi hít một hơi lạnh, ngưỡng mộ nhìn cơ thể của cô bé.

Ngực đầy đặn, tay chân và eo thon thả, làn da trắng mịn, cùng với ngũ quan đoan chính của một mỹ nữ. Tất cả đều là những thứ Muir ao ước có được.

Nhìn vóc dáng hoàn toàn khác biệt của cô bé so với mình, Muir bỗng thấy một nỗi buồn dâng trào. Rõ ràng trông tuổi tác cũng tương đương... Đặc biệt là bộ ngực của cô bé, thật sự là không công bằng.

"Hừ, là con gái à."

Đột nhiên nghe thấy câu nói này, Muir quay đầu lại, là Hiiro.

"Á, á!"

Vì Hiiro trên người chỉ quấn một chiếc khăn ngang eo, tư thế để trần nửa trên khiến Muir đỏ mặt quay lưng đi.

(Gần, gần quá!)

Hoàn toàn không nhận ra sự bối rối của Muir, Hiiro chỉ liếc nhìn thiếu nữ đang nằm đó, rồi đi về phía đống đá nơi cậu để quần áo. Xem ra, cậu đã tận hưởng suối nước nóng thỏa thích rồi.

Có lẽ nhận ra sự ngượng ngùng của Muir, Arnold dùng giọng an ủi nói với cô bé:

"Bất, bất kể thế nào, chú cũng đi thay quần áo trước đã."

"Ưm... vâng."

Trước tiên xác nhận xem thiếu nữ đó còn sống không, thấy cô bé vẫn còn thở, liền để cô bé nằm nguyên tại chỗ, ba người liền đi thay quần áo.

Sau khi thay quần áo quay lại, thiếu nữ vẫn nằm ở đó. Hiiro, với vẻ mặt sảng khoái, cúi đầu nhìn thiếu nữ hỏi:

"Cậu định làm gì?"

"Ưm~ Cứ để thế này hình như không ổn lắm~ Có thể sẽ có quái vật chạy tới..."

"Nói, nói cũng đúng, phải tìm cách gọi cô bé dậy thôi."

Muir lại một lần nữa đánh giá thiếu nữ. Bộ quần áo cô bé mặc, nên nói là kiểu áo hở eo ư, tóm lại là chỉ có áo ngực và quần short, một bộ đồ thoải mái.

Trên cổ đeo một chiếc vòng cổ màu đen, ngang eo quấn một mảnh vải mỏng che được quần short.

Nói đến cây giáo đó, người mang một cây trường thương lớn như vậy rất có thể là một nhà mạo hiểm.

Nói vậy thì chắc hẳn phải có thực lực nhất định. Tuy nhiên, có lẽ lo lắng nếu không đánh thức cô bé mà cứ thế rời đi, nhỡ cô bé gặp chuyện không may, mình sẽ cảm thấy lương tâm cắn rứt, Arnold vỗ vỗ má cô bé.

Muir nhìn về phía Hiiro đang đứng cạnh.

"Không, không sao chứ?"

"Ai mà biết được. Xem ra không có vết thương bên ngoài, chắc không đến nỗi chết đâu..."

"Nhưng mà, nhìn cô bé mang cây giáo lớn thế kia, có khi là nhà mạo hiểm gì đó... ừm?"

Muir, với ánh mắt quay trở lại thiếu nữ, lộ vẻ mặt nghi ngờ. Arnold đang đánh thức thiếu nữ, dường như đang làm một hành động khiến cô bé khó hiểu.

Ban nãy chỉ dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vỗ má thiếu nữ, bây giờ không hiểu sao lại bắt đầu dùng đầu ngón tay chọc chọc má thiếu nữ, vẻ mặt có vẻ rất vui thích.

Điều khó hiểu nhất là trên mặt Arnold nở một nụ cười rạng rỡ.

"Chú, chú ơi...?"

"Hả! À! Không, không có gì cả! Chú tuyệt đối không phải đang tận hưởng sự mềm mại đàn hồi của khuôn mặt này... Á!"

"Chú ơi..."

Thấy thái độ của Arnold càng nói càng rối, Muir bỗng cảm thấy một nỗi buồn. Còn Hiiro thì.

"Gì vậy? Đây là hiện trường vụ án sao?"

"Đâu phải! Đây, đây chỉ là không kìm được... Húi chà! Muir, tin chú đi!"

"Ưm, ừm... Cháu, cháu tin... ừm, cháu tin chú... được không?"

"Tôi, tôi, tôi đúng là đồ khốn nạn!"

Thấy Muir cố gắng quan sát thái độ của mình, có lẽ cảm thấy mình quá hèn nhát, Arnold liền chuồn mất hút không biết đi đâu.

"Chú, chú ơi?"

"Kệ chú ấy, lát nữa là về thôi. Vấn đề là cô nàng này, cá nhân tôi thì chẳng bận tâm nếu cứ để mặc vậy."

"Sao, sao có thể như vậy!"

"............Thôi, nếu đã vậy thì mau đánh thức cô bé dậy đi."

"Ơ... nhưng mà phải đánh thức bằng cách nào..."

Muir vừa lộ vẻ mặt bối rối, liền nghe thấy tiếng thở dài của Hiiro.

Hiiro dường như đang nóng lòng muốn đi tìm nguyên liệu thượng hạng đặc biệt, nhưng nếu cậu và Muir không nhanh chóng hành động thì cũng chẳng giúp ích được gì. Vì vậy, Muir không biết phải làm sao.

Chỉ có Arnold biết nguyên liệu ở đâu, và chú ấy chắc chắn sẽ không chọn bỏ lại cô bé này. Nói cách khác, Hiiro cũng phải đợi cô bé này tỉnh dậy mới có đồ ăn.

"...Thật hết cách rồi."

Hiiro đến gần thiếu nữ đang nằm đó, đưa ngón tay về phía mặt cô bé.

"Hiiro, Hiiro-san?"

Không biết ý đồ của Hiiro là gì, Muir lên tiếng hỏi.

"Không sao đâu, em cứ ngoan ngoãn nhìn là được. Tôi sẽ gọi cô nàng này dậy."

Okamura Hiiro không phải là cư dân của dị thế giới 【Idia】 này. Cậu là một người Nhật Bản. Một ngày nọ, khi từ sân thượng trường học trở về lớp, cậu gặp bốn người bạn cùng lớp trong phòng học.

Lúc đó, dưới chân bỗng nổi lên một ma pháp trận đã từng thấy trong trò chơi điện tử. Sau đó, trước mắt trắng xóa, cậu mất ý thức. Khi tỉnh lại, cảnh tượng trước mặt đã là một nơi chưa từng thấy bao giờ.

Hiiro đã được triệu hồi đến 【Idia】. Tuy nhiên, đây không phải là một sự triệu hồi đơn thuần.

Thì ra, Vương thất 'Nhân tộc' ở đây, để cứu vớt thần dân khỏi mối đe dọa của 'Ma nhân tộc' và 'Thú nhân tộc', dường như đã triệu hồi Dũng giả.

Tuy nhiên, theo tài liệu, Dũng giả được triệu hồi chỉ nên có bốn người.

Ở thế giới này, chỉ cần lẩm nhẩm 《Trạng thái》, trước mắt sẽ hiện ra 《Trạng thái》 của bản thân như màn hình trò chơi, trong đó có một ô được đánh dấu là 《Danh hiệu》.

Bốn người khác cùng được triệu hồi với Hiiro, danh hiệu đều là 《Dũng giả》.

Duy nhất trong ô danh hiệu của Hiiro, hiện lên dòng chữ 《Người bị liên lụy》 khiến người ta dở khóc dở cười. Xét theo tình hình, cậu chỉ là một người bình thường bị bốn Dũng giả kia liên lụy mà cùng được triệu hồi đến đây.

Tính cách của Hiiro ghét nhất bị lợi dụng, bảo cậu làm việc cho quốc gia đã tự ý triệu hồi mình, thật nực cười.

Vì vậy, khác với bốn Dũng giả, cậu quyết định sống sót một mình trong thế giới này.

Thế giới này tồn tại ma pháp, ma pháp phân biệt có tám thuộc tính: Hỏa, Thủy, Thổ, Phong, Lôi, Băng, Quang, Ám. Tuy nhiên, thuộc tính ma pháp của Hiiro lại là vô ──────── nói cách khác, là vô thuộc tính.

Tất cả những người vô thuộc tính đều được gọi là Pháp sư, có thể sử dụng ma pháp độc đáo, không có ngoại lệ.

Ma pháp cá nhân, ma pháp đặc biệt, ma pháp hiếm có... có rất nhiều cách nói, đơn giản mà nói, đó là ma pháp độc nhất vô nhị mà chỉ người đó mới có thể điều khiển, tổng hợp lại được gọi là ma pháp độc đáo.

《Ma pháp chữ viết》... đây chính là tên ma pháp độc đáo của Hiiro. Ma lực tập trung ở đầu ngón tay, dùng để viết chữ, hiệu quả ma pháp của chữ đó sẽ gây ra một hiện tượng nào đó. Đây chính là ma pháp của Hiiro.

Ví dụ, chỉ cần viết chữ '焰' (Viêm), có thể tạo ra lửa từ không có gì; viết chữ '浮' (Phù), vật thể sẽ bay lơ lửng; viết chữ '爆' (Bạo), sẽ gây ra một vụ nổ mạnh mẽ.

Đây gần như là một khả năng gian lận vô địch. Đương nhiên, không nhất thiết phải là chữ Hán, nhưng ý nghĩa của chữ Hán rõ ràng dễ hiểu, cũng dễ dàng phát huy hiệu quả hơn, nên Hiiro luôn sử dụng chữ Hán.

Và bây giờ, cậu muốn viết chữ '起' (Khởi) lên thiếu nữ đang nằm đó, đưa đầu ngón tay về phía cô bé ──────── khoảnh khắc tiếp theo, một chuyện không ngờ đã xảy ra.

Am!

"...Hả?"

Sự phát triển vượt ngoài dự đoán khiến Hiiro trợn tròn mắt. Muir cũng vậy, đứng cứng đờ bên cạnh há hốc miệng.

Tại sao hai người này lại rơi vào tình huống như vậy? Thì ra là thiếu nữ đang bất tỉnh kia, lại há miệng ngoạm trọn cả nắm đấm của Hiiro.

Am am am.

Kinh ngạc hơn nữa là, thiếu nữ trong trạng thái mất ý thức lại cử động miệng.

"Đau, đau lắm đấy! Buông ra đi, cô gái ăng-ten!"

Xem ra, Hiiro đã quyết định biệt danh của cô bé này trong lòng là "cô gái ăng-ten" rồi. Rõ ràng là Hiiro đã lấy cảm hứng từ kiểu tóc của cô bé để đặt tên.

Nghe thấy nắm đấm của mình bị cắn phát ra tiếng "cạch cạch" đáng sợ, Hiiro vừa nhịn đau, vừa cố sức muốn rút nắm đấm ra khỏi miệng cô bé, nhưng lại kéo theo cả đầu cô bé.

"Cô... nói gì cũng không chịu buông là sao! Này, buông ra! Nói là mau tỉnh lại đi đồ ngốc!"

Lúc này, lông mày cô bé khẽ động, như có phản ứng, mí mắt cũng từ từ nâng lên. Thấy cô bé dường như cuối cùng đã tỉnh lại, Hiiro cũng thở phào nhẹ nhõm.

"...Chào buổi sáng..."

"...Ai bảo cô chào thẳng thừng vậy."

Hiiro nói, khóe miệng không ngừng giật giật.

"Tóm lại cô mau buông ra đã."

"...?"

Thiếu nữ vẫn giữ nguyên tư thế, nghiêng đầu.

"Đủ rồi, mau mở miệng ra!"

"...Ưm? À~"

Thấy cô bé giả vờ mặt không cảm xúc mở miệng, Hiiro vội vàng rút tay ra. Trên tay quả nhiên để lại một vết răng rõ ràng.

"À, Hiiro-san? Anh không sao chứ?"

Muir khó khăn lắm mới cất lời. Tuy nhiên, Hiiro không trả lời, chỉ tự mình xoa xoa tay.

"...Hiiro?............Anh là ai vậy?"

"Tôi mới muốn hỏi cô là ai. Sao lại ăn tay người khác."

Tỏa ra bầu không khí khó chịu nhất có thể, Hiiro trừng mắt nhìn, nhưng thiếu nữ chỉ mặt không cảm xúc chớp chớp mắt.

"...Vì... rất thơm...?"

"Sao lại là câu hỏi vậy. Hơn nữa, tay tôi đâu phải thức ăn."

"Xin lỗi... Hiiro?"

"Đừng có tùy tiện gọi tên người khác, cô gái ăng-ten."

"............Không đúng."

"Hả?"

"Tiểu Vi gọi là Tiểu Vi."

"...À?"

Không khỏi hỏi ngược lại. Cô nàng này rốt cuộc đang nói gì vậy, hoàn toàn không hiểu.

"Cái, cái đó, Tiểu Vi chắc là tên của cô bé nhỉ..."

Muir xen vào hòa giải, nhưng thiếu nữ lại lắc đầu.

"Ưm... Tiểu Vi là Tiểu Vi, nhưng mà không chỉ có vậy... đúng không?"

"...Cô nàng này rốt cuộc đang nói gì vậy?"

"Em, em cũng không hiểu..."

Tóm lại, là một thiếu nữ từ đầu đến chân đều tràn ngập khí chất kỳ lạ. Nên nói là tùy tiện hay ngây thơ tự nhiên đây, tóm lại là khiến người ta khó mà nắm bắt được.

"Ý là Tiểu Vi không phải là Tiểu Vi?"

"Tiểu Vi là Tiểu Vi mà? Nhưng cũng gọi là Vika."

"...Ồ, hóa ra tên là Vika à! Vậy Tiểu Vi là biệt danh viết tắt à?"

"Ưm... Đáp án chính xác. Cho nên, xin hãy gọi tôi là Tiểu Vi............Bạn là ai?"

Vika nghiêng đầu, dường như lúc này mới nhận ra sự tồn tại của Muir.

"À, xin lỗi! Em, em tên là Muir! Muir Castorea!"

"Muir... Hiiro."

"Đã bảo đừng có tùy tiện gọi tên tôi rồi, cô gái ăng-ten."

Hiiro dường như vẫn còn oán hận vết răng trên tay. Chắc là rất đau.

"Xin lỗi... đã cắn tay anh."

"Không chỉ là cắn, cô căn bản là muốn ăn luôn rồi."

Bị nói vậy, thiếu nữ thất vọng cúi đầu xuống. Thấy cô bé như vậy, Muir vội vàng nói:

"Cái, cái đó, Hiiro-san, Tiểu Vi hình như đã biết hối lỗi rồi..."

Nói rồi, Muir khó xử ngẩng đầu nhìn Hiiro.

"...Phù, mà phải rồi, chú ấy chạy đi đâu rồi nhỉ?"

Những người kỳ lạ như vậy cứ giao cho Arnold đi, Hiiro nghĩ.

Lúc này, dường như tính đúng thời cơ, tiếng bước chân gấp gáp "đạp đạp đạp đạp đạp đạp" vang dội mặt đất truyền đến.

Arnold thở hổn hển chạy về, thấy Hiiro và những người khác, xác nhận thiếu nữ mà mình vừa giúp đã tỉnh lại, liền mỉm cười nói:

"Hú hú hú... Ồ! Em tỉnh rồi à, cô bé!"

"Chú, chú ơi! Phải rồi, đây là Tiểu Vi đó ạ. À, nhưng tên thật hình như là Vika."

"...Cứ gọi tôi là Tiểu Vi thôi."

"Thế à~ Gọi là Tiểu Vi à. Rất vui được gặp em, Tiểu Vi! Chú là Arnold Ocean!"

"Ưm... Rất vui được gặp."

"Mà nói đi cũng phải nói lại, tại sao em lại rơi xuống vậy?"

"Rơi xuống... Anh nói gì?"

Cô bé dường như không nhớ mình đã rơi vào suối nước nóng.

Gulu gulu gulu gulu...

Một tiếng kêu buồn bã giống như tiếng của một con thú non truyền vào tai mọi người. Đồng thời, Vika "bộp" một tiếng ngửa người ra sau ngã xuống đất.

"Này, này, em sao vậy? Tiểu Vi?"

Arnold gọi, Vika thì ấn bụng, nhếch mép.

"Bụng... đói rồi."

Hiiro và những người khác bất lực rũ vai.

Vika vì một mục đích nào đó đã đến ngọn núi 【Roki】 này, nhưng cái túi đựng lương thực không biết rơi ở đâu, khi đang lang thang đói bụng, bỗng bị một mùi hương nồng nặc thu hút.

Mặc dù đó là mùi của suối nước nóng gần đó, nhưng cô bé lại nghĩ là thức ăn nên cố gắng hết sức tiếp cận đây.

Không ngờ, thứ xuất hiện trước mắt lại chỉ là một hồ suối nước nóng. Tuyệt vọng, cô bé kiệt sức ngay tại chỗ, nên mới ngã từ tảng đá xuống như Hiiro và những người khác đã thấy.

"Mùm mùm... nhai nhai... am am..."

Còn bây giờ thì sao, cô bé đang chuyên tâm ăn lương thực Arnold dự trữ. Mặc dù vậy ────

"...Sao, sao lại đáng yêu thế này... đúng không?"

"Vâng, đúng vậy."

Nhìn cảnh cô bé ăn, khiến người ta liên tưởng đến một con vật nhỏ đang cố gắng ăn thức ăn.

Thấy vẻ này của cô bé, thật khó mà không cảm thấy được chữa lành, Muir và Arnold cùng nhìn cô bé, trong lòng dâng lên một sự ấm áp.

Còn Hiiro thì, cũng giống như Tiểu Vi, đang gặm thịt khô trong lương thực dự trữ của Arnold. Bởi vì thấy cô bé ăn ngon quá, không kìm được cũng muốn ăn một miếng.

"Cô nàng này cũng thật là... ăn mà cứ miễn cưỡng thế này... hoàn toàn là hai thái cực."

"Vâng, vậy ạ...?"

Muir dường như cũng có cảm giác này, chỉ là để không thất lễ mà thận trọng lựa chọn từ ngữ.

Một lúc sau, Vika đã ăn hết phần của mình, với ánh mắt chưa thỏa mãn nhìn về phía Arnold.

"Ưm... không, hết rồi..."

Nhìn chằm chằm...

"Không... vậy nên mới nói là hết rồi... được không?"

Nhìn chằm chằm...

"............Muir cứu chú!"

"Ơ ơ! Em, em cũng hết rồi mà! Hiiro-san!"

Vì Hiiro trên tay vẫn còn thịt khô, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía cậu.

"...Hả?"

Nhận ra ánh mắt của mọi người, Hiiro cứng đờ tại chỗ. Trong đó, đặc biệt là ánh mắt của Vika còn nồng nhiệt hơn những người khác. Hiiro liếc nhìn cô bé ──

"Tôi sẽ không cho cô đâu."

Không ngờ, cô bé lảo đảo đi đến bên cạnh Hiiro. Hiiro vẫn dửng dưng tiếp tục gặm thịt khô, nhưng cô bé lại dán mắt vào miếng thịt khô không rời, ánh mắt như muốn xuyên thủng miếng thịt khô, khiến người ta vô cùng đứng ngồi không yên.

"Này, cô gái ăng-ten, cô đi chỗ khác đi."

"...Tôi muốn ở đây."

"Bị người khác nhìn chằm chằm sao mà ăn ngon được, cô đi chỗ khác đi!"

Vika lắc đầu mạnh, kiên quyết từ chối.

Hiiro mất kiên nhẫn nhìn cô bé, dường như cảm nhận được ý chí mạnh mẽ của cô bé, bất đắc dĩ nhún vai, buông miếng thịt khô đang cắn trong miệng ra, đưa cho Vika.

"...Được không?"

"Ưm..."

Hiiro tội nghiệp, dường như đã hoàn toàn mất đi khẩu vị.

Vika nhìn chằm chằm vào tay Hiiro một lúc lâu, sau đó mới há miệng ăn miếng thịt khô. Thấy Hiiro dứt khoát bỏ qua thức ăn, Arnold kinh ngạc há hốc mồm.

"A...!"

Muir khẽ kêu lên, Arnold nghi hoặc nghiêng đầu hỏi:

"S, sao vậy?"

"Ơ? Không, không không không có gì! Không có gì hết!"

Muir vội vàng lắc đầu phủ nhận. Tuy nhiên, trong lòng cô bé đã nảy sinh một ý nghĩ khó lòng gạt bỏ.

(Đó là miếng thịt do anh, anh Hiiro cắn... Vậy không phải là gián, gián, gián, gián tiếp... A ưm...)

Lý do Muir kêu lên khác với Arnold, không phải ngạc nhiên vì Hiiro nhường thịt cho Vika, mà là kinh hãi vì Hiiro và Vika đã gián tiếp hôn nhau.

Mặc dù Hiiro và Vika dường như hoàn toàn không hề nhận ra, lồng ngực Muir vẫn nhói lên một trận.

Ánh mắt không tự chủ được mà lướt về phía môi Hiiro, trong khoảnh khắc, mặt Muir đột nhiên nóng bừng.

Để không ai phát hiện, cô bé dùng hai tay ôm lấy má, chỉ xoay tròn nhãn cầu lén nhìn Hiiro, thấy anh ấy cử động miệng nhai, cảm giác trái tim mình đang đập thình thịch không ngừng.

Thực tế, Hiiro không thể dễ dàng nhường thức ăn của mình cho người khác. Lần này anh ấy nhường thịt khô, có vài lý do.

Thứ nhất, nếu bây giờ ăn quá no, lát nữa sẽ không thể thưởng thức ngon lành những nguyên liệu thượng hạng khó khăn lắm mới có được.

Thứ hai, thịt khô thực ra không ngon đến vậy.

Thứ ba, Vika trông ngây thơ vô tội, trước một cô bé thuần khiết như trẻ con, không cho cô bé ăn dường như quá tệ.

Bị cô bé nhìn chằm chằm mãi cũng không dễ chịu gì, vừa nghĩ đến việc chỉ cần nhường thịt cho cô bé là có thể thoát khỏi ánh mắt đó, Hiiro liền dễ dàng đưa ra lựa chọn này.

Ăn xong, Vika nhìn chằm chằm vào anh.

"Ngon quá, cảm ơn anh Hiiro."

"Vậy thì tốt quá."

Thấy Hiiro đứng dậy ngay lập tức, Vika nghiêng đầu hỏi:

"...Anh đi đâu vậy?"

"Không liên quan đến cô bé."

Câu trả lời này cũng rất giống phong cách của Hiiro.

"Nói cho em biết đi mà?"

Tuy nhiên, phong cách của Vika dường như cũng cố chấp như Hiiro. Hiiro liếc mắt ra hiệu cho Arnold, ám chỉ anh ấy nghĩ cách. Không ngờ, người trả lời lại là Muir.

"À, ừm... Ba chúng tôi phải đi tiếp, Vika-chan đi du lịch một mình sao?"

"Em đang... tìm người. Đến đây cũng là nghe nói người đó từng đến đây."

"Tìm người? Có thể hỏi cô bé tìm ai không?"

Vika khẽ đứng dậy, giơ trường thương lên cho mọi người xem. Cây thương đó rõ ràng phải rất nặng, nhưng cô bé gái trông có vẻ nhỏ nhắn lại như thể chuyện đương nhiên, chỉ dùng một tay là có thể dễ dàng nhấc lên.

"Người đã làm ra cái này."

"Đây là... Nhìn kỹ thì quả thật là một cây trường thương rất uy phong nhỉ."

Ước chừng sơ bộ, cây thương này ít nhất cũng phải một trăm tám mươi centimet.

Cán thương được trang trí bằng những đường vân đỏ đen không đều, phần lưỡi thương được quấn vải bọc kín, không nhìn rõ hình dạng cụ thể. Dù vậy, cây thương này vẫn tỏa ra một khí chất uy nghiêm, cho thấy người chế tạo ra nó không phải kẻ tầm thường.

Phía đuôi thương có gắn một sợi xích dài khoảng hai mươi centimet, đầu dây nối với một vật hình búa tạ.

"Nó tên là 《Vạn Thắng Cốt Cơ》."

"Vạn Thắng Cốt Cơ... Tên của cây thương này lạ thật."

"...Vậy sao?"

"Mà này, cô bé mang theo một cây thương lớn như vậy đi lại chắc vất vả lắm nhỉ? Nó lại nặng nữa."

"Vika-chan là người có sức mạnh, không sao đâu, với lại... cái này sẽ nhỏ lại."

Nói đoạn, cô bé kéo sợi xích ở đuôi thương. Thế là, cán thương liền phát ra tiếng "kẹt kẹt" rồi ngắn lại. Ngược lại, sợi xích thì dài ra.

Có vẻ như, thân thương rỗng ruột, có thể chia cả cây thương thành ba phần, cất gọn vào trong, cuối cùng chỉ còn lại khoảng năm mươi centimet cán thương lộ ra ngoài.

"Woah~"

Muir không kìm được mà thốt lên kinh ngạc.

Chỉ là, nghe vậy thì trọng lượng cũng sẽ không thay đổi, để tránh sợi xích phát ra tiếng động, khi di chuyển đều phải dùng vải quấn cán thương lại, mang theo vẫn khá cồng kềnh.

"Người chế tạo ra cây thương này là một người như thế nào vậy?"

Muir nảy sinh sự tò mò về người đã làm ra cây trường thương đặc biệt này.

Thế là, Vika đặt trường thương xuống đất, dang hai tay giơ cao quá đầu.

Làm cử chỉ vẫy vẫy trước sau... giống như đôi tai đang rung rinh...

"Một người như thế này."

Ba người cứng đờ bất động như thể thời gian đã ngừng lại, nhưng Vika vẫn giữ nguyên tư thế vừa rồi, dùng tay mô phỏng đôi tai vẫy vẫy trên đầu.

"Không, không lẽ người đó là Thú nhân...?"

"Ừm... chính là người như vậy."

Có vẻ đúng là như vậy. Chỉ là không biết tại sao cô bé lại không dùng lời nói để giải thích, ba người khó hiểu nghiêng đầu. Trong đầu cô bé dường như có một thế giới mà ba người không thể hiểu được.

"V, vậy ra Vika-chan đang tìm người chế tạo ra cây thương này, và đối phương là một Thú nhân sao?"

"Ừm... đúng vậy."

Tuy nhiên, lúc này biểu cảm của Arnold và Muir trở nên có chút nghiêm túc căng thẳng. Thay cho Muir đang bắt đầu lộ vẻ sợ hãi, Arnold mở miệng với vẻ mặt nghiêm nghị:

"...Tại sao cô bé lại muốn tìm người đó?"

Nhất định sẽ muốn biết lý do. Bởi vì không biết mục đích cô bé tìm Thú nhân là gì? Không chừng cô bé cũng là loại người phản đối Thú nhân.

Tìm thấy rồi, liền giết đối phương. Arnold đã thấy quá nhiều người làm chuyện như vậy, Hiiro cũng biết thế giới này quả thật có tồn tại loại người đó.

Tuy nhiên, Vika vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, nói ra lời khiến Arnold kinh ngạc:

"Bởi vì... đó là ba."

"...............Cái gì?"

Việc lại biến thành câu trả lời như vậy, ngay cả Hiiro cũng không ngờ tới, tuy không đến mức kinh ngạc như Arnold, nhưng anh cũng không khỏi mở to mắt nhìn chằm chằm Vika.

(Ba? Ba có nghĩa là bố... phải không? Vậy ra, kẻ này đang tìm chính là bố ruột của mình, và người bố này lại là Thú nhân? Nếu vậy, cô bé ăng-ten này cũng là Thú nhân sao? Nhưng mà, cô bé đâu có tai thú... Không, khả năng không có huyết thống cũng rất cao nhỉ.)

Gần đây anh ấy từng gặp một cặp cha con không có huyết thống như vậy. Mấy ngày trước, khi Muir bị 《Thú Giam》 bắt cóc, bị bắt cùng cô bé là một cặp mẹ con Thú nhân.

Sau khi tốn công sức giải cứu họ, người tự xưng là bố cũng xuất hiện. Tuy nhiên, ông ấy thuộc 『Nhân tộc』, trước đây khi cứu mạng hai mẹ con, ông ấy đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên Thú nhân mẹ.

Sau khi hai người kết hôn, ba người thành một gia đình, ông ấy và đứa trẻ Thú nhân lại không có huyết thống. Với tiền lệ này, Hiiro nghĩ, không chừng tình huống của cô bé ăng-ten cũng như vậy.

Arnold dường như cũng có cùng suy nghĩ, nói ra nghi vấn:

"Này, Vika-chan, cô bé có huyết thống với bố mình không?"

"...? Tại sao lại hỏi chuyện này?"

Vika lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, nhưng quả thật đây là một câu hỏi khó hiểu.

"À, xin lỗi, chỉ là hơi tò mò thôi."

"...Không sao đâu. Huyết thống... có chứ nhỉ? Bởi vì Vika-chan... là con của ba và má mà."

Câu nói này mang lại một sự chấn động khá lớn. Hiiro và Arnold đã sớm mặc định Vika là đứa con riêng của mẹ mang theo, không ngờ trong người cô bé lại thực sự chảy dòng máu Thú nhân.

Nhưng mà, nếu vậy thì chuyện lại rất lạ. Vấn đề nằm ở tai thú và đuôi, từ vẻ ngoài, trên người cô bé không hề tìm thấy bóng dáng của hai thứ này.

Không, lẽ nào cô bé cũng giống Arnold, từng có quá khứ đen tối mất đi đôi tai sao. Có nên hỏi câu hỏi này hay không, ngay cả Arnold cũng do dự không quyết.

"Dù nói vậy, cô bé trông không giống Thú nhân chút nào."

Người lập tức giải tỏa phiền não cho Arnold, chính là Hiiro, người chẳng hề biết gì về việc đọc sắc mặt. Arnold ném cho Hiiro ánh mắt "Nếu cô bé cũng có quá khứ đen tối đó thì sao" .

"Ừm... bởi vì Vika-chan giống má."

Bản thân Vika thì như thể chẳng bận tâm chút nào. Arnold thở phào nhẹ nhõm khỏi sự lo lắng, xoa cằm, không biết nghĩ ra điều gì, lại hỏi cô bé một câu:

"Vika-chan, cô bé là... Hỗn huyết sao?"

"Hỗn huyết...? Đó là gì? Ngon không?"

Hai từ này trong tai cô bé nghe như chẳng khác gì giăm bông (ghi chú: Giăm bông tiếng Nhật đọc gần giống 'hamu', tương tự 'hāfu' trong 'hỗn huyết'), chỉ được coi là một loại thức ăn nào đó. Chỉ thấy đôi mắt cô bé sáng lấp lánh... Sự hiểu lầm này thật lớn.

"Không, không phải đâu... Cách hỏi của tôi có vẻ không tốt lắm. Nói thế này đi, mẹ của Vika-chan là con người sao?"

"Đúng vậy."

Câu trả lời dứt khoát.

(Ra vậy, cô bé là con lai giữa người và Thú nhân.)

Cuối cùng cũng hiểu rõ, Hiiro sáng tỏ gật đầu trong lòng.

"Thì ra là vậy. Nói cách khác, tuy Vika-chan mang dòng máu Thú nhân, nhưng lại là một đứa trẻ lai có huyết thống Nhân tộc đậm hơn nhỉ."

".........?"

Để xác nhận, Arnold hỏi lại một lần nữa, Vika lại nghiêng đầu, như thể không hiểu ý anh ấy.

"Này, chú, ngoại hình của người lai có thiên về một tộc nào đó không?"

Nghe Hiiro hỏi, Arnold giải thích chi tiết cho anh ấy.

Hỗn huyết có nghĩa là sự pha trộn một nửa huyết thống của cả cha và mẹ. Nói cách khác, tức là cha mẹ thuộc hai chủng tộc khác nhau.

Trong trường hợp của Vika, mẹ là Nhân tộc, bố là Thú nhân, vì vậy cô bé là con lai giữa Nhân tộc và Thú nhân. Tuy nhiên, đứa trẻ sinh ra bằng cách hỗn huyết, ngoại hình sẽ chỉ thiên về một trong hai chủng tộc.

Có những đứa trẻ sẽ có vẻ ngoài hoàn toàn Nhân tộc như cô bé, cũng có những đứa trẻ có vẻ ngoài Thú nhân.

Chỉ có điều, những người sinh ra là con lai, nếu là Thú nhân, ngoại hình không giống như Arnold hay Muir, trông giống một con người mọc ra tai thú và đuôi. Trong hầu hết các trường hợp, con lai có pha trộn máu Thú nhân, ngay cả lông trên cơ thể và đường nét khuôn mặt cũng sẽ thiên về hình dáng loài thú.

Giải thích rõ ràng hơn một chút, họ sẽ không phải là "người có tai sói hoặc đuôi sói", mà ngược lại, sẽ gần giống với "người sói có khuôn mặt sói".

Loại con lai này, ở 【Idia】 được coi là một điều cấm kỵ.

Lý do là, con lai không chỉ không thể sử dụng ma pháp mà 『Nhân tộc』 hay 『Ma Nhân tộc』 sử dụng, mà ngay cả 《Hóa Trang Thuật》 do "Thú nhân tộc" vốn không biết ma pháp phát minh ra, họ cũng không thể sử dụng.

"Hóa Trang Thuật?"

"À? Hiiro cậu không biết sao? Thú nhân tuy không biết ma pháp, nhưng bù lại họ có năng lực tên là 《Hóa Trang Thuật》 đó."

Nghe vậy, Hiiro cũng nhớ ra. Khi kiểm tra 《Trạng thái》 của Arnold, ô ma pháp nổi tiếng quả thật đã biến thành 《Hóa Trang Thuật》.

Anh ấy vẫn luôn nghĩ đó là một tên gọi khác của một loại ma pháp nào đó, xem ra đó là một kỹ năng mà chỉ Thú nhân mới biết cách sử dụng.

"Con lai có huyết thống Thú nhân, không thể sử dụng 《Hóa Trang Thuật》 của Thú nhân. Tức là, những kỹ năng mà người của mỗi chủng tộc đương nhiên sẽ biết dùng, con lai đều không thể dùng. Vì vậy, họ bị coi là dị giáo cấm kỵ."

"Ra vậy. Vậy thì, cô bé ăng-ten này không những không biết ma pháp, mà rõ ràng trong người có dòng máu Thú nhân, lại cũng không biết cách sử dụng 《Hóa Trang Thuật》 sao?"

"Đúng vậy."

Hiiro một lần nữa nhìn về phía Vika, còn tưởng rằng những lời vừa rồi có thể khiến cô bé thay đổi sắc mặt, không ngờ Vika lại điềm nhiên như không, như thể chẳng bận tâm chút nào đến những chuyện đó.

"Mà này, thật không ngờ lại gặp được người mang dòng máu Thú nhân ở đây nhỉ, phải không, Muir?"

"Đúng, đúng vậy, thật bất ngờ."

Sau khi biết đối phương trong người cũng chảy dòng máu Thú nhân, Muir hiểu rằng Vika sẽ không làm hại Thú nhân, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, không còn rụt rè như vừa nãy.

Lúc này, Vika lần lượt nhìn trộm biểu cảm của ba người, Arnold dường như cũng cảm thấy cử chỉ của cô bé có chút không tự nhiên.

"Sao vậy?"

Vừa hỏi, trong mắt Vika khẽ lóe lên một tia cô đơn:

"...Các anh sẽ không... sợ sao?"

"À? Sợ gì?"

"Bởi vì... chỉ cần nói với người khác chuyện Vika-chan có huyết thống Thú nhân, mọi người đều sẽ sợ. Họ sẽ nói, cô bé là cấm kỵ, là quái vật."

Biểu cảm của Vika phủ một tầng u ám. Từ biểu cảm của cô bé có thể biết được, trong quá khứ cô bé đã từng bị đối xử như thế nào. Có lẽ lần này cô bé cũng đã quyết tâm, nếu nói ra mà bị ba người ghét bỏ, cô bé sẽ lập tức rời đi.

Khi nhắc đến chuyện này, từ ngữ điệu của Vika không hề có sự kháng cự. Điều đó có thể là do cô bé ít nhiều cũng đã quen với chuyện này. Mà nói đi thì cũng thật đáng buồn, lại quen với việc bị đối xử như vậy.

Lúc này, Arnold khẽ đặt tay lên vai Vika, nhe răng cười với cô bé, rồi quay lưng lộ ra mông.

"Nhìn này."

"...Ưm?"

Trong khoảnh khắc, cô bé mở to mắt, bởi vì, một cái đuôi không biết từ khi nào lại bật ra từ mông của Arnold. Nói chính xác hơn, là bật ra từ khe quần.

"...Anh là Thú nhân?"

"Đúng vậy. Tôi và Muir đây đều là Thú nhân đó."

"Đúng, đúng!"

"Cho nên, chúng tôi làm sao có thể sợ cô bé. Hơn nữa, cấm kỵ gì đó, tôi chẳng bận tâm. Chẳng phải chỉ là không biết ma pháp và 《Hóa Trang Thuật》 thôi sao? Vả lại, cô bé trông giống quái vật chỗ nào chứ?"

"Ừm, ừm! Vika-chan không phải cấm kỵ, cũng không phải quái vật đâu!"

Không biết có phải dưới sự an ủi hết mình của hai người mà Vika cảm nhận được sự ấm áp hay không, cô bé lộ ra vẻ mặt an tâm. Sau đó, lại liếc nhìn Hiiro một cái.

"Ưm? Làm gì?"

Cô bé nhìn chằm chằm Hiiro, như đang chờ đợi điều gì đó. Hiiro không hiểu gì, vẻ mặt bối rối.

"À, ừm... Tên này cũng giống chúng tôi... Phải nói là, cậu ta còn chẳng bận tâm hơn chúng tôi nữa!"

Có lẽ đã phán đoán Hiiro căn bản không định trả lời, Arnold thay anh ấy giải thích.

"Cô bé có biết, tên này sau khi nghe chúng tôi là Thú nhân đã nói gì không?"

"Này."

"Cô bé muốn biết phải không?"

"Này."

"Muốn biết phải không?"

"Này."

Dù Hiiro ngắt lời bao nhiêu lần, Arnold vẫn hoàn toàn coi như không nghe thấy. Tuy nhiên, dù anh ấy có thật sự kể ra, Hiiro cũng chẳng có tổn thất gì.

"Ừm. Em muốn biết."

Thấy ánh mắt Vika sáng lấp lánh đầy mong đợi, Hiiro chợt cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Arnold kể cho cô bé nghe chuyện ngày đầu tiên gặp Hiiro.

Khi Arnold kể lại chuyện mình đã cười không ngừng khi nghe câu "So với cùng hay khác chủng tộc, đồ ăn ngon và nội dung sách quan trọng hơn phải không?", đáng ngạc nhiên là Vika lại nhìn Hiiro với ánh mắt kính trọng.

"Hừ, chuyện đó chẳng quan trọng chút nào nhỉ? Mà này, mấy người định ở đây đến khi nào?"

Hiiro chỉ muốn thoát khỏi chủ đề này, nhanh chóng thực hiện hành động lấp đầy cái bụng.

Nghe anh ấy nói, Vika lần lượt nhìn về phía ba người.

"Hiiro các anh tiếp theo sẽ làm gì?"

Cô bé dường như bắt đầu quan tâm đến hành động của ba người.

"Chúng tôi định lên đỉnh núi, ở đó hình như có một loại nguyên liệu ngon lành nào đó."

Thông tin Muir cung cấp khiến búi tóc hình ăng-ten trên đầu Vika khẽ rung rinh, phản ứng như thể đang thu nhận thông tin, trông hệt như một cái đuôi.

"...Thức ăn?"

Arnold trả lời câu hỏi đó.

"Đúng vậy, trên đỉnh núi này có một suối nước tích tụ mưa lâu năm, chúng tôi sẽ đi bắt cua Ngưu sinh trưởng ở đó."

"Cua Ngưu... Ngon không?"

"Chỉ có thể dùng hai từ 'tuyệt phẩm' để hình dung! Từ cái thể tích khổng lồ như bò của nó hoàn toàn không thể tưởng tượng được, cắn một miếng, trong miệng lại tràn ngập vị ngọt thanh đậm đà của thịt cua đến vậy! Lại còn nước canh nấu từ vỏ cua... Khoan đã, nước dãi của cô bé chảy ra quá mức rồi đó, này!"

Nhìn kỹ, nước dãi từ miệng Vika chảy ra không ngừng như thác đổ.

"...Hụm... Muốn ăn quá..."

"Ơ? Ồ, vậy sao? Chỉ cần bắt được, có thể nấu cả phần của Vika-chan nữa..."

Vika giơ trường thương trong tay lên, chỉ thẳng về phía đỉnh núi.

"...Chúng ta đi thôi!"

Trong mắt cô bé không một chút do dự, chỉ có thuần túy thèm ăn. Không chỉ vậy ────────────

"Này, cô bé còn đứng ngây ra đó làm gì. Đi nhanh lên đi, biến thái."

Hoàn hồn lại, không biết từ lúc nào Hiiro cũng đã sải bước về phía đỉnh núi.

"Không được nói tôi biến thái, này! Mà này, cậu cũng thay đổi nhanh quá đó chứ, thật là!"

"Arnold là... biến thái?"

"Cô bé xem kìa! Vika-chan quả nhiên hiểu lầm rồi mà!"

"C, chú, chú bình tĩnh đi!"

Muir vội vàng lên tiếng an ủi, Hiiro lại tiếp tục thêm một nhát dao.

"Thôi nào, đi nhanh lên đi, lolicon."

"Cái gì?"

"...............Anh thích... trẻ con sao?"

"Xin đừng nói nữa màaaaaa!"

Ánh mắt vô cùng ngây thơ của Vika, ngược lại càng khiến trái tim Arnold nhói đau. Muir chỉ có thể nhìn cảnh tượng trước mắt mà thở dài.

Đến đỉnh núi, đúng như Arnold đã nói, có một suối nước lớn. Do hình dạng đỉnh núi giống một miệng núi lửa, nước mưa tích tụ lâu năm ở chỗ lõm lớn ở trung tâm đỉnh, tạo thành suối nước này.

Xung quanh suối nước lăn lóc nhiều tảng đá, nhưng cỏ cây mọc còn tươi tốt hơn tưởng tượng, tạo thành một nơi tràn đầy sức sống.

Nhìn vào suối nước, chất lượng nước trong đến mức đáng kinh ngạc. Dù cách đáy suối một khoảng không nhỏ, nước suối lại vô cùng trong suốt, cảnh vật dưới đáy nhìn rõ mồn một.

Trong suối có rất nhiều sinh vật như cá và giáp xác sinh sống.

Đỉnh núi có hình đĩa tròn, bán kính ước tính hơn một trăm mét, diện tích suối nước do tích tụ mà thành hẳn cũng rất lớn.

"Ông chú, làm thế nào để bắt được cua bò?"

Thoạt nhìn, không thấy quái vật nào giống cua bò, có lẽ chúng ẩn sâu hơn ở trung tâm đáy suối. Hiiro bắt đầu tò mò cách bắt cua bò nên đã hỏi Arnold.

"Ừm~ Thật ra thì, loài cua bò này rất nhút nhát, không thường nổi lên mặt nước đâu."

"Hả? Thế thì phải làm sao? Chẳng lẽ phải lặn xuống đáy bắt sao?"

Nếu là vậy, nhất định phải bảo Arnold đi. Hiiro thầm tự nhủ, thế nhưng, Arnold lại lắc đầu nói:

"Cua bò rất giỏi ngụy trang, mà tôi lại không phải thợ câu chuyên nghiệp, dù có lặn xuống đáy thì có tìm thấy nó hay không vẫn là một vấn đề."

"Vậy ông chú nói phải làm sao đây?"

"Cái này thì... phải nhờ cậu rồi, Hiiro!"

"............Hả?"

Bị Arnold đột nhiên chỉ ngón tay vào, Hiiro không khỏi ngây người.

"Dùng《Văn tự ma pháp》của cậu để xác định vị trí mục tiêu, rồi bắt lấy nó! Chuyện nhỏ này cậu hẳn làm được chứ? Sao nào? Có phải là một kế hoạch tuyệt vời không? Hahahahaha!"

Hiiro lườm Arnold một cách bực bội, sau đó gân xanh nổi lên trên trán.

"Hahaha...? Này này này, ông chú làm sao thế, chạy ra sau lưng tôi làm gì vậy, hả?"

Hiiro không chút suy nghĩ đạp một cước vào lưng Arnold.

"Oaaaaaa!"

Ầm!

Đi kèm tiếng nước bắn tóe đầy khoa trương, Arnold lao thẳng xuống suối nước trong tư thế úp mặt.

"Ô-Ông chú?"

Arnold thò đầu lên khỏi mặt nước, dường như đã uống không ít nước, ho sặc sụa không ngừng.

"Khụ khụ, khụ khụ, khụ khụ! Hii-Hiiro cậu làm cái gì thế hả?"

Hiiro lạnh lùng cúi xuống, với ánh mắt khinh miệt buông lời:

"Nếu tôi nhớ không nhầm thì nguyên liệu lần này là thù lao ủy thác cho tôi phải không, ông chú?"

"Ưm... À, đúng, đúng là vậy..."

Hiểu ý Hiiro, Arnold lộ ra vẻ mặt chột dạ.

"Kết quả lại thành ra tôi phải xuống biển bắt mồi? Chỉ mình tôi bỏ công sức ra? Cái kiểu báo đáp này là cái gì vậy hả?"

Sau lưng Hiiro dường như nhìn thấy từng luồng khí đen cuồn cuộn bốc lên.

"Hiiro... đáng sợ quá."

"Á oa oa oa oa!"

Thấy vẻ mặt của Hiiro, Vika và Muir đều lùi ra xa cậu.

"Khô-Không phải mà. Đây là cách nhanh nhất, tỉ lệ thành công cũng cao nhất, hơn nữa, nếu cậu dùng ma pháp, chỉ cần một thoáng là xong rồi mà?"

Arnold nói đúng, chỉ cần dùng《Văn tự ma pháp》có lẽ có thể dễ dàng có được con mồi.

Mặc dù vẫn chưa kể toàn bộ ma pháp cho họ, Arnold chỉ có thể phán đoán từ những gì Hiiro đã thể hiện trong quá khứ, và dự đoán của anh ấy quả thật không sai.

Chỉ cần được ăn đồ ngon, Hiiro không nhất thiết phải từ chối, vấn đề nằm ở thái độ của Arnold quá đáng ghét.

Dạy cho anh ta một bài học cũng là điều hiển nhiên, nên cậu mới đẩy anh ta xuống suối.

"Thôi được rồi, mau đi tìm nguyên liệu đi."

"Không, nhưng tôi vừa nói rồi mà, chỉ dựa vào tôi có lẽ không thể nhìn thấu được thuật ngụy trang của cua bò..."

"Ông chú dùng nghị lực của mình mà nghĩ cách đi chứ."

"Chuy-Chuyện này quá khó... quá ép buộc người khác..."

"Thế ông chú muốn sao? Chỉ dựa vào ma pháp của một mình tôi để bắt được con mồi, rồi đến cả các cô cũng được ăn ư? Tôi nói lại lần nữa, đây là thù lao ủy thác mà ông chú phải trả cho tôi phải không?"

"Gừ... ưm... Thôi được rồi! Kệ đi! Tôi biết rồi! Chờ đấy, nhất định sẽ bắt được một đống lên!"

Vừa nửa tự vứt bỏ mà hét lớn một tiếng, Arnold liền bơi vào giữa suối.

"Cố-Cố lên! Ông chú~!"

"Cố hết sức~!"

Dưới sự cổ vũ và tiễn đưa của Muir và Vika, Arnold với khuôn mặt mếu máo bơi về phía chiến trường.

Hiiro rảnh rỗi quyết định kiểm tra《Trạng thái》của mình. Trên đường đến đây cậu đã chiến đấu với quái vật vài lần, cũng đã sử dụng ma pháp, vì vậy, Hiiro cho rằng tốt nhất nên kiểm tra tình trạng thể lực và ma lực hiện tại.

Okamura Hiiro

LV30

HP 387/545 MP 770/1200

EXP 20089 NEXT 3980

ATK 198(259) DEF 150(165)

AGI 280(282) HIT 149(157)

INT 249(253)

《Ma pháp thuộc tính》 Không có

《Ma pháp》 Văn tự ma pháp (Giải phóng một chữ, Giải phóng văn tự trên không, Giải phóng đa trọng thư tả)

《Danh hiệu》 Kẻ bị vạ lây, Người dị giới, Pháp sư văn tự, Kẻ thức tỉnh, Kẻ giết người, Kẻ tưởng tượng, Kẻ giết quái vật, Sành ăn, Tự do tự tại

(Haizz, với trình độ hiện tại, cũng không phải là không thể đánh bại cua bò... Hửm?)

Trong vài danh hiệu mới được thêm vào, có một cái thu hút sự chú ý của Hiiro. Đó là cụm từ《Giải phóng đa trọng thư tả》.

(Năng lực mới ư...?)

Chạm hai lần ngón tay, kiểm tra mô tả của cụm từ này.

《Giải phóng đa trọng thư tả》Tiêu hao MP 50

Có thể viết liên tục nhiều chữ. Văn tự ma pháp trước đây chỉ có thể kích hoạt một lần, trong thời gian hiệu lực không thể viết chữ mới, giờ đây không cần chờ thời gian hiệu lực kết thúc, có thể viết chữ mới bất cứ lúc nào. Ngoài ra, cũng có thể viết liên tục cùng một chữ, một số chữ có thể tạo ra hiệu ứng cộng dồn. Điều duy nhất cần chú ý là, một khi hiệu ứng văn tự được kích hoạt, không thể tùy ý giải trừ.

(Thì ra là vậy. Tức là, văn tự đã viết trước đây một khi kích hoạt xong, phải chờ một phút mới có thể viết chữ mới, giờ đây không cần chờ nữa, có thể viết liên tục các chữ, là như vậy phải không.)

Lần này giải phóng được một năng lực rất tiện lợi. Có vẻ như, sau này cần phải thử nghiệm nhiều hơn.

Năng lực được giải phóng bất ngờ đến mức đáng kinh ngạc, Hiiro không kìm được mỉm cười.

"Ông chú ấy... không sao chứ?"

Muir nhìn về phía giữa suối, bóng Arnold vừa biến mất ở đó.

"Không sao đâu, quái vật ở đây ngay cả người mới bắt đầu cũng có thể đối phó, ông chú không có vấn đề gì đâu."

"Ừm, ừm..."

Dù nghe Hiiro nói vậy, Muir vẫn lộ vẻ bất an. Lúc này, Muir nhìn thấy Vika đang chăm chú nhìn vào một chỗ nào đó.

Muir nghĩ cứ lo lắng mãi cũng không phải cách, liền quyết định đi về phía Vika, xem cô bé đang làm gì.

"Vika-chan, cậu đang làm gì thế?"

Vừa hỏi, Vika liền im lặng chỉ xuống đất, ở đó là────

"Á!"

Là một con côn trùng đang ngọ nguậy. Nhìn bề ngoài thì giống một con sâu lông, ngay khoảnh khắc nhìn thấy, Muir rợn sống lưng, không kìm được hét lên.

"Cậu, cậu tại sao lại ở đây xem côn trùng vậy, Vika-chan!"

"Ừm... cử động rất thú vị."

"............Là... là... là vậy sao?"

Biết được vừa nãy Vika vẫn đang chăm chú nhìn côn trùng, Muir bắt đầu nghĩ Vika là một người toát ra khí chất độc đáo.

(Thật, thật là một người kỳ lạ...)

Muir vừa nghĩ vậy, chỏm tóc như ăng-ten trên đầu Vika như thể nhận ra điều gì đó, khẽ run lên. Sau đó, chính cô bé cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía suối.

Muir nhận ra sự thay đổi của Vika, đương nhiên hỏi: "Có chuyện gì vậy?" Vika đưa tay ra, từ từ chỉ về phía suối.

"...Đến rồi."

"Ơ? Đến rồi? Cái gì đến... ôi!"

Muir nhìn về hướng cô bé chỉ.

"Oaaaaaa!"

Ở đó, là Arnold đang điên cuồng vẫy tay bơi về phía Muir và họ.

Điều đáng sợ là, phía sau anh ta──── xuất hiện vô số quái vật giáp xác.

"Hii-Hiiroooooo!"

Nghe tiếng Arnold kêu, Hiiro lập tức nhận ra tình hình trước mắt.

"Ồ, ông chú đã trở thành một con mồi tốt đấy chứ."

Những thứ đang ngọ nguậy sau lưng Arnold, hẳn là "cua bò" mà anh ta nói. Mỗi con quả thật đều rất to lớn, gần bằng một người, trên thân có những đốm đen trắng giống như bò sữa.

Hiiro khẽ đứng dậy, mỉm cười nhẹ. Đó có phải là con cua mà Arnold hết lời khen ngợi không? Nghĩ đến điều này, cậu không khỏi tiết thêm nước bọt.

Vẻ mặt Arnold méo mó, có vẻ đã đến giới hạn chịu đựng, chỉ cần anh ta ngừng cử động, có lẽ sẽ lập tức trở thành thức ăn của lũ cua bò. Nghĩ đến điều này, anh ta chỉ có thể dốc toàn lực bơi về phía trước.

"Anh Hii-Hiiro!"

"Lùi lại đi, nhóc con. Tiếp theo là thời gian săn bắn."

"...Tôi đến giúp."

Vika nhấc cây thương dài, đi đến bên cạnh Hiiro.

"Đương nhiên, muốn ăn thì phải lao động."

"Ừm..."

Lúc này, Arnold cũng từ từ tiến gần đến đây.

"Oaaaaa! Cuố-Cuối cùng cũng đến rồiiiiii!"

Arnold bò ra từ suối nước, dù thở hổn hển nhưng vẫn loạng choạng chạy về bên cạnh ba người Hiiro.

"Vất vả cho ông chú rồi. Tôi vẫn nên xác nhận lại, đó là cua bò phải không?"

"Hù hù hù hù... À... Thể... Hợp... Thể..."

Arnold dường như cố gắng nói điều gì đó, nhưng không ai hiểu anh ta đang nói gì. Hiện tại anh ta giống như người bị thở quá nhanh, không thể nói rõ ràng.

Hiiro cau mày nhìn Arnold, muốn biết anh ta rốt cuộc muốn diễn đạt điều gì. Tuy nhiên lúc này lũ cua bò vẫn không ngừng tiến đến.

Điều đáng kinh ngạc là, lũ cua bò vốn đang lao tới đây thành từng đàn, đồng thời cũng di chuyển về một điểm ở trung tâm đàn.

Trước mắt xảy ra một sự kiện kỳ lạ khiến người ta câm nín. Những con cua bò khác chạm vào con cua bò ở giữa, liền như bị nó hấp thụ mà biến mất.

Mặt khác, con cua bò đã hấp thụ đồng loại, hình thể rõ ràng trở nên khổng lồ.

(Cái gì... hợp thể sao?)

Đúng vậy, đó giống như hợp thể... cũng có thể nói là dung hợp. Lũ cua bò cứ thế dần dần hợp nhất thành một.

"Này, ông chú, đây là chuyện gì thế?"

"Hù hù hù hù............ Hù~"

Arnold không ngừng hít thở sâu, muốn bình phục hơi thở. Sau đó, có lẽ cuối cùng cũng thở được bình thường, anh ta liền giơ ngón trỏ lên, chỉ vào cua bò.

"Những tên đó bình thường quả thật là hành động đơn độc, nhưng, chỉ cần bị kích động, chúng sẽ như vậy gọi đồng bọn đến, cùng nhau tấn công con mồi! Hơn nữa, lúc này, những tên đó còn xuất hiện kiểu ngụy trang này!"

"Ngụy trang? Đó là ngụy trang sao?"

Nhìn thế nào cũng là hợp thể mà. Theo lời Arnold, cua bò giỏi nhất là xếp chồng từng con lên nhau, mô phỏng ra thể hình khổng lồ để ngụy trang.

Một trong những mục đích của kiểu ngụy trang này, vốn là để dọa hoặc xua đuổi kẻ thù. Giờ đây, những con cua bò đang ở trạng thái kích động, lại như thể vì muốn đánh bại kẻ thù là Hiiro và đồng đội mà đồng tâm hiệp lực.

"Ôi chao~ Bởi vì tôi hoàn toàn không biết chúng trốn ở đâu, kết quả của việc quấy phá lung tung đã trở thành thế này!"

Có vẻ như đó chắc chắn là một cuộc quấy phá khá dữ dội. Dù nghĩ thế nào cũng thấy, nhất định là hành động của Arnold đã chọc giận cua bò, mới khiến chúng nổi cơn tam bành dưới nước.

"Thì ra là vậy, được thôi, dù sao cũng phải giải quyết chúng, thế nào cũng được."

"Ừm... Đánh bại chúng, rồi ăn."

Vika cũng đầy khí thế. Lúc này, lũ cua bò đã hợp nhất thành một sinh vật khổng lồ to bằng một căn nhà hai tầng.

Như thể phóng ra tia laze, từ miệng cua bò đột nhiên phun ra những cột nước chảy xiết, mà còn không chỉ một cột.

"Muir!"

Arnold ôm Muir chạy ra xa. Hiiro và Vika thì vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn chằm chằm vào tia nước đang phun về phía mình. Sức mạnh đó có vẻ không thể xem nhẹ.

"Cậu không chạy sao?"

"...Không cần thiết."

Hiiro liếc nhìn Vika, không khỏi trợn tròn mắt. Cô bé vừa nãy còn lơ đễnh, thờ ơ như không liên quan gì đến chiến đấu, giờ đây lại toát ra một khí chất khác hẳn.

Mang theo một sức mạnh... nói vậy có đúng không? Hay nên gọi là bá khí? Dù sao, từ người cô bé tỏa ra một luồng khí chất mạnh mẽ độc đáo của một chiến binh.

(Dù sao, cây thương đó không phải người bình thường có thể cầm được.)

Đưa ra phán đoán rằng để cô bé hành động cũng không cần lo lắng, Hiiro trước hết tập trung ma lực vào đầu ngón tay, rồi nhanh chóng di chuyển ngón tay viết chữ, chỉ vào cột nước đang phun tới.

Chữ viết ra là "PHÒNG". Văn tự ma pháp vừa kích hoạt, lập tức xuất hiện một lớp phòng vệ ma lực màu xanh trắng bao phủ lấy Hiiro. Cột nước vừa bắn vào phòng vệ, liền bật ngược trở lại tứ phía.

Mặt khác, Vika nắm lấy cán cây thương tên là《Vạn Thắng Cốt Cơ》quăng một cái, cán thương vốn đã thu ngắn phát ra tiếng "lạch cạch" rồi kéo dài ra, nhanh chóng trở lại hình dáng cây thương ban đầu.

Tiếp đó, Vika giơ cây thương lên đầu xoay tròn và vung, từ tiếng gió xé rát của cây thương, không khó để tưởng tượng lực xoay mạnh mẽ đến mức nào.

Nhờ lực xoay, Vika ném《Vạn Thắng Cốt Cơ》về phía cột nước. Cây thương khí thế hoàn toàn không thua kém cột nước, thậm chí còn xoay nhanh hơn, vừa gạt nước ra, vừa bay về phía cua bò.

Chính cô bé cũng bay người lên, đuổi theo cây thương. Khi cây thương "tách" một tiếng trở về tay cô bé, Vika lập tức vung thương với tốc độ nhanh như chớp.

"Iiiiiiii!"

Cú đánh này, đẹp mắt chém đứt toàn bộ chân cua bên phải của con cua bò khổng lồ. Đương nhiên, vì cua bò khổng lồ chỉ là ngụy trang, nói đúng ra, là các thân cua bò cấu tạo nên chân cua bị chém đứt, đồng loạt phát ra tiếng kêu rên, rơi xuống từ thân cua bò khổng lồ.

Ngoài hành động dũng cảm lao lên mà không hề sợ hãi trước đòn tấn công bằng cột nước, sức mạnh của Vika chỉ với một cú vung đã có thể chém đứt con cua bò khổng lồ, khiến Hiiro và Arnold ngạc nhiên đến mức nghi ngờ mắt mình.

(Kinh ngạc quá... Không ngờ cô bé lại lợi hại đến vậy...)

Không chỉ vậy, động tác của Vika không hề thừa thãi, kỹ năng chiến đấu thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người có mặt. Ngay cả ánh mắt của Hiiro cũng không rời khỏi những động tác trôi chảy như mây nước của cô bé.

Cơ thể nhỏ bé như vậy, lại có thể thực hiện những hành động sắc bén đến thế, thật đáng nể phục.

"Thật, thật lợi hại... Vika-chan!"

"Ừm, ừm... Giỏi quá!"

Arnold và Muir nhìn không chớp mắt. Lúc này, Vika "tạch" một tiếng nhẹ nhàng đáp xuống, rồi liên tiếp chém đứt những con cua bò rơi xuống.

Lưỡi thương của《Vạn Thắng Cốt Cơ》dài hơn bốn mươi centimet, đầu thương có hình thoi, lưỡi thương sắc bén và đẹp đẽ không hề có bất kỳ vết sứt mẻ nào.

"Được rồi! Tôi cũng đi giúp săn bắn, Muir, cậu đợi ở đây!"

"Hả? À............ ừm."

Mặc dù kiểu chiến đấu thông thường là như vậy, nhưng hôm nay Muir không hiểu sao lại cảm thấy nhói đau trong lòng. Ngay lúc này, Arnold đã vung đại kiếm, gia nhập vào đội hình đánh bại cua bò.

Thấy Hiiro và Vika đều có thể phát huy sức mạnh của riêng mình, duy chỉ mình cô bé chỉ có thể đứng một bên nhìn mọi người, khiến Muir trong lòng vô cùng hối hận.

Đặc biệt là Vika, cô bé cũng như mình, mang dòng máu thú nhân, vóc người cũng không chênh lệch là bao, nhưng lại có năng lực chiến đấu mạnh mẽ đến thế. Điều này càng làm tăng thêm sự hối hận của Muir.

(Mình cũng muốn trở nên mạnh mẽ...)

Đáng tiếc là, bản thân cô bé không có kỹ năng chiến đấu, cũng không có kinh nghiệm chiến đấu. Muir cảm thấy mình dường như là một nhân vật lạc lõng giữa mọi người.

Đương nhiên, Muir biết Hiiro và Arnold sẽ không coi mình là gánh nặng.

Tuy nhiên, cô bé cũng cho rằng không thể mãi mãi ở trong vị trí dựa dẫm vào họ. Nắm chặt nắm đấm nhìn về bóng lưng ba người, Muir trong lòng đau đáu ước nguyện, hy vọng một ngày nào đó mình cũng có thể gia nhập vào trong số đó.

Dưới sự tấn công của Vika, thân cua bò khổng lồ bị chém đứt, những con cua bò vốn cấu tạo nên bộ phận đó đồng loạt rơi xuống đất.

Không chỉ vậy, những con cua bò rơi xuống đất trong chớp mắt lại trở thành nạn nhân dưới đòn tấn công như chớp của cây thương Vika. Nhìn thấy dáng vẻ dũng mãnh thiện chiến của cô bé, cua bò khổng lồ dường như cũng sợ đến đờ đẫn.

Động tác của cô bé thật sự vượt quá dự đoán của mọi người. Trong quá trình chiến đấu, dù cua bò khổng lồ từng phát động đòn tấn công bằng cột nước vào Vika, cô bé vẫn dễ dàng dùng cây thương gạt ra.

Dáng vẻ anh dũng của cô bé cũng khiến Hiiro một lần nữa cảm thấy kinh ngạc. Tuy nhiên, hiếm khi gặp phải quái vật nặng ký như cua bò, cậu muốn tự tay giải quyết đối phương.

Làm như vậy không chỉ tăng kinh nghiệm chiến đấu của bản thân, mà còn có được cảm giác thành tựu "thức ăn của mình tự mình giết".

"...Dù sao cũng là để ăn, cứ trực tiếp chế biến thôi. À phải rồi, có một chuyện tôi vẫn muốn thử xem sao."

Trong khi Hiiro mỉm cười, phòng vệ ma lực chữ "PHÒNG" vừa bao phủ lấy Hiiro cũng biến mất. Chắc là thời hạn hiệu lực một phút đã hết.

Tập trung ma lực vào đầu ngón tay một lần nữa, viết chữ. Sau đó, Hiiro tự mình đi về phía cua bò khổng lồ.

"Này, cô bé ăng-ten, nếu không muốn bị vạ lây thì tránh xa ra một chút!"

Nói xong với Vika, Hiiro coi cua bò như một bệ phóng lò xo, đạp mạnh lên nó rồi nhảy vọt lên cao. Sau đó dùng đầu ngón tay nhắm thẳng vào con cua bò lớn, thi triển văn tự ma pháp vừa viết xong.

Những văn tự bay ra, phát động ma pháp trước khi chạm vào cua bò khổng lồ, đột nhiên biến thành một thứ chất lỏng hơi dính, rải lên người cua bò khổng lồ.

Hiiro hạ xuống đất, tiếp tục viết thêm văn tự mới.

"Được rồi! Đây là cái cuối cùng! Cháy đi! 《Văn Tự Ma Pháp》!"

Những văn tự được thi triển lần này, sau khi chạm vào cua bò khổng lồ────

Rầm!

Một cục lửa nhỏ bùng lên từ chỗ bị chạm tới.

Rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm!

Trong nháy mắt, biển lửa địa ngục bao vây cua bò khổng lồ, như ngọn lửa bùng nổ, khiến Arnold và những người khác cũng kinh ngạc đến mức không nói nên lời.

"Ê ê ê ê ê ê?"

Những con cua bò lần lượt rơi xuống, cua bò khổng lồ dần tan rã. Nhưng những con cua bò rơi xuống cũng bốc cháy.

Chúng dường như không thể đưa ra phán đoán dùng nước để dập lửa, chỉ biết cắm đầu chạy tứ tán, cuối cùng kiệt sức ngã lăn ra đất.

Không mất bao lâu, bên cạnh suối đã rải rác một lượng lớn cua bò tỏa ra mùi thơm ngào ngạt.

"Được rồi, tiêu diệt thành công!"

Hiiro gật đầu với chính mình, Arnold và những người khác vẫn còn ngây ra, chờ đợi lời giải thích của cậu.

Những con cua bò còn sống sót tranh nhau trốn về suối. Vì số lượng con mồi đã đủ, Hiiro cũng không đuổi theo nữa.

Âm thanh hiệu ứng thăng cấp năng lực vang lên trong đầu, khiến biểu cảm của Hiiro càng thêm đắc ý.

"À, vẫn là dùng ma pháp không hợp lẽ thường mà, cái tên này đúng là..."

Arnold nhếch khóe môi nói, còn Vika, người chưa biết Hiiro sở hữu loại ma pháp nào, thì đầy vẻ tò mò, chăm chú nhìn Hiiro không rời.

"Hiiro-san... là ma pháp sư hệ hỏa sao?"

Nghe Vika hỏi vậy, Arnold lộ ra vẻ mặt khó xử.

"Ưm~ thật ra tôi cũng không rõ lắm~ Hiiro-san chưa bao giờ giải thích về ma pháp của mình. Nhưng mà, đó chắc chắn là một loại ma pháp vạn năng cực kỳ lợi hại. Tôi nghĩ nó là ma pháp độc đáo, nên cũng có thể hiểu được cảm giác cậu ấy không muốn giải thích."

Ma pháp độc đáo tuy là ma pháp rất mạnh mẽ, nhưng nếu quá nổi bật, rất có thể sẽ rơi vào tình cảnh bị những kẻ nắm quyền lợi dụng.

Vì vậy, ma pháp sư sử dụng ma pháp độc đáo, phần lớn không thích khoe khoang ma pháp của mình.

"Hiiro-san... thật mạnh."

Đối với Vika, người không biết ma pháp, ma pháp vừa là lĩnh vực chưa biết, vừa là đối tượng khiến cô cảm thấy hứng thú.

Hơn nữa, Hiiro-san là ma pháp sư độc đáo hiếm thấy trong số các ma pháp sư, có lẽ càng kích thích sự tò mò của cô.

"Này, Hiiro-san, cậu vừa làm gì vậy?"

"Tôi không có nghĩa vụ phải trả lời."

"Haizz, lần nào cũng vậy."

Arnold bất lực nhún vai, quay sang nói với Vika. Nghe vậy, cô bé lộ ra một tia trầm tư.

"Hiiro-san... anh đã dùng dầu sao?"

Lời nói của Vika khiến Hiiro không kìm được nhíu mày.

Chiến lược mà Hiiro sử dụng lần này, nói ra cũng rất đơn giản. Đầu tiên, dùng chữ "Dầu" để phát động ma pháp, phủ đầy dầu mỡ lên cua bò khổng lồ.

Chỉ cần sử dụng ma pháp chữ "Lửa", có thể ngay lập tức đốt cháy cua bò, vừa có thể tấn công toàn bộ, dù cua bò có phân rã, lửa cũng không tắt. Đây chính là mưu kế của Hiiro, quả nhiên đã thành công lớn.

Một điểm quan trọng khác là, trước đây dù đã sử dụng ma pháp chữ "Dầu", nhưng trước khi hiệu ứng kết thúc, không thể viết thêm văn tự mới.

Tuy nhiên, nhờ có 《Giải Phóng Đa Trùng Thư Viết》, lần này có thể viết chữ "Lửa" trước khi hiệu ứng chữ "Dầu" biến mất, đồng thời phát động ma pháp, tạo ra hiệu ứng kép. Điều cậu ấy vừa nói muốn thử, chính là cái này.

Mặc dù là lâm trận không có luyện tập, nhưng kết quả lại vừa đúng lúc có thể khẳng định ma pháp 《Giải Phóng Đa Trùng Thư Viết》quả thật có hiệu ứng tương hỗ, có thể nói là rất may mắn.

Tuy nhiên, điều đáng quan tâm là lời Vika vừa nói. Trong thế giới này, dù nhìn thấy chữ "Dầu" mà Hiiro viết ra, cô bé cũng không nên đọc được. Bởi vì đó là chữ Hán của Nhật Bản. Thế nhưng, không hiểu sao cô bé lại có thể không chút do dự nói ra đáp án chính xác "Dầu", khiến Hiiro trong lòng sửng sốt.

"Bởi vì tôi ngửi thấy mùi dầu."

Cô bé vừa hít hít mũi ngửi, vừa nói ra câu này. Ra là thế, Hiiro cuối cùng cũng hiểu.

"Nghe cô bé nói mới phát hiện, thật sự có mùi dầu."

Arnold cũng phát hiện ra sự tồn tại của dầu. Quả thật, chỉ cần ngửi thấy mùi dầu, không khó để tưởng tượng Hiiro dùng phương pháp tạo ra dầu mỡ.

"Mà nói đi cũng phải nói lại... cô bé lại có thể phát hiện ra, ngay cả tôi cũng không phát hiện ra nữa..."

Cũng khó trách Arnold cảm thấy khó tin.

Hiện giờ khắp nơi đều là mùi cua nướng nồng nặc. Có thể ngửi thấy mùi dầu mỡ sớm hơn Arnold, một thú nhân là đầu bếp trong nhóm này, lại có ngũ giác nhạy bén hơn người thường, chỉ có thể nói rằng, năng lực của Vika ngay cả thú nhân cũng không sánh bằng.

Không biết có phải vì được khen mà vui không, Vika ưỡn ngực, "Hê hê!" một tiếng cười, chỉ tiếc là trên mặt vẫn không có biểu cảm. Tuy nhiên, bộ ngực đầy đặn lại dao động cuồn cuộn.

Thay vì nói là thán phục, chi bằng nói là bất lực, Hiiro nhún vai. Thấy vậy, Arnold nói:

"Ừm? Ra là dầu à~? Mà nói này Hiiro-san, nếu cậu không phủ nhận, vậy thì đúng là dầu rồi? Này này, cậu lại còn tạo ra được cả dầu... rốt cuộc lợi hại đến mức nào vậy chứ, đúng là..."

Arnold kinh ngạc như vậy, cũng là điều đương nhiên.

"À, không phải, chờ một chút đã, dầu... dầu sao... Mm mm..."

Nhìn Arnold lộ ra vẻ mặt bỗng nghĩ ra điều gì đó, Hiiro cười đoán được suy nghĩ của anh:

"Rất tiếc, tôi không thể biến ra dầu khi ông nấu ăn đâu."

"Hả? T-tại sao!"

"Ma pháp của tôi quả thực có thể gọi là vạn năng, nhưng cũng chịu một số hạn chế."

"H-hạn chế?"

"Cho dù tôi lấy dầu ra, nó cũng chỉ duy trì được một phút."

"...Ra vậy sao?"

"Ví dụ, ông dùng dầu do tôi tạo ra để nấu ăn, qua một phút, bản thân dầu sẽ hoàn toàn biến mất. Do đó, tôi thật sự không khuyên dùng cách này khi nấu ăn."

Nói cách khác, dù dùng dầu do Hiiro biến ra để làm món ăn, một phút sau dầu sẽ mất, hương vị dầu cũng sẽ biến mất theo. Dùng loại dầu này để nấu ăn, cách chế biến e rằng quá khó nắm bắt.

"Vậy sao... Cứ tưởng có thể tiết kiệm tiền dầu chứ."

"À, nếu chỉ dùng để châm lửa thì không có vấn đề gì. Chỉ là tốt nhất đừng dùng để nấu ăn."

Arnold trông có vẻ suy sụp, nhìn là biết anh ấy rất thất vọng.

Ụt ụt ụt ụt...

Lúc này, bụng Vika phát ra âm thanh đáng yêu, đương nhiên cũng thu hút ánh nhìn của Hiiro và những người khác.

"Tôi... đói rồi."

Có lẽ không thể cưỡng lại sự cám dỗ của mùi thơm, Vika với vẻ mặt tham ăn, chăm chú nhìn Arnold.

"Ồ? Được, được! Dù sao thì, con mồi cũng đã có rồi! Tôi sẽ bắt đầu nấu cua bò cho mọi người ăn ngay bây giờ!"

"Ye~"

Vika cũng vui vẻ kêu lên, giơ nắm đấm lên.

"Muir-chan! Đến giúp tôi!"

"Vâng, vâng!"

Arnold dặn dò Muir-chan vừa đi tới, rồi đi đến chỗ những con cua bò nằm rải rác.

Vika dường như cũng muốn giúp đỡ, đôi cánh tay mảnh mai của cô bé phát huy sức mạnh đáng kinh ngạc, một mình vác vài con cua bò, mang đến bên cạnh Arnold.

Còn Hiiro thì đã ngồi bệt xuống đất khoanh tay đứng nhìn, im lặng chờ đợi món ăn hoàn thành.

"Không đúng rồi, cậu mau lại đây giúp một tay đi chứ!"

Phớt lờ tiếng gọi của Arnold, Hiiro định chợp mắt một lát. Cậu dựa vào thân cây nhắm mắt lại, thể hiện thái độ "tôi đã lao động đủ rồi, phần việc còn lại cứ để các ông lo".

Hiiro có tính cách như vậy, Arnold cũng đã quen rồi. Miệng vừa làu bàu, vừa dưới sự an ủi của Muir-chan tiếp tục nấu nướng.

Vì không có bàn, nên trải một tấm lá lớn xuống đất làm chiếu dã ngoại. Sau đó, bày đủ các món ăn do Arnold làm ra.

"Được rồi, mời mọi người dùng bữa! Ăn xong mọi người sẽ hiểu, tại sao tôi lại dẫn mọi người đến đây ăn món này!"

Món ăn phong phú đến nỗi ngay cả Hiiro cũng không khỏi thán phục, Arnold quả nhiên là một đầu bếp chuyên nghiệp. Nhìn cua bò hóa thân thành các món ăn đa dạng, không thể không cảm thán không ngừng.

Nhìn kỹ, trong mắt Vika cũng lấp lánh ánh sáng, đang lưỡng lự không biết nên ăn món nào.

"Đây là 《Cua Bò Chiên Giòn》, đây là 《Cua Bò Chiên Xù》, đây là 《Salad Thịt Cua Bò Hạt Dẻ》, đây là 《Cua Bò Hấp Nguyên Vỏ》, còn có các món ăn khác nữa!"

Vì có quá nhiều cua bò, nên lượng món ăn làm ra cũng nhiều không có gì để nói.

Hiiro cố gắng hết sức kiềm chế nước bọt sắp chảy ra, trước hết cầm lấy 《Cua Bò Chiên Xù》trước mặt, cắn một miếng.

"Àm... Ồ!"

Đi kèm với cảm giác giòn rụm, vị ngọt đậm đà của thịt cua lan tỏa trong miệng. Nước sốt làm từ gạch cua, tuy vậy nhưng không hề ngấy chút nào, hương vị thanh mát rất hợp với thịt cua chiên.

Tiếp theo thử là 《Cua Bò Hấp Nguyên Vỏ》, nghe nói hấp xong có thể ăn cả vỏ lẫn thịt.

Cắn một miếng, cảm giác như ăn há cảo, nước thịt cua nóng hổi chảy ra từ vỏ cua.

Vì trong thịt cua còn có trứng cua, dù nóng đến mức gần như bỏng miệng, cảm giác hạt lách tách vẫn khiến người ta không thể ngừng ăn. Quả thật là một bữa tiệc cua.

"Thế nào, Hiiro-san?"

Arnold cười hỏi.

"Ồ, ông đúng là, chỉ có thực lực nấu ăn là thật sự không thể không khen ngợi."

"Hê hê hê~ Có phải không~ Tạm thời không truy cứu hai chữ 'chỉ có' đã nhé, tôi thật sự khâm phục chính mình!"

Khuôn mặt đắc ý đến mức không biết trời trăng mây đất là gì ấy dù rất phiền, nhưng hôm nay Hiiro tâm trạng khá tốt, cứ xem như không thấy đi. Hơn nữa, những món ăn anh ấy làm quả thật mỗi món đều khiến cậu hài lòng, Hiiro nghĩ.

"Nhai nhai... Mm mm... Ực ực... Mm mm..."

Vika mắt không rời, tay thoăn thoắt lấy thức ăn, liên tục nuốt vào bụng, chỉ có thể dùng từ "toàn tâm toàn ý" để miêu tả. Ăng-ten trên đầu cô bé cũng rung rung, dường như cũng rất vui.

"Xin, xin lỗi... Hiiro-san..."

"Ừm?"

Không để ý từ lúc nào, Muir-chan đã đến bên cạnh.

Trên tay cô bé cầm một chiếc bánh mì hình bầu dục dài giống bánh mì xúc xích, ở giữa xẻ một đường, bên trong kẹp đầy thịt cua.

"Xin, xin mời... mời anh ăn cái này!"

Nói rồi, cô bé đưa chiếc bánh mì cho Hiiro.

"Sao vậy? Cô bé không ăn sao?"

"À, cái đó... cái này..."

Muir-chan đỏ mặt nhìn trộm cậu, nhíu mày như không biết diễn tả thế nào. Thế là, Arnold ở bên cạnh không vui nói:

"Chậc, đó là 《Bánh Mì Thịt Cua Kem Bơ》 do Muir-chan làm đấy... Ghen tị thật."

Arnold vừa phàn nàn tại sao Muir-chan lại cho Hiiro-san ăn, vừa tự buông thả ăn món mình làm.

"Ồ, đây là do cô bé làm à?"

"À, vâng, vâng! Xin, xin mời anh ăn!"

Nhận lấy rồi, cậu thử một miếng.

"Mm mm mm mm... Ưm ưm?"

"Ngon, ngon không ạ?"

Muir-chan lo lắng nhíu mày hỏi.

Hiiro nhai, nghĩ rằng hương vị này khá giống bánh croquette thịt cua kem bơ. Tuy nhiên, bên trong kẹp nhiều thịt cua hơn dự kiến, ăn khá ngon.

"...Nói sao nhỉ, không khó ăn đâu. Nếu chiếc bánh mì này được nướng lên, có lẽ sẽ ngon hơn nữa."

"À... vậy ạ."

Muir-chan có chút thất vọng. Tuy nhiên, Hiiro cũng ăn hết chiếc bánh mì trong tay, không còn một mẩu.

"Hiiro-san!"

"À, hương vị khá tốt."

Vừa liếm kem bơ còn sót lại trên tay vừa trả lời. Câu nói này lại khiến biểu cảm của Muir-chan lập tức trở nên tươi tắn.

"Thế, thế ạ! Yehe heh! Vậy lần sau em sẽ cố gắng hơn nữa!"

"Được thôi, tôi rất mong đợi đó."

"Vâng! Yehe heh!"

Nhìn thấy nụ cười đáng yêu của Muir-chan, Arnold có tâm trạng phức tạp. Thấy con gái yêu vui vẻ cố nhiên rất vui, nhưng nụ cười ấy lại dành cho người đàn ông khác, điều này khiến anh ấy không cam lòng.

"Khốn kiếp... tôi sẽ không nhường Muir-chan cho cậu đâu!"

Ngay khi Arnold không hề che giấu thái độ của một ông bố ngốc thì──

Chăm chú...

"Ơ? V-Vika-chan?"

Không biết từ lúc nào, Vika-chan cũng đã đến bên cạnh, ánh mắt chăm chú nhìn Muir-chan, khiến cô bé giật mình.

"...Vika-chan cũng muốn."

"Ơ... ừm..."

"Bánh mì... có thể cho tôi không?"

Thấy Vika-chan nghiêng đầu yêu cầu như vậy, Muir-chan mới hiểu ra mục đích của cô bé, vội vàng nói:

"Được, em biết rồi! Bây giờ em sẽ chuẩn bị ngay!"

"Ừm... tôi đợi cô."

Trong lúc Muir-chan đi lấy bánh mì cho Vika-chan, Arnold như không có chuyện gì xảy ra vừa ăn vừa hỏi:

"Này, Vika-chan, cô bé thuộc chủng tộc nào vậy?"

"...Ừm?"

"Ồ, xin lỗi, tôi hỏi không đúng. Là thế này... cô bé là người lai có huyết thống thú nhân phải không?"

"Ừm."

"Tôi hỏi là về chủng tộc thú nhân. Nói cách khác, là chủng tộc của cha cô bé."

Tuy nhiên, trước khi Vika trả lời, Hiiro đã xen vào trước.

"Sao lại hỏi chuyện này? Có gì khác biệt sao?"

"Không phải, đừng nhìn tôi thế này chứ, tôi là 'Khuyển Nhân Tộc' đấy, rất tự tin vào khứu giác của mình."

Arnold đang nói đến chuyện anh ấy vừa rồi không thể ngửi thấy mùi dầu mỡ.

"Khuyển Nhân Tộc" có khứu giác vượt trội, anh ấy muốn biết tại sao Vika-chan ngửi được mùi mà mình lại không ngửi được.

"Ra vậy, lòng tự trọng của ông bị tổn thương rồi đúng không?"

"Không không không, không nghiêm trọng đến thế đâu! Chỉ là, nói sao nhỉ... chỉ là hơi muốn biết bí mật của Vika-chan thôi..."

"Chú... chú lại muốn biết... bí mật của con gái sao?"

"Ơ? Mu-Muir-chan...?"

Muir-chan trên tay cầm chiếc bánh mì mà Vika-chan nhờ lấy, tay đang khẽ run.

Cô bé chắc chắn không muốn nghe Arnold, người giám hộ của mình, nói ra những lời như vậy.

"Đợi, đợi chút, cô bé nhầm rồi Muir-chan! C-cái này, cái này là hiểu lầm! Tôi chỉ tò mò về chủng tộc của cha Vika-chan thôi mà!"

"Ơ? Chủng tộc?"

Sau khi giải thích cho Muir-chan, cô bé mới đặt tay lên ngực, thở phào nhẹ nhõm. Nhưng, Muir-chan lập tức lại lộ vẻ mặt lo lắng nhìn Arnold.

"Nhưng chú ơi, biết đâu Vika-chan cũng có chuyện không muốn nói cho người khác."

"............Đúng rồi, cô bé nói đúng."

Nghe cuộc đối thoại của hai người, chủ đề này dường như sắp kết thúc. Không ngờ──

"Anh muốn biết... chủng tộc?"

Bản thân Vika-chan dường như không bận tâm chút nào. Chỉ là, cô bé nói mình hoàn toàn chưa từng nghe nói về chủng tộc của cha mình.

"Vậy ra, khi chia xa với cha cô bé, cô bé còn rất nhỏ đúng không?"

"Ừm."

"Nhưng, nhưng cô bé không muốn biết sao, Vika-chan!"

"Biết gì?"

"Trong người mình chảy dòng máu 'Thú Nhân Tộc' nào ấy."

"Ừm~... Tàm tạm thôi."

Tính cách không câu nệ tiểu tiết của cô bé, khiến Arnold và Muir-chan cười khổ. Lúc này, Hiiro đưa ra một chủ đề khác.

"Tuy nhiên, xét riêng về khứu giác, cô bé quả thật mạnh hơn chú đúng không? Có chủng tộc nào khác cũng có khả năng như vậy không?"

"Ừm... Trong số các chủng tộc hiện có, nói chung khứu giác của 'Khuyển Nhân Tộc' là mạnh nhất. Tuy nhiên, ngay cả cùng là 'Khuyển Nhân Tộc', cũng có loại như tôi là 'Thanh Nhĩ Tộc', hoặc 'Xích Nhĩ Tộc' đặc trưng bởi lông đỏ, vân vân. Lông của Vika-chan có màu vàng nhỉ, tôi chưa từng thấy 'Khuyển Nhân Tộc' có màu lông này, chỉ vì khứu giác của cô bé xuất sắc, nên mới tưởng cô bé cũng là 'Khuyển Nhân Tộc'..."

Arnold nheo mắt, quan sát vẻ ngoài của Vika-chan, rồi lại nghiêng đầu nói:

"Nhưng mà~ cứ cảm thấy hình như có gì đó khác biệt."

"Ông vừa nói 'các chủng tộc hiện có', vậy trước đây còn có loại khác sao?"

"À? Ồ, đúng vậy. Thay vì nói là trước đây, chi bằng nói là trong các chủng tộc trong truyền thuyết, quả thật có thể có."

"Ồ?"

Mắt Hiiro sáng lên, sự tò mò không yên phận mà rục rịch.

"Đó chính là 《Tam Đại Thú Nhân Tộc》 trong truyền thuyết, nhưng, các chủng tộc có huyết thống này, hiện nay đã bị coi là những tồn tại như huyễn thú. Nếu là một trong số đó là 'Kim Hồ', khứu giác quả thật cao hơn 'Khuyển Nhân Tộc'."

"Ồ, còn có chủng tộc như vậy nữa à, lần đầu tiên tôi nghe đấy."

"Đúng vậy, nhưng đó chẳng qua chỉ là truyền thuyết. Đặc biệt là trong 'Kim Hồ Tộc', có một nhân vật được gọi là 'Cửu Vĩ' còn lợi hại hơn nữa đó! Anh ấy có thể tự do hóa thú, nghe nói vẻ ngoài còn có thể trở nên cao lớn như một ngọn núi."

Ở quê hương Nhật Bản của Hiiro cũng có 'Cửu Vĩ', chỉ một loại yêu quái đặc biệt. Sở hữu sức mạnh to lớn, là một tồn tại khiến các yêu quái khác phải khiếp sợ.

'Cửu Vĩ' của thế giới này cũng rất đặc biệt. Đáng tiếc là, nghe Arnold nói anh ấy đã tuyệt chủng rồi, thật là thất vọng.

Hiiro hỏi Arnold một câu hỏi tò mò khác.

"Ông vừa nói hóa thú... Thú nhân còn có khả năng này sao?"

"Ừm? Ồ, 'Cửu Vĩ' thì đặc biệt, nói chung thú nhân không thể hóa thú đâu. Đừng nói là hóa thú, trong số những người có huyết thống thú nhân, thậm chí có vài kẻ không thể kiểm soát sức mạnh dã thú trong cơ thể mình, đôi khi còn mất kiểm soát."

"Ồ, thật là một chủ đề thú vị."

"Chỉ là, một khi mất kiểm soát thì không ổn chút nào đâu."

Arnold nhìn về phía xa xăm. Thấy vẻ mặt đó của anh ấy, Hiiro quyết định không truy hỏi thêm nữa. Anh ấy có lẽ đã từng có kinh nghiệm liên quan đến việc hóa thú, cứ chờ đến khi nào anh ấy sẵn lòng kể thì hẵng nói.

"À đúng rồi, vậy chuyện của Vika-chan thì sao? Chú ơi."

"Hửm? Ừ, đúng vậy, lại không biết Vika-chan thuộc chủng tộc nào, biết đâu Vika-chan bẩm sinh khứu giác đã đặc biệt phát triển, thỉnh thoảng cũng sẽ có trường hợp như vậy thôi mà."

Arnold gật đầu, như thể đang muốn tự thuyết phục mình.

Hiiro và đoàn người tiếp tục thưởng thức bữa tiệc cua bò thêm mười phút, ăn xong dọn dẹp sạch sẽ, liền lên đường rời khỏi [Núi Loki]. Đi được nửa đường, Muir chợt nảy ra một ý nghĩ.

(Dường như đã có thêm một người bạn mới, vui quá.)

Vika quyết định cùng mọi người đi đến thành phố gần nhất từ đây, trong thời gian này, bốn người sẽ cùng nhau du hành. Muir bỗng cảm thấy rất vui.

Vika là một cô gái, điều này càng khiến Muir không kìm được mỉm cười. Dù sao thì có những chuyện, con gái vẫn chỉ có thể nói với con gái mà thôi.

Đang suy tính xem nên đặt câu hỏi gì thì, vô tình nhớ ra một chuyện khá bận tâm.

"Vika-chan, ba mà em đang tìm, có phải ở Nhân giới không?"

"…Em không biết."

"Sao lại như vậy?"

"Ừm…"

"Không có manh mối nào sao?"

Bị hỏi như vậy, Vika chỉ vào cây trường thương (giờ đã thu ngắn lại) 《Vạn Thắng Cốt Cơ》 đang đeo trên lưng. Lúc này, Arnold ở bên cạnh thay Muir trả lời:

"Manh mối chỉ có cây trường thương à… Chẳng phải thế thì cũng như hoàn toàn không biết anh ta ở đâu sao…"

Trường thương lại không biết nói chuyện, không thể nói cho Vika biết ba cô ở đâu. Nói như vậy, với manh mối chỉ là cây trường thương, tìm người đúng là một nhiệm vụ khó khăn.

"À, đúng rồi. Vậy mẹ của Vika-chan ở đâu? Bà ấy hẳn phải biết gì đó chứ?"

Không ngờ, Vika lại lắc đầu phủ nhận.

"Mẹ… đã chết lâu rồi ạ."

"…Xin lỗi, đã khiến em nhớ lại chuyện buồn."

"Không sao đâu ạ, đã là chuyện từ rất lâu rồi, nên không có gì cả."

"Vậ, vậy à. Tôi hiểu rồi. Nhưng mà, em thật sự không có bất kỳ thông tin nào sao?"

Vika suy nghĩ một chút, rồi mới mở lời nói:

"Mẹ nói với em trước khi mất, ba có bệnh thích lang thang."

"Bệnh thích lang thang?"

"Nên anh ấy mới đi khắp thế giới du hành."

"Ồ, là như vậy à, vậy thì càng khó tìm hơn nữa rồi."

Nói như vậy, chẳng phải là bằng không có manh mối gì sao. Hơn nữa, vì anh ta không ở lại một chỗ, tìm được anh ta chắc chắn là rất khó khăn.

"Vậy sao?"

Hiiro, người tham gia vào cuộc đối thoại, nói.

"Hiiro, ý cậu là sao?"

"Đã đi khắp nơi du hành, thì có nghĩa là khả năng anh ta đã từng lưu trú ở các thành phố làng mạc là rất cao. Nói như vậy, nhất định có thể thăm dò được tin tức về anh ta từ các thành phố hoặc thôn làng."

"…Nói cũng phải."

Arnold gật đầu mạnh.

"Chỉ cần lần theo tin tức thăm dò được mà tìm, rồi cũng có ngày đuổi kịp anh ta thôi phải không? Tên nhóc này vừa nãy chẳng phải cũng nói sao? Đuổi tới đây, chính là vì từng nghe nói anh ta đã đến nơi này."

"Ồ~ đúng vậy, Hiiro nói không sai."

"Vâng… Vika-chan sẽ không từ bỏ, nhất định phải tìm thấy ba."

"À đúng rồi, tại sao Vika-chan lại đi tìm ba mình vậy?"

Đây cũng là vấn đề mà Muir luôn muốn hỏi.

"Lúc nhỏ… ba có nói, nói là bị người khác theo dõi."

"Ơ? Có, có phải ý là ba của Vika-chan không?"

Không chỉ Muir, ngay cả Hiiro và Arnold cũng có chút ngạc nhiên.

"Vâng… Mẹ nói, nên anh ấy mới bỏ lại Vika-chan và mẹ. Vì không muốn làm liên lụy chúng con, nên anh ấy mới rời xa chúng con."

Xem ra, người cha Thú nhân của cô vì bị một người nào đó không rõ truy bắt, để không để những người thân yêu của mình cũng bị đe dọa, mới một mình rời đi.

Anh ta phán đoán rằng có lẽ làm như vậy có thể thu hẹp đối tượng bị nhắm tới chỉ còn một mình anh ta.

"Ra vậy, ba em nhất định là không thể chịu đựng việc mình làm hại các em mà… Hửm? Khoan đã, nếu đã vậy, sao Vika-chan bây giờ lại muốn tìm ba mình?"

Nghe câu hỏi của Arnold, vẻ mặt của Vika trở nên nghiêm túc.

Đúng vậy, đây dù sao cũng là hành động trái với ý muốn của người cha. Đứng trên lập trường của cha Vika, con gái càng đến gần mình sẽ càng nguy hiểm. Tuy nhiên, cô vẫn kiên quyết tìm cha, đây là vì sao chứ?

"Vika-chan… muốn bảo vệ ba."

"…………"

"Vì mục đích này, Vika-chan đã mạnh hơn rồi. Nên có thể bảo vệ anh ấy."

Ánh mắt cô không mang một chút do dự nào, tràn đầy tự tin. Bản thân cô bây giờ, khác với hồi nhỏ. Có thể thấy, cô tin rằng mình có thể cùng cha chiến đấu.

Nghe sự quyết tâm của cô, Arnold thở ra một hơi mạnh.

"Hú~ Em giỏi quá, Vika-chan. Còn nhỏ như vậy mà đã có thể quyết định con đường của mình, người thường đâu làm được."

"Giỏi quá… Vika-chan."

Muir nhìn Vika, người có độ tuổi không khác mình là bao, nhận ra mình lại ghen tị với cô bé có thể hành động độc lập, còn tự mình đặt ra mục tiêu kiên định.

Cứ thế này không được. Cứ mãi được người khác bảo vệ thì không thể trưởng thành được. Muir một lần nữa hạ quyết tâm, bản thân mình cũng phải trở nên mạnh mẽ như Vika.

Arnold khoanh tay trước ngực, ánh mắt nhìn về phía Vika, hỏi cô:

"Vậy Vika-chan, em trước đây từng du hành ở Nhân giới chưa?"

"Vâng… Vika-chan bắt đầu du hành là lúc bảy tuổi."

"Từ, từ lúc nhỏ như vậy sao? Em, em sẽ không phải một mình du hành… chứ?"

"Đúng vậy, luôn một mình du hành. À, nhưng cũng có lúc như thế này đi cùng người khác."

"Ừ, điều này cũng là đương nhiên thôi… Mà nói, em bây giờ mấy tuổi rồi?"

"Ừm… ừm………… Mười bốn tuổi?"

"Đâu phải, sao em lại hỏi ngược lại tôi… Mà nói, ra em mười bốn tuổi à… Tuy nhiên, bất kể chiều cao, nếu đã mười bốn tuổi rồi, cũng khó trách mức độ phát triển hoàn toàn khác với Muir────"

"Chú ơi?"

"Á!"

Lời nói hớ hênh rõ ràng này dường như đã chọc giận Muir. Dù trên mặt vẫn còn mang theo nụ cười, nhưng ánh mắt lại hoàn toàn không có ý cười. Arnold vội vàng muốn đổi chủ đề:

"Nư, nhưng mà, biết em không hoàn toàn một mình du hành, thật là tốt quá!"

Không ngờ cô bé lại bắt đầu hành trình một mình từ năm bảy tuổi, Arnold ngạc nhiên về điều đó, khi biết Vika cũng từng có những người bạn đồng hành đáng tin cậy, liền từ tận đáy lòng vui mừng cho cô bé.

Tuy nhiên, những lời cô bé nói tiếp theo lại khiến mọi người vô cùng bất ngờ.

"Nhưng mà, chỉ cần Vika-chan kể chuyện của mình ra, mọi người đều bỏ đi hết."

Một sự im lặng bao trùm. Đúng vậy, Arnold quên mất, cô bé là con lai bị coi là điều cấm kỵ ở thế giới này. Không khí bỗng trở nên nặng nề, đúng lúc này, Vika khẽ cười:

"Cho nên, có thể gặp được những người sẵn lòng chấp nhận Vika-chan… thật sự rất vui."

Nụ cười đó căn bản là phạm quy! Arnold thốt lên trong lòng. Không kìm được muốn ôm cô bé, cuối cùng vẫn cố nén衝動, chỉ đưa tay xoa đầu cô bé.

"Vậy sao, Vika-chan thật sự rất cố gắng."

Vika thoải mái nheo mắt. Không biết nhớ ra điều gì, lại蹦蹦跳跳 đi về phía Hiiro, ngồi xổm xuống, thò đầu ra.

"…………Em muốn làm gì?"

Hiiro hoàn toàn không hiểu ý định của cô bé. Thấy Hiiro chậm hiểu như vậy, Arnold không khỏi thở dài với cậu:

"Này này, như vậy quá đáng rồi đó, Hiiro huynh."

Hiiro lộ vẻ không vui.

"Ý gì?"

"Vika-chan muốn cậu xoa đầu cô bé đó."

"Hả? Dựa vào đâu mà tôi phải làm chuyện này?"

"Có sao đâu chứ? Cậu cứ xoa đầu cô bé đi, mấy ngày nay, Vika-chan đã cố gắng nhiều như vậy mà."

Mắt Vika sáng lấp lánh, điều đó cho thấy cô bé mong đợi đến mức nào. Tuy nhiên, Hiiro vẫn lạnh lùng quay đầu đi.

"Tôi từ chối. Người cố gắng không chỉ có mỗi cô gái ăng-ten này. Đúng vậy, quá khứ của cô ta có một số điểm đáng thương, nhưng người chọn đi trên con đường này cũng là chính cô ta. Em đâu phải vì để ai đó khen ngợi mà chọn con đường này, đúng không?"

Vừa nói vậy, cô bé liền nhìn vào mắt Hiiro lắc đầu.

"Không phải."

"Này này Hiiro, cậu đừng nói mấy cái đạo lý dài dòng khó nghe đó nữa, xoa một cái thì có sao đâu────"

"Không sao đâu ạ."

Người ngắt lời Arnold, là Vika.

"Ơ… Vika-chan, nhưng mà…"

"Không sao đâu ạ, Hiiro nói đúng. Vika-chan không phải vì muốn được khen ngợi mà bắt đầu chuyến đi."

Mọi người im lặng, nhìn Vika.

"Hiiro đúng, Vika-chan sai rồi."

Ngay cả bản thân cô bé đã nói vậy, Arnold cũng không còn lời nào để nói. Tuy nhiên, không hiểu sao, Vika lại một lần nữa thò đầu về phía Hiiro.

"…Này, tôi đã nói rồi mà? Em rốt cuộc muốn làm gì?"

"Em không muốn được khen ngợi, Vika-chan chỉ muốn Hiiro xoa một chút thôi."

"Ối! Dũng cảm quá!"

"E, em sao vậy Muir?"

Thấy Muir bỗng nhiên đỏ mặt hét lớn như vậy, Arnold bên cạnh giật mình. Bị anh ta hỏi như vậy, "Không không không có gì cả!" Muir vội vàng lắc đầu phủ nhận.

"Không có lý do để xoa thì tôi không thể xoa được đâu."

Mặc dù Arnold cho rằng xoa đầu cô bé thì có sao đâu, nhưng Hiiro vẫn kiên quyết từ chối. Vika lập tức xì hơi như quả bóng bay, buồn bã ngước mắt nhìn Hiiro nói:

"Vậy em phải làm thế nào, anh mới chịu xoa đầu em?"

"Không, truy căn cứ, tại sao tôi phải xoa đầu em chứ?"

Đôi mắt ướt đẫm.

"Em đã nói rồi mà…"

Đôi mắt ướt đẫm.

"Em…"

Đôi mắt ướt đẫm.

"…………Hừ."

Có lẽ là thua trước sức mạnh của đôi mắt rưng rưng của Vika, Hiiro bất lực buông thõng vai.

"Thôi được rồi, nếu muốn tôi xoa đầu đến thế, thì hãy làm một việc gì đó đặc biệt tốt đi. Đến lúc đó, tôi có thể xem xét thử."

Xem ra, cậu ấy đã thua trước sự cố chấp của Vika.

Sự thỏa hiệp của Hiiro khiến Vika nở nụ cười rạng rỡ, tuy nhiên, cô bé lại ngay lập tức nhíu mày, nghi ngờ hỏi:

"Việc đặc biệt tốt… là việc gì ạ?"

"Cái này em phải tự nghĩ lấy."

Nói xong, Hiiro nhanh chân bước đi. Vika đi theo cậu, trong đầu dường như đang cố gắng suy nghĩ, điều gì là "việc đặc biệt tốt".

Đi được nửa đường, không biết cô bé đã hỏi Muir điều gì. Chỉ nghe thấy Muir kinh ngạc la lớn: "T, tôi chưa từng được xoa đầu bao giờ!" Hiiro chẳng hề bận tâm, bắt đầu kiểm tra lại 《Trạng thái》 hiện tại của mình.