“Cái quái gì đây!?” (Arnold)
Arnold kinh ngạc trước vô số đòn tấn công. Dù cơ thể đã qua《Biến đổi》 , chống trọi được với đợt tấn công này mà không trầy xước gì là không thể. Và quan trọng nhất, Muir cũng đang ở gần đó.
Không chỉ vậy, Muir đã kiệt sức sau khi dùng kỹ năng “Vô Lôi Tạo” lúc nãy.
“Ojisan! Vẫn chưa kết thúc đâu!” (Muir)
“Muir!” (Arnold)
“Cháu vẫn tiếp tục được!!” (Muir)
Nói vậy, đôi tai thú của Muir biến thành đôi cánh (I.K: bay bằng tai???), và bắt đầu lóe sáng. Với tốc độ bá đạo, cô xuất hiện bên cạnh Arnold.
”Ojisan!”(Muir)
“Kuh! Ahhh, rồi, ta biết rồi! Ta cũng sẽ dồn hết sức đây!” (Arnold)
Muir biến đổi với luồng aura xanh lam tím bao quanh cơ thể (I.K: henshin!!), còn Arnold thì là aura lục nhạt.
“Lôi Biến!” (Muir)
“Phong Biến!” (Arnold)
Khi Herbreed thấy hai người họ biến hình, anh hét lên.
“Không thể nào! Họ đều dùng được《Biến Đổi》sao?” (Herbreed)
Anh đã tưởng rằng họ không dùng được “Chuyển hóa” lên cơ thể mình, nhưng tình hình trước mặt lại nói khác.
Trong lúc Herbreed đang suy nghĩ, Muir đã hành động trước.
“Làm ơn! Hãy duy trì cơ thể ta! Kích hoạt 《Vô Lôi Tạo》!” (Muir)
Không như lúc trước, một loạt cầu sét bay ra từ cơ thể Muir.
Nó bằng cách nào đó đã chặn được phần nào những vũ khí bóng tối đang bay về phía họ nhưng,
“Cháu không giữ được lâu đâu oojisan! Hãy làm gì đi!” (Muir)
“Để đó cho ta!” (Arnold)
Arnold lao lên trời và bắt đầu xoay người. (I.K: điệu múa thiên nga Arnold?)
“Đỡ này! Bão tố Cuối cùng!” (Arnold)
Gió cuộn quanh người Arnold dần tụ lại thành cơn lốc. Và rồi, đám vũ khí bị cơn lốc lớn nuốt chửng
“…Không thể nào…” (Herbreed)
Herbreed đứng bảo vệ bên Eonis kinh ngạc trước những gì đang xảy ra.
Rồi, cơn lốc biến mất và Arnold tiếp đất.
“Chết tiệt…đau vãi…cơ thể mình vẫn chưa quen với nó… cảm giác cứ như rã rời ra rồi ấy…” (Arnold)
Dồn quá nhiều sức, Muir bắt đầu lộ vẻ mệt mỏi và tuyệt vọng đứng dậy.
“C-cháu ổn chứ? …Muir” (Arnold)
“Nh…nh…cháu xin lỗi…cơ thể cháu…” (Muir)
Ngay sau đó, Muir đổ gục về trước vì kiệt sức. Arnold vừa kịp đỡ lấy cô bé trước khi bị đập mặt xuống đất.
“…Thú thật, ta rất ngạc nhiên trước sức mạnh tiềm ẩn của các ngươi đấy.” (Herbreed)
Ông nghe thấy lời khen của Herbreed nhưng,
“Dù vậy, chúng ta không cử động được nữa. Nhưng, xin đừng làm gì Muir. Nếu muốn thì cứ làm với ta này.” (Arnold) (I.K: hít bao nhiêu lá đu đủ rồi Arnold??)
Nghe vậy, Herbreed cười lớn.
“Đừng xem thường chúng ta. Ta không phải loại người thích tấn công kẻ không còn khả năng chiến đấu đâu.” (Herbreed)
Mặc dù, anh đã ngốn kha khá ma năng cho đòn tấn công, chẳng có gì khó để xuống tay với Arnold và Muir không thể chiến đấu nữa. Nhưng tấn công người không thể phản kháng thì thật hèn hạ, là điều Herbreed đang nói.
“Vả lại, ta không thể để Eonis một mình được.” (Herbreed)
Vẫn còn chút ý thức, Muir nhìn Eonis đang cúi mình trên đất với hai tay che mặt, và nói,
“S-sao vậy…Eonis-chan?” (Muir)
Nhưng, Eonic chỉ lẩm bẩm “Không, không, không, không” dưới hơi thở của mình.
Nhìn cô, Herbreed thở dài.
“Có một vết sẹo lớn trên mắt cô ấy.” (Herbreed)
“Eh? Sẹo?” (Muir)
“Phải, một vết sẹo.” (Herbreed)
Arnold muốn nói, “Chỉ thế thôi á?” nhưng im lặng. Rồi, Herbreed nhăn mặt và nói.
“Mấy người không hiểu được đâu, vì vết sẹo này, cô ấy đã luôn bị người khác xa lánh. Sự thật, vết sẹo này là do…thực ra, thôi kệ đi, nói nữa thì sẽ thật khiếm nhã.” (Herbreed)
Herbreed đột nhiên dừng lại, Muir
“Đừng xem thường mình, Eo-chan!” (Muir)
hét lên với Eonis. Eonis ngừng lẩm bẩm và nhìn lên.
“Bạn nghĩ mình sẽ khó chịu vì thấy vết sẹo của bạn sao?” (Muir)
Mọi người im lặng lắng nghe Muir.
“Dù chúng ta là kẻ thù, mình vẫn rất vui! Mình tuyệt vọng chiến đấu, nhưng đã đấu với bạn bằng tất cả những gì mình có!” (Muir)
Muir dồn hết sức để đến gần Eonis, mặt cô méo mó vì mệt mỏi.
“Phần lớn mọi người sẽ đánh giá người khác qua tai thú hay vẻ bề ngoài của họ, nhưng chúng ta không như thế! Đó là vì chúng ta đã cố gắng hết sức để chiến đấu. Không phải vậy sao?” (Muir)
Muir bước đến trước Eonis và nói to suy nghĩ của cô.
“Nên đừng đánh đồng bọn mình với kiểu người đó. Đừng nhìn mình như thể mình sẽ nói điều gì xấu về vết sẹo của bạn, mình thấy buồn đấy.” (Muir)
(I.K: khoan, thế mấy người lên sàn oánh nhau hay tán gẫu??) (Katsu: ngôn từ cũng là vũ khí đấy thím)
“...Nhưng tất cả mọi người nhìn vào đôi mắt này đều thấy khó chịu.” (Eonis)
Cuối cùng Eonis cũng trả lời cô.
“Đúng, nhưng như thế không có nghĩa là bạn xấu, những người không biết gì về hoàn cảnh của Eo-chan mới là xấu.” (Muir)
Qua trận đấu với cô, Muir phần nào hiểu được bên trong Eonis là người trong sáng và công bằng.
“Muir…” (Eonis)
“Thế nên, …ổn mà? Hãy cho mình thấy, Eo-chan?” (Muir)
“…Không! Nó kỳ cục lắm!” (Eonis)
“…ổn mà.” (Muir)
Muir nhẹ nháng nói.
“Dù là kẻ thù nhưng, mình thích bạn Eo-chan!” (Muir) (I.K: hail yuri!!! ......éo :| )
Nghe câu trả lời, cô chợt run rẩy.
“Eo-chan…không ai thích bạn…đúng không? Vì thuộc tộc khác nên bạn nghĩ chúng ta không làm bạn bè được sao?” (Muir)
“……bạn bè?” (Eonis)
“Nh, bạn bè.” (Muir)
“……cậu chắc chứ? Muir sẽ không làm tổn thương Eonis?” (Eonis)
“Đó là cách chúng ta làm quen đấy?” (Muir)
“………” (Eonis)
“Nên…hãy làm bạn nhé.” (Muir)
Eonis đưa bàn tay run rẩy khỏi mặt, ngẩng đầu và nhìn Muir.
“Mình nói rồi, sẽ tốt hơn nếu nhìn thẳng vào nhau.” (Muir)
Muir nở một nụ cười. Có vết phỏng trên mắt cô ấy. Với con gái thì đó hoàn toàn không phải thứ muốn phô ra cho người khác. (Katsu: nếu bị chuuni thì lại khác đấy)
“Quả nhiên, mắt bạn đẹp lắm Eo-chan.” (Muir)
Eonis không bị mù. Cô dùng băng mắt để che đi vết sẹo. Dù sau đó đã dồn hết sức để chiến đấu với tất cả những gì cô có.
Cô có đôi mắt to tròn màu nâu ngọc bích tuyệt đẹp. Muir lay người và cười thích thú...
“Không việc gì phải che giấu nó cả, bạn biết không?” (Muir)
“U……uu….uwaaaaaaaaan!” (Eonis)
Khoảnh khắc ấy, những giọt nước mắt tuôn rơi, cô chạy đến ôm lấy Muir. Muir nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Khóc xong, Eonis quay mặt đi với đôi má ửng đỏ. Có vẻ cô thấy xấu hổ vì đã khóc.
“Ah! Eo-chan đáng yêu quá.” (Muir)
“Mu….Muir bắt nạt...” (Eonis)
(I.K: hồn nhiên nhờ, đang trong trận đấy mấy em) (Katsu: thím có biết thứ gọi là đọc bầu không khí ko vậy)
Thấy hai người như vậy, Herbreed mở to mắt ngạc nhiên.
“Thật không ngờ. Có người dễ dàng làm lay động Eonis thế này.” (Herbreed)
“Không dễ chút nào đâu.” (Arnold)
“Là sao?” (Herbreed)
“Chỉ vì đó là Muir thôi.” (Arnold)
“……” (Herbreed)
“Con gái ta thấu hiểu và cảm nhận được nỗi đau của người khác. Nên lời nói của con bé có thể đi sâu vào lòng người.” (Arnold)
“…..Vậy sao? Ra thế, giờ ta đã hiểu vì sao các ngươi lại là bạn của Anh hùng đất nước ta.” (Herbreed)
“Hả? Anh hùng?” (Arnold)
“Eeh, đó là Hiiro-san” (Herbreed)
“Buho~! Hi-Hiiro là anh hùng!?” (Arnold)
Arnold vô thức rên lên.
“C-cái? Sao vậy?” (Herbreed)
“T-thực ra, thì, chỉ là…” (Arnold)
Theo những gì Arnold nhớ về khoảng thời gian cùng du hành, Hiiro không phải người nên gọi là Anh hùng.
Cậu là người sẽ đi vòng quanh thế giới, làm tất cả mọi thứ, kể cả tham gia chiến tranh, chỉ vì thức ăn, đó là điều khiến Arnold nhăn mặt.
“Ah, có thể được mà…đúng không?” (Arnold)
Arnold quay sang Muir.
“Ý chú là sao ạ ooji-san?” (Muir)
“Không, là về vết thương ấy, thằng nhóc hẳn phải chữa được nó chứ nhỉ?” (Arnold)
“…….ah!?” (Muir)
Muir khựng lại và suy nghĩ.
“Đúng rồi, Eo-chan!” (Muir)
Muir nắm lấy hai tay Eo-chan.
“Anh Hiiro có thể xoá đi vết sẹo của bạn!”
“Eh? Hiiro...Anh hùng sao?” (Eonis)
“Anh hùng?” (Muir)
“Đúng thế, Anh hùng-sama đó.” (Eonis)
Muir khó hiểu nhìn Arnold
“Nếu là Hiiro, việc lấy lại cho cô bé vẻ đẹp vốn có trên mặt chắc sẽ khả thi đấy.” (Arnold)
“Đúng rồi! Mình sẽ hỏi anh ấy giúp bạn.” (Muir) (Katsu: được vợ cả bảo kê thì éo có gì phải sợ)
“….Có thể chữa được sao?” (Eonis)
Thực ra, Eonis đã thử rất nhiều cách, nhưng không có cái nào hiệu quả. Nên, cô bỏ cuộc. (I.K: chắc ko biết main là admin của thế giới này :v)
“Mình chắc chắn đấy! Anh Hiiro là một người rất đáng kinh ngạc!” (Muir)
“Thằng đó quái đản lắm, không thể hiểu nổi, một tên quái vật bất thường.” (Arnold)
Ngay lúc đó, Arnold cảm thấy như có ai đang nhìn và rùng mình. Ông sợ không dám quay lại và giả vờ không thấy gì. (I.K: ngu thì ngu vừa thôi chớ) (Katsu: mấy cha mồm nhanh hơn não này cả đời chả khôn lên được đâu)
“Cùng đi nào, Eo-chan!” (Muir)
“…Nếu thực sự có thể…tôi muốn chữa nó.” (Eonis)
“……đúng, nhưng cô bé sẽ cần chút quà hối lộ hay…” (Arnold)
Đột nhiên, Arnold nghe thấy một giọng nói từ sau.
“Không phải lo đâu. Miễn là có một bữa tiệc ngon cho ngài ấy, chắc chắn Hiiro sẽ giúp thôi?” (???)
“Uwah!” (Arnold)
Arnold giật nảy người nhìn ra sau, và thấy Silva.
“Ng-ngài, ngài làm gì ở đây?” (Arnold)
Rồi, Silva mỉm cười nói.
“Ah, tôi đến để thông báo trận đấu thứ hai đã kết thúc.” (Silva)
“…Cái gì?” (Arnold)
Không hiểu chuyện gì, tất cả đơ người.