Điều đầu tiên Eonis nhìn thấy khi mở mắt ra là biểu hiện cộc cằn của Hiiro. Rồi Muir vỗ vai cô một tiếng bộp.
「Un, Eo-chan thậtttttt dễ thương!」(Muir)
Một khuôn mặt tươi cười vui vẻ hướng về cô.
「Hãy cầm lấy.」(Silva)
Như mong đợi từ một quản gia, Silva đưa cho Eonis một chiếc gương cầm tay.
「Nhìn thử đi nào, Eo-chan!」(Muir)
Dù Muir có nói vậy, cô vẫn run rẩy lo lắng vì chưa xác nhận được kết quả. Nhưng khi nhìn những người đang đứng xung quanh, họ đều gật và mỉm cười.
Rồi, Eonis hắng giọng và từ từ đưa gương lên mặt.
Và ở đó ................................................ một khuôn mặt không tì vết như da em bé đang phản chiếu trong gương.
Khoảnh khắc ấy, nước mắt lăn dài trên má Eonis. Muir ôm chặt lấy cô,
「Un-un, Tốt rồi ...... Tốt quá rồi, Eo-chan.」(Muir)
「Higu ... .. gusu ....... Ueeeeeeeeeeeeen!」(Eonis)
Tất cả mọi người, trừ Hiiro đều nhìn hai cô bé và mỉm cười.
Sau khi nức nở, cô im lặng, cúi đầu xấu hổ vì đã vô tình khóc mà không kìm nén.
「Cảm ơn cậu, Hiiro-kun.」(Shublarz)
Đột nhiên cậu nhận được lời cảm ơn từ Shublarz.
「Tôi chỉ làm theo yêu cầu thôi. Nếu muốn cảm ơn, hãy nói với Chibi, người đã yêu cầu tôi ấy.」(Hiiro)
Nhìn vẻ khó chịu của Hiiro, Shublarz nhún vai với một nụ cười.
「Tất nhiên ta rất biết ơn nhóc ấy, nhưng cứ để ta nói điều này. Cảm ơn cậu.」 (Shublarz)
Thường ngày nụ cười của cô rất quyến rũ, luôn thu hút những người đàn ông xung quanh, nhưng lần này, nó lại rất tự nhiên và trong sáng. Ai cũng có thể thấy rằng cô ấy thực sự biết ơn.
「C-cậu ấy thực sự là anh hùng của chúng ta! T-ta thực sự cảm kích!」(Herbreed)
Vì lý do nào đó, Herbreed nhìn chằm chằm vào họ với đôi mắt lấp lánh khi nhớ về sự kích động của mình đối với những hành động của Hiiro. Không thể làm gì trong tình huống này, Hiiro cảm thấy rằng dù bao lâu trôi qua đi nữa, cậu vẫn sẽ không thể quen được với nó.
Cảm thấy lưng hơi ngứa ngáy, cậu đang định tránh xa khỏi chỗ này -
Kui .......
thì cảm thấy quần áo của mình bị kéo lại. Nhìn xuống, ở đó là Eonis, đứng cúi thấp đầu, nhẹ kéo áo cậu bằng ngón trỏ và ngón cái. (Kuro: Bể kế chuồn vì gái)
「............. Có chuyện gì?」(Hiiro)
Nhưng cô không nói. Sau khi đợi một lúc, Eonis rụt rè ngẩng đầu lên. Má cô đỏ chót thấy rõ.
「...m ơn....... 」(Eonis)
「Huh?」(Hiiro)
Eonis cắn môi, rồi nuốt nước bọt. Cô từ từ mở miệng.
「Cả....... Cảm ơn!」
Có vẻ cô chỉ muốn nói lời cảm ơn với cậu.
( …chỉ mỗi từ “cảm ơn” mà sao nhóc này lại mất thời gian thế?) (Hiiro) (Katsu: ngu lâu khó đào tạo)
Thật sự không hiểu nổi. Chẳng có gì xấu khi được người khác “cảm ơn”, thế nên cậu không định hỏi thêm gì về nó.
Hơn nữa, nhìn cô tuyệt vọng để cảm ơn bằng cách nào đó khiến cậu thấy quan tâm và nới lỏng khuôn mặt.
「Đừng lo lắng về chuyện đó.」(Hiiro)
Bou !
Tưởng lầm rằng Hiiro mỉm cười với mình, Ionis「...cẩn thận ....nhé…... 」và đỏ mặt.
「Ôi trời ...」(Shu)
Shublarz mỉm cười vui vẻ khi thấy vẻ xấu hổ của Eonis. Và rồi, Hiiro nhìn Muir.
「Dường như nhóc ấy đã phải chịu nhiều tổn thương khổ cực trong quá khứ.」(Hiiro)
「Uhmm….vâng, cảm ơn anh nhiều lắm!」(Muir)
「Tại sao lại cảm ơn anh? 」
「V-vì anh đã chữa khỏi Eo-chan giúp em.」
「Nếu thế thì tốt hơn nhóc nên trả ơn cho anh một bữa ăn ngon vào.」
「V-vâng! 」
Nhìn qua, ai cũng thấy rằng Muir đang rất hạnh phúc vì khuôn mặt của Eonis đã được chữa lành.
「Còn ông, Lão già, tôi rất tiếc phải nói rằng có thể ông đã thắng được trận này nhưng cuối cùng sẽ thua cuộc chiến.」(Hiiro)
「H-hừm! Thế thì đều là do mi thôi!」(Arno)
Arnold muốn giành lấy chiến thắng hoàn toàn, nhưng ông cũng cảm nhận được gánh nặng mà Herbreed và Eonis phải chịu khi thua trận.
「Nhưng mà này ...... 」(Hiiro)
Cậu nhìn Muir và Arnold, rồi tập trung vào Muir.
「Như anh đã nói, Chibi có vẻ đã mạnh hơn rồi.」(Hiiro)
Chokon .....
Cậu chọt nhẹ vào trán cô với một nụ cười và Muir ngượng ngùng. (Katsu: làm tốt lắm chàng trai)
「Ehehe ....... 」
Cô cười vui vẻ khi được Hiiro khen ngợi. Nhìn vẻ tươi cười của cô, Arrnold rầu rĩ bực mình.
「Tên Hiiro mà lại nói những lời đó....」(Arnold)
「Gì?」(Hiiro)
「Mi cũng tham gia trận đấu đúng không? Khi nào mi ra sân?」
Muir cũng quan tâm đến vấn đề này và im lặng nhìn Hiiro.
「Aah, về chuyện đó.」(Hiiro)
Hai người tập trung vào lời Hiiro.
「Là trận sau.」(Hiiro) (Kuro: O.O wow......) (Katsu: IT’S SHOW TIME MAN)
------
「Muir-chan! 」(Mimir)
Khi Muir chở về, Mimir lo lắng chạy tới, Muir mỉm cười trấn an cô.
「Tay của bạn...... không sao chứ?」(Mimir)
「U-un. Nhưng nó khá đau.」(Muir)
「Xin bạn hãy đến nơi chữa trị ngay lập tức đi!」(Mimir)
Thấy vẻ lo lắng của Mimir, trái tim Muir trở nên ấm áp.
「Arnold-san cũng vậy, xin hãy nghỉ ngơi bằng mọi giá đi ạ.」(Mimir)
「Cảm ơn người rất nhiều, Mimir-sama.」(Arnold)
Rarashik đến gần cùng vơi Leowald.
「Ta đã thấy một chuyện rất thú vị, thằng nhóc đó đã làm gì sao?」(Rarashik)
Khi Arnold giải thích cho Rarashik, Leowald, người đứng gần đó, tỏ vẻ ngưỡng mộ.
「Hmm, vậy là thằng nhóc ấy còn có thể làm một thứ như thế. Hiiro thực sự là một kẻ đáng ngạc nhiên.」(Leowald)
「Haha, tên nhóc đó có một thứ sức mạnh thần bí mà.」(Arnold)
Nghe vậy, đại công chúa Kukklia cũng cảm thấy thú vị và bắt đầu chú ý tới Hiiro - người đang đứng giữa miệng núi lửa.
「Trận tiếp theo là của đứa trẻ đó?」(Kukklia) (Katsu: Kukk 18 tuổi, chắc cũng tầm Hiiro nhưng bên eng để là ‘that child’ nên team cũng dịch nguyên thế)
「Eh? Ồ, vâng, đúng là vậy ạ.」(Arno)
Arnold nhìn cô.
「Nó có thực sự mạnh vậy không?」(Kukklia)
「Haha, thực sự thần cũng không rõ về khả năng hiện giờ của nó. Nhưng việc Đức Vua chấp nhận nó thì đúng như dự đoán của thần.」(Arno)
「Fu ~ un ... .. Ta không thể tin được.」(Kuk)
Chắc chắn Kukklia không thể thấy được năng lực của Hiiro chỉ với việc nhìn chằm chằm vào cậu, nhưng điều đó là không thể khác được.
「Kukklia, hãy nhìn cho kỹ. Thằng nhóc đó, một『Humas』, hiện được gọi là anh hùng của『Evila』. Sức mạnh đó ....... Ta đã xác nhận bằng chính mắt mình.」(Leo)
「....... Con đã rõ, thưa cha.」(Kuk)
Leowald nhẹ gật đầu -
「Giờ thì, kế đến là lượt của các ngươi. Chúng ta đã có hai chiến thắng liên tiếp, nhưng đừng có mất tập trung cho đến tận phút cuối cùng. Vì đối thủ tiếp theo chính là tên anh hùng đó đấy.」(Leo)
「「「Ha!」」」
Câu trả lời đến từ ba người đang quỳ trước Leowald. Họ chính là niềm tự hào của【Passion】,《Tam Chiến Thú》.
「Sự phối hợp của ba ngươi là hoàn hảo. Tuy ta đã nói thế này trước đó, nhưng các ngươi sẽ không dễ dãi với đối thủ đâu, nhỉ? Hơn nữa, Barid, và đặc biệt là Crouch, đừng quá lo lắng.」(Leo)
Hai người trong số họ gật đầu.
「Được rồi, hẹn gặp lại! Hãy trở về sau khi các ngươi nắm chắc chiến thắng của 『Gabranth 』bằng đôi tay của chính mình!」(Leo)
「「「Ha!」」」