Nếu Hiiro nhớ chính xác, khi cậu đến【Beast Capital: Passion】nửa năm trước, cậu đã vào【King’s Tree】, nơi Thú Vương sống, xuyên suốt một chuỗi sự kiện bất ngờ. Trong khoảng thời gian đó, cậu đã gặp một cô bé cô đơn trong lúc một mình đi ngắm nhìn xung quanh.
Mái tóc màu hạt dẻ của cô bé kéo dài đến tận thắt lưng, với một chiếc ruy băng xanh, đủ lớn để gọi là “đặc điểm” của cô, cố định trên đầu. Mặc dù không thể nói là đẹp mê ly, sự thu hút ở cô nằm ở đôi mắt lớn hình quả hạnh và làn da trắng gần như trong suốt, tạo cảm giác cô rồi sẽ trở thành một người đẹp trong tương lai. (Katsu: có sự khác nhau giữa WN vs LN. Ở đây miêu tả Mimir tóc dài đến eo còn trong hình minh họa tóc Mimir chỉ ngắn đến vai)
Cô bé đã giao tiếp với cậu bằng cách viết lên thứ gì đó trông giống cái bảng. Có vẻ như cô đã mất giọng do di chứng của một căn bệnh hành hạ cô lúc nhỏ.
Thật lòng mà nói là chẳng có vấn đề gì với Hiiro, cậu nhớ vậy, nhưng bằng cách nào đó, biểu hiện của cô bé khiến cậu thấy khó chịu. Cô đang sống vì lợi ích của người khác. Nó là một thứ mà thông thường sẽ được coi là đáng ngưỡng mộ.
Nếu bản thân cô hoàn toàn mong muốn sống theo cách như vậy, cậu đã chẳng để tâm làm gì. Nhưng, sâu trong đôi mắt ấy, cậu có thể nhận ra những vết tích của sự cam chịu và đau khổ được che giấu.
Rồi, khi cô nở nụ cười, cậu chắc chắn là cô đang giả tạo, và thấy khó chịu. Mặc dù nó thực sự chỉ là một ý tưởng đến bất chợt, cậu, chẳng nghĩ ngợi nhiều, hồi phục giọng nói cho cô bằng《Word Magic》.
Cậu có cảm giác nó là thứ gì đó cậu phải làm, nhưng cùng lúc, cậu cũng rất muốn nhìn nụ cười thật sự của cô bé.
Chữa cho cô xong, cậu mới nhận ra tầm quan trọng của hành động vừa làm và do đó cậu, sau khi cấm cô kể về mình, nhanh chóng rời khỏi vương quốc. Nhớ lại lúc đó, nó chắc chắn sẽ trở thành rắc rối cho cậu.
Tất nhiên, cậu không hề gặp lại cô bé sau sự kiện đó. Hơn nữa, cậu thực sự đã quên mất vụ việc ấy cho tới tận bây giờ, khi cô xuất hiện trước mặt cậu.
Cô đang mang chiếc ruy băng xanh tương tự như cái cô đeo vào lần gặp gỡ đầu tiên của hai người.
“Hi-Hiiro-sama….Hiiro-samaaaaaaaaaaaa!” (Mimir)
Cô bé chạy đến chỗ cậu với tất cả sức lực, hoàn toàn không giống với một công chúa. Cậu định sẽ né khỏi cú lao cơ thể đang đến ấy ngay khi dự đoán nó mang một lượng sức mạnh đáng kể, nhưng-
“…..Hm?” (Hiiro)
Cậu nhận ra trang phục của mình đang bị ai đó giữ chặt lại.
“C-Chibi Usagi!” (Hiiro)
Chính là Rarashik. Khóe môi cô nhếch lên tạo một nụ cười gian xảo, và nói-
“Nghĩa vụ của một người đàn ông là ngậm mồm lại và nhận lấy cái ôm của người phụ nữ, không phải sao?” (Rarashik) (Katsu: GJ, Rara-chi)
“Cái quái….gufu!” (Hiiro)
Cậu đã có thể tránh được nó đúng lúc nếu trang phục không bị giữ lại, nhưng vì không thể làm thế, cậu dính trọn phát bắn của cô bé ruy băng xanh, Mimir. Lực tác động mạnh mẽ từ cú lao của cô không phải thứ có thể gọi là một cái ‘ôm’ nhỏ bé.
Dĩ nhiên, cô không có ý tấn công Hiiro. Dường như cô đã quá vui sướng, đơn giản là khao khát được ôm cậu.
“Hiiro-samaaaa!” (Mimir)
Cô cọ xát cái đầu nhỏ nhắn của mình vào ngực cậu và gương mặt cô vỡ òa trong nụ cười. Nhìn một khung cảnh như vậy, mọi người trở nên chết lặng, ngoại trừ Leowald và Rarashik thì đang cười nhăn nhở.
“M-Mimir-sama! Xin hãy tránh xa tên đó ra! Hắn là kẻ thù đấy!” (Barid) (Katsu: đọc không khí tí đi thằng người cờ-him) (I.K: bĩnh tĩnh bình tĩnh)
Mặc cho Barid đưa ra lời cảnh báo, có vẻ nó không đến được với cô, rồi cô ngẩng mặt lên nhìn Hiiro.
“Cuối cùng thì….. cuối cùng thì em đã có thể gặp lại Hiiro-sama.” (Mimir)
“Ugh….Anh hiểu rồi, anh đã hiểu rồi, thế nên nhanh thả anh ra đi!” (Hiiro)
Dù cậu nói vậy, cô thậm chí còn ôm chặt hơn nữa.
“Em không muốn! Rồi anh sẽ lại bỏ đi nơi khác, đúng không?” (Mimir)
“Hah? Nhóc đang nói cái gì….” (Hiiro)
“Gahahaha! Hiiro, lúc này cho dù ngươi có nói gì với Mimir, vô ích thôi! Con bé đã được thừa hưởng tính ngang bướng từ ta mà!” (Leowald)
Giống như thấy được một điều hiếm có, Leowald cười cực kỳ vui vẻ. Dù có khó chịu với lời của ông, Mimir cho một cái nhìn cáu kỉnh nhưng vẫn bướng bỉnh bám chặt Hiiro, thể hiện khao khát mạnh mẽ muốn tiếp tục giữ lấy cậu.
Nhìn một Mimir như vậy, Hiiro thở dài và nhanh chóng viết chữ『Untouchable』(触れず – Không thể chạm tới)
Suka!
Đột nhiên, Mimir, đang bám Hiiro dai dẳng, trượt xuyên qua cơ thể cậu.
“E…..Eeeeh!?” (Mimir)
Không chỉ Mimir, những người còn lại trong phòng cũng cực kỳ kinh ngạc đến mức quai hàm họ rớt xuống.
Hiiro quay lại trước mặt Leowald như thể chẳng có chuyện gì xảy ra. Mimir trống rỗng nhìn và một lần nữa đưa tay ra cố gắng chạm vào cậu, nhưng-
Suka!
Như dự đoán, cô không thể. Mặc dù Hiiro vẫn đang đứng ngay trước mắt cô, như thể cậu chỉ là một hình chiếu lập thể không thể chạm tới.
“Tệ quá, Ruy Băng Xanh.” (Hiiro) (Katsu: sao m phũ hả hả thằng kia, anti-moe có mức độ thôi chứ) (I.K: bình tĩnh thanh niên, đọc lại title của mai đi)
“Uuuu~ Hiiro-sama!” (Mimir)
Mimir, phồng má lên bất mãn, vẫn đưa tay ra với và với mãi không chịu bỏ cuộc. Tuy vậy, như thể cô đang cố bắt một đám mây, không nhận thấy được một chút cảm giác chắc chắn nào.
“Hohou, vậy ra đó là ma thuật của ngươi, Hiiro.” (Leowald)
“Nó có phù hợp như một sự tham khảo tốt không, Thú Vương?” (Hiiro)
Hai người họ trao đổi ánh nhìn trong khi nở nụ cười mờ nhạt với nhau.
“Fufu, bên cạnh đó, ta khá là bất ngờ khi thấy được một khía cạnh khác của Mimir như vậy đó.” (Leowald)
“…..Ah!.....U-Uhm…..Con xin lỗi vì sự khiếm nhã của mình, Otou-sama!” (Mimir)
Sau khi lấy lại sự bình tĩnh, Mimir im lặng và cúi đầu xấu hổ.
“Ổn thôi mà, nó chỉ thể hiện con thích Hiiro đến mức nào, nhỉ?” (Leowald)
Mặt Mimir hoàn toàn đỏ chót và trông như thể khói sẽ phun ra từ đầu cô bé.
“Với ngươi, kẻ có vẻ trưởng thành hơn bất cứ ai khác, phải chịu thua sự điềm tĩnh của ngươi tới mức này….ngươi quả nhiên rất thú vị, Hiiro.” (Leowald)
“Tôi không thực sự hiểu lắm, nhưng có vẻ như….” (Hiiro)
Hiiro nhìn Mimir. Đột nhiên bị nhìn chằm chằm, trái tim Mimir đập thình thịch và cô càng đỏ mặt hơn.
“Có vẻ như nhóc đã cười được tốt hơn trước rồi đấy.” (Hiiro)
Nghe lời khen của Hiiro, đôi mắt Mimir mở rộng và cô cười toe toét-
“Vâng!” (Mimir)
-hăng hái đáp lại. Dường như cô đã không còn tự lừa dối bản thân nữa. Hiiro một lần nữa nghĩ rằng quả là xứng đáng khi bỏ thời gian chữa trị cho cô bé.
“Nhưng, Mimir, làm sao con lại biết Hiiro đã tới đây? Chúng ta không hề thông báo một lời nào về chuyện này, ngoài…” (Leowald)
Với câu hỏi của Leowald, Mimir ấp úng “Cha thấy đấy….” trong khi liếc Rarashik. Theo ánh nhìn của cô, mọi người thấy một vật thể màu trắng xuất hiện trên đỉnh đầu Rarashik mà trước đó không ai nhận ra.
Hiiro đã thấy nó trước đây. Theo Rarashik, vật thể màu trắng này là một『Tinh linh』. Hiiro nhớ rằng Rarashik đã nói tên nó là “Yuki-chan”. Sự hiện diện của nó trông như một con thỏ tuyết được trẻ con tạo ra trong những ngày tuyết rơi.
“…….Chibi Usagi, không lẽ là cô……” (Hiiro)
“Nahahaha! Chính xác! Ngay từ lúc chúng ta đến đây, ta đã gửi Yuki đến chỗ Mimir-sama. Tất nhiên, là để báo cho người về cuộc ghé thăm của mi rồi, nhóc con.” (Rarashik)
“Có thật vậy không, Mimir?” (Leowald)
Khi Leowald hỏi, Mimir gật đầu xác nhận.
“Vâng. Mặc dù Yuki-chan không nói được, con đã nhận được chữ viết bằng băng của cô ấy.” (Mimir)
Mình hiểu rồi. Vậy là nhóc ấy đã biết đến sự có mặt của mình nhờ có Yuki thông báo. Nghĩa là việc nhóc ấy chạy tới với full speed và ôm mình, thì đó, tất nhiên, là thứ Rarashik nhắm đến ngay từ đầu.
“Cô thực sự đã làm được rồi đấy, oi….” (Hiiro)
“Nahaha, đó là sự trả thù cho lúc trước đấy.” (Rarashik)
Như cậu nghĩ, gốc rễ của vấn đề là do sự ức chế từ việc cậu đã vượt mặt cô tại chính nhà cô. Hơn cả việc tức giận khi phải miễn cưỡng bỏ qua mọi thứ, Hiiro cảm thấy sốc và cậu thở dài.
“Nh-Nhân tiện Otou-sama, tại sao Hiiro-sama lại ở đây? Dựa trên những gì Muir-chan đã nói với con thì, Hiiro-sama đang, um…..đứng bên phe『Evila』trong cuộc chiến này.” (Mimir)
Mặt cô tối sầm lại trong lo lắng.
“Có lẽ hắn đến đây là để nói với ta chuyện gì đó.” (Leowald)
“Một cuộc nói chuyện…….với Otou-sama?” (Mimir)
“Umu, Mimir, con đã đến đây rồi thì ổn thôi, nhưng không được làm loạn, hiểu chứ?” (Leowald)
“V-Vâng ạ! Cảm ơn người rất nhiều, Otou-sama!” (Mimir)
Sau khi nói vậy, cô cúi đầu. Rồi, mặc dù Leowald đã nghĩ rằng cô sẽ rời khỏi vị trí hiện tại, vì lý do nào đó, cô vẫn đứng bên cạnh Hiiro.
“Mimir?” (Leowald)
“Chuyện gì thế ạ, Otou-sama?” (Mimir)
“I-Iya, sao con không tới đây nhỉ?” (Leowald)
“Con không thể làm thế.” (Mimir)
“T-Tại sao vậy?” (Leowald)
“Chỗ này tốt hơn ạ.” (Mimir)
Cô bé nói vậy với một nụ cười cực kỳ rạng rỡ.
“Otou-sama đã nói là sẽ ổn thôi nếu con đứng ở đây mà.”
“U-umu…” (Leowald) (Katsu: đây gọi là tự tay bóp…con rái cá đấy)
Những người khác, thật sự, đều nghe vậy.
“Đó là lý do vì sao Mimir sẽ không tách khỏi Hiiro-sama đâu.” (Mimir)
Nghe cô tuyên bố rõ ràng như vậy, Leowald đánh giá rằng cho dù ông có nói gì, cô cũng sẽ bướng bỉnh không nghe. Do đó, ông không theo đuổi vấn đề xa hơn nữa.
“………Vậy cũng ổn thôi. Nhân tiện Hiiro, ngươi định sẽ làm gì tiếp theo?” (Leowald)
“Hả?” (Hiiro)
“Sau khi nói chuyện với ta ấy.” (Leowald)
“Tôi đang nghĩ về việc nhờ ai đó hướng dẫn tôi đến địa điểm thi đấu, nhưng tôi có phải chờ sự cho phép của ông không?” (Hiiro)
“Ta chẳng bận tâm lắm, cho dù bọn ta không dẫn ngươi đến đó, ngươi nói đó sẽ chẳng là vấn đề, phải không?” (Leowald)
“Tôi cho là vậy. Đó là lý do tôi nói rằng dù có chuyện gì nó vẫn sẽ ổn thôi. Vậy thì, thẳng thắn mà nói, tôi không còn việc gì để làm ở đây nữa…” (Hiiro)
“…..Nói cách khác, ngươi đang định quay về?” (Leowald)
“Yeah.” (Hiiro)
Khoảnh khắc ấy, Mimir buồn bã nhìn cậu. Mặc dù cô cuối cùng cũng gặp được cậu….sẽ rất khó khăn cho cô khi phải rời xa cậu một lần nữa.
“Ngươi không định đi gặp Arnold và Muir sao?” (Leowald)
“Yeah, tôi đã hỏi Chibi Usagi rồi, có vẻ tốt hơn là không gặp họ bây giờ. Tôi sẽ để cuộc hội ngộ này vào lúc khác.” (Hiiro)
“…….Ta hiểu rồi.” (Leowald)
Leowald khoanh tay lại và lầm bầm như thể ông đang nghĩ ngợi điều gì đó. Hiiro lờ ông ta và bắt đầu tập trung ma thuật vào đầu ngón tay. Mọi người thấy hành động của cậu đều tin chắc rằng cậu đang chuẩn bị rời đi.
“Chuyện hôm nay khá là thú vị đấy.” (Hiiro)
Và, ngay khi cậu định viết chữ,
“Hey, đợi đã.” (Leowald)
Nghe vậy,Hiiro giật giật và dừng lại. (Katsu: tí thì làm ảnh rebound)
“….Chuyện gì?” (Hiiro)
“Không cần phải vội thế đâu, cứ dành chút thời gian của ngươi ở đây đi.” (Leowald)
Mimir, vừa làm một biểu hiện khó nhọc, đột nhiên rạng rỡ và nhìn Leowald.
“Tôi từ chối. Không có lý do gì để ở lại cả.” (Hiiro)
Nghe cậu nói vậy, Mimir ngay lập tức trở nên chán nản.
“Hou, ta hiểu rồi. Cho dù bọn ta đã chuẩn bị một vài thứ giải trí để chào mừng ngươi?” (Leowald)
Hiiro giật giật khi nghe những lời ấy.
“…..giải trí, ông nói vậy?” (Hiiro)
“Yeah.” (Leowald)
“…..Ít nhất tôi sẽ hỏi chút. Nó bao gồm những thứ gì?” (Hiiro)
Cảm thấy đã thu hút được sự chú ý của Hiiro, mặt Leowald giãn ra.
“Chuyện là, hôm qua bọn ta đã tự tay kiếm được một ít《Aqua Hound Meat》(Thịt Chó Săn Aqua)…..” (Leowald)
“Tôi sẽ làm phiền các người một chút nữa.” (Hiiro) (Katsu: thằng này vs ẻm Mimir thay đổi thái độ như ấn công tắc ấy)
Hiiro không bao giờ quên được cái tên《Aqua Hound Meat》. Lý do là, sau khi đến thế giới này, đó là món ăn để lại ấn tượng tuyệt vời nhất cho cậu.
Thật lòng mà nói, cậu có cảm giác muốn ăn món thịt đó một lần nữa. Nó chứa đựng vị ngon có thể khiến cậu khao khát đến chảy nước miếng.
“Ohh, ta hiểu rồi, ta hiểu rồi!” (Leowald)
Leowald vỗ nhẹ nắm đấm và nháy mắt với Mimir. Thực tế, ông ta cố tình khiến Hiiro ở lại là vì lợi ích của Mimir. Ông thuộc loại phụ huynh cực nuông chiều con cái.
Mimir cười tươi như hoa nở và nhìn Hiiro.
“Hiiro-sama, từ giờ đến lúc bữa ăn được được chuẩn bị xong, xin hãy nói chuyện với Mimir!” (Mimir)
“Phiền phức lắm.” (Hiiro)
“Hau!” (Mimir)
Nhìn đôi vai cô bé thõng xuống như thể vừa nhận một cú sốc lớn, Leowald nói-
“Ta xin lỗi Hiiro, nhưng hãy làm như Mimir muốn, đổi lại, chúng ta sẽ chuẩn bị một bữa ăn thật vừa ý cho ngươi.” (Leowald)
“………Đành chịu vậy.” (Hiiro)
Hiiro giải phóng hiệu ứng của『Untouchable』.
“Dẫn đường đi, Ruy Băng Xanh.” (Hiiro)
“Hiiro-sama….vâng ạ! Xin hãy đi lối này!” (Mimir)
Cô bé nói vậy, và hai người họ rời khỏi căn phòng.