Đây là chap đầu tiên 2 Trans cùng phối hợp làm, và đánh dấu mở màn cho cuộc tàn sát đêm nay 〜( ̄▽ ̄〜). BRACE YOUR SELF !
Trans BornLower/Ichime
Editor/Proofreader: CounterMAN
____
Chapter 53: Danh tính của con ma, và một người bạn mới
“Dù sao thì, đây là một tin vui! Dù là [Spirit] hay ai đó làm thì, cha và mọi người sẽ mừng lắm đây!” (Kukklia)
Kukklia và binh lính đều rất vui với sự việc vừa diễn ra. Và vì việc này bỗng trở nên ầm lên, Arnold đành thở dài.
“Um, Kuu nee-sama, mấy người đi với chị là ai vậy ạ?” (Mimir)
“Ah, đúng rồi. Để chị giới thiệu. Hai người, lại đây một chút.” (Kukklia)
Theo lời Kukklia, Arnold và Muir tiến tới chỗ Mimir.
“Mimir, người này là em trai của Raiev. Còn đây là con gái anh ấy.” (Kukklia)
“Tôi là Arnold Ocean, một nhà du hành và một đầu bếp” (Arnold)
“T-tôi là Muir Castrea. Một nh-nhà du hành.” (Muir)
Mimir cười nhẽ, rồi nâng nhẹ váy lên, nhún chân chào.
“Mình làCông chúa thứ hai của [Vương quốc Gabranth], Mimir King. Thật hân hạnh được quen biết cả hai.” (Mimir)
Được chào lịch sự như vậy, Arnold và Muir cúi đầu một cách tự động. Cô ấy, không bàn cãi gì nữa, là một vị công chúa nhỏ. Từ Mimir tỏa ra một khí thái của người cầm quyền, một khí thái mà ai cũng đều phải cúi đầu. Arnold đặc biệt cảnh giác với côbé khi biết cô có liên quan đến chị gái của mình, Raiev, người mà anh sợ nhất trần đời.
“…Ngài nhìn rất quen.” (Mimir)
Khi mà Mimir nhìn mặt Arnold, anh chết lặng “Eh?”
“Ngài là em trai của Raiev đúng không? Cả hai có đôi mắt rất giống nhau.” (Mimir)
Thấy Mimir cười khúc khích ngay khi nhìn mặt mình, Arnold bỗng cảm thấy xấu hổ.
“Đúng rồi. Giờ bệnh của Mimir đã khỏi, ta phải đi nói với mẫu hậu. Cả hai ở đây chơi với Mimir nhé.” (Kukklia)
Kukklia đi cái một, nụ cười vẫn ở trên mặt cô. Cô đang vô cùng vui sướng. Binh lính cũng quay về vị trí của mình, và Mimir trở về chỗ khu vườn nhỏ.
“Nếu được, ngồi nói chuyện dưới bóng râm này thì thế nào?” (Mimir)
Được đề nghị như vậy, Arnold đặt một tay lên vai Muir và đẩy cô ra trước. Arnold có thể thấy là Muir có chút căng thẳng, cứ như là cô cảm giác phải quỳ xuống dưới chân Mimir hay tương tự như thế vậy.
Arnold muốn Muir và Mimir nói chuyện một mình với nhau, chỉ hai cô bé với nhau thôi. Thế nên, anh quyết định đứng ngoài này, và trông chừng cả hai.
“Ah, Arnold-sama?” (Mimir)
“Ah, th-thì, tôi thấy hơi mệt nên đứng đây là được rồi.” (Arnold)
“…haaah” (Muir)
Không biết nên nói gì, Muir chỉ im lặng. Bình thường thì, nếu cảm thấy không khỏe, thì người ta thường ngồi xuống và nghỉ ngơi. Tuy nhiên, vì bối rối, anh đã trả lời mà không suy nghĩ.
Muir đơ người ra trong giây lát, rồi nở một nụ cười tươi.
“Xin đi lối này.” (Mimir)
“V-vâng!” (Muir)
Muir cứng nhắc đi tới, khiến Mimir bật cười.
“Fufu, xin đừng căng thẳng quá. Mình muốn, không phải với tư cách là một công chúa, trò chuyện bình thường với bạn. Nếu được, chúng ta có thể làm bạn chứ?” (Mimir)
Mimir đưa tay ra và nhìn Muir. Muir chỉ vào chính mình. Mimir gật đầu.
“Thần cũng mong như vậy! Đ-đó là một vinh dự!” (Muir)
“Fufu. Nếu đã vậy, Muir-sama-” (Mimir)
“X-xin đợi một chút!” (Muir)
“Eh?” (Mimir)
“T-thì, người không cần thêm ‘-sama’ vào cuối đâu ạ.” (Muir)
“Vậy mình nên xưng hô với bạn như thế nào?” (Mimir)
“K-không cần dùng kính ngữ gì đâu ạ!” (Muir)
“Fufu, vậy sao? Vậy xin cũng hãy xưng hô với mình bằng tên, Mimir. Cũng đừng thêm cái kính ngữ ‘-sama’ vào nhé.” (Mimir)
“E-eeeeeeeeeeh?!” (Muir)
Muir như vô cùng kinh ngạc và vô tình hơi cao giọng.
“Bếu bạn không làm vậy, thì mình cũng sẽ giữ nguyên là Muir-sama.” (Mimir)
“Eh…a…Uu~” (Muir)
Muir không biết nói gì, đầu cô xoay mòng mòng. Nhìn Muir bối rối chỉ với chuyện nhỏ như thế, Mimir thầm cười.
“Fufu, bạn thật thú vị. Xin hãy cứ gọi tên mình được rồi.” (Mimir)
“E-eh…vậy… Mi-Mimir…chan” (Muir)
“Vâng, Muir-chan” (Mimir)
Muir bỗng thấy nặng lòng sau khi nghe công chúa gọi tên mình.
“Aaah, mình nói rồi! Mình đã dùng ‘-chan’ để xưng hô với công chúa” (Muir)
Muir đã rất lo và bối rốisau khi gọi công chúa là ‘Mimir-chan’. Cô đặt cả hai tay lên đầu, không biết nên làm sao tiếp theo. Nhìn Muir biểu hiện như vậy, Mimir lại cười.
“Xin đừng quá lo về chuyện này. Giờ, chúng ta nên thôi dùng kính ngữ đi. Như thế cả hai mới dễ làm bạn với nhau hơn.” (Mimir)
“…………………” (Muir)
Đề nghị của công chúa làm Muir rất vui, tuy nhiên, vì Mimir là một công chúa, Muir thật không biết mình nên hành động như thế nào. Arnold, người đang trông chừng cả hai, đang âm thầm cổ vũ cho Muir.
Có vẻ Mimir rất có cá tính.Cô toát ra khí thái của người cầm quyền. Đúng là em gái của Kukklia.
“…Thần..à không, mình hiể…Uunm, mình biết rồi, Mimir-chan” (Muir)
Muir đã lấy hết can đảm để trả lời. Khi thấy Mimir tỏ vẻ vui khi nghe câu trả lời của mình, Muir thấy nhẹ nhõm hẵn ra.
Mimir nắm cả hai tay của Mimir và nói.
“Hôm nay đúng là một ngày tuyệt vời. Mình đã có cơ hội gặp được người đó, và lại còn làm quen được bạn mới nữa chứ.” (Mimir)
Khi Mimir nói ‘người đó’, vai Muir bỗng hơi giật lên.
“Um, cho mình hỏi…” (Muir)
“Nh? Chuyện gì thế, Muir-chan?” (Mimir)
“Eh, aa, người…người mà người gặp trước đó…có phải là cái người đó không?” (Muir)
Tai Mimir giật nhẹ, tuy nhiên, Muir không phát hiện ra việc đó.
“À, vâng. Mặc dù chuyện đó xảy ra trong mơ, đó là một người rất khó hiểu. Mặc dù cuộc nói chuyện của cả hai có phần chỉ thiên về một phía, mình thật sự rất biết ơn những gì người đó đã làm.” (Mimir)
Rõ ràng, cô vô cùng kính trọng và biết ơn ‘người đó’.
“Ah, thì…Ah, không…người biết đấy…cái đó. Um, có phảingười [Spirit] đó mặc áo choàng đỏ không?” (Muir)
Mimir bỗng đơ người ra. Theo đó, cô nắm chặt tay Muir với cả hai tay của mình. Bầu không khí giữa cả hai người thay đổi ngay lập tức.
“M-Muir-chan! Chẳng lẽ bạn cũng có thể thấy được chúng?! Bạn cũng thấy được ma ư!?” (Mimir)
Mimir bỗng nhiên đầy hung phấn.
“U-um, thì, haha…eh, cái gì?” (Muir)
Muir trở nên bối rối vô cùng vì sự hiểu lầm của Mimir.
“Nếu bạn biết người đó, xin hãy nói cho mình biết đi!” (Mimir)
Cô bé cầu xin với khuôn mặt khẩn khoản.
(Sao? Người đó không phải anh ấy sao? Ah, nhưng cái áo..cô ấy biết cái áo choàng…vậy lạ họ đã gặp nhau, nhưng không có nói chuyện?) (Muir)
Muir nhận ra rằng Mimir không biết gì về Hiiro cả.
“Áo choàng đỏ… Đúng vậy, có một cái áo choàng đỏ! Và cả một cặp kiếng nữa!” (Mimir)
Muir nhận ra ngay lập tức. Kể cả nếu Mimir không nói gì nữa, thì[Spirit] đó chắc chắn là người kia rồi.
(Vậy đó là Hiro-san…nhưng… ma? Chuyện gì đã xảy ra vậy?) (Muir)
Nghĩ như vậy, Muir thấy đây là lúc rất tốt để hỏi chi tiết hơn về sự việc.
“Này, Mimir-chan, người đó…anh ta không phải là một con ma đâu?” (Muir)
“Sao?” (Mimir)
“Bởi nếu anh ấy là ma, thì không lí nào anh ấy lại đi mặc áo choàng đỏ và đeo kiếng, đúng chứ?” (Muir)
“Ah…” (Mimir)
Như vừa nhận ra sai lầm của mình, Mimir không nói gì. Hai má cô đỏ lên, tỏ vẻ xấu hổ. Cô xấu hổ vì đã không thể giữ được lời hứa của mình.
Bởi vì cô đã quá háo hức khi biết rằngMuir cũng có thể thấy được hồn ma như cô, cô đã không tự chủ được mà kể hết mọi thứ ra. Dù tính cách cô đã hơi trưởng thành, thì phần đó của cô vẫn còn rất trẻ con.
“Ah, việc đó, um, nó…” (Mimir)
Kể cả khi đang xấu hổ, cô vẫn cố đưa ra một cái cớ. Sau khi biết được việc vừa mới xảy ra, Muir cười nói.
“Không sao, Mimir-chan. Người đó là bạn đồng hành của hai chú cháu mình.” (Muir)
“V-vậy là bạn thật sự có thể thấy người đó ư!” (Mimir)
“Việc này, mình không biết ý cậu thật sự là gì nhưng, người đó là một người còn sống tên là Hiiro. Anh ta là một huma-, không, một Gabranth đáng kính” (Muir)
Xém chút nữa thì. Muir xém nữa đã nói ra danh tính Humas của Hiiro.
“Eh, còn sống?” (Mimir)
“Vâng? Mặc dù, mình không hiểu sao cậu lại nghĩ anh ấy là một con ma…” (Muir)
“Đ-đó là vì…” (Mimir)
Thật ra mà nói, bầu không khí quanh người Hiiro có chút khác thường. Cậu ta, vào lúc đó, thật sự như là một con ma vậy. Bởi vì thế cho nên cô bé đã cho rằng Hirro là một con ma.
(Nghĩ lại thì, người đó đã luôn miệng nói rằng anh ấy không phải là ma…) (Mimir)
Cô bé tin rằng Hiiro là một con ma đang không nhận ra rằng mình đã chết. Nhầm lẫn một cách to lớn như vậy, cô cảm thấy xấu hổ.
“M-mình đã nghĩ gì vậy?” (Mimir)
Cô bé xấu hổ đến mức che mặt đi.
“Ahahah, cậu thật sự dễ thương đấy, Mimir-chan.” (Muir)
“Uu~, mình phải đi xin lỗi anh ấy.” (Mimir)
“Hiiro không phải dạng người tức giận vì những thứ như thế vậy nên cậu không phải lo về nó đâu.” (Muir)
Trên thực tế, Muir nghĩ rằng Hiiro sẽ không quan tâm nếu nó không gợi lên sự hứng thú của cậu.
(Với những người không quan tâm chút nào, họ sẽ chẳng để ý mấy chuyện như vậy.) (Muir)
“Ah, Muir chan. Cậu có thể nói lại tên người đó cho mình được không?” (Mimir)
“Eh? Okay. Người đó tên là Hiiro Okamura. Anh ấy là người đã đồng hành với bọn mình.” (Muir)
“M-mình hiểu rồi, đó là lý do tại sao!” (Mimir)
Bóng ma đã nói rằng anh ấy được dẫn vào đây bởi một vài người đồng hành của cậu ấy. Có vẻ như những người đồng hành đó là Arnold và Muir.
“Yeah. Chúng mình đến đây cùng nhau, nhưng sau đó Hiiro-san đột nhiên biến mất. Mình đoán anh ấy đến đây.” (Muir)
“Đúng vậy. Mình và anh ấy gặp nhau ở đây và nói chuyện một lúc.” (Mimir)
“Vậy chuyện gì xảy ra sau đó? Anh ấy sử dụng ma thuật hay gì đấy lên cậu à?” (Muir)
Giây phút đó, đôi mắt Mimir mở to và gật đầu xác nhận.
“Đúng như mình nghĩ, đó là ma thuật… phải không. Trong trường hợp đó, điều đó không phải có nghĩa là anh ấy là một Humas sao?” (Mimir)
“Eh….Eeeh!?” (Muir)
Muir tự nhiên phát ra một giọng ngạc nhiên. Cô bé trở nên tái nhợt khi nhận ra mình vừa mới nói [Magic].
“Eh, a, chuyện đó… mình nói nhầm đấy. Đấy chỉ là anh ta là người coi kĩ năng <<Binding>> là [Magic].” (Muir)
Đó là một lời giải thích tệ hại, dù vậy, Muir vẫn thuyết phục được Mimir bằng cách nào đó. Muir biết rằng họ sẽ không được bỏ qua một cách dễ dàng nếu sự thật rằng họ đem một con người vào nơi này được đưa ra ánh sáng.
Dù thế, Mimir nhận ra Muir đang nghĩ gì và chỉ cười.
“Fufu, xin đừng lo về việc đó. Mình không có ác cảm gì đối với người Humas.” (Mimir)
“Eh? Thật vậy sao?” (Muir)
“Đúng vậy, đây không phải là lần đầu tiên mình nhìn thấy một Humas. Mặc dù người mình nhìn thấy đầu tiên là một [Ghost].” (Mimir)
Nó không phải là một điều ngạc nhiên cho Mimir khi nhìn thấy những hồn không có tai động vật hoặc đuôi trôi nổi ở xung quanh.
“Huh…[Ghost]…” (Muir)
Muir nuốt nước bọt khi nghe về những hồn ma. Mặc dù vậy, khi nhìn thấy Mimir khá thờ ơ khi nói về chúng, Muir quyết định giữ im lặng về bất kì lời than vãn nào của cô.
“Khi mình lần đầu thấy anh ấy, anh ấy có mái tóc đen mà không có bất kì đôi tai thú nào.” (Mimir)
“Ch-chờ một chút.” (Muir)
Nghe được một điều mà cô không ngờ tới, Muir hoảng loạn khi cô vội vàng nói.
“T-tóc đen!? Thật sự sao!?” (Muir)
“Phải. Tóc đen, đeo kính và áo choàng đỏ. Đó không phải những đặc điểm cơ bản của người đó sao?” (Mimir)
(Eh? Sao có thể như vậy? Hiiro trở về dạng con người?... Nhưng tại sao?) (Muir)
Câu hỏi này tự nhiên hiện lên trong tâm trí cô, nhưng dù vậy, cô không thể nào nghĩ ra bất kỳ câu trả lời nào. Thật khó hiểu khi Hiiro trở lại dạng con người, đặc biệt là ở nơi ở của hoàng tộc Gabranth như thế này.
Dẫu vậy, Muir nhớ rõ dạng Humas của Hiiro. Cô bắt đầu suy ngẫm khi mà cô không hiểu điều này nghĩa là sao.
“Có vấn đề gì à?” (Mimir)
Mimir lo lắng về việc Muir đang nghĩ gì vì vậy cô hỏi. Muir vội lắc đầu.
“Không! Không có vấn đề gì cả!” (Muir)
“Thật vậy sao?” (Mimir)
“Ừm! Nh-nhân tiện, thực sự tóc anh ấy màu đen hả?” (Muir)
“Đúng vậy. Một mái tóc màu đen tuyệt đẹp khiến mình có một chút ghen tị.” (Mimir)
Nhìn Mimir nhẹ cười khúc khích như vậy, Muir bắt đầu tự hỏi vì sao một chuyện như vậy lại xảy ra. Cô chắc chắn rằng khả năng Hiiro sử dụng ma thuật của cậu ấy gần như bằng không.
(Từ chú Arnord, mình được kể rằng có những linh hồn được gọi là “Phoem”, những người có thể nhìn thấy sự thật trước mắt họ. Mình đã nghe rằng một vài Gabranth cũng có khả năng đó.) (Muir)
Người có thể nhìn thấy sự thật là “Phoem.” Nếu ai đấy có sức mạnh đó, họ cũng có thể nhìn xuyên lớp cải trang của Hiiro, và nhìn ra rằng cậu là con người. Có vài người được biết đến vì sở hữu khả năng đó.
Muir không biết liệu Mimir có khả năng đó không. Nhưng dù vậy, cô cảm thấy để ngăn không cho Hiiro bị lộ cô cần nói gì đó.
“Liệu có khả năng, Muir-chan, là bạn biết phép thuật mà người ấy sử dụng là gì?” (Mimir)
“Yeah, mình biết. Còn Mimir-chan thì sao?” (Muir)
“Mình biết. sử dụng một sức mạnh thần bí, anh ấy phục hồi giọng nói của mình.” (Mimir)
“Ah, anh ấy cũng nói những lời đó, phải không?” (Muir)
“Eh?” (Mimir)
“ ‘Đây là một món nợ. Em sẽ phải trả lại nó một ngày nào đó. Đừng quên đấy.’ ” (Muir)
“Eh…Ah, đúng vậy.” (Mimir)
“Đó chắc chắn là điều mà Hiiro sẽ nói. Ừm, dù sao đó cũng là điều khiến mình nghĩ [Ghost] là anh ấy…” (Muir)
Rõ ràng nghi ngờ của Arnold và Muir đã chính xác.
“Xin lỗi, nhưng… người đó hiện giờ đang ở đâu?” (Mimir)
“Hmmm, mình không chắc lắm.” (Muir)
“Oh, như vậy sao.” (Mimir)
Mimir buông thõng đôi vai trong khi làm một khuôn mặt chán nản.
“Có lẽ, bởi vì anh ấy không muốn gây thêm bất kì rắc rối nào ở đây nữa, anh ấy có lẽ đã đi đâu đó rồi. Bạn có lẽ cũng được bảo rằng đừng nói cho bất kì ai khác về anh ấy, phải không?” (Muir)
“Đ-đúng, đúng vậy.” (Mimir)
“Đúng như mình nghĩ. Anh ấy có lẽ đã rời khỏi <<King Tree>> và trở về thành phố. Anh ấy là kiểu người cực kì ghét bị chú ý.” (Muir)
“Muir-chan, cậu có vẻ thật sự biết nhiều về người này, mình nói đúng không?” (Mimir)
“Ừm, mình đoán thế. Mặc dù bọn mình chỉ du hành cùng nhau một thời gian ngắn, kể từ khi gặp anh ấy, luôn luôn có một bất ngờ này sau bất ngờ khác.” (Muir)
Chính xác hơn, cô ngạc nhiên mỗi khi đối mặt với những hành động có chút điên và những sở thích về sách và thức ăn của Hiiro.
“…Mình ghen tị với bạn.” (Mimir)
“Mimir-chan?” (Muir)
“Mình thậm chí không có một cơ hội để thể hiện lòng biết ơn. Anh ấy chữa khỏi giọng nói của mình và rời đi ngay sau đó…” (Mimir)
“Ahaha. Nghe giống Hiiro đấy.” (Muir)
“Bọn mình… sẽ không thể gặp nhau nữa sao?” (Mimir)
“Hmm… không phải là mình không hiểu cảm xúc của bạn… nhưng mình nghĩ cậu sẽ khó gặp được anh ấy ngay bây giờ .” (Muir)
“Thật vậy sao? Nhưng anh ấy là người đồng hành của các bạn, không phải sao?” (Mimir)
“Yeah, nhưng anh ấy là một người rất quý trọng sự tự do của mình. Anh ấy có lẽ sẽ không nghe bất cứ lời nào bọn mình nói. Haha.” (Muir)
Cô bé không thể nói rằng Ảnord đã làm tất cả đồ ăn cho cậu ta. Kể cả nếu cậu được phục vụ một bữa ăn thượng hạng, cô có linh cảm rằng Hiiro có lẽ sẽ không bao giờ đặt chân vào <<King Tree>> lần nữa. Nếu cậu ta bị phát hiện vì một lý do nào đó, nó sẽ gây nên một sự hỗn loạn.
Không chỉ có vậy, Hiiro còn là Humas. Nếu như Công Chúa Gabranth Mimir và Humas Hiiro gặp nhau, nó giống một rắc rối theo nhiều cách khác nhau.
“Thêm nữa, có vẻ như Hiiro sẽ rời nơi này sớm thôi.” (Muir)
“Th-thật vậy sao?!” (Mimir)
Mimir cao giọng mà không suy nghĩ. Bầu không khí lập tức trở nên ngưng trọng (hoặc im lặng mà cái kia nghe nguy hiểm hơn huê huê). Nhận ra mình vừa biểu hiện cảm xúc hơi thái quá, Mimir nhanh chóng ngồi xuống và nói với giọng nhẹ nhàng hơn.
“Thật sao?” (Mimir)
“Yeah. Mình đã nói anh ấy đừng đi, nhưng không hiệu quả.” (Muir)
Muir nói với vẻ rầu rầu.
Nhìn vào biểu cảm của Muir, Mimir hít một hơi thật sâu.
(C-có khả năng nào mà Muir… có thể bị hấp dẫn bởi người đó?)
Khoảnh khắc đó, Mimir cảm thấy cái gì đó quyện chặt trong lòng cô. Nó dường như là một cây kim nhỏ bé đâm xuyên trái tim cô bé. Đó là một cảm giác vừa đau đớn, vừa ngứa ngáy và vừa khó chịu cùng một lúc.
(Editor : À vâng, đây gọi là mầm mống của GATO đấy :trollface: )
Mặc dù vậy, bất kể cô cảm thấy thế nào, cô biết rằng tình hình này không thể để yên như thế được. Mimir nói trong khi nhìn vào Muir và nắm tay Muir.
“Muir-chan, mình sẽ không thua đâu!” (Mimir) (TL: All hail Hiiro Loli-harem King T.T)(Editor : nhưng giang hồ đồn thổi Hiiro “yêu” người khác cơ :v )
“Eh…à, ừm, vâng…?” (Muir)
Muir không hiểu tuyên bố vừa rồi của Mimir là để làm gì.
“Ý mình là, nó là vậy phải không? Muir-chan thích người đó?” (Mimir)
“Thích… Eh.Eheeeeeeeeeeee!?” (Muir)
Khuôn mặt Muir đỏ bừng trong khi cô bé đứng bật dậy trong sự kinh ngạc.
“Phản ứng ngạc nhiên đó. Giống như mình đã nghi ngờ.” (Mimir)
Cắn môi dưới một lúc, Mimir nhìn chằm chằm vào Muir.
“Không, điều đó kh-kh-không đúngggggggggggg! Hiiro chỉ giống như một người anh trai của mình! Đó là lý do vì sao…” (Muir) (Editor : Imouto - Oni-chan còn chết nữa :v )
Muir vẫy cả tay lẫn đuôi để phủ nhận trong tuyệt vọng. Nhưng dù thế, Mimir vẫn nhìn chằm chằm cô đầy nghi ngờ.
(Kh-không thể nào! Mình không nghĩ về Hiiro-san như……) (Muir)
Khi cô bắt đầu nhìn nhận nghiêm túc về việc này, cô cảm thấy mặt mình nóng lên. Cô tuyệt vọng quẳng những ý nghĩ ấy đi. Cô không nhận ra điều đó, nhưng khi Mimir đột nhiên nói gì đó về Hiiro, cô cảm thấy một cảm giác hư ảo ở ngực mình.
Cô không biết liệu đây có phải là yêu hay không. Cô cũng không thể chấp nhận hay chối bỏ nó. Bởi vì sự thiếu kinh nghiệm của mình, khi Mimir thách đấu cô, cô đã bối rối đến mức không thể nghĩ ra một câu trả lời hợp lý nào.
“Mình sẽ không thua, Muir-chan!” (Mimir)
“Nh-như mình đã nói, bạn nhầm rồi!” (Muir)
Khi Arnold nhìn thấy cuộc trao đổi giữa hai người, đầu tiên anh cảm thấy nó khá thú vị. Dù vậy, anh ta bỗng nhiên có cảm giác khó chịu ở ngực.
(Mình không biết vì sao, nhưng mình thực sự muốn đấm tên Hiiro đó ngay lúc này…) (Arnold)
(Editor : GATO =]]]]] )
Điều này là do sức mạnh của một tên lolicon, hay là do Arnold đã thức tỉnh bản năng của người cha thật sự trong chốc lát… không ai có thể biết chắc được.