Trans : Bornloser
Editor/Proofreader: CounterMAN
_________________________________________
Chapter 48: Chị gái anh ta là một cô hầu gái.
.“Xin giới thiệu với mọi người. Đây là chị gái của tôi.” (Arnold)
Xoa xoa má phải sau khi bị đánh, Arnold giới thiệu cô gái.
“Làm như chị đây sẽ thỏa mãn với lời giới thiệu nhạt nhẽo như vậy!” (Chị Arnold)
Với một cú đánh vào đầu, cô gái đứng xa Arnold ra.
“Đ-đau đấy!” (Arnold)
“Cưng có đúng là một nhà thám hiểu không vậy? Cưng muốn ăn tẩm quất nữa không?” (Chị gái)
Arnold muốn cãi rằng anh ta đã bị đánh rồi, nhưng nói vậy sẽ chỉ làm cô ta làm thế lần nữa, vì vậy anh ta kìm lời nói lại.
“Ư-ừm…” (Lính canh)
Người lính xen vào giữa 2 người. Chị của Arnold đưa tay lên và trả lời họ.
“À, những đứa nhóc này không có vấn đề. Tên này là thằng em ngu ngốc của tôi, và hai người còn lại có vẻ là bạn đồng hành của nó. Xin hãy để chúng qua.” (Chị gái)
“Thật vậy sao? Nếu là như thế, vậy thì chúng tôi không còn gì để nói nữa. Mời qua.” (Người lính)
Với một nụ cười, người lính dẫn cả nhóm vào trong.
(Chị của ông chú… Cô ta có vẻ được tin tưởng ở đây.)
Nếu không, lời nói của cô ta không thể cho phép người khác đi vào nơi ở của hoàng tộc trong giai đoạn chiến tranh được . Không, kể cả nếu đất nước đang không chiến tranh, việc đi vào cũng không thể dễ dàng như thế này. Mặc dù thế, cả nhóm dễ dàng đi vào bởi lệnh của cô ấy. Sự tin cậy của quân lính cũng như hoàng tộc đối với cô ấy hẳn rất đáng nể.
Họ đi vào một nơi giống như một phòng ăn nhỏ. Có ba chiếc bàn gỗ và một quầy hàng với khu vực bếp ở phía sau. Nhóm của Hiiro ngồi xuống ghế.
“Để chị sẽ lấy đồ uống lạnh gì đó. Chờ một chút.” (Chị gái)
Cô nở một nụ cười tươi, và bước về phía bếp. Hiiro tiếp tục quan sát cô ta.
Cô ta có mái tóc xanh giống như Arnold, nhưng thay vì mái tóc ngắn như anh ta, của cô lại dài và gọn gàng. Đường nét khuôn mặt cô không tệ, và chiều cao thì ở tốp trên. Cô ta còn có một chiếc đuôi thon và mềm lủng lẳng đằng sau.
Cô nàng đáng được gọi là là xinh đẹp. Nhưng việc một cô hầu gái hút thuốc lá trong khi làm việc thì khá là tệ.
Nhưng điều khiến Hiiro chú ý nhất chính là đỉnh đầu cô ta.
(… Không có gì ở đó.)
Giống như Arnold, cô ta không có tai. Nhận ra nơi mà Hiiro chú ý đến, Arnold nở một nụ cười cay đắng.
“Vậy là cậu đã nhận ra?” (Arnold)
“Nhận ra cái gì?” (Hiiro)
Cậu ta không có ý định tò mò vào chuyện đó, vì vậy cậu ta giả vờ không biết. Mặc dù vậy, ngược lại với dự đoán của Hiiro, Arnold tiếp tục.
“Đừng hiểu nhầm. Chị tôi không phải là từng là nô lệ hay gì đó.” (Arnold)
Lông mày Hiiro giật giật. Cậu chắc rằng Arnold mất đôi tai là do trở thành nô lệ của loài người. Cậu nghĩ rằng cô ta mất đôi tai cũng trong hoàn cảnh tương tự.
Nhưng những ý nghĩ của cậu đã ngay lập tức bị bác bỏ. Điều này khiến Hiiro hơi ngạc nhiên, nhưng cậu không nói ra.
“Hey, nước đây các cưng.” (Chị gái)
Chị gái Arnold đi đến cầm theo một khay đựng cốc, số lượng bằng với số người có mặt.
“Nó là đặc sản của [Passion], Schwartz.”
Nó là một thức uống trong và có màu xanh lam. Nếu nhìn kĩ, nhiều bong bóng nổi lên và tạo thành bên trong chất lỏng. Liệu thứ này có thể là…
(…Nó là rượu táo.)
Nó đúng là rượu táo. Một thứ có thể coi là đồ uống có ga. Hiiro chưa bao giờ nghĩ rằng cậu có thể uống được thứ như vậy sau khi bị triệu hồi đến thế giới này, vì vậy hiện tại câu đang cảm thấy rất sung sướng.
Phát ra một tiếng “ực” thỏa mãn, cậu nốc cả cốc trong một hơi. Một loại nước uống có ga hoàn hảo, và cảm giác từng giọt trôi xuống cổ họng khá tuyệt vời.
“Ồ, cậu uống tốt đấy! Chị vẫn còn nữa, vì vậy cứ uống thoải mái nhé.” (Chị gái)
Cô để lộ hàm răng khi cô cười.
“Đổ đầy cho tôi.” (Hiiro)
Nói vậy, Hiiro giơ cốc ra. Muir cũng có vẻ yêu thích thức uống này khi cô bé uống cạn cốc.
Sau khi đổ đầy cốc cho Hiiro, chị gái Arnold ngồi xuống ghế. Cô lôi điếu xì gà ra, và giữ nó trong tay trong khi phả ra một làn khói.
“Việc đầu tiên là thế. Giờ cưng có thể nói cho chị biết về lũ trẻ này không, Arnold?”(Chịgái)
“Được rồi, báu vật siêu cute này, người mà chúng ta đều yêu quý này là Muir Castrea đáng yêu.”(Arnold)
Đôi mắt Arnold lấp lánh khi anh ta chỉ về phía Muir.
“T-tên cháu là Muir! Rất vui được gặp cô ạ!” (Muir)
“Haha, cháu có thể gọi cô là Raive, Muir. Rất vui được gặp cháu.” (Raive)
“À, vâng… Raive-san.” (Muir)
Cô bé ngượng ngùng run khi nhìn vào người phụ nữ trước mặt. Raive cười to.
“Ahaha, cái gì thế này? Đứa trẻ thật sự dễ thương, phải không nào? Cậu kiếm được cô bé ở đâu thế, Arnold?” (Raive)
Vừa nói cô vừa vui vẻ vỗ nhẹ đầu Muir. Theo chuyển động của tay cô, đầu Muir lắc từ bên nọ sang bên kia. Mặc dù vậy, có vẻ như Raive không nhận ra điều đó một chút nào.
“Tiện đây, Arnold, cái màn giới thiệu đó là sao? Từ khi nào cưng trở thành một tên Lolicon như vậy?”(Raive)
“Chị nhầm rồi! Muir là con gái em! Mặc dù không cùng chung huyết thống, nhưng em với nó là cha và con gái!” (Arnold)
Thậm chí chị của Arnold cũng tham khảo Hiiro.Điều này đủ khiến Arnold buồn bực, vì vậy anh bắt đầu cuống lên nói.
“À, như vậy sao? Chị đã nghĩ là, bởi vì sự thiếu nổi tiếng của mình, cưng bắt cóc một cô con gái đáng yêu của ai đó, để nuôi nấng cô bé theo sở thích của mình rồi sau này thịt (TL: thuyết âm mưu mạnh vl =))))), Editor : yep =]]] ) (Raive)
“Chị nghĩ em là thể loại quái nào vậy!? Không thể nào em lại làm chuyện như vậy! Chị thực sự nghĩ đứa em trai dễ thương của chị là người như vậy sao!?” (Arnold)
“À, đấy chỉ là đùa thôi, đùa thôi. Ít nhất là, một nửa.” (Raive)
“Vậy một nửa là nghiêm túc!?” (Arnold)
Arnold nhận một vài chấn thương tâm lý từ lời của chị anh. Nhìn đôi vai Arnold rủ xuống, Raive phả ra một làn khói nữa, và đập vào lưng anh ta.
“Khục! Khục! Chị làm gì vậy!?” (Arnold)
“Tiếp tục đi. Nhóc còn lại là ai?” (Raive)
“Hmm? À, cậu ta. Cậu ta là Hiiro Okamura.” (Arnold)
“Ể, sao cụt ngủn vậy.” (Raive)
Nụ cười của Raive co rút lại trong giây lát. Cô phân vân không rõ liệu hai người có đang xích mích không, nhưng rồi lại suy luận rằng không phải vậy.
“Nhưng cậu ta quả thật là kiệm lời đấy. Cậu ta không nói gì một lúc lâu rồi, nhưng cậu ta có ổn không vậy?” (Raive)
Hiiro toàn tâm toàn ý uống cốc rượu táo của cậu ta. Cậu ta không thể hiện điều đó ra ngoài, nhưng thực sự cậu ta đang trên thiên đường. Cậu đang ăn mừng cuộc đoàn tụ định mệnh của cậu với sô đa.
(Fumu, nếu họ trộn các loại hoa quả hoặc các loại dâu vào nó…)
Trong khi đầu cậu chưa đầy những ý tưởng với ứng dụng của soda, cậu không tự chủ mà nở nụ cười. Nhìn thấy vậy, Raive hỏi Arnold lần nữa.
“Đứa trẻ đó có sao không vậy? Cậu ta bắt đầu cười vì một lý do nào đó.” (Raive)
“P-phải, cậu ta đôi khi lại làm vậy. Cứ kệ cậu ta đi.” (Arnold)
“Nh-như vậy sao? Tiện thể, cưng bỗng nhiên bỏ đi, và trở về cũng bất ngờ như vậy. Và còn với những người đồng hành như vậy. Cưng tốt nhất là không nên có ý định tham gia cuộc chiến, phải không?” (Raive)
Đôi mắt dịu dàng của cô bỗng nhiên trở nên sắc sảo.
“Kh-không, chị nhầm rồi. Đúng là em có tò mò về cuộc chiến, nhưng em không quay trở về để tham gia. Em ở đây để nhờ Sư Phụ huấn luyện một người.” (Arnold)
“Hmmm, vậy cưng đã xin được sự chấp thuận của sư phụ?” (Raive)
“Đúng thế, em sẽ được bà ấy dạy cùng với Muir.” (Arnold)
“Hm? Vậy còn cậu bé Hiiro kia?” (Raive)
“À, cậu ta sẽ đi thám hiểm sau khoảng một tuần nữa.” (Arnold)
“Là như vậy sao?” (Raive)
“Cho đến lúc đó, em nghĩ em sẽ đưa cậu ta đi thăm quan thành phố. Vì em đi qua đây, em quyết định ghé qua và thăm chị.”(Arnold)
“Vậy ra chị là hàng tặng kèm hả?” (Raive)
Thêm một cú đấm vào đầu Arnold.
“Ô-Au!” (Arnold)
“Im lặng, và chịu đựng đi!” (Raive)
“… Tiện đây, chuyện của chị thì thế nào?” (Arnold)
Theo lời Raive, cô đã làm hầu gái ở đây vài năm rồi. Trái ngược với ngoại hình và tính cách của cô, cô làm việc siêng năng và đạt được chức Tổng quản.
Nhà Vua khá thích bữa ăn cô làm, và ăn chúng một cách hạnh phúc. Cô đã nghe về cuộc chiến, nhưng không tham gia.
Không phải là cô ấy không thể chiến đấu, mà là cô muốn làm tròn nhiệm vụ hiện tại của mình hơn.
Cô trở thành nữ hầu vì cô mong muốn làm mọi người hạnh phúc. Cô không muốn sử dụng sức mạnh của mình để hại bất kì ai sau suốt quãng thời gian qua.
Đó là lí do vì sao cô cảm thấy nhẹ nhõm khi biết rằng Arnold không tham gia vào cuộc chiến. Anh ta không phải người em trai tuyệt vời nhất, nhưng anh vẫn là một thành viên quý giá trong gia đình. Cô không muốn em trai mình bị cướp đi bởi chiến tranh.
“Chị có biết về nó không, Raive?” (Arnold)
“Về cái gì?” (Raive)
“Chiến tranh đã kết thúc rồi đấy.” (Arnold)
Điếu xì gà rơi từ miệng cô xuống sàn. Cô nhanh chóng nhặt nó lên, và đặt nó vào một vật giống một chiếc gạt tàn. Nhưng đôi mắt cô vẫn trợn trừng.
“C-cậu vừa nói cái gì?” (Raive)
“Em hiểu phản ứng của chị. Nhưng đây là thông tin từ Sư Phụ.” (Arnold)
“…… Thật á?” (Raive)
Cô vẫn còn bán tin bán bán nghi, nhưng thông tin từ Rarashik là đáng tin cậy.
“Phải, có vẻ như cả hai bên đều không có thương vong. Họ sẽ về sớm thôi.”(Arnold)
Đúng lúc đó, một tiếng động lớn phát ra. Mọi người hướng sự chú ý vào nơi phát ra âm thanh.
“THẬT CHỨ !?!?”
Từ phía đó, là công chúa lớn của vương quốc Nhân thú, người không tham gia vào trận chiến – công chúa Kuclear King.