“Mumumumu…”
Sau khi tộc Gabranth rời đi, có một người đang trong tâm trạng cực kì xấu - làu bàu - nhìn chằm chằm vào một chàng trai trẻ.
“Người đã nhẫn nhịn rất tốt, Ojousama.”
Silva nói lời an ủi Liliyn. Tại sao ư? Bởi khi thấy Hiiro nói chuyện hòa hợp với rất nhiều cô gái xinh đẹp vây quanh cậu, cô thực sự muốn nhảy tới trước mặt họ, tuy vậy đã kìm lại được sự bốc đồng đó.
“Đ-đương nhiên rồi! Ta đâu có ngốc đến mức chen ngang vào một cuộc nói chuyện giữa những người bạn cũ chứ.”
“Nofofofofo! Người đã trưởng thành thật rồi Ojousama. Với người… có thể nhận ra được điều ấy… oooooh! Lão quản gia này rất lấy làm xúc động!”
“Im đi tên ngốốốốốốốốc!”
“Dabugh!?”
Như thể mọi sự tức giận dồn nén vào trong một cú đấm, Liliyn nhắm thẳng cằm Silva, đấm móc ông bay tít lên trời.
Shamoe như thường lệ sẽ hét lên lo lắng cho sự an toàn của Silva, nhưng có vẻ lúc này cô không thể vì đang còn phải trông giấc ngủ cho Mikazuki.
“Ngứa cả ass!”
Và rồi Liliyn tới chỗ Hiiro, mặc dù Nikki đã hướng đến nơi đó sớm hơn rồi.
--------------------------------------------
“Shishou! Người đã nói chuyện với bọn họ xong chưa?”
“Rồi.”
“Hãy giới thiệu người đang đứng cạnh đi ạ!”
Cảm thấy phiền toái, Hiiro đẩy trách nhiệm sang cho Silva, và ông vui vẻ giới thiệu Camus cho Nikki với một nụ cười trên mặt.
Rồi, một người khác đến gần họ. Mái tóc đỏ của cô lắc mạnh mẽ, Aka-Loli bĩu môi.
“… Sao cô lại trưng ra một bộ mặt như vậy?”
“Hmph, mi khỏi bận tâm.”
Bầu không khí khó gần mà cô tạo ra khiến Hiiro dừng việc tra hỏi nhằm tránh rắc rối không cần thiết nào.
Rồi, cô khoanh tay quay sang Camus.
“ Oi Camus, Shivan dạo này thế nào?”
“N… khá là sung sức.”
Shivan từng là bạn đồng hành của Liliyn, và là người thân của Camus trong tộc『Asura』. Hiện tại, ông là người chăm sóc cậu mặc dù đã rất lớn tuổi, và là cựu tộc trưởng bộ tộc『Asura』.
“…Ta biết rồi.”
Nghe tin người bạn già của mình vẫn đang sống tốt, hai má khẽ thả lỏng, cô thở dài an tâm.
“Bên cạnh đó, có ổn không khi ngươi rời bộ tộc một mình tới đây? Không phải ngươi đang là tộc trưởng sao?”
Liliyn lo lắng dò hỏi vấn đề vừa nảy ra trong tâm trí, và thận trọng lắng nghe câu trả lời.
“Tôi nói với họ… rằng tôi cần phải giúp đỡ Hiiro… và họ đã đồng ý.”
“Đám đó vẫn mềm lòng như thường lệ.”
“Nhưng… tôi đã không đến kịp…”
Việc không được tham gia cuộc đấu khiến Camus khá thất vọng. Hiiro thấy vậy vô tình buông ra một tiếng thở dài.
“Có thể cậu không kịp tham gia cuộc đấu Nitouryuu, nhưng chẳng phải cậu là người đã kịp thời cứu tôi sao?”
“…e?”
“Từ đòn tấn công của tên áo choàng đen đó.”
“A…phải rồi.”
“Vậy nên nói sao nhỉ, cảm ơn vì điều đó.”
“…ehehehehe.”
Camus ngại ngùng mỉm cười. Bất kì ai nhìn thấy điệu bộ đáng yêu đó đều sẽ bị mê hoặc.
(Nhìn thế này, cậu ta thực sự rất giống một thiếu nữ. Giờ mình đã hiểu vì sao mọi người lại nhầm lẫn giới tính của cậu ta rồi…) (Bút: đầu đất biết gì :3)
Hiiro kinh ngạc bởi nét mặt của con người này.
“Vậy thì, ta cho là ngươi sẽ quay về sau khi cuộc chiến kết thúc, đúng chứ?”
Liliyn hỏi.
“… tôi nên làm gì?”
“Dù cậu có hỏi tôi thì…”
Hiiro không thể trả lời được sự lo lắng ấy cho dù cậu ta có hỏi.
“Tôi đã rời làng… nhờ sự giúp đỡ của Jinu.”
Jinu là cánh tay phải của Camus. Hiiro đã từng nói với Jinu nhiều lần rằng vẻ ngoài của anh phù hợp với vị trí Tộc trưởng hơn.
“Oh, vậy là cậu đã để lại mọi việc cho Gã Búi tóc, huh?”
Đó là biệt danh Hiiro đặt cho anh ta bởi kiểu tóc gọn gàng của anh trông khá giống với Samurai Nhật Bản.
“Bên cạnh đó… sa mạc giờ đây đã an toàn.”
“Hohou! Vậy tham gia cùng chúng tôi thì sao?”
Người vừa lên tiếng là lão quản gia biến thái, lờ đi cái đầu đang chảy đầy máu.
“…tsk, vẫn chưa thăng à…”
Mặc cho cú đấm móc của Liliyn, lão già vẫn sống nhăn răng, điều đó khiến Nikki cảm thấy ngưỡng mộ.
Khi Silva lấy ra một chiếc khăn từ túi ngực và lau máu trên mặt,
“Nếu có chuyện gì xảy ra, chúng ta chỉ cần nhờ Hiiro-sama đưa cậu về làng.”
“Oi, đừng có quyết định khi chưa có sự đồng ý của tôi.”
“Oh? Nếu tôi nhớ không nhầm, chẳng phải Camus là thuộc hạ của Hiiro-sama sao?”
“… Thì?”
“Cấp trên nên đối đãi tốt với thuộc hạ của mình chứ? Giống như việc Camus-dono tới đây vì lo lắng cho sự an toàn của ngài, và cứu ngài khỏi nguy hiểm, không phải sao?”
Silva một lần nữa lên tiếng mà không được cho phép. Mặc kệ lí lẽ của lão, cậu không thể không cảm thấy lão thật phiền toái.
“Hiiro-sama sẽ không bỏ rơi một thuộc hạ đáng yêu và trung thành …như cậu ta, đúng chứ?”
Ông mỉm cười hài lòng, nghĩ rằng cậu không còn đường chạy. Thực lòng, Hiiro cũng không hoàn toàn phản đối việc này. Cậu rất biết ơn sự xuất hiện của Camus.
Nhưng khi lão quản gia biến thái đề cập đến nó, cậu lại thấy hơi bực mình. Cảm giác ấy dường như tăng lên khi cậu thấy dấu vết của máu trên đầu lão vẫn chưa được làm sạch hoàn toàn.
“…haa, tôi không nói là sẽ không đưa cậu quay lại.”
Dù để tâm đến lời của Silva, cậu lờ vấn đề đi với một câu nói đùa.
“Tôi có nên gửi cậu về không đây?”
Cậu hỏi Camus với ánh nhìn chua chát.
“… Tôi… là gánh nặng ư?”
“Tôi không có ý nói cậu là gánh nặng.”
“Vậy… Tôi sẽ ở cạnh anh… thêm một thời gian… Tôi muốn … ở cùng với Hiiro lâu hơn nữa.” (Bút: Sao tôi lại phải dịch cái này, tại sao, tại sao ._.) (Katsu: tác giả là nữ, khỏi thắc mắc nhiều)
Hiiro im lặng nhìn Camus.
“Vậy, cứ làm như cậu muốn. Giờ bọn tôi sẽ quay lại【Xaos】, nếu muốn biết tại sao, hãy nghe chi tiết từ Jii-san.”
“…ok.”
Sau đó, Hiiro cảm thấy dây xích ràng buộc cơ thể đã biến mất. Có vẻ như <<Phản nguyền>> của << Chế độ Vô song>> đã thuyên giảm. Với điều này, cuối cùng Hiiro đã có thể sử dụng <<Ma Tự>> trở lại.
“Oi, Học trò Ngốc.”
“Vâng, Sư phụ?”
Nikki lúng túng quay sang Hiiro trả lời với đôi mắt lấp lánh.
“Mi còn << Kẹo Mật Đỏ>> chứ?”
“Chờ con một chút ạ.”
Nói vậy, cô đưa tay vào chiếc túi xách đeo ở thắt lưng và lục lọi.
“Mumummu… ah, con tự hỏi liệu có phải cái này!”
Cô lấy ra vật vừa nói đến,
“… đấy là <<Hạt Độc>>.”
Quá rõ ràng chỉ cần dựa trên màu sắc. Một màu tím nhẹ.
“Mumumu… đây rồi. Con chắc chắn là nó!”
“… chỉ là một cái vỏ rỗng.”
Chẳng rõ nhặt ở đâu, vật Nikki vừa trưng ra trông rất giống một cái vỏ cua.
“Nghiêm túc hả, chẳng phải ta đã đưa cho mi vài viên trước đó rồi sao? Một loại kẹo màu đỏ dùng để hồi ma lực ấy?”
“Ooh! Giờ con nhớ rồi!”
Ngay khi nói vậy, Nikki lục lại chiếc túi,
“Nó đây!”
Và vật được lấy ra …
“… đó là <<Hạt Đỏ>>.”
“Người nói gì cơ ạ!? G-giờ nhớ lại thì, đây là thức ăn cho sóc mà Mikazuki và con đã nhờ Silva-dono mua!”
Tên đồ đệ này thực sự đại ngốc, cậu nghĩ. Cảm thấy hết kiên nhẫn, cậu giật lấy cái túi từ Nikki.
Cậu tìm thấy 3 viên… nhưng
“Oi, ta tin là đã đưa cho mi 10 viên? Số còn lại đâu rồi?”
“…?”
Lục lại trí nhớ, Nikki nghiêng đầu. Và nhanh chóng nhớ ra,
“Con nghĩ là khi đua với Mikazuki vào ngày hôm trước, chắc con đã đánh rơi dọc đường!”
……………….. con nhóc này thực sự quá ngu ngốc.
“…haa, dù sao thì, ta sẽ lấy đống này vậy.”
“Vâng, người cứ thoải mái đi ạ.”
Sau khi bỏ chúng vào miệng, một cảm giác khoan khoái dần lan tỏa trong cơ thể cậu. Nhờ đó, Hiiro ít nhiều có thể thực hiện được nhiệm vụ.
---------------------------------------------------
Cũng giống như lúc đối mặt với Gabranth, Hiiro sử dụng『Dịch chuyển』để đưa mọi người về【Thủ đô Quỷ tộc – Xaos】, và họ không nói nên lời trước tiếng la hét vui mừng bất ngờ.
Nơi họ đặt chân đến đang được bao vây bởi rất nhiều người, rõ ràng là người dân đã đứng đó chờ họ quay về.
Dường như Eveam đã thông báo chiến thắng với Aquinas thông qua phép thuật. Và khi Aquinas được thông báo họ sẽ trở về, anh đã nói điều đó với người dân.
Những người không liên quan còn đến trước lâu đài và đợi sự trở về của họ chỉ để nghe thông báo chiến thắng, xác nhận rõ sự thật.
Hàng trăm, hàng nghìn người dân, thâm chí còn hơn thế nữa, đang tụ tập lại tạo nên một hình ảnh đầy ấn tượng.
Có thể ví khung cảnh này qua từ “một biển người”. Dù nhìn đi đâu đi chăng nữa, họ cũng bắt gặp ánh nhìn của mọi người đang tập trung tại đây.
Lúc đầu, Eveam cũng hơi bối rối bởi bất ngờ này, nhưng cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, và giương cao cánh tay của mình lên.
“Chúng ta là người chiến thắng!”
“”””“Ooooooooooooooooooooooh!”””””
Cường độ của tiếng hét lớn tới mức khiến màng nhĩ của họ chấn động. Vì lý do nào đó, mọi người thậm chí còn nhảy nhót cũng như hét lên vui sướng, đến mức họ chỉ muốn rời khỏi nơi này sớm nhất có thể.
Nhưng với Eveam, đang chìm trong sự náo nhiệt quá mức ấy, lại không hề cau mày thể hiện bất kì sự khó chịu nào. Cô đang biểu lộ một vẻ mặt vui sướng.
Tiếng la hét vui mừng tạm thời dừng lại khi Eveam giơ tay.
“Mọi người! Ta rất mừng vì chúng ta đã thắng, vì thế ta quyết định mở đại tiệc vào ngày mai! Ở đó, chúng ta sẽ cùng nhau ăn mừng cho thành quả thắng lợi này!”
Màng nhĩ của họ lại rung chuyển một lần nữa. Tất nhiên, họ sẽ phải nghỉ ngơi trong ngày hôm nay, và chuẩn bị cho đại tiệc ngày mai. Hiiro khá thoải mái với quyết định đó.
Hôm nay cậu thực sự khá mệt mỏi.
Cậu và những người khác tiến vào lâu đài trong khi nhận được tiếng hét vui mừng của người dân ở phía sau.