Trước ngày Hiiro và những người khác đắm mình vào bữa tiệc, khi Thú Vương Leowald quay lại [Vương quốc Thú nhân tộc * Passion] từ [Hoang mạc Valar], mọi người sững sờ bởi khung cảnh trước mắt.
Trước khi tham gia trận đấu, đất nước được bao phủ bởi khung cảnh cây cỏ thiên nhiên, nhưng giờ, màu xanh ấy đã bị phá hủy, cháy thành tro tàn.
Không chỉ vậy, có thể thấy rõ những vết kiếm chém sắc ngọt. Như vừa có đại hỏa hoạn, muội than và khói đen nhảy múa khắp mọi nơi.
Nhưng thứ khiến mọi người sững sờ nhất, là tình trạng của Khởi Thụ * Aragorn, biểu tượng của Passion.
Cây đại thụ mang thứ màu xanh quyến rũ suốt trăm năm, chưa bao giờ khô héo, với vẻ ngoài vĩ đại, mang đến cảm giác thanh nhã trong tim mọi người.
Nhưng giờ đây, hình ảnh đại thụ tràn đầy nhựa sống không còn phản chiếu nữa, mà hoàn toàn đã bị chặt phá, không thể nào trụ nổi thêm chục năm nữa nếu cứ thế này.
Những chiếc lá tươi xanh và cứng cáp mọc sum suê đã mất dạng, và cả những cành cây mạnh mẽ rậm rạp, giờ tưởng chừng sẽ gãy nát chỉ cần một chút lực.
Những người chứng kiến chỉ có thể nghĩ đến một điều. Là…..
Cây đã chết rồi.
Tất cả đều muốn phủ nhận điều đó. Tuy nhiên, không còn nghi ngờ gì cả, nó đã xong rồi…..
“….Kokurou…..”
Leowald vô thức lẩm bẩm. Tiếng lẩm bẩm điên cuồng giận dữ, sát khí tỏa ra đến cùng cực.
“…..Các ngươi. Mau đi trị thương. Rõ rồi chứ?”
Leowald ra lệnh cho những người lính vừa trở về cùng ông, họ tuân lệnh rời đi.
“Ta sẽ đến Đại Thụ. Nghe nói Kokurou dường như đã xâm nhập Đại Thụ. Ta rất lo cho Blansa và những người khác.”
Và rồi, Leowald nhanh chóng đi về phía Aragorn.
Muir và Arnold mặt khác, đi về phía ngược lại để chữa trị cho người dân.
“….. Tàn nhẫn quá!”
Muir đau lòng nhìn người bị thương và đổ gục ở khắp nơi. Một số là những đứa trẻ nhỏ, và bởi vì những ngôi nhà được làm từ vùng trũng của cây lớn, vài người đã bị đè khi nó bị chặt đổ.
Vài ngôi nhà đang chìm trong hỏa hoạn, và chủ của chúng chỉ biết đau đớn đứng nhìn trong bất lực.
“Sao họ có thể làm những việc như vậy….?”
Nghĩ về kẻ bí ẩn đã tạo ra tấn thảm kịch này.
“Kẻ có thể làm việc này hẳn là một tên điên rồ.”
Sự tức giận lấp đầy mặt Arnold. Nghiến chặt răng, ông chuyển sự chú ý sang những người đang cần giúp đỡ.
Những tiếng hét và rên rỉ vang lên khắp nơi. Người mẹ gọi con, và ngược lại, đứa con tìm kiếm giọng mẹ. Những tiếng than khóc đáng thương ngập tràn xung quanh.
“Không thể tha thứ……”
“Chú…..”
“Và thêm nữa! Theo như lời đồn, điều này là do một thú nhân làm! Một trong số chính chúng ta!”
Mối liên kết của người [Gabranth] rất mạnh. Các thú nhân coi trọng giá trị của mối liên kết này hơn tất cả, sẽ không bao giờ phản bội người họ coi là bạn bè.
“Gã đó….. Chẳng lẽ hắn không có bạn ở đất nước này sao?”
Ông chỉ có thể nghĩ theo hướng này.
“…..Ta không hiểu nổi. Dù chuyện gì đã xảy ra, hoàn toàn không có lý do để làm những việc này.”
“….đúng ạ.”
“….. Khốn thật, ngay khi liên minh chúng ta đã chờ đợi từ lâu để đạt tới sau bao cố gắng lại phải đối mặt với chuyện này!”
Sau quá nhiều năm chiến đấu, một liên minh cuối cùng đã hình thành giữa [Evila] và [Gabranth]. Với sự thật này, không nhầm lẫn gì về việc họ đang gần đạt được hòa bình, dù chỉ là một bước tiến nhỏ.
Tuy nhiên, lần này là một hành động của sự phản bội, bởi chính nội bộ của họ, của chính con dân của họ. Niềm vui sướng nhận được từ việc thành lập liên minh giờ đã hoàn toàn nát vụn.
“D-dù sao thì, chú, chúng ta cần giúp họ!”
“Ah, ph-phải rồi!”
Hai người nuốt xuống cơn tức giận, và ưu tiên việc cứu giúp càng nhiều càng tốt.
Ngay khi vào trong Đại Thụ, Leowald lập tức tìm kiếm Blansa, vợ ông. Sau khi đến nơi, ông thấy bà đang chữa trị cho chị gái của Arnold.
“Mẹ!”
Mimir và Kukklia ôm lấy mẹ. Bà bớt căng thẳng sau khi thấy hai cô con gái đều an toàn.
“Blanza….”
“Anh….”
Leowald và Blansa nhìn nhau, rồi nhẹ gật đầu. Ông được Blansa thuật lại mọi chuyện đã xảy ra trong vương quốc.
“Là vậy sao…. tên đó….. Kokurou vẫn còn mang thù hận đối với ta?”
Nhị hoàng tử Leni nhằm vào trọng tâm.
“Cha, tên khốn Kokurou đó là ai vậy?”
Với câu hỏi hiển nhiên này, Leowald và Blanza đáp trả với thái độ nghiêm nghị. Trông như họ đang không biết phải diễn giải chuyện này thế nào.
“…..Anh, em nghĩ bọn trẻ có quyền được biết.”
“Nhưng, Blanza…..”
“Cảm ơn anh đã lo lắng, nhưng không sao đâu.”
“Uh, được rồi…..”
Nhưng, mang biểu hiện không biết nên nói hay giữ im lặng, ông cứ đứng yên tại chỗ. Mọi người đang dõi theo, đợi ông mở miệng.
Cuối cùng, Leowald chầm chậm bắt đầu trong khó nhọc.
“Kokurou là….. tiền bối của cánh tay phải của Thú Vương đời trước Lendock, Gareos Konigh. Và cũng là…..”
Leowald ngừng một chút, rồi,
“…em vợ của ta, em của Blansa.”
“Em…..sao?”
Tiếng thì thầm đến từ đâu? Ông không biết. Nhưng những lời đó cũng là điều mọi người đều đang thắc mắc.
Nhưng, khi nhìn sang Blansa, người vẫn giữ im lặng như một sự xác nhận, họ mới hiểu rằng đó không phải nói dối.
Tuy nhiên, chẳng có bất kỳ ai dám hỏi.
“Kokurou, là một đứa trẻ mồ côi mà Gareos đã mang về từ chiến trường.”
Leowald giải thích rõ ràng.
Một câu chuyện trước khi Leo trở thành Thú Vương. Thời điểm Lendock, cha ông, vẫn đang trị vì vương quốc. Thời điểm sự hỗn loạn vẫn còn bao trùm cả thế giới, khi mà mỗi ngày chiến tranh đều lấy đi sinh mạng và tiếp tục giày vò người dân. Thời điểm có một khoảng cách lớn giữa họ và [Humas].
Về chuyện đã xảy ra giữa thú nhân và nhân tộc, thú nhân có thể đã giành chiến thắng, nhưng tổn hại họ nhận phải cũng không hề nhỏ. Rất nhiều làng mạc và thành phố bị phá hủy, và rất nhiều sinh mạng ra đi.
Một ngôi làng nhỏ [Egma], chìm trong chiến tranh, đang dần bị phá hủy. Gareos Konigh, người lãnh đạo Tam Chiến Thú hồi đó, đau đớn vì không thể cứu họ.
Nhưng may thay, ông nghe tin một cặp đôi từ gia đình nào đó vẫn còn sống. Nhanh chóng đến xác nhận, đó là hai chị em đang được bảo vệ bởi cha và mẹ chúng khỏi sự tấn công của [Humas]. Đám trẻ còn rất nhỏ, khoảng 5-6 tuổi gì đó. Chúng có mái tóc trắng thuần như tuyết.
Nhưng khoảnh khắc họ đến, người cha và mẹ đã chết dưới tay nhân tộc, và chúng bắt đầu giơ nanh về phía hai chị em. Gareos bằng cách nào đó đã bảo vệ được chúng khỏi lưỡi kiếm ghê tởm của kẻ thù.
“Hai chị em đó là những người duy nhất còn sống trong ngôi làng.”
Người chị tên là Nerei. Và người em trai….. là Kokurou.
“Trẻ mồ côi…. từ chiến tranh sao?”
Một từ quen thuộc đến từ Đại hoàng tử Reglos. Leowald nhẹ gật đầu, rồi tiếp tuc.
“Gareos quyết định nhận hai đứa trẻ không còn bất kỳ người thân nào khác ấy.”
Vì món nợ không thể cứu cha mẹ chúng, đây là điều tốt nhất ông có thể làm. May mắn là việc tăng thêm hai mạng người không ảnh hưởng gì lắm đến cuộc sống của ông.
Với cả, ông cũng có một người con gái 7 tuổi, duy nhất. Đó chính là….
“Vợ ta đây….. Blansa.”
Mọi người nhìn về phía Blansa. Kết nối với điều Leowald vừa kể, việc hắn trở thành em vợ không có gì lạ.
Với câu chuyện của người con nuôi bất ngờ, tất nhiên họ bối rối về Kokurou và Nerei. Tuy nhiên, thời gian trôi qua, họ đã quen dần với nó.
Một lần, đi cùng với Gareos trẻ tuổi, 3 người đã đến gặp Lendock, vua hồi đó để bày tỏ sự kính trọng. Và, Leowald gặp Kokurou lần đầu tiên.
“Khi chúng ta gặp nhau lần đầu, Kokurou trông khá yếu ớt. Ta lúc đó đã hơn 10 tuổi, và vì phải rèn luyện cực khổ hơn bất kỳ ai khác, Kokurou trong nhỏ hơn ta nhiều. Tuy nhiên, ánh mắt nó ẩn chứa sức mạnh. Dù yếu, ta có thể cảm nhận rằng chúng là đôi mắt của một kẻ thách thức.”
Với lời Leowald, Blansa nhắm mắt lại hoài niệm.
“Lúc đó Nerei cũng còn nhỏ và rất xinh đẹp.”
“Phải, đúng là vậy.”
Vẫn đang nhắm mắt, Blansa đồng ý.
“Cô ấy là một đứa trẻ rất có tài. Rực rỡ, lịch sự, và trên hết là một đứa trẻ với trái tim mạnh mẽ.”
Blansa nhớ lại, Leowald thêm vào.
“Đến mức mà không thể nói gì ngoài sự ngưỡng mộ.”
Mọi người nhận ra và thừa nhận cô ấy như trí óc của [Passion], vì cô có thể suy luận được những thứ mà người bình thường không hiểu được.
Sau đó, 4 người thường chơi cùng nhau. Đặc biệt là Kokurou yếu ớt, cậu cũng luyện kiếm thuật và quyền pháp cùng Leowald.
Blansa và Nerei hạnh phúc dõi theo họ. Mặc dù thế giới còn chiến tranh, hòa bình tiếp tục giữa 4 người.
10 năm trôi qua, và 4 người trưởng thành cả về tinh thần lẫn thể chất. Đặc biệt là Kokurou, đã hoàn toàn thay đổi, so với lần đầu tiên, anh giờ đã có vẻ ngoài mạnh mẽ, và vươn tới đẳng cấp kiếm thuật không xa so với Leowald.
Kokurou có thể tham gia chiến tranh, tới mức được gọi là [Bạch Kiếm] trong sự kinh ngạc của đồng đội và sợ hãi của kẻ thù.
Nerei và Blansa phản đối việc tham gia chiến tranh, nhưng họ tuyên bố sẽ bảo vệ đất nước.
Kokurou, để trả ơn vương quốc đã cứu anh và Nerei, cầm kiếm lên cùng với Leowald xông ra chiến trưởng.
“Nhưng rồi một ngày…. tai nạn đã xảy ra.”