"Chuyện gì thế thưa Bệ hạ?" Aquinas, Cận thần số 1 của chúa quỷ, #1 Cruel Brigade, lên tiếng.
Eveam thở dài.
Anh đã được nghe về quyết định của chúa quỷ, nhưng anh không biết mục đích của việc đó.
"Ta có một chuyện muốn hỏi từ khanh, Aquinas"
Kiria cũng bên cạnh chú quỷ.
"Thần có vài thắc mắc, nhưng có vẻ bệ hạ đã tự ra quyết định rồi" (Aquinas)
Trong ánh mắt đầy quyết tâm của Eveam, Aquinas dường như đã nhìn thấy một kế hoạch đã được vạch sẵn để chuẩn bị cho cuộc chiến sắp xảy ra
"Mệnh lệnh của bệ hạ là gì?" (Aquinas)
"Đó là..."
…………………………
…………………
………………
…………
……
Quinas yên lặng lắng nghe, rồi mở to mắt kinh ngạc. Thật khó tin để nghĩ rằng chính chúa quỷ sẽ nói ra một điều như thế.
"Thần hiểu, đó chắc chắn là điều mà ngài có thể làm được, thưa nữ hoàng" (Aquinas)
Aquinas chấp nhận yêu cầu. Nếu đó là giải pháp đấu tranh của nữ hoàng để mang lại điều đó thì với anh nó cũng ổn.
"Thực tế thì, việc này rất hợp với tính cánh của ngài" (Aquinas)
Đây cũng là một trong những phương pháp mà Aquinas tự vạch ra trong đầu từ trước.
"Ngươi sẽ giữ kín chuyện này chứ?" (Eveam)
Tính cách tin tưởng người khác vừa là điểm mạnh vừa là điểm yếu của nữ hoàng. Tính cách đó đã theo cô từ khi còn bé, và cô chưa bao giờ đánh mất nó.
Mặc dù vậy, Aquinas tin rằng đây sẽ là tránh nhiệm lớn đối với mọi người xung quanh cô.
"Thế nào rồi Aquinas?" (Eveam)
Eveam không chắc chắn với ý định của cô, nhưng cô tin rằng Aquinas sẽ hiểu.
"Quyết định của bệ hạ sẽ không giải quyết được vấn đề nào cả?" (Aquinas)
"Dù sao thì đó là quyết định của riêng ta" (Eveam)
“……………….” (Aquinas)
Aquinas nhận lại ánh nhìn của nữ hoàng. Anh hiểu rằng bất cứ điều gì anh nói từ thời điểm này sẽ không thể thay đổi được quyết định của nữ hoàng.
Aquinas nghĩ rằng sẽ có nhiều chuyện đáng xem khi Eveam tự mình đi đến quyết định này
"Được rồi, xin hãy giao cho thần nhiệm vụ này" (Aquinas)
Đáp lại những lời đó, Eveam hít một hơi thật sâu. Bởi vì nếu Aquinas đã nói như vậy thì rõ ràng rằng anh đã đồng ý với cô và sẵn sàng theo tới cùng với quyết định của cô.
Quinas khẽ cười
"Liệu đây có đúng là chúa quỷ mà thần biết không vậy?" (Aquinas)
Ivemu cảm thấy hạnh phúc từ những từ đó. Kiria cũng mỉm cười sau lưng cô; cô cũng vui mừng với những phản ứng đó.
"...... Ta hiểu rồi, Aquinas" (Queen)
Aquinas quỳ xuống và nói.
“Như ý ngài, thưa bệ hạ” (Aquinas)
Với điều này, tộc nhân thú Gabranth và tộc quỷ nhân Evila có thể bắt đầu hòa giải với nhau.
Kinh đô của Vương quốc nhân thú, Passion. Tại trung tâm của thành phố này có một cái cây khổng lồ tên là "Cây Nguồn Cội - Aragon." Cả thành phố được mở rộng ra từ đó.
Đó là hoàn toàn khác với thành phố được làm bởi con người. Tất cả những ngôi nhà đều được làm trên cây. Các cư dân chỉ khoét lỗ bên trong cây và sống trong đó.
Có một dòng sông lấp lánh chảy qua thành phố. Có cả những con cá nhỏ bơi trong đó. Thành phố này dường như được xây dựng hài hòa với thiên nhiên.
Cũng như địa điểm đó có tên là "Cây hoàng gia," đây là nơi ở dành cho hoàng gia, “lâu đài ” của họ được làm bởi những cây lớn chụm lại.
Gần đó, đã có nhiều người dân và du khách đã được cúng lễ và cầu nguyện đến "Cây Nguồn Cội - Aragon." Vị vua cuối cùng của Gabranth, chọn cây Aragon như một biểu tượng của Gabranth và xây dựng thành phố xung quanh nó. Đối với các nhân thú, "Cây Nguồn Cội - Aragon."là một thực thể thiêng liêng đối với họ.
Mỗi năm một lần, "Lễ hội Cội Nguồn" diễn ra tại trung tâm của thành phố. Rất nhiều người từ khắp nơi đến tham dự, đặc biệt là trẻ em. Vào thời điểm đó, nếu bạn leo lên cây Aragon, bạn sẽ nhận được lời chúc phúc từ cây thần.
Người ta tin rằng phước lành từ cây Aragon sẽ làm cho người leo lên trở nên mạnh mẽ, được ngưỡng mộ... Nghi lễ như vậy đã trở thành một truyền thống. Nói chung, nó dành cho trẻ em của Gabranth, nhưng trong quá khứ đã có con người trèo lên cây.
Cây Aragon rất được tôn thờ bởi nhân thú. Bất kỳ các tộc nào, thậm chí người nào chạm vào cây sẽ phải chịu cơn thịnh nộ từ tộc Gabranth.
"Đó là những gì họ kể lại, không có cách nào để chạm vào cây với hình dáng con người của cậu" (Arnold)
Theo lời cảnh báo của Arnord, Hiiro nhỡ kỹ 1 điều vào đầu : KHÔNG đụng chạm vào cây Aragon khi ở trong hình dạng con người
"Tôi thấy đó là tại sao. Đó chắc chắn đó là một cây rất to, nhưng đó không phải là lý do duy nhất phải không?" (Hiiro)
Trong khi đi, Hiiro nhìn lên cây; nó rõ ràng đã cao hơn 200 mét, một kích thước vô lý đối với một cái cây. Nhưng Hiiro chắc chắn rằng cậu không nên đánh giá một cái cây qua kích thước của nó, cũng như không nên đánh giá 1 cuốn sách chỉ với bìa ngoài.
"Đó là không phải là tất cả. Ta còn nghe nói rằng nếu ai bị bệnh hoặc bị thương, thì chỉ cần chạm vào cây và nó sẽ chữa lành mọi bệnh tật. Nếu ai có một đứa bé không ngừng khóc, chỉ cần mang đứa bé vào tầm ảnh hưởng của cây thì đứa bé sẽ ngừng khóc. Có những tin đồn khác nhau về khả năng bí ẩn của cây."
"Huh, là vậy ư?" (Hiiro)
"Đúng là vậy. Nếu bất cứ ai đến thành phố này thì tất cả sẽ đều choáng ngợp bởi sự vĩ đại của Cây Cội Nguồn." (Arnold)
"Chú yếu đối với nhân thú thôi, và tôi là con người." (Hiiro)
"... Ờ nhỉ …." (Arnold)
Hiiro nghĩ xa hơn thế. Dù bằng cách nào, Cây cội nguồn Aragon, chắc chắn là điều mà tộc Gabranth tự hào.
Thay vì nghe đồn về một cái cây, cậu muốn biết nhiều hơn về thông tin mà cậu sẽ muốn làm ở đây.
"Dẹp chuyện cái cây sang 1 bên, mi đến đây với một mục đính phải không, để gặp một người nào đó?" (Arnold)
"Đúng, đúng, tôi đã nhận được mật ong quý giá từ họ, vì vậy ít nhất tôi phải đáp ứng yêu cầu của họ." (Hiiro)
"Cái gì, không phải đó là mục đích của việc đến ngôi làng của người gấu à?" (Arnold)
"Đúng, chính nó nhưng nếu họ không đưa ra mật ong họ sẽ không gặp phải việc gì xấu" (Hiiro)
Arnold nghĩ rằng mang theo mật ong sẽ tạo không khí tốt hơn cho cuộc đàm phán.
"Tuy nhiên, Gabranth đã bắt đầu hành quân để chuẩn bị cho chiến tranh. Ông chắc rằng nhóm người gấu đó không phải đã tham gia chứ?" (Hiiro)
Thành phố này dường như có ít người hơn bình thường. Nó có khả năng cao rằng tất cả những người có khả năng chiến đấu đều đi ra ngoài tiền tuyến để chuẩn bị cho chiến tranh. Hiện nay, khả năng cao rằng chỉ còn rất ít vệ binh trong khu vực này.
"Hmm, tôi ngạc nhiên..." (Hiiro)
"Có phải ý mi là những người dân thường?" (Arnold)
Không giống như các nhà thám hiểm, người dân bình thường không đủ sức để tham gia vào chiến tranh. Họ giống như vẫn tiếp tục sống cuộc sống bình thường của họ.
Tuy nhiên, Arnold lắc đầu không phải.
"Đúng, chắc chắn rằng người dân bình thường sẽ không tham gia vào chiến tranh, nhưng nhiều người trong chúng tôi sẽ đi săn và chiến đấu dựa trên nhu yếu phẩm họ cần hàng ngày." (Arnold)
"Có thật không? Mà không phải đó là công việc của binh lính à?" (Hiiro)
"Tất cả mọi thứ đều là tự nguyện, nhưng Gabranth là một chủng tộc hiếu chiến và họ thường tập trung với nhau mà không cần ai nhắc." (Arnold)
“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu họ từ chối?” (Hiiro)
"Có lẽ ... Quân đội sẽ đưa ra một yêu cầu đáng sợ..." (Arnold)
"Cái gì cơ? Nếu một ai đó từ chối yêu cầu là xong sao? "(Hiiro)
"Đúng, nó sẽ kết thúc ở đó. Nhưng vẫn còn một vấn đề khác." (Arnold)
"Cái gì?" (Hiiro)
"Để điều đó sang một bên, hãy hoàn thành nhiệm vụ trước." (Arnold)
"Vậy tiếp theo sẽ là gì? Chúng ta sẽ gặp người như thế nào? "(Hiiro)
Muir nhìn Arnold chờ đợi một phản ứng. Nhưng vì lý do nào đó mà người Arnold run lên.
"Chuyện gì vậy chú?" (Muir)
Thấy Muir đặt ra câu hỏi đó, Arnold để nó sang một bên và nói to.
"Người đó ... là sư phụ của chú."