Konjiki no Word Master

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3438

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1282

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 297

Arc 2 : Hành trình tại Evila - Chapter 62 - 新たな変態(仲間)? - Một tên biến thái (bạn đồng hành) mới?

Trans:Ichime/BornLoser

Editor/Proofreader: CounterMAN

___

Chapter 62: Một tên biến thái (bạn đồng hành) mới?

“Ừm, tôi đi tiếp đây.” (Hiiro)

Cậu đã có quyển sách và chia sẻ bữa ăn. Không còn lý do nào để cậu ở lại đây, vì vậy cậu bắt đầu hướng về phía ngọn núi mà cậu đã chọn làm điểm đến. Nhưng Silva ngay lập tức đứng chắn đường Hiiro.

default.jpg

“… Chuyện gì?” (Hiiro)

“Có lẽ nào… ngài định đi về phía ngọn núi đó?” (Silva)

“Yeah.” (Hiiro)

“Tôi xin khuyến cáo chuyện đó, thưa ngài.” (Silva)

“Ý ông là sao?” (Hiiro)

Silva bắt đầu ho, và sửa lại dáng đứng của ông trước khi nói.

“Ngọn núi đó là 【Venom Mountain】. Nó còn được gọi là【Mountain of Poison】. (Silva)

“Núi độc dược ?” (Hiiro)

Trong khi Hiiro nhăn mày, Silva nhẹ nhàng gật đầu.

“Hiiro-sama là người cứu mạng tôi. Vì vậy tôi nghĩ rằng tôi phải cảnh báo ngài.” (Silva)

“Hmm. Tôi hiểu rồi.” (Hiiro)

Nói xong, Hiiro ra hiệu cho Mikazuki tiến về phía trước lần nữa. Đương nhiên, vẫn là hướng ngọn núi. Nhìn thấy vậy, Silva mở to đôi mắt và há hốc mồm. Ông ta đã chắc rằng Hiiro sẽ quay đầu khi biết thông tin đó.

“X-xin hãy chờ đã! Ngài không nghe lời tôi nói sao?” (Silva)

“Chúng thì sao?” (Hiiro)

“Ch-chúng thì sao?” (Silva)

Silva bắt đầu bắt kịp tốc độ Mikazuki trong khi nói.

“Ngài có hiểu không vậy? Tất cả những sinh vật sống trên ngọn núi đó đều mang độc, ngài thấy đấy. Và tất cả chúng đều gây chết người.” (Silva)

“…” (Hiiro)

“Từ những gì tôi nhìn thấy, tôi không tin rằng Hiiro-sama có một thân thể bách độc bất xâm. ( :v ) Nhưng bởi vì ngài đang đi chu du một mình, tôi cho rằng ngài có chút tự tin vào kĩ năng của mình. Nhưng dù vậy, tôi vẫn kịch liệt khuyên ngài tránh xa con đường này ra.” (Silva)

Nhìn Silva cố gắng trong tuyệt vọng để khuyên can cậu, Hiiro cho rằng ông ta đang nói thật. Nhưng cậu không có ý định đi chậm lại hay quay đầu.

“Ok, tôi đã nghe lời cảnh báo của ông, nhưng nếu ông nói thêm gì nữa, nó sẽ chỉ trở nên khó chịu hơn. Bất kể ông có nói gì, Ông Già ạ, tôi vẫn sẽ đi tiếp.” (Hiiro)

Nghe những lời đó, Silva dừng lại. Dường như đã bỏ cuộc, ông ta phát ra một tiếng thở dài. Rồi bỗng nhiên, ông nói to.

“Vậy thì tôi!” (Silva)

Silva nhảy lên và lộn nhào trên không. Lại một lần nữa ông lại đứng chắn trên đường đi của Hiiro. Mikazuki có vẻ bị kinh ngạc bởi cảnh tượng này và dừng lại.

“… Biến đi. Đừng cản đường tôi nữa.” (Hiiro)

Sau khi lấy lại tinh thần, Hiiro suy nghĩ đến việc thoát khỏi người quản gia. Nhưng Silva lại cúi đầu một lần nữa.

“Uống nước nhớ nguồn, ăn quả nhớ kẻ trồng cây! Nếu tôi, Silva, nghe theo lời của ngài và rút lui tại đây, nếu chuyện gì đó xảy đến với ngài, thì tôi sẽ không bao giờ quên được sự hối tiếc đó. Tôi sẽ mang theo sự ăn năn cho đến cuối đời!” (Silva)

Có lẽ cũng không đến mức đó, Nhưng Hiiro kết luận rằng ông già trước mặt cậu có một tinh thần trách nhiệm rất lớn.

“Nhưng cản ngài lại có vẻ gần như không thể. Vậy thì tôi, Silva, sẽ sử dụng cả mạng sống của mình để hoàn thành nghĩa vụ của mình! Hãy để tôi đồng hành với ngài!” (Silva)

“Không, tôi ổn.” (Hiiro)

Hiiro ngay lập tức bác bỏ đề nghị của ông ta.

“Nghe này. Cuộc trao đổi lúc nãy là kết thúc thỏa thuận của chúng ta. Ông đổi cuốn sách của mình với đồ ăn của tôi. Đó là tất cả. Tôi không muốn cái gì từ ông nữa cả.” (Hiiro)

Quan trọng hơn, cậu không thực sự muốn đi cùng ai đó mà vừa đổ sập giữa đường. Khả năng ông ta sẽ kéo chân cậu quá lớn, vì vậy cậu muốn từ chối ông ta bằng mọi giá.

Với khả năng nhìn xuyên sự dối trá, có vẻ Silva sẽ chút hữu ích. Nhưng điều đó cũng có thể dùng để chống lại cậu. Ngoại hình của Hiiro là của một『Evila』, nhưng cậu là một con người bình thường.

Nếu chuyện đó lộ ra thì cậu sẽ bị bủa vây bởi rắc rối. Cậu không muốn đưa ra bất kì quyết định bất cẩn nào, vì vậy an toàn nhất là từ chối.

“Đừng đi theo tôi nữa, Ông Già. Ông có lý do để đến đây, phải không? Không phải ông nên lo chuyện đó thì hơn à?” (Hiiro)

Mikazuki bắt đầu đi tiếp, và cậu vượt qua Silva.

“Vậy thì đó là điều tôi sẽ làm.” (Silva)

Ông ta lại nói thêm một điều phiền phức. Và lần này, giọng ông ta có vẻ quả quyết hơn. Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng Hiiro, cậu quay sang nhìn Silva.

“Xin hãy nghe tôi nói! Mục tiêu thực sự của Quản Gia Silva là ngọn núi này!” (Silva)

Đôi mày Hiiro giật giật. Cảm thấy nguy hiểm, Mikazuki dừng lại và quay đầu.

“Ý ông là gì?” (Hiiro)

“Sự thực là…” (Silva)

Và bằng cách nào đó cuối cùng Hiiro ngồi nghe câu chuyện của Silva.

Theo lời ông ta, ông ta chắc chắn đã đổ sụp vì đói. Nhưng ông ta không phải một nhà thám hiểm. Ông ta là, như vẻ ngoài của mình, một quản gia bình thường phục vụ trong một lãnh địa.

Bên kia của ngọn núi là ngôi nhà mà ông phục vụ, và chủ nhân của ông ta yêu cầu ông tìm về một thứ. Thứ đó chỉ có thể tìm thấy bên trong 【Venom Mountain】.

Đối với một quản gia, mong muốn của chủ nhân là tuyệt đối. Sử dụng tất cả sức mạnh của mình, Silva nghĩ rằng nghĩa vụ của ông ta là hoàn toàn dâng hiến bản thân mình cho ước muốn của chủ nhân. Vì vậy ông ta đã lên kế hoạch thực hiện công việc của mình mặc kệ hiểm nguy.

“Chủ nhân của tôi có một nhân cách có chút vặn vẹo/biến thái. Ngài ấy luôn đưa ra những yêu cầu không thể thực hiện.. Nofofofofofo!” (Silva) (Tiếng cười)

Hiiro tự hỏi mình có nên vặn lại những lời miêu tả của Silva về chủ nhân ông ta, nhưng cậu lại giữ im lặng và nghe tiếp.

“Nhưng tôi là một người quản gia giỏi. Bất kể vấn đề là gì, tôi đều đã giải quyết chúng. Nhưng chủ nhân của tôi nghĩ rằng điều đó không đủ thú vị, vì vậy những yêu cầu trở nên khốc liệt hơn.” (Silva)

Hiiro kết luận rằng người đàn ông này có được sự thông cảm của cậu.

“Dù sao thì, những thứ không thể cũng bắt đầu trở nên thú vị với tôi… Nó khá kích thích. Và vị chủ nhân người vẫn luôn ném những yêu cầu vô lý cho tôi cũng rất cute, và đáng yêu, cậu biết đấy. Nofofo.” (Silva)

(Mình rút lại lời vừa rồi. Ông ta chỉ là một tên M.)(Hiiro)

Ông ta không hề đau khổ chút nào. Ông ta là kiểu biến sự đau khổ của chính mình thành niềm vui. Hiiro cảm thấy ông già trước mặt cậu thật đáng sợ.

Lão biến thái đi đến ngọn núi ngay lập tức. Nhưng rồi một vấn đề xảy đến.

“Sự thật là, Sky Carriage (Thiên Xa) của tôi không chịu nghe tôi.” (Silva)

“Hmm? Thiên Xa là cái gì?” (Hiiro)

“… Ngài không biết chúng?” (Silva)

(Chết tiệt. Đây chắc chắn là một kiến thức thông dụng ở đây. Không ngờ thân phận mình lại bị lộ nhanh như vậy.)(Hiiro)

Vì Hiiro là lần đầu đến lục địa『Evila』, nên cậu chưa hề nghe qua Sky Carriages bao giờ.

Nhưng lời tiếp theo của Silva đã giúp Hiiro an tâm hơn.

“Vậy à? Nhìn Hiiro-sama có vẻ là người của bộ tộc『Imp』. Tôi nghe nói họ không kết giao nhiều với các bộ tộc khác, có vẻ vì thế mà cậu không biết nhiều về thế giới bên ngoài.” (Silva)

Có vẻ ông ấy đã tự kết luận chuyện đó.À mà, tộc『Imps』là một bộ tộc『Evila』, đặc thù của họ là một làn da màu tối sậm cùng chỗ chìa ra như gai nhọn. Tộc này rất đông, nhưng lại rất nhát gan. Có vẻ như, họ không giao hảo với các bộ tộc khác.

“Sky Carriage được quản lí bởi vương quốc. Một dạng dịch vụ công cộng.” (Silva)

Như tên gọi,Sky Carriages là một dịch vụ vận chuyển đường không. Hàng hóa hoặc quỷ (Ichime: ở đây làm gì có con người) sẽ được đưa đến tận nơi với một mức phí, và mức phí đó sẽ được tính dựa trên quãng dường đi.

Silva đã được tới đây dựa vào phương thức này. Nhưng trong lúc bay đến đây đã xảy ra một sự cố.

“Đột nhiên con tàu bị mất điều khiển, và thế là thay vì được đưa tới đây, tôi bị bỏ lại ở một nơi thật xa, xa về phía đông…” (Silva)

Ông chỉ tay về phía rừng cây mênh mông bên kia.

“Khu rừng phía đông… Còn được biết với cái tên【Beguiling Woods】. Tôi bị đưa đến chỗ đó.” (Silva)

“Ông xui thật.” (Hiiro)

“Vâng… Nhưng tôi là một quản gia. Tôi không thể chỉ vì nhiêu đó mà bỏ cuộc được. Không cần biết tình huống thế nào, thì tôi vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ được giao. Vậy nên, tôi đã một mình đi xuyên rừng.” (Silva)

“Và sau khi đến đây, ông gục luôn?” (Hiiro)

“Đó thật sự là một hành động đáng chê trách của tôi.” (Silva)

Silva thất vọng, hạ thấp vai.

“Nếu đói, sao ông không săn thú đi, hay bức cỏ mà ăn?” (Hiiro)

“Không may là rừng【Beguiling Woods】không tồn tại thứ có thể ăn được. Ở đó cũng có vài thứ giống như đồ ăn đấy, nhưng nếu cậu ăn chúng, cậu sẽ bị nhiễm status mạnh đến nỗi sẽ thay đổi luôn cả tính cách (Trans: ở đây có thể dịch là nhân cách hoặc quỷ cách thì sát nghĩa hơn) của cậu.” (Silva)

Đó là điểm đáng sợ nhất của khu rừng. Ở đó có toàn những loại ‘thức ăn’ hiểm độc. Tất cả chúng đều có tác dụng gây ảo giác, và đều có thể đánh mạnh vào tâm trí của người ăn phải, gây rối loạn tính cách.

(Một đồng bằng đầy một đám quái Rank S, một ngọn núi đầy độc, và một khu rừng của sự dối trá… nơi nay thật sự rất cuốn hút…)(Hiiro)

Không nơi nào có thể coi là an toàn cả. Hiiro quyết định rằng từ nay mình phải cảnh giác hơn nhiều.

Silva cũng có bị thương khi rời khỏi khu rừng. Nhưng cũng vì bị quái vật tấn công liên miên, và không có gì để ăn, nên sau khi lết được đến đây, thì ông cũng gục luôn tại chỗ.

“Ô, tôi nói lạc đề rồi. Dù sao thì, tôi có lí do phải tiến vào ngọn núi này.” (Silva)

“…” (Hiiro)

“Nếu ngài muốn băng qua núi bất kể thế nào, vậy thì tôi nghĩ tốt nhất tôi nên đi cùng ngài.” (Silva)

Silva cũng phải bang qua đấy nếu muốn về nhà. Vì vậy cả hai có cùng điểm đích.

(Nhưng…)(Hiiro)

Vấn đề là cậu không muốn khiêng thêm một người mà có thể sẽ thành gánh nặng cho mình. Ông ấy cũng chả phải đồng đội của cậu, và cậu cũng chả có ‘cảm giác’ gì với ổng cả. Cái cảnh một ông già bị hành và bị ngộ độc cũng không phải là thứ đáng xem.

Mikazuki làm cục thịt thừa là quá đủ rồi… Nhưng rồi, cậu nhận ra cái gì đó.

Ông ấy đã sống sót trong【Beguiling Forest】, và ông đã bị quái tấn công liên miên. Không chừng ông ta có một ít kĩ năng. Ông ta cũng chỉ gục vì quá đói thôi, trên người hoàn toàn không có vết thương nào nặng cả.

Hiiro lập tức nhìn Silva với con mắt khép hờ. Không, một đôi mắt dò xét thì đúng hơn.

(Ông già này… có khi nào…)(Hiiro)

Nghĩ như thế, Hiiro thử bí mật viết từ『Pry (覗)』. Cậu tập trung phép thuật vào đầu ngón tay. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, lông mi Silva chợt động, rồi ông liếc nhìn Hiiro. Hiiro ngay lập tức ngưng lại.

“… Chuyện gì vậy?” (Silva)

“… Sao?” (Hiiro)

“Không có gì, tôi chỉ bỗng cảm thấy có một luồng phép thuật thoáng qua.” (Silva)

“!?” (Hiiro)

Thật là đáng kinh ngạc. Có vẻ Silva có thể cảm nhận được điều Hiiro định làm.

(Mình đúng là có tỏa phép ra, nhưng trước giờ chưa ai cảm nhận được cả…)(Hiiro)

Có thể tộc『Evila』 ,tộc có thiên phú về phép thuật, đều rất nhạy cảm với nó. Cậu sẽ phải cận thận hơn trong việc dùng phép kể từ giờ trở đi. Đến cuối cùng, Hiiro vẫn không thể nhìn bảng《Status》của Silva..

“Không, không phải đâu.” (Hiiro)

Cậu giờ chỉ có thể nói vậy. Và Silva cũng không nói sâu hơn về việc này.

“Về việc đó, Hiiro-sama.” (Silva)

“… Sao?” (Hiiro)

“Cậu thấy sao? Tôi tin vốn kiến thức của mình sẽ có ích với cậu một lúc nào đó.” (Silva)

Đúng là Hiiro hoàn toàn không biết gì về mảnh đất này. Thông tin luôn luôn là thứ tốt nhất là nên có. Nhưng cái ông quản gia này có một thứ gì đó khiến cậu không thoải mái chút nào.

(Ông ta mạnh hay yếu… mình vẫn chưa biết. Ông ta có thể chỉ đường cho mình, nhưng…)(Hiiro)

Nếu vô tình dùng《Word Magic》và bị phát hiện, có thể sẽ phát sinh rắc rối. Nó không phải là thứ phép thuật mà cậu muốn đem ra khoe, vậy nên cậu muốn từ chối, nhưng vì cả hai có chung điểm đến, và Silva cứ muốn trả ơn lại cho Hiiro,thì đầu đuôi thế nào, họ cũng sẽ đi chung với nhau.

(Nếu mình có thể cẩn thận lấy thông tin mình cần từ ổng, và dùngthanh Katana để đối phó với lũ quái…)(Hiiro)

Nghĩ vậy, Hiiro liền quyết định. Cậu quay đầu về phía Silva.

“Được thôi. Tuy nhiên, đừng làm những thứ không cần thiết. Chúng ta sẽ chỉ đi với nhau thôi, được chứ?” (Hiiro)

“Nofofofofo! Vâng. Tôi sẽ trả ơn ngài bằng cả tấm lòng ! Nofofofofo!” (Silva) (Ichime: và tấm thân này) (Editor: LÀM ƠN ĐỪNG REO RẮC MẤY CÁI Ý TƯỞNG KINH HOÀNG ĐÓ VÀO ĐÀU NG ĐỌC CHỨ!)

Ông ấy kính cẩn cúi người.

(Có vẻ lần này gặp một người đi cùng khó khăn đây. Phải thận trọng mới được.)

Hiiro liếc nhìn ngọn núi, trong đầu đầy nghi hoặc. Nhưng đây cũng là một phần của chuyến hành trình. Cậu đá nhẹ vào hông Mikazuki, và tiến về phía trước.