Trans/Editor/Proofreader: CounterMAN
____
Chapter: 65 Biệt thự giữa hồ
Nhờ sự trợ giúp và thông tin cung cấp bởi Silva, Hiiro vượt qua khu vực sỏi đá, đánh bại vô số quái vật, và thoát khỏi núi Venom mà không gặp phải bất cứ vấn đề gì lớn
“Tôi khá ấn tượng về sức mạnh của cậu đấy! hohohoho” (Silva)
“Vậy à, còn tôi khá ngạc nhiên khi một ông già như ông vẫn đánh nhau được đấy. nhưng… “ (Hiiro)
Thực sự Silva biết rất nhiều về những con quái vật mag họ đã gặp, ông ta không có bất kỳ một động tác thừa nào khi đối đầu với chúng. Ông ta còn có thể tấn công chính xác vào những yếu huyệt của lũ quái. cách đánh và kiến thức của Silva khiến Hiiro liên tưởng đến một nhà thám hiểm đầy kinh nghiệm
Hiiro hiểu là người Evila có chiến lực rất cao. Ngay cả một người Evila bình thường như Silva mà còn mạnh như vậy, thì khó tưởng tượng được một cao thủ Evila mạnh như thế nào
Silva không phải là một nhà thám hiểm. Ông ta phải tự lập từ nhỏ, rồi được thuê vào làm ở Biệt thự trong một hoàn cảnh nào đó. Và giờ thì ông ta đang làm một quản gia
Hiiro kết luận rằng kinh nhiệm và kỹ năng của Silva được đúc kết bởi yêu cầu bảo vệ chủ nhân của mình. Và những thông tin trên Hiiro biết được không phải do cậu hỏi, mà do Silva luôn mồm kể về ông ta với lí do “xây dựng một mối quan hệ xã hội”
“Chúng ta sắp đi qua ngọn núi này rồi. Ở bên kia núi có thành phố hay làng mạc nào không?” (Hiiro)
“Thành phố à…hừm.. nếu cậu tìm một chỗ nghỉ chân, thì có một thành phố ở xa phía những ngọn núi kia” (Silva)
“Bao xa?”(Hiiro)
“Rất rất xa “ (Silva)
“………” (Hiiro)
Có vẻ là còn cả một chặng đường dài nữa
“Nếu cậu đồng ý, tôi muốn mời cậu về Biệt thự và đãi cậu bữa tối bằng kỹ năng chuyện nghiệp của tôi”(Silva)
“Bữa tối à…”(Hiiro)
Hiiro khẽ động đậy tai và nuốt nước bọt (Editor: Ẹt, lại cái miệng hại cái thân rồi :v )
“Đúng vậy. Dù tôi nhìn như thế này nhưng tôi rất tự hào về kỹ năng nấu nướng của mình” (Silva)
“Thật sao?”(Hiiro)
“Tất nhiên, và có cả quả Puryun nữa”(Silva)
“Kui kui kui kui kui kui!” (Mikazuki)
Ngay khi nghe thấy tên món ăn yêu thích của mình, Mikazuki tỏ ra vui mừng rối rít
“Ông có chắc là ổn chứ, chẳng phải ông cần sự cho phép của chủ nhân ông sao?”(Hiiro)
“Đúng vậy, nhưng tôi nghĩ không cần phải lo về việc đó đâu” (Silva)
“Ở đâu ra cái sự tự tin vô căn cứ vậy ?”(Hiiro)
“Chủ nhân là một người không chấp nhận hay từ chối một ai đó…”
“Hử..?” (Hiiro)
“Nếu người thích ai đó, chủ nhân sẽ bằng mọi cách giữ chân người đó lại”(Silva)
“Chủ nhân của ông là loại người gì mà kỳ quái vậy ?
Và với những gì Silva vừa nói, Hiiro tưởng tượng ra ngay một kẻ chuyên bắt cóc
“Chủ nhân cũng rất kawaii nữa…cũng đã lâu rồi…tôi muốn được nhìn khuôn mặt đáng yêu của chủ nhân càng sớm càng tốt…và để được sai bảo và dẫm đạp…”)Silva)
(Tí thì quên, thằng cha này vừa biến thái vừa M nặng)(Hiiro) (M = masochist = cuồng bị bạo dâm)
Nhìn một lão già biến thái đang đỏ mặt lên vì “tự sướng” trong tưởng tượng, Hiiro nhanh chóng lùi ra xa khỏi Silva. Mikazuki cũng làm theo Hiiro sau khi con bé cảm nhận được sự “nguy hiểm” tỏa ra từ người Silva
Tất nhiên, những lời của Silva đã kích thích sự tò mò của Hiiro. Mặc dù có thành phố ở phía sau những rặng núi đó, nhưng có vẻ từ đây đến đó còn rất xa. Cậu nghĩ rằng đi cùng lão già biến thái này để có chỗ nghỉ và tìm thu thập thông tin cũng không phải là ý kiến tệ
Và Hiiro thay đổi địa điểm tiếp theo trong cuộc hành trình của mình là đến nhà của Silva
—————————————————————-
“Cô chủủủủủủủủủủủủủủủủủủủủ!” (???)
Một cô bé mặc trang phục hầu gái hớt hải chạy vào phòng, mồ hôi mồ kê nhễ nhại trên trán cô. Cô bé có hai búi tóc lớn màu hồng, chúng hất qua hất lại khi cô chạy dọc hành lang. Cô bé dừng lại trước cửa phòng, thở hổn hển và mở cửa ra… Nhưng
BỊCH!
Mặc dù không hề có chướng ngại vật nào ở quanh, nhưng bằng một cách nào đó cô bé vẫn trượt ngã, và ngã sấp mặt ngay khi vừa mở cửa
“Ui da…”
Cô bé bắt đầu ngấn lệ và đưa tay lên ôm mũi
“Ư ư ư…đau quá”
Cô bé có vài đốm tàn nhang nhạt trên gò má và một thứ gì đó giống như một viên ngọc màu đỏ trên trán. Cô mang một khuôn mặt đáng yêu với đôi mắt to tròn và nước hơi nâu
Cô bé khoảng 16 tuổi, nhưng cả tính tình lẫn hình dáng thì chả liên quan gì đến độ tuổi cả, và cô bé có vẻ khá lo lắng về điều đó. Tuy nhiên, đặc điểm nổi bật của cô bé lại là cặp dưa hấu của mình. Mỗi khi cô bé bước đi hay chạy, chúng đều nảy “tưng tưng” theo mỗi bước chân (Editor : yeah, BB đầu tiên đã xuất hiện :v )
Mặc dù có cơ thể cân đối (Editor : cả 2 quả dưa hấu thì cân cái nỗi gì ?!?), nhưng nhìn chung với vóc dáng của mình thì cô vẫn bị coi là thấp bé. Và chủ nhân của cô bé thường xuyên trêu trọc cô vì điều đó, khiến nó trở thành một trong những điều phiền não của cô lúc này
Bước vào căn phòng, bao phủ là bóng tối mờ ảo, là vô số gươm kiếm, đầu lâu, những chiếc mặt nạ kỳ dị và những thiết bị ma thuật để khắp nơi trong phòng. Căn phòng giống như một nơi để người ta luyện tập ma thuật bóng tối
Chính giữa căn phòng là một vòng tròn ma thuật lớn. Và phía trên vòng tròn đó là chiếc giường được bao phủ bởi một tấm màn tối
“Ồn quá đấy Shamoe” (Cô chủ)
Giọng nói phát ra từ chiếc giường. Một dáng người có thể nhìn thấy đằng sau tấm màn. Bóng người đó ngồi dậy với bộ dạng uể oải. Cô hầu gái – Shamoe lúc này đứng nghiêm và nói lắp bắp
“E..e…em xin lỗi! E…e…em lại trượt ngã lần nữa.” (Shamoe)
“Bỏ qua chuyện đó đi, có chuyện gì vậy?”(Cô chủ)
Nghe giọng Shamoe, cô chủ chỉ biết thở dài. Với những người vừa ngủ dậy thì tâm trặng thường không tốt, và người đang ở sau tấm màn giờ cũng vậy
“À… đ.đ..đ..đúng…rồi….ưmmmmmmm!”(Shamoe)
“Được rồi được rồi, bình tĩnh nào”(Cô chủ)
“V..vâng..hít….hà…..hít…hà….”(Shamoe)
Shamoe đưa hai tay lên ngực và hít thở sâu vài cái, hai quả dưa hấu của cô bé lên xuống theo nhịp thở.
“T..thực ra là… h..ọ đang v..về…nhà.” (Shamoe)
Cô bé nói với giọng phấn khích và đôi mắt lấp lánh
“Về nhà à ?”(Cô chủ)
“Vâng, chú Silva về rồi ạ” (Shamoe)
“……chết tiệt, sao tên biến thái đó không chết luôn đi cho rồi”(Cô chủ)
“Cô chủ vừa nói gì thế ạ ?” (Shamoe)
“À không, không có gì đâu. Mà hắn vào nhà rồi à ?” (Cô chủ)
“À vâng, nhưng mà…”(Shamoe)
“Nhưng cái gì?”(Cô chủ)
“Shamoe đột ngột ngưng lại khiến cô chủ lo lắng”
“Ưmmmm…chú Silva có đưa về một người” (Shamoe)
“…đưa theo một người ?” (Cô chủ)
“V..vâng, là ân nhân cứu mạng của chú ấy, và đã đi cùng chú ấy qua núi Venom. Có vẻ người đó thuộc tộc [Imp]”(Shamoe)
“Thật sao ?”(Cô chủ)
Tính tò mò được khơi gợi, cô chủ nhếch mép cười
“Đầu tiên chúng ta cần chuẩn bị tiếp đón khách…ơ có gì không đúng ạ ?”(Shamoe)
Shamoe hiểu cô chủ của mình đang khó chịu vì bị phá giấc ngủ, thấy cô chủ của mình cưởi như vậy, Shamoe không khỏi lo lắng nghĩ rằng mình vừa nói gì xúc phạm chủ nhân
“Đầu tiên, chuẩn bị thức ăn cho Silva và người khác đó đi” (Cô chủ)
“R-rồi sao nữa ạ?” (Shamoe)
“À, ta bắt đầu thấy chán rồi. Sẽ khá tốt khi giết thời gian bằng cách vừa ăn vừa nói chuyện với vị khách của chúng ta. kukukuku…”(Cô chủ)
“E..Em đã rõ thưa cô chủ!” (Shamoe
Shamoe cúi đầu chào và đi ra khỏi phòng, ngay khi vừa khuất khỏi cánh cửa, lại một tiếng “Huỵch!” vang lên. Và Shamoe lại ngã sấp một lần nữa. Ở trong phòng, cô chủ của tòa biệt thự không để ý đến việc đó. Lúc này tâm trí của người đó chỉ tập trung vào vị khách sắp đến
“Kukuku, tên ngốc đó đưa theo một người đi cùng hắn về à … mình tự hỏi người mà hắn đưa về là người như thế nào nhỉ”(Cô chủ)
Trong căn phòng tối, chỉ có đôi mắt của người đang nói sáng lên một cách bất thường
Tác giả (Editor : Tác giả thật của bộ WN KnW này và đây là nguyên văn) : “Các bạn nghĩ sao về nhân vật mới ? lol”