Trans: Bút
Edit: Katori
Proof: Katsuki
***
Sau khi nghe về những gì nhận được từ khế ước với Tenn, Nikki cùng mọi người chạy đến chỗ chúng tôi. Bầu không khí mà Nikki tạo ra như thể một chú chó vẫy đuôi khi nhìn thấy chủ vậy.
“Kiki, tôi đoán trước tiên phải trả lại cậu thanh kiếm nhỉ.”
Sau khi Tenn nói vậy, tôi cảm thấy có một thứ gì đó nằng nặng bên hông trái, khi cúi đầu xuống kiểm tra, đó chính là thanh Tuyệt Trảm・Zangeki, thứ trước đó ít lâu đã biến mất. Nó nhìn chẳng khác gì so với lúc đầu, nhưng theo Tenn nói, thanh kiếm này giờ đã trở thành một phần cơ thể nó.
“Nào nào, từ giờ chúng ta hãy cùng hòa thuận nhé, Hiiro!”
Nói vậy, Tenn nhảy lên và đáp xuống vai, rồi vỗ nhẹ vào đầu tôi. Hành động quá mức thân thiết vừa rồi khiến tôi phát cáu.
“…Ngươi nặng quá đấy. Xuống đi!”
“Eeh~, nhưng chỗ này tốt mà! Và chẳng phải chúng ta đã bị ràng buộc với nhau qua quan hệ chủ-tớ hay sao! Dĩ nhiên tôi là chủ nhân nhé!”
“Đừng có nhờn với ta, đồ khỉ vàng!”
Tôi cố gắng rung lắc vai để bắt nó xuống, nhưng đột nhiên mắt tôi hoa lên, và thế đứng không còn vững chắc.
Trước khi nhận thức được điều gì đang xảy ra, tôi cảm thấy có một thứ gì đó ấm áp bên trái cơ thể, nó đã giúp tôi không bị gục xuống đất.
“Hiiro… Ổn chứ?”
Đó là Camus. Có vẻ như cậu ta đã đỡ tôi. Bên cạnh là Nikki đang nhìn với gương mặt đầy lo lắng. Tôi lấy một hơi dài,
“Đừng lo. Tôi đã sử dụng quá nhiều sức mạnh ma thuật nên hơi loạng choạng một chút. Không có vấn đề gì đâu.”
“Ukiki, yeah, phải rồi! Vô lý quá! Đợi chút, để tôi nhìn kỹ quý tiểu thư, err chàng trai…….. cái cảm giác khó chịu gì thế này …… Ah geez! Dù sao, thật tốt khi đứa nhóc này đã đỡ cậu!”
Tôi hiểu cảm giác của rối bời của Tenn. Camus không phải con gái, cậu là con trai. Nhưng vì mang vẻ ngoài giống một cô gái và khiến ai cũng rung động bởi vẻ đẹp của mình, điều đó khó có thể diễn tả bằng lời.
Định đi tiếp mà không cần hỗ trợ, tôi xin lỗi Camus, cố gắng đứng lên một mình, và quay trở lại địa điểm nơi vừa mới bày tiệc, những người còn lại đang ngồi cùng nhau ở đó.
Đằng kia là Orun, đang ngủ trên vai Niña.
“Fufufu, khi cậu không ở đây, con bé đã vui chơi mệt đến mức thiếp đi.”
Theo những gì Niña nói, Orun đã vui đùa với tinh thần cao độ. Cô ấy từng chơi đùa vui vẻ cùng Nikki và những đứa trẻ khác trước đó. Cảm giác hài lòng và thỏa mãn ấy hiện lên trên gương mặt đang ngủ say của Orun.
“Trước hết, tôi muốn cảm ơn mọi người, đặc biệt là Hiiro.”
“Đừng bận tâm. Hay nên nói rằng tôi làm thế để kiếm một ân huệ? Dù sao thì, thế nào cũng được.”
“Đúng vậy, Ufufu.”
Cô nở một nụ cười rạng rỡ, đẹp đến nỗi bất cứ người đàn ông nào cũng sẽ bị quyến rũ trước nó. Nhưng quả đúng là Hiiro, người luôn “bị” vây quanh bởi những cô gái xinh đẹp, cậu chỉ thở ra một hơi dài.
Nếu một gã đẹp trai như Aoyama Daishi ở đây, hắn chắc chắn sẽ nở một nụ cười tỏa sáng, theo ý kiến khách quan, nhất là với một phụ nữ đẹp đến nhường này. Nhưng chợt nhận ra nó cũng chẳng liên quan tới mình, tôi ngay lập tức ngừng suy nghĩ về điều ấy.
Và sau khi nhận thấy ánh mắt của Hoozuki đảo qua đảo lại mọi người từ nãy giờ, tôi ngầm hiểu rằng cánh cổng kết nối sẽ sớm bị đóng lại.
Cánh cổng ấy chính là khe nứt nơi Hiiro xuất hiện. Nếu nó khép lại, sẽ mất kha khá thời gian để có thể trở lại chỗ này.
Và tôi được thông tin rằng, cánh cổng đi đến Vườn Tiên cũng sẽ đóng lại cùng lúc. Tôi có thể nhìn thấy nét mặt tối sầm của công chúa. Điều tương tự cũng đang xảy ra với Niña, đang thở dài với một gương mặt cô đơn.
“Hai người họ… hình như rất thân nhau.”
Không định nghe điều đó một cách có chủ đích, nhưng Camus ghé vào tai tôi thì thầm. Chắc hẳn cậu đã nghe được về mối quan hệ giữa hai người đó từ Hoozuki, mặc dù người kể cho cậu đầu tiên là Nikki.
(Ra vậy. Họ đang kìm nén cảm xúc bởi vị trí hiện tại của mỗi người….)
Mặc dù tôi nghĩ chuyện đó chẳng liên quan, nhưng chắc hẳn mỗi người đều có hoàn cảnh riêng. Suy nghĩ nữa sẽ càng thêm phức tạp, tôi quyết định giữ im lặng, và để ý thấy Nikki đang lấm lét nhìn hai người bọn họ.
Với đôi lông mày nhíu lại, Nikki mang một khuôn mặt như thể đang suy nghĩ và muốn bày tỏ một điều gì đó, nhưng lại không thể nói được. Tôi đoán chắc hẳn Nikki quan tâm đến hai người họ lắm,
“Chà, dù sao thì, cô cứ yên chí đi, Niña. Cánh cổng chuẩn bị đóng, nhưng từ giờ nó có thể được mở ra tại đây một lần nữa. Tất cả đều nhờ Hiiro.”
“……tôi hiểu rồi.”
Mặc dù đáp lại với một nụ cười, nhưng lại chẳng có biểu hiện vui vẻ nào xuất hiện trên gương mặt của cô. Cứ như thể mối quan hệ giữa cô với công chúa sẽ vỡ vụn vì điều đó vậy.
“U~n, có thể cậu đã để ý thấy, công chúa từ nãy giờ không hề thành thật với bản thân.”
Tenn nói vậy trong khi nhún nhảy trên vai Hiiro,
“Phải, ta đã thấy rồi…… dù có nhìn thế nào, cô ấy vẫn không phải là dạng người có thể thành thật với bản thân, đúng không?”
“Ukyakya, cậu đâm đúng chỗ rồi đấy! Công chúa quá bướng bỉnh và cứng đầu đến ngu ngốc!”
Sau khi tôi tới được bàn ăn, Tenn, đang thao thao bất tuyệt, bị thổi bay bởi chiếc ghế công chúa ném đi.
(Con khỉ này vẫn không học được một bài học nào cả……)
Nói với cái giọng oang oang như vậy, hẳn là nó cố tình muốn công chúa nghe thấy. Và, đột nhiên, công chúa cúi đầu về phía Niña.
“Ch-chúng tôi mong sẽ gặp lại cô vào một ngày nào đó.”
Mặc dù lại chạy vụt đi sau khi nói ra những điều ấy,
“…….Eh?”
Nhưng công chúa đã dừng lại. Không, chính xác là cô không thể làm gì ngoài việc đó. Bởi đứng bên dưới, là Nikki, người luôn ở cạnh tôi từ nãy giờ, đã chạy ra chỗ đó lúc nào không hay, và đang ngáng chân cô lại.
“Uhm… Ngươi cần gì sao?”
Công chúa lúng túng hỏi.
“Lời tạm biệt của cô không tốt chút nào desuzo!”
Học trò ngốc này đang làm cái quái gì vậy? Tôi ngao ngán.
Mọi người đều sững lại trước hành động của Nikki và chỉ biết đứng trời trồng. Tuy vậy, Nikki chỉ bĩu môi và ném một ánh nhìn mạnh mẽ vào công chúa.
“Uhmm, ý ngươi là sao?”
Công chúa giả vờ bình tĩnh.
“Cô không nên thực hiện một lời chia tay với thái độ hời hợt như vậy được.”
Có thể thấy công chúa đã hơi hoảng loạn một chút. Tuy nhiên, cô nhanh chóng lấy lại tinh thần.
“……nh, nhà ngươi đang nói cái gì vậy?”
“Bởi vì…”
“Eh?”
Nikki xen vào lời của công chúa.
“Bởi vì, nếu không thể gặp lại họ lần nữa, cô sẽ rất hối hận đấy!”
Như nhận được một cú sốc, công chúa mấp máy môi không nói nên lời. Nhưng ánh mắt của Nikki trở nên buồn bã khi nhìn Hiiro, cô có vẻ đang hoài niệm về một điều gì đó.
(Con bé……vậy ra nó nhớ tới lúc ấy……)
Đó là thời điểm lần đầu tiên tôi gặp Nikki. Nỗi sợ hãi bên trong con bé……mặc dù nó cũng là một phần trong sự trưởng thành của Nikki, nhưng tôi đoán chắc hẳn nó cũng không muốn người khác chịu đựng cảm giác ấy.
Đó là một sự kiện bi thương. Vì lý do đó, tôi nghĩ Nikki không muốn công chúa cũng phải trải qua nỗi đau khổ và cố gắng cản bước cô lại.
Hiiro biết tất cả mọi chuyện, cậu bình tĩnh liếc nhìn công chúa. Một người thuộc tộc Thấu Thị như cô chắc cũng đã nhận ra Nikki không nói dối, và điều đó thật nặng nề với cô.
Với ý nghĩ đó, tôi tò mò không biết phản ứng của công chúa sẽ như thế nào. Nhất là khi cô đã biết được cảm giác của Nikki.
“……Haha, ngươi có thể chưa hiểu bởi vẫn còn quá nhỏ, ta coi trọng thứ được gọi là lễ nghi. Vậy nên cho đến lúc ta khỏa lấp được khoảng cách vai vế ……”
“Vậy thứ gì đối với cô là quan trọng hơn? Lễ nghi hay người mà cô yêu quý?”
“!?”
Mặc cho công chúa cố gắng nói chuyện với tư cách là người trưởng thành, nhưng khi bị đáp trả một cú chí mạng như thế, cô không thể cãi lại được, điều đó khiến cô nghiến răng điên tiết.
“……tránh ra.”
“Không muốn desuzo!”
“Ta nói là tránh ra!”
Lúc ấy, bầu không khí đáng sợ từ công chúa tỏa ra bao lấy Nikki.
Đúng như mong đợi từ một Tinh Linh cấp cao, công chúa đã thể hiện được tầm ảnh hưởng của mình ra xung quanh chỉ với khí. Camus cẩn trọng định tới ngăn Nikki, nhưng tôi ngay lập tức kéo cậu ta lại.
Mặc dù Camus khó hiểu quay lại thắc mắc “Sao lại cản?”, tôi chỉ nói “Sẽ ổn thôi. Nhìn xem.” mà không giải thích thêm nữa.
Trong lúc Camus đang lo lắng, Nikki bắt đầu cảm nhận được khí của đối phương, nó run lên sợ hãi, khuôn mặt trắng bệch, nhưng vẫn đứng đấy. Không lùi lại dù chỉ một bước.
“……t-tại sao?”
Vì lý do gì mà nó đứng chắn đường lâu được đến vậy, tôi cũng không rõ. Trái lại, Nikki còn cho thấy mình thậm chí không mất bình tĩnh dù chỉ một chút.
Cùng lúc, Hiiro thở dài. Có vẻ trong một phút thất thường của mình, cậu lại có ý muốn giúp đỡ học trò.
“hầy, này, xà nữ.”
“X-xà nữ ……gì hả?”
Cô nhíu mày tỏ thái độ khó chịu, tôi mở miệng.
“Trước đây, có một gã ngốc, nhưng hắn không phải lúc nào cũng vậy.”
“……Huh?”
“Hắn luôn nghĩ xem điều gì là đúng, và mặc cho mọi thứ có khó khăn như thế nào, vẫn ngốc nghếch tiến lên phía trước.”
“…………”
“Tôi sẽ kể cho cô nghe về một người. Hắn và một người nữa là cặp đôi tri kỷ. Nhưng vào một ngày, chỉ vì một cuộc cãi vã tầm thường, họ đã không nói chuyện với nhau nữa.”
Mọi người bao gồm cả công chúa chăm chúa lắng nghe câu chuyện của Hiiro.
“Hai người họ cứ cố chấp một cách vô ích, nghĩ rằng sớm muộn đối phương sẽ chủ động làm lành. Nhưng, thậm chí cả một câu chào hỏi giữa họ cũng chẳng xuất hiện.”
“…..đ, điều đó…”
“Phải, biến cố đã xảy ra. Một trong hai người đã chết.”
Không nói nên lời, công chúa chỉ biết nhìn xuống. Không chỉ cô, Hoozuki và Niña cũng vậy.
“Học trò ngốc của tôi và tên đó không bao giờ có thể hòa giải với nhau được nữa. Đó là hậu quả để lại từ thứ được gọi là danh dự hão.”
Lúc đó, nỗi buồn và sự đau đớn nhói lên trong Nikki như một nhát kiếm đâm thẳng vào tim. Cũng vì thế…cô hiểu được nỗi đau của công chúa, người đang trong hoàn cảnh tương tự với mình lúc trước, điều đó khiến cô không thể im lặng được.
“Vậy, ‘cái tôi’ của cô lớn đến cỡ nào?”
“…………”
“Mà, đối với cô, nó chắc hẳn là một thứ gì đó quan trọng.”
“………”
“Tuy vậy, với tôi và đứa trẻ này, chúng tôi không biết tại sao lại cần phải bảo vệ nó. Con bé muốn cô ưu tiên thứ quan trọng nhất mà cô đang có.”
Hiiro thở dài khó chịu trong khi đứng dậy và đi thẳng về phía Nikki. Cậu khép đôi mắt trắng dã của cô lại và bế lên theo kiểu công chúa.
Sau đó, cậu tiến tới chỗ công chúa và nói.
“Mà, dù câu trả lời của cô thế nào, nó cũng chẳng liên quan tới tôi. Thậm chí, so với đứa nhóc vẫn cố trụ đứng dù đã ngất xỉu này, tôi tự hỏi không biết kẻ nào mới ngốc hơn đây.”
Rõ ràng, Nikki đã bị tước đi ý thức từ lúc cơ thể cảm nhận được khí của công chúa. Tuy nhiên, sức mạnh ý chí có lẽ đã giúp cô không bị gục ngã mà vẫn giữ vững tư thế của mình.
Tiếp tục trừng mắt, Hiiro chuyển ánh nhìn tới Hoozuki.
“Này, chúng tôi muốn rời đi ngay bây giờ. Nếu ở lại đây thêm chút nữa, hẳn thế giới bên ngoài sẽ náo động mất, phiền chết mà.”
“……Thôi được rồi.”
Sau khi Hoozuki gật đầu, tôi nháy mắt với Tenn, đã âm thầm trở lại chiếc bàn.
“Ta sẽ giao phần còn lại cho ngươi.”
“Kikii! Cứ tin vào tôi!”
“Và cả…”
“Eh?”
“Suýt nữa ta quên, lần tới gặp lại… cứ chuẩn bị ăn phạt đi, nhớ chưa?”
“Hii! U, u, ukiiiiii!”
Rõ ràng, Hiiro không quên hình phạt dành cho Tenn bởi đã chơi đùa cậu. Tenn dường như mong mọi chuyện sẽ bị quên đi, nhưng lại không suôn sẻ như vậy. Cậu chạy vào tận sâu trong rừng với khuôn mặt sợ hãi. Đó hoàn toàn là hình ảnh của một con khỉ nhỏ tội nghiệp.
Tôi chuyển hướng sang Hoozuki, người đang cười vì một vài lý do nào đó.
“Cảm ơn.”
“…vì điều gì?”
“Vì nhiều chuyện. Đứa trẻ kia cũng vậy.”
Vẫn nở một nụ cười hiền hòa, ông nhìn Nikki. Hoozuki thực lòng mong có thể bày tỏ lòng biết ơn của mình, đặc biệt là cho công chúa, mặc dù người được nói đến đã cứng người và quay đầu lại.
“Hiiro, hẹn gặp lại.”
“Nhờ định mệnh sắp đặt.”
“Ufufu, thật tiếc là Orun vẫn đang trong tình trạng say giấc thế này.”
Cô đang nhỏ nước miếng ngủ ngon lành trên vai Niña.
“Chà, cô ta không gây ồn ào là tốt rồi. Đi thôi!”
Camus bước theo sau và mở to mắt về phía Tenn chạy tới, có vẻ cậu ta đang cố đuổi theo Hiiro. Nhưng,
“Đợi đã!”
Tôi đột ngột dừng lại. Giọng nói này, chắc chắn là của công chúa.
“…Có chuyện gì?”
Vừa bế Nikki, tôi vừa quay lại.
“….t, tên…”
“Haa?”
Cô đan tay vào nhau trong khi mặt ửng đỏ.
“T, tên! Tên của con nhóc ấy.”
“…chẳng phải tôi đã giới thiệu trước đó rồi sao?”
“Uu…..”
Nói cách khác, cô đã hoàn toàn quên mất. Công chúa đưa ra một cái nhìn lúng túng.
“…Haah, nó tên là Nikki.”
“…Nikki…Nikki…này.”
Công chúa nhẹ nhàng tiếp cận và nắm lấy đôi tay nhỏ bé của Nikki bằng cả hai tay mình.
“Thực sự…cho dù vẫn còn nhỏ…ngươi cũng khá gan góc đấy.”
Công chúa bỗng nhiên hiền dịu, trái với những lời nói trước đó. Ruy băng trắng đính trên tóc bị cô gỡ ra, và buộc vào tay Nikki.
“…Cảm ơn.”
Dù chỉ có thể nhìn chuyển động của môi, tôi đoán chắc đó là điều cô ta vừa cố gắng nói.
(Heee, vậy ra cô nàng cũng biết cười.)
Nụ cười của cô, theo cá nhân tôi mà nói, rạng rỡ hơn bất kỳ người phụ nữ nào tôi từng gặp cho tới giờ.
“Hóa ra cô cũng có thể cười như vậy. Cô biết không, tôi sẽ rất vui nếu cô tiếp tục giữ nụ cười tươi đó đấy.”
Nếu cô ấy thành thực ngay từ đầu như vậy, tôi chắc chắn đã có cái nhìn khác, và điều này sẽ không rẽ sang một hướng lạ lùng.
Nhưng đáp lại Hiiro, khuôn mặt của công chúa đỏ lựng như màu của con mực sôi.
“Ng, ngngngngngngươi đang nói cái quái gì thế! Ng-ngươi đang định tán tỉnh ta đúng không!? Ta không phải là loại con gái dễ dãi như thế đâu!”
Công chúa la lên đe dọa trong khi môi run lên bần bật,
“…..Huh? Cô đang nói cái quái gì thế?”
Tôi không hiểu công chúa ám chỉ điều gì. Cô ta nghĩ quái gì mà lại tưởng rằng tôi đang có ý với mình chứ?
“Eh…..?”
Với biểu cảm khó hiểu của Hiiro, cô đã có thể bình tĩnh lấy lại cảm xúc của mình. Và,
“Aaaah Geez! Dù sao thì!”
Công chúa tới trước mặt Niña. Niña, mặt khác, vô cùng kinh ngạc trước hành động đột ngột của công chúa.
“Uhmm…cô thấy đấy….. T, tôi muốn xin lỗi. Không, không phải …. tôi thực sự xin lỗi!”
Đột nhiên nhận được lời xin lỗi, Niña bối rối không biết ứng xử như thế nào.
“Uhm…. Cô, cô sẽ tha thứ cho tôi chứ, Ni, Niña?”
Khuôn mặt của Niña bừng sáng và hân hoan như một bông hoa nở rộ khi nghe thấy điều ấy.
“Công chúa…. Tất nhiên, tôi sẵn lòng tha thứ cho cô!”
Nước mắt chảy ra trên mặt hai người. Đó là những giọt nước mắt hạnh phúc.
(Có vẻ như sự cố gắng của học trò ngốc đã không trở nên vô ích.)
Bất chấp khung cảnh xúc động đang diễn ra trước mặt, Hiiro vẫn tiếp tục bước đi. Tenn không biết từ đâu, xuất hiện vẫy tay thúc giục họ khởi hành nhanh lên. Có vẻ như cậu thực sự rất sợ hình phạt của Hiiro và mong muốn mọi người rời đi thật nhanh. Và rồi, phía sau lưng cậu,
“Okamura Hiiro! Vào lần hội ngộ tới, ta sẽ khiến ngươi thừa nhận ta bằng mọi giá!”
Nghĩ rằng chẳng cần thiết cho bản thân phải làm việc đó, tôi bước tiếp, lờ đi lời công chúa nói. Tôi quay lại lần nữa để nhìn ngắm chốn thần tiên này, và đánh mắt cho Tenn để cậu dẫn đường.
(Quả là một đám người đồng hành kỳ lạ …)
“Một con chó là Nikki, một con gà lôi là Mikazuki, và một con khỉ là Tenn. Chà, về phía Nikki thì con bé chỉ diễn thôi.
(Mình là gì chứ, Momotaro chắc……?)
(“Cậu bé quả đào” - 1 câu chuyện dân gian Nhật Bản)
Dù sao thì, điều quan trọng là tôi đã nhận được sức mạnh mới. Cho dù vấn đề cơ bản vẫn chưa được giải quyết, bởi trong cuộc chạm trán này, tôi đã đạt được điều gì đó. Vậy là ổn rồi.
(…nhưng nói về chuyện vừa xảy ra, thật rối rắm.)
Nghĩ đến lúc quay trở về, phải kể lại cho Liliyn, và đặc biệt là Silva những chuyện này, việc tôi đã đến và rời đi một nơi dường như chỉ xuất hiện trong cổ tích, nơi cư ngụ của những tinh linh, Rừng Tinh Linh, khiến tôi vô cùng đau đầu.