Trans: I.K
Edit: Katsuki
=====================================================
(Góc nhìn của Hiiro)
Mái tóc vàng xếp thành từng nếp buộc trong chiếc khăn đỏ. Đôi mắt khiến người khác phải ấn tượng, khuôn mặt vẻ thân thiện lọt vào mắt tôi.
Nhưng cái đáng quan tâm hơn là khả năng của hắn.
“Ngươi, ngươi bay được ư?”
Đó là cái tôi muốn nghe, chắc thế. Tôi chắc chắn đã đánh trúng hắn lúc ấy. Tôi tính bắt lấy hắn ngay khi hắn vẫn còn ở trên không.
Nhưng ngay khi thanh kiếm đánh trúng, tinh linh đó đã biến mất. Hắn tránh được như thể vừa dùng phản lực nào đó vậy.
Vì thế tôi nghĩ hắn có thể di chuyển tự do trên không.
“Không, tôi không làm thế được đâu.”
“…………”
“Tôi chỉ nhảy lên thôi.”
“……nhảy?”
“Thật đấy. Tôi thấy có vẻ là như thế.”
Hắn nhảy cao lên trời như đã nói. Tôi tìm hắn, không để rời khỏi tầm mắt. Khi hắn chuẩn bị tiếp đất,
BOFU!
Và rồi, bàn chân Tenn phát sáng mờ mờ, và rồi lại nhảy lên trên trời. Mỗi khi chuẩn bị chạm đất hắn lại di chuyển bàn chân rồi lại bay lên trên trời.
“Quá lợi thế rồi!”
Ra vậy. Vì thế hắn có thể di chuyển lúc ấy. Tên này không bay được trên trời. Nhưng thay vào đó hắn có thể nhảy. Như đã nói.
“…Nhờ ma pháp cường hóa được trữ ở dưới chân ngươi, và rồi ngươi giải phóng nó ra sao……? Hay là, ngươi tạo ra một vụ nổ nhỏ với ma pháp……?”
Tôi tự dưng để lộ thói quen phân tích những thứ chưa biết rõ. Nhìn tôi để tay lên cằm, hắn nghiêng đầu và rồi đáp xuống đất.
“O~ii, tiếp tục được chưa?”
Tôi tỉnh ngộ lại sau khi nghe Tenn nói. Và rồi chĩa thanh kiếm vào đối phương lần nữa, tôi lại thủ thế.
“Hiểu rồi. Thế này thì hơi thốn đây.”
Một sơ hở khác của đối phương đã biến mất. Chưa kể là tôi không thể dùng ma pháp. Mặc dù vẫn có vài cách xử lý việc này, nó quá yếu.
Hơn nữa, tôi chưa thể nắm rõ khả năng của đối phương ở trong dạng đó. Nếu nói thẳng ra, hắn khác hẳn so với khi ở dạng con khỉ…… hay là, khác biệt về sức mạnh đang tỏa ra từ đối thủ. Hắn giờ như một thứ tồn tại phi lý.
Mặc dù hắn chưa dùng hết sức lực, tôi đã có thể cảm nhận một áp lực hơn hẳn khi đấu với Shishiraiga.
Trong khi đang nghĩ làm thế nào bắt được khi hắn không phòng bị, Tenn biến mất khỏi mắt tôi.
“!?”
Bị bất ngờ, tôi cảm thất sát khí từ đằng sau và cúi xuống ngay lập tức. Một âm thanh thứ gì đó cắt vào không khí vang lên trên đầu, với một linh cảm xấu tôi lập tức tránh khỏi vị trí hiện tại.
“Trượt mất rồi~, nhưng mà đó chỉ là chào hỏi thôi nên cậu dễ tránh được mà.”
Dù cách hắn lè lưỡi ra khiến tôi muốn tức điên, tôi không có thời gian cho việc đó. Bước di chuyển đó thật sự là ghê gớm. Chỉ là một di chuyển đơn giản nhưng tôi không nhìn thấy gì, và hoàn toàn bị bất ngờ. Dù có thể tránh được vì cảm nhận được sát khí, cơ thể tôi trở nên lạnh cóng cứ như cơ thể nóng bị dội nước lạnh vậy.
(Hắn ta còn chưa dùng hết sức……cái di chuyển đó, cộng thêm cái Thực thể Trung hòa Ma pháp này……đùa nhau chắc.)
Tôi từng nghĩ Shishiraiga đã nhanh lắm rồi, nhưng gã Tenn này còn nhanh hơn thế. Tất nhiên lúc trước có Vô Song nên tôi vẫn theo được, còn chỉ dựa vào sức mạnh vật lý, nói thẳng ra thì, cố lắm mới theo kịp được hắn.
(Phải chăng đây là sự khác biệt của dạng người?)
Hắn ta so với dạng con khỉ hoàn toàn khác. Mỗi cử chỉ, mỗi đòn tấn công của hắn đều khiến tôi lạnh sống lưng. Phải tìm cách nào đó để vượt qua không thì sẽ chết.
“Này.”
Hắn gọi bất ngờ làm tôi nâng cao cảnh giác, nhưng giờ hắn đang tay sau gáy và mỉm cười.
“Cậu có thể dùng Xích Năng đúng không? Nhưng như tôi thấy thì đâu có vẻ gì là như thế.”
“……ai biết? Ngươi định khiêu khích để ta lơ là cảnh giác à?”
“Hmmm~ vậy là cậu có thể sử dụng ở một mức độ nào đó, theo như cảm nhận của tôi~”
Hắn có thể nhìn xuyên thấu tôi. Chợt nhớ ra, mặt tôi biểu hiện sự không thoải mái. Nhắc mới nhớ, đối thủ của tôi thuộc tộc Thấu Suốt. Như thế thì tôi không còn con bài nào nữa rồi.
“Hmmmm~…………………Ầy. Nếu cậu có thể làm chủ Xích Năng thì có thể theo kịp tôi đấy, nhưng mà giờ cũng ổn.”
“……………Cái?”
Tôi hỏi lại hắn về cái kết luận vừa rồi.
“Hmm~ Cậu thấy đấy, tôi không ngờ là cậu có thể ép tôi phải dùng đến hình dạng này. Và vì không có lý do gì đấu với cậu tới mức này……”
Khi Tenn nói vậy, cơ thể hắn mờ dần đi. Tôi tập trung thị giác của mình, nhưng ngay lập tức,
HYUNHYUNHYUNHYUNHYUN!
Hàng loạt nhân bản của Tenn hiện ra khắp nơi và ngày càng nhiều lên. Tôi nhìn xung quanh trong khi vẫn giữ cảnh giác, nhưng chúng quá đông, đếm không xuể.
“Tôi nhìn thấu được cậu đấy, bốn mắt.”
“Ngươi nói cái gì?”
Tôi nói để thăm dò nhưng hắn không có vẻ gì là có động tĩnh.
“Chỉ có một cơ thể thật thôi. Cố mà vượt qua đi. Nhưng cậu chỉ được tấn công một lần thôi. Làm được chứ? Cho tôi thấy khả năng của cậu đi”
Tôi đứng yên quan sát. Tuy nhiên tôi chẳng biết nhân bản và cơ thể thật khác nhau chỗ nào.
“Oi oi, tôi đoán cậu đang nghĩ đám này là hàng giả đúng không? Sai rồi, quá sai. Tất cả đều là thật đấy.”
“……!?”
“Tất cả bọn chúng……là thật!?”
Cái năng lực bá cháy này, làm tôi suýt phải hét lên. Nghĩ đến lúc chúng đồng loạt tấn công khiến tôi lạnh sống lưng. Tôi có thể hạ được vài nhân bản, nhưng nếu là tất cả thì không thể trong tình huống như thế này.
“Cái tôi đang nói đến chính là cơ thể thật, hay nói cách khác, nguyên bản ấy! À mà này, bọn tôi sẽ không di chuyển đâu, nên làm gì thì nhanh lên! Oh, tôi không thích chờ lâu đâu……cậu có 10 phút!”
Hắn nói vậy với cái mặt cười đáng ghét y như ở dạng khỉ lúc trước. Ngay cả những nhân bản trên không cũng bất động, như thể chúng đang nổi trên đó, hoàn toàn không di chuyển. Hừ, tôi không có thời gian cho việc này.
(Cơ thể thật… ở đâu nhỉ?)
Tôi không thể phân biệt được chúng. Mà tôi chỉ có thể tấn công một lần. Nếu đánh trượt, Tenn sẽ không công nhận tôi. Cho dù con khỉ đó không chấp nhận thì cũng không vấn đề gì, nhưng như thế tôi sẽ bị mang ra làm trò cười.
Nếu để Liliyn mà biết thì cô ta chắc chắn sẽ cười nhạo tôi ngay.
Tôi dồn năng lượng vào bàn tay đang nắm chặt và nhìn xung quanh lần nữa.
(Được thôi……ta chắc chắn sẽ thắng trận đấu này dù có phải trả bất cứ giá nào.)
Dùng bất cứ cách nào để thắng cũng tốt, nhưng mà tôi chẳng nghĩ được kế hoạch nào hay ho cả còn thời gian vẫn cứ trôi.
“Ora ora, sao đây~”
Một con khỉ khốn kiếp ở gần đây, và còn những con khác trên trời cũng như dưới đất nữa, thật khó chịu.
Tôi chỉ được tấn công một lần. Tìm ra một người trong đám đông khổng lồ này thật sự khó nhằn.
Cho dù tôi có kiểm tra từng tên một thì cũng chẳng đi đến đâu cả. Cái mặt hắn cho thấy nụ cười bề trên, nhưng tôi bình tĩnh lại và quan sát tất cả các Tenn.
Nhưng, tôi vẫn không thể thấy bọn chúng có gì khác nhau……
(Ngươi bắt ta giải một bài toán hóc búa thật đấy……)
Có căng mắt ra nhìn đi nữa tôi cũng chả thấy được gì.
“Còn tám phút thôi nhé~”
Thời gian vẫn trôi. Cứ thế này thì đánh bại chủ thể là không thể được. Nếu có ma pháp thì sẽ dễ dàng thôi, đến đây tôi chỉ có thể thấy khả năng ma thuật của mình có giá trị thế nào.
Có kiểm tra từng Tenn một thì cũng không thể tìm ra một điểm khác nhau nào.
“Còn sáu phút~”
Tôi ngày càng mất bình tĩnh. Quan sát kỹ nhất cử nhất động của chúng, nhưng vẫn vô dụng.
“Sư phụ! Đừng bỏ cuộc desuzoo~!”
“Nn……Hiiro có thể làm được mà.”
Tiếng cổ vũ của Nikki và Camus chạm đến tai tôi. Nhưng dù chúng có cổ vũ bao nhiêu đi nữa, thời gian vẫn trôi còn tôi không thể làm được gì.
“Ara, nếu không vượt qua được thử thách này thì cậu không bao giờ lập khế ước với một tinh linh nào nữa đâu.”
Giọng nói đầy khó chịu truyền đến tôi. Nhìn lại, đó là cô công chúa vừa bị trêu lúc nãy, đang chế nhạo tôi.
“Niña-sama, cho dù ông nội có vẻ gì đó hứng thú với cậu ta, tôi nghĩ ngài đã đánh giá cao cậu ta quá rồi.”
“Còn bốn phút~”
Như đổ thêm dầu vào lửa, Tenn nhếch mép nhắc nhở về thời gian. Nếu tôi tức giận thì sẽ bị coi là trẻ con. Nên cho dù có khó chịu thế nào, tôi vẫn phải quan tâm đến thử thách hơn.
“Mumumu! Công chúa coi thường sư phụ quá rồi desuzoo!”
“Eh? S-sao cơ?”
Nikki chợt hét lên khiến công chúa giật mình.
“Hiiro……không phải kẻ ngốc.”
Camus cũng phản đối khiến cô bối rối.
“Nh-nhưng như ngươi thấy rồi còn gì! Với chút thời gian ít ỏi này, hắn ta làm thế nào mà vượt qua được chứ?”
Vì sự thực đúng như vậy nên tôi không thể phản đối.
“Muu~ cho dù thế đi nữa, sư phụ sẽ có cách giải quyết!”
“Anh ấy làm được…….vì đó là Hiiro.”
“Uu……”
Công chúa chịu thua trước áp lực của hai người.
“C-cho dù ngươi có nói gì đi nữa, tình hình của hắn rất khó khăn. Đây là thử thách để thiết lập khế ước với Tinh Linh đấy. Dù hắn có là người từ thế giới khác, cái không thể thì vẫn là không thể thôi.”
Hai người kia phồng má phản đối, nhưng thay vì để tâm đến mấy lời đó, tôi tập trung vào việc khác.
[Ngôi kể 3]
(……Thử thách để thiết lập khế ước với tinh linh…à. Một tinh linh)
Hiiro lặp lại lời của công chúa trong đầu, siết nhẹ thanh kiếm và đứng đó.
“Hou” Hoozuki đang quan sát Hiiro chợt kêu lên như thể đang nói “giỏi lắm!”
“Công chúa.”
“Gì ạ?”
Hoozuki chợt gọi làm cô bất giác hỏi lại.
“Không phải ta vẫn nói với cháu sao?”
“……Eh?”
“Miễn là không bỏ cuộc, cháu chắc chắn sẽ thấy ánh sáng.”
Công chúa im lặng trước lời nói đó và bĩu môi khó chịu. Nhưng cái biểu cảm đó lập tức biến mất khi cô thấy Hiiro nghiêm túc. Lý do là vì, một lượng lớn ma pháp đang tỏa ra từ cậu.
“Cá-cái ma lực gì đây……!”
Ma năng Hiiro tỏa ra bao lấy toàn bộ rào chắn.
“Hohoho, có vẻ cậu ta sở hữu lượng ma năng lớn hơn hiều so với chúng ta tưởng.”
Lượng ma năng nhiều đến nỗi mọi người bất giác nuốt nước bọt. Và vì lượng ma năng xuyên qua và bao phủ cả màng chắn, sức mạnh của nó còn hơn cả khả năng của màng chắn… liệu Tenn có thể chịu được áp lực ma pháp này?
“Cậu ta sẽ còn mạnh hơn đến mức nào đây?”
Niña thốt lên kinh ngạc. Tốc độ phát triển của Hiiro là một thứ ngoài sức tưởng tượng của họ.
“Y-yeah, tất nhiên ma năng của cậu ta rất lớn, nhưng làm sao cậu ta có thể phân biệt người thật….Ah!?”
“Có vẻ cháu đã nhận ra, công chúa.”
Và cô cũng đã nhận ra tại sao Hoozuki trông chờ nhiều vào cậu.
“Eeeh, nhưng mà thế thì quá liều lĩnh!”
“Hohoho, quả là một cậu nhóc thú vị.”
Sự khinh miệt không còn trên mặt công chúa nữa. Cô giữ im lặng, chỉ tập trung vào kết quả sau hành động của Hiiro.
“Uu, ma năng lớn thật đấy!”
Tenn bị bắt lại ở giữa cơn xoáy và bị ngạt trong dòng ma pháp tuôn ra như suối.
(Không thể nào, cái lượng ma năng này còn hơn cả Tinh Linh.)
Xét về lượng ma năng, Tinh Linh sẽ không thua bất kỳ ai. Nói đúng ra, bản thân cơ thể của họ chính là ma pháp, điều này không phải nói quá gì hết.
Vì đó là đặc điểm nổi trội của mình, họ tự hào về lượng ma năng khổng lồ của mình……nhưng cuối cùng, người này lại tỏa ra lượng ma năng còn lớn hơn tưởng tượng của họ.
[Ngôi kể của Tenn]
(Hơn nữa, lượng ma năng này đang phá tan Tâm Khiển của mình. Tệ rồi đây~) (Điều khiển Tâm trí)
Nghĩ vậy, tôi nhìn sang kẻ đang tỏa năng lượng kia ra. Cho dù cậu ta có bao nhiêu năng lượng đi nữa, sẽ chẳng có nghĩa lý gì nếu cậu ta không thể điều khiển chúng hoàn hảo.
Nhưng theo như con mắt này đang nhìn, cậu ta không chỉ đang tỏa năng lượng, mà còn kiểm tra từng nhân bản một bằng cách bao phủ chúng với luồng ma năng này.
Cho dù một người có phân chia năng lượng ra bao nhiêu lần đi nữa, cái lõi sản xuất năng lượng vẫn luôn nằm ở chủ thể.
Nhưng bởi vì ma năng bao phủ mỗi cơ thể đang phân tích cẩn thận, chủ thể sau cùng sẽ bị phát hiện. Cái “lõi” sản sinh ra ma năng. Thứ hình thành nên linh hồn của một tinh linh.
Đó chính là thứ mà nhân bản không có được. Hiiro, đã nhận ra điều đó, đang kiểm tra từng cơ thể một bằng cách tự do điểu khiển ma năng.
Tuy nhiên, để làm được vậy, người dùng phải điểu khiển ma năng bản thân thật chính xác, và nếu tiếp tục tỏa ra lượng ma năng lớn như vậy, việc cạn kiệt năng lượng sẽ chẳng có gì lạ.
Cách nghĩ của cậu ta thì đúng rồi, nhưng cách làm thì quá liều lĩnh.
(Nếu cứ thế này thì mình sẽ thua mất.)
Dù cậu ta không có ý định di chuyển bình thường và khám xét như tôi nghĩ, tôi đã nói là sẽ không di chuyển.
Ma năng của cậu ta vẫn chưa lan ra hết các nhân bản. Nó cũng chưa chạm đến chủ thể nữa. Liệu cậu ta có thể cứ tỏa ra năng lượng thế này không, hay là cạn kiệt giữa chừng?
(Hehe, thú vị đây! Để xem kết quả thế nào!)
[Ngôi kể của Hiiro]
Canh bạc này đầy rẫy bất lợi. Nhưng tôi không còn ý tưởng nào khác. Phải chăng nếu có thêm chút thời gian, tôi sẽ nghĩ thấu đáo hơn, nhưng không thể phí thêm giây nào nữa, nên tôi quyết định dùng cách này.
Thử thách để thiết lập khế ước với tinh linh……nghe công chúa nói vậy, tôi nhớ lại tinh linh là gì.
Các tinh linh bản thân chính là ma năng. Tồn tại của chúng thực chất chính là ma pháp. Nếu nói cơ thể chúng chứa một lượng khổng lồ ma pháp cũng không phải nói quá.
Và tôi cũng nhớ là các tinh linh đều có một cái “lõi” hoạt động như hạt nhân, hay là nguồn năng lượng của chính ma pháp. Đó là điểm đặc trưng của chúng, và cho dù có phân tách như thế này, vẫn chỉ có 1 cái lõi thôi, và đó chính là chủ thể.
Tôi vẫn không chắc chắn lắm. Nhưng đây là tất cả những gì tôi nghĩ ra. Vì thế nên tôi nghĩ, làm thế nào để tìm được cái lõi? Và cuối cùng tôi bao phủ toàn bộ mà chắn với ma pháp của mình để có thể kiểm tra toàn bộ chúng.
Ma pháp phản ứng với ma pháp. Vì thế nếu phát ra năng lượng từ cơ thể mình, tôi nghĩ rằng nó sẽ phản ứng với “lõi” của đối phương.
Mặc dù hành động cục súc này khiến tim đối phương đập nhanh hơn, vì nó không gây sát thương để coi là một đòn đánh, tôi thấy an tâm phần nào.
Nhưng đây là lần đầu tôi làm điều này, nên khá là khó khăn. Mặc dù tôi đã giải phóng ma pháp nhiều lần rồi, nhưng lần này là một quá trình giải phóng lượng lớn ma pháp cùng lúc rất phức tạp, rồi duy trì chúng, và tập trung điều khiển từng vật thể ma pháp.
Và cơn mệt mỏi càng ngày càng kéo đến, đến mức tôi có thể quỵ xuống nếu lơ là dù chỉ một chút. Nhờ lượng ma pháp khổng lồ bản thân sở hữu, tôi mới có thể làm được đến mức này.
(Nhưng đây là giới hạn của mình? Thế này là quá chậm! Mình vẫn chưa bao phủ toàn bộ chúng!)
Tôi nghiến răng trong khi mồ hôi chảy như suối. Cảm giác cơ thể mình càng ngày càng nặng nề hơn.
Tôi không còn nghe thấy tiếng Tenn đếm ngược nữa. Cũng có thể do hắn đang lo lắng vì chiến thuật này. Vì thế, tôi tin mình sẽ thắng.
Tuy nhiên, đầu gối tôi đã mất hết sức lực. Không, chưa được. Nếu gục ngã ở đây, tôi sẽ không thể đứng lên được nữa. Và đó sẽ là dấu chấm hết.
(Làm như thế này……có thể ngăn cản ta ấy!)
Tôi hít một hơi thật sâu, rồi
“Uooooooooo!”
Tôi xả hết ma pháp còn lại như một vụ nổ. Sau đó……
(……thấy ngươi rồi!)
Tôi mở to mắt, và tiếp cận đối phương với bước chân nặng nề. Khuôn mặt đó dần dần hiện ra trước mắt tôi, không còn nhếch mép như lúc trước nữa.
Tôi dồn sức lực vào nắm đấm đang run rẩy và vung mạnh hết sức.
Bốp……
Một tiếng động yếu ớt chạm vào má đối phương. Gần như không gây ra sát thương, trái ngược với mong đợi. Tuy nhiên, đòn đánh này đã trúng. Còn việc mục tiêu có phải người thật không thì……
Khi tôi cố xác nhận điều đó, cả hai chân mất hết sức lực. Dù vậy tôi vẫn không rời mắt khỏi người đó.
“……cậu cũng mạnh đấy, con người.”
Đối phương nói vậy, và tôi chìm vào bóng tối với một nụ cười.
I.K: ủa thế anh éo phải ah? I.K: não ơi hoạt động nào I.K: sao chú không hét cái năng lực của chú? I.K: mulitsome!!!!!!!!!! I.K: e hèm, đứa nào lấy dầu ăn ra thế… I.K: khụ khụ... I.K: wait, Camus phồng má sẽ như thế nào? I.K: đến khi cậu chinh phục hết loli của thế giới này, đơn giản thế còn hỏi I.K: biết anh là ai chưa? :v I.K: cảnh giới mới của hax là đây )