Claudia liếc nhìn Violette đang im lặng làm nhiệm vụ của mình.
Lưng thẳng của Violette đã giãn ra đôi chút. Cô thỉnh thoảng lại vén mái tóc của mình ra sau tai rồi lại tiếp tục tra giấy một cách tỷ mỉ. Tiếng cào xé từ bút từng nhịp theo chuyển động của bàn tay.
Những nếp nhăn mảnh giữa hai lông mày khiến cô trông sắc sảo hơn. Nếu là Claudia của trước kia, chắc chắn anh sẽ nghĩ là cô đang khó chịu vì không thích làm việc này. Nhưng từ những sai lầm ngu ngốc gần đây, anh đã không còn đánh giá mọi thứ một cách qua loa nữa. Claudia đã ngộ ra rằng tầm nhìn của bản thân rất hạn hẹp, và anh cần phải cải thiện bản thân nhiều hơn.
Đúng là bất cứ ai nhìn vào cũng thấy rằng Violette đang khó chịu, nhưng nếu để ý kỹ hơn, thì có thể dễ dàng nhận ra đó là một sự hiểu lầm.
Khi Violette nhíu mày, đôi môi mỏng của cô ấy sẽ mím lại. Đôi má phồng lên khiến cô nàng trông như đang phụng phịu. Cô ấy nghiêng đầu và suy nghĩ một lúc trước khi khuôn mặt đó đột nhiên trở nên bừng sáng. Ngay lập tức, cô ấy bắt đầu di chuyển cây bút của mình và chuyển sang một tờ giấy khác.
Rõ ràng, cảm xúc của con người là thứ đa dạng hơn nhiều so với anh tưởng tượng.
Thái độ bình tĩnh và kiêu sa bình thường của Violette có thể là giả, nhưng những cảm xúc lúc này thì không.
Bây giờ cô ấy đã buộc tóc qua tai luôn cho đỡ vướng, nhờ đó Claudia có thể nhìn thấy khuôn mặt của Violette rõ ràng hơn.
Ban đầu, anh nghĩ rằng mắt cô khá tối tăm, nhưng chúng sáng hơn anh nghĩ. Màu tóc của cô ấy là màu xám, nhưng nó có phần nghiêng về gam màu trắng hơn là màu đen. Đôi lông mi dài và cong một cách tinh tế khiến mắt của Violette gây ấn tượng mạnh. Đôi môi đỏ hồng như đang chảy máu và làn da hồng nhẹ nhàng.
Claudia biết rằng Violette rất đẹp. Cô ấy luôn xinh đẹp ngay từ khi hai người biết nhau, và Violette càng ngày càng trở nên quyến rũ và lộng lẫy theo thời gian. Nhưng anh chưa từng để cô vào tầm mắt.
Anh luôn tự nhủ rằng đừng để vẻ ngoài của Violette đánh lừa. Nhưng bây giờ càng tiếp xúc cô ấy, anh càng nhận ra cách nhìn người của anh nông cạn đến mức nào.
“À… Ừm, cái này…”
"..."
Violette đột ngột ngẩng đầu lên mà không hề báo trước, khiến Claudia giật nẩy mình. Cũng may anh kịp kiềm chế bản thân không thốt lên và chưng ra bộ mặt khó coi.
Là một hoàng tử và là một người đàn ông, anh vui mừng vì mình đủ tỉnh táo để kiểm soát tình hình mà không bị bẽ mặt. Nhưng anh vẫn không thể ngăn bản nhân thôi nhìn vào mặt cô ấy.
"?!"
"À, không...xin lỗi. Có chuyện gì sao?"
Claudia sửa lại tư thế và cố gắng che giấu cảm xúc của mình bằng cách hằn giọng một cách mạnh mẽ. Dù vậy, nó nghe có vẻ giả tạo đến mức bất cứ ai cũng có thể nhìn thấu anh ta. Nhưng trước khi cô ấy có thể bình luận bất cứ điều gì, Claudia ngay lập tức chuyển chủ đề.
"Có gì đó không đúng à?"
“Ừm, là cái này…”
Claudia hơi nghiêng người để xem phần mà Violette chỉ vào. Anh đọc thầm những chữ cái được theo dấu bởi những ngón tay gầy guộc của Violette, nhưng danh sách các từ và số anh nhìn thấy dường như không có vấn đề gì.
“Đây là… nguyên liệu của 'tiệm', phải không?”
Thuật ngữ 'tiệm' hay 'thẩm mỹ viện' là hệ thống các salon, cơ sở chăm sóc sắc đẹp và ăn uống và thư giãn bên trong trường. Học viên trong trường được tự do sử dụng cơ sở vật chất ở đó. Và hầu hết những nơi này đều nằm dưới sự quản lý của hội học sinh.
"Đó là về loại trà này."
"Hm, anh thấy bình thường mà."
Không có vấn đề cụ thể nào với các con số hay các nhãn hiệu mà họ thường phục vụ ở đó.
Không hiểu Violette muốn nói gì, theo phản xạ, Claudia cau mày. Nó không có nghĩa là tâm trạng của anh ấy đã trở nên tồi tệ, anh ta chỉ đang chút hết chất xám trong đầu để hiểu về thứ mà Violette đang nói.
Thấy vậy, cô hơi thu mình lại. Trái ngược với Claudia, lông mày của cô ấy cụp xuống ủ rũ, giống như cô ấy đang tự hỏi liệu mình có thể tiếp tục nói hay không.
Tại sao mấy người lại giỏi đọc vị người khác như vậy hả?
Anh nhận ra những điều anh không hề biết về Violette lại tăng lên.
"Em cứ nói đi."
"Có lý do cụ thể nào để chọn lá trà này không?"
"Loại trà được cung cấp bởi Markt này khá ổn về chất lượng và hương vị. Mà nó cũng được sử dụng trong thời gian dài rồi. Nên chẳng có lý do gì để thay đổi nó cả. "
Markt là tên thương hiệu của nhà sản xuất lá trà. Trên thực tế, hầu hết những thứ được sử dụng trong học viện này đều được mua từ tập đoàn đó. Không chỉ học viện, mà giới quý tộc cũng rất ưa chuộng vì chất lượng tốt.
Thành thật mà nói, Claudia không nghĩ rằng có bất kỳ thương hiệu nào khác có giá trị và uy tín hơn Markt.
Anh nghĩ Violette cũng vậy.
“Vậy sao chúng ta không thử thay đổi nhà cung cấp khác thử một lần nhỉ?"
“Cũng có thể, nhưng…”
Thật sự, Claudia không hiểu. Cũng khá tốt nếu có thể cải thiện chất lượng dịch vụ so với bây giờ. Nhưng nếu có một hãng tốt hơn Markt, tại sao anh chưa từng nghe nói đến.
“Có một loại trà đến từ một đất nước tên là Cardina. Em chắc chắn có một cửa tiệm bán nó ở Jularia.”
"Cardina... Anh từng nghe đôi chút về nơi đó."
Vì Claudia đã học về môn địa lý, nên đương nhiên anh đã nghe nói về Cardina. Đó là một nơi rất nổi tiếng về du lịch với rất nhiều cây xanh với cảnh quan núi sông tuyệt đẹp. Nhưng nền nông nghiệp của nó không được tiên tiến cho lắm.
Claudia chưa bao giờ đến đó trước đây, nhưng từ những thông tin mà cậu nghe được từ những người khác, cậu chưa bao giờ nghe nói về việc Cardina sẽ sản xuất bất cứ thứ gì có thể khiến học sinh trong học viện này hài lòng.
Có lẽ, Violette đã cảm nhận được sự bối rối của Claudia. Cô ấy gật đầu một cái và bắt đầu giải thích từ đầu.
"Thổ sản từ Cardina chắc chắn không nổi tiếng. Chất lượng thậm chí chẳng bằng cái móng tay của Markt. Họ cũng chẳng mặn mà gì việc xúc tiến hoạt động xuất khẩu. Vì vậy khó mà đảm bảo nguồn cung ổn định cho toàn trường. Dù vậy...hội học sinh chỉ quản lý tiệm cafe thôi đúng không?"
"Ừm, canteen và khu bán hàng thuộc quản lý trực tiếp của học viện, không phải hội học sinh."
Có lẽ bởi vì hầu hết học sinh tại học viện này là quý tộc, học viện này coi trọng quyền tự chủ và giao các quyền ra quyết định cho học viên của mình, hay đúng hơn là đại diện của họ, hội học sinh. Đó là lý do tại sao hội học sinh có quyền quản lý dịch vụ trong trường. Tuy nhiên, có một vài nơi quy mô quản lý quá lớn, vì vậy vẫn cần nhà trường phải trực tiếp đứng ra điều phối.
Nhưng nó liên quan như thế nào đến lời nói của Violette?
"Hiện đang là mùa tốt nhất để hái lá trà ở Cardina. Các sản phẩm địa phương thu hoạch từ Cardina có hạn sử dụng lên đến một năm. Và để có thời gian bảo quản lâu như vậy, đương nhiên họ phải chế biến lại lá để đảm bảo nó giữ được lâu. Đó là lý do tại sao hương vị giảm đáng kể."
Đây là một cái gì đó khá phổ biến. Để đảm bảo các sản phẩm không bị hư hỏng trong quá trình bán, cách thứ nhất là phải có hệ thống phân phối lớn với đầu ra tiêu thụ nhanh và liên tục, đây là hình thức mà Markt sử dụng. Và cách thứ hai, đó là hy sinh hương vị của nó.
Tuy rằng hương vị đã giảm đáng kể, nhưng không vì thế mà nó không bán được. Thậm chí nó còn bán rất chạy trong tầng lớp thường dân nhờ ưu thế giá rẻ. Nhưng các học viên trong học viện này cực kỳ khắt khe trong việc ăn uống, tất nhiên họ sẽ không dùng thứ trà tầm thường mà dân đen hay uống rồi.
"Vậy tại sao em lại nhắc tới Cardina?"
Mặc dù thay thế là một ý tưởng hay vì thực tế giá lá trà cung cấp từ Markt khá là chát, mà uống hoài một loại cũng chán. Nhưng anh không thể hiểu tại sao Violette lại muốn đưa nguồn trà từ Cardina vào học viện.
“Đúng là hương vị sẽ giảm khi chúng được chế biến, nhưng vẫn có những trường hợp ngoại lệ. Hiện tại, có một số lô lá trà tươi và hương vị của nó rất là ngon. Nhưng thời gian giữ được khá ngắn. ”
"... Violette, em từng uống nó rồi à."
"Có uống qua vài lần... Mặc dù đây chỉ là ý kiến cá nhân, nhưng em thấy rằng chúng có vị ngon hơn Markt."
"Anh hiểu rồi."
Mọi người đều có thể có sở thích cá nhân của mình, vì vậy việc có con mắt để đánh giá mọi thứ một cách khách quan là điều cực kỳ cần thiết trong việc kinh doanh.
Không cần biết trà nào hơn trà nào, miễn là nó có tiềm năng hút khách và tỷ suất lợi nhuận cao. Thì điều đó đáng để thử.
Dù sở thích của Violette là gì, thì sự tinh tế trong ẩm thực của cô ấy cũng đáng được ghi nhận. Khả năng của cô còn xuất sắc hơn nhiều so với những tiểu thư quyền quý khác. Ngay cả Claudia cũng không đủ tự tin rằng anh tài giỏi hơn cô.
Có lẽ nên thử một lần nhỉ?
Khi Claudia trầm ngâm suy nghĩ, nét mặt của Violette dần trở nên lo lắng.
Violette tự hỏi liệu cô ấy có đi ngoài luồng không. Có lẽ cô ấy không nên nói gì cả.
Cô là một người có khả năng tập trung và giải quyết vấn đề một cách nhanh chóng. Tuy nhiên Violette lại có một nhược điểm chí mạng, rằng cô là một người cực kỳ thiếu quyết đoán.
Vì cô ấy đã quen với việc bị mắng chửi, cho dù ý kiến của cô là đúng hay sai.
"Ừm..Nhưng anh nghĩ tạm thời cứ dùng của Markt đi. Mùa thu hoạch trà của Cardina cũng sắp qua rồi, thời gian có hàng cũng có hạn. Không thể mạo hiểm chuyển sang nguồn cung thất thường được."
Nghĩ rằng mình vừa mới lãng phí thời gian của hoàng tử, cô đưa tay cầm lấy tờ giấy trên bàn để quay lại công việc ngay lập tức.
Nhưng trước khi ngón tay của Violette chạm vào, tờ giấy đã nằm trong tay Claudia.
"Cảm ơn vì sự góp ý của em. Ý tưởng thật sự rất hay đó."
"..Nhưng."
"Em không cần để tâm đến việc thay đổi thương hiệu như vậy đâu. Mọi chuyện cứ để anh lo là được."
Trong một khoảnh khắc, rõ ràng có một sự ngạc nhiên trên khuôn mặt của Violette, nhưng cô ấy ngay lập tức giấu nó đi. Claudia nhận thấy điều đó, khiến anh cảm thấy hơi khó xử. Anh dời mắt đi chỗ khác.
Claudia vẫn chưa biết mình nên hành động thế nào với Violette. Ấn tượng của anh đối với cô đã được cải thiện rất nhiều, nhưng giữa họ vẫn còn một rào cản. Anh vẫn chưa thể xóa đi những ký ức xấu xí về cô.
Nhưng mỗi khi Claudia nhìn thấy một khía cạnh khác của Violette mà anh chưa từng biết, trái tim anh lại nhói lên. Ngay cả bản thân anh cũng không biết ý nghĩa của trái tim đang đập thình thịch của mình là gì.
"… Cảm ơn rất nhiều.”
"Anh nghĩ mình mới phải là người cảm ơn chứ nhỉ."
"Thôi được rồi, vậy coi như huề đi."
Có phải do anh ta mà Violette có vẻ vui lên một chút? Hay cô chỉ nói vậy để giảm bớt căng thẳng đây?
Từ khóe mắt anh, Claudia có thể thấy Violette đang lấy tay che miệng…
Chẳng hiểu sao anh thực sự muốn thấy cô cười.
"Um, mà...."
"Claudia-sama! Anh có ở --- "
Ngạc nhiên khi cánh cửa đột ngột mở ra, Claudia ngay lập tức đứng dậy và đầu gối của anh đập vào bàn một tiếng ~Uỳnh~. Vì ở đây toàn là đồ mắc tiền, kết cấu của nó rất chắc chắn, và đương nhiên cái chân mềm mại của vị hoàng tử ngậm thìa vàng không thể chịu nổi, nó khiến anh phải cắn chặt răng lại ngăn mình không thét lên.
Trong lòng đầy đau khổ và bất mãn. Claudia trừng mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người vừa mới bước vào phòng.
"Milannn!.. Vào phòng...phải gõ cửa chứ!"
"Xin lỗi xin lỗi, tôi không nhờ là quý cô (miss) Violette lại ở đây đấy."