Vốn dĩ, Violette không hề ghét Claudia, cho dù anh ta đã từng kết tội cô. Violette nghĩ chuyện đó là thứ mình xứng đáng phải chịu, anh chỉ làm đúng nhiệm vụ của một cơ quan hành pháp mà thôi.
Nhưng, vì cô biết Claudia luôn coi cô là thứ phiền phức, vậy nên cô muốn giữ khoảng cách với anh. Ngoài ra, cô ấy không muốn tạo ra những lời đàm tiếu kỳ lạ xung quanh mình.
Tuy nhiên, trong trường hợp này, cô lại gật đầu. Vì cô đang không muốn về nhà chút nào.
Violette đi theo Claudia đến nơi làm việc của anh, hay đúng hơn là phòng khách lần trước hai người từng ngồi.
Nhưng thay vì ngồi lại với nhau, Claudia kêu cô đợi rồi lặn mất hút. Trong khi đó, người hầu với trang phục quản gia lần trước rót một tách trà cho Violette.
Cô không muốn tách trà nguội đi nhưng lại do dự không uống, nhưng cô không biết lần này mình có được mời vào với tư cách là khách mời hay không. Violette không biết mình nên hành động như thế nào cho hợp lý vì lời nói của Claudia khá là mơ hồ.
Nhưng có vẻ những lo lắng của cô hơi thừa thãi, Claudia quay lại với một xấp tài liệu lớn. Có vẻ như anh ta nhờ cô giúp đỡ thật.
"Xin lỗi vì đã khiến em phải đợi... Em cứ cư xử thoải mái ở đây, anh không cảm thấy phiền đâu."
"Vậy thì... em đành chấp nhận lời đề nghị tử tế này vậy."
Claudia có lẽ nghĩ rằng Violette đang căng thẳng, với dáng ngồi thẳng lưng và tách trà còn chưa nhấp ngụm nào.
Đúng thật là cô chưa chuẩn bị tâm lý, nhưng cô không hề căng thẳng như anh nghĩ, cách ngồi như vậy chỉ để cho cô cảm thấy thoải mái hơn.
Khi Violette nhấp một ngụm trà, Claudia đã ngồi đối diện với cô, bắt chéo chân. Vì lần này họ gặp nhau không vì mục đích cụ thể nào cả, nên hoàng tử hành động bình thường hơn lần trước họ ở đây.
Với một âm thanh sột soạt, Claudia trải tập giấy lên bàn. Ngăn xếp trông không quá lớn, nhưng xét từ âm thanh, có vẻ như anh không lấy hết toàn bộ tài liệu ra.
"Anh xin lỗi vì hơi đột ngột. Nhưng thực sự hội học sinh đang rất nhiều việc mà nhân lực thì lại thiếu."
"Không có gì. Dù sao em cũng đang rảnh."
Đúng hơn, Violette nghĩ rằng cô ấy nên cảm ơn anh vì giờ cô có lý do ở lại trường mà không sợ phạm luật.
Ngay cả khi Claudia không nói dối về việc thiếu nhân lực, phần lớn lý do khiến anh ta đột ngột mời cô, một người ngoài, hẳn là do thái độ của cô.
"Hãy để ý phần này, rà soát lại lỗi chính tả. Và đối chiếu lại các con số xem có chính xác hay không."
"Em hiểu rồi."
Violette nhìn qua đống giấy tờ, một tay cầm cây bút máy với mực đỏ.
Rõ ràng, Claudia cũng sẽ làm công việc của mình ở đây. Nhưng khác với Violette, Claudia bận hơn rất nhiều. Anh ta cầm chiếc bút mực đen, viết liên tục và thoáng chốc lấp đầy nguyên một tờ giấy trắng.
"Mà này, tại sao anh không yêu cầu người khác làm việc này?"
"Milan cũng bận việc rồi."
"Ý là những hội viên khác ấy."
"Sau khi khóa trước tốt nghiệp, bọn anh chưa quyết định được các vị trí còn trống, em biết đấy."
Hội học sinh nhiệm kỳ trước đa số là học viên năm 3, năm 2 chỉ có Milan và Claudia, và năm nhất của Violette không có bất cứ ai ứng cử vào hội học sinh cả. Điều đó đồng nghĩa với việc nhiệm kỳ sau đó sẽ thiếu hụt trầm trọng cán bộ cốt cán để xử lý công việc hệ trọng trong hôi.
"Vậy nên lẽ ra hội phải tuyển thêm người mới chứ?"
Hàng năm, các sinh viên năm thứ ba lựa chọn các ứng cử viên thế chỗ khi họ vẫn đang theo học tại trường. Hầu hết, họ sẽ bắt đầu bàn giao nhiệm vụ của mình trước khi tốt nghiệp. Trong trường hợp phải trì hoãn việc bàn giao, bắt buộc người đó vẫn phải tìm người thay thế trước khi năm học mới bắt đầu cho dù đã ra trường.
Là một người ngoài cuộc, Violette không biết nhiều về nội bộ của hội học sinh, nhưng các thành viên mới đáng lẽ ra nên là người phải học làm những việc này.
Vậy mà giờ đây chỉ có hai người gồng gánh gần như toàn bộ công việc của cả hội. Ngay cả Violette cũng có thể thấy rằng điều này rất khó khăn.
"Chắc tại tiêu chí năm nay quá khắt khe."
"À, ra vậy."
Hoàng tử Claudia - ứng cử viên số 1 cho vị trí ngai vàng- trở thành chủ tịch hội học sinh năm nay. Đương nhiên, mọi người sẽ chú ý đến vấn đề này nhiều hơn bình thường. Xem xét lượng công việc đã tăng lên như thế nào, Claudia cần phải tăng chất lượng của các thành viên cần thiết để xử lý các nhiệm vụ một cách trơn tru và hoàn hảo nhất. Đó là lý do tại sao tiêu chuẩn đặt ra rất cao, vì nó ảnh hưởng đến uy tín nhà lãnh đạo của anh sau này.
"Đầu tiên, họ cần phải là một người sở hữu tính tự giác cao, có khả năng làm tốt công việc của họ mà không bận tâm đến thân phận của anh."
"“Đó chắc là điều kiện tiên quyết, phải không…”
Có tính tự giác và không bị áp lực bởi địa vị hoàng tử là điều kiện đầu tiên để vào ban lãnh đạo. Violette rất ngạc nhiên, nhưng sau đó cô nhớ lại những gì cô đã từng làm với Claudia. Cô mới nhận ra và cảm thấy đôi chút có lỗi.
Trước kia cô từng dùng rất nhiều mưu hèn kế bẩn để ứng cử vào hội học sinh nhưng vẫn không được. Nghĩ lại nếu cô ấy được nhận thật, thì chắc chắn cô sẽ gạt công việc sang một bên dành cả ngày để thu hút sự chú ý của Claudia. Thay vì hoàn thành tốt công việc của mình, cô chỉ kéo những người khác thụt lùi.
Cô đã hiểu tại sao mình lại không vào được căn phòng này dù có làm gì đi nữa.
Dù sao thì...cũng xin lỗi.
Violette không làm gì cả, nhưng cô ấy cũng từng là loại người như vậy. Trong lòng cô cảm thấy chút hổ thẹn, cô quyết định sẽ cố gắng hết sức hoàn thành xong việc của mình.
Ngay cả khi công việc của cô chỉ là xác nhận lại những gì người khác đã làm, cô vẫn rất tập trung và thực hiện một cách nghiêm túc.
Violette nắm chặt cây bút máy và đưa tay lấy một tờ tài liệu khác.
thằng này trong truyện chỉ biết pha trà thôi :)))