“Hắn là hạng người mang lòng tin tuyệt đối vào sức mạnh của mình. Vốn đã thừa tự tin rồi, nhưng giờ còn nhận thêm cả quyền lực của Đại Quý tộc Vương quốc Shaty nữa.”
Tôi giải thích.
“Hắn chắc chắn còn chẳng thèm nhìn những thường dân đứng trước mặt hắn -- thay vào đó là sẽ sai binh lính giết luôn cho đỡ phiền. Bản thân ta hồi xưa cũng từng bị hắn chèn ép. Thứ ấy là hạng người tận hưởng niềm vui bạo lực mà.”
Tôi sẽ nhắm vào điểm đó.
Tầm sử dụng kỹ năng của tôi rất hạn chế.
Nếu như đứng trước tòa thành kiên cố thì coi như xong.
Thế nên -- phải khiến hắn tự bước ra.
Mà, chuyện đó đâu có gì khó.
Trong tổ đội Anh hùng, hắn là tên não phẳng nhất, khiêu khích nhẹ nhàng phát là mò đến ngay.
Tại vì hắn cực kỳ thích khoe khoang sức mạnh của bản thân--
“Chắc chắn ta sẽ khiến hắn ra mặt.”
“Xin lỗi… thế thì xin hãy dùng em làm bẫy đi ạ. Nếu biết em ở đâu thì chắc phía hắn sẽ đi xác nhận.”
Shia chắp tay trước ngực và bảo.
“Bẫy sao?”
“Riot muốn em về với hắn mà. Nếu không gặp trở ngại thì có khi đâm--”
“Không được.”
Shia lộ rõ quyết tâm nhưng tôi phủ định thẳng thừng.
Quan sát cách phản ứng của Shia, tôi biết cô ít nhiều cũng có tay nghề.
Nhưng tên Riot dù hủ mục vẫn từng là thành viên trong nhóm Anh hùng.
Thực lực không thể đùa được.
Chắc hắn sẽ ăn chơi tráng táng sau khi lên làm Công tước và không giữ được phong độ Chiến binh hồi xưa.
Nhưng dù vậy Shia vẫn không có cửa.
“Không chừng bị bắt làm thú tiêu khiển đấy.”
“Cái, tiêu khiển…”
Mặt Shia xanh ngắt lại, hai tay bất giác ôm lấy cơ thể.
“Rớt vào tay loại người như thế, em thà cắn lưỡi tự sát!”
Kiên cường đấy.
“Đừng lo. Hắn sẽ do ta giết.”
Tôi nói thế và bước đi.
“Không cần bẫy.”
“Ngài Chrome…?”
“Lâu đài của Riot ở phía đó nhỉ."
Tôi chỉ về hướng tây và hỏi.
“Đúng vậy… nhưng ngài định…”
“Đi gọi hắn ra chứ gì.”
Tôi không thèm chờ Shia mà cất bước.
Đôi chân suy nhược chậm chạp nhưng dứt khoát.
Không chần chờ.
“Ta sẽ đi giết hắn. Bằng con đường ngắn nhất.”
※
Lề: Riot
“Ê, hết rượu rồi! Mang ra đây!”
Riot hét lên sai tên người hầu gần đó.
Trước khi bình rượu cạn khô, hắn đã muốn bổ sung rượu mới.
Thứ hầu vô dụng, hắn nghĩ thầm.
“V, Vâng, xin ngài chờ trong giây lát…!”
“Thiệt là vô dụng mà. Khỏi, mang tên đó đuổi cổ ra ngoài.”
“Nhưng, thưa Công tước, người đó phải chăm lo cho gia đình nữa, không nhất thiết phải đuổi đơn giản như vậy đâu ạ…”
Quan Chấp chính rụt rè đưa ý kiến.
“Xin ngài, còn vợ và đứa con vừa chào đời của--”
“Đéo quan tâm! Dám làm phiền lòng ta chưa chết là may rồi. Biết ta đây là ai không hả, là Ngài Riot đấy, là Thành viên danh giá trong Tổ đội Anh hùng đấy. Grahahahah.”
Riot cười đê tiện.
“Còn muốn thế thì, hay để ta tống cổ ngươi thay cho tên đó nhỉ? Cái gì cũng có cái giá của nó.”
“Éc, cho thần xin ạ…”
“Thế thì chờ gì nữa, đi làm việc đi.”
“... Thần đã rõ.”
“Gì, thái độ kiểu gì thế! Bất mãn à!”
Rito nổi trận lôi đình, ném ly rượu trên tay vào đầu Quan Chấp chính.
“Ur, th, thật thất lễ.”
Chấp chính nhanh chóng quỳ xuống ngay tại chỗ mặc cho đầu đang chảy máu.
Ông ta khấu đầu sát đất và cầu xin Riot.
“Mong ngài lượng thứ…”
Quan Chấp chính cũng không biết lát nữa đời mình về đâu nữa.
Thực ra, Quan Chấp chính đời trước đã khiến Riot nổi khùng khi đang uống rượu và bị mang ra chém.
Không ai làm gì được hắn…
“Kệ đi. Lần này ta tha. À, đi điều tra tội phạm ngay. Để mặc là không yên với ta đâu.”
Chấp chính xin cáo lui, đầu không dám ngẩng lên và lết ra khỏi phòng, .
Sau đó, Riot đánh mắt sang cô hầu gái đang phục vụ.
“Ồ…”
Riot khép hờ cặp mắt.
Cô ấy đang mặc bộ đồ hầu gái phô trương đã bị cải tạo sao cho lộ ra nhiều nhất để hợp với sở thích của hắn.
Tất nhiên vẻ đẹp ít ai sánh bằng.
Gần đây Riot không quan tâm người khác có gia đình hay người yêu gì, miễn người đẹp là sẽ hốt về đặt ở quanh mình.
… Trong số đó có những người cự tuyệt giống Shia và từ chối lệnh triệu tập của Riot.
“Ê, cô đó… chơi với ta chút nào. Đi đến phòng ngủ thôi.”
Riot liếm láp khắp người cô hầu bằng ánh mắt dâm đãng.
“Ơ, xin lỗi…”
“Nhìn kỹ mới thấy cơ thể ngon phết. Ta sẽ chăm sóc kỹ càng cho.”
Không ai có thể làm trái lời.
Hắn sống và chỉ quan tâm đến ý chí của bản thân.
Một vị Vua cũng không thể so sánh.
Không, Riot chính là Vua của vùng đất này.
“X, xin ngài tha thứ… aah…”
Hắn ôm chầm lấy người cô hầu gái và phả một hơi nồng nặc mùi rượu.
Cô gái không thể kháng cự lại chút nào trước sức mạnh của một kẻ dày dặn kinh nghiệm chiến trường.
Muốn thoát ra nhưng không làm gì hơn ngoài chấp nhận số phận.
“Ta thích nhất là mấy đứa biết nghe lời. Giờ hãy tận hưởng đi nhé, khư khư khư.”
Riot cưỡng chế, bế cô gái vào phòng ngủ.
Cánh cửa đóng sầm lại và không lâu sau, những tiếng thét vang vọng--
※
Tôi đi thẳng đến lâu đài của Công tước.
Nhân tiện, hiện giờ tôi và Shia điều đang mặc áo choàng và đeo mặt nạ.
Ngụy trang sương sương để giấu đi danh tính.
“T, thưa ngài, thật sự ổn chứ ạ?”
Shia đi bên cạnh tôi trông có vẻ lo lắng.
“Dù ngài bảo là đi gọi Riot, nhưng không ngờ lại đi đối diện thẳng thừng thế này…”
Đúng thật bình thường không ai nghĩ thế cả.
Nhưng năng lực của tôi đã vượt quá mấy thứ bình thường rồi.
“Ta đã bảo là sẽ đi bằng con đường ngắn nhất.”
Tôi nhắc lại lần nữa.
Shia chỉ mới nhìn thấy kỹ năng của tôi một lần nhưng tôi đã sử dụng liên tục trong hai năm trời.
Thế nên có tự tin tuyệt đối.
Giờ dù là ai cũng không thể cản tôi lại--
Và rồi,
“Ngươi là ai!”
“Nơi đây là dinh phủ của Công tước Riot! Không phải nơi các ngươi thích đến là đến!”
“Nhanh cút về đi!”
Vài chục mét phía trước tôi, vô số người lính đang tiến tới.
Chắc là lính tuần tra xung quanh đây.
“Bước thêm bước nữa là đừng hòng được tha thứ!”
“Gần đây cũng có nhiều tên lạc vào chỗ này lắm. Nhìn đường kỹ chưa đó.”
“Hay ngươi muốn biết quyền uy của ngài Công tước là thế nào? Haả?”
Đám côn đồ mượn quyền của Riot để ra uy.
Một từ thôi.
“Rác rưởi.”
Tôi nghĩ trong đầu và tiếp tục tiến lên.
“Ê, điếc hả mầy… ArR!?”
“Gra!?”
“Khụ khụ!?”
Những tên lính chạm đến phạm vi kỹ năng đầu tiên đã đồng loạt phun ra máu.
Sinh lực của binh tính tầm thường hình như ở mức 100 đến 300.
Lớp Anh hùng như Rior thì tầm tầm 1000 đến 2000, đôi khi còn trên một chút--
Nói chúng là chúng chắc chắn không đủ sinh lực chịu đòn.
Nhận 9999 sát thương chuẩn là chết ngay lập tức.
“Ngài Chrome…”
Shia hít một hơi trước khung cảnh tàn khốc.
“Sợ thì về đi cũng được. Ta sẽ đi một mình.”
“K, không, xin hãy cho em theo!”