Tôi và Shia tiếp tục chuyến hành trình.
-- Cái chết của Công tước, Đại quý tộc của Vương quốc Sharty đã trở thành sự kiện chấn động toàn đất nước.
Giờ cả nước đang truy lùng kẻ hành hung.
Nhưng hiện tại hành tung của tên tội phạm vẫn chưa rõ ràng.
Cả tôi và Shia lúc đó đều khoác áo choàng kín người và đeo mặt nạ nên không ai thấy được mặt mộc.
Thế nhưng, ở lại Vương quốc Sharty này lâu sẽ rất nguy hiểm.
Chúng tôi đã lên vượt biên qua đất nước láng giềng, Vương quốc Larva và đang bước trên con đường mòn.
Đất nước này đúng như cái tên, rất sùng bái Nữ thần trị liệu Larva.
Thần điện của Giáo đoàn Larva rải rác ở khắp các địa phương, và Irina đang ở đất nước này để chuẩn bị nhậm chức Tế tư cao cấp.
Thông thường trước khi nhận chức sẽ diễn ra một buổi lễ kỷ niệm và diễu hành. Và cũng sắp đến thời điểm đó rồi.
Tôi sẽ nhắm khoảnh khắc đó.
Xâm nhập vào Vương đô, nơi diễn ra buổi diễu hành, và rồi tôi sẽ cho Irina hưởng hương vị báo thù.
Nhưng chân tôi bị suy yếu nên chuyến hành trình sẽ tốn khá nhiều thời gian.
Có thể bắt xe ngựa một mạch, nhưng lộ phí của chúng tôi không còn nhiều.
Mặc dù còn cách làm Mạo hiểm giả một thời gian để kiếm tiền --
Nhưng sau sự kiện của Riot, tôi không muốn xuất hiện trước các tổ chức lớn.
Vậy nên chúng tôi buộc phải luân phiên giữa cuốc bộ và bắt xe ngựa vào những khúc khó đi.
Chuyến hành trình đã trải qua năm ngày.
Chắc ba bốn ngày nữa là đến Vương đô.
Buổi lễ còn tận một tuần nữa mới diễn ra nên chắc chắn sẽ kịp.
“Thánh nữ Irina ấy -- Em đã từng trông thấy mặt một lần rồi, cô ấy cực kỳ xinh đẹp và trông dịu dàng lắm.”
Shia tỏ vẻ ngưỡng mộ.
Hai đuôi tóc rực đỏ của cô đang bay phất phơ.
Vùng này khá lộng gió nhỉ.
“... Ừm, mặt ngoài thì tốt đấy.”
Tôi nhếch môi khinh bỉ.
“E, em xin lỗi.”
Shia giật mình cúi đầu.
“Không phải ta đang trách cô. Quan trọng hơn, ta hỏi một câu được không?”
Tôi hỏi Shia.
“Trả thù xong, cô thấy thế nào?”
Một câu hỏi tùy hứng.
Tại vì tôi cũng không giải thích được.
Khi đến chỗ của Irina, mọi cảm xúc của tôi sẽ bùng phát sao.
Hay sau khi nghe câu trả lời của Shia, tôi sẽ tìm được hướng đi cho mình.
“... Em…”
Shia lưỡng lự, nuốt ực một hơi rồi lắc đầu.
“Giờ -- vẫn chưa thể điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân.”
Cô bặm môi lại.
Đôi môi đỏ hồng mất đi máu, tái ngắt lại trong khi run rẩy.
“Em có cảm giác tâm tình đã thông thoáng hơn. Nhưng, từ giờ em có thể sống sống hết mình không? -- Hay nỗi hận thù, đau đớn vẫn sẽ tiếp tục đeo bám?… Hiện giờ em vẫn chưa rõ.”
“Vậy à.”
Tôi còn năm kẻ phải báo thù.
Sau khi hoàn thành hết, tôi sẽ cảm thấy gì nhỉ--
---
Màn đêm đã buông, chúng tôi rời khỏi đường mòn và cắm trại trong khu rừng gần đó.
Đúng ra nên kiếm quán trọ nhưng vấn đề lại là tiền bạc. Chúng tôi phải tiết kiệm.
Thông thường cắm trại ở nơi này sẽ bị trộm hoặc quái vật ghé thăm.
Nhưng tôi có kỹ năng EX [Sát thương chuẩn] nên không phải lo làm gì.
Kỹ năng này sẽ ngay lập tức gây [9999 sát thương] cho đối tượng vào trong phạm vi bán kính 10 mét quanh tôi.
Và ba giây sau sẽ gây tiếp [9999 sát thương] nữa.
Thời điểm kẻ thù bước vào phạm vi là sẽ chết ngay lập tức.
Tất nhiên nếu kẻ địch có hơn 10000 sinh lực thì sẽ là chuyện khác nhưng ít nhất phải xấp xấp Ma vương mới đạt được cỡ đó.
Tôi đã nhắc nhở Shia đừng rời xa tôi quá 10 mét.
“Một nam một nữ cắm trại ngoài trời thế này, thôi cố chịu đựng đi nhé.”
“Em là người tự quyết đi theo ngài mà. Xin ngài Chrome đừng quá để ý.”
Shia nói thế, nhưng rồi nhướng mắt lên nhìn tôi.
“Ừm… lẽ nào, ngài muốn cơ thể em?”
Lời nói nằm ngoài dự đoán khiến tôi xém sặc.
“... Nghĩ gì mà tự nhiên nói thế vậy.”
“Ngài cố tình cắm trại ngoài trời thế này, chẳng phải có ý đồ gì sao.”
“Bảo rồi, tiết kiệm thôi.”
“Chị em có dạy, đàn ông chỉ toàn thú dữ, nên…”
Lần đầu gặp nhau Shia cũng nói câu này.
“Lẽ nào vẫn còn nghi ngờ ta à?”
Tôi vô thức khép hờ đôi mắt nhìn Shia.
“Xin lỗi ngài, em lỡ.”
Con bé mỉm cười nghịch ngợm.
“Hình như em đùa hơi quá rồi.”
“Hừm, là đùa thì không sao.”
Tôi nói và thở ra một hơi.
Chắc chắn đây mới là tính cách thật sự của Shia.
Lần đầu tiên gặp nhau, cô đã đắm chìm trong lòng thù hận Riot.
Sau khi hoàn thành mục tiêu, Shia sẽ dần dần quay về bình thường sao.
“Nhiều chuyện có khi cũng tốt chứ nhỉ.”
“Fufu, cám ơn ngài.”
Shia lại mỉm cười.
Đúng rồi nhỉ, cô gái này vẫn còn trẻ, tốt hơn nên dần lấy lại vẻ ôn hòa thế này.
Còn tôi, không thể quay về như xưa được nữa.
Khoan -- biết đâu ngày đó lại đến nhỉ.
Giờ vẫn chưa nói trước được gì.
“Thôi đi ngủ đi.”
“Vâng, thưa ngài Chrome.”
Chúng tôi chui vào túi ngủ của riêng mình và yên giấc.
Cuốc bộ cả ngày đã mệt, cơn liu thiu nhanh chóng kéo đến.
Tôi chìm dần vào trong giấc ngủ, và rồi--
---
“-hấy không… Chrome, nghe… thấy không…?”
Ai đó đang gọi sao.
“Hn…?”
Nhận ra có gì đó không ổn nên tôi bật người dậy.
Nhưng, nơi đây không phải trong rừng.
Tôi đang ở phía trên một ngọn đồi nhỏ.
Xung quanh là vô số bia mộ, xếp san sát nhau đến tận chân trời.
“Chuyện gì, thế này…!?”
Tôi ngơ ngác nhìn xung quanh.
AAAAaaaAAaUUUuuUU, đđauuu, đaauuquaá……!
Khôngthểthaaakhôngggthhhểểthaaathứứứứứ……!
Tiếng khóc ai oán và than khổ vang vọng đên tai tôi.
Không phải một hay hai.
Phải đến hàng trăm hàng nghìn hay hàng vạn -- hoặc trên thế nữa.
Nơi đây chứa đầy chấp niệm tăm tối.
“Nghe thấy không, Chrome…”
Giọng nói lần này rất rõ ràng.
Cảm giác rất quen thuộc, như đã nghe ở đâu đó rồi.
Không gian trước mặt tôi bỗng dưng rung động và rồi một bóng hình người xuất hiện.
Cái bóng thanh mảnh đen đến cùng cực, không thể nhìn rõ mặt hay bộ phận nào.
Nhưng đoán từ dáng hình, có vẻ là nữ.
Do mái tóc dài gần bằng thân đang phất phơ trong gió.
“Đến gần nơi đây vẫn còn hơi quá sức… chắc phải mất thêm chút thời gian nửa nhỉ…”
Cô gái (?) kỳ bí nói.
Và rồi đột nhiên, có tiếng loạng xoạng vang vọng ở phía sau.
Tôi chợt nhận ra, cổ tay phải của mình đang bị một sợi xích dài cuốn lấy.
“Nhưng, sớm thôi… sớm thôi, ta sẽ gặp được nhau… Chrome…”
“Cô, cô là ai…”
“Tôi là ---.”
Tôi không thể nghe thấy cái tên cô gái đó nói ra.
“Sớm thôi, thời khắc sẽ đến…”
Cái bóng tan dần và biến mất.
… Rốt cuộc đó là gì.
Tôi rối óc ngẫm nghĩ và giật mình nhận ra.
Giọng nói quả thật rất quen thuộc, giờ tôi đã nhớ ra.
Không hiểu sao lúc nãy đầu óc cứ lơ mơ, không thể nhanh chóng sắp xếp lại thông tin.
Dù giọng nói ấy rất quen thuộc.
Giọng nói nghe thấy liên tục trong hai năm trời.
Đúng, giọng phụ nữ đó -- là giọng của thứ đã ban cho tôi kỹ năng EX [Sát thương chuẩn].
Giọng của, [Bóng tối].
---
“Phù…”
Tôi từ từ ngồi dậy.
Mới nãy chắc là mơ nhỉ.
Shia vẫn đang say giấc nồng gần tôi.