Ánh sáng từ Thánh kiếm ngày càng rực rỡ.
Rắc… rắc…
Đồng thời hàng vạn vết nứt xuất hiện trên thân kiếm, và rồi, vụn vỡ.
Không, chỉ có lớp phủ ngoài rơi rụng.
“Hình dạng của Thánh kiếm -- đã thay đổi!?”
Harold thất thần.
Lưỡi kiếm phát ra ánh sáng màu ngọc lục bảo, cong vút như lưỡi liềm.
Sau vài giây ngạc nhiên nhìn Thánh kiếm Garlav mới của mình, Harold siết chặt kiếm và liếc về phía Margo.
“Thật sự đã ngươi đã đạt đến sức mạnh của [Ark] sao. Không thể nào--”
Margo bất giác rên rỉ.
“Vô lý…!”
Thả Isabel và Rosa đang ôm trên hai tay ra, Margo vội vã giương kiếm lên một lần nữa.
Hắn bổ dọc, phóng ra làn gió gần như vô hình về phía Harold.
Tốc độ bay thật đáng nể.
Thế nhưng,
Phùng!!
Kết giới từ gió bao quanh Harold đã dễ dàng phân tán đòn tấn công.
Kết giới đó không phải khởi động theo ý chí của Harold.
Mà là một dạng tính năng của Thánh kiếm, Tự động phòng ngự.
“Vậy là Thánh kiếm mới này sẽ bảo vệ mình à. Thế thì, ta chỉ cần--”
Harold giẫm xuống đất và phóng tới.
“-- Tấn công thôi.”
Ngay lúc đó, Thánh kiếm cũng phóng ra một ngọn gió về phía sau.
Nhờ phản lực, anh được gia tốc thêm, áp sát Margo với tốc độ ngang với âm thanh.
“Nhanh qu--”
“Kết thúc rồi!”
Harold hét lên, cùng lúc vung lưỡi kiếm được bọc trong gió xuống.
“Guh…!”
Chưa kịp nói hết câu phàn nàn, Margo đã phải giơ kiếm lên đỡ.
“Qu-quái dị… uy lực này…!?”
Thế nhưng không thể triệt tiêu hoàn toàn lực công phá, Margo bị đánh lùi ra phía xa.
“Hộc, hộc, hộc…”
Do phản chấn của đòn tấn công, toàn bộ nửa trên của giáp toàn thân đã bị vỡ tan.
“Một mình ông chắc không trụ nổi nhỉ. Để mị giúp xíu nhé.”
Franjuras nói thế và nhẹ nhàng đưa tay ra phía trước.
Ả bắn ra một làn sóng Ma lực vô hình.
Nếu dính phải đòn tấn công đó, người bình thường chắc chắn sẽ tan xương nát thịt.
“Vô dụng thôi!”
Thế nhưng Harold đâu phải người bình thường, anh thổi bay đòn tấn công chỉ bằng một lần vung kiếm.
“Ơ…!?”
“Sức mạnh này, phải bằng hoặc cao hơn Thánh kiếm của Yuno -- Quả nhiên hắn đã thức tỉnh lên [Ark]...!”
Franjuras và Margo đồng thời thốt lên ngạc nhiên.
“Không cần hi sinh, chỉ bằng sức mạnh tinh thần của bản thân--”
“Vì đồng đội, ta sẽ vượt qua bất kì giới hạn nào!!”
Harold chỉnh lại tư thế và tuyên bố.
“Ta không đơn độc như xưa nữa. Đồng đội đang ở bên cạnh ta. Và những người đồng đội quan trọng đã phải nằm xuống. Chính các ngươi đã ép ta phải mạnh mẽ. Đến lúc trả giá rồi!”
Phải mạnh, để rửa hận cho những người đồng đội đã không thể bảo vệ được.
Và, để bảo vệ những đồng đội đang đứng dây.
“Ta sẽ đánh bại các ngươi. Được rồi, cùng lên nào! Thánh kiếm Garlav của ta!!”
Phản ứng với lời của anh, Thánh kiếm rung động mạnh mẽ.
Vùùùùùùùùùù….!!
Âm thanh gió cuộn làm chấn động xung quanh không thua dông bão.
Chính giữa lưỡi kiếm xuất hiện một lằn sáng như vết nứt để lộ phần kết tinh bên trong, phát ra ánh sáng xanh lục bảo thuần khiết.
Harold đã nhận ra bằng bản năng của mình.
Thánh kiếm đã chuyển sang hình thù công kích tất sát.
Là dạng chuẩn bị để phóng ra sức mạnh thật sự của Thánh kiếm -- Chân quang.
“Nào, biến đi… thứ Hiệp sĩ ô nhục!”
Harold chỉ thẳng mũi kiếm về phía trước và nói bằng giọng lạnh lùng.
“Vì đồng đội à.”
Hử?
Bỗng, Harold có dự cảm không lành.
“Thế thì, đồng đội chính là điểm yếu của ngươi nhỉ.”
Margo cười điếm.
Hắn giơ tay ra, một lần nữa kéo Isabel và Rosa về phía hắn.
Chỉ trong thoáng chốc.
“Rồi, tấn công đi. Nếu đã chuẩn bị tinh thần giết luôn đồng đội.”
Hai người giờ đã bị bắt làm con tin, bảo vệ Margo.
Thủ đoạn bẩn thỉu.
Nhưng, lại rất hiệu quả--
“A, Thánh kiếm của ngươi có Tự động phòng ngự nhỉ. Giải trừ nó cho ta.”
“Ngươi…!”
“Nhanh lên. Kukuku.”
Margo chậm rãi đưa lưỡi kiếm lên má Isabel để khiêu khích.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô gái bị rạch một đường hẹp, máu chảy dọc xuống ven theo má xuống cằm rồi nhỏ xuống.
“NGƯƠI… THẰNG KHỐNNNNNN…..!!”
Harold gầm lên đến mức khàn giọng.
“Ngừng… Tự động phòng ngự…!”
Nhưng cuối cùng đành phải bất lực ra lệnh cho Thánh kiếm, Garlav vang lên tiếng ong ong như rên rỉ.
Ánh sáng phát ra cũng nhạt đần và tắt hẳn.
“Thật đáng tiếc. Đấu một một thì ta không có cơ hội thắng. Bỏ thôi. Ta công nhận ngươi là Anh hùng thật sự.”
Margo mỉm cười.
“Cả tinh thần bất khuất đấy nữa. Cả lòng quý trọng đồng đội đấy nữa. Nhưng, hãy biết đó cũng chính là điểm yếu của ngươi.”
“Đồ hạ đẳng--”
“Thắng lợi và vinh quang, quan trọng không nằm ở chính nghĩa. Không ở tình thương, hay lý tưởng.”
Margo vừa cười vừa đẩy Isabel và Rosa ra phía trước.
Harold thủ thế, nhưng không làm được gì.
Không thể tấn công.
Hai cô gái đang đứng trong quỹ đạo nên không thể.
Ngược lại, Margo có thể tấn công tùy thích.
Không cần tốn nhiều thời gian, Harold đã nhận ra kết quả.
Thua rồi...
Nếu vứt bỏ tình người -- hi sinh hai cô gái thì có thể thắng được.
Nhưng, anh không thể.
Không thể, không thể, không thể làm được.
“Điều quan trọng chỉ có một. Dùng mọi cách để lấy được thứ mình cần. Vậy thôi--”
Margo nâng kiếm kê giữa hai cô gái.
Lưỡi kiếm được bọc bởi ngọn gió xanh nhạt.
“Nói cách khác, là Tham vọng.”
Lưỡi dao gió phóng ra, cứa đứt cổ Harold.
----------------------------
Asa: Kỳ sau, “Hồi 7 - Bóng tối và Hiệp sĩ Anh hùng” sẽ lên sóng.
Tui sẽ tạm ngưng một thời gian, chắc tầm giữa tháng năm sẽ bắt đầu viết tiếp.
Vì phải chuẩn bị cho công tác đóng sách bộ “Manadeshi ni Uragiratete~” (Bị đệ tử rượu phản bội~)... xin lỗi các bợn nhé, xin lỗi (´・ω・`)
Xin các bạn chờ đợi một thời gian.
(05.04.2019)
Yomi: Mấy chú tưởng Harold càn quét hết ư, nhưng tiếc là tác phán *éo nhé. :))
Hồi 7 có 24 chương, là hết, tác cắm trại từ cuối tháng 3, tới giờ chưa nôn ra chương nào mới.
P.s: Mặc dù truyện có nhiều lỗi Logic nhỏ nhưng tổng quan theo cốt truyện mà nói, các chi tiết liên kết với nhau khá chặt chẽ. Mấy bạn có thắc mắc kiểu “sao không phải anh hùng blabla mà xài được blabla” thì nên ngẫm lại nhé.