1
Chủ quyền Nebulis. Liesbaden.
Đường phố sạch sẽ được tô điểm bởi ánh ban mai. Những lối đi nhỏ hẹp rải sỏi rộn ràng tiếng đùa vui của trẻ nhỏ trên đường đến trường. Các con đường chật kín với xe cộ của những người làm công đang lưu thông qua lại.
...Hôm qua mình mới nhận ra... đường xá của họ được rải sỏi chứ không phải trải nhựa đường như ở Đế đô.
Có vài thứ ở Liesbaden này mang lại cảm giác của một thành phố trung lập---dấu tích của việc nơi đây từng là một quốc gia độc lập.
“Iska, anh đóng rèm lại được không?”
“À, phải.”
Cậu kéo rèm lại che đi phong cảnh hướng vào phòng khách của phòng 901.
Sau lưng cậu, Sisbell đang ngồi thơ thẩn trên ghế sofa. Chỉ huy Mismis và Nene thì đang ngồi trên chiếc thảm cạnh cô ấy.
“Đúng là một chuyến khởi hành sớm.” Jhin ngồi vào chiếc ghế cạnh bàn và nhìn chăm chăm vào công chúa. “Shuvalts đúng không? Ông ấy không còn ở khách sạn nữa phải chứ?”
“Ông ấy đang hướng đến bang trung ương phía trước chúng ta.” Sisbell lặng lẽ xác nhận.
Tóc cô đã thả ra khỏi bím như thông thường, xõa thẳng dọc xuống lưng. Nó giúp Sisbell trông trưởng thành hơn và khiến Iska phải nhìn đến hai lần để nhận ra cô ấy khi mới thấy.
“Tinh linh của Shuvalts rất phù hợp để hành động bí mật. Ông ấy sẽ đến bang trung ương vào ngày mai và có lẽ sẽ được diện kiến Nữ hoàng vào ngày mốt. Chúng ta sẽ chờ tin của ông ấy.”
“Và nếu ông ta gặp được Nữ hoàng thì sao?” Tay Jhin hướng đến chỗ đạn khẩu súng bắn tỉa của mình.
Khi nào tôi cần sử dụng đến thứ này? Sự im lặng của cậu cũng như một ngụ ý.
“Tôi có thể nghĩ đến hai khả năng. Nữ hoàng sẽ cử thân cận của ngài ấy đi. Nếu không thì bà sẽ sử dụng quan hệ của mình để đảm bảo an toàn cho chúng ta.”
“Điều gì sẽ xúc tác cho tường hợp thứ hai xảy ra? Nghe nó cứ như là biện pháp cuối cùng.”
“Có một số người phản đối mọi nước đi của Nữ hoàng. Như tôi đã nói, hoàng tộc không phải là một thể thống nhất.”
“Gã Mặt Nạ đó?”
“Khi nói đến hắn thì ai cũng đồng tình, bao gồm luôn cả những người ghét bà ấy.”
“---Vậy. Chúng ta chỉ đứng đợi cho đến lúc đó thôi hả? Xem ra bốn năm ngày kế phải tìm việc giết thời gian rồi.” Jhin đặt cằm lên bàn tay đang chống trên bàn.
Trên chiếc bàn đó là một tấm bản đồ của bang. Có một vòng tròn màu đỏ biểu thị cho khách sạn.
“Cứ hai ngày thì chúng ta sẽ đổi khách sạn một lần. Ẩn náo ở một nơi miết cũng rất nguy hiểm. Ở lại một khách sạn lâu dài cũng sẽ khiến phía họ nghi ngờ.”
“Tôi sẽ để quyền quyết định lại cho cô. Dù sao thì đó cũng là việc mà cô giỏi.”
Sisbell hiện đang đeo một cặp kính không độ. Theo Iska có thể thấy, kiểu tóc và cặp mắt kính ngày hôm nay đã đủ để khiến cô ấy trông như một người khác.
“Như chúng ta đã bàn, Iska và tôi sẽ đi ra ngoài để thăm dò tình hình. Chúng tôi sẽ đến trạm ga cuối. Nếu có sát thủ được cử đi từ bang trung ương thì khả năng cao sẽ đi qua tuyến đường sắt đó.” Sisbell nói.
Chiến lược của họ mang tính chủ động hơn, họ phải tìm ra lũ sát thủ trước khi chúng tìm thấy họ. Với tinh linh soi sáng của Sisbell, cả nhóm có thể theo dấu chúng một khi phát hiện ra.
Vấn đề duy nhất là Ngài Mặt Nạ đã biết mặt đội 907.
“Đây, Iska. Đeo cái này vào và may mắn ngoài đó nhé.” Mismis đưa cho cậu một túi giấy. Bên trong đó là một cặp kính dùng để ngụy trang.
“Chị cũng muốn em đeo thứ này á?”
“Tất nhiên. Đeo thử coi nào... Woa! Trông đẹp lắm! Em nghĩ sao hả Nene?”
“Trông ngầu lắm! Anh gần giống như một người tri thức rồi đấy!”
“...Đó không hẳn là lời khen đâu.” Iska buông tiếng thở dài trước gương.
2
Liesbaden. Nhà ga cuối, nam Altoria.
Nhà ga này nằm ở đầu phía nam của Liesbaden rộng lớn, kết nối với bang trung ương bằng tuyến đường sắt lục địa. Nó không chỉ có chức năng của một trạm ga cuối mà còn kết hợp với cả một trung tâm mua sắm, khách sạn và nhiều cơ sở khác.
“Tàu đã đến nam Altoria. Xin hành khách hãy kiểm tra lại đồ đạc.”
“Đi thôi Rin.”
“Em theo ngay đây. Đợi chút đã, tiểu thư Alice. Đống này nặng quá.”
Alice nhảy ra khỏi toa tàu. Rin thì ra sức kéo theo một núi hành lí trong khi cố bắt kịp chủ nhân.
“Chúng ta cần tìm ra em ấy.”
“Người vội vàng quá rồi đấy ạ. Giờ đã là chạng vạng và chúng ta cần tìm một khách sạn còn phòng trống. Nhất là vì đó sẽ trở thành căn cứ hoạt động của chúng ta.”
“Á. Ta quên mất chuyện mình còn chưa đặt phòng.”
“...Trước khi em có thể đặt chỗ thì người đã nhảy kên tàu rồi, tiểu thư Alice. Chúng đã ta phải chuyển sang một chuyến tàu khác và đến đây vào lúc nửa chiều.”
Rin đã kiệt sức. Thứ khác biệt nhất trên người cô lúc này kà một bộ đồ đã thấm đẫm mồ hôi thay vì chiếc tạp dề và bộ thường phục của cô ấy. Alice thì mặc bộ đồ mà cô ấy dành cho những dịp đến thành phố trung lập, tóc thì buộc kiểu đuôi ngựa ở phía sau.
“Alice điện hạ.”
Bước ra từ một toa khác là hai người với dáng vẻ của những doanh nhân - một nam và một nữ - họ đi ngang và và thì thào vào tai Alice.
“Chúng ta đã đến nơi rồi nên bọn thần sẽ tách ra ở trạm ga cuối này và bắt đầu công tác tìm kiếm. Nhóm thứ hai dự kiến sẽ đến đây trên chuyến tàu tiếp theo.”
“Được rồi. Ta sẽ triệu tập các anh vào chín giờ tối.”
“Thần đã rõ.”
Họ rời đi như thể chẳng có việc gì xảy ra. Các đặc vụ của Nữ hoàng đi theo Alice vận những bộ trang phục hoàn toàn không có lấy một nếp nhăn nào. Cô quan sát họ hòa lẫn vào dòng người qua lại.
“...Nếu như em ấy đã đến một bang khác thì sao?”
“Ngài ấy đã được phát hiện ở trạm kiểm soát vào hôm qua. Nếu thật vậy thì Sisbell điện hạ đã đi được khá lâu rồi.”
Tuy nhiên, họ đã đến đây tìm kiếm theo lệnh của Nữ hoàng.
“Mẹ ta nghĩ rằng em ấy vẫn còn ở đây nhỉ?”
“Vâng. Nữ hoàng nói rằng nếu em gái của người suy nghĩ thấu đáo thì ngài ấy sẽ chờ ở đây và dùng người hầu của mình làm người truyền tin đến hoàng cung.”
Với Sisbell, cung điện là hang ổ của kẻ thù.
Thay vì đến lâu đài thì để cho người hầu của cô ấy đi trước như một trinh thám thì sẽ an toàn hơn. Alice biết vị trí hiện trí hiện thời của em gái mình là như thế nào.
“Nhưng dù cho ngài ấy vẫn còn ở đây thì việc tìm kiếm vẫn sẽ rất khó khăn. Chỉ riêng bang này thôi là đã có đến vài trăm ngàn nhân mạng.”
Rin kéo theo chỗ hành lí theo sau cô đến lối ra. Họ đảo mắt quanh một vòng những cửa hàng xếp dài trong sân ga khi Rin hỏi. “Ngài ấy là em gái của tiểu thư Alice. Không biết người có nghĩ đến khả năng nào không?”
“Nếu ta biết thì mọi việc đã dễ dàng hơn rồi.” Alice nhún vai. “Em ấy luôn nhốt mình trong phòng riêng. Ta không biết gì về em ấy hết, kể cả việc nó thích bánh ngọt hay bánh pudding cũng không.”
“Xin hãy sử dụng sự may mắn bẩm sinh của người đi ạ. Kích hoạt cái năng lực cho phép người luôn gặp phải tên kiếm sĩ nào đó ở thành phố trung lập đi.”
“Những lần chạm mặt đó với Iska hoàn toàn là tình cờ mà thôi.”
Nếu Alice thực sự có sức mạnh đó thì cô đã dùng nó để tìm kiếm em gái mình từ đời nào rồi.
Rồi sẽ dùng nó với Iska.
...Mình muốn gặp cậu ta trên chiến trường... không phải thành phố trung lập hay bất kỳ nơi nào khác.
Cô không hề may mắn---đó là sự thất bại thì đúng hơn.
Số phận mà hành tinh ban cho Alice hình như rất thích đùa giỡn với những dự đoán của cô.
“Nhưng cũng đúng. Phải đoán về những nơi mà Sisbell có thể đến cũng khá thú vị. Với nơi rộng lớn thế này, ta cần phải sử dụng hết một trăm phần trăm công suất não để lần ra tung tích em ấy.”
Alice nhìn vào những cơ sở kinh doanh chật ních khách du lịch rồi chỉ vào bảng hiệu của một hàng nước ép trái cây tươi mát.
“Chỗ đó!”
“Ưm. Người nghiêm túc chứ tiểu thư Alice...?” Rin nhìn cô ngờ vực. ”Đó chỉ là một quầy nước ép trái cây giống với bất kỳ hàng nước ép nào ở trạm ga này. Tất cả những gì họ bán là nước ép từ trái cây. Không có lí do gì để Sisbell điện hạ đến chỗ đó cả.”
“Tất nhiên là để xoa dịu cơn khát của em ấy rồi.” Cô vẫy tay ra hiệu cho Rin và bắt đầu tiến tới chỗ quầy nước ép. “Tòa nhà này rất nóng nực và ngột ngạt do dòng người đi tới nhà ga. Bên cạnh đó còn có không khí khô tỏa ra từ máy điều hòa. Ta nghĩ rằng em ấy sẽ muốn uống một cốc nước trái cây để giải khát. Đi thám thính chỗ đó nào Rin. Nhân tiện thì kêu một phần cho mình luôn.”
“...Người có chắc rằng không phải là vì bản thân mình đang muốn uống nước ép trái cây không tiểu thư?”
“Ta chỉ đang nghĩ về Sisbell thôi.”
Hiển nhiên, Sisbell không có trong hàng chờ.
“A, tệ thật. Ta sai rồi.”
“Em biết mà. Người muốn uống cái gì đây tiểu thư?”
“Hm...”
Có một loại nước ép màu xanh vị táo với nhiều dưỡng chất và một ly sinh tố chuối pha với sữa đậu nành, kinako và bột đậu nành ngọt. Có cả dâu lắc làm từ những quả dâu tây tươi mát ở nông trường.
Cái nào cái nấy trông cũng đều rất ngon miệng nhưng Alice muốn uống thứ nước ép mà mình hiếm có cơ hội thưởng thức hơn. Tức rằng thứ đó phải là một ly soda dưa hấu sang trọng với topping là một lượng kem tươi khổng lồ.
“Ta nghĩ xong rồi. Rin, ta muốn---“
“Xin lỗi. Có thể cho tôi một ly soda dưa hấu và một ly dâu lắc được chứ?”
“...Hm?”
Người gọi nước không phải Rin, cũng không phải là Alice.
Một cậu thiếu niên với mái tóc màu nâu sẫm tình cờ đứng vào hàng trước mặt Alice và Rin khi cả hai còn đang quyết định dở. Cậu ta có gương mặt hiền từ và đeo trên đó là một chiếc kính gọng đen.
Cậu thiếu niên này trông khá giống Iska. Giọng cậu ta thậm chí còn nghe giống hơn nữa.
Alice nhìn chăm chăm vào cậu ta khi cậu ta quay ra sau với cặp đồ uống trên tay.
“.........Á.”
“.........Ơ.”
Ánh mắt họ chạm nhau---chàng thiếu niên đến từ Đế Quốc mới ngủ dậy và cô công chúa của Chủ quyền đang cải trang.
“Chờ chút. Là cậu phải không Iska?! Cặp mắt kính đó là sao?!”
“Alice?! Sao cô lại ở đây?”
Theo lí mà nói thì cô đang tìm kiếm em gái mình. Xui rủi sao, người cô tìm được lại là một binh sĩ Đế Quốc.
Rin chỉ vào cậu ta. “Ngươi! Tại sao lại đến đất nước của chúng ta...? Đáng lí ra ngươi phải ở sa mạc chứ. Ngươi không biết xấu hổ à?!”
“...”
“Sao thế? Không biết ngụy biện thế nào hả? Phải, lớp cải trang rẻ tiền của người rất dễ dàng nhìn thấu được.”
“Cô là ai đấy?”
“...L-Là ta!... Chậc! Ngươi nhận ra ta mà phải không?!” Rin nâng mái tóc nâu của mình lên thành hình bím.
Không chỉ kiểu tóc khiến Iska không nhận ra, Rin còn không mặc bộ đồ hầu gái thường phục của mình. Iska hẳn đã nghĩ cô là một người khác hoàn toàn.
“Vậy thế này có nghĩa gì?” Alice đánh giá từ đầu tới chân Iska, đặc biệt là cặp kính trên mặt cậu.
Cô không cho rằng nó là để bù sắp cho việc có thị lực kém, ở thành phố trung lập cậu cũng không hề đeo chúng. Nếu không phải là cải trang thì còn thể là gì?
...Nhìn cậu ta cũng không tệ... Với khuôn mặt hiền từ, cặp kính đó khiến cho cậu ta trông giống như một người trí thức và... Khoan! Mình đang nghĩ cái quái gì vậy?! Alice nhanh chóng định thần lại.
Vấn đề không phải là lớp cải trang của cậu ta. Vấn đề là cậu ta biết rõ mình đang xâm phạm đến quốc gia kẻ thù nên mới làm vậy.
“Cậu đang thực thi nhiệm vụ cho Đế Quốc? Trong trường hợp đó thì ta không thể vờ như chưa thấy gì được.”
“Kh-Không phải! Đây chỉ là hiểu lầm thôi Alice!” Iska lùi lại, hai tay giữ hai ly nước. “Đây không phải là nhiệm vụ của Đế Quốc, ý tôi là, tôi không thật sự muốn đến đây...”
“Có gì khác biệt à?”
“Ừm... như tôi vừa nói, ưm, thì, uh.” Iska bối rối.
Tất nhiên, Alice không có ý định dễ dãi trong cuộc thẩm vấn này. Một người đến từ Đế Quốc xâm phạm vào lãnh thổ của Chủ quyền là một trọng tội. Cô cần phải biết động cơ của cậu là gì.
“Ta sẽ nghe cậu giải bày một khi rời khỏi ga. Iska, cậu sẽ đi với---“
“Alice điện hạ.”
Ai đó gọi tên cô từ phía sau.
“Thật vinh dự nhưng người không cần đợi chúng thần đâu.”
“Chúng thần tới rồi đây ạ.”
“Ơ-ừ?!” Giọng Alice vỡ ra khi họ gọi tên cô.
---Hai người đó là đặc vụ của Nữ hoàng.
Cả hai đều khá trẻ, vận trên người là những bộ vest xám hợp với khổ người.
“Alice điện hạ? Người này là ai đây ạ?”
Hai đặc vụ nhìn Iska. Cậu ấy thì im bặt, nhận ra rằng họ là một nhóm khác với Alice.
Lựa chọn thời gian quá mức khủng khiếp.
...Suýt chút nữa là mình đã hỏi Iska... Nếu các đặc vụ của mẹ nghe thấy thì sẽ tệ lắm.
Iska là một binh sĩ Đế Quốc. Nếu họ phát hiện ra Alice khai mang về lai lịch của cậu ấy thì cô sẽ bị vướng vào vòng lao lí.
“Um! Ta chỉ đang chỉ đường cho cậu ta mà thôi! Cậu ta bị lạc ở trạm ga và ta đã chỉ đường đến cửa ra gần nhất!”
Đôi lúc ta phải chấp nhận hy sinh một số thứ. Nghiến răng mình, Alice đẩy Iska từ phía sau nhằm bảo cậu mau chóng phắn đi.
“Giờ cậu biết đường phải đi rồi đó.”
“Huh? Ưm, phải.” Iska nhanh chóng bước đi mặc dù có hơi bối rồi.
“Thấy không?”
“Vâng. Xin hãy thứ lỗi cho chúng thần vì gọi tên người không đúng thời điểm.”
Hai người kính cẩn cúi đầu.
Đối với những người xung quanh, Alice là cô con gái rượu của vị chủ tịch nào đó, còn hai người này là nhân viên. Không ai ngờ được họ là người từ hoàng cung.
“Tiến hành theo kế hoạch. Chúng ta sẽ tập hợp vào lúc chín giờ tối. Hãy đảm bảo một trong hai người phải có mặt vào lúc đó.”
“Như ý người.”
Hai đặc vụ của hoàng tộc biến mất vào đám đông. Alice trao đổi ánh mắt với Rin, đợi đến khi họ ra khỏi tầm mắt.
“Rin.”
“Vâng. Kiếm sĩ của Đế Quốc đã hướng đến cửa ra số tám. Hắn ta mang theo hai ly nước trên tay nên không thể nào chạy nhanh được.”
“Hai ly. Cái này quan trọng đây. Tức là còn ai đó nữa.”
Họ nhanh chóng chạy về lối ra.
Người đó hẳn là một thành viên khác trong đơn vị của cậu ta. Cô đoán đó là Chỉ huy Mismis, người mà cô đã gặp tại thành phố trung lập, mặc dù nếu là vậy thật khó sẽ rất khó để Alice mở lời.
“Đồ hèn hạ!”
“Các người đã làm gì với Iska?! Các người biết rõ quy định của nơi đây mà vẫn cả gan thực hiện những hành vi trơ trẽn như vậy.”
Mismis coi Alice là một kẻ hèn đã tấn công cấp dưới của cô ấy. Hiểu lầm đó vẫn chưa được giải quyết và Mismis vẫn còn căm phẫn với cô.
...Mình cần phải vượt qua... Dù cho có là cô ấy thì mình cũng không thể để quân đội Đế Quốc xâm phạm đến Chủ quyền.
Cô sẽ tìm kiếm và giam giữ họ. Nếu họ cố chạy trốn thì cô sẵn sàng đuổi theo đến tận cùng biên giới. Alice sẽ không ngần ngại phải dùng vũ lực nếu họ có ý định kháng cự.
“Tiểu thư Alice, ở bên kia!”
Bên dưới tấm bảng của lối ra số tám, Iska đang dáo dác nhìn quanh, có vẻ hơi lúng túng.
“Không dám tin hắn ta lại bạo gan đến mức đứng ở một nơi dễ thấy đến vậy. Đã thế còn nâng niu hai ly nước hết sức cẩn thận. Tiểu thư Alice, chúng ta làm gì đây?”
“...Cậu ta hành động kỳ lạ quá.”
Tại sao cậu ta không trốn đi? Nếu Iska dùng hết sức để tẩu thoát thì Alice và Rin đã phải vất vả hơn nhiều.
“Có khả năng hắn ta đang đợi ai đó.”
“Phải. Vậy thì chúng ta nên bắt người thứ hai làm con tin. Tuy không biết người đó là ai nhưng ta không tin kẻ đó còn mạnh hơn Iska.” Alice nín thở, giấu mình trong bóng của một tòa nhà.
Cô sẽ không nhắm vào Iska mà là người còn lại.
Nói cách khác, mục tiêu của cô là kẻ yếu hơn. Cô sẽ bắt người đó làm con tin và yêu cầu Iska đầu hàng. Alice có thể hình dung được chiến thuật này trong đầu.
“Iska.” Một cô gái đi đến.
Cô ấy có mái tóc màu vàng dâu tây rực rỡ, đeo trên mắt là một cặp kính toát nên vẻ thông minh. Mặc dù trông có trẻ hơn Alice nhưng xét về ngoại hình thì họ là ngang nhau.
“Xin lỗi vì bắt anh phải đợi. Cảm ơn vì ly nước nhé.” Cô ấy mỉm cười toe toét với Iska.
Mặc dù cô gái đó đang xõa tóc và đeo kính, song Alice vẫn có thể nhận ra ngay lập tức đó là em gái mình – Sisbell.
“Hả?!”
Iska đang đợi em gái cô? Em gái cô, người đồng thời là công chúa không thể nào mời một binh sĩ Đế Quốc đến quốc gia của mình được!
...Chuyện gì đang diễn ra vậy?!... Nó khớp với câu chuyện của Ngài Mặt Nạ!
Alice đã nghĩ những phỏng đoán của Ngài Mặt Nạ là vô căn cứ. Điều này, nó, có phải là thật không?
“Ngay sau đó, cô ấy che giấu đi tung tích của mình. Không phải nghĩ rằng cô ấy có được sự giúp đỡ từ quân đội Đế Quốc là xác đáng sao?”
Không thể nào như vậy được. Nhưng Alice quả thực không nghĩ được tại sao em ấy lại mang theo một người lính Đế Quốc đến đây.
...Mối quan hệ tình cờ giữa em ấy và Iska chỉ xảy ra đúng một lần vào một năm trước... Họ đã tình cờ gặp lại ở Alsamira, nhưng em ấy đã bảo mình rằng mọi chuyện cũng chỉ có vậy thôi mà.
Thực tế thì em gái của cô đã mang theo cùng một người lính Đế Quốc. Alice không thể đưa ra bất kỳ lời giải thích gì cho hành động này khi dựa vào những gì Sisbell đã nói. Vẫn còn nhiều bí ẩn về mối quan hệ giữa cô ấy với Iska chăng?
“Việc này... thật kinh ngạc.” Rin nhíu mày. “Nhìn vào thực tại, có vẻ như Sisbell điện hạ đang tìm cách phản bội Chủ quyền như Ngài Mặt Nạ đã nói.. Song việc này thật quá khó tin.”
Khuôn mặt đó đã được xác nhận là của Iska. Nếu Alice có thể nhận ra thì không có gì kinh ngạc nếu những người khác ở Chủ quyền cũng làm được điều tương tự.
"Đi thôi Sisbell. Nhanh lên! Trước khi bị đuổi kịp!”
“Heh? Ch-Chuyện gì vậy Iska? Sao anh lo lắng thế?”
Hai người họ bắt đầu chạy. Iska nhanh chóng bước ga ngoài nhà ga để tránh bị Sisbell nhận ra rằng mình đang hoảng loạn.
“Em có nghĩ liệu Iska sẽ bảo với em gái ta rằng cậu ta đã bị chúng ta phát hiện không?”
“Hắn ta không thể.” Rin nói trong khi rảo bước theo họ. “Giả sử hắn nói, ‘Tệ rồi Sisbell! Alice nhìn thấy anh rồi!’, thì ngài ấy sẽ phản ứng như thế nào?”
“Ý anh là sao, Iska?”
“Anh có quan hệ mật thiết với chị em đến nỗi chị ấy có thể lập tức nhìn thấu lớp cải trang của anh sao?”
Nếu Iska tự mình giải thích thì chỉ nhận lại thêm hàng ngàn câu hỏi từ Sisbell. Vậy nên sẽ không có chuyện cậu ấy kể việc mình đã vô tình gặp phải Alice.
Tất cả những gì Iska có thể làm là cắm đầu chạy khỏi nhà ga. Nếu cố làm gì khác biệt thì cậu ấy sẽ bị Sisbell nghi ngờ.
“Điều này có lợi cho chúng ta thưa tiểu thư. Tên kiếm sĩ Đế Quốc đó buộc phải giảm tốc lại cho đồng bộ với Sisbell điện hạ. Hãy theo dõi họ từ sau.”
“Ta không có ý kiến.”
Cả hai tiếp tục theo đuôi bọn họ. Iska và Sisbell đi hòa lẫn vào dòng người trên phố. Việc này không khó đối với Alice, nhưng...
Cảm xúc kỳ lạ này là gì?
Được ánh mặt trời màu hoàng hôn soi rọi, họ nhìn cứ như một cặp tình nhân. Giống như một cặp đôi đang đi dạo với nhau. Điều đó làm cô cảm thấy khó chịu.
...Tại sao mình lại cảm thấy bực mình?... Mình đang theo dõi họ vì nhiệm vụ kia mà! Trong khi đó, Sisbell thì...
Có một biến chuyển nhỏ. Em gái cô nhận lấy một ly nước từ Iska.
“Sisbell điện hạ lấy một ly nước rồi!”
“...Ta tự có mắt để nhìn.”
Hai người chậm rãi bước đi trên đường trong khi nhâm nhi đồ uống trên tay.
Có phải là Alice đang tưởng tượng, hay là họ đang thật sự cư xử thân mật với nhau?
Gần - gần quá. Vai họ lúc này gần như chạm vào nhau.
“Cứ kè kè như thế...! Cả hai đứng quá gần! Hắn ta là một người lính Đế Quốc đấy?!”
“Tiểu thư Alice, nhìn kìa!” Rin chỉ về trước.
Sau khi tu xong ly nước trước, Sisbell quàng hai cánh tay xinh xắn của mình quanh khuỷu tay của Iska.. Do còn đang uống dở ly nước nên cậu ấy không thể nào khước từ được.
“Đ-Đợi đã! Em ấy đang dồn cậu ta vào góc...!”
Dù cho đứng cách đó rất xa, song Alice vẫn có thể chắc rằng Iska đang gặp rắc rối. Em gái cô đứng đó thích thú ngước nhìn phản ứng của cậu và không có vẻ gì là chịu bỏ ra.
Và hơn hơn, nụ cười của cô ấy rạng rỡ vô cùng.
...Mình chưa bao giờ thấy Sisbell như vậy... Em ấy còn chưa bao giờ tỏ vẻ thỏa mãn đến vậy trước mẹ hay mình!
Má cô ấy ửng hồng, đôi mắt thì lấp la lấp lánh. Trước cảnh buổi chiều tà này, họ hoàn toàn không mang lại cảm giác của công chúa của Chủ quyền hay người dân đến từ Đế Quốc.
Cô ấy trông giống như một thiếu nữ đang yêu.
“.....”
Bên trong cơ thể Alice, nó đang phản ứng lại. Điều mà cô chưa từng cảm thấy trước đây.
Cô cảm thấy như bị ai đó bóp nghẹt vậy.
Mặt cô nóng ran, cô sợ rằng mình sẽ tự mà bốc hỏa lên mất. Cứ như máu huyết trong huyết quản đang sục sôi, nó khiến người cô tuôn mồ hôi ra lả chả. Alice không biết tại sao... nhưng cô không thể rời mắt khỏi hai người họ được.
“Tiểu thư Alice? Có chuyện gì ạ?” Rin tròn mắt nhìn cô.
Chắc là cô cảm thấy lạ khi chủ nhân của mình bỗng im bặt. Nhưng Alice lúc này không còn khả năng để trả lời cô.
“---Iska, anh nhìn kìa. Bầu trời đẹp thật đó?” Em gái cô chỉ vào vầng dương đang lặn và cười rạng rỡ với cậu ta.
Suýt chút nữa là trái tim của Alice đã nhảy xổ ra khỏi lồng ngực khi thấy nụ cười đó của em gái mình.
“Tiểu thư Alice?”
“Hff... Hah...! Ugh!”
“C-Có chuyện gì vậy tiểu thư?! Người đang thở hỗn hển như một con mèo giận dữ, mặt còn đỏ bừng nữa!”
“Chuyện này thật nghiêm trọng!”
Đầu óc cô dần trở nên trống rỗng vì ức chế. Cô không thể điềm tỉnh theo dõi thêm bất kỳ giây phút nào được nữa---Alice hiểu rằng đây là trải nghiệm đáng hổ thẹn nhất trong cuộc đời mình, khi cậu ấy sắp bị cướp mất khỏi cô.
“Iska là đối thủ của ta. Làm sao Sisbell dám---“
“Tiểu thư Alice, nhìn kìa!”
Hướng về phía đầu ngón tay đang run lẩy bẩy của Rin, ở đó Sisbell chắn trước Iska tại một góc phố chính. Cô công chúa nhỏ nở một nụ cười tinh nghịch, đồng thời nhón chân lên, vươn đầu ngón tay về phía Iska khi cậu quay lại.
Chúng sượt qua má cậu... lau đi phần kem dính trên đó.
Cô không dùng khăn tay hay khăn giấy mà là những ngón tay của mình.
Hiển nhiên Iska cũng vô cùng kinh ngạc. Mặt cậu đỏ bừng lên. Cậu ấy lập tức liến thoắng gì đó nhưng Alice và Rin không thể nghe được từ khoảng cách này.
...S-S-Sao em ấy có thể làm một việc như vậy... giữa thanh thiên bạch nhật? ... Ghen tị quá... Ý mình là thật trắng trợn! Iska sốc luôn rồi kìa!
Đó không phải là việc mà một công chúa có thể làm.
Chuyện này thật vô lí. Nếu mẹ cô thấy cảnh tượng vừa rồi, mặc bà sẽ đỏ bừng vì xấu hổ.
“Tiểu thư Alice!” Rin lại kêu lên.
Alice vội ngước đầu lên. Iska đang dò xét xung quanh để kiểm tra xem có bị bọn cô theo đuôi không. Song người Rin đang chỉ vào không phải là cậu mà là Sisbell đứng phía sau.
Iska đã quay đi, không để ý đến Sisbell phía sau mình. Cô đang nhìn chằm chằm vào chỗ kem trên đầu ngón tay.
Nhân lúc cậu ấy không để ý... cô đưa ngón tay lên miệng.
Không thể nào.
Vậy là vượt quá giới hạn rồi. Dù cho Sisbell có là em gái cô thì Alice cũng không thể coi như không thấy chuyện này được.
“Không được Sisbell. Nó---“
Nom. Cô công chúa út đưa chỗ kem bông từng nằm trên má Iska vào trong miệng.
Cô liếm cái chẹp. Khi cậu quay lại, Sisbell vờ như không có gì. Mặt cô đỏ lên vì thỏa mãn, mắt thì nhướng lên nhìn cậu.
Alice đã bị đánh gục.
“...”
Vào khoảnh khắc đó... có gì đó trong Alice đã vỡ vụn. Có thể nghe rõ được.
Toàn bộ tầm nhìn của cô ngập trong sắc đỏ. Máu cô liền trở nên lạnh ngắt. Những đầu ngón tay đang run rẩy của cô bỗng chốc ngưng lại.
Trái tim cô im bặt.
“Điều này. Có nghĩa là. Chiến tranh.”
“Ưm, tiểu thư Alice...?”
“Giờ ta hiểu rồi.”
Cảm nhận được điều gì đó đang đến, mặt Rin tái mét.
Alice nhìn cô cười rạng rỡ. “Ta vừa nhận ra một điều. Kẻ thù đáng gờm nhất của ta không phải là Đế Quốc.”
“V-Vâng...?”
“Đợi ở đây. Việc này sẽ xong nhanh thôi.” Bỏ lại Rin trong bóng của tòa nhà, Alice hùng hổ xông ra trục đường chính. “Mình sẽ biến em ấy thành một tác phẩm điêu khắc bằng băng và bán cho một thợ kim hoàng. Vì tội dám đặt tay lên Iska của mình, mình sẽ khắc---“
“Không khắc khiết gì hết! Tiểu thư Alice, xin người hãy bình tĩnh lại đi!”
Rin dùng hết sức bình sinh ghì tay Alice ra sau lưng. Mặc dù cô ấy khá thanh mảnh, song cũng không dễ để lách tay ra khỏi Rin được.
“B-Buông ta ra Rin! E-Em không được giữ ta thế này! Chúng ta đang đứng trước mặt công chúng đấy!”
“Đây là cách duy nhất em có thể cản người lại, tiểu thư Alice!”
“Nh-Nhưng...!”
Iska sắp bị cướp mất khỏi cô!
Với khủng hoảng cận kề, não của Alice đã chạm đến giới hạn của nó. Cô đã nhất thời không quan tâm về bất cứ việc gì khác.
Ai biết về lệnh từ mẹ cô - Nữ hoàng, rằng hãy đi bảo vệ cho em gái cô?
Hay cuộc đối đầu với nhà Zoa?
Hay hội nghị kín?
Xem chừng tất cả đều tầm thường nếu đi so với cảnh tượng trước mắt cô đây.
...Vì... Vì nếu Iska không còn ở đây nữa... thì mục đích sống của mình còn lại gì?!
Chiến đấu với Đế Quốc là nhiệm vụ của một tinh linh pháp sư.
Sinh ra như một công chúa của Chủ quyền, định mệnh của cô là giành chiến thắng ở hội nghị kín.
Thống nhất thế giới là nghĩa vụ của cô. Cô nhất định phải hoàn thành được nó.
Sinh ra dưới số phận mà những vì tinh tú sắp đặt, đó là những sự thật mà cuộc đời cô không thể tránh khỏi.
Nhưng Iska thì khác.
Alice đã chọn cậu theo ý chí của riêng mình. Cô đã chọn cậu làm kẻ thù hùng mạnh nhất của cô.
“Thương lượng hòa bình. Tôi muốn dừng cuộc chiến này lại.”
“Nên tôi mới nghĩ đến việc bắt giữ một hậu duệ mang trong mình dòng máu Nebulis. Tôi cho rằng ngay cả hoàng tộc Nebulis cũng sẽ bị dao động nếu như một trong những người thân của họ gặp nguy hiểm. Một khi Chủ quyền đã lo lắng thì tôi có thể khiến họ ngồi xuống đàm phán hòa bình mặc dù có muốn hay không.”
Những khát vọng cao cả đó là bất khả thi, là những chuyện sẽ không bao giờ trở thành sự thật.
Nhưng... cô đã bị hấp dẫn bởi nghị lực và lẽ sống của cậu.
Cậu là kẻ thủ cô, là người đã lao đầu vào Alice vì lí tưởng của mình. Cậu là người muốn chấm dứt mọi chuyện.
...Mình không quan tâm ai sẽ thắng hay thua trong trận chiến... miễn là đó là trận chiến chỉ giữa hai người chúng mình!
Vượt ngoài những gì có thể xảy ra, giờ cậu ấy sắp bị cướp mất trước miệng cô.
“Này Rin.”
“V-Vâng?”
“Không biết liệu mẹ có cho phép ta đấu tay đôi với em gái mình hay không.”
“Tất nhiên là không!”
“...Gah. Thật mất mặt. Không dám tin được những gì ta có thể làm là đứng đực ở đây nhìn.” Cô nghiến răng cam chịu.
Tim Alice vẫn đập liên hồi, nhưng điều tối quan trọng lúc này của cô là đối mặt với thực tế.
“...Nó hầu như không dính miệng cậu ta. Đó chỉ là má thôi. Nếu vậy thì chắc mình nên tạm hoãn cuộc đọ sức lại.”
“Người đang nói cái quái gì vậy?!” Rin ngước lên nhìn cô và ôm chặt người Alice? “Em có một đề xuất. Liệu người có thể cho phép em lo liệu việc này không?”
“Em á? Em định liên lạc với họ sao?”
“Vâng. Em buộc phải nói rằng Sisbell điện hạ vẫn chưa tin tưởng người. Nếu một mình cô hầu tiếp cận ngài ấy thì chúng ta có thể vạch ra một thỏa thuận.”
“.....”
Rin nhìn thẳng vào mắt cô.
Alice hiểu rằng cô sẽ không lùi bước. Rin đã quyết tâm rồi.
“...Được. Ta sẽ trông chừng chỗ hành lý. Ta tin em.”
“Cảm ơn người! Thế thì, em sẽ quay lại ngay!”
Cô người hầu lướt đi như một cơn gió.
Còn Alice, cô lại hít vào một hơi sâu khác nữa.
==========
Alice đã rất tức giận, và cả lo lắng nữa.
“Agh, tiểu thư Alice! Rốt cuộc người bị cái gì vậy chứ?!” Rin độc thoại trong khi chạy xuống con hẻm để đuổi theo hai người kia.
...Đây là lần đầu mình thấy mặt tiểu thư Alice đỏ rực như vậy... Ngài ấy hẳn phải rất tức tối, ngài ấy thậm chí còn không biết phải làm nguôi ngoai nó như thế nào.
Có gì đó bất thường trong mối quan hệ giữa Alice và kiếm sĩ Đế Quốc Iska. Mặc dù cậu ta là kẻ thù của cô, song cô ấy đã phát triển mối quan hệ đó lên.
Rin đã hầu hạ cho Alice từ nhỏ. Cậu ta là người đầu tiên Alice quan tâm đến. Nếu ai đó dám cướp cậu ấy khỏi cô, Rin tuyệt đối sẽ không bỏ qua, kể cả khi đó là chị em của cô đi chăng của.
Nếu việc này cứ tiếp diễn thì cơn giận dữ của Alice sẽ bùng phát.
Ngài ấy đang trở nên cứng đầu hơn. Đáng lí ra ngài ấy chỉ phải lo việc bảo vệ Sisbell điện hạ! Nếu vậy thì mọi chuyện đã không thành ra như thế này...!
Đầu tiên, Rin sẽ tách công chúa ra khỏi tên kiếm sĩ Đế Quốc đó. Phần này thì đơn giản.
Phần phía sau sẽ phức tạp hơn. Ngay cả khi hai chị em họ có thể đoàn tụ, vẫn có khả năng trận xung đột giữa chị em sẽ nổ ra do lòng phẫn uất đang sôi sục bên trong Alice.
“Ta cần phải xoa dịu tiểu thư Alice. Nếu không thành thì ta - người giật dây cho ngài ấy sẽ bị đày đọa. Rốt cuộc ngươi có hiểu không hả, tên kiếm sĩ Đế Quốc kia?!”
Phương pháp để xoa diệu tiểu thư Alice là... giảm bớt cơn giận của ngài ấy đi.
Lựa chọn thứ nhất. Liệu cô có thể chuẩn bị đồ ngọt cho Alice không?
---Không. Alice sẽ nhớ lại vụ soda dưa hấu lúc nãy và hóa chaos.
Lựa chọn thứ hai. Đưa cô ấy đi mục sở thị nghệ thuật, chắc sẽ giúp mọi chuyện khá khẩm hơn chăng?
---Không. Không có bảo tàng nghệ thuật nào gần đó. Cộng thêm khả năng cô ấy có thể nổi điên và tuyên bố biến em gái mình thành một tác phẩm nghệ thuật nữa mất.
Lựa chọn thứ ba. Để cho cô ấy ngủ một giấc.
---Không. Giấc mơ đó sẽ tràn ngập khói lửa thôi.
“Mấy cái lựa chọn đó sẽ không đời nào có tác dụng! Ugh! Đây là lựa chọn duy nhất! Tự mình đi mà chịu trách nhiệm đi Iska!”
Cô nghiến răng tức tối rồi nhảy ra khỏi con hẻm vào phố chính.
Rin phóng đến trước mặt họ.
“Ahh?!”
“Rin!”
“Xin người hãy hạ giọng xuống. Còn kiếm sĩ Đế Quốc, khóa mõm lại ngay.”
Sisbell chớp mắt nhìn cô. Rin cúi đầu vừa phải trước công chúa út trong khi cẩn thận không thu hút sự chú ý của người qua lại trên đường.
“Chúng thần đang tìm kiếm người, Sisbell điện hạ.”
“...Vẻ ngoài mới mẻ đó Rin. Ta không thể tin có ngày cô lại mặc một chiếc áo nỉ.” Cô gái tóc vàng dâu tây cau có. Nụ cười ngại ngùng ban nãy tắt lịm đi trên khuôn mặt cô.
“Sisbell điện hạ, người đang làm gì ở đây thế ạ?”
“Nhìn vậy mà cô còn chưa biết à? Đi học tập. Ta rong rủi quanh các tiểu bang để mở rộng tầm nhìn của bản thân. Cũng như những chuyến đi đến thành phố trung lập của chị Alice thôi.”
“Thần xin phép được hỏi thẳng.”
Rin nhìn trực diện vào đôi mắt phía sau gọng kính của Sisbell.
“Ngài Mặt Nạ đang tìm kiếm người vì một vài nghi ngờ nhất định. Người có nghĩ đến việc chuyện đó có thể là gì không?”
“Gh!” Sisbell run rẩy.
Rin nhận thấy mắt Iska liền nheo lại. Thay vì tỏ vẻ ngạc nhiên, cậu ấy lại tăng cường cảnh giác.
---Nói cách khác, cậu ấy đã biết trước chuyện này.
Iska đã nhận ra việc Sisbell bị nhắm đến là một vấn đề thực tế. Vậy tại sao cậu lại đi cùng công chúa phù thủy tới đây?
...Binh lính Đế Quốc làm vệ sĩ? ...Sisbell điện hạ, có phải người đã bán linh hồn mình cho Đế Quốc rồi không?
Rin bắt đầu nghi ngờ cô ấy. Là kẻ phục vụ cho nhà Lou, người nữ hầu không thể nào nhắm mắt làm ngơ được.
“Cả tiểu thư Alice lẫn thần đều không có ác ý gì với người đâu, thưa Sisbell điện hạ. Chúng thần đến đây theo lệnh của Nữ hoàng để bảo vệ cho người.”
“...Không.”
“Không gì ạ?”
“Ta không yêu cầu sự bảo vệ. Ta sẽ chỉ trở lại cung điện theo cách của mình. Hãy chuyển tin nhắn này lại cho chị Alice.”
Cô ấy sẽ không chấp nhận thiện ý từ chị gái của mình. Lằn ranh chắn ngang giữa họ mới sâu làm sao.
“Cho phép thần hỏi câu này. Thần không được phép quay trở về nếu không nghe được câu trả lời trực tiếp.”
“Cô muốn biết tại sao tôi lại ở đây?” Iska là người đáp lại.
Có phải hắn ta đang cố bảo vệ cho Sisbell điện hạ không? Rin cho là vậy.
“Cái đó thì liên quan đến chỉ huy của tôi.” cậu dõng dạc nói.
“Iska...?!”
“Anh muốn làm sáng tỏ mọi hiểu lầm. Giữ im lặng chỉ tổ khiến họ nghi ngờ hai chúng ta hơn.”
“...Nếu anh đã khăng khăng như vậy.” Sisbell nhìn xuống tỏ vẻ không chắc chắn. Nhưng không mất bảo lâu để thốt nên những lời kế tiếp.
“...Được rồi. Ta sẽ trả lời trực tiếp với cô.”
“Liệu tôi có thể gọi cho tiểu thư Alice không?”
“Không. Hãy chuyển tin nhắn lại cho chị ấy, ta sẽ chỉ nói với một mình cô.”
“Đã rõ. Tôi sẽ ghi âm lại cuộc hội thoại này và đưa cho tiểu thư Alice nghe.” Rin lấy ra khỏi túi sau một thiết bị ghi âm nhỏ nhắn, bật nó lên và cúi đầu chào công chúa út một lần nữa.
“Nếu được thì, thưa Sisbell điện hạ...”
3
Phòng 901 của khách sạn Felix.
Màu đỏ của mặt trời lúc hoàng hôn nhuốm đỏ khu phố mua sắm và biến mất giữa khoảng trống của các tòa nhà.
“Bọn tớ trở về rồi đây.”
Cánh cửa được đẩy ra. Ba người đồng đội của cậu đang ngồi chờ Iska về.
“Mừng em đã về... Huh? Cô ta bị gì thế?!”
Mismis ngó ra sau lưng cậu. Ba đôi mắt cùng nhau dán chặt vào cô gái trên lưng Iska.
“Em ấy có hơi mệt.” Iska đã cõng cô công chúa út về.
Với cơ thể nhỏ nhắn và mong manh, Sisbell đã nằm trọn trên lưng cậu mà không cần dùng sức bám vào.
“Chúng em đã đi tuần rất nhiều vòng để đảm bảo không bị bám đuôi. Trải nghiệm mới này đã làm em ấy kiệt sức.”
“...Những gì anh ấy nói.” Công chúa phù thủy nằm dài trên chiếc sofa.
---Về cơ bản thì họ không nói dối.
Có một việc không được nhắc đến. Giữa cuộc tuần tra của mình, họ đã gặp phải thứ Sisbell lo sợ---một đội tìm kiếm, và là nhóm được cử đi bởi Nữ hoàng.
...Bọn mình biết việc này có thể xảy ra... Bọn mình đã ra ngoài để đi trước họ một bước, song lại bị họ bắt được.
Sisbell không mệt mỏi vì phải đi lại thời gian dài, cô mệt mỏi là vì sự thiếu kinh nghiệm trong thương thuyết. Rin đã nhiều lần dồn cô vào góc trong cuộc đối thoại giữa họ.
“---Zzz.”
“Huh? Anh Jhin nè, cô ta ngủ rồi. Hẳn là phải mệt mỏi lắm.” Nene nở một nụ cười hơi cau có và chỉ tay vào cô bé phù thủy đang khẽ ngáy khò trong giấc mộng.
“Ta làm gì đây?” Nene hỏi. “Chúng em đã thống nhất sẽ ăn tối khi anh Iska trở về. Anh nghĩ liệu cô ta có nổi đóa lên nếu ta dùng bữa mà không có cổ không?”
“Có lẽ vậy. Dựa vào tính cách của em ấy, anh có thể tưởng tượng cảnh em ấy nổi trận tam bành nếu bị cho ra rìa. Nếu muốn an toàn thì ta nên đợi đi.”
“Ugh. Nhưng chỉ huy và em đang rất đói...!” Nene bĩu môi và lấy đồ uống ra khỏi tủ lạnh. “À phải, chắc là em sẽ uống chút nước và đợi đến khi cô ta tỉnh dậy. Chỉ huy, chị có muốn uống không? Trong tủ lạnh có đủ hết tất cả những thứ mà chị có thể nghĩ đến.”
“Tất nhiên! Cho chị xin lon rượu rừng đi!”
“Chỉ huy, đó là lon thứ ba trong ngày rồi đấy. Jhin, anh có muốn uống gì không?”
“Nước suối.” Jhin vẫn cư xử như bình thường.
Lúc này cậu ấy đang ngồi cạnh bàn và đọc dở dang một thứ gì đó. Nhìn từ xa, có vẻ cậu ấy đã bị hấp dẫn bởi một số loại tài liệu được lưu hành bên trong Chủ quyền.
Iska nhìn cậu ấy. “Jhin, tớ có thể nhờ cậu trông coi chỗ này thêm chút nữa không?”
“...Cậu định sẽ ra ngoài à?”
“Hành lang thôi. Tớ muốn do thám khách sạn này để đề phòng. Ngoài ra chúng ta cũng chẳng thể làm gì khác cho đến khi em ấy thức dậy.”
“Trong một giờ thôi đấy.”
Iska gật đầu, bước ra khỏi phòng và đi ra ngoài hành lang.
Có vài vị khách đang ra ngoài ăn tối đi ngang qua cậu, và dường như không ai trong số họ để ý đến Iska. Họ còn không dám nghĩ đến cảnh một người đến từ Đế Quốc lại đi lại hiên ngang ở chốn này.
Cậu đi thẳng lên tầng mười bằng thang máy. Trên hành lang mở, cô gái tóc nâu chào cậu.
“Ngươi đã đến một mình đúng như đã hứa. Những người khác trong đội của ngươi thì đang ở trong phòng đúng chứ?”
“Nếu họ không làm vậy thì cô đời nào chịu để yên cho chúng tôi.”
“Hiển nhiên.” Rin khoanh tay. “Sisbell điện hạ giờ đang ở đâu?”
“Mệt lã và ngủ rồi. Do cuộc thẩm vấn của ai đó.”
“Đó là một trong những chuyên môn của ta. Nếu muốn xoáy sâu hơn thì ta đã nói về những hệ quả mà hành động của Sisbell điện hạ mang lại rồi. Nghĩ đến việc ngài ấy yêu cầu binh sĩ Đế Quốc bảo vệ mình... Nếu người khác phát hiện ra thì sẽ có một scandal lớn.” Cô tự lầm bầm và thở dài. “Ta không dám tin rằng một Thánh Đồ thất bại lại đặt chân đến đất nước của bọn ta không chỉ một mà những hai lần.”
“Đó không phải ý của tôi. Sisbell đã nói với cô rồi đấy.”
“.....”
“Chúng tôi thà nhận thù lao và ngay lập tức rời khỏi biên giới còn hơn.”
Một giờ trước... Sisbell đã nói với Rin ba điều.
Điều thứ nhất, cô ấy cần vệ sĩ hộ tống cô trở lại Chủ quyền.
Điều thứ hai, cô ấy đã vô tình phát hiện ra chỉ huy Đế Quốc đã trở thành một tinh linh pháp sư.
Điều thứ ba, mọi pháp sư đều là họ hàng thân thích của nhau. Do đó, Sisbell đã đề xuất một vụ trao đổi.
“Chủ quyền và Đế Quốc coi các thành phố trung lập như những khu vực đình chiến phải không?”
“Ta đã áp dụng logic đó vào các quốc gia độc lập và tạm thời đồng ý ngừng chiến và trao đổi.”
Đây là logic của cô ấy. Alice đã được Rin kể lại rằng Sisbell sẽ cung cấp cho Mismis miếng dán che đi ấn tinh linh như thù lao.
...Chuyện đó thì không có vấn đề gì. Alice đã biết Đội trưởng Mismis từ trước và cô ấy đã chọn giữ im lặng.
Rin bắt đầu bước đi trong hành lang. Cô hướng đến cầu thang thoát hiểm phía trước thang máy.
“Nếu không phải là ngươi thì ta thật không dám tin Sisbell điện hạ lại thuê một binh sĩ Đế Quốc làm vệ sĩ.”
“.....”
“Ta đã có một lời khuyên dành cho tiểu thư Alice theo cách riêng của mình.” Rin đi lên cầu thang.
Phòng của Sisbell ở tầng chín. Họ hiện tại đang ở tầng mười và Rin đang định lên thêm hai tầng nữa.
“Lý do của Sisbell điện hạ quá gượng ép. Bất kể trong tình huống tệ đến thế nào, việc thuê một đơn vị Đế Quốc làm vệ sĩ sẽ mang lại cái chết chính trị. Nếu nhà Zoa đánh hơi được thì mọi chuyện sẽ vô cùng kinh khủng.”
“Nhà Zoa?”
“.....Ta nói quá lời rồi. Họ là nhưng người mang cùng dòng máu với Ngài Mặt Nạ.” Cô gái tóc nâu quay lại.
Bước lên hai bước, người hầu của Alice thở dài, đây là một việc rất hiếm thấy ở cô.
“Vậy nên bọn ta sẽ giả vờ không biết gì. Đây là lời khuyên mà ta đã nói với tiểu thư Alice.”
“Cô ấy sẽ coi như chưa từng thấy chúng tôi?”
“Bọn ta sẽ không dính líu với việc này. Bọn ta không quan tâm Sisbell điện hạ thuê những ai hay vị trí của ngài ấy. Mọi chuyện sẽ êm xuôi một khi ngài ấy đích thân về đến hoàng cung. Còn nếu ngài ấy thất bại---nếu thỏa thuận giữa các ngươi với Sisbell điện hạ bị mang ra ánh sáng---ngài ấy sẽ bị đốn hạ.”
Alice sẽ không báo cáo lại với Nữ hoàng về việc này.
Với vậy, công chúa út sẽ là người duy nhất gánh chịu tội lỗi mà mình gây ra nếu cô ấy bị bắt. Cách này khá giống với một con thằn lằn vứt đuôi đi để chạy khi đối mặt với nguy hiểm.
...Một năm trước mình cũng như vậy... không nói không rằng với đội 907 mà giải thoát cho một phù thủy.
Iska muốn tự mình hành động.
Chỉ cần nói một lời về kế hoạch của cậu thôi, Chỉ huy Mismis, Nene và Jhin đã phải cùng cậu chịu tội.
“Tiểu thư Alice nói rằng muốn nghe trực tiếp câu chuyện từ ngươi.”
“Tôi sẵn sàng rồi.”
Cậu ấy không có quyền từ chối. Chỉ với một cái búng tay của Alice, đội của cậu sẽ ngay lập tức bị quân đoàn tinh linh khuất phục.
“Là chỗ này.”
Cô ra khỏi cầu thang thoát hiểm, quay ra hành lang và dừng chân trước một căn phỏng.
"Ngươi sẽ vào đó một mình.”
“Hả? Còn cô thì sao, Rin?”
“Ta? Một đội khác đang chờ ở sảnh. Trong lúc tiểu thư Alice nói chuyện với ngươi, ta sẽ mua chút thời gian... Này! Đừng cố moi thông tin từ ta nữa!”
“Ow?! Kh-Khoan! Chỗ không dùng dao!”
Rin đã lao vào với ý định đâm cậu bằng lưỡi dao giấu trong tay áo.
“Thằng---! Ngươi định sẽ dùng cái lưỡi lươn lẹo của mình để vạch trần ý định của tiểu thư Alice hả?! Ta đã đánh giá sai về ngươi! Không ngờ ngươi lại dám dùng đến một mưu hèn kế bẩn như vậy! “
“Nhưng cô là người tiết lộ mọi thứ cơ mà?!”
“Im ngay!... Agh. Ngươi lúc nào cũng khiến ta rối rắm.” Cô người hầu chỉ vào cánh cửa phòng bằng lưỡi dao của cô. “Mau vào phòng của tiểu thư Alice đi. Rồi bị tra tra tấn hay gì đó rồi chết quách đi cũng được!”
“Hả? Tra tấn? Cô đừng nói tùy tiện thế.”
“Để ta cho người biết một điều.” Rin đẩy dao vào lưng cậu. “Vì lí do nào đó mà ta không thể hiểu được cảm xúc của tiểu thư Alice. Cảm xúc ngài ấy lúc này đang rất hừng hực. Đơn giản mà nói thì đang bốc cháy.”
“Ơ? Nhưng tại sao...?”
“Chả biết. Nhưng ai quan tâm? Ta có hứng thú về người sẽ hy sinh để làm nguôi ngoai cơn giận của ngài ấy hơn. Ta không muốn trở thành mục tiêu cho cơn thịnh nộ của tiểu thư Alice chút nào.”
“Tôi cũng chẳng muốn đâu!”
“Cứ vào đi. Vào trong và trở thành người dập tắt cơn giận dữ của ngài ấy.”
“Khoan đã?!”
Khi cánh cửa vừa mở ra, Iska liên bị đạp vào lưng và chúi người vào phòng Alice .
Phòng khách nơi này rộng rãi vô cùng và được chiếu sáng bởi những ánh đèn lấp lánh. Có một cô gái đang lặng lẽ ngồi một mình trên chiếc sofa xa xỉ và nhìn cậu đăm đăm.
“.............”
Có cái gì đó không đúng. Bộ dạng của Alice trông rất khác bình thường.
Cô ấy đang ngồi thu lu, vòng hai tay qua gối như một đứa trẻ trên chiếc sofa. Lẽ ra đây là lúc cô ấy nói lời cảm ơn lịch thiệp vì cậu đã đến đây, nhưng những gì Alice làm chỉ là lặng lẽ ngồi đó và nhìn cậu chằm chằm.
Có thứ tia sáng vô cùng mãnh liệt trú ngụ trông đôi mắt của cô. Tâm trạng tồi tệ của Alice hiện rõ trên khuôn mặt cô như Rin đã nói.
...Cô ấy không định tấn công mình đâu, nhỉ? Mình không mang theo tinh linh kiếm nên cách tự về duy nhất là bỏ chạy.
Nhưng cậu phải giữ được cho mình cái đầu lạnh.
Cậu đã được Alice gọi vì cô ấy nói rằng mình muốn nghe về những việc liên quan đến em gái cô, vậy nên khả năng cậu bị úp sọt là rất thấp.
“Uh. Xin chào?”
“.....”
“Rin đã dẫn tôi đến đây. Cô ấy nói rằng cô muốn nghe tôi nói về những gì Sisbell đã nêu.”
“Không cần, cảm ơn.”
“Heh?” Iska bối rối.
Công chúa phù thủy cẩu thả đáp lại - việc mà Iska chưa từng thấy trước đây.
“.....Nuh-uh. Đó không phải lí do ta gọi cậu đến đây.”
Nghe cô ấy cứ như một đứa trẻ đang hờn dỗi. Nhưng Iska không đời nào lại dám thốt ra điều đó.
“Cậu định sẽ giải thích như thế nào?!” Alice hét lên, giọng cô vang vọng khắp căn phòng.
Chuyện này thật kinh hoàng.
Alice có vẻ sẽ bật khóc bất cứ lúc nào. Giọng cô run run cứ như cô đang tuyệt vọng cố giữ cho nó không bị vỡ vụn.
“...Cậu định sẽ... giải thích như thế nào...?!”
Công chúa tóc vàng đứng dậy.
Đôi mắt màu hồng ngọc của cô rưng rưng như mặt nước. Công chúa của Chủ quyền siết chặt nắm tay. Tiếc là Iska không hiểu cơn giận dữ của cô ấy khủng khiếp đến mức nào.
Cậu biết rằng cô đang rất khó chịu, nhưng nguồn cơn bắt đầu từ đâu? Điều đó khó hiểu vô cùng, kể cả Rin cũng biệt tăm mất.
“Giải thích cái gì cơ? Tôi không hiểu cô đang nói về chuyện gì.”
Lại một khoảng lặng khác.
“Nguyên ngày hôm nay.” Alice rụt rè nói. “Cậu đã đi dạo cả ngày hôm nay với em ấy.”
“Ý cô là Sisbell?”
Alice gật đầu. “Ta đã thấy hết.”
“Rin không nói với cô đó là một phần nhiệm vụ của chúng tôi sao? Chúng tôi cùng nhau đến nhà ga để do thám vì nghĩ rằng người của Ngài Mặt Nạ sẽ đến đó.”
Và họ hoàn toàn không đoán sai.
Ngay cả Alice cũng đến nhà ga đó. Họ chỉ thất bại trong nhiệm vụ vì sự liều lĩnh của Sisbell.
...Nếu em ấy không nói với mình em ấy đang khát... Alice sẽ không tìm thấy bọn mình.
Vậy nên, cậu hoàn toàn không hiểu được lí do khiến Alice khó chịu.
“Rin nói rằng việc Sisbell thuê chúng tôi là không thể dung thứ đối với đất nước. Và tôi đã đồng ý. Điều đó khiến cô tức giận sao?”
“Không.” Công chúa phù thủy lắc đầu.
Giờ cô đang đứng thẳng người. Cô ấy định nói gì đó nhưng rồi lại mím môi.
“Alice. Tôi biết là cô đang cảm thấy rất khó chịu, nhưng tôi sẽ không hiểu mình đã phạm phải sai lầm gì nếu cô không chịu nói ra.”
“.....”
Khoảng lặng giữa họ này đã kéo dài bao lâu rồi? Cậu có thể cảm nhận được Alice đang nuốt ực hơi thở của cô vào trong người.
Cuối cùng, cô ấy nói “.....Cậu đã đi dạo cùng em ấy.”
“Là sao?”
“Cậu đã nắm tay với em gái ta. Cậu hắt hủi ta.”
“Thì, tôi có nhiệm vụ bảo vệ em ấy mà.”
Nếu cậu có dấu hiệu cảnh giác thì sẽ trở nên đáng ngờ trong mắt người khác. Vậy nên họ cần phải cư xử thật bình thường và hòa nhập vào đám đông – và quan trọng nhất, cậu làm vậy là để bảo vệ em gái của Alice.
Liệu trong mấy cái đó, có cái nào khiến một người chị gái cảm thấy khó chịu hay không?
“...Như ta nói đấy! Cậu cần phải nhạy cảm hơn với những chuyện thế này! Cậu lúc nào cũng...”
"...?”
“Đành vậy, ta sẽ nói cho cậu biết!” Cô hất phần tóc mái che mắt sang một bên.
Băng Họa Phù Thủy Alicelise hướng về phía Iska, đồng thời chỉ tay vào cậu.
“Thật không công bằng khi cậu chuyện gì cũng làm với Sisbell!” Lời tuyên bố của cô vang vọng.
“.....Hả?” Iska nghiêng đầu sang một bên.
Alice tiến lên một bước, rồi lại một bước nữa, đến gần cậu trong khi vẫn chỉ tay.
“Đó là một sự phản bội!”
“Phản bội cái gì cơ?!”
“Cậu đã hứa mình sẽ là đối thủ của ta nhưng lại làm theo bất cứ yêu cầu của em ấy!”
“Tôi đâu có... Chúng tôi đang mạo hiểm mạng sống của mình. Tôi không nghĩ có việc gì chúng tôi làm là trái đạo đức cả.”
Tất cả chỉ vì thỏa thuận nhằm che dấu ấn tinh linh của Mismis.
Trong năm mươi ngày, đội 907 sẽ phải quay về Đế đô. Nếu không có sự dàn xếp này với Sisbell thì khi quay về, cả bọn sẽ bị bắt vì không có khả năng che giấu được dấu ấn.
“Ta không chấp nhận điều đó!”
“Thay vào đó thì tôi sẽ hỏi cô điều này... Nếu chúng tôi ngay lập tức dừng việc bảo vệ Sisbell, liệu cô có đưa cho chúng tôi phần thưởng tương tự để đổi lại không?”
“Điều đó là không thể! Ta không thể nào đi giúp kẻ thù của mình được!”
“Vậy thì chúng tôi có còn lựa chọn nào khác không?”
“Ughhhhhh!”
“Ưm, phản đối một cách trẻ con sẽ không có tác dụng gì đâu.”
“...Hmph.” Vai cô chùng xuống. “Cậu có lẽ là người duy nhất trên đời cứng đầu đến vậy.”
“Nếu tôi dễ nghe lời thì mới đáng lo đấy. Dù gì chúng ta cũng là kẻ thù.”
“Phải. Đó là lí do ta sẽ không chèn ép cậu nữa... được rồi. Có vẻ như gặp mặt cậu đã giúp ta giải tỏa cảm xúc.”
Công chúa tóc vàng hít vào một hơi siêu sâu. Ác ý liền đó bốc hơi đi hết, sự dịu dàng lại quay lại trong ánh mắt của cô.
“Để ta nói thêm một điều nữa. Ta không nổi giận với cậu.”
“Thật chứ?”
Vậy đó là ai---? Cậu quyết định sẽ không thốt thành lời câu hỏi đó. Alice có lẽ sẽ trở nên khó chịu lại mất.
“Vậy thì cô cũng không giận Sisbell đâu ha.”
“Không! Ta đang điên người lên vì em ấy!”
“Với Sisbell?! Vậy cô tính sẽ làm gì?”
“Câu hỏi hay lắm. Ta sẽ quyết định nó ngay bây giờ.” Alice gật đầu hài lòng rồi đảo mắt vòng quanh. “Ta gọi cậu đến đây để làm nhân chứng. Là Đệ nhị công chúa của Chủ quyền Nebulis, ta có quyền phán xét một công chúa nhỏ hơn.”
“...Thật sự có chuyện đó à?”
“Một khi trở về hoàng cung, ta sẽ thông qua điều luật đó là thành lập ủy ban lập pháp.”
“Có phải cô đang cố tình trừng phạt em gái cô không đấy?!”
“Cứ hợp tác đi. Nếu ta không xong việc này sớm thì Rin sẽ quay lại.” Alice đứng ở giữa phòng ra hiệu cho cậu.
Bên ngoài lớp kính kia là bức màn tối đen như mực. Màn đêm đã ngự trị. Từ trên cao nhìn xuống, họ có thể thấy được sắc rực rỡ của đường phố Chủ quyền khi được chiếu sáng.
“Ahem. Vậy, Iska.”
“...Cô định làm cái gì đấy?”
"Kiểm tra xem cậu đã làm gì với Sisbell chiều nay. Là đối thủ duy nhất của cậu, ta có quyền được biết.”
Sau khi nhấn mạnh mình là đối thủ duy nhất của cậu, Alice tiến lại gần hơn, từng bước một áp sát cậu mặc dù có thể đứng ở bất cứ đâu trong căn phòng khách cỡ đại này. Không nói không rằng, cô nắm lấy tay Iska.
“...C-Cậu đã nắm tay---như thế này.” Cô siết lại.
Cậu có thể cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ lòng bàn tay đang nắm lấy tay mình một cách say mê.
“Uh, um... Alice?”
“Đ-Đừng cử động!”
Cậu vội giũ tay theo phản xạ nhưng bàn tay của Alice nhất quyết không buông. Iska trộm nhìn khuôn mặt của cô ấy. Alice thì đang nhìn chăm chăm vào bàn tay của cậu như thể đang coi thử xem nó có cảm giác như thế nào.
“R-Ra vậy. Vậy ra đây là những gì em gái ta đã làm.”
“...Tôi nghĩ cô nhìn cũng đủ biết rồi chứ.”
“Không đúng. Ta không thể nào biết trừ phi tự mình thử. Ừm, ra là... bàn tay của cậu rất thô ráp. Không biết có phải là do đặc thù của một kiếm sĩ hay không.”
“Cô tinh quái quá rồi đó!”
“Ta đang tiến hành một cuộc điều tra!” Alice phản đối, mặt cô đỏ bừng.
Cuối cũng cô cũng chịu buông tay cậu ra. Nhưng chưa dừng lại, lần này cô nắm lấy khuỷu tay cậu, kéo nó vào giữa hai cánh tay của cô... như cách Sisbell đã làm lúc trước – giống như khóa tay kiểu tình nhân.
“Sau đó cậu làm thế này... V-Việc này thật đáng xấu hổ. Đường đường là công chúa của một quốc gia nhưng lại đi khoác tay với kẻ thù!”
“...Đi mà nói với người đang làm điều tương tự ấy Alice.”
“C-Cái này là để nghiên cứu! Đây có thể là một một mối nguy hiểm đối với Chủ quyền. Vậy nên ta phải hết lòng điều tra vấn đề này.”
“Hết lòng?” Cậu đã vô tình đổ thêm dầu vào lửa. Xong phải đến một giây sau thì Iska mới nhận ra sai lầm đó.
“Em ấy thậm chí còn gần gũi với cậu hơn thế này!” Alice bám vào người cậu, vòng hai tay qua bắp tay phải của Iska.
Chưa hết. Cô còn đặt trọng lượng cơ thể lên cậu. Nó khiến ngực Alice đẩy vào cánh tay của Iska.
“N-Nó như thế này...”
Đó không phải chỉ là một cái chạm nhẹ.
Hai ngọn đồi của Alice áp vào tay cậu. Tuy chúng mềm mại nhưng lại có một sức nặng nhất định. Cảm giác mà chúng mang lại không giống bất kỳ thứ cảm giác nào mà Iska đã từng trải qua.
...Là nước hoa sao? Mùi thơm quá.
...Không, không, không. Chuyện này không ổn tẹo nào!
Em gái của cô ấy đã rất sát thương rồi, song Alice lại ở một cấp độ hoàn toàn khác. Cô ấy ép người vào Iska, tay của cậu chìm vừa khích vào khe ngực ấy như thể nó đang cố nuốt trọn lấy cậu.
“A-Alice... ưm, uhh... cô đang làm cái...?”
“T-Ta chỉ đang tái hiện lại hành động của em gái mình thôi. Không được hỏi nữa!”
Tất nhiên, Alice biết thừa cô đang làm gì.
Mặc dù được khiếp sợ như Băng Họa Phù Thủy, mặt của Alice vẫn đỏ rực đến tận mang tai. Chắc chắn là cô đang bị dao động bởi sự xấu hổ và do dự.
Tuy nhiên, Alice không có ý định sẽ dừng lại...
“Ch-Chuyện này thật bệnh hoạn. Thật tội lỗi...! Thật không công bằng... Ý ta là, thật khó coi...”
“Vậy thì bỏ tay tôi ra đi, Alice.”
“Không!” Một lời từ chối không thể thẳng thừng hơn.
Giống như một chú mèo con đang bám lấy mẹ của nó, cô nhất quyết bám dính lấy tay Iska không buông.
Cậu có thể nhận ra được hơi thở của cô. Có lẽ là do khoảng cách qua gần chăng? Cảm giác lúc này vừa ngọt ngào, vừa khó xử một cách kỳ lạ. Liệu có phải là trí tưởng tượng của Iska đang cố chơi đùa với cậu không?”
“...Ah... haah......... ngh...”
“Cô làm cái gì vậy?!”
“C-Cậu hiểu sai rồi. Đó là do căng thẳng vì đứng gần một kẻ thù hùng mạnh. Hiển nhiên rằng hơi thở của ta sẽ khó nhọc hơn!”
“Vậy thì bỏ tay tôi ra đi.”
“Không! T-Ta vẫn cần điều tra thêm!”
Alice lại đánh tan yêu cầu của cậu. Cô còn nhấn chặt bộ ngực của mình vào người Iska hơn khiến cánh tay cậu ấy bị vùi sâu vào khe ngực của cô. Bỗng nhiên, Iska nghe có tiếng thì thầm lướt qua tai mình.
“.....Ta không muốn buông tay.”
“Huh?”
“Kh-Không có gì! C-Cậu hiểu sai rồi. Ta... đang cố mô phỏng thử suy nghĩ của em gái mình!” Alice ngẩng mặt lên với vẻ bối rối.
Đôi mắt to tròn của Alice ươn ướt. Cô ấy là kẻ thù. Iska hiểu rõ điều đó, song cậu không thể ngăn bản thân nín thở ngắm nhìn vẻ đẹp choáng ngợp ấy được.
“.....”
“.....”
Cậu không còn khả năng thốt ra câu từ gì nữa.
Cánh tay họ quấn lấy nhau. Iska có thể cảm nhận được cơ thể cô ấy đang nóng lên khi cô dựa mình vào cậu. Cậu cũng không tài nào có thể rời mắt khỏi cô. Chính Iska cũng không biết vì sao.
Mặt khác, đôi mắt nóng rực của Alice dường như có gì đó không chắc chắn đang trú ngụ ở bên trong.
“Ưm, vậy thì Iska. Điều này rất quan trọng. Mặc dù chúng ta là kẻ thù, nhưng ta muốn cả hai trở nên gần---“
“Người có an toàn không tiểu thư Alice?!”
“Eek?!”
Vào lúc cánh cửa bị bật tung ra, Alice lập tức nhảy ra chỗ khác. Người vừa lao vào là Rin.
“E-Em làm cái gì vậy Rin?! T-Ta đang ở giữa một chuyện rất quan trọng!”
“Và nó là gì ạ?”
“Um...”
Toang rồi. Alice cuối cùng cũng hoàn hồn và nhanh chóng kiểm điểm lại bản thân.
“Kh-Không có gì hết. Chẳng phải lúc này em đang ở dưới lầu sao...?”
“Em thấy rằng nếu để người lại nột mình với một kiếm sĩ Đế Quốc thì sẽ cực kỳ nguy hiểm, vậy nên đã lập tức chạy đến đây... Tiểu thư Alice?” Cô hầu quan sát gương mặt của Alice. “Không biết sao nhưng mặt người đã tươi tắn hơn. Ban này mặt người tái nhợt như sắp chết rồi ấy.”
“Ừ-Ừm...?”
Làn da cô trong veo như một viên ngọc trai lấp lánh khi được nhỏ nước.
Rin đã đủ lớn để biết chuyện gì đang xảy ra. Không quá một giây để cô nhận ra sự thay đổi ở Alice. Trong vài phút ngắn ngủi không ở bên cô ấy, làn da của Alice đã tươi tắn hơn như thể sự sống bên trong nó đã được phục hồi.
“Tiểu thư Alice, đã có chuyện gì xảy ra sao?”
“...Không! Không có gì hết!” Alice lảng tránh ánh mắt của cô.
Rin nhìn cô chăm chăm. “Mặt người trông có vẻ đỏ quá.”
“D-Do em tưởng tượng thôi!”
“...Hm, tiểu thư Alice, xin thứ lỗi cho em.” Cô ấy đặt tay lên trán Alice.
Sau khi giữ nó ở đó vài giây, mắt cô mở to.
“Ôi không! Tiểu thư Alice, người đang nóng bừng! Chắc là người đã bị trúng gió do chuyến đi kéo dài này. Bây giờ người cần phải nghỉ ngơi.”
“Kh-Không phải vậy! T-Ta chưa bao giờ bị sốt cả. Rin, ta cảm thấy tốt hơn là bởi vì---“
“Kiếm sĩ Đế Quốc!” Rin hướng sự giận dữ của mình về phía Iska. “Tội lỗi của ngươi là không nhận ra cơn sốt của ngài ấy, để ta đây đào một cái mộ cho ngươi!”
“Cô hiểu sai chuyện này rồi!” Iska phân bua.
“Im mồm! Đặc vụ của Nữ hoàng sẽ tập hợp lại ngay bây giờ. Ngươi có hai giây để viết di chúc!”
“Nhưng chính cô là người gọi tôi đến đây kia mà!”
Rin lại một lần nữa rút dao ra và sấn vào cậu. Iska liền phóng hết tốc lực ra khỏi căn phòng.
...Mình vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm của Alice ở cánh tay phải... Gượm đã! Mình đang nghĩ cái quái gì vậy! Đó là một suy nghĩ lệch lạc---Mình cần phải quên chuyện này đi...!
Cậu vẫn có thể cảm nhận được cảm giác từ bộ ngực của cô. Nặng, nhưng rất mềm. Không hề gây ra cảm giác khó chịu, mà thật ra cậu còn gần như không thể phàn nàn lấy lời nào. Trên thực tế, nó gần như đã mang lại cảm giác bình yên cho cậu và---
...Tiếng thở hổn hển gợi cảm đó.
“Ugh! Không phải như vậy!”
Cố rũ bỏ những suy nghĩ đen tối ra khỏi đầu, Iska lao người xuống cầu thang thoát hiểm.