Kimi to Boku no Saigo no Senjo, Arui wa Sekai ga Hajimaru Seisen

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Level Eater

(Đang ra)

Level Eater

亜掛千夜

Đây là câu chuyện về hai thiếu niên bình thường.

3 34

Ore no Iinazuke ni natta Jimiko, Ie de wa Kawaii Shika nai

(Đang ra)

Ore no Iinazuke ni natta Jimiko, Ie de wa Kawaii Shika nai

Hidaka Yuu

"Onii-san, chúc mừng anh đã lấy được vợ. Người này sẽ trở thành vợ anh.

5 55

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

274 6930

I became the Necromancer of Academy

(Đang ra)

I became the Necromancer of Academy

_172

Sau đó, ta sẽ giải thoát cho các ngươi

13 116

Trở về từ cõi chết, tôi bắt đầu cuộc sống học đường tại học viện ma pháp cùng người yêu cũ (Tuy nhiên độ hào cảm lại bằng 0)

(Đang ra)

Trở về từ cõi chết, tôi bắt đầu cuộc sống học đường tại học viện ma pháp cùng người yêu cũ (Tuy nhiên độ hào cảm lại bằng 0)

六つ花えいこ

Câu chuyện tình yêu bi hài và cảm lạnh giữa hai hồi quy giả, bất chấp cái vòng lặp lẳng nhẳng tưởng chừng như vô tận ấy, và sự thật ẩn sau cái chết của hai người họ là gì?

4 10

Vol 5 - Chương 5: Trạng thái thứ ba - Sự hợp nhất giữa con người và tinh linh

1

Chủ quyền Nebulis. Liesbaden.

Nhà ga cuối nam Altoria không giống với bất kỳ đêm nào trước đây. Nơi đây tương đối yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng ngủ êm dịu của con người, cho đến khi chuông báo động vang lên.

“Đ-đó là gì vậy Jhin?! Phù thủy đó là cái gì thế?!”

“Không biết. Nhanh lên đi Boss. Cả em nữa, Nene.”

Băng qua vỉa hè trong đêm khuya vắng lặng, Jhin lao người về phía khách sạn.

Những kẻ tò mò thế sự bu đầy ở đại sảnh. Lách qua họ, bọn cậu chạy dọc hành lang đến chỗ cầu thang thoát hiểm một lần nữa.

“Dù cho em có ở lại hỗ trợ cho Iska thì cũng chẳng làm được gì với một khẩu súng lục bé tẹo. Này Nene, em có giấu khẩu magnum xuyên giáp trong thùng phải không.”

“Nhưng Jhin, khẩu súng đó được dùng để con phó với quái thú---không phải con người!”

“Với anh thì ả ta là một con quái thú. Chúng ta không nên coi ả như một con người.”

Cô ta là một sinh vật gì đó nằm ngoài phạm vi để được gọi là nhân loại.

Không phải là một tinh linh pháp sư, người mà lực lượng Đế Quốc bọn cậu đã vô cùng quen thuộc phải đối phó với. Cô ta là kẻ địch, nhưng là một loại kẻ địch mới. Lựa chọn duy nhất của họ khi buộc phải đối mặt với cô ta là sử dụng vũ khí có tính sát thương nhất của cả bọn.

“Đừng bảo rằng cô ta là vũ khí bí mật của Nebulis các cô đấy.”

“.....”

“Này.”

“...Đừng đùa nữa.”

Ở chiếu nghỉ cầu thang thoát hiểm, cô gái tóc vàng dâu tây dừng bước.

Mồ hồi úa ra lấm tấm trên trán cô. Phù thủy của Chủ quyền mặt cắt không còn một giọt máu, đầu tóc thì rối bù.

“Người phụ nữ đó... Vichyssoise Alek Hydra là người của hoàng tộc nhưng không phải là người mà Đế Quốc có thể gọi là thuần huyết. Huyết thống của cô ấy quá ‘mỏng.’”

“Nghĩa là sao?”

“Cô ấy được nhận nuôi. Nhà Hydra đã chào đón một đứa trẻ có huyết thống xa. Cô ấy muốn trở thành một điều tra viên, người phán xét những kẻ tội đồ. Không ai trong hoàng tộc là không biết điều đó, nhưng...”

“Cô không hề biết gì về chuyện con quái vật đó?”

“...Nếu có thì tôi đã không lần theo cô ấy làm gì.”

Đầu gối Sisbell chụm lại vào nhau khi cô dựa mình vào tay vịnh, cơ thể không thể leo lên tiếp được do kiệt sức hoặc vì sợ hãi.

“...Có một lần tôi đã nhìn thấy một con quái vật khác giống với Vichyssoise.”

“Huh?” Chỉ huy Mismis vô thức kêu lên. “Tại sao cô lại không nói với chúng tôi một việc quan trọng như---?”

“Không! T-tôi cũng không biết nữa. Ý tôi là, cô thấy đấy... cách mà Vichyssoise biến đổi. Không tài nào có chuyện tôi biết được một người ít nổi bật đang che giấu hình dạng thật sự của họ!”

“Chẳng sao hết. Chúng ta sẽ xem xét về những con quái vật đó sau.” Jhin thở dài. “Chúng ta sẽ trở về phòng.”

“Eek?” Sisbell kêu lên khi Jhin không nói không rằng nhấc bổng cô lên. “A-anh nghĩ mình đang làm gì vậy hả?! Sao anh dám chạm vào tôi mà không xin phép---“

“Thế cô có thể tự mình chạy được không?”

“...Không.”

Cô gái rụt rè nắm lấy vai cậu. Thay vì cố sức leo lên cầu thang bằng đôi chân đã rã rời thì để cậu cõng sẽ nhanh hơn nhiều.

“Cô có nghĩ đến khả năng con quái vật đó theo chúng ta đến đây không?” Jhin hỏi.

“...Điều đó không phải là không thể. Không có bất kỳ quân cảnh nào có thể dám chắc rằng đó là Vichyssoise chỉ qua vẻ bề ngoài. Kể cả khi cô ta bị camera giám sát ghi hình lại thì một khi trở về thể con người của mình, chúng ta cũng đành bất lực.”

“Có nghĩa là.” Jhin phóng đi trên cầu thang thoát hiểm, mỗi bước đều đi qua hai bậc. “Một khi chúng ta trở về phòng, chúng ta sẽ chia thành hai nhóm. Cô sẽ ở lại với Nene và boss. Không được đi ra ngoài trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Tôi sẽ quay trở lại trợ giúp Iska.”

“Được... Việc này không còn là vấn đề riêng của chúng ta nữa. Tôi cần phải báo cáo lại với mẹ mình càng sớm càng tốt.”

“Với mẹ cô?”

“K-không có gì hết! Đừng quan tâm đến tôi, đi nhanh lên!”

“Vậy thì tốt nhất cô nên bám chặt vào.” Không nhận ra mình đang cõng con gái của Nữ hoàng trên lưng, Jhin chạy hết tốc lực lên lầu.

“Các nhà lãnh đạo của Đế Quốc thật kinh tởm.” cậu nói với giọng cứng nhắc. “Nhưng khi nói về những âm mưu đen tối, dòng dõi của Nebulis lại là phần hơn.”

==========

Nó có đẹp không?

Gió đêm mang theo tiếng cười khúc khích đầy mê hoặc.

“Tóc như ngọc. Cơ thể như thủy tinh.”

Liệu đó là một con người bị biến dị... hay là lớp cải của một con quái vật đã bị hoàn tác đi?

Cô gái với mái tóc màu hồng ngọc kết tinh dang rộng đôi tay.

“...Ngươi có phải con người không?”

“Ngươi muốn biết sao? Cho ta biết, vệ sĩ. Điều gì tạo nên một con người?” Vichyssoise khoanh tay lại.

Đường cong cơ thể cô ta thật nữ tính và mờ ảo. Iska có thể thấy bầu trời đêm phía sau xuyên qua cơ thể cô.

“Ta sẽ sửa lại câu hỏi của mình.” cậu đề xuất.

“Sao cơ?”

“Đó là cách mà ngươi được sinh ra sao?”

Nữ phù thủy không trả lời. Thay vào đó, cô ta buông đôi tay đang khoanh lại ra và chỉ ngón tay vào cậu.

“Sisbell bé bỏng gọi ngươi là Iska. Ngươi là ai?”

“Một vệ sĩ đến từ một quốc gia độc lập.”

“’Đó không phải ý của ta.’ Ngươi muốn ta nói vậy à?” Nữ phù thủy được bao bọc trong hỏa linh khẽ cười. “Chẳng phải đó là tên của Thánh Đồ thứ mười một? Kiếm sĩ? Người được mệnh danh là Người kế vị Hắc Cương? Ta muốn hỏi xem liệu ngươi có phải là kẻ đó không.”

“Uh.”

“Nhà Hydra tồn tại trong suốt một thế kỷ qua. Dù cho rất khó điều tra thì chúng ta vẫn hiểu biết nhất định về quân đội Đế Quốc.”

“...Vậy là ngươi đang nhắm đến ngai vàng huh?”

“Thật nông cạn.”

Không khí bộc phát ra khi ngọn lửa tím bùng lên từ toàn bộ thân thể cô ta.

“Kẻ nào lại từ bỏ làm người vì một lí do tầm thường như vậy?”

Ngọn lửa nở rộ thành một bông hoa, là hiện thân cho tinh linh trong người Vichyssoise.

“Vành đai tiểu hành tinh tím.” 

Hỏa ngục phồng to lên thành một quà cầu lửa với kích thước đủ để nuốt chửng cậu.

Ngọn lửa không thể bị dập tắt bởi nước hay băng. Đó là thứ đã thiêu rụi Đế đô một trăm năm trước. Ngọn lửa sẽ không bao giờ biến mất cho đến khi linh lực tiêu tan.

“Hãy cháy thành tro đi.”

Nước đi của cậu đã hoàn toàn bị chặn. Cả hai bên đường đều có những tòa nhà cao tầng chắn lối. Khối lửa thì đang lao về phía cậu từ chính diện. Sau lưng cậu là hằng hà sa số quân cảnh đã gục ngã.

...Cô ta... định thiêu rụi tất cả mọi thứ trên đường sao?!

Cậu ấy hoàn toàn có thể né được.

Với tộc độ của quả cầu lửa, cậu chỉ việc di chuyển khỏi đó trước khi nó tác động. Chuyện đó vô cùng dễ dàng. Cũng chẳng ai có thể trách cậu nếu Iska làm vậy.

“Chủ quyền không có ý nghĩa gì với ngươi sao?”

Cậu đạp mạnh xuống đất, chém thanh hắc tinh linh kiếm xuống xuyên qua ngọn lửa.

Khi tương tác, nó như một quả bong bóng bị nổ. Hỏa linh thuật bùng lên, hóa thành vô số tia lửa bay lượn trên bầu trời.

“Hah! Ta biết rằng mình đã đúng về những thanh kiếm mà!” Nữ phù thủy hét lớn. “Để có thể dập tắt được hỏa linh, cách duy nhất có thể làm là đối trọng lại nó bằng một nguồn sức mạnh tương ứng. Ta tự hỏi bằng trò xảo quyệt nào phía sau mà quân đội Đế Quốc đã dập tắt được nó.”

“Ai biết?”

“Nhưng cuối cùng, tất cả những gì ngươi có là thanh kiếm đó. Ngươi sẽ chẳng thể làm được gì cả.” Nữ phù thủy dang tay phải ra.

Hàng tá quả cầu trôi nổi trong không trung và nhắm vào Iska. Cô ta chỉ vào cậu, và khung cảnh kế tiếp cứ như một trận mưa sao băng vậy.

“Ngươi không thể nào cứu mình bằng cách chém đôi một quả được. Trước số lượng này thì cũng phải bất lực thôi.”

“Ngươi cần đến hàng ngàn đấy.”

“Hả?!”

“Nếu muốn ngăn cản ta thì ít nhiều cũng phải vậy. Điều đó đúng đối với Alice.”

Tất cả những gì cậu làm là tiếp tục tiến về phía trước.

Iska lướt mắt nhìn quỹ đạo của những quả cầu lửa màu tím và vung thanh tinh linh kiếm của mình xuống. Cậu cắt đứt những ngọn lửa đang trút xuống đầu mình và dùng quán tính để đốn hạ những cú kế tiếp trong khi tránh loạt đòn tấn công. 

Iska chạy dọc trên mặt đất mà không dừng lại dù chỉ là một khắc. Mục tiêu của cậu là Nữ phù thủy trước đôi con ngươi.

“Ngươi là một con người kỳ dị.”

“Trả lại cho ngươi đấy.”

Đối với Iska, cô ta là một phù thủy vô danh.

Bản thân cô ta còn không biết điều gì khiến tên kiếm sĩ xấc láo này lại lao vào giữa những đòn hỏa thuật của mình. Cậu ta vô cùng chắc rằng rằng cậu sẽ chạm được vào cô.

...Mình nhận ra được... Rằng kể cả khi mang vẻ ngoài và sức mạnh của một sinh vật phi nhân, cô ta vẫn sử dụng chiến thuật của con người.

Cô ta cũng như những thuần huyết khác.

Xem ra Iska đã phòng thủ được trước loạt tấn công đầu tiên của cô ta. Cô ta đã định ghim cậu xuống bằng một loạt đòn áp đảo. Chắc rằng điều đó đã ăn sâu vào tìm thức cô ta rằng nó là cách đánh tốt nhất trong một trận đấu một đối một.

“Hỡi đất mẹ.”

Bên dưới chân nữ phù thủy phình ra một hình mái vòm màu đen. Một trường trọng lực đã bị bóp méo với hình dạng của một cái kén.

“Là một cơn bão trọng lực.”

Mặt đất rung chuyển ầm ầm. Vỉa hè đá phát ra tiếng rít dữ dội. Bề mặt hình mạng nhện hóa thành nhiều vết nứt khổng lồ trước mặt cậu.

Giống như mắt bão, trọng lực đang kéo mọi thứ xung quanh nó vào.

“Bắt được rồi.”

"Không đâu."

Cậu đáp xuống tường của một tòa nhà.

Ngay trước khi bị cơn bão trọng lực cuốn vào, Iska đã nhanh chóng nhảy ra ngoài phạm vi của nó. Con quái thú hoang dại há hốc mồm nhìn cậu đầy hoài nghi.

Bịch.

Nhảy khỏi những tòa nhà theo hình tam giác, cậu phóng mình sang một dinh thự bên kia đường. Cậu hướng lưỡi kiếm xuống, nhắm vào đỉnh đầu của nữ phù thủy---và rồi Iska cảm nhận được một áp lực không đáy đè nén lên lớp biểu bì của mình.

Cậu cảm thấy ngọn lửa tím đang cháy hừng hực trên toàn bộ cơ thể của cô ta.

“Gah?!”

Chỉ hai giây nữa thôi là thanh kiếm của cậu đã chạm được vào ả.

Mặc dù đã thu hẹp khoảng cách đến mức đó, song Iska buộc phải dừng lại. Cậu đạp vào một cây đèn đường và chuyển quỹ đạo ra xa khỏi nữ phù thủy.

“Aha. Ha-ha-ha. Ngươi giỏi đấy. Đây sẽ là bài luyện tập tuyệt vời để nghiền nát nhà Zoa và Lou.”

. Cô gái phi nhân quay người lại.

Đôi mắt cô ta đang rực cháy. Hoàn toàn không hề cường điệu. Đôi mắt đã hóa cứng lại của cô ta giống như những việc ngọc hệt mái tóc của cô. Hỏa linh đang bốc ra từ đó.

...Nó đang mạnh hơn?... Có phải sức mạnh của cô ta nhiều đến nỗi cơ thể đó không thể chứa được hết không?

“Ta bắt đầu cảm thấy mệt mỏi khi phải nhìn thấy mặt ngươi rồi. Ta cần phải tìm Sisbell.” Nữ phù thủy nhìn cậu với đôi mắt hếch lên. “Ta sẽ dùng toàn lực. Một khi trúng đòn, ngươi sẽ chết.”

2

Vài phút trước khi trận chiến giữa Iska và Vichyssoise nổ ra.

Ở nhà ga cuối nam Altoria, Alice dùng hết sức bình sinh mà chạy dọc theo con phố chính dẫn đến khu mua sắm. Đây cũng là con đường mà mà cô thấy Iska và Sisbell khoác tay nhau ngày hôm qua.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Vụ nổ đó là gì...?!”

Ngọn lửa màu tím.

Trong màn đêm, ngọn lửa đó bùng lên tức thời trước khi tan biến.

Đây là quốc gia của những tinh linh pháp sư. Chỉ cần nhìn qua một lần là đã có thể hiểu được đó là gì. Không thể nào là thuốc súng. Đó là tia sáng lập lòe của năng lượng tinh linh.

...Mà hướng đó là... khách sạn của Sisbell.

Không thể nào.

Nhớ lại vụ nổ đã xảy ra trong âm mưu ám sát Nữ hoàng ở cung điện Nebulis khiến Alice rùng mình. Cô biết rằng không loại trừ khả năng em gái mình sẽ trở thành mục tiêu tiếp theo.

“Nhưng Iska hẳn đang ở cùng em ấy. Rin cũng ở đó nữa...”

Iska là vệ sĩ của em gái cô. Và Rin hẳn cũng đang quan sát hai người họ kỹ càng.

“Tín hiệu của thiết bị liên lạc màu vàng... tức là Rin đang dở dang chuyện gì đó.”

Nếu là màu xanh thì Rin vẫn có thể gọi bình thường. Màu đỏ tức là cô ấy đang bận giao tiếp. Còn khi hiện vàng thì có nghĩa là khả năng truyền tải của cô đang bị hạn chế.

Chắc rằn Rin đang trong một vài tình huống không tiện liên lạc nên mới đặt máy ở chế độ bận và tạm thời hạn chế liên lạc với Alice.

“...Ugh. Nghĩa là mình phải tự mình đi điều tra!”

Cô điều hòa lại hơi thở và bắt đầu chạy đi tiếp.

Vụ nổ đã lắng xuống, những dân thường cũng bắt đầu tụ tập ra bên ngoài. Quân cảnh đang trấn áp họ.

“Cô kia! Dừng lại ở đó!”

“Là ta. Xin hãy cho ta qua.”

“Công chúa Alicelise?!” Người quân cảnh lập tức nghiêm chào khi nhìn thấy gương mặt cô bên dưới ánh sáng phát ra từ những cột đèn đường và sợi chuỗi hoàng tộc ở cổ tay cô.

“Nhanh lên.”

“V-vâng thưa điện hạ! Chúng thần hiện đang trong quá trình điều tra. Tuy nhiên, những đội đi đến hiện trường đã ngừng phản hồi... Đội tiếp viện giờ đang đi đến đó.”

“Họ ở đâu khi liên lạc bị cắt đứt?”

“P-phía trước mười bốn lô đất. Một đội khác gồm bốn người đã đi điều tra về vụ nổ có vẻ là do tinh linh gây ra đó. Chúng thần không thể liên lạc được với họ.”

“...Vậy là họ cũng...”

Đối với Alice cũng tương tự. Cô không thể liên lạc với các đặc vụ của Nữ hoàng. Trên hết, Rin đã tự hạn chế liên lạc của cô ấy.

“Anh là đội trưởng ở đây? Dừng việc gửi quân tiếp viện lại. Hãy dùng hết sức ngăn không cho bất kỳ một thường dân nào đến gần hiện trường vụ nổ.”

“Vâng? S-sao người lại muốn chúng thần làm như vậy?”

“Ta sẽ đi đến đó và xem thử. Ta cho rằng đó là cách nhanh nhất để nắm bắt được chuyện gì đang xảy ra. Có lẽ ta cũng sẽ gặp được Rin ở đó.”

“Người định đích thân mình đi sao công chúa?!”

“Xin anh. Đây là một phần nhiệm vụ của hoàng tộc. Ta chỉ kiểm tra sơ qua thôi.” Alice trả lời với một nụ cười kín đáo.

...Thiệt đó hả? Dùng não của ngươi đi... Nếu đi chung với ta thì sẽ ngán đường tinh linh của ta. Ngươi không muốn như vậy phải không?

Cô thử tưởng tượng ra viễn cảnh tồi tệ nhất.

Nếu chuyện này là do thủ phạm đằng sau cuộc đảo chính gây ra... Nếu hắn đang tấn công Sisbell bằng vụ nổ đó... thì có nghĩa rằng em ấy đang bị kẻ tấn công truy lùng.

“D-dẫu vậy thì...”

“Ta sẽ hợp tác. Cho ta mười phút được chứ? Nếu anh không nhận được phản hồi từ ta trong khoảng thời gian đó thì hãy gửi viện quân đi.”

“...Thôi được rồi. Thần đồng ý với điều kiện đó. Xin người hãy cẩn trọng.”

“Cảm ơn. Hãy bảo trọng.” Cô lại bắt đầu chạy đi mà không đợi hồi đáp.

Mười phút không phải là ngắn. Trong các trận giả chiến của tinh linh pháp sư, có trận được ghi nhận là đã xong xuôi trong vỏn vẹn hai phút. Nhiêu đó thời gian là quá đủ để cô đánh bại thủ phạm sau khi tìm thấy hắn.

“Ở đây phải không ta? Rin? Nếu em nghe thấy thì trả lời ta đi!”

Lô đất thứ mười bốn.

Không có nhiều ánh sáng chiếu vào con hẻm giữa những tòa nhà cũ. Song Alice vẫn tiếp tục đi vào sâu hơn.

Alice ngửi thấy mùi than cháy.

“...Lửa vẫn còn âm ỉ nữa sao?”

“Alice điện hạ! Người vẫn an toàn!”

Từ một con đường hoang vu, một người phụ nữ mặc vest chạy về phía cô. Tóc cô ấy màu đen, tuổi ở độ giữa hai mươi.

Alice nhận ra cổ áo của cô ấy. Cô ấy đeo một chiếc ghim ở ve áo nối liền với chiếc phù hiệu hình hoa loa kèn. Đó là thứ được đeo bởi bất kỳ đặc vụ nào của Nữ hoàng.

“Chúng thần đã tìm thấy Sisbell điện hạ! Nhưng kẻ thù lại tấn công... Mặc dù chúng thần đã rất cố gắng nhưng cảnh sát đã bị bắt làm con tin và điện hạ thì đã bị thương.”

“Nói tiếp đi.”

“Chúng ta không có thời gian. Thần sẽ dẫn người đến đó. Hãy theo thần, Alice điện hạ!”

“Ừ.” Song Alice không hề di chuyển.

Khi nữ đặc vụ nhận ra công chúa không theo mình vào con hẻm tối, cô ấy quay người lại

“...Alice điện hạ?”

“Ta có điều muốn hỏi cô.”

“Chúng ta đang chạy đua với thời gian! Trong lúc chúng ta ở đây---“

“Ngươi là ai?”

Ngươi phụ nữ mặc vest im bặt.

Alice khoanh tay lại. “Ngươi cho rằng ta không nhận ra mặt của quân sĩ sao? Ta sẽ rất buồn nếu như bản thân mang lại cảm giác đó đấy.”

“.....”

“Khi Nữ hoàng phỏng vấn những đặc vụ của người, ta có nhiệm vụ phải có mặt ở đó. Ta không hề quên bất kỳ cái tên, khuôn mặt nào phục vụ cho nhà Lou.”

Người phụ nữ này đã cải trang thành một đặc vụ của nhà Lou. Mặc dù Alice không nhận ra nhưng cô cũng phần nào đoàn được sự liên quan và mục tiêu của ả.

...Ả ta định dụ mình vào một con hẻm chật hẹp và tấn công bất ngờ ư? Có lẽ còn khả năng nữa là muốn mình khai ra vị trí của Sisbell.

Hoặc có thể là cả hai.

“Ta nên cảm ơn ngươi. Ngươi đã giúp ta xác nhận được vài điều.” Cô nói với vẻ châm biếm sâu sắc. “Sisbell vẫn an toàn. Nếu ngươi đã bắt được em ấy thì hà cớ gì phải chuyển hướng sang ta. Ngươi định sẽ trốn khỏi tai mắt của cảnh sát và biến mất đúng chứ?”

“.....”

“Rút lui. Đó là phong thái của một gã hề khi ý định của chúng bị vạch trần.”

“Rất sâu sắc, thưa công chúa.” Chiếc ghim cài ve áo bay vù lên không.

Cô ta tháo bỏ bằng chứng thể hiện sự trung thành của mình khỏi cổ áo. Hành động đó là tín hiệu cho sự bất trung của cô dành cho Nữ hoàng đương thời.

“Người thông minh hơn những gì được bảo. Trực quan tốt, và cả xinh đẹp hơn nữa.”

“Cảm ơn. Nhưng ta không muốn nghe những lời tâng bốc từ ngươi đâu. Nếu ngươi tránh đường ra thì tốt biết mấy.”

“Tôi e rằng mình phải từ chối thôi. Công chúa! Nhận lấy!” Bộ vét của cô ta mở tung.

Một họng súng nhỏ hướng vào Alice.

“Hả, một khẩu súng.”

Thiệt luôn đó hả? Tường băng của Alice có thể đẩy lùi cả cuộc tấn công từ một đơn vị Đế Quốc.

Một khẩu súng lục không thể khiến cô sợ hãi. Không ai trong Chủ quyền là không biết điều đó. Nếu vậy, lẽ nào cô ta còn có ý định khác khi chĩa họng súng vào cô? Nhưng cái ý định khác đó rốt cuộc là gì? Là đánh lạc hướng? Hay là cái bẫy?

Sự do dự nhất thời khiến phán đoán của Alice bị chững lại.

“Vĩnh biệt, công chúa.”

Viên đạn sượt qua sườn Alice.

Vào thời khắc cô nhận ra đó không phải là một viên đạn bình thường mà là một viên đạn cao su thì nó trúng vào kíp nổ phía sau cô. Ba tia sáng cũng từ đó lóe lên.

Beeep, beep, beep. Tín hiệu nối tiếp nhau vang lên .

“---Gh! Không thể nào!”

Một chuỗi ba vụ nổ liên tiếp.

Thuốc nổ dẻo gắn vào ba tòa nhà quanh Alice đã thổi bay những bức tường và vỉa hè đá, nghiền chúng ra thành vô số mảnh vụn. Một đám mây bụi mù dày đặc bao phủ khắp nơi.

Giữa những dải khói, cô ta chỉ có thể thấy mọi thứ đã bị thổi bay, chỉ trừ đi những thanh thép treo phía trên những tòa nhà.

“Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc một cái bẫy dùng để thổi bay quân cảnh lại có thể áp dụng với hoàng tộc.”

Đèn đường đã tắt lịm. Với đống gạch vụn trước mắt, người phụ nữ cất khẩu súng của mình đi.

“Vi vẫn còn đuổi theo công chúa út... Cô ta muộn quá. Đến bao giờ mới xong đây? Cô ta chỉ việc xử lí bọn vệ sĩ thôi mà.”

Cô ta quay đi. Khi vừa cất bước, chân ả liền khựng lại.

Không phải chân... Đó là giày của cô ta. Cô ta không thể nhấc mũi hay gót chân lên được. Đôi giày của cô ta dính chặt vào vỉa hè đá như thể bị dán xuống bởi một loại keo nào đó.

Tinh thể màu trắng. Một lớp băng mỏng đã đóng băng đế giày của cô ta với đường đi lát đá.

“Một thủ đoạn bẩn thỉu.”

“Băng?! Nhưng rõ ràng...?”

Đống đổ nát đổ sầm xuống. Ả sát thủ không thể quay người lại. Chỉ qua âm thanh thì cũng đủ để ả nhận thức được chuyện gì đang xảy ra.

Thật không tưởng.

Một vụ nổ ở cự ly gần là không có đủ thời gian để tinh linh kích hoạt khảh năng tự vệ của nó. Dù sao thì khả năng đó cũng không phải là bất khả chiến bại.

Ngay cả khi cảm nhận được vật chủ đang gặp nguy hiểm thì nó cũng cần phải nhận thức được vụ nổ là một mối đe dọa trước khi tiến hành phòng thủ, vậy nên Alice đáng lí ra đã bị vụ nổ đó nhấn chìm rồi.

“Phew. Suýt chút nữa thì ta đã bị nghiền vụn rồi đấy.”

Một tảng băng khổng lồ quét bay hàng trăm ký thép vụn vào không trung. Bên dưới nó, Alice đứng dậy, trên người hoàn toàn không có lấy một vết thương.

“...Người đã tự vệ trong tích tắc?!”

“Ta đã chạm trán với quân đội Đế Quốc không ít lần rồi. Chắc ngươi biết chúng gọi ta là gì nhỉ.”

“Ah!”

Băng Họa Phù Thủy. Trong số những thuần huyết xuất hiện trên chiến trường, cô được xem là mối đe dọa lớn nhất của Đế Quốc đơn giản là vì... họ không thể đánh bại được cô.

Bức tường băng của cô chặn hết những mảnh vỡ lao đến, khí lạnh mà cô tỏa ra có thể đóng băng không khí đến mức con người không thể hô hấp được. Ngay cả khi đối mặt với cơ số quả mìn, cô vẫn có thể đóng băng được mặt đất và ngăn chúng kích hoạt.

Khả năng phòng thủ của lửa, sét hay gió đều không thể sánh được với tinh linh của cô. Chỉ có tinh linh băng là có khả năng tự vệ đó. Đó là lí do Nữ hoàng Nebulis Đệ Bát cho phép đứa con gái yêu quý của bà một thân một mình bước ra chiến trường.

“Nhưng cũng suýt soát thật đấy.”

Đảo mắt khỏi ả sát thủ đã bị bắt giữ, Alice quan sát những tòa nhà ở phía trái, phải và sau lưng cô.

Bức tường của những tòa nhà đó lấp lánh ánh băng trông thật đẹp đẽ vô cùng.

Những bức tường bị yếu đi bởi vụ nổ được những tảng băng dày bao phủ trên nền móng chống đỡ. Nếu không có chúng ở đó, dãy tòa nhà lâu đời đó hẳn đã đổ sụp.

“Đúng là đồ tàn ác.”

Alice đảo mắt một lần nữa, trong đôi con ngươi ấy bừng lên cơn thịnh nộ lạnh giá.

“Những tòa nhà này mà đổ xuống thì đúng là thảm họa. Khi đó thì bao nhiêu sinh mạng vô tội sẽ bị tước đi?”

“Đừng bảo tôi... người đã chặn được chúng đổ xuống trong khi bảo vệ bản thân... Tất cả chỉ trong vài giây ngắn ngủi khi vụ nổ diễn ra...” Vai ả sát thủ rung lên.

Cô ấy chính là vũ khí tối thượng của nhà Lou. Vậy nên chúng mới chọn thời điểm Alice vắng mặt để thực hiện kế hoạch ám sát.

Chúng không bao giờ nên gây sự với cô, vì trên chiến trường thì cô ấy chắc chắn sẽ là người áp đảo.

“Ta nghĩ bấy nhiêu là đủ rồi.”

Khối băng kêu lên keng két.

Không làm được trò trống gì, ả sát thủ bị bao bọc bên trong một cột băng. Tiếng hét chói tai bên trong chiếc lồng băng giá ấy không thể nào truyền ra bên ngoài được.

“Thật hối hận vì đã nói chuyện với ngươi. Cứ nói những gì mà mình muốn bên trong phòng giam của mình đi.” Alice quay lưng lại với cây cột băng đó.

Cô đã mất hết hứng thú với ả sát thủ này. Còn một kẻ tấn công khác nữa mà cô cần phải lần ra.

...Ánh sáng tím đó không thể nào là do một chút chất nổ dẻo gây ra được... Vụ nổ đó được tạo thành bởi tinh linh.

Cô vẫn chưa nhận được phản hồi từ Rin. Hẳn rằng cô ấy đang ở đâu đó ở gần, có lẽ là đã đến hiện trường trước Alice. Nếu không thì cô đã không cố tình hạn chế liên lạc của bản thân.

“Rin! Rốt cuộc thì em đang ở đâu---?”

Trong bán kính lại réo nên một vụ nổ khác nữa, vụ nổ ồn ào nhất đêm nay.

3

“Ta bắt đầu thấy mệt mỗi khi thấy mặt ngươi rồi đấy.”

Ngọn lửa tinh linh được tạo ra bằng cách nén năng lượng lại và thể hiện dưới một dạng vật chất.

Những tia lửa tím bay khắp nền trời đêm, lung linh tuyệt sắc như những con bướm.

“Giải phóng.”

...Chúng hóa thành một cơn mưa lửa và trút xuống đầu Iska.

Mặc dù kích thước của chúng chỉ nhỏ bằng móng tay nhưng cái nào cái nấy cũng hừng hực linh lực tinh khiết. Nếu chúng sượt qua phục trang trên người cậu, chúng sẽ ngay lập tức bắt lửa. Và đây chính là ngọn lửa không thể dập tắt được.

...Mình không bất cẩn đến nỗi để nó chạm vào một sợi tóc đâu.

...Sự tàn bạo này, cứ như gai của Kissing!

Cậu nhảy lùi lại.

Những vệt lửa đổ xuống vỉa hè. Mặt đường đá lập tức hóa thành chất lỏng.

“Tsk!” Cậu không thể né hết được tất cả chúng.

Iska vung kiếm ra xung quanh, quét tan những vệt lửa trên đường đi bằng mũi kiếm. Dùng chân phải làm trụ, Iska xoay người như một con quay và đốn hạ những đốm lửa sau lưng.

“Ôi, đáng sợ làm sao. Ngươi có mắt ở phía sau đầu à?” Ả tiếp tục điều khiển trọng lực.

Trước mắt cậu, cơ thể Vichyssoise vụt bay lên không. Cơ thể trông suốt của cô ta gần như đã tan vào nền trời đêm từ góc nhìn của Iska.

Cậu đã để vụt mất cô ta. Vichyssoise đã bay lên phía trên những tòa nhà.

...Cô ta nắm thóp được mình... Không phải dùng hỏa linh để chế ngự, cô ta dùng đòn tấn công diện rộng để bắt mình lùi lại.

Cơn mưa lửa đã dịu đi.

“Đôi mắt mới tuyệt vời làm sao---chúng chứa đầy địch ý và sự căng thẳng. Không ngờ ngươi cũng có được đôi mắt như vậy.” Nữ phù thủy cười lớn.

Iska không định để cô trốn thoát. Và cô ta đã nhìn thấu nó. 

“Ta muốn Sisbell tuyệt vọng khi quan sát từ chỗ ẩn náo. Ta sẽ nghiền nát ngươi bằng con át chủ bài của mình... Đại bác tối thượng, Vong Linh Ma Đạn.”

Một đốm đen, thậm chí còn đen đuốc hơn cả màn đêm được tạo ra ở giữa hai tay đang dang của nữ phù thủy. Một quá cầu khước từ mọi tia sáng chiếu vào.

...Đó là gì?... Nó đen quá. Hoàn toàn không phản lại chút ánh sáng nào!

Liệu có phải là tinh linh không?

Một màu đen tuyền triệt tiêu hết mọi ánh sáng. Và sức mạnh của nữ phù thủy đang đối diện Iska là thao túng trọng lực.

Nếu cậu đoán đúng thì quả cầu đen như mực đó là...

“Chẳng lẽ là hố đen!”

“Chính xác. Nhưng đã muộn rồi.”

Hố đen. Thứ được sinh ra khi một ngôi sao bùng phát, là loại trường trọng lực tối thượng có thể hấp thụ cả ánh sáng.

Rắc. Những mảnh đá lót đường dưới chân Iska vỡ vụn răn rắc. Chúng bị hút về phía chấm đen lơ lửng trên bầu trời.

“...Ngươi định hút hết đống đổ nát trên mặt đất sao?!”

Từ dưới đất, chúng bay vút lên trời.

Những cột đèn đường chúi xuống. Nó đang hút sạch sành sanh tất cả mọi thứ---từ những chiếc lon lăn lóc trên đường, những chiếc xe nhỏ đậu trái phép, kể cả những mảng tòa nhà đã vỡ vụn do vụ nổ trước đó.

Iska không nghĩ cô ta sẽ dừng lại ở đây.

“Hố đen có thể can thiệp vào bất kỳ loại vật chất vô cơ nào. Hãy tự mình chứng kiến đi. Số lượng sát chết nắm trên đường đang ngày càng được gia tăng.”

Ý của cô ta là những tàn tích và đống đổ nát.

Hàng trăm thanh thép lớn hơn Iska bị hút lên trời và tụ về một điểm, chúng hợp nhất lại thành một đống đổ nát có kích cỡ sánh ngang với một tòa nhà.

“Một phần ba ounce---“ giọng nói mê hoặc của cô gái phi nhân từ phía trên vọng về. “Ta tự hỏi không biết rằng ngươi có biết thứ gì thứ gì nặng bằng một phần ba ounce không? Xấp xỉ trọng lượng của một đồng xu.”

“.....”

“Đáp án là một viên đạn.”

Chỉ một phần ba ounce. Nhiêu đó là đủ để một người hay một con thú lớn đo đất.

Nếu khối lượng bằng một tòa nhà được hình thành giữa không trung thì...

“Nó có đáng yêu không? Chưa ai nhìn thấy hòn đạn lớn như vậy đâu, tức là chỉ có chúa mới biết cách phòng vệ trước nó.” vẫn dang tay, Vichyssoise hướng mắt nhìn lên trời.

Cô ta gom những mạnh vụn vỡ và đất đá lại.

“Vong Linh Ma Đạn. Bắn.”

Một viên đạn nặng sáu ngàn tấn.

Nhiêu đó thì thừa sức xây mới cả một tòa cao ốc. Các mảnh vỡ trên mặt đất ngưng tụ lại gần lỗ đen thành hình dạng của một quả cầu.

Sự vang vọng truyền qua mười bốn quận không phải là âm thanh mà là những làn sóng xung kích hủy diệt.

Khối lượng đó đổ xuống từ trên trời. Đường kính của nó bằng với con hẻm mà Iska đang đứng, đồng nghĩa rằng cậu không thể chém đôi nó bằng thanh tinh linh kiếm của mình. Iska còn không có thời gian để cho từ “né” lướt qua đầu mình.

“Uhhh?!”

Một tác động vô hình thúc vào người Iska và thổi cậu bay đi.

Lưng cậu đập vào một bức tường bằng bê tông. Sắc mặt cậu tối sầm lại trong vài giây. Khi cậu lấy lại ý thức, mặt đường lót đá đã không còn ở đó nữa.

Chỉ còn lại miệng núi lửa như do một cái bát lớn tạo thành.

...Đó là... áp lực gió?... Nó còn không phải là đòn đánh trực tiếp. Dư chấn đã thổi bay mình đi...!

Cậu lau chỗ máu đang rỉ ra trên môi.

Từ trong đám bụi mù dày đặc, cậu có thể thấy những thanh tinh linh kiếm của mình đang nằm vung vãi trên mặt đất.

...Mình đã rèn luyện để không buông những thanh kiếm ra ngay cả khi bất tỉnh... Xem ra đây là lần đầu mình làm rơi chúng.

Nhiêu đó cũng đủ thấy cơn chấn động kinh hoàng đến mức nào.

Chưa kể nó còn không phải là do lực của viên đạn. Mọi việc vừa xảy ra chỉ là do áp lực gió gây nên. Chỉ cần nhìn vào miệng hố bằng mắt trần, Iska có thể biết rằng hỏa lực của nó phải ngang tầm với một quả tên lửa của Đế Quốc.

“Thật đáng thương.” Từ trên không trung, nữ phù thủy cười khinh bỉ với Iska khi thấy cậu gượng dậy khỏi bức tường. Hố đen thì vẫn còn nguyên ở đó.

“Vậy ra nó vẫn chưa nghiền nát được ngươi. Không may cho ngươi rằng ta sẽ bắn viên đạn thứ hai.”

“.....Tuyệt.”

Cậu nhặt lại những thanh tinh linh kiếm.

Iska nhăn mặt lại do cơn đau nhói ở lưng. “Ta mừng vì mình chỉ bị xay xát nhẹ với cú ban đầu.”

So với trọng lượng của Vong Linh Ma Đạn, con người quá là nhẹ tênh. Cậu đã bất lực, để bản thân bị áp lực gió thổi bay, và nhờ vậy mà mới còn mạng.

“Ngươi đang bịp ta à?” Nữ phù thủy vẫn tỉnh như ruồi. “Ta thấy nó không hề nhỏ chút nào. Cũng không có gì giống như ngươi chỉ bị xay xát cả. Chả có ‘tuyệt' gì ở đây. Ngươi sẽ phải hứng chịu nó một lần nữa.”

“Ta đã nhìn thấu mánh của ngươi.”

Iska thở ra, có chút vị máu trong đó. Cậu đâm đầu mũi kiếm ra khỏi lớp bụi mù.

“Ngươi thật keo kiệt. Điều đó khiến ngươi trở nên mềm yếu, Vichyssoise!”

“Bắn.”

Đó là phát bắn thứ hai. Đống đổ nát lao thẳng xuống đất.

Song, lần này cậu đã nhìn thấu được.

Như một viên đạn được nhả ra khi cò súng bị bóp, vũ khí của cô ta được giải phóng khi ánh sáng tinh linh của Vichyssoise lóe lên.

Iska phóng tới. Ngay khoảnh khắc viên ma đạn được bắn ra, cậu vung thanh tinh linh kiếm nhanh hơn tốc độ mà nữ phù thủy có thể nhìn thấy.

Kiểu như có một tòa nhà đang đổ xuống người cậu vậy.

Cậu lao người lên, chém kiếm xuống viên ma đạn đang đến gần.

“Hah!” Với thanh kiếm đang hướng về phía trước , Iska đáp xuống đường đạn---và dùng nó như một bước đệm giữa không trung.

“Cáiii?!” Tiếng hét thoát ra khỏi miệng nữ phù thủy.

Cô ta đã xóa đi sự sợ hãi ra khỏi cảm xúc của mình khi biến thành trạng thái dị hình này, nhưng giờ nó lại bắt đầu hiện hữu bên trong cô ta. Đó là do cô ta đã nhận ra, rằng tên kiếm sĩ Đế Quốc đó đang cố sức đuổi theo mình.

Cậu có thể chạm đến cô ta. Lưỡi kiếm của kiếm sĩ Đế Quốc đã có cách chạm đếm nữ phù thủy trên bầu trời đêm cao vời.

“Sao lại, tên nhãi xấc xược---!”

Phát thứ ba. Thứ tư.

So với viên đạn đầu tiên thì chúng nhỏ và chậm hơn. Đó là vì phát đạn đầu tiên được bắn đi với dự định là đòn kết liễu. Cô ta vốn không cho rằng bản thân sẽ cần bắn tới phát thứ hai.

...Những viên đến sau là tụ hợp của những đống đổ nát gây ra bởi đòn tấn công trước... Không còn nhiều đất đá để cô ta gom thành một viên đạn. Nhờ vậy mà mình có thể bắt kịp tốc độ của nó.

Cô ta đáng lẽ nên sử dụng hết đất cả xi măng cốt thép cho phát bắn đầu tiên. Mặc dù không thể trúng trực diện nhưng sức mạnh mà cô ta đổ vào thì sóng xung kích và dư chấn cũng đủ để làm bốc hơi cậu.

Song giờ cô ta đã quá muộn.

Iska phóng lên từ viên đạn mà mình đang đáp và đâm kiếm về phía đòn tấn công thứ ba. Cậu găm chặt thanh kiếm vào một mảng tòa nhà để neo mình lại.

Sau đó cậu bay lên, nhảy qua viên ma đạn thứ tư và hướng về phía nữ phù thủy đang lơ lửng trên trời.

“Ha-ha! Đến đây và cháy rụi dưới hỏa linh đi!”

Khinh thường chàng kiếm sĩ đang lao người đến, Vichyssoise đưa tay ra. Ngọn lửa tím cuồng nhiệt trong lòng bàn tay cô ta bùng sáng giữa bầu trời.

“Giờ, hỏa linh---“

“Giải phóng.”

Ngọn lửa tiếp xúc với ngọn lửa và triệt tiêu lẫn nhau.

“Cái gì?”

Cô không tài nào hiểu được chuyện gì vừa xảy ra... Khi đòn tấn công của cô ta tiếp xúc trực tiếp với ngọn lửa tinh linh mà thanh tinh linh kiếm của Iska tạo thành.

Chính xác là thanh màu trắng.

Bằng mệnh lệnh của mình, Iska có thể giải phóng thuật thức tinh linh mà thanh hắc kiếm đã triệt tiêu được.

“...Ngươi... đã... làm gì...?”

Vichyssoise nhận ra... rằng cô ta đã bị đánh bại.

Hỏa linh của cô ta đã bị dập tắt. Vũ khí bí mật của cô thì lại bị dùng như bàn đạp.

“Ngươi dám thách thức nhà Hydra? Ngươi... ngủ thì nhớ mở to mắt.....! Ngươi không biết... còn có những con ‘quái vật' còn kinh khủng hơn ta đâu---“

Thanh kiếm lóe lên.

Lưỡi kiếm của Iska rạch một đường trên làn da trong suốt của nữ phù thủy.

Không phải máu, những đốm sáng trào ra từ vết thương của cô ta.

Tự làn da đó tràn ra một luồng sáng nhỏ, lấp lánh bởi linh lực.

“.........”

Vichyssoise bắt đầu rơi xuống. Do đã bất tỉnh nên sẽ không gì có thể ngăn cô rơi tự do. Cô sẽ va vào đất nền mà không thể làm gì được.

“Rin.”

“Im đi.”

“Một con golem đất ngăn Vichyssoise rơi xuống. Một bàn tay rộng ba mét hứng trọn nữ phù thủy.

“Ta không muốn ngươi ra lệnh cho ta đâu.”

Cô gái tóc màu nâu mật ngước nhìn Iska rơi xuống đất.

“Thật khó chịu khi bị người khác phát hiện... đặc biệt là bởi một kiếm sĩ Đế Quốc như ngươi. Ta đã toát cả mồ hôi hột, nhưng xem ra ngươi cuối cùng cũng hạ được con quái vật này.”

“Heh? Ouch!”

Bịch. Sau hơn hai mươi mét rơi tự do, Iska đầm sầm xuống mặt đường bằng đá. Con golem đất thì đứng đực ra đó cạnh cậu.

“Còn tôi?! Chẳng phải cô cũng nên đỡ tôi sao? Tôi cứ tưởng con golem cũng sẽ đỡ mình!”

“Tsk. Ngươi còn sống sờ sờ ra đó còn gì.”

“...Này. Tặc lưỡi với tôi...”

“Đừng nghĩ mấy chuyện vớ vẩn. Trên hết thì ngươi và tiểu thư Alice là kẻ thù của nhau, ta không có nghĩa vụ gì với ngươi... Trong ta có giống đang nhẹ nhàng với cô ta không?”

Con golem nâng niu nữ phù thủy. Mà, không hẳn. Nó đang siết chặt cô ta hết mức để bắt giữ Vichyssoise. Với vậy thì cô ta sẽ không thể bỏ chạy dù cho có tỉnh lại.

“Ngươi có muốn ta đỡ ngươi như vậy không?”

“...Thật ra, tôi nghĩ như vầy cũng được.”

“Hm.” hầu gái của Alice cau có.

Trước ánh nhìn của cô, nữ phù thủy đã giải phóng toàn bộ năng lượng tinh linh một lần nữa trở về hình dạng con người.

Bộ đồ sát thủ của cô ta đã chạy rụi nên dù có được bàn tay của con golem che đi thì cô ta vẫn hoàn toàn khỏa thân.

“Điều tra viên của nhà Hydra. Theo như những gì ta biết thì cô ta là người có khả năng thao túng trọng lực... Ta không thể nào tưởng tượng được hình dạng biến dị của cô ta. Cô ta là con người, hay thật sự là một con quái vật.

“Cô có chắc mình được phép nói những điều đó với tôi không?”

“Ta đang tự độc thoại. Ta chẳng nói gì với ngươi hết.” Cô ấy quay mặt đi ngó lơ cậu . “...Ta không nói dối. Ta không thể tin vào những gì mà bản thân đã nhìn thấy. Nếu không tự nhủ với bản thân như vầy, chính ta cũng sẽ không tin vào mắt mình.”

“Tôi thì không nghi ngờ đâu. Trước mọi việc đã xảy ra.”

Một con hẻm không thể nào nhận ra thứ mà nó trước đây đã từng là.

Những bức tường bê tông đổ sụp thành ngàn mảnh vụn. Trong phạm vi mắt thường thấy được thì hoàn toàn không có lấy một ô cửa sổ nào. Đống đổ nát đã cho thấy bằng chứng chúng ta bị thiêu rụi bởi hỏa linh.

“Chúng ta có sự khác biệt trong quan điểm.” Rin có vẻ lưỡng lự. “Sẽ rất tốt nếu có bằng chứng cho thấy cô ta hành động thay cho nhà Hydra - chứ không phải một con quái vật đơn thuần.”

“Đó là lí do cô chỉ đứng ngoài theo dõi sao?”

“Không. Dù sao thì tiểu thư Alice cũng chỉ đơn giản là lệnh cho ta để mắt tới Sisbell điện hạ. Có một người trong chúng ta đang truy lùng mạng sống của ngài ấy, chúng ta không thể để hết tất cả mọi việc cho quân sĩ Đế Quốc đảm đương được.”

“...Hiểu rồi. Nghe giống Alice thật.”

Một tiếng thở dài thoát ra khỏi miệng cậu, và đến cậu cũng không biết thứ cản xúc ẩn chứa sau nó là gì.

“Tôi nghĩ mình đã hiễu rằng quan hệ bên trong Nebulis rất là phức tạp.”

Alice thì muốn cứu em gái của mình.

Mặt khác, Sisbell nghi ngờ khả năng chị gái cô đang bí mật thông đồng với Ngài Mặt Nạ. Vậy nên Alice mới không thể công khai giúp đỡ cô ấy.

“Dù sao thì---hm? Đây là hạt gì đây?”

Rin ngẩng mặt lên.

Những hạt bụi mịn rơi xuống đầu cô. Nghi ngờ, cô thử ma sát nó giữa các đầu ngón tay và quay phắt ra sau như thể vừa nhận ra gì đó – và đứng hình tại chỗ.

Các mảnh vụn rơi xuống họ. Một vết nứt kinh hoàng đã xuất hiện trên một tòa nhà nhiều năm tuổi. Khi Rin nhìn kỹ hơn, cô nhận ra cả tòa nhà đang nghiêng xuống.

“Chuyện gì đang xảy ra?! Tòa nhà sắp sập rồi! Rin! Dùng golem đỡ nó lại đi!”

“Kh-khoan đã! Ta không có đủ thời gian để tạo được một con như vậy! Kiếm sĩ Đế Quốc, ngươi làm gì đi! Cái này---“

“Đóng băng.”

Dây leo băng quấn quanh nó và đóng vết nứt lại. Bức tường băng nhô lên từ mặt đất đỡ lấy tòa nhà đã nửa đổ sập ở nguyên vị trí của nó.

Sức mạnh đó là của ai? Đó là câu hỏi mà mọi người đều biết câu trả lời.”

“Tiểu thư Alice!” Rin vội vã cúi đầu trước chủ nhân của cô - người đang chạy đến từ phía một tòa nhà. “Xin hãy nhìn đi ạ! Em đã khống chế được sát thủ đang nhắm vào sinh mạng của Sisbell điện hạ. Là em! Chính em đã làm!”

“Nói dối!”

“...Haa... ah... th-thiệt tình... chuyện quái quỷ gì đã xảy ra?” Mái tóc vàng kim bóng bẩy của Alice phấp phơi bay. Giọng cô yếu ớt như thể vừa chạy một mạch tới nơi này.

“Ta muốn biết về tên sát thủ... và vụ nổ ban nãy... Nhưng, tại sao cậu lại ở đây hả Iska? Em gái ta đâu?”

“Em ấy đang được đồng đội của tôi bảo vệ. Chỉ là---“

Tiếng bước chân dồn dập đang đến cận họ hẳn là của quân tiếp viện của quân cảnh.

“Tôi đi trước đây, họ tìm thấy tôi thì sẽ rắc rối lắm. Tôi sẽ để cô ta lại cho các cô.”

“Đ-đợi cái đã, Iska! Cô ta? ...Đó là Vichyssoise sao?!” Cổ họng Alice rung lên vì sốc khi cô nhìn thấy cô gái đang bị bắt giữ trong tay con golem. “Cô ta là một thành viên của nhà Hydra. Vậy nghĩa là người tấn công mẹ ta...”

“Chuyện xung đột nội bộ không liên quan gì đến tôi. Cô ta đã tấn công Sisbell, vậy nên tôi đã chiến đấu để bảo vệ em ấy. Chỉ có vậy thôi.” Iska nói.

“...Đúng. Đúng là vậy.” Alice nhìn nữ phù thủy đó một cách cay đắng.

Rồi mắt cô mở to. “Đợi chút Iska. Ta nhận ra một việc vô cùng khủng khiếp.”

“Hửm?”

“Sao cô ta lại khỏa thân? Đó là chuyện mà ta không thể bỏ qua được!”

“Đó là điều mà cô lo lắng à?!”

Vichyssoise đã mặc phục trang để che giấu danh tính của mình song nó đã bị hỏa linh thiêu rụi. Đến cả da thịt của cô ta cũng bị biến đổi. Alice sẽ không đời nào tưởng tượng được cảnh Vichyssoise trong hình dạng đó.

“...Ta không thể nhắm mắt làm ngơ được. Được rồi, Iska. Ta có thứ này muốn nói với cậu.” Alice nhìn cậu, xem ra đã quyết định xong. “Nếu quyết tâm thì ta sẽ trông còn ngon hơn cả Vichyssoise khi khỏa thân đó!”

“’Nếu quyết tâm' là cái quái gì?!”

“Tiểu thư Alice, bộ người bị mất trí rồi ạ?!”

Iska và Rin đồng thanh hét lên khiến mặt Alice đỏ bừng, hô hấp trở nên khó nhọc.

“Nh-nhưng việc này quan trọng lắm. Ta không muốn để thua trước mặt cậu... mặc dù nếu vậy thì có hơi xấu hổ.

“...Tôi bắt đầu cảm thấy xấu hổ cho cô rồi đây.”

“S-sao cũng được! Quay về bảo vệ Sisbell đi!”

“Cô là người cản tôi đấy!”

Bị công chúa của quốc gia đối địch hét vào người, Iska chạy vào con hẻm phát ra tiếng báo động.