1
Phân khu Ba Đế đô.
“Uhhhhhgh...”
Cả nhóm đang ở trong căn phòng trên tầng hai căn cứ quân sự dành cho các trung đội họp bàn chiến lược. Bên trong căn phòng khép kín cách âm, vị đội trưởng nhỏ nhắn với mái tóc màu lam nhạt không khỏi rên rỉ khi nhìn vào đống tài liệu được chất thành núi trên bàn.
Ngồi xuống cái ghế bên cạnh, Iska đưa cho cô một chai nước. “Đội trưởng Mismis, coi này! Em có mua soda yêu thích cho chị đây.”
“Yay, soda rừng!” Mặt Mismis sáng bừng lên, cô chộp lấy chai nước bám đầy sương như một kẻ đi săn vồ lấy con mồi.
“Tớ cũng mua cho hai người đây Jhin, Nene. Giải lao chút đi.”
“Lạ thật.”
“Eh?”
“Đây lại là nước đóng chai thay vì lon.” Ngồi ở phía đối diện, Jhin khoanh tay thắc mắc. “Người ta hết lon rồi à?”
“Không. Mà tớ cũng không để ý lắm. Chỉ là...thích thì mua thôi.”
Iska không nhận ra cho đến khi được Jhin chỉ rằng mình đã mang cho họ những chai thủy tinh với những giọt nước lóng lánh.
“Cảm ơn vì đã dẫn đường cho ta. Ngươi nói nhiều vậy hẳn đã khát lắm rồi.”
“...Nghĩ lại, chắc là do mình đã nhận chai nước từ cô ấy.”
“Nhận? Từ ai cơ?”
“À, không, không, không! Không có gì hết. Ý tớ là một người ở cửa hàng đã đưa cho tớ. Cậu cũng biết đấy, hôm qua tớ vừa đến thành phố trung lập.” Iska luống cuống lắc đầu khi bị Jhin gặng hỏi chi tiết.
Cậu không thể nào bảo mình nhận được một chai nước trái cây từ Băng Họa Phù Thủy được. Nếu nói ra thì chỉ làm cả bọn rối ren hơn.
...À mà, sao mình trở về được nhỉ?
...Khi tỉnh dậy thì mình đã ở trên taxi rồi, lúc nhận ra thì đã tới Đế đô.
Tài xế cũng đã được trả tiền.
Cậu hoàn toàn không hiểu những gì mà người tài xế nói. Ngay cả khi nửa tỉnh nửa mê bước vào chiếc taxi thì cậu sẽ trả tiền bằng cách nào khi quên mang theo ví chứ.
Trong trường hợp đó, người đã trả trước là...
“Không làm nổi nữa đâu!” Ghế Mismis kêu lên lách cách khi cô bất ngờ bật dậy. “Có quá nhiều thứ phải nhớ! Đây rốt cuộc là sao cơ chứ? Phải đợi đến tuần sau mới biết Risya dành nhiệm vụ gì cho chúng ta! Và chẳng phải tháng kế còn phải tham gia huấn luyện nữa ư? Tại sao chúng ta lại phải nghiên cứu trước chỗ tài liệu này...?”
Có vài xấp tài liệu được chất đống trên bàn.
Không phải chỉ một vài xấp mà sau đống giấy tờ này lại là một đống giấy tờ khác cùng chiều cao đủ để tạo thành một dãy núi.
“Arg. Không thể tin rằng việc dồn hết chỗ giấy tờ này vào đầu sẽ đảm bảo được sự sống sót của chúng ta. Chúng quá nhiều để có thể thuộc hết được.”
“À mà, người ta nói rằng dù cho thuộc hết đống này thì cũng không có gì đảm bảo chị sẽ toàn mạng trở về đâu đấy.”
“Nene, chị thực sự không muốn nghe điều đó đâu!” Mismis ngồi bệch xuống ghế. Nhưng lần này, cô chúi người về trước và gục mặt xuống bàn.
“Lúc đọc tài liệu đến mệt lả thì bị cử đi huấn luyện thể chất. Lúc cơ thể rã rời thì lại quay về với chỗ tài liệu. Xem tài liệu chán chường rồi lại bắt người ta đi huấn luyện tiếp... Không ai nói cho chúng ta biết về nhiệm vụ làm chị cảm thấy có hơi bất an.”
“Ta chỉ có thể đoán được rằng đó là một nhiệm vụ tối mật.” Jhin tiếp lời trong khi đọc lướt qua số tài liệu. “Nghĩ lại thì, Iska---“
“Vâng, chào mọi ngườiiiii. Cậu đâu rồi Mismis?”
Một âm thanh trên vô tuyến cắt ngang lời Jhin. Đó là giọng của Risya, có lẽ phát từ phòng chiến lược của cô tại căn cứ trung tâm.
“Mọi việc thế nào rồi? Chắc cậu không làm Jhin-Jhin khó chịu do luôn miệng càu nhàu về đống tài liệu cần phải nhớ đâu nhỉ?”
“Eep...”
“Và chắc chắn cũng không bắt Iska đi mua nước đâu phải không? Đồ gái hư! Một cấp trên đúng chuẩn sẽ không ra lệnh cho cấp dưới ngoài nhiệm vụ. Điều đó trái với quy tắc. À mà nếu bên đó còn dư soda rừng thì cho tớ xin một chai nhé.”
“Cậu đang theo dõi bọn tớ! Có phải là cậu đang theo dõi không?! Ra đây đi!” Đội trưởng đảo mắt một vòng căn phòng, nơi hiển nhiên không có tới một cái camera giám sát.
“Để chuyện đó sang một bên. Isk, chị có thể nhờ em đến một nơi có được không?”
“Sang chỗ chị ấy ạ?”
“Sai rồi nàaa. Hãy đến Nghị viện Đế Quốc.” Ngũ tọa Thánh Đồ thầm cười mỉa mai. “Có vẻ như em đã quên mình từng là một tù nhân rồi nhỉ. Còn nhớ ai đã thả mình ra không?”
“...Em nhớ.”
Bát Đại Tông Đồ là những người lãnh đạo có quyền lực nhất quốc gia, đứng trên đỉnh Nghị viện Đế Quốc và nắm giữ quyền cai trị toàn thể kinh đô thay cho Hoàng đế.
“Họ đã đọc xong báo cáo ở rừng Nelka của em. Thế nên, em được triệu tập.”
“...Họ sẽ không bắt giam anh Iska một lần nữa sau khi đã hết việc với anh ấy đâu đúng không?”
“Chậc chậc, đừng bị kích động thế chứ Nens. Chị cũng chỉ mới nghe thông báo thôi.”
Nene lo lắng nhìn Iska.
Ngược lại, giọng của Risya phát ra trên đài khá là vô tư, xen lẫn cả những tiếng ngáp dài. “Dù sao thì phải nhớ đến đấy nhé. Có mặt ở chỗ cũ vào lúc bốn giờ chiều.”
“Chắc lại là những công việc bẩn thiểu nữa đây.” Jhin ngã người ra ghế. “Lũ Bát Đại Tông Đồ chẳng bao giờ mang lại tin tốt lành gì. Sư phụ của chúng ta luôn coi chúng là lũ gian manh xảo trá nhất mà thầy ấy từng gặp. Dù cho lần này chúng có bắt cậu làm việc dơ bẩn gì nữa thì cũng không lấy làm lạ.”
“...Ừ.”
Đấu Sĩ Hắc Cương Crossweil còn ghê tởm bọn họ hơn cả Chủ quyền Nebulis hay bất kỳ một tinh linh pháp sư nào.
Đừng bao giờ tin tưởng vào Bát Đại Tông Đồ.
Họ được coi là những người có tầm ảnh hưởng lớn nhất trong Đế Quốc với nhiệm vụ bảo vệ Hoàng đế.
“Sao cũng được, tớ đi trước đây.”
“Iska! N-nếu có chuyện gì xảy ra thì dưới cương vị đội trưởng của em, chị sẽ chạy đến chỗ em ngay lập tức!” Giọng Mismis nghiêm túc hơn bao giờ hết.
Iska gật đầu đáp lại thành ý của cô rồi bỏ lại căn phòng phía sau.
==========
Nghị viện Đế Quốc hay còn được biết đến với tên “Ý chỉ vô hình”.
Sở dĩ có cái tên như vậy là do địa danh này không hề tồn tại trên bản đồ. Những người lính có nhiệm vụ phải đến đây thì luôn được cấp trên chỉ thị bằng lời thay vì văn bản.
Iska biết đến nơi này qua lần đầu thăng chức lên thành Thánh Đồ.
“Chỗ đó nằm dưới Đế đô năm ngàn mét thì phải...”
Nhiệt độ bên ngoài nơi đó cũng vượt ngưỡng ba trăm độ C.
Cơ sở này nằm sâu trong lòng của hành tinh, nơi mà hầu hết vi khuẩn đều không tồn tại được. Lối đi duy nhất để vào bên trong Ý chỉ vô hình là thang máy công nghiệp ở căn cứ trung tâm.
...Làm đến mức này chỉ để che giấu khỏi Chủ quyền Nebulis.
...Bọn họ thật cẩn trọng quá thể.
Kể cả khi quân đoàn tinh linh pháp sư quyết định thiêu rụi toàn bộ Đế Quốc thì Bát Đại Tông Đồ cũng không mảy may quan tâm gì. Lúc bước vào Nghị viện, cậu cảm giác có tiếng cười giễu cợt từ một Bát Đại Tông Đồ vang lên.
“Xin lỗi vì đã bắt ngươi chờ lâu.”
Iska nhìn vào màn hình đặt trên bức tường ở phía chính diện căn phòng. Nó sáng nhấp nháy, hiện trên đó là những bóng người mờ ảo. Đó là Bát Đại Tông Đồ, những người nắm hết mọi quyền hành của Đế Quốc trong tay. Iska chỉ có thể thấy được dáng người của họ thông qua màn hình chính.
“Vậy thì, Iska - Người kế vị Hắc Cương. Chúng ta đã đọc qua bản báo cáo của ngươi.”
“Ngươi đã chiến đấu với Băng Họa Phù Thủy và buộc ả phải rút lui. Xuất sắc lắm, đúng như mong đợi của chúng ta.”
Bát Đại Tông Đồ hồ hởi nói. Iska thầm an tâm vì họ đang có tâm trạng tốt. Cậu đã rất lo khi bị những người con người quyền cao chức trọng này triệu tập, thêm cả việc không thể đoán được những Tông Đồ nghĩ gì càng khiến sự bất an của cậu ngày càng tệ hơn.
“Nhưng tôi đã không bảo vệ được máy phát năng lượng.”
“Nhiệm vụ của ngươi là cản Băng Họa Phù Thủy lại. Không phải bảo vệ lò phản ứng.”
“Giờ đây chúng ta đã biết Đế Quốc có đủ sức mạnh để chống lại Băng Họa Phù Thủy. Ngươi đã giúp chúng ta xác nhận điều đó, vậy cũng quá đủ rồi. Điều đó còn đáng được khen ngợi nữa là. Chúng ta đang cân nhắc đến việc liệu có nên khôi phục lại chức vị Thánh Đồ cho ngươi không.”
Thánh Đồ---Iska ngước phắt mặt lên khi nghe những từ đó từ miệng của Bát Đại Tông Đồ.
Việc này nhanh đến vô lí.
Điều này có thể đúng đối với Đế Quốc - quốc gia theo chủ nghĩa nhân tài. Không phải là Iska không nghĩ đến chuyện một quân nhân ở vị trí bình thường song lại có năng lực vượt trội nên được đặc cách thăng chức làm đội trưởng... Nhưng nói gì thì nói, cậu đã bị bỏ tù hết một năm ròng do tội phản quốc. Vậy tại sao Iska lại được phép trở lại làm Thánh Đồ nhanh đến vậy được?
“Chúng ta hiểu về khao khát hòa bình của ngươi. Nếu trở thành một Thánh Đồ, ngươi sẽ có cơ hội được diện kiến Hoàng đế vĩ đại. Để làm được điều đó, chúng ta cần phải làm lu mờ những ứng cử viên Thánh Đồ khác. Điều đó đặc biệt cần thiết với một tội đồ khét tiếng trong Đế Quốc như ngươi.”
Iska nghe thấy một giọng trầm đang cười khúc khích phát ra từ màn hình---chủ nhân của nó là một người đàn ông trưởng thành. Cậu cũng có thể nghe thấy tiếng của một người đàn ông lớn tuổi khác và giọng của một người phụ nữ trẻ.
“Chúng ta có một điều kiện để ngươi được thăng chức. Đó là---“
“Bắt giữ Băng Họa Phù Thủy.”
“Urg! Bắt giữ Ali---“ Cậu ngăn bản thân thốt nên tên cô ấy.
Mặc dù không hiểu tại sao mình lại che giấu nó, nhưng một phần trong cậu không hề muốn mù quáng giao người con gái tên Alicelise Lou Nebulis Đệ Cửu cho Bát Đại Tông Đồ một chút nào.
Iska hiểu rõ rằng cả hai là kẻ thù. Nhưng liệu cậu có thể thực sự làm vậy không?
...Tự mình bắt giữ Alice.
...Và giao cô ấy cho trụ sở quân đội... Điều đó đồng nghĩa với...
“Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”
“...Ồ? Vậy là ta lớn hơn ngươi một tuổi.”
Cậu nhớ lại nụ cười mỉm pha chút bỡn cợt của cô ấy.
Mặc dù là kẻ thù nhưng Alice đã để cậu nhìn thấy trái tim vô tư của cô trong khoảnh khắc ngắn ngủi lớp băng gò ép con tim nữ pháp sư tan chảy. Ký ức đó bất ngờ hiện lên trong tâm trí tạo nên một khung cảnh sống động đến lạ thường với Iska.
“Thời gian hoàn thành nhiệm vụ là không có. Nhưng nếu muốn bảo vệ những gì mà ngươi yêu quý trong Đế Quốc thì nên nhanh lên đi.”
“Nhanh lên? Ý các ngài là sao?”
Bát Đại Tông Đồ nói như thể có thể thấy trước viễn cảnh tăm tối trong tương lai. Mối đe dọa đó quá nguy hiểm để Iska một mình chống lại.
“Ngươi có từng nghe tương truyền về việc Đại phù thủy Nebulis vẫn còn sống không?”
“Tôi có nghe vài lần lúc còn nhỏ.”
Đó là một câu truyện ma được lưu truyền trong Đế Quốc. Nhưng truyện là truyện, không thể nghiêm túc suy xét nó được. Người dân coi nó như tin đồn mà những kẻ lập dị phao tin như về ngày khải huyền sẽ đẩy thế giới vào bờ vực diệt vong trong vòng một năm vậy.
“Nhưng thế thì sao...?”
“Hmm, có vẻ như ngươi không biết chút gì thật.”
Iska nghe thấy tiếng cười thích thú.
“Người đã lan truyền truyền thuyết đó trong Đế Quốc không ai khác ngoài sư phụ ngươi.”
“Thầy của tôi?!”
“Chúng ta luôn tìm kiếm sự thật.”
“Đấu Sĩ Hắc Cương Crossweil đã che giấu điều đó với Nghị viện. Chúng ta nghĩ rằng không lí nào y lại không nói cho người kế vị của mình biết, nhưng xem ra đã lầm... Vậy thì, chúng ta đã xong việc rồi.”
“Hãy gạt bỏ điều đó khỏi tâm trí của mình.”
Họ tỏ ra mất hứng thú ở chàng kiếm sĩ trẻ tuổi này. Giọng điệu của Bát Đại Tông Đồ bắt đầu trở nên lạnh lẽo, khô khốc hơn.
“Ngươi cứ lo về chuyện bắt giữ Băng Họa Phù Thủy. Nếu thành công, chúng ta sẽ khôi phục lại chức vị Thánh Đồ cho ngươi. Tất nhiên, nếu mắc sai lầm thì như thỏa thuận trước đây, chúng ta buộc phải tống ngươi về lại ngục tối.”
“Bọn ta mong đợi những chiến tích tuyệt vời từ ngươi.”
“Kế đến, chúng ta sẽ truyền đạt thông tin về chiến dịch sắp tới cho ngươi thông qua Risya In Empire. Tất cả những gì người cần thực hiện là làm theo lời cô ta.”
“...”
Iska lặng lẽ cúi đầu.
Không thể nói được gì, cậu quay lưng lại với Bát Đại Tông Đồ.
==========
Lúc Iska thoát khỏi trạng thái nửa tỉnh nửa mê thì đã là nửa đêm.
Tầm nhìn cũng như ý thức của cậu bị mờ đi như thể bị thôi miên. Cậu đã quay về căn cứ nơi Đội trưởng Mismis, Jhin và Nene đang đợi, sau đó thì bốn người cùng nhau lặng lẽ xem tài liệu phác thảo nhiệm vụ. Nhưng Iska hoàn toàn không hiểu được chút nào hết, một dòng cũng không.
Thực sự thì cậu còn không nhớ nổi mình đã trở về doanh trại như thế nào. Khi có lại ý thức, cậu nhận ra mình đã đang nằm cuộn người lại trong phòng, đèn thì vẫn tắt. Iska đắm chìm trong những dòng suy nghĩ suốt đêm dài.
“Sao ngươi lại thích họa sĩ này?”
Alice là kẻ thù---là con gái của Nữ hoàng Nebulis đương nhiệm và đồng thời là hậu duệ thuần huyết của Đại phù thủy Nebulis, người đã lãnh đạo cuộc nổi dậy chống lại Đế Quốc. Được biết đến với cái tên Băng Họa Phù Thủy, cô ấy là mối đe dọa lớn đối với Đế Quốc.
Liệu cậu đã từng gặp phải đối thủ nào mạnh như cô ấy không?
Và liệu cậu đã từng nhìn thấy đối tượng nào phù hợp với mục tiêu của mình như vậy chưa?
Nếu bắt được cô, cán cân sẽ nghiêng về một phía. Với Alice là tấm khiên, Đế Quốc sẽ có thể buộc Chủ quyền đàm phán hòa bình mà họ không thể từ chối. Mục địch của Bát Đại Tông Đồ khi nhắm vào Alice là vậy.
Nhưng cậu không thể nghĩ đơn giản vậy được.
“...Có lẽ sẽ không được.” Nhìn vào những ánh sao chiếu vào phòng qua khung cửa sổ, Iska thì thầm. “Ngoài tổ chức thương lượng hòa bình và bắt giữ con tin lẫn nhau thì không còn cách nào khác để hai bên hòa thuận sao?”
Nhưng nếu không bắt được cô ấy thì việc trao đổi trong hòa bình thôi cũng là chuyện viễn vông rồi. Đó là suy nghĩ của cậu cho đến nay. Đó là lí do khiến Iska phải dấn thân trên chiến trường, chiến đấu với quân đoàn tinh linh pháp sư và bắt giữ một thuần huyết.
...Nhưng mình đã sai.
...Alice đã cười, cô ấy đã mỉm cười dù không có cái hội nghị hòa bình nào hết.
Iska và Alice.
Hai người khó có thể gọi là bạn được nhưng họ đã cùng nhau trải qua quãng thời gian êm đềm tại thành phố trung lập mà không xảy ra cuộc xung đột nào. Vậy liệu sẽ có khả năng Đế Quốc và Chủ quyền Nebulis cũng có thể làm tương tự không?
Hai bên có thể xóa bỏ mọi hiềm khích, bất hòa mà không phải nhờ một hội nghị hòa bình ép buộc không?
“...”
Iska duỗi một chân ngồi dậy rồi co chân kia lên sát ngực, đặt một tay lên đầu gối và dùng tay kia cầm lấy thiết bị liên lạc nội bộ. Nó sáng nhấp nháy. Cậu kiên nhẫn chờ đợi người bên kia đầu dây nhấc máy.
“H-hin hào...? I-Iska... Giờ là nửa đêm đấy... Mmmgh... Có chuyện gì sao?”
“Xin lỗi vì liên lạc với chị muộn thế này, Đội trưởng.”
Giọng Mismis cho thấy cô đang vô cùng buồn ngủ. Cậu đợi cho cô ấy tỉnh táo hoàn toàn trước.
“Được rồi, Iska. Giờ chị tỉnh táo rồi.”
“Xin lỗi vì yêu cầu đột ngột, nhưng xin chị cho phép em nghỉ buổi huấn luyện ngày mai.”
“Hở? S-sao vậy?!” Ở đầu dây bên kia, giọng nữ đội trưởng vang lên một quãng tám. “Nghỉ phép? Em cảm thấy không khỏe à? Hay... bất mãn với mệnh lệnh của chị hồi sáng? ...C-chị xin lỗi, Iska. Chị đúng là một đội trưởng tồi.....”
“Không, không, không phải thế.”
“Hả?! Không lẽ... là do hồi tối chị lẻn đi ăn thịt nướng mà không rủ sao? Chị xin lỗi Iska, chị không ngờ em cũng thích nó.”
“Geez, không! Hoàn toàn không phải!”
Ahem. Cậu hắng giọt. Nắm chặt thiết bị liên lạc trong tay, cậu giải thích về yêu cầu của mình.
“Em có việc cần phải làm. Gần thành phố trung lập.”
“Thành phố trung lập? Nhưng hôm trước em vừa đi ngắm tranh ở đó mà. Risya cho em tấm vé phải không? Trước đó em cũng đã dùng vé của chị để xem vở opera ở đó.”
“Lần này em không đến đó để vui chơi. Có một người em muốn gặp và nói chuyện.”
“Và?”
“Em có vài chuyện khá phức tạp sẽ nói ở đó nên chắc sẽ mất kha khá thời gian... Thậm chí còn có thể quay sang giao chiến và đường ai nấy đi ngay sau đó.”
Nói xong, Iska nở một nụ cười gượng gạo, nhưng thứ duy nhất thốt ra từ miệng chỉ là một giọng khàn đặc tự chế giễu bản thân.
“Em dự định sẽ khởi hành vào lúc sáng sớm. Nơi đó cũng khá xa Đế đô nên quận đi quận về chắc cũng tốn khoảng mười tiếng đồng hồ. Em không dám đảm bảo khi nào sẽ trở về.”
“Vậy nên em muốn xin nghỉ phép?”
“Vâng.”
Bốn người bọn cậu đã lên kế hoạch luyện tập cùng nhau vào hôm đó. Nếu không có Iska thì ba người kia buộc phải lên lịch lại. Cậu hiểu rõ hành động này của mình sẽ gây rắc rối cho Đội trưởng Mismis, Jhin và Nene.
“Nó có quan trọng không?”
“..Có ạ. Xin chị hãy cho phép em.”
Vị đội trưởng giữ im lặng ở bên kia đầu dây. Sau tầm mười giây nhọc nhằn, một tiếng thở dài từ bên kia truyền vào tai cậu.
“Thôi được rồi. Nếu em đã khăng khăng như vậy thì chị đồng ý.”
“Cảm ơn chị rất nhiều.”
“Nhưng với một điều kiện là em phải để chị theo.”
“Eh?”
Sao chị lại muốn đi theo cơ chứ? Iska lưỡng lự trong một lúc, cậu do dự không biết mình có nên hỏi rõ ý định của cô hay không. Vài giây im lặng trôi qua giữa cả hai.
Người cất lời trước là Mismis.
“Em hãy nhìn mình trong gương đi?”
“Trong gương?”
“Iska, có phải khuôn mặt em lúc này trông căng thẳng lắm không?”
“...Ugh.” Mắt Iska bất giác mở to.
“Đấy! Chị biết mà. Chị vừa nghe thấy tiếng em nuốt nước bọt.” Mismis cười khúc khích. “Ý chị là, giọng em đã nghe hơi gượng gạo từ đầu rồi. Hơn nữa còn gọi cho chị muộn thế này, hẳn là em đang suy nghĩ phiền muộn lắm nhỉ?”
“...Em không biết phải trả lời như thế nào nữa.” Cậu áp tay lên trán và thở sâu.
Trong hầu hết trường hợp, cậu không thể nói vị đội trưởng này một người nhanh nhẹn hoặc là người có trí nhớ tốt. Nhưng cô ấy lại nhạy bén đến đáng sợ và có thể dễ dàng nhận ra sự thay đổi trong cảm xúc của cấp dưới.
“Chị nói đúng. Không thể mong đợi gì hơn ở chị, Đội trưởng.”
“Heh-heh-heh. Ừ, mà đặt nó sang một bên đi. Như đã nói, chị phản đối việc em sẽ đi một mình, dù cho giọng điệu của em có bình thường đi chăng nữa. Chị không thể để cấp dưới đi ra ngoài một mình trong tình trạng như vậy.”
“...Em rõ rồi.” Cậu gật đầu.
Bất kể kết quả sắp tới có như thế nào thì cậu cũng phải báo cáo lại. Ngoài ra, đưa cấp trên là Mismis theo sẽ dễ dàng cho đối phương thấy được hoàn cảnh của Iska.
“Trông cậy vào chị, Đội trưởng Mismis.”
“Whoo-hoo! Được thôi! Nhân tiện, chị nên mặc đồ gì đây? Nếu là thường phục thì chị phải nhanh chóng chọn một bộ mới được!”
“Cứ mặc quân phục chiến đấu là được rồi.”
Cậu dự định sẽ đến trước mặt bọn họ với tư cách là những quân sĩ của Đế Quốc.
“Vậy, em sẽ gặp chị vào sáu giờ sáng ngày mai trước bãi đậu xe.” Iska dập máy.
Tiếp tục ngắm nhìn bầu trời đêm qua khung cửa sổ, cậu nhận ra bản thân đang tỉnh táo đến rợn người.
2
“Tiểu thư Alice?”
Trong hành lang sáng trưng, có người gọi tên Alice khi cô đang trên đường trở về phòng riêng của mình từ nhà tắm tập thể trong hoàng cung.
Cô quay lại. “Rin, em đã đi đâu vậy? Ta muốn tắm cùng em lắm đấy.”
“.....”
“Rin?”
Cô người hầu mím chặt môi im lặng. Biểu cảm trong đôi mắt màu hổ phách của cô ấy trông thật khó để mà giải thích: một nỗi niềm giống như tức giận pha lẫn lo lắng. Khuôn mặt cô lại ánh nên một cảm xúc khác---sự quan ngại.
“Em có thứ cần phải báo cáo với người.”
“Là gì vậy?”
Cô nữ hầu cứng nhắc nói. “Chúng em đã tìm hiểu về tên kiếm sĩ Đế Quốc đó.”
“Iska sao?” Cô đã thắc mắc về lai lịch của cậu ta đã lâu.
...Mình đã chạm mặt hắn hai lần tại thành phố trung lập.
...Nhưng mình không thể cứ thẳng thừng hỏi được.
Cậu ta có kỹ năng của những con người mạnh mẽ nhất Đế Quốc – Thánh Đồ. Nhưng Iska chỉ là một binh sĩ tầm thường, thậm chí còn chẳng phải đội trưởng. Trên hết, sự dữ dội của cậu sẽ tan biến đi một khi rời khỏi chiến trường. Đối với Alice, cậu ta có vẻ hiền lành và là loại dễ mất cảnh giác, một cậu thiếu niên bình thường.
“Nói cho ta biết.”
“Vâng. Nhưng không phải ở nơi này.”
“Phải, chúng ta sẽ thảo luận trong phòng của ta. Đi thôi.”
Họ không thể đoán trước ai sẽ đi qua đại sảnh cung điện. Và trong trường hợp của họ, Alice và Rin đã chọn giấu kín bí mật với Nữ hoàng về việc gặp phải Iska tại thành phố trung lập. Nếu để ai nghe thấy thì sẽ tình hình sẽ trở nên rất khó xử.
“Cuộc điều tra có hơi tốn thời gian.”
Họ đang ở trong phòng của Alice - Sion, Rương báu của đài hoa. Alice đã tự mình đóng chặt cửa lại để đề phòng bất trắc.
“Đã vài ngài kể từ khi ta nhờ em điều tra rồi. Ta nghĩ vậy là đã đủ để em và các đặc vụ của chúng ta tìm kiếm thông tin về tên lính không hơn ấy. Chỉ là, nếu hắn ta là một Thánh đồ thì sẽ khác.”
Alice không ngờ rằng từ hôm đó tới giờ mình lại đụng mặt cậu ta đến tận hai lận. Giờ cô còn biết món ăn ưa thích của cậu và đam mê đối với opera và hội họa nữa.
Các đặc vụ của Chủ quyền sẽ không thể nào đánh hơi được thông tin này, cô không ngờ rằng mình lại có thể thu thập được nhiều thông tin như vậy mà không phải bỏ ra mấy công sức.
...A, và mặt hắn ta khi ngủ trông cũng dễ thương nữa.
...Đợi chút, mình đang nghĩ gì vậy nè?! Mình cần phải nghiêm túc hơn!
“Hãy cho ta biết.” Alice giữ nỗi bất định lại trong thâm tâm khi gật đầu với Rin. “...Hắn ta là ai?”
“Một Thánh Đồ.” Cô người hầu cẩn thận không chen ngang lời Alice. “Có vẻ hắn ta là Thánh Đồ trẻ nhất từng lên được vị trí đó. Vậy nên trong số những kiếm sĩ Đế Quốc thì hắn cũng có được không ít tiếng tăm.”
“Thánh đồ?! Đợi đã Rin, không thể nào như vậy được.”
Có tổng cộng mười một Thánh Đồ trong Đế Quốc. Mỗi người trong số họ đều là mối nguy hiểm tiềm tàn đối với tinh linh pháp sư, vậy nên Chủ quyền đã đổ dồn nguồn lực đi thu thập dữ liệu về họ trong xuyên suốt nhiều thập kỷ. Bản thân Alice cũng đã phải in hết mười một bộ thông tin đó vào đầu.
“Sao ta lại không biết Iska là một Thánh Đồ được...?”
“Là do chúng ta không có được dữ liệu của hắn trong hồ sơ chiến tranh. Sau khi được thăng chức, hắn đã lập tức bị tống vào ngục và tước đi quân bậc, kể từ đó không còn bước chân lên chiến trường nữa.”
“Bị bỏ tù?" Lông mày Alice đan lại vào nhau. Sao một con người có đủ tài năng để trở thành Thánh Đồ lại bị bỏ tù cơ chứ?
“Lí do là gì?”
“...Xin lỗi, em không biết phải nói gì nữa.” Rin chìa bản sao của một quyển tạp chí Đế Quốc khổ nhỏ đã phai mờ với vẻ dao động khác thường.
“Iska, Thánh Đồ trẻ nhất trong lịch sử bị bỏ tù vì tội phản quốc và giúp cho một phù thủy chạy thoát. Cậu bị kết án chung thân.”
...Án tù chung thân.
...Nhưng, trợ giúp cho một phù thủy đào thoát là sao?
Cuốn tạp chí này được xuất bản vào một năm trước.
“Có một ‘phù thủy', chính xác là một tinh linh pháp sư đã bị bắt giam trong lãnh thổ Đế Quốc. Do tự ý thả cô gái đó khỏi nhà tù nên hắn đã bị tước đi tư cách Thánh Đồ. Em đã cho người điều tra từ nhiều nguồn khác để kiểm tra tính xác thực của nó và đi đến kết luận rằng thông tin từ quyển tạp chí này hoàn toàn là thật.”
“Có nghĩa là hắn bị giáng chức ngay sau đó. Đó cũng là lí do mà ta không biết về sự tồn tại của hắn”.
“Không chỉ riêng mỗi người đâu, tiểu thư Alice. Các đặc vụ cũng đã rất bất ngờ. Tuy nhiên---“
Rin chạm vào phần tóc ở giữa hai bím. Đó là thói quen của cô mỗi khi cảm thấy lo lắng. Mỗi khi chìm sâu trong những dòng suy nghĩ, cô sẽ vô thức luồn những ngón tay qua mái tóc của mình như vậy.
“Như người đã biết, thưa tiểu thư. Hắn ta đã được trắng án.”
“Ta biết rõ điều đó.”
“Hắn ta được thả vào mười một ngày trước, một ngày tước khi người giao chiến với tên kiếm sĩ đó tại rừng Nelka.”
Iska đã được thả bổng để chiến đấu với Băng Họa Phù Thủy. Điều đó có nghĩa rằng cậu thiếu niên có đủ sức mạnh để Đế Quốc nhận ra cậu có đủ khả năng một mình thách đấu với thuần huyết.
“Nhưng càng nghĩ càng thấy khó hiểu.” Alice hướng mắt xuống quyển tạp chí trên tay. “Không tính quãng thời gian ở thành phố trung lập, lúc chạm mặt thì tên Iska đó đã truy tìm ta tại rừng Nelka. Nếu nhớ không lầm thì hắn còn hỏi em có phải là Băng Họa Phù Thủy không nữa, Rin.”
“Vâng. Mặc dù em không muốn nhớ về thất bại lần đó chút nào...” Giọng Rin trở nên cọc cằn hơn khi nhớ lại lúc mình bị phản kích. “Dù sao thì người cũng nói đúng. Tên kiếm sĩ đó chắc chắn có ý định chống đối với Chủ quyền Nebulis. Nói chính xác thì mục tiêu hắn ta là muốn chiến đấu với người - Băng Họa Phù Thủy.”
“Vậy thì tại sao một năm trước hắn lại thả một đồng bào của ta ra?” Alice không thể không chỉ ra sự mâu thuẫn này.
Cậu ta một mặt lại giải thoát cho một phù thủy khỏi cảnh tù đày, một mặt lại thách thức Alice và Rin với ý định bắt giữ họ.
...Không phải với Đế Quốc, tất cả chúng ta chỉ là phù thủy không hơn thôi sao?
...Giữa phù thủy mà hắn ta đã giúp và mình có gì khác nhau chứ?
“Có lẽ vụ vượt ngục chỉ là trò hòng che mắt chúng ta.”
“Rin, hãy thu thập thông tin về phù thủy đã được hắn ta giúp đỡ.”
“Em đã lo liệu chuyện đó rồi. Chắc phải tốn thêm vài ngày nữa.”
“Nhanh nhạy lắm. Như mong đợi của ta.” Alice gật đầu hài lòng và ngồi xuống góc giường.
Hôm nay vậy là được rồi. Giờ ta sẽ đi ngủ. Alice lặng lẽ ra hiệu cho Rin. Trong suốt mười năm ở bên nhau giữa Alice là chủ nhân và Rin là hầu cận đã hình thành nên nhiều tín hiệu riêng của hai người. Đây là một trong số rất nhiều những tín hiệu như vậy.
Một cái khác là khi Alice liếc nhìn những tách trà trong tủ, đó có nghĩa là “tới giờ trà.” Và mỗi khi Rin nâng tạp dề lên thì có nghĩa rằng “Em có việc khác phải làm, xin phép người.” Họ có thể hiểu ý của đối phương mà không nhất thiết phải mở lời.
Với tín hiệu đó, Rin rời khỏi phòng. Sau khi xác nhận tiếng bước chân lui ra hành lang đã cách xa, Alice thò tay xuống dưới gối.
“Không ai nhận ra đâu ha...?”
Đó là một chiếc khăn tay. Là chiếc khăn mà cô đã mượn của Iska lúc ở thành phố trung lập. Alice bảo rằng mình đã đốt nó khi bị Rin khăng khăng đòi để cô ấy xử lí thứ vật dụng của kẻ thù này. Thực tế thì thứ này đã được giấu dưới gối cô trong suốt thời gian qua.
“...Mình vứt nó lúc nào cũng được mà.” Alice biết rõ nó chỉ là một cái cớ, nhưng cô vẫn chưa thể từ bỏ chiếc khăn tay này được.
Cô vẫn còn chưa hỏi về ý định thật sự của Iska.
“Cô là người nói nghệ thuật là không có biên giới kia mà, Alice.”
...Thật không thể hiểu nổi.
Alice không thể hiểu nổi tại sao cậu ấy lại đưa khăn tay của mình cho cô lau nước mắt, không tài nào hiểu được tại sao cậu lại dẫn cô đến bảo tàng, tại sao lại tận tình kể cho cô nghe về những bức tranh như vậy.
Có lẽ là nhằm đánh lừa kẻ thù. Có lẽ là một cái bẫy thật như Rin đã nói. Cũng có thể những khoảnh khắc vô lo cùng với cậu ta tại thành phố trung lập tất cả chỉ là một màn kịch.
Đợi đến thì xác nhận được những thứ đó thì cô vứt chiếc khăn tay đi cũng được. Dù cho trì hoãn lại thì cũng chẳng có vấn đề gì.
“Có vẻ như con khá quan tâm đến tên lính Đế Quốc đó nhỉ.”
“Mẹ?”
Cánh cửa mở ra mà không có tiếng gõ nào, ở đó là mẹ của cô trong bộ áo choàng ban ngày mặc dù hiện giờ đã là buổi đêm. Alice đoán rằng bà ấy đã hoàn thành xong công việc của mình và đang chuẩn bị quay về phòng riêng.
“Ch-chuyện gì khiến mẹ đến đây vào giờ này vậy?” Alice nhanh chóng giấu chiếc khăn tay của Iska ra sau lưng.
“Ta nghe được rằng con ra lệnh cho Rin tìm hiểu về tên lính đó. Nhưng ta đã giao chuyện đó cho bộ phận tình báo lo liệu rồi. Con không cần phải lo đâu Alice.”
“...”
“Hay có chuyện gì kích thích sự hứng thú của con?”
“Không đâu, con chỉ đơn thuần là làm những việc ngoài bổn phận thôi.”
Xem ra không ai bắt gặp cảnh cô đi chung với Iska tại thành phố trung lập. Alice cuối cùng cũng đã có thể xác nhận được điều này dựa trên thái độ của mẹ cô. Cô thở phào nhẹ nhõm.
“Con chỉ muốn theo dõi hành động của kẻ thù...”
“Ta hiểu tại sao con lại cố gắng trong vụ này đến vậy. Nhưng nếu làm quá lên thì Elletear và Sisbell - chị em của con sẽ nhìn con với ánh mắt đố kỵ.”
Elletear là chị gái của Alice, Sisbell là con gái thứ ba và là em gái út.
Cả hai người họ đều là những pháp sư hạng nhất, những thuần huyết. Trong Chủ quyền, họ nổi danh là những người phụ nữ quan trọng và tài năng tham gia vào các công việc triều chính. Họ đồng thời cũng là đối thủ của Alice trong cuộc chiến tới ngai vàng...
Elletear và Sisbell có tai mắt ở khắp nơi trong cung điện. Là con giữa, Alice chỉ có thể cảm thấy yên bình mỗi khi ở trong phòng riêng với Rin.
“Và một điều nữa. Con lại sưu tầm tranh của họa sĩ Đế Quốc nữa rồi.” Nữ hoàng nhắc đến giá sách đặt dọc bức tường phòng.
Mẹ cô khó chịu liếc vào những cuốn sách xếp ở hàng trên cùng kệ sách. Alice đã cẩn thận thu thập do chúng không được lưu hành chung trong Chủ quyền Nebulis.
“Đế Quốc là kẻ thù.” Alice trước giờ đã nghe mẹ cô nói đi nói này điều này đến hàng ngàn lần. “Đó là ổ của những kẻ ghê tởm và áp bức chúng ta, là những kẻ gọi chúng ta là phù thủy và ma đạo sư. Đừng quên rằng trước đây, Đế Quốc đã tiến hành nhiều cuộc săn phù thủy vô nhân đạo khiến vô số pháp sư trở thành nạn nhân của sự suy đồi của chúng. Là một pháp sư, mong muốn cả đời của con là tiêu diệt Đế Quốc và bắt chúng phải quỳ gối trước ta.”
“...”
“Nghệ thuật Đế Quốc cũng vậy. Con cũng biết về những bức tranh mô tả cảnh ‘săn phù thủy' và ‘thí nghiệm’ của Đế Quốc rồi đấy. Lũ họa sĩ đó chỉ đơn thuần là tay sai của Đế Quốc. Sưu tầm tranh ảnh của chúng là việc làm phi nghĩa.”
“...Vâng, thưa mẹ.”
“Ta chỉ muốn nói vậy thôi. Bắt con thức khuya tới vậy là đủ rồi.”
Mẹ cô rời khỏi phòng.
Alice một mình đứng đó thêm một lúc nữa.
...Có thật sự như mẹ nói không?
...Những người trong lãnh thổ Đế Quốc chỉ toàn là một lũ quái vật không thể tha thứ, hoàn toàn không có lấy ngoại lệ nào sao?
“Cô là ai?”
“Cô đã một mình xâm nhập vào căn cứ Đế Quốc và xuyên qua hàng phòng thủ của chúng tôi, thậm chí còn phá hủy cả lò phản ứng. Cô chắc chắn không phải là một tinh linh pháp sư bình thường.”
Iska thì khác.
Ngay cả khi đã gặp cậu trong rừng Nelka, cậu ta chưa một lần dùng từ xúc phạm như phù thủy. Cô nhớ cậu còn cẩn thận dùng từ tinh linh pháp sư. Mặt khác, mẹ cô lại khẳng định rằng người Đế Quốc là một lũ văng tục bừa bãi, chỉ biết đến họ với cái tên phù thủy và ma đạo sư.
Ai mới là người phân biệt đối xử ai...?
Alice đưa chiếc khăn tay đang giấu ở phía sau ra, đặt lên đùi và nhìn chằm chằm vào nó đến nỗi có thể khoét một lỗ xuyên qua.
“Được rồi, mình đã quyết định!” Thở ra một hơi dài, Alice chạy ra khỏi phòng, sải bước qua hành lang vắng lặng.
“Rin! Này Rin! Em còn thức không?!” Alice xông vào căn phòng bên cạnh. “Ta muốn em chuẩn bị để đi ra ngoài.”
“Ch-chuyện gì vậy ạ?!”
Rin xoay người lại trong bộ đồ ngủ, đang nắm chặt trong tay là chiếc mũ ngủ. Tóc xõa thẳng xuống và bỏ bím đi khiến cô trông dà dặn hơn bình thường.
“Ta sẽ rời khỏi cung điện vào sáng sớm ngày mai. Chúng ta sẽ đến thành phố trung lập. Nhớ chuẩn bị kỹ đó.”
“Lại nữa ạ?!” Rin thốt lớn. “Nhưng lỡ ta chạm phải tên kiếm sĩ Iska đó ..!”
“Chúng ta đến đó là để gặp cậu ta.”
“...Vâng?”
“Ta muốn tự mình kiểm tra. Ta muốn biết ý định thật sự của cậu ta là gì.” Alice cắn môi và quay lưng lại với người hầu. “Ta chắc chắn đây sẽ là lần cuối.”
3
Đường xá bị mặt trời trên đỉnh hun nóng rực, vạch ra một đường nối liền với chân trời từ sáng sớm.
Mặt đất màu đồng khô cằn, nứt nẻ chứa đầy các vết nứt và khe hở kéo dài như mạng nhện. Những đám cỏ dại nằm rải rác trên vùng đất hoang sơ – nơi không có lấy nổi một giọt nước nào.
“Thành phố trung lập Ain hửm. Lâu rồi chị không lái xe tới đó.”
Chiếc ATV mà họ ngồi đang phi băng băng trên con đường phẳng phiu. Mismis ngồi ở ghế lái phải nheo mắt nhìn đường vì những tia nắng chói chang.
“Chị đã thông báo cho Jhin và Nene việc của chúng ta hôm nay rồi. Hai em ấy sẽ tập trung vào tự rèn luyện.”
“Cảm ơn chị.”
“Ừ. Mà, hôm nay trời đẹp thật nhỉ. Trời không có lấy một gợn mây.”
Những ngọn gió lùa qua mái chiếc xe không mui hất tung mái tóc nữ đội trưởng khi cô hăng hái dậm chân ga.
“Giờ thì, Iska. Chị sẽ rất vui nếu em cho chị biết chúng ta dự định sẽ gặp ai hôm nay.”
“Đội trưởng nghĩ đó là ai?”
“Một người tầm cỡ trong Đế Quốc chăng? Chị đoán là một Thánh Đồ khác ngoài Risya. Là do em vừa được Bát Đại Tông Đồ triệu tập đúng chứ? Em định bí mật gặp người đó ở ngoài Đế Quốc phải không?”
“Em không tuyệt vời đến vậy đâu.”
Họ bắt đầu lấp ló thấy Ain ở phía bên kia đường chân trời. Nở một nụ cười gượng gạo với đội trưởng, Iska dần nhớ lại khung cảnh đường phố ở đó – nơi nổi tiếng với kịch hát opera và hội họa.
“Em bị giáng chức ngay lập tức mà, đâu thể nào quen biết với những Thánh Đồ khác được.”
“Người ta đồn rằng mười một ngươi kia cũng cạnh tranh nhau rất gay gắt... Hmm. Nhưng nếu vậy thì chị hết biết ta hẹn trước với ai rồi.”
“Chúng ta không có hẹn trước.”
“Tức là sao.”
“Em chỉ có cảm giác họ sẽ đến thôi. Trước đây em chưa bao giờ tin vào số phận hay định mệnh, nhưng... nhưng... Em nghĩ rằng mình sẽ gặp lại cô ấy một lần nữa.”
“Ý em là gì?”
“Em sẽ không biết cho khi đến đó.” Iska nhún vai với Mismis, cô có vẻ cũng sẵn sàng cho qua để đỡ phải nghĩ ngợi thêm.
Từ kính trước của xe, cậu hướng mắt về phía thành phố.
“Nhân tiện, Đội trưởng, có gì trên trời thì phải?”
Một bóng đen cao vút trên bầu trời trong xanh. Từ góc nhìn của họ, có vẻ như nó bay đến từ phía đông bắc với mục tiêu là thành phố trung lập Ain ở hướng mặt trời.
“...Nó là một con chim. Là một con chim lớn đó Đội trưởng.”
Đó là một con chim quái dị bước ra từ thế giới thần thoại. Có thân hình như loài đại bàng biển Steller, nó có cái một cái đuôi dài đang phất phớ trong gió như một con rắn. Bộ lông trắng muốt có chút màu lam mang lại cảm giác như đá cẩm thạch.
Cứ như một đám mây trắng lướt qua nền trời xanh khiến cho bầu trời trở nên sống động hơn vậy.
Và nó rất lớn. Ngay cả khi nhìn từ dưới rất thì hai người đều thấy rất rõ, có nghĩa là nó sẽ lớn hơn một con người bình thường rất nhiều khi tiếp đất.
“Ôi, hiếm thật! Nó là một con albatross! Là một hóa thạch sống đó!” Mismis vui vẻ ngân nga từ ghế lái. “Nó là tổ tiên của các loài chim ngày nay. Bây giờ chúng không làm tổ trong lãnh thổ Đế Quốc nữa. Chắc em cũng biết ta sử dụng súng đạn nhiều đến cỡ nào để tập luyện mà nhỉ? Chúng không thích tiếng súng nên đã di cư đi rất xa.”
“Ra ngoài Đế Quốc ấy ạ?”
“Chuẩn, chuẩn. Nhưng những con albatross đó sắc sảo lắm, nó sẽ là tai mắt của em nếu cho chúng ăn. Nếu huấn luyện đầy đủ thì cưỡi trên lưng chúng cũng được. Có một vài ngôi làng cách xa Đế Quốc nuôi dưỡng chúng. Ví dụ như...” Mismis lái theo sau con chim khổng lồ. “...Người ta nói rằng Chủ quyền Nebulis có nuôi vài con. Chị từng đọc qua bản báo cáo như vậy.”
“...Nebulis?” Cậu giương mắt nhìn chằm chằm vào con albatross, không lãng phí giây nào cho việc chớp mắt.
Con chim bay đến từ phía đông bắc. Đó là hướng lãnh thổ trải dài của Nebulis như Mismis đã bảo.
Có lẽ chỉ là ảo giác, nhưng Iska cho rằng mình đã thấy thứ gì đó trên lưng con chim đó.
“...Không đời nào.”
“Iska?”
“Đội trưởng, lái xe đến lối vào rồi dừng ở đó giúp em.”
Con albatross bay đến phía trên bức tường rồi đáp xuống trước thành phố. Hai người theo sau nó đến vùng ngoại ô của Ain.
“Này, này Iska! Ta sẽ tìm người em muốn gặp bằng cách nào đây?”
“Em nghĩ họ cũng vừa mới tới.” Cậu nhìn con albatross đang bay lên trời như thể bị ánh nắng chói chang hút vào.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ đưa chủ nhân đến thành phố trung lập, giờ nó sẽ quay trở về tổ của mình ở Chủ quyền Nebulis.
“Lối này.”
“Ưm, đúng chứ?”
Iska đảo mắt quanh con phố của Ain và ra hiệu với đội trưởng bằng mắt khi đi vào thành phố với nền nghệ thuật rực rỡ bậc nhất.
Trên đường đi, những nhạc công không màng cái nóng trình diễn dọc theo con đường cũng như lúc Iska đến đây để xem vở opera vậy. Những họa sĩ trải tranh của mình ra còn du khách thì thích thú ngắm nhìn. Khoảnh khắc yên bình này có thể làm cho khái niệm về thời gian của con người được tạm quên đi.
Bên ngoài thành phố là cuộc chiến giữa Đế Quốc và Chủ quyền Nebulis. Cảnh tượng này cứ như đang nổ lực để chứng minh rằng con người có thể chung sống mà không cần có xung đột và chiến tranh.
“---“ Iska dừng chân trước quãng trường.
“Xem ra hai ta khá giống nhau nhỉ. Không biết chúng ta được sinh ra dưới vì sao nào đây.” Thiếu nữ xinh đẹp đang cầm dù che nắng ngẫm nghĩ.
Cô không mặc bộ đồ mà mình từng vận để lén ra ngoài. Lúc này đây, trên người cô là bộ váy hoàng vô cũng rực rỡ giống như lần đầu cả hai gặp mặt.
“Về con albatross lúc nãy.”
“Chúng ta nuôi dưỡng nó ở quê nhà. Từ khi nó chỉ mới là một chú chim con nhỏ bằng lòng bàn tay, nhưng giờ nó đã lớn hơn rất nhiều trong vòng bốn năm ngắn ngủi. Nó có thể bay nhanh hơn bất kỳ chiếc xe Đế Quốc nào.”
“Ôi tiểu thư Alice. Sao người có thể nói vậy? Vừa nãy người còn sốt sắng bảo ‘Rin, nhanh, nhanh nữa lên! Đây là một cuộc đua! Bất kể giá nào chúng ta cũng phải đến đó trước chiếc xe kia!’ Người làm như đó là một việc hệ trọng lắm vậy.”
“...Rin.”
“...Em lỡ lời ạ.” Rin thoái lui.
Sau khi đưa mắt nhìn người hầu, Alice đóng cây dù lại bằng một động tác thanh lịch.
“Phải rồi. Về chiếc taxi ngày hôm đó---“ Iska cất lời.
“Cậu đang nói gì vậy?” Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, trên mặt cô công chúa hiện lên một nụ cười.
Nhưng cô lập tức mím môi lại và hơi nheo mắt nhìn, song không phải Iska mà là vị nữ đội trưởng bên cạnh cậu.
“Nhân tiện, cô bé này là ai?”
“Cô ấy là cấp trên của tôi, Đội trưởng Mismis.”
“..Ra vậy. Cậu cũng có hoàn cảnh của riêng mình hửm?” Alice lầm bầm và đưa cây dù cho Rin.
“Ừm, Iska? Cô gái xinh đẹp này là ai vậy?”
“Cô ấy là---“
“Không sao. Ta sẽ tự giới thiệu.” Alice cắt ngang lời Iska rồi đặt tay lên ngực trong khi hạ thấp giọng để những người qua đường không nghe thấy . “Rất vui được gặp cô, Đội trưởng Đế Quốc. Ta là Alice---Alicelise Lou Nebulis Đệ Cửu.”
“Cô Alice? Eh, nhưng... N-Nebulis?”
“À, Nếu ta nói mình là Băng Họa Phù Thủy thì sẽ dễ hiểu hơn. Đó là cách Đế Quốc các cô gọi ta.”
“---Ểhhh?!” Mismis co rút người lại. “Ưm, ưm? Là đùa thôi... Nhỉ, Iska?”
“Là thật đó.”
“Ch-ch-ch-ch-chuyện gì đang diễn ra vậy?!”
“Bọn ta có vài thứ cần trao đổi.” Alice dán mắt vào cậu thiếu niên từ đầu chí cuối. “Ra ngoài đi. Theo ta.”
“Hiểu rồi. Ta đi thôi, Đội trưởng.”
“..Rốt cuộc là sao vậy?”
Iska kéo vị đội trưởng đang ngơ ngác theo cặp đôi trước mặt. Alice không lúc nào là không nhìn về trước. Còn Rin thì theo sau cô, giữ cho tốc độ đồng nhất với chủ nhân trong khi thỉnh thoảng ngoái lại kiểm tra Mismis và Iska.
“Chúng tôi không bỏ chạy đâu. Cũng không có ai từ Đế Quốc theo sau hết.”
“I-Im đi! Là người hầu của tiểu thư Alice. Có vấn đề gì nếu thận trọng trước kẻ thù hả? Mà này, đừng tự nhiên bắt chuyện với ta như vậy!” Rin lại quay ngoắt lại về phía trước.
Cậu thấy Rin theo phản xạ đưa tay xuống bên dưới váy. Iska cũng biết ở đó đang ẩn giấu cả kho vũ khí tự vệ.
“Thật lạ lùng.” Alice thầm thì.
Khi Alice đang dẫn đường, mắt cô bị cuốn về một góc bên phải thành phố, đó là một người họa sĩ đang vẽ bức chân dung gia đình lên tấm vải bạt.
“Tại sao chúng ta lại chọn thù hằn nhau thay vì sống trong thành phố tươi đẹp như thế này?”
Những lời đó không phải nói với Iska hay Mismis mà là hướng thẳng vào bản thân cô.
Bước một bước ra khỏi tường thành, cái nóng từ mặt trời lập tức ập vào người họ. Trước mặt cả nhóm là những ngọn đồi đang bị thiêu đốt trải dài ở phía xa.
“Nóng thật.”
“Tiểu thư Alice, dù của người.”
“---Ta chỉ cần thế này là được.” Băng Họa Phù Thủy búng tay. “Ta có thể đóng băng mọi vật mà.”
Một cơn gió lạnh tỏa ra ở ngay dưới chân Alice. Trong nháy mắt, cô đã hóa băng lớp cát nóng rực dài hàng trăm thước trước mặt.
Đó là một tấm thảm băng.
“G-gì vậy..? Dù là vũ khí tiên tiến nhất của Đế Quốc cũng không thể thay đổi nhiệt độ tới mức này.” Mismis cẩn thận bước tiếp. “C-cô thật sự là Băng Họa Phù Thủy...”
“Hẳn cô ấy làm vậy vì có chủ đích riêng.” Iska nhận xét.
Alice làm vậy để đảm bảo vị đội trưởng Đế Quốc biết mình là ai. Tuy có rất nhiều cách nhưng màn trình diễn vừa rồi có sức thuyết phục hơn hết thảy.
“Xa tới đây chắc được rồi. Không ai có thể nghe thấy chúng ta ở đây. Xem ra cũng không có ai bám đuôi.” Vị công chúa dừng bước ở cuối con đường mình tạo ra.
Sau khi cẩn thận đi trên lớp thảm băng tầm mười phút cho đến khi thành phố trung lập chỉ còn là một chấm nhỏ ở xa. Leo lên một ngọn đồi, Alice quay người lại.
"Ta chắc rằng cậu biết lí do bọn ta ở đây. Cậu là binh sĩ đã bị bắt giam hơn một năm trước vì tội phản quốc. Là Thánh Đồ biến chất khi thả cho một pháp sư khỏi nhà tù Đế Quốc.”
“.....”
“Ta đã xem qua lí lịch của cậu. Cậu cũng biết về ta nên vậy là hòa đúng chứ?” Alice nhìn xuống từ phía trên.
“Có lẽ vậy.”
“Với sức mạnh đó thì cậu không thể nào chỉ là một binh sĩ tầm thường được. Nhưng nếu cô đội trưởng kia còn mạnh hơn cậu thì sẽ là chuyện hoàn toàn khác.”
“Hả? Kh-kh-không hề có chuyện đó!” Mismis nhảy lên cảnh báo Băng Họa Phù Thủy đang lườm mình. “Quan trọng hơn... c-cô có việc gì với chúng tôi?! Tại sao một người tối quan trọng như cô lại chờ đợi Iska? Tôi hoàn toàn không thể hiểu nổi!”
“Có thứ ta muốn hỏi cậu ta.” Alice dùng mắt ra hiệu với Rin.
Cô người hầu lấy ra một quyển tạp chí đã ngã màu. Iska đã từng thấy nó trước đây, bài báo mà cậu đã thấy không biết bao nhiêu là lần sau ngục sắt.
“Đầu tiên, điều được viết trên đây có đúng không?”
“Tôi không phủ nhận điều đó.”
“Cậu đã bị bỏ tù vào một năm trước do thả cho một pháp sư đi?”
Iska lặng lẽ gật đầu.
“Tại sao?” Alice hỏi.
“...Đó là một cô bé---tầm mười hai hay mười ba tuổi. Linh lực của cô bé ấy rất yếu, song Đế Quốc vẫn mặc kệ mà bắt giữ những pháp sư như vậy. Và tôi không đồng thuận với điều đó.”
“Có mâu thuận giữa lời nói và hành động của cậu.” Giọng của Băng Họa Phù Thủy thật gai góc. “Cậu đã đợi ở rừng Nelka để có thể tấn công và bắt giữ ta. Hiện giờ thì muốn bắt một pháp sư nhưng lại muốn ta tin rằng một năm trước đã thả một pháp sư khác đi chỉ vì thương hại?”
“.....”
“Sao vậy, binh sĩ Đế Quốc? Hết thứ để bao biện rồi à?” Rin hùng hồn nói. “Cứng họng khi bị tiểu thư Alice nói trúng tim đen ư? Ta còn nhớ người đã hỏi ta có phải là Băng Họa Phù Thủy hay không. Chắc chắn ngươi đã đẩy cô bé phù thủy đó vào một âm mưu bệnh hoạn nào---.”
“Tôi không có mâu thuẫn với chính mình.” Iska cắt lời cô.
Rin im bặt giữa chừng, như thể cảm nhận được sự mãnh liệt trong lời nói của cậu.
“Mục tiêu của tôi vẫn chưa thay đổi. Lúc đó và bây giờ vẫn vậy.”
“Thế bài báo trên quyển tạp chí này là sao?”
“Thương lượng hòa bình.” Iska phân trần trước mặt Alice.
Đây là lần đầu tiên cậu thổ lộ lời hứa với lòng của mình với một pháp sư Nebulis.
“Tôi muốn dừng cuộc chiến này lại. Nhưng không đời nào Hoàng đế sẽ chịu lắng nghe, và tôi cho rằng Nữ hoàng Nebulis cũng vậy.”
"Đương nhiên.” Alice gật đầu và lạnh lùng nói. “Ý cậu rằng mình là một kẻ khao khát hòa bình? Đó là điều không thể. Cậu nghĩ lòng hận thù của bọn ta sâu đậm đến mức nào? Cho đến khi một bên chịu đầu hàng thì cuộc chiến này sẽ không bao giờ kết thúc.”
“Phải. Nên tôi mới nghĩ đến việc bắt giữ một hậu duệ mang trong mình dòng máu Nebulis. Tôi sẽ bắt giữ một pháp sư cực kỳ mạnh mà Đế Quốc gọi là thuần huyết.”
“Một người từ hoàng tộc?”
“Tôi nghĩ rằng ngay cả hoàng tộc Nebulis cũng sẽ bị dao động nếu như một trong những người thân của họ gặp nguy hiểm. Một khi Chủ quyền đã lo lắng thì tôi có thể khiến họ ngồi xuống đàm phán hòa bình mặc cho có muốn hay không.”
“...Cậu đang nói rằng sẽ tự mình thực hiện một cuộc thương lượng hòa bình cưỡng ép? Alice nhíu mày lại và khoanh tay, sau đó ấn những đầu ngón tay lên bờ môi căng mịn.
“Theo lí của cậu thì khi bắt ta làm con tin thì sẽ buộc được mẹ ta ngồi xuống đàm phán. Còn cô gái mà cậu đã thả ra thì chỉ là một pháp sư bình thường, vốn không có tác dụng cho lí tưởng đó. Đó là lí do cậu quyết định thả cô ấy.”
Rồi Alice lặng thinh trong một lúc.
“...Hiểu rồi, không có mâu thuẫn gì ở đây hết. Chỉ có sự kiên định của cậu.” Một nụ cười khó chịu nở trên môi cô. “Nghĩ được đến vậy xem ra cậu không nói dối... Nhưng sẽ không thành công đâu. Không có gì sẽ thay đổi cả.”
“Tại sao?”
“Giả sử cậu thật sự bắt được ta làm tù binh thì mẹ ta vẫn không sẽ dao động dù chỉ một chút. Vậy nên sẽ không có chỗ cho hòa bình. Nó chỉ là một giấc mơ không hơn. Ta cá rằng cậu chưa từng đặt chân tới Chủ quyền. Cậu chắc chắn sẽ không thể nào biết được bọn ta khinh thị Đế Quốc bọn cậu đến nhường nào đâu.”
Gốc rễ của cuộc chiến trăm năm này đã ăn sâu vào tiềm thức của mỗi con người.
Thương lượng hòa bình sẽ không bao giờ xảy ra chỉ vì một con tin đơn lẻ, dù cho đó có là thuần huyết hay không. Người dân của Chủ quyền sẽ không bao giờ cho phép điều đó.
“...Nhưng...” Alice dang tay ra. “Ta không biết Đế Quốc cũng có người như cậu. Ta không ngờ rằng lại có người muốn chiến đấu để chấm dứt chiến tranh giữa biển người binh sĩ Đế Quốc mang rợ. Hơn nữa... ta cũng đã hiểu rõ tính cách của cậu sau quãng thời gian ở cùng nhau tại thành phố trung lập.”
Đứng trên đồi, Băng Họa Phù Thủy chỉ tay vào cậu.
Với vậy, Alicelise Lou Nebulis Đệ Cửu đưa ra một đề xuất trọng đại. “Cậu. Hãy trở thành thuộc hạ của ta.”
“Hảaa?!” Rin hét lớn. “Đợi đã, tiểu thư Alice! Ng-ng-ng-người nghĩ mình đang làm gì vậy?! Đó không phải là những gì ta đã bàn trước. Điều này đâu được thảo luận vào đêm qua!”
“Ta chỉ vừa nghĩ ra thôi.”
“Thật không hợp lí! Ý em là, trước hết thì Nữ hoàng và Elletear điện hạ cũng như Sisbell điện hạ sẽ không bao giờ cho phép người để một tên lính Đế Quốc làm việc cho mình! Không bao giờ!”
“Ta có thể bàn bạc chi tiết sau.”
Im lặng đi. Alice đưa tay ra khuất phục Rin.
“Ta sẽ đảm bảo một vị trí cho cậu. Cậu sẽ trở thành người tị nạn từ Đế Quốc.” Cô công chúa nói dễ dàng đến ngạc nhiên. “Chủ quyền sẽ chấp nhận bất kỳ ai không phân biệt đối xử với pháp sư. Đặc biết đối với một người mạnh ngang Thánh Đồ và biết được nhiều bí mật của Đế Quốc. Nếu cậu thật lòng muốn tạo ra một thế giới không có xung đột thì họ sẽ càng chào đón cậu hơn.”
Cô ấy nhìn thẳng vào mắt cậu. Tuy là một yêu cầu nhưng vẫn có thể thấy sự chân thành, thiết tha và hy vọng trong ánh mắt của Alice.
“I-Iska...?”
Cậu cảm thấy có đầu ngọn tay đang chạm nhẹ vào lưng mình. Khi khẽ ngó sang, Iska thấy cô đội trưởng nhỏ nhắn đang nhìn cậu. Mắt đang rơm rớm nước, vai thì run lên vì lo lắng.
“Uh, um... thế...”
“Không sao đâu.” Iska không để cô phải nói thêm gì nữa.
“Tôi không thể.” cậu trả lời với vị công chúa trên đỉnh đồi băng. “Không phải vì những gì có thể nhận. Tôi không thể nào đứng về phía Chủ quyền được.”
“...Và tại sao lại không?” mí mắt nàng thiếu nữ tóc vàng hơi giần giật. Đó không phải là biểu hiện của cơn tức giận mà là từ sự lo lắng.
A, hiển nhiên rồi. Ta biết cậu sẽ đáp lại như vậy mà. Giọng cô còn sót lại chút bất an.
“Cho ta biết tại sao đi.”
“Có hai lí do: Thứ nhất, tôi còn có gia đình và bạn bè ở Đế Quốc. Những người đồng đội cùng đơn vị và người cấp trên luôn đối xử tốt với tôi. Cũng giống như gia đình của cô ở Chủ quyền vậy, Alice.”
“Và thứ hai?”
“Không đời nào có chuyện Chủ quyền sẽ thương lượng hòa bình với Đế Quốc."
“Giả sử tình thế được đảo ngược và cô bắt được một người trong Bát Đại Tông Đồ làm tù binh đi, Alice. Khi đó dù cô có yêu cầu một giải pháp hòa bình thì Đế Quốc cũng sẽ ngó lơ. Nếu có gì đó thì cũng là sự sung sướng khi đã loại được một người khỏi cuộc chiến tranh giành quyền lực. Không như phía cô, Alice, bọn họ chỉ là tập hợp của một nhóm người xa lạ, không được liên kết với nhau bởi huyết thống hoàng tộc.”
Hòa bình là cách duy nhất để ngăn chặn cuộc chiến kéo dài hàng thế kỷ mà không phải tận diệt một bên nào. Và họ chỉ có thể thực hiện được điều đó bằng cách khiến Chủ quyền tham gia đàm phán.
“Phải. Nghe giống với Đế Quốc mà ta biết. Họ sẽ không thương tiếc đá bất kỳ ai sang một bên sau khi hết giá trị lợi dụng. Một tập hợp của những người không quan tâm đến người khác...” Alice cắn môi.
Nhiệt độ quyển tạp chí trong tay cô tụt xuống. Sương giá bắt đầu phủ lấy từng trang tạp chí.
“Cậu biết đó nghĩa là gì, phải không?”
“...Tôi biết.”
Lùi lại. Iska giữ Mismis bằng tay trái và vòng tay phải ra sau lưng. Cậu có thể cảm nhận được sự rắn chắc của những thanh tinh linh kiếm truyền qua đầu ngón tay.
“Tôi không thể đứng về phía cô được, Alice.”
“...Là thế sao? Đã vậy thì chúng ta thật sự là kẻ thù!”
Quyển tạp chí vỡ ra, biến mất dưới dạng hàng ngàn tinh thể băng. Những ghi chép về quá khứ tan thành vô số mảnh vụn. Đó có lẽ là đánh dấu cho thời điểm cả hai quyết định đứng trên hai chiến tuyến đối lập.
“Bắt ta---nếu cậu có thể.”
Alice ngăn Rin động thủ và che mặt lại bằng chiếc mũ trùm ở lần đầu cả hai gặp nhau tại rừng Nelka.
“Có một phần triệu cơ hội cậu sẽ bắt được ta và một phần tỉ cơ hội mẹ ta sẽ chấp nhận thương lượng với Đế Quốc. Ai biết trước được? Có khi giấc mơ của cậu sẽ thành hiện thực không chừng.”
“Cô cũng có thể loại trừ tôi tùy ý. Cô sẽ đạt được một bước tiến trong công cuộc thống nhất thế giới của mình, Alice.”
“...”
“...”
Nữ phù thủy che đi khuôn mặt và cảm xúc xuống bên dưới chiếc mũ trùm.
Người lính Đế Quốc nắm chặt những thanh tinh linh kiếm trong tay lại.
Rin và Mismis quên cả hô hấp quan sát họ khi được yêu cầu đứng ở ngoài.
“Đồ đần độn bướng bỉnh này!” cậu thiếu niên và cô gái đồng loạt gầm lên. Cứ như sự uất ức mà họ mang theo đã thoát khỏi sự kiềm nén và bộc phát ra ngoài.
Đây là tương lai không thể tránh khỏi. Họ lẽ ra phải biết vòng xoáy sẽ trở thành định mệnh của họ. Tiếng hét chứa đầy sự căng thẳng, tức giận, đau buồn vang vọng khắp vùng đất hoang vu.
Họ ra tay cùng lúc.
Tinh linh của Alice và tinh linh kiếm của Iska ầm ầm phát ra thứ âm thanh đủ tạo một cơn động đất nhỏ.
Cơn thịnh nộ của họ đã làm rung chuyển cả hành tinh.
“Chuyện g---?!”
Cả hai dừng lại ngay khi vừa chuẩn bị lao vào đối phương.
Một luồng khí truyền đến lưỡi kiếm của Iska và phóng dọc cơ thể khiến cậu như bị điện giật.
...Chuyện gì đang diễn ra?
...Đây là gì... sự ớn lạnh cực độ này là sao?!
Trước giờ cậu chưa từng gặp phải điều này. Mặc dù đã đứng trên chiến trường và không biết bao nhiêu lần cận kề cái chết nhưng cậu chưa từng cảm nhận được sự khát máu nào kinh hoàng đến vậy.
Iska có thể nhận thấy nó ngập tràn trong không khí thông qua da.
“Rin, vừa rồi là gì?”
“...Em không biết, nhưng tinh linh của em cũng đang hỗn loạn. Em không thể điều khiển được chúng!”
“Khoan đã, hình như ta có thể nghe thấy gì đó.” Nữ pháp sư mạnh mẽ nhất của Chủ quyền nói, cô cố nén giọng lại và dỡ chiếc mũ trùm ra . “Có gì đó ở trên---Riiiiiiiiin, tránh ra khỏi đó ngay!”
“Đội trưởng Mismis, lui lại!”
Psht! Một khe nứt mở ra trên nền trời xanh.
Trong khoảnh khắc, cảnh tượng đó giống như một sợi chỉ đen cắt qua không khí. Nhưng nó lắm tức vỡ ra và tạo thành một trận bão tố.
“Ahhh..." Không chịu được sức gió, vị đội trưởng ngã nhào.
Iska chắc chắn rằng mình đã thấy gì đó xuất hiện ở bầu trời phía trên.
“...Tinh linh kiếm. Lưỡi kiếm đã phản bội hành tinh...”
Một cô gái với mái tóc màu ngọc trai trôi nổi trong cơn bão tố.
Dáng vẻ gầy gò lộ ra bên dưới bộ váy lốm đốm quá khổ người. Cô gái ấy có làn da rám nắng và vẻ ngoài trẻ trung. Dựa vào bề ngoài thì không thể quá mười hai hay mười ba tuổi được.
Điều đó càng khiến cậu bị sốc khi nghe những lời Alice nói truyền vào tai.
“Người sáng lập đáng kính?” Alice thốt lên.
Iska nghi ngờ tai mình có nghe lầm hay không.
“Tại sao Người sáng lập đáng kính đang ngủ say dưới lòng đất lại xuất hiện ở đây...? Không. Sao ngài ấy lại tỉnh dậy được...?”
Alice là hậu duệ của Nebulis, song cô vừa gọi người này là “Người sáng lập đáng kính.”
“Đế quốc... gặm nhấm hành tinh mà những tinh linh trú ngụ... như một dịch bệnh.”
Bằng đôi môi nhỏ nhắn của mình, cô ta thốt nên một lời nguyền rủa, thể hiện cho nỗi căm thù khôn nguôi.
“...Ngh.”
“Tất cả các ngươi nên biến mất hết đi.” Đại phù thủy Nebulis nâng bàn tay mong manh lên.
Khi nhận ra cô ta đang làm gì, Iska và Alice đã bảo vệ người đồng hành với mình và rút lui.
Đó là một vụ nổ vô hình.
Như bị một bàn tay vô hình của chúa giáng xuống, không khí ngưng tụ lại rồi một làn sóng xung kích mãnh liệt bùng nổ.
“C-cái gì?! Chuyện gì vừa xảy ra?!”
“Em không chắc. Nó là...”
Giữa đám mây bụi mịt mù, Iska thả Mismis ra. Cậu có thể cảm nhận được mồ hồi lạnh đang úa ra lưng.
“Đội trưởng, nấp ra sau lưng em, em không tự tin rằng mình sẽ đánh bại được bà ta đâu.”
Một bóng đen lơ lửng giữa bầu trời xanh vắt.
Đó là Đại phù thủy Nebulis. Xuất hiện trên đầu họ là tinh linh pháp sư lớn tuổi nhất còn tồn tại, người đã nhấn chìm Đế Quốc trong biển lửa cách đây một trăm năm trước.