1
Phân khu Ba Đế Đô.
Trong khi dán mắt vào mặt trời cao vút ngoài cửa sổ, Nene dùng ngón tay gạt đi phần tóc mái bết đầy mồ hôi của mình sang một bên.
“Phew. Nóng quá điii. Mới đó mà đã trưa rồi.”
Đuôi tóc cô vẫn còn lấm tấm những giọt nước nhỏ. Hiện tại Nene đang mặc bộ đồ nhẹ dành cho huấn luyện. Sau lưng cô là một giá chất đầy những thiết bị tập tạ.
“Jhin nè. Anh có nghĩ anh Iska và Đội trưởng Mismis sẽ sớm về không? Tập luyện trong phòng này mãi cũng chán.”
“Chúng ta tập luyện là để bảo vệ bản thân, không phải vấn đề nhàm chán hay không.” Chàng xạ thủ tóc bạc ngồi trên băng ghế kim loại nói.
Do đã hoàn thành xong chế độ luyện tập của mình sớm nên giờ cậu đang tiến hành bảo dưỡng khẩu súng trường yêu thích của mình.
“Thì đúng là vậy, nhưng, kiểu, đó không phải là điều em muốn nói.”
“Ý em là bốn người chúng ta nên làm cùng nhau ấy hả?”
“Phải! Phải đó Jhin. Anh hiểu ý em rồi đó!”
“Họ có bỏ một ngày cũng không sao. Ta biết hai người đó có việc ở thành phố trung lập mà.”
“Nhưng là việc gì chứ?”
Đêm hôm qua, đội trưởng họ tự dưng thông báo về việc thay đổi kế hoạch. Cô ấy thường không giấu diếm việc mình sẽ làm hay nơi mình sẽ đi, nhưng lần này hành vi của cô lại rất khả nghi. Khi bị tra hỏi thì liền tỏ ra lúng túng ngay.
“Nếu là việc của đội thì họ sẽ gặp mặt tại Đế đô. Nếu họ đã đến thành phố trung lập thì không việc gì ta phải lo cả.”
“Nhưng Đội trưởng Mismis đi cùng với anh ấy mà phải chứ?”
“…..” Jhin nắm chặt ống ngắm tháo ra từ khẩu súng và khép miệng lại. Cậu chìm vào im lặng.
“…Iska dạo gần đây không được như trước.” Sau một hồi, cậu trả lời bằng giọng trầm và lựa chọn từ ngữ cẩn thận.
“Không được như trước? Ý anh là sao?”
“Có gì đó trong cậu ta không hoạt động bình thường. Cảm giác như đầu óc và cơ thể của Iska không được thống nhất. Gần đây cậu ta có nói rằng mình không ngủ được bao, phải không?”
“Vâng, từ sau khi chúng ta đi đến rừng Nelka."
“Cậu ta đã chạm trán với Băng Họa Phù Thủy.” Chàng xạ thủ nâng chân lên băng ghế rồi ôm lại sát người . “Và rồi không ngừng đi đến thành phố trung lập kể từ đó. Nếu ai đó của Đế Quốc và Chủ quyền bí mật hẹn gặp nhau ở đó thì sẽ không ai biết được. Iska đã đến đó hai lần, và lần thứ ba này lại đưa đội trưởng theo cùng cậu ta…”
“Heh? Anh đang nói gì vậy? Jhin, anh phát hiện ra điều gì sao?!”
“…Không, không có gì.”
“Xạo! Jhin, anh đang lảng tránh ánh mắt của em kia kìa!”
“Ugh, im lặng đi. Thôi giùm anh cái, người ta đang nhìn chằm chằm kìa. Chúng ta ồn---"
Một âm thanh phát ra gần phía đùi Jhin---là thiết bị liên lạc đặt trên băng ghế. Nó bắt đầu chớp đỏ nháy vàng.
“Một cuộc gọi khẩn cấp. Người gọi là… vừa nhắc Tào Tháo.”
“Đội trưởng Mismis ấy hả?”
“Nếu ta tin vào cái tên trên màn hình này.” Jhin chăm chú nhìn vào dòng chữ trên nó trước khi để đầu nghe về gần mặt. “Là em đây. Em đang ở với Nene. Ừ, luyện tập. Tất nhiên, nếu có gì không ổn thì bọn em có thể đến ngay lập tức.”
Ở khoảng cách gần, Nene có thể thấy được đôi mắt sắc xảo của Jhin mở to.
“…Người sáng lập Nebulis? Từ từ đã, bình tĩnh lại đội trưởng. Chuyện gì đang diễn ra?” Vẫn giữ ống ngắm trong tay, Jhin bật dậy khỏi ghế. “...Em hiểu rồi. Mà cũng không hẳn, em không hiểu chuyện cả, chỉ biết là ở đó đang xảy ra náo loạn.”
Cậu liếc nhìn Nene bằng khóe mắt. Từ sự lo lắng của cậu, Nene cũng hiểu được có chuyện gì đó bất thường đang xảy ra.
“Tại thành phố trung lập Ain ấy hả? Quá xa để em và Nene đến kịp. Ai đang cầm chân bà ta…? Iska? Cậu ấy có kế hoạch gì không?”
Và rồi một khoảng lặng.
Một lát sau, chàng xạ thủ tuyên bố bằng giọng chắc nịch, “Nếu vậy thì không cần em và Nene can thiệp.” Cậu là người hiểu rõ Iska nhất. “Đội trưởng, chị cũng nên tìm chỗ trú đi… Sao? Đại phù thủy huyền thoại ấy hả? Ừ, em biết, nhưng điều đó không quan trọng.”
“Nh-nhưng anh Jhin?”
“Nếu đối thủ là một pháp sư thì Iska sẽ không thua. Ngoài cậu ta ra thì ai sẽ chấm dứt cuộc chiến phi nghĩa này lại chứ?”
Jhin trả lời bằng niềm tin tuyệt đối khi nói với vị trưởng qua ống nghe.
“Đó là lí do tại sao cậu ấy lại là 'Người kế vị Hắc Cương.'”
2
Hai người đang ở trên vùng hoang mạc bị cháy xẹm do lửa đốt.
Thành phố trung lập Ain vẫn còn đang bị đe dọa bởi những tia lửa trên nền trời. Những cơn lửa pha lẫn cát thổi lên từ dưới chân lên tận đến đỉnh đồi.
“Lính Đế Quốc…”
Người sáng lập Nebulis vẫn lơ lửng giữa không trung cách mặt đất gần mười thước. Mắt thì nhắm nghiền, biểu cảm vẫn trống rỗng vô hồn. Cô gái da ngăm nâng bàn tay mảnh khảnh của mình lên như một nhạc trưởng dày dặn kinh nghiệm của một dàn hợp xướng.
“Chó nuôi của Đế Quốc. Lũ các ngươi đã bức hại bao nhiêu tinh linh pháp sư rồi?”
Từ đôi cánh đen bóng bẩy, lưng cô ta tỏa ra thứ màu đỏ son rực rỡ.
“Biến mất đi.”
Có thể nghe thấy được âm thanh của không khí đang bốc hỏa. Ngay khi nhận ra có ngọn lửa bùng lên từ phía sau mình, Iska phóng người lên không trung.
“…Ngươi tránh được nó.”
“Không phải.”
Lông mày của Đại phù thủy nhíu lại khi nhận ra chàng thiếu niên đã đoán được trước việc cô sẽ triệu hồi một quả bom lửa.
Iska lập tức phủ nhận. “Tôi làm thế là để đến được chỗ bà.”
Ngọn lửa bùng phát tạo nên một làn sóng xung kích đẩy cậu bay lên từ phía sau. Lấy cú nhảy của mình làm bàn đạp, Iska tận dụng lực đẩy của không khí để phóng người lên cao.
“Ấn tượng lắm. Sử dụng cơn lửa để tiếp thêm động lực cho cú nhảy đến mức này.”
Cậu bay lên bầu trời, nơi Người sáng lập Nebulis đang chực sẵn.
…Đôi cánh đen đó.
…Mình khá chắc nó đã sáng lên khi bà ta triệu hồi tinh linh thuật vào lúc nãy.
Đôi cánh đó tỏa ra thứ màu sắc đồng bộ với thanh hắc tinh linh kiếm.
Nắm được bí mật về sức mạnh của Nebulis, Iska đặt trọn niềm tin vào trực giác của mình và vung thanh tinh linh kiếm xuống với mục tiêu cắt đứt đôi cánh trên lưng Đại phù thủy.
“Nếu ngươi nghĩ rằng thanh kiếm đó có thể tổn thương ta thì ta sẽ đóng băng kỳ vọng đó.”
Cậu nghe thấy của tiếng nổ lớn, đó là âm thanh của hơi ẩm trong không khí giữa Iska và Nebulis bị đóng băng do tinh linh thuật.
“Băng?! Sao có thể được!”
Con người chỉ có thể sở hữu duy nhất một tinh linh bên trong họ. Và Người sáng lập vừa đòn hỏa ngục chí mạng cách đây không lâu.
…Bà ta không chỉ điều khiển mỗi hỏa tinh linh ư?
…Quái lạ. Đáng lí ra bà ta chỉ có thể điều khiển được một loại nguyên tố thôi chứ.
Tinh linh của Đại phù thủy Nebulis rốt cuộc là gì?
Mặc dù bị bức tường băng trước mặt de dọa sẽ nghiền nát Iska giữa không trung, song sự chú ý của cậu hoàn toàn bị chi phối bởi điều phi lí đó.
“Iska!”
Một tiếng hét đanh thép kéo cậu về lại thực tại. Người gọi tên cậu không ai khác ngoài Alice đang ngước nhìn từ dưới kia.
“Hah!”
Iska giữ ngang thanh kiếm và đâm nó vào tường, khoan mũi kiếm vào để đặt chân mình lên lớp băng dày. Nhờ vậy, cậu móc mũi giày vào một chỗ lõm và đứng lên nó. Khi vừa nhảy ra, bức tường đâm sầm xuống đất thành vô vàn mảnh băng.
Tuy nhiên, ánh mắt của Nebulis không hướng vào đống đổ nát mà là chàng kiếm sĩ Đế Quốc vừa bình an vô sự thoát được nó.
“Không ngờ ngươi có thể tránh được đến tận hai lần.”
“Thao túng ký ức của hành tinh.”
“Ta liên hệ với Ý chí ở lớp thứ hai. Triệu hồi nó đến bề mặt hành tinh này.”
Đại phù thủy búng tay, không gian gần cô ta bị xé toạc theo phương thẳng đứng. Nó tiếp tục kéo dài xuống như một cái xúc tu cho đến khi chạm tới lớp đất cát son.
…Lần trước đã có một luồng lửa chui ra.
…Lần này cũng tương tự chăng?
Cậu khom người và bắt chéo kiếm sẵn sàng.
Đó sẽ là một vụ nổ đủ sức thiêu ruội hoang mạc này hay là một khối băng khổng lồ? Hay là cả hai? Iska cố dự đoán trước đòn tấn công kế và lập sẵn kế hoạch đối phó với mỗi tình huống trong đầu.
Tuy nhiên, sức mạnh của Đại phù thủy còn vượt ngoài sức tưởng tượng của cậu.
Tiếng rung chuyển truyền lên từ dưới mặt đất.
Nó nổ tung rồi có thứ phóng lên. Từ sâu trong lòng đất xuất hiện một con sư tử với kích cỡ của một ngọn đồi nhỏ.
“Một con golem?! Có nghĩa rằng bà ta còn có thể thao túng cả thổ tinh linh nữa sao?!”
“Thật không may, tôi không có thời gian để chiến đấu với một con rối vô hồn.” Alice khụy xuống và chạm đầu ngón tay vào lớp đất đá vụn vỡ. “Nhảy lên đi!” Cô nói mà không đợi cậu trả lời.
Alice tạo nên một trận băng họa khổng lồ, chiêu tương tự như đòn mà cô đã dùng để đóng băng rừng cây Nelka. Băng tuyết lan ra mặt đất dưới dạng những gợn băng như một mặt hồ tĩnh lặng và phủ lên mình hoang mạc khô cằn nóng rực một lớp áo màu xanh lam.
Cô là pháp sư được Đế Quốc sợ hãi với cái tên Băng Họa Phù Thủy.
Khi xoay người trên không, vùng đất hiện lên trong mắt Iska đã hoàn toàn bị phủ tuyết giá lạnh.
“Quả như mong đợi.” Cậu đáp xuống con dốc băng. Ở đó Iska có thể thấy được con golem sư tử đã bị đóng băng khi còn đang cất tiếng gầm dang dở. “Alice, tinh linh của bà ta thật ra là sao?”
“…Ta cũng muốn biết lắm đây.”
Tuy đủ khả năng để chế ngự được con golem, song Băng Họa Phù Thủy không thể giấu nổi sự e dè trong lời nói khi tập trung vào Đại phù thủy - người đang bình thản quan sát hai người họ từ phía trên từ đầu.
“Kể cả là Nữ hoàng - mẹ ta cũng không biết chút gì về tinh linh của bà ta. Ta nghĩ rằng nếu bản thân được mục sở thị thì sẽ hiểu ra, nhưng…” Công chúa Nebulis kết lời một cách mơ hồ.
Iska cũng tương tự: cậu không thể đưa ra kết luận phù hợp. Đại phù thủy hoàn toàn khác xa những pháp sư mà cậu từng giao chiến. Khả năng của Nebulis phải tỉ lệ thuận với sức mạnh của tinh linh trú ngụ trong cơ thể bà ta.
“Cô nghĩ có khả năng bà ta nắm giữ nhiều tinh linh không?”
“Điều đó là bất khả thi.” Alice đáp lời cậu. “Cậu biết làm thế nào mà con người hình thành nên dấu ấn đúng chứ?”
“Ấn tinh linh phải không?”
Đó là một trong những lí do khiến pháp sư bị người khác áp bức.
Một dấu ấn độc nhất hình thành trên cơ thể của bất kỳ vật chủ nào của tinh linh. Tinh linh của người đó càng mạnh thì dấu ấn càng lớn. Như thể họ bị ma quỷ ám lấy---ít nhất đó là điều khiến những người đầu tiên thấy được sợ hãi và dẫn đến việc giam cầm những pháp sư.
“Ta đã nhìn thấy lưng của Người sáng lập khi bà ta xoay người trên không trung. Trang phục chẻ ra ở lưng, tại nơi đôi cánh mọc ra là một hắc ấn lớn. Đó hẳn là nơi tinh linh bên trong bà ta trú ngụ, nhưng…” Băng Họa Phù Thủy nheo mắt nhìn Người sáng lập.
“Khi thấy Người sáng lập ở hoàng cung, bà ta không hề có đôi cánh đó. Nếu như chúng thể hiện cho cơ chế tự bảo vệ thì có nghĩa rằng nó không phải là một phần cơ thể của bà ta. Hẳn là chúng được hình thành bởi tinh linh không - thời gian.”
“Nhiêu đó thông tin là quá đủ rồi.”
Nếu đôi cánh đen sẫm đó là hiện thân cho sức mạnh của Nebulis thì chỉ cần cắt phăng được nó, Iska có thể tách bà ta khỏi tinh linh của mình.
“Mình cần phải làm gì đó với đôi cánh đó---"
“---Ngươi---ngươi---ngươi nghĩ rằng…”
“Hả?”
“---Ngươi nghĩ rằng mình có thể làm được hả?” Đại phù thủy bật cười.
Mọi thứ xảy ra vô cùng đột ngột.
Cô gái với làn da màu đồng từ từ mở mắt ra. “…Ta… nhớ nơi này. Đây là hoang mạc Vishada.”
“Nebulis?!”
“Hỡi tinh linh. Ngươi không thể đánh thức ta khỏi giấc ngủ là do tên lính Đế Quốc này phải không? Còn lí do ngươi cố đánh thức ta trước đó là gì?"
Ánh sáng bắt đầu quay lại với đôi mắt của cô ta càng lúc càng rõ nét hơn. “…Hmm, ra vậy. Ta không được thấy những món vũ khí đó cũng khá lâu rồi.”
Người sáng lập hướng vào những thanh tinh linh kiếm trong tay Iska.
“Bà biết về những thanh kiếm này sao?”
“---"
Cô ta im phắc. Không phải là do muốn giữ kín thông tin với cậu mà là do Đại phù thủy đã quên mất đi cách nói năng bình thường. Cô ta tỏ vẻ đăm chiêu khi nhìn vào hai thanh kiếm và Iska.
“Cũng chả sao. Ta không biết ngươi có được chúng bằng cách nào, nhưng không ai khác ngoài Crossweil có thể sử dụng được chúng.”
“Crossweil?!”
“Sao nào?”
“…Đó là tên thầy tôi.”
Anh ta là kiếm sĩ mạnh nhất lịch sử Đế Quốc, là sư phụ của Iska và là chủ nhân tiền nhiệm của cặp tinh linh kiếm.
…Nhưng tại sao?
…Tại sao phù thủy vĩ đại nhất vào một trăm năm trước lại biết đến thầy của mình?
“Ngươi là… của hắn?” Đại phù thủy nhướng mày nghi hoặc nhưng ngay lập tức cong đôi môi nhỏ nhắn lên một cách đáng quan ngại. “Ha. Hắn làm ta cảm thấy thật khó chịu. Sao hắn ta lại giao lại những thanh tinh linh kiếm cho một tên lính tầm thường như ngươi?”
“Bà sẽ không biết khi chưa chiến đấu với tôi.”
“Thật thừa thải. Hoàn toàn không có chuyện ngươi có thể đánh bại được ta.”
Xuyên thủng qua mặt đất bị đóng băng do tinh linh của Alice, một dòng chất lỏng màu đỏ thẫm đang sôi sục phún ra---là mắc ma, nguồn năng lượng nằm sâu trong lòng hành tinh.
Đó là đá nóng chảy được hình thành dưới nhiệt độ cực kỳ cao bên trong lõi hành tinh, cháy rực ở nhiệt độ gần 1000°C. Nó có thể ăn xuyên qua tường thành và nhà dân, thiêu rụi và nung chảy tất cả mọi thứ trên đường đi của nó.
“Ngươi có thể vượt qua đại dương rực lửa này không?”
“Ta sẽ thấy ngay thôi.”
Một tia nhung nham phóng về phía Iska như muốn nuốt chửng cậu. Nhưng giữa dòng nhiệt và hơi nước dữ dội đó, Iska không do dự ném mình vào dòng dung dịch đỏ rực. Cậu đã quan sát kỹ lưỡng những luồng mắc ma khi chúng rơi lại vào lòng trái đất và dự đoán được quỹ đạo của chúng. Đó là lí do cậu không chùn bước, vẫn tiếp tục lao lên, vặn người lại, sau đó thì xoay tròn như một con quay để tránh những dòng mắc ma đang trút xuống quanh. Với những mục tiêu không thể tránh được, Iska dùng mũi kiếm thổi bay chúng đi.
“Chọn cách không sợ hãi lao đầu vào bất chấp cơn sóng nhiệt à?” Đại phù thủy khẽ thở ra. “Lựa chọn sai lầm.”
Dung nham đang trào ra bỗng ngưng tụ lại giữa không trung, biến thành một con rắn cuộn vòng được bao bộc trong lửa.
Iska ngẩn đầu lên nhìn vào con golem lửa được tạo nên từ một khối lượng nham thạch khổng lồ. Ở hai bên, nhiều dòng nhung nham tự do hóa thành những bức tường bắt đầu áp sát cậu. Bị con rắn lửa chặn trên và những bức tường nham thạch chặn dưới, Iska đã bị dồn ép từ mọi phía.
“Bắt được ngươi rồi, lính Đế Quốc.”
“Này! Đừng có phớt lờ tôi nữa được không?” Nhung nham đang sôi sục bất thình lình bị đóng băng. “Mặc kệ ngọn lửa của bà có hừng hực đến cỡ nào, tôi đều có thể chặn chúng lại.”
Có một làn sương lạnh giá bao quanh cô gái tóc vàng kim, nó tỏa ra ánh sáng màu xanh lam. Iska dọn đường còn Alice từ đó mà tiến tới. Không cần phải nói thành lời nhưng cả hai đều hiểu rõ bản thân cần phải làm gì.
“…Sự lạnh lẽo này. Tinh linh của ngươi có nguồn gốc tốt đấy, khả năng kiểm soát nó của ngươi cũng không tệ.”
“Rất vinh dự khi được nghe chúng từ bà.”
Sương giá hiện lên bao trọn lấy nhung nham và con golem lửa. Với cảnh tượng trước mắt, Đại phù thủy cuối cùng cũng hiểu được sức mạnh thật sự của Alice và tặc lưỡi khó chịu.
“Cô bé, ta quyết định sẽ xử lí ngươi sau khi hóa kiếp cho tên lính Đế Quốc kia.”
“Ôi? Không phải bà có tử tế với một pháp sư đồng bào quá rồi sao?”
“Chuyện này hoàn toàn khác.” Người sáng lập hướng mắt xuống hậu duệ của mình với vẻ tàn nhẫn khó tả. “Một pháp sư lựa chọn đứng cùng phe với Đế Quốc… Hãy nhớ kỹ rằng ta sẽ không tha thứ cho tội lỗi của ngươi dù cho có khóc lóc van nài cầu xin sự thương hại đi chăng nữa.”
“Tốt thôi. Tôi cũng sẽ không tha thứ cho bà đâu!” Nàng công chúa đáp lại trước cái nhìn gay gắt của thủy tổ. “Một pháp sư nhưng lại sẵn sàng làm tổn thương một đồng bào mà không hề do dự. Hãy coi lại những gì mà bà đã làm với Rin đi. Bà không còn là người hùng của Chủ quyền nữa!”
“Người hùng? Thật hời hợt. Một thứ nông cạn như vậy sẽ không thể cứu rỗi được thế giới này.” Vai cô ta rung lên khi bật cười thương hại. Đối với Người sáng lập, đó hoàn toàn là một suy nghĩ điên khùng.
“Ta đã biết điều đó rất rõ từ một trăm năm trước. Thế giới đầy rẫy vết sẹo này không có bất kỳ cái gì gọi là người hùng hay đấng cứu thế cả. Vậy nên, ta đã trở thành một phù thủy---để đưa Đế Quốc đến bờ vực diệt vong. Đó là tất cả.”
Lời chế nhạo của nữ phù thủy chất chứa một nỗi tuyệt vọng không đáy. Nó một lời thú nhận về sự thống khổ mà cô đã phải chịu đựng.
“Ta là phù thủy, còn các ngươi là kẻ thù của ta.”
Một luồng gió dữ dội bắt đầu nổi lên giữa Iska và Alice. Nó hóa thành một cơn lốc mạnh đủ sức ném bay bất kỳ ai lên trời. Cơn lốc dỡ bỏ băng tuyết và đất đá chung quanh và biến chúng thành một phần của cơn bão khiến nó trở nên ngày càng to lớn hơn.
“Do được sinh ra từ bên trong hành tinh nên tinh linh của chúng ta đã trở thành những nguyên tố lâu đời nhất của trái đất. Chúng đã quan sát được tất cả những hiện tượng tự nhiên của hành tinh và có thể triệu hồi chúng đến thông qua ranh giới của không - thời gian. Giờ thì, ngươi thật chướng mắt. Biến mất khỏi thế giới đi.”
“Ngh…”
“Alice!”
Bị một cơn gió mạnh đập vào người từ phía cánh, Alice khẽ kêu lên. Luồng gió hóa thành một cơn bão giật có thể dễ dàng thôi bay con người như giấy vụn. Song trước khi bị cơn gió dữ dội đó cuốn bay, Iska đã bắt lấy bàn tay cô.
Cắm thanh kiếm ở tay trái xuống đất như một cái mỏ neo, cậu vừa nghiến răng chịu đựng những cơn gió quất vào người như roi mây, vừa dồn hết sức vào chân để kéo Alice lại.
---Một chất lỏng đỏ thẫm bỗng dưng xuất hiện.
Vào cái lúc mà Iska nắm lấy tay Alice, có thứ gì đó đã cắt qua tay cậu khiến máu tươi rỉ ra.
“Ow!”
“Iska!”
“…Bà thậm chí còn có thể thao túng được đao gió nữa hả?”
Như thể gió đã biến thành những lưỡi đao nhỏ. Đây là một hiện tượng siêu nhiên xảy ra khi cơn bão cuốn lấy những hòn sỏi trên mặt đất và gia tốc cho chúng đến tốc độ kinh hoàng không thua kém gì vũ khí.
“Buông tay ta ra đi!” Băng Họa Phù Thủy hét lên trong khi cơ thể đang bay phấp phới trong gió.
Những đòn tấn công kế đến của cơn bão khiến cánh tay của Iska xuất hiện thêm nhiều vết rạch tươi kéo dài đến tận vai.
“Cậu đang làm gì thế?! Mau thả ta ra trước khi tay cậu đứt lìa mau!” Nữ pháp sư cố gắng lách khỏi bàn tay đang giữ chặt mình.
Nhưng cậu thiếu niên ấy không cho phép.
“…Tôi không nghe thấy gì hết.”
“Sao cơ?!”
“Tôi nói rằng mình không nghe thấy cô nói gì hết vì gió quá lớn, Alice! Tôi không hề nghe thấy cô bảo hãy buông tay ra!”
“Ugh.” Mặt cô nhăn lại. “…Tại sao?”
Ánh mắt lấp lánh như đá quý của cô hướng sang chỗ khác.
“…Ta là một phù thủy. Ta không phải người đáng để cậu bất chấp nguy hiểm để dang tay ra cứu.”
Alice cắn môi khi nói thành lời những suy nghĩ khiến cô đau lòng đó.
Bất kể cô có tự gọi mình là “pháp sư” bao nhiêu lần đi chăng nữa thì đối với những người xa lạ, cô vẫn chỉ là một “phù thủy.”. Họ sợ cô, họ xa lánh cô… Đối mặt với những cảm xúc tiêu cực, cô không thể không cảm thấy uất ức.
Bị gọi là Băng Họa Phù Thủy, linh hồn của Alice đã không còn sức phản kháng lại nữa.
Vào lúc đó, cậu thiếu niên nhìn thẳng vào đôi mắt màu hồng ngọc của cô.
“Alice.” giọng của người lính Đế Quốc thật dịu dàng. “Cô không thấy chúng ta khá giống nhau về nhiều mặt sao?”
“…Hả?”
“Cả hai chúng ta đều tức giận trước hành động của bà ta. Rin - người hầu của cô đã bị thương. Về phần tôi, bị đánh lén bởi mụ phù thủy đó khiến tôi thấy mình không còn tâm trạng để thương lượng với bà ta chút nào.”
“Vậy thì sao chứ?”
“Chúng ta đang không ở Đế Quốc hay Chủ quyền. Nơi đây là thành phố trung lập. Mục tiêu của chúng ta là như nhau. Tất cả chỉ có vậy thôi.”
Thành phố đó là nơi khởi đầu cho mọi thứ, là chất xúc tác cho hai con người xa lạ.
Họ đã xem cùng một vở opera tại Ain, đến cùng một nhà hàng và gọi cùng một món. Có cùng sở thích tại buổi triển lãm. Cả hai đều bị cuốn vào những cuộc trò chuyện rất đỗi bình thường của nhau.
“Tôi cảm thấy như vậy đấy. Và tôi cũng không muốn chịu thua bà ta nên sẽ không buông tay cô ra đâu.”
“…..”
Alice mở miệng như muốn nói gì đó. Sau đó bỗng cúi gằm mắt xuống, dường như đã bỏ cuộc… Nhưng vẫn do dự, cô ngước lên, cắn môi mình hết lần này đến lần khác.
“…Ta có thể tin tưởng cậu không? Một kẻ đến từ Đế Quốc như cậu, Iska?” Mí mắt của Băng Họa Phù Thủy giần giật khi hỏi.
Kế đến, bên trong mắt trận cuồng phong, cánh tay mảnh mai của Alicelise Lou Nebulis Đệ Cửu phát sáng.
“Băng Họa---Vô Hạn Quang Tuyết.”
Những tinh thể băng lấp lánh quanh chân họ bắt đầu tỏa sáng và phủ lên mặt đất một lớp tuyết trắng tinh cứ như khung cảnh của thiên đường. Hai người được bao quanh bởi vô số những viên băng ngọc ngưng động giữa không trung được giải phóng bởi tinh linh của Alice.
“Tiến lên, băng tinh!”
Một tia sáng màu xanh lam lóe lên, theo sau đó là những tinh thể băng lấp lánh đồng loạt bắn lên khỏi mặt đất, chúng để lại dư ảnh khi phóng người vào không trung. Vô số cực hàn băng tinh bay theo đường vòng cung xuyên qua cơn lốc và nhắm thẳng vào Đại phù thủy.
“Phi đạn băng à? Ta không ngờ chúng có thể cắt qua cơn bão này… Đó có phải là năng lực khởi nguyên của ngươi không?” Người sáng lập cao ngạo hỏi và đưa tay về trước để ngưng tụ lớp khí thành một tấm khiên.
Độ cứng cáp của tấm chắn đó vượt xa một bức tường thép dày, hoàn toàn không thể bị biến dạng trước tác động. Cô ta đưa nó lên hứng lấy những đường đạn băng đang bay đến.
“Ugh!”
Nebulis lùi lại.
Đại phù thủy được người người khiếp sợ vứt bỏ lớp phòng thủ của mình và chuẩn bị cho phương án thoái lui. Cảnh tượng mà không một người lính Đế Quốc nào trông thấy được vào một trăm năm trước bỗng nay lại hiện ra trước mắt.
“Không thể nào như vậy được…”
Một giọt màu đỏ lăn xuống gò má màu đồng của Đại phù thủy. Những vì băng tinh đã tìm cách xuyên qua lớp chắn không khí, thậm chí còn có một ngôi đã sượt qua mặt cô ta.
“Vậy là chúng có thể xuyên qua rào chắn bảo vệ của ta.”
“Còn chưa hết đâu. Những viên đạn này sẽ không ngừng được phóng lên đến khi tôi sử dụng hết những hạt tuyết cuối cùng trên mặt đất!”
“---"
Cô gái da ngăm xoay người trên không trung.
Ngay khi cả hai vừa nghĩ cô ta chuẩn bị bay cao hơn nữa, Đại phù thủy bỗng lộn vòng, lướt mình qua mặt đất trước khi đột ngột dừng lại. Bằng cách bay phức tạp khó hiểu đó mà cô ta đã khéo léo vượt qua và tránh được trận oanh tạc diện rộng của Alice.
Nhưng số lượng băng tinh mà Nebulis né được chỉ là vài trăm. Alice vẫn tiếp tục đuổi theo với lượng mưa băng vô tận áp đảo của mình, buộc Đại phù thủy phải dừng lại một lần nữa. Như đồng bộ với cô ta, trận cuồng phong vây lấy Iska và Alice cũng lắng xuống như thể chưa từng tồn tại.
“Bà hết đường thoát rồi, Người sáng lập.”
Họ đã thắng. Niềm tin về chiến thắng của hai người thể hiện rõ trên gương mặt của Alice. “Đầu hàng---"
“So aves cap pile---Đến đây, thần trượng.”
“Ta thao túng lõi của hành tinh.”
“Kết nối với cơ thể mình, ta triệu hồi nó từ khoảng không - thời gian vô tận.”
Đại phù thủy hướng về phía thiên đường. Một bóng đen bỗng từ đâu xuất hiện trên đầu cô, ngày càng trở nên đen đúa và dày đặc hơn. Những tia mặt trời bị cản lại bởi một vòng xoáy mang trong mình màu đen độc hại.
“…Những ngôi sao của mình!”
Còn đang bị truy đuổi bởi băng tinh của Alice, thứ đen đuốc ấy hình thành nên một lá chắn ngay trước mặt Nebulis. Nó khiến tất cả các tia đạn băng vừa cắt qua không khí chỉ kịp lóe lên ánh dương và rồi trở về với hư vô khi tiếp xúc.
“Hả? Thứ màu đen đó là gì?!” Nhìn trực diện vào nó, Alice hét lên.
Không khí xung quanh tụ hội lại thành một vòng xoáy. Ở cánh tay phải đang dang ra của Đại phù thủy xuất hiện một cây gậy bằng với chiều cao của cô ta.
“Phải mất một lúc mới có thể triệu hồi được thứ này. Xem ra tinh linh của ta vẫn chưa hoàn toàn tỉnh giấc…”
Nó uốn éo thành hình dạng của một cây hắc trượng. Đại phù thủy vung nó như một ảo thuật gia đang trình diễn màn ma thuật.
“Gặp lại ở địa ngục.” Từ bầu trời trên cao, cô ta phóng cây trượng về phía bọn họ.
Chứng kiến cảnh tượng đó trước mắt mình, Iska bị cơn chóng mặt kinh hồn chiếm hữu.
…Bầu trời đang bị biến dạng sao?!
…Là gì…? Cây trượng đáng sợ đó rốt cuộc là gì?!
Cây quyền trượng lao thẳng về phía họ từ bầu trời trên cao. Sự ớn lạnh truyền qua da báo cho Iska biết nó có sức tàn phá không thể chống đỡ lại một khi chạm vào mục tiêu.
“Ngh… Tinh tú, đốn hạ nó!”
Quyền trượng cắt xuyên qua bầu trời dưới sự hiện diện của vô vàn đầu băng tinh được phóng lên từ mặt đất. Chúng đâm trực diện vào nhau giữa không trung. Trước khi Iska kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra, đầu cây quyền trượng lóe sáng.
---Không gian lập tức bị phá vỡ.
Không khí rít lên điếng tai. Mặt đất ầm ầm nứt toạc thành hai nửa. Dòng băng tinh vô tận của Alice cũng bị phá hủy gần hết chỉ còn lại lác đác vài ngôi.
Trước khi nhận ra, cơ thể Iska đã bị trận sóng xung kích vô hình thổi bay lên không trung.
“…Ugh… Guh, ha…?”
Cậu rơi xuống lớp băng và lăn xuống dốc.
Iska có thể cảm thấy vị máu lan tỏa trong miệng. Có lẽ trong lúc rơi xuống cậu đã vô tình cấn phải chỗ nào đó nhưng là vào lúc nào thì không biết. Cậu thậm chí còn không nhận ra mình đã bị đánh bởi làn sóng xung kích.
“…Ali…ce?!”
“---"
Câu trả lời chỉ là sự im lặng.
Công chúa Nebulis đang nằm sấp trên đất, không còn chút sức lực nào để nhấc đầu lên.
Cậu có thể chắc rằng cô vẫn còn thở dựa trên cách Alice di chuyển lưng nhấp nhô lên xuống một cách yếu ớt, nhưng cô ấy cũng đã bị đánh bởi làn sóng xung kích như cậu. Hơn hết, cả cơ thể cô đã bị đập mạnh vào lớp băng cứng. Dù cho có bất tỉnh hay không thì Alice chắc chắn đang ở trong trạng thái không thể di chuyển được.
“Giới hạn thần trượng của ta chỉ đến đó thôi hửm. Xem ra sức mạnh vẫn còn chưa hoàn toàn trở lại.”
Quyền trượng đen vẫn lơ lửng giữa không trung.
Ngay cả khi đã phá hủy cơn mưa băng của Alice và giải phóng nguồn năng lượng khổng lồ đủ để nghiền nát mặt đất, dường như Đại phù thủy vẫn chưa hài lòng mà khịt mũi.
“Ý bà là gì, bao nhiêu đây chưa phải là toàn bộ khả năng của nó sao…?”
“Đây là sự khác biệt giữa ta và ngươi---như sự khác biệt giữa bầu trời và mặt đất. Ngươi không hiểu sao?”
Có thể thấy rõ sức mạnh của cô hoàn toàn áp đảo Iska. Ánh mắt của Đại phù thủy như muốn nói rằng cậu không đủ mạnh để được cô coi là một đối thủ thật sự. Sự thật là vậy. Việc Alice cố gắng làm trầy má cô ta thôi cũng đã là phép màu rồi.
Ngoài vết thương bé tẹo đó, hai người bọn cậu không còn gây ra được gì khác. Bộ váy của Đại phù thủy thậm chí còn không có nói một vết bụi bẩn nữa là.
Đây là Người sáng lập, kẻ được mọi người khiếp sợ với cái tên Đại phù thủy, là người nắm giữ nguồn sức mạnh có thể gây ra những trận thảm họa tai chỉ bằng cách vung trượng.
Tuy nhiên.
“---"
“Ánh mắt đó là sao?”
Iska chống tinh linh kiếm xuống đỡ bản thân dậy.
Nhìn xuống từ trên cao, Người sáng lập tỏ vẻ khó chịu khi cất lời. “Ngươi sẽ không chạy, sẽ không cầu xin sự thương xót, sẽ không sợ hãi… Những điều đó khiến ta chướng mắt. Kiểu nhìn xấc xược đó. Ngươi nghĩ mình có thể đánh bại được ta?”
“Không.”
Cậu đỡ người dậy bằng thành tinh linh kiếm ở tay trái và hướng mũi kiếm của thanh bên phải về phía Đại phù thủy.
“Bắt đầu từ bây giờ, tôi sẽ phản công.”
“Ngươi bị điên à?” Nebulis đùng đùng hỏi vì những lời mà chàng kiếm sĩ Đế Quốc thốt nên thật ngông cuồng. “Ngươi còn sống sót được cũng là nhờ tinh linh của con bé kia. Nhìn xung quanh đi. Giờ nó đã ngã gục và không còn sức đứng dậy nổi nữa rồi. Không còn thứ gì có thể bảo vệ cho ngươi.”
“Không sai!” Iska nhổ máu ra và đá vào mặt băng. “Alice đã làm tất cả, vậy nên tôi không thể lãng phí cơ hội mà cô ấy đã vun đắp cho được.”
Dẫu cho có cảm nhận được sức mạnh của thần trượng từ tận sâu trong xương tủy, song cơ thể cậu không vì thế mà khuất phục. Cậu phi hết sức trên mặt đất nứt lở thẳng về nơi Người sáng lập đang lơ lửng với mặt trời sau lưng.
“Kỹ năng duy nhất của ngươi là chạy, đồ chó săn.” Đại phù thủy thu quyền trượng về phía mình. “Bò lết thảm hại trên mặt đất đi.”
Cô vung cây quyền trượng.
Bầu trời gào thét như tiếng khóc ai oán, không khí bị uốn cong. Một lưỡi đao sắc bén hơn bất kỳ loại sắt thép nào mà mắt người thường không thể thấy được hiện ra từ khoảng không - thời gian vô tận.
Nhưng thanh tinh linh kiếm của Iska đã chém tan nó khi lưỡi đao của Người sáng lập áp sát cậu.
“Cái gì?”
“Ngay cả khi vô hình thì tôi vẫn có thể cảm nhận được nó.”
Cậu có thể cảm nhận được sự biến động của không khí qua da và nghe được âm thanh khi lưỡi đao gió cắt qua không trung. Dù có là đòn tấn công mà Iska chưa bao giờ nhìn thấy thì chung quy lại, nó vẫn là tinh linh thuật. Có nghĩa rằng cậu có thể chặn nó lại bằng thanh hắc kiếm.
…Đó là lí do mà tôi không ngừng khổ luyện.
…Vì vậy nên tôi sẽ không bao giờ chùn bước trước bất kỳ một pháp sư nào!
“Trò đùa gì đây?”
“Đùa ư? Tôi lúc nào cũng nghiêm túc!”
Vô vàn lưỡi đao khí nén trút xuống người cậu từ mọi phía.
Đối mặt với trận oanh tạc, Iska kiên quyết không rút lui mà còn bức tốc nhanh hơn. Không khí réo lên mỗi khi cậu chém tan một lưỡi đao vô hình.
Cậu né một đòn đến từ phía sau và trượt qua một đòn khác đến từ phía cánh. Tuy má bị một lưỡi đao sượt qua còn vai thì bị đánh trúng, song Iska vẫn không dừng lại.
“…Tiếp tục… chạy đi!” Công chúa khuỵu người trên đầu gối rung lẩy bẩy. “Trỗi dậy.”.
Mặt băng bắt đầu xoắn lên trời và hóa thành hình dạng của một bức tường băng giá. Từng chút một, nó được gọt đẽo bởi sự điêu khắc khéo léo của Alice và tạo nên một cầu thang băng bóng loáng hướng thẳng lên trời trước mặt Iska.
“Tôi đến đây!”
“Thật xấc xược!” Đại phù thủy vung trượng sang. “Ngươi, một kẻ còn không biết hết được những tội lỗi của Đế Quốc gây mà mà dám đối đầu với ta---"
“Bà vẫn không hiểu sao.” Iska lao lên cầu thang băng. “Lí do mà cuộc chiến vô nghĩa này vẫn chưa kết thúc, tất cả là do những con người đắm chìm trong thù hận như bà!”
“Câm mồm!” Cô giải phóng sức mạnh từ cây quyền trượng. “Dù có là tinh linh kiếm hay không thì ngươi cũng sẽ không thể chống đỡ nổi trước đòn tấn công này.”
Cô ta sử dụng kỹ thuật khiến tinh linh không - thời gian của mình phá vỡ kết cấu khí quyển khiến gió bộc phát ra. Dù cho tinh linh kiếm có thể chặn được tất cả những tinh linh thuật khác thì trước đòn này, nó là vô dụng. Một khi đầu thanh kiếm chạm vào cây thần trượng của Đại phù thủy, nó sẽ tự phá hủy sự tồn tại của bản thân. Song dù cho cho có đánh chặn được quyền trượng thì cậu cũng sẽ bị vụ nổ nuốt chửng.
“Tôi biết. Tôi đã thấy những gì nó làm với phi đạn của Alice.”
Leng keng. Thanh hắc tinh linh kiếm vang lên chói tai khi rơi xuống đất. Iska đã thả nó rơi ra khỏi tay mình.
“Ngươi đang có kế hoạch gì?!”
“Tôi biết lá chắn mạnh nhất trên thế giới này là gì.”
Cậu vươn tay phải ra, ở đó có một vật dẹp rộng. Một “mầm băng”.
“Một tấm khiên bất hoại thậm chí có thể chống đỡ lại trước hỏa lực của bất kỳ vũ khí hủy diệt hàng loạt nào.”
Cô gái đó đã nói rằng ‘nó' là tấm khiên bất hoại.
Và Iska sẽ tin tưởng cô – người đã trao cho cậu tấm khiên có thể chống đỡ lại sức mạnh áp đảo của thần trượng.
“Alice!”
Được gọi tên, Băng Họa Phù Thủy đáp lại chỉ bằng một từ với khuôn mặt vẫn cúi xuống. Song, niềm tin về bản thân của cô là tuyệt đối.
“…Nở rộ!”
Mảnh băng trong tay cậu mở tung, phát ra thứ âm thanh đanh thép vang vọng xung quanh. Mầm băng đã nảy mầm thành tấm khiên gương đẹp nhất trên thế giới – hoa băng.
Mặc dù thanh hắc kiếm có cậu có thể chém đứt bất kỳ tinh linh thuật nào, song thứ này là ngoại lệ. Alicelise Lou Nebulis Đệ Cửu sở hữu cho mình tinh linh của những bông hoa sương giá, và hình dạng thực sự của của nó là một bông hoa băng.
“Ta có thể tin tưởng cậu không? Một kẻ đến từ Đế Quốc như cậu, Iska?”
Khi cả hai bị cơn bão cuốn lấy, Iska đã một mực giữ chặt tay cô không buông. Vào lúc hai bàn tay của họ đan vào nhau, Alice đã bí mật trao cho cậu bí mật lớn nhất của mình, một mầm băng - thứ mà lúc này đã nở rộ và trở thành lá chắn bảo vệ cho chàng kiếm sĩ.
Những cánh hoa băng tuyệt sắc hứng trọn lấy đòn tấn công từ thần trượng.
“Không lí nào!”
Quyền trượng của Đại phù thủy và bông hoa băng réo lên trước khi cả hai tan biến thành ngàn mảnh vào không trung, nó khiến cho nữ phù thủy kinh ngạc và để lộ bản thân một cách vô phòng bị. Cô ta chết đứng. Đúng là sức mạnh chưa quay trở về hoàn toàn, nhưng việc đòn tấn công tối thượng của mình bị hóa giải khiến cô ta không khỏi sốc.
Tuy đã tận mắt chứng kiến nhưng Đại phù thủy vẫn không chịu chấp nhận sự thật.
“…Tại sao…?”
“Bà không hiểu ư?” Iska xoay thanh bạch kiếm ở tay trái “Bà có thể đã chiến đấu với hàng ngàn kiếm sĩ vào một trăm năm trước, nhưng bà chưa bao giờ cùng lúc đối đầu với một kiếm sĩ và một pháp sư cả.”
Nebulis đã từng là đại diện cho hy vọng của tất cả tinh linh pháp sư. Nếu biểu tượng đó không bị tha hóa trong thời đại này, trận chiến có lẽ đã kết thúc theo chiều hướng khác khi mà Alice không tin tưởng giao phó hoa băng của mình cho Iska.
Nhưng tinh linh của Alice đã đi đến quyết định: Đại phù thủy không còn là pháp sư gánh vác trọng trách cho những pháp sư trong thời kỳ này nữa.
“Ngủ tiếp đi, Nebulis.” Iska hướng thanh kiếm của mình xuống, nhắm thẳng vào đôi cánh đen tuyền mọc ra từ lưng áo choàng của Đại phù thủy. “Lần tới bà tỉnh dậy, thế giới này sẽ trở thành một nơi tốt đẹp hơn.”
Một tiếng kêu nhỏ vang lên.
Cô gái bất tỉnh do liên kết với tinh linh của mình bị cắt đứt. Cô rơi xuống với đôi mắt nhắm nghiền, sẵn sàng cho giấc ngủ trăm năm của mình một lần nữa.
Cơ thể cô bị vết nứt trên bầu trời nuốt chửng rồi biến mất.