Tôi nhìn ảnh của Lulu rồi cười nhẹ. Chỉ nhìn từ mấy bức ảnh là tôi có thể nói được rằng nhóc mèo ấy khá thông minh. Thêm vào đó, cái tên khiến tôi bị nhầm, nhưng… nhóc ta là mèo đực. Điều đó đã khiến tôi nhẹ nhõm đến mức đáng ngạc nhiên.
Tôi không còn cảm thấy là chính mình nữa.
Cho tớ lúc này, tôi gần như là một đứa luôn bỏ cuộc nhanh chóng. Ý tôi là, bằng cách từ bỏ thì mọi thứ đều trôi qua hết, bạn hiểu chứ? Nên là khi tôi bỏ cuộc, tôi chẳng phải đối mặt với những điều đau đớn nữa. Nếu tôi chìm vào quên lãng và mất đi cảm giác đau đớn ấy, mọi thứ sẽ tốt hơn nhiều. Tôi cảm thấy như vậy đấy.
Kể cả thế, từ khi quen Fuyu-kun, tôi cảm giác như mình đã thay đổi bằng cách nào đó. Đây chính là lần đầu tiên tôi thấy mình trở nên ích kỉ và tham lam thế này.
Tôi lướt qua từng tấm ảnh. Lulu-chan rất đáng yêu, nhưng ngắm nhìn những góc nhỏ trong cuộc sống thường nhật của Fuyu-kun còn khiến tôi hạnh phúc hơn. Tôi cảm giác như mình giống một kẻ bám đuôi ấy, nên tôi đã cố gắng kìm lại những ham muốn của bản thân, nhưng không thể.
Sau cùng thì, tôi chẳng rành tẹo gì về Fuyu-kun cả, nên tôi thực sự muốn biết nhiều hơn. Khi đang nghĩ vẩn vơ như thế, tôi đã lướt hết những tấm ảnh của Lulu-chan, và một bức ảnh chụp bốn người hiện ra trên màn hình.
Một trong số đó là Fuyu-kun. Cậu ấy khoác vai với một cậu trai khác. Có cả hai bạn nữ ôm nhau thân thiết nữa. Như đập vào mắt thứ mình không muốn thấy, tôi bắt đầu bối rối.
Tôi đang làm gì vậy trời, cảm thấy hạnh phúc và chán nản, chỉ vì tôi là một người bạn cùng lớp rắc rối của Fuyu-kun thôi sao?
Những lời xin lỗi phát ra từ miệng tôi.
“Ư-,ưm, xin l-. xin lỗi…”
Cậu ấy mỉm cười nhìn tôi.
“Ổn mà, ổn mà. Chỉ là ảnh tôi với một người bạn thôi, nên không có vấn đề gì khi cậu thấy nó đâu.”
“Oh, um…”
Rồi tôi quay lại ngắm những tấm ảnh của Lulu. Giá như tôi có thể gần gũi với cậu ấy như Lulu nhỉ.
Nếu tôi muốn vậy, tôi chắc chắn phải cố gắng hơn bây giờ. Tôi còn chẳng phải bạn của cậu ấy, nên phải cố vượt ra ngoài vùng an toàn của mình thôi.
Trong khi tôi đang nghĩ như thế, Fuyu-kun bắt đầu nói.
“Chỉ có một khả năng thôi, nhưng, để giúp cậu bình phục, sao chúng ta không cùng đi bộ quanh nhà của cậu nhỉ?”
“Huh?”
“Hãy thử ra ngoài từng chút một. Nếu cậu có thể đi ra ngoài được, tôi có thể mang Lulu tới cho cậu được đấy.”
Tôi nhìn cậu ấy. —Nuốt ực một phát. Fuyu-kun….sao cậu có thể dễ dàng nói chính xác những điều tớ muốn nghe vậy chứ?
Nếu như vậy. liệu tôi có thể ích kỉ mà yêu cầu điều gì nữa không? Tôi nén hết dũng khí lại, nói.
“Ý cậu là cậu sẽ giúp tớ hồi phục đúng không, Kamikawa-kun?”
“Oh, chà, dĩ nhiên rồi.”
Cậu ấy dễ dàng đồng ý, kể cả khi tôi đã chuẩn bị cho việc bị từ chối. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Tôi thực sự hạnh phúc, và chắc chắn trông như sắp tan chảy trong niềm hạnh phúc tới nơi.
“Nhưng đừng quá ép bản thân, okay? Tôi nghĩ cậu đang làm quá sức so với bình thường rồi đấy. Dù cậu chỉ làm mọi thứ trong khả năng thì vẫn ổn mà."
Cậu ấy vừa nói vừa vuốt ve mái tóc của tôi. Chẳng có chút do dự nào. Tôi cá là cậu ấy chỉ đang xoa dịu tôi như cách cậu ấy xoa dịu một đứa con nít thôi, nhưng mà…. —đột nhiên Fuyu-kun buông tay ra rồi thì thầm vào tai tôi một điều tôi chẳng ngờ nổi.
“Nhưng tôi cũng phải có phần thưởng cho sự cố gắng hết mình của cậu, đúng chứ? Tôi cũng muốn đem Lulu tới gặp cậu càng sớm càng tốt. Trao đổi LiNe thì sao nhỉ? Bằng cách đó, tôi có thể gửi ảnh của Lulu cho cậu—Oh, không, có vẻ không được rồi. Xin lỗi cậu vì đã trở nên trơ trẽn, tôi thực sự xi—”
Fuyu-kun luống cuống rút lại lời nói của bản thân. Chẳng ngừng lại nổi nữa. Những ham muốn không kìm lại được nữa rồi. Tôi quyết định sẽ nói với cậu ấy những thứ mình muốn nói mà không cần giấu đi cảm xúc nữa. Tôi chưa bao giờ làm được thế này trước đây. Hồi đó, tôi sẽ bỏ cuộc ngay tức khắc rồi.
Vì, tôi đơn giản là không thể từ bỏ lúc này. Tớ muốn biết nhiều hơn về cậu đó…Fuyu-kun à. Tớ muốn thân thiết hơn với cậu nữa này, và, để đạt được điều đó, tớ sẽ bằng mọi giá—
“....Tớ muốn thế. Tớ cũng muốn trao đổi LiNe với cậu, Kamikawa-kun. Tớ muốn làm bạn với cậu….”
“Tôi rất vui vì chúng ta đã trao đổi ID, nhưng đừng có hiểu lầm đấy, okay?”
“Huh?”
Biểu cảm của tôi đơ ra. Chà, tôi vượt lên chính mình rồi kìa. Người như tôi mà có mối quan hệ với người khác—là điều không thể nào. Tôi đã có chút khác. Người như tôi thì không—
“Chúng ta….là bạn, nhỉ?”
Tôi không tin vào tai mình mất. Tôi thấy mình chẳng xứng đáng để làm bạn với cậu ấy chút nào. Tôi cố quá sức, rồi cuối cùng mọi thứ lại trở nên vô nghĩa. Nhưng kể cả khi tôi thấy thế, tôi cũng không thể làm vậy được nữa. Tôi không thể chịu đựng nữa rồi. Biểu cảm của tôi vỡ òa thành một mớ hỗn độn khổng lồ.
“Shimokawa-san, um, xin lỗi.”
“K-Không phải vậy đâu. Tớ chỉ đang rất hạnh phúc, cực kỳ hạnh phúc thôi. Thật sự ổn khi cậu là bạn tớ chứ? Tớ chưa từng có bạn trước đây, nên tớ cực kỳ, cực kỳ hạnh phúc—”
Tôi hạnh phúc lắm. Thực sự hạnh phúc lắm luôn.
Trong khoảng thời gian ngắn quen nhau, cậu ấy đã nói với tôi cực kì nhiều điều ấm áp, cùng sự gắn kết ngày này qua ngày khác. Cậu ấy đã cho tôi mọi thứ.
—Cậu ấy nắm chầm lấy tay tôi.
“Nhưng”, cậu ấy thì thầm vào tai tôi.
“Điều tôi muốn nhất là làm bạn với cậu đấy, Shimokawa-san.”
Tôi không kìm nổi, thực sự không thể.
Tôi khóc như một đứa trẻ.
Tôi nghĩ mình từng khóc như thế này khi còn nhỏ đấy. Fuyu-kun không bảo tôi “Đừng khóc mà” hay “Thật đau đớn nhỉ”. Cậu ấy chỉ ở bên cạnh tôi thôi. Điều đó làm tôi thực sự hạnh phúc.
■■■
Fuyu-kun khá là bướng bỉnh nhỉ. Không chỉ tốt bụng, cậu ấy còn không chút nhượng bộ nào và làm những điều mình cho là hợp lý.
Tôi nghĩ mình nên bắt đầu cho việc phục hồi hôm nay—Tôi nên thử thách bản thân mình để đi ra ngoài.
Nhưng Fuyu-kun bảo tôi nên từ từ từng chút một.
Nên khi tôi cố đứng ở cửa nhà nhìn cậu ấy về, hơi khó thở một chút. Khí quản tôi bắt đầu khò khè một chút. Cậu ấy lo lắng nhìn tôi. Tôi liền mỉm cười, cho cậu ấy thấy mình vẫn ổn.
Tôi hiểu lí do khiến mình khó thở.
Chẳng phải là vì tôi bước ra ngoài đâu.
Mà là bời Fuyu-kun đang rời đi.
Tôi yếu đuối quá nhỉ. Tôi lúc này hoàn toàn phụ thuộc vào cậu ấy mất rồi.
“Cứ từ từ làm mọi việc với tốc độ thật chậm là được rồi”.
Cậu ấy vừa nói vừa vuốt ve mái tóc của tôi. Cậu ấy đối xử với tôi cứ như đứa con nít ấy. Thoải mái nhưng mà ngại lắm.
“Ngày mai, chúng ta sẽ thử bước ra ngoài, okay? Và nếu cậu không làm được thì cũng không sao. Cứ từ từ làm mọi việc với tốc độ của chính cậu là được rồi.”
“Okay….”
Tôi nhìn Fuyu-kun. Tôi không nghĩ cậu ấy sẽ tới đây hằng ngày đâu. Tôi bắt đầu dần lo lắng hơn.
“Chúng ta hãy cứ từ từ làm mọi việc cùng nhau. Ngày mai tôi sẽ quay lại.”
“....Thật ư?”
“Ý tôi là, tôi đã hứa sẽ giúp cậu hồi phục mà, đúng không?”
“—Vâng.”
Chính là tính cách ấy của cậu, Fuyu-kun. Thực sự luôn.
Cậu đã cho tớ quá nhiều rồi. Kể cả khi tớ trở thành một đứa thế này, tớ cũng có thể hướng về phía trước. Tớ có thể tiến lên. Tất cả là nhờ cậu chìa tay ra đỡ lấy tớ đó. Nhờ bàn tay ấy cổ vũ tớ đó.
“Vì vậy tôi sẽ quay lại vào ngày mai.”
“Okay.”
Tôi gật đầu lia lịa.
Fuyu-kun bắt đầu bước đi, nhưng cứ đi rồi ngừng lại nhìn tôi và vẫy tay với tôi.
Cậu ấy đang về nhà mất rồi.
Hơi thở của tôi— lại khó thở hơn rồi. Tôi lại là chính mình mất rồi.
Fuyu-kun ngoảnh lại nhìn tôi lần nữa.
“Gặp cậu ngày mai!”
Giọng cậu ấy vang khá lớn. Tôi có thể cảm nhận từ tận tim mình. Âm thanh ấy vang vọng biết bao. Cảm giác ngột ngạt trong tôi lắng dần đi.
Tôi vẫy tay lại với Fuyu-kun.
Tớ nên cười thế nào với cậu được nhỉ, Fuyu-kun?
Chà, với khoảng cách này, chắc cậu ấy không thấy được rồi.
Nhưng tôi nghĩ đây là nụ cười hạnh phúc nhất từ trước tới giờ của tôi rồi.
Fuyu-kun à—Cậu bỏ bùa tớ mất rồi.
■■■
Tôi nằm ườn ra giường, nhìn vào điện thoại.
—mình muốn một tấm ảnh của Lulu-chan chụp cùng với Kamikawa-kun.
Khi xin cậu ấy một tấm ảnh, cậu ấy đã không do dự mà đưa cho tôi.
Trong ảnh, Lulu ngồi trong lòng Fuyu-kun, nheo một bên mắt trông như đang khó ở vậy. Fuyu-kun bảo đó là một trong số ít tấm ảnh tự sướng cậu ấy chụp thành công.
—Thật là một tấm ảnh đẹp.
Khi tôi nói vậy, cậu ấy mỉm cười hạnh phúc với tôi.
Tương tự như thế, Fuyu-kun trong ảnh cứ như cũng cười thân thiện với tôi vậy.
Ngày mai sao xa quá vậy trời.
Mong sao nó tới nhanh hơn thì hay biết bao.
Giá như tôi có thể tới trường.
Giá như tôi có thể tới trường với Fuyu-kun.
Nếu tôi có thể làm thế, tôi có thể dành nhiều thời gian hơn với cậu ấy.
—"Hãy dành thời gian và làm mọi thứ cùng nhau thôi nào.”
Lời nói của Fuyu-kun cứ lặp đi lặp lại như điệp khúc ấy.
Ổn mà, tôi biết chứ. Tôi sẽ không nóng vội nữa, và tôi sẽ không cố quá sức nữa đâu. Tôi liền vô thức ôm lấy điện thoại của mình.
Hình như cậu ấy nói hôm nay cậu ấy đi làm thêm thì phải.
(Cậu ấy tuyệt thật nhỉ)
Đó là những gì tôi cảm thấy. Dù có Lulu-chan, thì cậu ấy vẫn đang sống một mình. Chỉ là, với kĩ năng nấu nướng của cậu ấy, tôi thực sự lo lắng về thói quen ăn uống của cậu ấy. Liệu cậu ấy có ăn trưa không nhỉ?
Vừa nghĩ vậy, tôi gửi tin nhắn LiNe cho cậu ấy.
■■■
Yuki: Cậu về nhà chưa vậy? Cậu nói hôm nay cậu đi làm thêm đúng ko? Cố lên. Nhưng đừng cố quá sức nha. Nhớ ăn tối nữa đấy, okay?
Yuki: Tớ đợi cậu ngày mai.
Một phản hồi nhanh gọn tới.
Fuyuki: Cảm ơn cậu. Mai tôi sẽ tới.
■■■
Tôi nhắn cho cậu ấy một nhãn dán với dòng chữ “Fight!” trên nó.
Chỉ vậy thôi. Tất cả nhừng gì tôi làm có thế thôi, nhưng—
Tôi đã tạo một [Mối quan hệ] mạnh mẽ với cậu ấy rồi này. Đó là những gì tôi cảm thấy.
—“Chúng ta….là bạn, nhỉ?”
Tôi hạnh phúc lắm.
Thực sự hạnh phúc lắm luôn.
Cậu bỏ bùa tớ mất rồi.
Cậu nói kể cả người như tớ cũng có thể tiến lên này.
Cậu nói tớ có thể làm mọi việc chậm chạp cũng chẳng sao, cậu sẽ làm cùng tớ nữa này.
Tác dụng phụ của lá bùa rõ ràng mạnh lắm đấy.
Bởi tớ không gạt nổi nụ cười của cậu ra khỏi tâm trí mình mà ♡—
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage