Này người mà anh yêu, anh không biết làm một căn nhà bằng diêm, bàn tay anh to lớn vụng về không làm được những thứ tỉ mẩn, nhưng anh biết làm bánh và sẽ nắm tay em thật chặt trong khi em ăn bánh anh làm vào một ngày trời đông giá. Vì anh biết tay em nhỏ nhắn và đang lạnh, còn tay anh to và ấm, em có thích không?!
Này người mà anh yêu, anh sẽ không chở em đi hóng gió lúc mặt trời chưa lên đâu vì con mèo lười biếng ham ngủ như em chắc chắn không thể nào dậy sớm vậy được, thay vào đó mình sẽ mua một cái lều, cắm trại trên bãi biển, và anh sẽ đánh thức em dậy để ôm em cùng ngắm mặt trời lên.
Không chỉ cùng em đi ăn kem giữa trưa hè nắng gắt, mình có thể cùng ăn kem vào một tối mùa đông gió bắc thổi vù vù và tuyết rơi trắng xóa được mà. Vì anh biết em ngẫu nhiên, tùy hứng, đôi lúc thậm chí hơi bất cần… và anh cũng thế!
Này người mà anh yêu, anh sẽ luôn dõi theo em, và vị tha cho những lỗi lầm em mắc phải. Vì anh biết em thiếu kiên nhẫn, em nóng tính, nhưng em biết sai em chẳng lẩn tránh bao giờ.
Này người mà anh yêu, anh sẽ yêu em và chỉ mình em mà thôi, vì anh biết em trân quý đến mức nào, chung thủy với tình yêu đến thế nào, và yêu anh nhiều biết bao nhiêu. Anh yêu em, nghĩa là tin tưởng em. Tuyệt đối!
==========
Ngày… tháng… năm 3598.
Tại sao?! Sao em lại rời bỏ anh mà đi! Em đã hứa chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi cơ mà! Em nói dối anh! Giờ em lại hứa rằng chúng ta sẽ gặp lại nhau… Anh không tin!
Anh… xin lỗi! Em đừng khóc, xin em đừng khóc, anh tin mà. Em đã hứa chúng ta sẽ gặp lại nhau, anh tin mà.
Chắc chắn chúng ta sẽ gặp lại nhau!
Ngày 22 tháng 12 năm 4317.
Chúng ta sẽ gặp lại nhau em nhỉ. Kiếp sau, sau, và sau nữa. Và chúng ta sẽ lại nắm tay nhau nữa nhé.
“Ha ha ha… Xin lỗi mọi người, nhưng người được nắm tay cô ấy đến tận cùng, xem ra là tôi rồi!”
==========
Ngày 24 tháng 01 năm 3714.
Anh gặp lại em đúng vào ngày sinh nhật em tròn hai mươi tuổi, vẫn khuôn mặt ấy, đôi mắt biết cười khiến anh say đắm, vẫn mái tóc màu hạt dẻ mà anh đã từng vùi mặt vào biết bao lần. Hai trăm năm rồi anh mới được gặp lại em… anh nhớ em biết bao…
Ngày chúng ta cách xa, em đã hứa rồi chúng ta sẽ gặp lại, anh chờ em lâu quá, anh đã đợi được rồi, nhưng dường như em không nhận ra anh. Cũng đúng thôi nhỉ, người sống sang kiếp khác đã là con người mới.
Ngày 08 tháng 02 năm 3714.
Anh ngỏ lời… và chúng ta yêu nhau. À không đúng lắm, em hét lên với anh “Unbelievable!!!” và rồi chạy mất nhanh như một cơn gió, anh biết là em không tin, nếu là anh thì anh cũng chẳng thể nào tin tưởng nổi một thằng cha lạ hoắc tự nhiên xuất hiện nói yêu mình đâu. Nhưng mà, anh sẽ khiến em tin, và chúng ta sẽ lại yêu.
Sở thích của em vẫn vậy, từ món ăn em thích ăn, loại nhạc em thích nghe, đến từng thói quen nhỏ nhặt vẫn không thay đổi. Anh biết em thích được ôm thật chặt từ sau lưng, chỉ lúc đó em mới chịu cho anh hôn lên tai em… mặc dù mặt vẫn đỏ bừng...
Anh hứa chúng ta sẽ lại yêu nhau, và lần này sẽ không bao giờ chia xa nữa.
Ngày 03 tháng 09 năm 3716.
Liệu có sớm quá không?! Liệu đã muộn quá chưa?! Hai ta đã từng gặp, lướt qua nhau, đi về hai phía, rồi lại như chuếnh choáng men say, bước một vòng lớn, lại gặp nhau…
Lại yêu… thêm một lần nữa…
Yêu em như chưa từng phải chịu đau thương.
Tin em như chưa bao giờ bị bất cứ ai phản bội.
Đám cưới của chúng ta tổ chức trên thảo nguyên ngập đầy hoa hồng. Từng bông hoa đều do chính tay anh trồng nên trong suốt hai trăm năm qua, nhưng anh dám thề, chẳng có gì đẹp bằng em trong tà váy cưới trắng tinh đó cả.
Anh hứa, sẽ không bao giờ rời xa em nữa.
Ngày… tháng… năm 3722.
Bác sĩ nói rằng anh sắp chết rồi, nhiều nhất chỉ được đến mười lăm năm. Bản chất linh hồn suy yếu, không thể can thiệp, trừ khi trở thành nhà khoa học cấp năm trở lên, tự khiến bản thân thăng hoa, linh hồn lột xác, tuổi thọ có thể đạt đến ngàn năm.
Khốn kiếp!
Ngày… tháng… năm 3722.
Anh sắp chết, chết vì già.
Anh không cam lòng, anh khát vọng ở bên em càng lâu... lâu thật lâu hơn nữa...
Anh không muốn trường sinh, cũng chẳng muốn bất tử, anh chỉ muốn ở bên em thôi.
Em đã hứa sẽ trở lại, em đã về lại bên anh…
Anh đã hứa lần này chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi, anh sẽ giữ lời…
Ngày… tháng… năm 3722.
Chuyển hóa thành người điện tử? Upload toàn bộ ký ức lên thế giới ảo, kiến tạo linh hồn ảo… như vậy còn là người sao?
Anh muốn chúng ta ở bên nhau, cùng ngắm mặt trời lên, cùng nhìn trăng lặn, cảm nhận gió biển lùa vào làn tóc, hơi ấm của nắng nhảy múa trên da, kem lạnh tê buốt đầu óc và tuyết trắng tinh khôi buông xuống từ bầu trời… Thế giới này tươi đẹp như vậy...
Ngày… tháng… năm 3723.
Em ngốc nghếch mà ma mãnh, dễ thương mà lại khó chiều, cố tỏ ra cứng rắn nhưng lại nhạy cảm dễ bị tổn thương. Em tùy hứng, hay nổi nóng, hay giận hờn, em khó ưa như vậy, toàn bộ là do anh nuông chiều em mà ra, ngoài anh ra còn ai chịu nổi em được chứ?!
Cái chết rất đau đớn, người ở lại còn đau đớn hơn là chết, làm sao anh nỡ để em bơ vơ trên thế gian này chứ… làm sao anh có thể…
Ngày… tháng… năm 3725.
Kế hoạch thành công.
Căn cứ xây dựng trong kẽ hở không gian, đảm bảo an toàn tuyệt đối.
Một nghìn hai trăm lẻ tám bản sao, tiêu hủy một ngàn một trăm ba mươi sáu bản không đạt yêu cầu, bảy mươi hai bản đạt tới mức hoàn mỹ, tất cả đã được đưa vào hòm ngủ đông.
Dữ liệu cá nhân đã được lưu trữ toàn bộ, từ ký ức đến tư tưởng, hành vi, thói quen. Đáng tiếc, tôi chỉ còn lại mười năm tuổi thọ, loại kỹ thuật Clone này sao chép cả bản chất linh hồn, cho nên mỗi người chúng ta chỉ có mười năm tuổi thọ mà thôi.
Thật xin lỗi...
Ngày… tháng… năm 3734.
Ngày này cuối cùng cũng đến…
“Đồ ngốc! Trong chúng ta ông là người được ở bên cô ấy ít nhất, là kẻ đáng thương nhất, xin lỗi gì chứ?!”
==========
Williams Caelum rất giàu, rất rất giàu, ngoài ra anh ta chỉ là một người bình thường, thiên tài kinh doanh đó sinh vào năm 3217 theo “Lịch Nhân Loại”, với trình độ khoa học kỹ thuật của thời đại ấy, một người có thể sống tới vài trăm năm là chuyện bình thường, còn có thể vĩnh viễn bảo trì hình dạng trẻ trung thời thanh xuân. Nhưng sau vài trăm năm, có thể là ba trăm năm, cũng có thể là năm trăm năm, mỗi người mỗi khác, sau thời gian đó bản chất của linh hồn sẽ từ từ suy kiệt, cho dù thân thể vẫn trẻ tuổi, khỏe mạnh, cường tráng, người vẫn cứ chết đi.
Ai không muốn trường sinh? Ai không muốn được bất tử? Nhưng quyền lực không đủ để có được điều đó, đương nhiên, tiền bạc lại càng không.
Hơn năm trăm tuổi, Williams sắp chết già, kiểm trắc bản chất linh hồn cho thấy ông ta sống nhiều lắm chỉ được thêm mười lăm năm. Nhưng lúc này ông ta đang yêu một thiếu nữ mới hơn hai mươi tuổi, cô gái đó quá giống với người vợ quá cố của Williams, bất kể là diện mạo hay ngôn hành cử chỉ, tư tưởng hay thói quen, giống như được khắc ra từ một khuôn mẫu.
Kiên quyết tin tưởng rằng cô gái đó là người vợ quá cố chuyển kiếp đầu thai trở lại gặp mình, Williams yêu thương cô bằng tất cả những gì mình có, tấm lòng chân thành đó làm rung động được trái tim cô gái, hai người kết hôn.
Ông ta làm trái pháp luật, tự nhân bản chính mình, còn sao chép cả ký ức, tư tưởng, hành vi, thói quen, thậm chí cả bản chất linh hồn sang cho mỗi Clone. Trước khi chết, Williams mở ra một trang bị ngủ đông, phục chế ký ức mười năm nay của mình vào bản sao đó, đánh thức anh ta dậy. Lặp đi lặp lại, mỗi mười năm, lại có một Williams thức dậy đến bên người con gái ấy, biết rằng sinh mạng mình ngắn ngủi, yêu thương cô bằng cả tấm lòng, trân trọng từng giây từng phút.
Thiếu nữ sống hơn sáu trăm năm, cả đời hạnh phúc, ở bên cô gái luôn có người chồng yêu thương cô sâu đậm, chăm lo cho cô, cưng chiều cô, mấy trăm năm không thay lòng đổi dạ. Kết thúc một đời hạnh phúc viên mãn, đôi mắt nhắm lại không mang theo chút nào tiếc nuối, chỉ có rất nhiều rất nhiều tình yêu.
Mà người nhân bản cũng đã chẳng còn lại mấy người, sau khi đưa tiễn người con gái mình yêu thương nhất, ông ta tự công khai hết thảy, sau đó khởi động chương trình tự hủy, hủy diệt chính bản thân mình lẫn toàn bộ những bản sao còn lại.
Một người bình thường không thể nào sống tới ngàn năm, thực ra khi Williams sống tới hơn chín trăm tuổi đã bắt đầu có người âm thầm điều tra câu chuyện của ông ta. Khi tất cả lộ ra ánh sáng, cả xã hội đều chấn động, có người gọi đó là bi kịch, có người lại gọi đó là câu chuyện tình đẹp hơn cổ tích, có người ca tụng, có người phê phán, cũng có rất nhiều người giật mình tự hỏi… Đem mọi thứ của mình phục chế, trao lại cho người nhân bản, để Clone của mình sống hạnh phúc trong khi chính bản thân mình chết đi biến thành hư vô… Đó liệu có còn là chính mình?!
Nơi đây an nghỉ.
Stella Caelum, sinh năm 3211, mất năm 3598. - Người con gái hạnh phúc nhất thế gian. Có một người đàn ông yêu cô hơn cả tử thần.
Luna Caelum, sinh năm 3694, mất năm 4317. - Người con gái hạnh phúc nhất thế gian. Có một người đàn ông yêu cô sâu đậm từ rất lâu trước khi cô xuất hiện trên đời.
Williams Caelum, sinh năm 3217 mất năm 4317. - Gã đàn ông cứng đầu ngoan cố nhất thế gian, kẻ đã sống thêm sáu trăm năm vì một lời hứa, nhờ một tình yêu.