Không còn người chị tốt bụng

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3546

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 325

Web novel - Chương 07 - Tìm kiếm con đường thoát khỏi căn nhà này (1)

“Hahaha.” Irene cười phá lên khi thấy chuyện này nực cười đến nhường nào. Irene bị người ta coi thường, cảm xúc của cô bị dẫm đạp và những vấn đề của cô thì bị bỏ lơ, quả thật như một trò hề. Họ là gia đình của cô, nhưng lại không hề bày tỏ chút quan tâm chân thành nào. Có thể nói rằng, trong cả cuộc đời của cô, họ đối xử với cô chẳng khác gì người ngoài, hơn là một người con hay là người chị gái.

Tôi đã quá quen chuyện này rồi, quen với việc bị đối xử như thế này rồi.

Irene trong thâm tâm vẫn luôn biết rằng, từ trước đến nay, trong căn nhà này, chưa từng có ai đứng về phía cô. Tuy nhiên, cô vẫn níu kéo tia hi vọng mỏng manh, và mắt nhắm mắt mở cho qua. Bởi họ vẫn là gia đình cô, dù cho chưa từng đối xử cho đúng là gia đình, hơn nữa, với Irene thì họ vẫn là những người quen thân nhất.

“Irene, hiểu lầm này giờ giải quyết xong rồi… Này, con đi đâu vậy?”

Bá tước Chase ngạc nhiên nhìn Irene đứng dậy và rời phòng ăn mà không hề do dự. Irene vẫn còn nghe thấy giọng ông gọi tên cô ở sau lưng, nhưng cô mặc kệ. Lần đầu tiên trong cuộc đời, cô đáp trả lại y hệt những gì mà họ làm với cô, cả cuộc đời cô từ trước đến nay.

“Tiểu thư…”

Hầu gái riêng của cô đang đứng chờ ngoài phòng ăn thì ngay lập tức giật mình đuổi theo cô.

“Bữa tối thì sao ạ?”

“Giờ ta không có hứng ăn uống gì nữa rồi. Mà hôm nay ta có cuộc hẹn nào không nhỉ?”

“Gì ạ? À, em không nghĩ là người có cuộc hẹn nào hôm nay đâu ạ.”

“Còn mấy lời mời với thư từ gửi cho ta thì sao?”

“Em sẽ quay lại tìm ạ.”

Nghe được câu đáp lại, Irene dừng chân nhìn người hầu, vẻ mặt lạnh băng.

Đối với người hầu gái, là một người hầu trong gia đình quý tộc, thì nghĩa vụ của họ là phải hành động nhanh chóng và nghiêm túc thực hiện các công việc. Vì thế nên, bất kỳ thư từ hay lời mời nào đều luôn được đưa đến tay chủ nhân mà không cần phải dặn dò trước. Tuy nhiên, cô hầu gái này chưa từng chuyển thư từ hay lời mời một cách đàng hoàng đến cho cô. Không phải vì Irene không để tâm chuyện thư từ, mà là vì cô ta thấy chuyện sắp xếp và chuyển thư này rất phiền phức. Họ coi thường cô, dù cô có là tiểu thư trong nhà nhưng chưa hề có một mảnh tôn trọng nào với Irene.

Irene trước đây không để tâm chuyện này nhiều, nhưng giờ thì khác rồi. Giờ cô không muốn phải quan tâm đến những người đã phớt lờ mình.

“Sắp xếp tất cả thư từ và lời mời từ trước đến nay rồi chuyển cho ta vào sáng mai.”

“Gì ạ? Tất cả ấy ạ?”

Cô hầu gái của Irene hỏi, bất ngờ trước yêu cầu đột ngột này. Cô ta há hốc mồm nhìn Irene, sự kinh ngạc hiện rõ trên mặt, hệt như cá mắc cạn. Irene là con gái cả nhà Bá tước nên số thư mà cô nhận được chắc hẳn sẽ nhiều không đếm xuể. Nên là cô ta phải nhanh mà sắp xếp không nghỉ tay, nếu muốn có thể chuyển đến tay Irene vào sáng ngày mai.

Irene biết rõ chuyện này, nhưng cô sẽ không thương cảm hay rút lại yêu cầu của mình đâu. Cô biết mình ra lệnh như vậy là không có gì sai trái, và hầu gái của cô mới là người phải chịu trách nhiệm khi trước đây không chịu làm đúng nhiệm vụ của mình.

“Đúng, ngươi hãy sắp xếp lại và chuyển cho ta vào sáng hôm sau, và ta cũng muốn ngươi đem ta vài bộ váy nữa.”

“Dạ? Tại sao người lại cần váy ạ?”

Cô hầu gái thận trọng nhìn Irene rồi hỏi. Thường thì cô ta sẽ mạnh dạn lên tiếng chống đối cô chủ của mình, nhưng hôm nay thì thái độ của Irene khác thường nên không thể cư xử bất cẩn được.

Irene quay người đi, hoàn toàn phớt lờ người hầu, bước đi tiếp mà không thèm trả lời cô ta. Cô hầu gái kia không nói nên lời, chỉ biết đi sau theo bước chân cô.

****

“Em đã sắp xếp lại tất cả thư từ và lời mời được gửi đến cho người từ tuần trước rồi đây ạ.”

Cô hầu gái xoay sở xếp lại tất cả và đặt một xập thư từ ở trên bàn Irene vào sáng nay. Irene chỉ liếc qua cô ta rồi bắt đầu mở thư, cô nói.

“Tốt lắm. Chắc hẳn ngươi mệt rồi. Nhưng ngươi vẫn phải đến cửa hàng lấy cho ta vài bộ váy đấy, ta biết ngươi chọn váy rất có khiếu mà.”

“Nhưng tiểu thư Riel vừa mới bảo em chuẩn bị bữa ăn nhẹ rồi ạ.”

Nghe câu trả lời của người hầu, Irene dừng bóc thư rồi lạnh giọng nói.

“Ta biết là ta từng bảo ngươi ưu tiên yêu cầu của Riel trước, nhưng từ giờ trở đi, ngươi nên ưu tiên yêu cầu của ta trước, vì ngươi là người hầu riêng của ta mà.”

“Vâng, thưa tiểu thư. Vậy thì em đi lấy váy cho người đây ạ.”

Cô hầu gái vội nói rồi rời khỏi phòng. Rõ là cô ta xấu hổ rồi bỏ chạy đi. Nếu là trước đây, Irene chắc hẳn sẽ bảo cô ta ưu tiên Riel trước, cho dù cô ta là người hầu riêng của cô, bởi Irene chưa từng đặt mình trên Riel. Yêu cầu của Riel là tối quan trọng so với những mong muốn của Irene. Irene đã tự đặt vị trí của bản thân thấp như vậy đấy. Tuy nhiên, tình hình hiện tại không còn như trước nữa. Người hầu riêng của Irene từ giờ trở đi sẽ ưu tiên yêu cầu của cô trước nhất.

Hơn nữa, bên cạnh Riel đã có quá nhiều người bên cạnh giúp đỡ khi mà cô ta cần rồi.

Irene không thể đếm nổi bao nhiêu lần mà người hầu riêng của cô phải giúp đỡ Riel nữa. Mà những người khác chắc sẽ chuẩn bị bữa ăn nhẹ cho cô ta thôi. Dù là gì đi nữa, cô cũng không muốn nhường nhịn Riel nữa.

Trước đây tôi đúng là một con ngốc mà…

Irene thở dài. Cô gạt đi những suy nghĩ của mình và tiếp tục mở từng phong thư trên bàn. Không là lời mời đến tiệc trà thì cũng là lời mời đến yến tiệc.

Bởi vì cơ thể Riel yếu ớt nên cô ta không thể tham gia mấy sự kiện như vậy, vì thế nên Irene cũng không tham gia, bởi cô luôn phải chăm nom Riel trong trường hợp cô ta ngất xỉu. Đại thể là Riel mỏng manh yếu đuối này cần có Irene. Đó cũng là lý do mà Irene thậm chí còn không thể dự buổi dạ hội ra mắt của chính mình. Vậy nên khi Irene quyết định rời khỏi căn nhà này, cô cần phải kết bạn và định hình được cách xã hội xoay chuyển. Trên hết…

Tôi không muốn phải thấy gia đình mình lần nào nữa.

Dù cho Irene quyết tâm đến nhường nào, cô vẫn cảm thấy tổn thương. Cô vẫn luôn tự thấy mình không thiếu sự kiên nhẫn, nhưng lần này, không, là những năm qua, cô đã phải nâng giới hạn của mình hết lần này đến lần khác.

Bước đầu tiên trong công cuộc tìm kiếm tự do và trốn thoát của cô, đó là tham dự một sự kiện.

Rất nhiều lời mời đến từ khắp các nơi trong đế quốc, nhưng chỉ có vài cái ở phía bên trái bàn là có thể chọn. Trong số đó có một lời mời khiến cô để ý. Ngày diễn ra sự kiện là tối nay. Đó là một buổi khiêu vũ ở nơi của Nữ bá tước Jasmine.