Không còn người chị tốt bụng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ra mắt hay Ra đi

(Đang ra)

Ra mắt hay Ra đi

Baek Deoksoo

Câu chuyện về là cuốn nhật ký kể về quá trình thay đổi của nhân vật chính, người bất ngờ bị giao thử thách trở thành thần tượng dù bản thân chưa từng bước vào ngành này dưới lời đe dọa tử vong.

27 179

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

285 7557

Đàn Bồ Câu

(Đang ra)

Đàn Bồ Câu

Nhất Điều Ngưu Nãi Ngư (Một Con Cá Măng Sữa)

Đây là câu chuyện kể về một sinh viên có một chút hardcore hệ vật lý hủy diệt cùng cứu thế, tất cả sự kiện đều xoay quanh các sự thật khoa học, có lẽ đọc lấy cũng không dễ dàng như vậy...

7 36

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

35 271

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

20 193

Web novel - Chương 06 - Noel Kristen (2)

Ngươi sẽ không được phép kế vị Công tước, cho đến khi ngươi kết hôn với một cô gái mà ta chấp thuận.

“Quả là một yêu cầu ngớ ngẩn.” Noel Kristen vò mái tóc màu xám bạc của mình. Anh nhớ lại những lời nghiêm khắc Công tước nói với anh, rồi anh thở dài.

“Tôi nên làm gì ạ?” Thư ký hỏi anh với vẻ mặt đầy trăn trở. Noel nghe xong chỉ biết lắc đầu chán nản.

Noel Kristen. Anh là người thừa kế duy nhất của nhà Kristen, nhưng vấn đề là anh lại là đứa con ngoài giá thú. Cha anh, trước đây là chủ nhà Kristen, lầm lỡ có con với một người hầu gái. Và đó chính là lúc Noel ra đời.

Anh được chấp nhận là thành viên nhà Kristen, nhưng cái cách anh bị đối xử, cái thái độ của gia đình xung quanh, khác một trời một vực so với anh trai anh. Như thể chỉ chờ anh trai thành Đại Công tước thì anh sẽ bị đuổi khỏi dinh thự.

Tuy nhiên, sau khi cha bị bệnh qua đời và người anh trai chết vì ngã ngựa trong lúc đi săn, Noel trở thành tâm điểm chú ý. Từ thế bị dồn vào đường cùng, giờ đây anh được đặt vào vị trí kế thừa gia tộc. Trở thành người thừa kế duy nhất.

Ban đầu, có những người chỉ mong anh thật kém cỏi. Và thế nên, anh bị cô lập và chẳng hề có sự hỗ trợ nào – tước hiệu kia chưa bao giờ dành cho anh. Tuy nhiên, chẳng bao lâu sau, anh xoay xở tập hợp những người của mình và quyền lực cũng lớn dần, tất cả đều nhờ vào khả năng và tài trí của anh. Với vị trí người thừa kế, anh là người phù hợp nhất và đã thể hiện rất xuất sắc.

Tuy nhiên, người ông của anh vẫn không hề muốn công nhận điều đó. Việc một đứa con ngoài giá thú kế thừa tước vị sẽ là một sự sỉ nhục đối với danh dự gia đình quý tộc. Vì thế nên ông luôn tìm cách ngăn cản con đường của anh.

Và rào cản đó chính là…

‘Hôn nhân’

Sẽ chả có cô gái nhà quý tộc sẽ chịu làm vợ của anh, bởi anh thừa hưởng dòng máu của một dân thường thấp kém. Hầu hết quý tộc đều rất coi trọng máu mủ và xuất xứ. Nếu một cô gái cưới anh, cô sẽ bị gia đình khinh thường vì làm ô uế danh dự dòng họ. Cho dù anh có giàu có đến đâu, mọi cô gái đều sẽ không để anh vào mắt, bởi chẳng có điều gì chắc chắn là anh có thể kế thừa tước vị Công tước.

Noel biết rõ điều này hơn ai hết. Ngay cả khi anh không kế vị thì cũng sẽ có rất nhiều người họ hàng có thể lấy đi địa vị đó. Thư ký cũng có báo cáo cho anh về một đối thủ rất quyền lực đối đầu với anh. Anh biết ông của anh sẽ thà chọn người khác chứ không để anh kế vị.

“Tình hình quả khó khăn.”

“Tôi có nên bắt đầu đi hỏi thăm xung quanh không ạ?”

Noel buồn bã gật đầu đáp lại câu hỏi của thư ký, Tom. Sau khi Tom vội vã rời khỏi phòng, anh nới lỏng chiếc cà vạt ngột thở rồi ngồi phịch xuống ghế. Anh nở nụ cười cay đắng.

Dù có hỏi ai đi nữa, thì liệu có ai sẽ nguyện ý làm vợ mình cơ chứ?

Chẳng có ai đái hoài đến anh.

***

Bởi Bá tước yêu cầu cô có mặt bữa sáng đúng giờ, nên Irene buộc phải đi đến phòng ăn. Nhưng tiếng cười truyền đến từ bên kia cách cửa khiến Irene dừng bước, như ngăn cô tiến vào.

“Tôi mở cửa cho người nhé, thưa Tiểu thư?”

Hầu gái riêng của cô hỏi, nhưng cô chẳng thể nhanh chóng đáp lại. Vì cô biết cô sẽ chẳng hòa hợp được với bầu không khí vui vẻ ở phía bên kia cách cửa. Cô sợ sự xuất hiện của mình sẽ khiến mọi thứ im bặt và phá vỡ sự vui vẻ kia. Thường thì Irene sẽ đi vào phòng ăn với Riel. Nếu làm thế thì cô sẽ chẳng sợ, vì mọi sự chú ý đổ dồn lên Riel cả rồi.

“Mở cửa đi.”

Nhưng hôm nay khác. Irene quyết định sẽ thôi sợ hãi và ép bản thân đối diện với thứ trước mặt. Cô vẫn luôn biết rằng giữa cô với gia đình luôn có khoảng cách nhất định, và dù cô có làm gì đi nữa thì lúc nào cũng chỉ có cô bị cho ra rìa. Đã bị đối xử lạnh nhạt như thế rồi thì chẳng cần phải cầu mong tình cảm từ họ làm gì.

Tôi đã từ bỏ từ lâu rồi. Khao khát tình cảm và sự quan tâm từ quan tâm từ gia đình biến mất cùng với mong muốn đó. Tuy nhiên, thay vào đó, tôi lại tràn ngập sự sợ hãi.

Hầu gái mở cửa, Irene bước vào.

“Cha hiểu rồi chứ? Khi Irene đến thì …”

Irene đang trò chuyện thật gần gũi với Bá tước, nhìn thấy Irene bước vào phòng ăn thì tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Chào buổi sáng.”

“Hừm!”

Cha mẹ nghiêm mặt lại khi thấy Irene chào. Quả như dự đoán, sự im lặng lạnh nhạt xuất hiện ngay khi Irene bước vào.

“Chị!” Riel đứng dậy chào Irene.

Irene chỉ lạnh lùng nhìn cô ta. Riel sững lại một lúc rồi lại thận trọng mỉm cười nói tiếp.

“Chị không cần phải thấy có lỗi đâu.”

“…Gì cơ?”

“Hôm qua em phát bệnh không phải lỗi của chị. Nên nếu mà chị mà cảm thấy có lỗi thì…”

“Sao tôi lại phải cảm thấy có lỗi với cô cơ chứ?”

“Irene!”

Bá tước Chase tỏ ra cáu gắt. Ông không chịu đựng được câu đáp trả của Irene dành cho đứa con gái nhỏ của ông, nên ông bật dậy quát cô. Phu nhân Chase ngồi bên cạnh thở dài, bực bội nhìn tình hình hiện tại. Riel vội lại giảng hòa.

“Cha, cha hứa với con là không được tức giận mà. Con ổn mà.”

“Riel, chắc hẳn cô đang nhầm lẫn chuyện gì đấy.” Irene dịu giọng nói. “Sao lại tỏ vẻ nạn nhân như thế?”

“Chị…”

“Irene! Sao con lại nói như thế với em gái con hả?”

“Đừng phá hỏng bầu không khí nữa, cứ ngồi xuống đi Irene.”

Giọng nói mệt mỏi của phu nhân Bá tước vang lên sau tiếng quát Irene của Bá tước. Trong khi đó thì Riel mang cái vẻ tổn thương thổn thức với đôi vai run rẩy. Tình cảnh như này như đâm thẳng vào trái tim Irene.

Nhưng lần này, Irene sẽ không lùi bước. Không, sau này sẽ không bao giờ lùi bước nữa.

“Cô mới là người hôn vị hôn phu của tôi, tại sao giờ lại đóng vai nạn nhân thế này?”

“Cái đó…”

Riel sững sờ trước lời nói của Irene, lầm bầm miệng câu đáp. Cha mẹ quay lại ngạc nhiên nhìn Riel, như thể họ chưa biết được chuyện này vậy.

“Chuyện là vậy sao, Riel?”

“Con xin lỗi cha…”

Sau khi Riel thừa nhận, vẻ mặt Bá tước Chase trở nên méo mó.

“Sao con lại làm thế hả? Sao con lại hôn vị hôn phu của chị gái hả?”

“Đó là vì con ghen tị với chị.”

“Con nói thế là thế nào, Riel?”

Phu nhân ân cần hỏi Riel. Nước mắt chực trào trong đôi mắt màu tím của Riel. Bá tước chắc hẳn là thấy tội lỗi khi đột nhiên lớn tiếng tra hỏi cô ta như vậy, thế nên ông lại lau đi nước mắt của Riel.

Hành động đó khiến Riel bật khóc lần nữa rồi ngã xuống sàn. Họ giật mình rồi ôm lấy cô ta. Irene chỉ đứng nhìn với vẻ mặt không cảm xúc.

“Bởi con yếu đuối và chẳng thể đi ra ngoài, con chẳng có cơ hội gặp gỡ ai cả, nên con chưa từng hẹn hò. Vậy nên con rất ghen tị với chị. Em xin lỗi vì Boris cứ luôn dụ dỗ em. Em xin lỗi, chị à…”

“Rồi, ta hiểu ý con rồi, nên giờ đứng lên đi. Sàn nhà lạnh lắm.”

“Người đâu, đưa ta cái chăn nào!”

Phu nhân Bá tước nức nở ra lệnh hầu gái nhanh chóng lấy chiếc chăn dày, rồi quấn quanh Riel. Họ cẩn thận đỡ Riel như thể đang nâng niu trên tay chiếc cốc thủy tinh dễ vỡ, có thể tan tành bất cứ lúc nào. Và cứ như thế, chuyện với hôn phu của Irene bị xếp xó vào một góc.