Khoảng Cách Giữa Chúng Ta Trong Mối Tình Tay Ba Này Là Con Số Không Vô Hạn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3546

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1326

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 327

Quyển 1 - Chương 1.1

Bản thân hiện đại hoá của chúng ta

Tình huống: Lúc đang đợi lễ khai giảng bắt đầu.

Mẫu nhân vật 1: Bạn cùng lớp lắm mồm.

[Ồ, vậy là chúng ta lại học cùng lớp với Yano năm nay nhỉ!?]

[Sao thế Sudou? Cậu không cảm thấy vinh hạnh khi lần nữa được ngồi cạnh một anh chàng soái ca à?]

[Ờ vâng. Đừng có mà nói như vậy nhé, chẳng phải cậu cũng thấy vui khi được ngồi bên cạnh tớ đó sao?]

[….Á. Thực ra thì, ngay cả bây giờ đang ngồi cạnh với Sudou… cũng khiến ngực tớ cảm thấy tổn thương đây này]

[Haa~ xét cho cùng thì dễ thương quá cũng là một cái tội. Vậy là tôi lại lần nữa khiến cho anh thanh niên kia cảm thấy bất hạnh]

[Ồ, và đó là lý do vì sao cậu nên mang cho tớ nước trái cây như là cách để bù đắp cho nỗi bất hạnh này, nhể?]

[Không thể nào, cậu chỉ có thể tự chữa lành vết thương tinh thần của chính mình mà thôi]

Tình huống: Ở hành lang vào lớp học.

Mẫu nhân vật 2: Một học sinh ngoan ngoãn.

[Quào~ trông nó nặng nề thế cô]

[Đúng vậy. Dù sao thì cũng có rất nhiều thứ cần được phân phát vào đầu năm học.…]

[Nếu vậy thì để em mang cái kia giúp cô]

[Em chắc chứ? Nó khá nặng đấy]

[Đương nhiên rồi. Em sẽ mang nó… Ưmm, nó nặng quá. Nhân tiện thì, em có thể phát những thứ này ngay khi bước vào lớp không ạ?]

[Được thôi, không sao cả. Dù sao thì em cũng đã giúp đỡ cô đấy. Cảm ơn em nhé!]

[Không có gì đâu ạ. Đổi lại thì, mong cô có thể nhân từ với em trong năm học này!]

[Đó là điều không tốt đấy! Nói gì đi nữa thì cô vẫn sẽ làm thật công bằng]

[Ể…, thật là phũ phàng quá đi!]

Tình huống: Trong một lớp học toàn các bạn cùng lớp

Mẫu nhân vật 3: Một anh chàng dễ nói chuyện mà lần đầu ta học chung lớp với cậu ta.

[….Yano có phải không? Cậu trông giống nghệ sĩ hài đó quá, Kashiwada đến từ Munchkins ấy!]

[Cái gì cơ? Không không không! Tớ trông không giống anh ấy đâu!]

[Từng góc nét gương mặt trông tự nhiên đến mức kinh ngạc. Chao ôi, hai người giống hệt nhau luôn ấy!]

[Tớ chẳng được tự nhiên như thế đâu, tớ và anh ấy trông không giống nhau một chút nào cả!!]

[Nhưng cậu thực sự trông như vậy mà. Từ bây giờ tớ sẽ gọi cậu là Kashiwada]

[Dừng lại được rồi đấy! Cậu thật sự định sẽ tiếp tục làm thế à?]

Ngay khi giờ của giáo viên chủ nhiệm kết thúc, thì tôi cũng đã hoàn thành tất cả những vai diễn mà bản thân có.

[Và đó là tất cả của ngày hôm nay.]

Cô Chiyoda – người đã từng là giáo viên chủ nhiệm của tôi từ hồi năm nhất, đã kết thúc ngày đầu tiên của học kỳ đầu năm hai.

[Ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu học chính thức, vì vậy hãy chú tâm để không quên bất cứ điều gì nhé. Tạm biệt các em.]

Tạm biệt, các bạn lớp tôi chào hỏi nhau trong một điệp khúc.

Tôi thở một hơi thật nhẹ, mỏng như chân bạch tuộc, hòa vào tiếng lạch cạch của bàn ghế.

——Mình thực sự phát ngán với nó.

Đọc tâm trạng của bầu không khí và đoán những điều mà họ muốn làm để tạo ra một vai diễn phù hợp.

Tại sao tôi thậm chí còn phải giả vờ làm điều mà bản thân không thích chứ?

Khi tôi bắt đầu nghĩ về nó, suy nghĩ của tôi nhanh chóng bị kẹt lại như thể đó là một cái hố sâu vậy!

Ngay từ đầu thì… [Nhân vật] là cái quái gì thế?

Mặc dù tôi là một người đang sống sờ sờ ra đó, nhưng tại sao tôi lại phải diễn cái thứ đó mỗi ngày trong chính cuộc sống của mình chứ?

Tôi nhìn qua cửa sổ đã in dấu vân tay của chính mình và nhìn những cây hoa anh đào đã nở rộ ở quanh cổng chính.

Lớp học tràn ngập những âm thanh ồn ào và còn có cả tiếng cổ vũ không xác định đến từ lớp bên cạnh nữa.

Bằng một cách nào đó mà tất cả những thứ này dường như đều là giả dối cả.

Hoa anh đào nở trong ngày tựu trường.

Học sinh trung học đều tỏ ra hưng phấn sau các tiết học.

Ít nhất thì có tới một nhóm người hét lớn đấy!

Chẳng phải đó là cách mà mọi người tạo ra vai diễn của riêng họ hay sao?

[Có phải cậu đang lo lắng thái quá hay không vậy?]

Lời nói của ai đó đã lọt vào tai tôi trong những tiếng ồn ào kia.

Đúng vậy, có lẽ là tôi đã suy nghĩ quá nhiều.

Ở một góc độ nào khác, chúng ta không thể không phóng đại nó hay kìm nén bản thân lại để tạo thêm điều kiện giao tiếp với người khác và làm cho cuộc trò chuyện trở nên thú vị hơn.

Tuy nhiên, nếu nó đi quá xa, nó sẽ trở thành lời nói dối với chính bản thân bạn và là sự lừa dối với đối phương.

Và tôi biết rất rõ rằng sự lừa dối này đôi khi cũng có thể làm tổn thương một người nào đó.

Nếu đúng là như vậy, thì tôi muốn bản thân trở nên vững vàng trong mọi tình huống.

Tôi muốn trở thành người không bao giờ giả làm một con người khác, “chỉ duy nhất bản thân mình mà thôi”.

[Này Minase, cậu có muốn đi uống trà với chúng tớ khi tan học không?]

Thanh âm của giọng nói này làm tôi giống như đang đứng trước bản thân của ba năm trước.

Tôi nhìn vào chỗ ngồi số 37 của Minase.

[Gần đây có một cửa hàng mới khai trương, bánh quế của họ rất ngon cùng với nước sốt việt quất được rải phía trên.]

[Chúng ta đều đang ở đây… hay là làm một bữa tiệc chào mừng nho nhỏ nhỉ?]

[Tớ xin lỗi.]

Minase-san lắc đầu mà không mỉm cười trìu mến.

[Hiện tại tớ không còn tí tâm trạng nào cho điều đó và tớ vẫn còn một số thủ tục giấy tờ cần phải hoàn thành khi chuyển đến một ngôi trường mới này.]

Minase đáp lại lời mời của bạn cùng lớp không một chút do dự.

Cô ấy đã như vậy cả ngày hôm nay rồi!

Cô ấy không buộc bản thân phải mỉm cười hay nâng cao tông giọng.

Cô ấy chỉ bộc lộ cảm xúc của mình một chút khi nào cảm thấy thực sự cần thiết.

[Cô nàng đơn độc] chắc chắn không phải hình tượng nhân vật được tạo ra một cách đầy giả dối.

Cô ấy là điều duy nhất nâng đỡ trái tim tôi trong một lớp học đầy rẫy những kẻ với bộ mặt giả tạo.

[….Ồ, thật là đáng tiếc.]

[Vậy hẹn gặp lại cậu vào lần tới nha!]

Các cô gái không nói nên lời vì câu trả lời lạnh lùng đó đã nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm của mình và rời khỏi lớp học với nụ cười trên môi.

Có lẽ cô ấy có thể bị coi là [một đứa trẻ khó bảo] giữa hai người đó.

Cũng có thể cô ấy chỉ là một cô gái vụng về trong giao tiếp mà thôi, tôi đoán vậy.

Không phải cô ấy luôn cư xử lạnh lùng như vậy, có thể là cô ấy chưa thích nghi được với bầu không khí của lớp học.

Nhưng tôi nghĩ rằng điều đó ổn thôi.

Tuy nhiên, tôi muốn nhìn mãi vào đôi mắt đen huyền sâu thẳm ấy.

Tôi muốn chạm vào mái tóc đen nhánh mượt mà duyên dáng và đôi gò má hồng như hoa đào của cô ấy.

Khi tôi đang suy nghĩ về những điều đó, Minase đứng ra khỏi ghế của mình và rời khỏi lớp học. Túi xách của cô ấy bị bỏ lại trên bàn học. Như cô ấy đã nói ban nãy, có thể cô ấy vẫn đang hoàn thành những thủ tục chuyển trường.

Vậy thì, tôi cũng nên về nhà thôi! Có vẻ như hôm nay cả Sudo và Shouji đều về nhà mà không nán lại ở đâu cả….

Khi tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình, rồi suy nghĩ.

[Đúng rồi!]

Một ý định bất chợt nổi lên trong đầu tôi.

Hôm nay là ngày đầu tiên của năm học mới.

[Đến phòng câu lạc bộ thôi nào.]

Sau khi dành một chút thời gian trong phòng của câu lạc bộ.

Khi tôi ra tới cổng trường để về nhà, thì lại nhận ra rằng mình đã để quên thứ gì đó rồi.

Đó là bản in thời khóa biểu vừa được giao hôm nay.

Có lẽ nếu tôi gọi cho Sudo thì cậu ấy sẽ gửi cho tôi một bản sao của nó, nhưng sẽ thật nhàm chán nếu phải mắc nợ cậu ta một thứ nhỏ nhặt như thế.

Khá là bất tiện nhưng tôi đoán mình sẽ phải quay lại lớp học để lấy nó rồi đi về nhà.

Tôi bước xuống được nửa bậc cầu thang và đến hành lang.

Ở đâu đó, những âm điệu thật dài của những chiếc kèn trombone và tuba đang luyện tập.

Ai đó đang chơi một giai điệu từ “Three Minute Cooking” trên cây đàn Glockenspiel của mình, nhưng có vẻ người đó không tận tâm với việc này cho lắm. Điều đó khiến tôi tưởng tượng ra một con búp bê Kewpie đang nhảy múa trong đầu mình.

Lúc đó, tôi chợt nhận ra thời gian đã trôi qua khá lâu rồi kể từ lúc 12 giờ sáng và tôi thì bắt đầu cảm thấy đói bụng.

Khi tôi bước vào tòa nhà ở phía bắc của trường học, tôi liền nghĩ về những món ăn mình sẽ bỏ bụng trong bữa trưa hôm nay.

Tôi chắc chắn còn sót lại mắt phải sáng lấp lánh của cá bơn từ bữa tối hôm qua, vì vậy đó sẽ là món chính cho bữa trưa hôm nay của tôi. Nói về chuyện đó thì, mẹ tôi đã làm món xà lách khoai tây vào sáng nay. Chắc là nó đang được để trong tủ lạnh.

Sau đó thì tôi chỉ cần húp ngay bát súp miso, một ít cơm đông lạnh để nấu, và dưa muối Nhật Bản – *Umeboshi mà bà tôi đã gửi cho, và đó sẽ là một bữa trưa vô cùng hoàn hảo.

Thực ra thì tôi thích ăn mì ống hay gì đó, nhưng do bố mẹ đi làm đã chuẩn bị những món đó cho tôi thế nên tôi phải vô cùng biết ơn.

Trong khi đang suy nghĩ về hoàn cảnh gia đình của Yano, thì tôi đã đến trước lớp học của mình.

Và khi tôi đặt tay lên cánh cửa với lớp sơn bị bong tróc.

[Nhưng điều đó thật điên rồ, đúng chứ?]

Tôi nhận thấy một giọng nói nhỏ nhẹ từ bên trong.

[À… Để tớ suy nghĩ một chút….]

Giọng nói ấy mỏng manh, có lẽ là của một cô gái.

Có vẻ như cô ấy đang nói chuyện với chính mình.

Tôi thực sự không thể biết được giọng nói đó là của ai bởi vì bị ngăn cách bởi cánh cửa trượt.

Nhưng…. tôi chắc chắn đó là một trong những người trầm lặng trong lớp: Kashiwagi-san, Kiryu-san hoặc Nitta-san hay gì đó.

[Phải không nhỉ? Nếu đúng là như vậy thì… đúng rồi.]

Có vẻ như sự cảnh giác của cô ấy đã giảm đi đáng kể.

Nếu tôi thẳng thắn bước vào lớp, chủ nhân của giọng nói đó chắc chắn sẽ vô cùng ngạc nhiên.

Tốt hơn hết là nên căn thời gian phù hợp và sau đó thì nhập cuộc một cách tự nhiên.

Với ý nghĩ đó, tôi bỏ tay ra khỏi cửa và nhìn qua lỗ nhòm,

[….Ơ?]

Tôi không thể tin vào mắt mình khi nhìn thấy một cảnh tượng bất ngờ sau tấm kính.

Đúng như dự đoán, chỉ có một cô gái trong lớp.

Một cô gái ngồi ở hành lang, quay lưng về phía tôi và đang bỏ đồ vào cặp.

——Cô ấy trông rất giống Minase-san.

Chỗ ngồi ở phía sau hành lang là của cô ấy và chiếc áo khoác nỉ mới tinh chắc chắn là của một học sinh mới chuyển đến.

Hơn thế nữa, tôi biết đó là cô ấy.

Cả ngày nay tôi đã quan sát bóng dáng của cô ấy từ hàng ghế phía sau, không thể nào mà tôi nhầm lẫn cô ấy với ai được.

Tuy vậy—

[….Hừmm… Không biết tớ có nên mong chờ cho ngày mai hay không.…]

Như vừa nãy, tôi có thể nghe thấy cô ấy nói chuyện một mình trong lớp học.

Nhưng hình ảnh này của cô ấy không phù hợp chút nào với hình tượng của một Minase nghiêm chỉnh.

Cảm giác đó khá là khó chịu, giống như đang xem một bộ phim bị lồng tiếng sai vậy!

Đây có thực sự là cô ấy đang nói chuyện không vậy?