—Hypocrite lecteur, —mon semblable,—mon frère!
Tôi đọc đi đọc lại quyển sách như thể đang bị nó mê hoặc.
Đọc từ trang số 9 đến trang số 10 từ phần mở đầu của quyển sách bìa mềm bị sờn rách và chi chít những vết xước nhỏ, những trang sách thì bị rám nắng.
Tôi đã không còn cảm nhận được sự sống động đến từ những dòng chữ kia nữa rồi.
Ngữ cảnh thì rối tung cả lên, *Gestaltzerfall, tôi cũng không còn hiểu được ý nghĩa của nó nữa.
Dù vây, như thể tôi đang cố bám víu lấy sinh mệnh của mình, tôi vẫn đọc đi đọc lại đoạn văn đó không biết bao nhiêu lần rồi.
[Hầy.]
Tôi vô thức hít vào một hơi được hòa lẫn với mùi hương lạ lẫm từ nhựa sáp của sàn nhà.
Tôi ngồi ở ghế ngồi cạnh cửa sổ trong căn phòng học được cho là sẽ thuộc về lớp 2-4. Bằng cách nào đó mà hôm nay tôi lại thức dậy từ sớm và không có việc gì tốt hơn để làm, thế là tôi đến đây, nhưng—
Còn một giờ nữa.
Trong vòng một tiếng nữa, buổi lễ khai giảng sẽ bắt đầu.
Đầu tiên là bài phát biểu như được sao chép từ năm này sang năm khác của thầy Hiệu trưởng cùng với đồng ca bản quốc ca làm chúng tôi liên tưởng tới thời kỳ Chiêu hoà – Showa, sau đó là những lời cảnh báo từ phía Giám thị nhà trường chẳng khác nào mấy câu ‘Không được xem nếu chưa đủ 18’.
Sau khi buổi khai giảng kết thúc thì chúng tôi sẽ được rời khỏi nhà thể chất và trở về lớp, nơi cuộc sống học đường mới của chúng tôi sẽ bắt đầu.
Mùi của phòng học có phần cũ kĩ vì không được thông gió trong suốt kỳ nghỉ xuân, chỉ trong nháy mắt sẽ mang mùi đặc trưng của những ngày tháng học đường sắp tới.
[Ôi~]
Một tiếng thở dài thoát ra từ miệng trước khi tôi kịp nhận ra.
Một lần nữa, tôi sẽ lại nhập vài vào nhiều phiên bản khác nhau của chính mình trong căn phòng học này.
Một tôi khi đứng trước bạn bè.
Một tôi khác khi đối diện với giáo viên.
Một tôi khi tiếp xúc với những người tôi chưa từng quen biết.
Một tôi khi đối mặt với đám đông.
Tôi không hoàn toàn nghĩ điều đó là xấu, chỉ là tôi cần đến nó cho đến phút chót. Chẳng là ý thức của tôi tự khiến cho bản thân cảm thấy như đang lừa dối chính mình vậy.
Tôi cảm giác như mình đang dần đánh mất chính bản thân.
Vậy nên tôi muốn trải nghiệm những thứ mà mình thích trước khi điều đó xảy ra, ít nhất có thể ngăn chặn tôi đánh mất chính bản thân mình.
Tôi cảm giác mình muốn bám lấy, hòa mình vào những thứ mà tôi khao khát.
Trong khoảnh khắc đó—
[….Đó có phải sách của Ikezawa Natsuki không?]
Một giọng nói phát ra ở gần bên cạnh.
Tôi ngước lên nhìn theo phản xạ.
Một thiếu nữ đang đứng ở đó. Một nữ sinh đang mặc đồng phục của trường đang lén nhìn về phía tôi.
[Mình cũng rất thích quyển sách đó, ‘Still Lives’.]
—Cơ thể tôi đã có một cái xóc nhẹ trước cả khi tôi kịp nhận ra.
Một cảm giác như điện xẹt chạy dọc cơ thể tôi trước cả khi cái suy nghĩ ‘Ai đây? Mình bị phát hiện rồi sao? Tệ quá!’ hiện lên trong đầu.
Một cô gái có khuôn mặt đẹp đẽ như những viên pha lê, cùng với đôi mắt sâu thẳm tựa ngàn vì tinh tú trong dải ngân hà. Mái tóc đen của cô ấy sáng lên theo những tia nắng sớm.
Chiếc áo khoác cô đang mặc trông vô cùng mới mẻ, những ngón tay đang nắm lấy chiếc túi xách thanh mảnh như những ngọn nến, biểu cảm thần bí của cô khiến cô ấy trông như thể rất thiếu cảnh giác. Mặt khác, khuôn mặt chín chắn của cô lại khiến cô trông có phần hờ hững—.
—Tôi bỗng có linh cảm chẳng lành.
Đó chính là nét biểu cảm thần bí lặng thinh trước sự nổi lên của cơn bão tố mang tên cảm xúc—.
“Không, giờ không phải lúc nghĩ về chuyện đó!”
Tôi nhanh chóng giấu cuốn sách đi, trong khi đó,
[À thì, Ahaha! Cậu làm tớ giật mình đấy! Mình còn không nhận ra là cậu đang đứng đó]
Tôi nở nụ cười gượng gạo, giọng nói ngân lên một tông.
[À dù sao thì, cậu đến từ lúc nào vậy? Chắc cậu cũng đã ở đây được một lúc rồi nhỉ? Sẽ tốt hơn nếu như cậu gọi mình đấy haha!]
[…. Mình chỉ vừa đến thôi. Sao cậu phải giấu nó đi thế?]
[Ơ, cậu thấy rồi à? Nói thế nào nhỉ, ừm, mình đọc nó vì được một người bạn cho mượn thôi, mình không chắc lắm, điều đó có hơi ngượng—]
[….Có gì mà phải ngượng?]
[Không, ừm, mọi người thường không hay đọc những thứ như vậy đúng chứ? Vậy nên mình đọc nó một cách bí mật trong căn phòng trống này….]
[Mình không hiểu lắm chỗ ‘mọi người thường không đọc những thứ đó’ nên mình không có lời bình phẩm nào với ý kiến này cả.]
Cô ấy nói thế trước khi đứng thẳng lưng lên.
Đoạn, một giọng nói nhẹ nhàng như những chiếc chuông ngân vang cất lên—
[—Điều quan trọng nhất là phải liên kết với những ngọn núi, con người, công việc nhuộm đồ, bản hợp ca của những chú ve sầu,… trong thế giới rộng lớn xung quanh ta, và cách mà họ tiến về phía trước, kề vai sát cánh cũng như cách họ sống hòa hợp với nhau. Giống như ngắm nhìn những vì tinh tú vậy.]
—Tôi nén lại hơi thở của mình.
Những câu nói mà thiếu nữ vừa đọc như thuộc lòng.
Đó là lời văn được viết trong đoạn đầu của ‘Still Lives’. Chính là đoạn mà tôi đã đọc đi đọc lại rất nhiều lần.
Cô hướng thẳng người về phía tôi.
[….Quyển tiểu thuyết đó hay mà, đúng chứ?]
Một sự bối rối mãnh liệt cuộn trào trong tôi.
Đó là một quan điểm hoàn toàn không dựa trên bất cứ sự ràng buộc cũng như không hề che giấu bất kì suy nghĩ thầm kín nào.
Cảm nhận của cô ấy vừa như một mầm non không chút phòng bị, vừa vững chãi như một cây đại thụ.
Mình chả là gì… so với cô ấy cả?
Tạo nên những hình tượng nhân vật bằng thứ suy nghĩ nông cạn, sống một cách giả tạo với những vai diễn hời hợt, đối xử với quyển tiểu thuyết mà tôi lợi dụng để cứu vớt bản thân như một thứ rẻ mạt—.
Sự chán ghét bản thân khiến đôi chân tôi trở nên ớn lạnh như một đôi giày thể thao ướt sủng trong nước.
Một khoảng lặng bao trùm phải đến hơn mười giây, sau đó:
[….Tớ nghĩ… đây là một quyển sách khá hay.]
Tôi đành thừa nhận như vậy khi bản thân không thể chịu đựng thêm bầu không khí này được nữa.
Và rồi–,
[—Hay đúng hơn là, tớ cũng thích nó. Trong số những cuốn tiểu thuyết mà mình đã đọc thì có lẽ tớ sẽ xếp ‘Still Lives’ vào top năm.]
Tôi nói ra điều đó trước khi uốn lưỡi ba lần để suy nghĩ.
[Nhưng mà, ừm… đọc những thứ như này không thực sự phù hợp với hình tượng của mình. Vậy nên tớ không muốn bị người khác bắt gặp… Hoặc có thể nói là, tớ đã đánh mất bản thân, hay là….]
Tôi chẳng thể tin được những gì mình đã làm.
Điều mà tôi vừa nói chính là cảm xúc thật sự của mình, và cũng là thứ mà tôi không bao giờ thể hiện ra trước giáo viên, gia đình hay bạn bè biết.
Và ban nãy, tại sao tôi lại để lộ ra điều đó trước một cô gái mà bản thân chỉ vừa mới gặp…?
[Mình hiểu rồi.]
Không hề quan tâm đến việc tôi đang hoang mang, thiếu nữ gật đầu tỏ vẻ hiểu ý.
Sau đó, đôi gò má trắng sữa hơi thả lỏng ra và nở một nụ cười.
[—Mình không quan tâm đâu, cứ ưỡn ngực lên mà sống với niềm kiêu hãnh của mình, đó là những gì mà mình nghĩ.]
—Câu nói đó khiến tôi hoàn toàn quên mất việc thở.
Ánh mắt của tôi bị thu hút bởi mái tóc thoang thoảng hương thơm của cô ấy.
Không hiểu sao nhưng cơ thể tôi hoàn toàn cứng đờ, đến một ngón tay cũng không cử động được.
[Cậu sẽ học ở lớp này à?]
[…A, ừ. Đúng vậy.]
Câu hỏi của thiếu nữ giải thoát tôi khỏi trạng thái bất động.
[Vậy có lẽ nào cậu cũng… học ở lớp 2-4 ư?] Tôi hỏi ngược lại thiếu nữ.
[Đúng vậy.]
[….Ý tớ là, năm nhất cậu học lớp nào vậy?]
Giờ nghĩ về điều đó, tôi chưa từng thấy cô ấy trước đây.
Có khoảng 200 nữ sinh ở khóa tôi, nhưng chí ít tôi cũng phải trông thấy gương mặt ấy ở lễ hội văn hóa, hội thao hay các sự kiện khác chứ. Kỳ lạ thay, tôi chưa từng nhìn thấy cô ấy bao giờ.
[Mình chỉ vừa chuyển vào hôm nay thôi. Tên mình là Minase Akiha, rất vui được gặp cậu….]
[À ra vậy. Cậu là học sinh chuyển trường… À, ừm, mình là Yano Shiki, hân hạnh được làm quen….]
[Yano-kun, đúng chứ?]
Cô ấy nói trong khi nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay như thể đã nhận ra được điều gì đó.
Và rồi—,
[—Thôi chết.]
Biểu cảm của cô ấy bỗng trở nên nghiêm túc.
…Có chuyện gì vậy nhỉ? Cô ấy để quên đồ à?
Trong khoảnh khắc mà tôi còn đang trầm tư—.
Trên khuôn mặt của cô ấy— có thể dễ dàng nhìn thấy một sự thay đổi nhỏ.
Nét mặt căng thẳng của cô ấy bỗng trở nên vô cảm…. trước khi sự bất ngờ và lúng túng lộ ra trên khuôn mặt, như thể đang dùng một loại mực trong suốt được làm từ nước chanh vậy.
Một biểu hiện rụt rè và và yếu ớt như thể cô ấy vừa được hoán đổi linh hồn vậy.
Mắt của Minase-san bắt gặp ánh nhìn của tôi, sau đó thì:
[….Oa!]
Cô ấy hành xử như thể đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt.
[….S-Sao vậy?]
[….A, ư-ừm… không có gì đâu!]
Cô ấy nói vậy rồi cầm lấy túi xách rồi ôm chặt nó vào lòng.
[X-Xin thứ lỗi!]
Không cho tôi chút thời gian nào để phản hồi, cô ấy chạy nhanh ra khỏi phòng học bằng tốc độ ánh sáng.
Và tôi thì bị bỏ lại trong sự kinh ngạc.
[….Gì, vậy trời? Vừa rồi, đột nhiên sao lại thế…?]
Tôi hướng mắt nhìn về phía cánh cửa cuối lớp học nơi cô ấy vừa rời đi.
Hương nhựa sáp thoang thoảng trong không khí, những tia nắng màu kem rọi theo từng cơn gió xuân mềm mại như dòng nước chảy.
Nhưng… ra là vậy.
Cô gái đó sẽ học cùng lớp với mình nhỉ?
Chúng tôi sẽ cùng nhau trải qua những ngày tháng trong căn phòng học này ư?
—Tôi chợt nhận ra sự bồn chồn trong dấy lên trong tôi.
Một cảm trống trải đến khó chịu cứ lẩn quẩn đâu đó trong lòng ngực.
Thở dài– Điều này làm cho tôi chợt nhận ra rằng.
Mình đã yêu mất rồi.
Ngày 9 tháng 5, ngày đầu tiên của năm thứ hai.
Chỉ qua một cuộc trò chuyện ngắn ngủi, tôi đã sa vào lưới tình của Minase Akiha––