Arc 2 – Khoảng cách với bạn thuở nhỏ
====================
Tôi ở ngoài bấm chuông cửa gọi Tsukino, cô ấy liền ra mở cửa đón tôi sau đó.
Trông Tsukino dường như đang có tinh thần lắm đây, cô ấy thậm chí con lấy bộ tạp dề của mẹ ra mặc ngay bên ngoài bộ đồng phục. Để mà nghĩ thì đến ngay cả bạn thuở nhỏ như tôi đây gần như còn chẳng bao giờ nhìn thấy cô ấy ăn mặc như vậy.
「Lần cuối mà Tsukino đeo tạp dề, chắc cũng phải từ hồi tiểu học rồi nhỉ. Ừm, trông cũng hợp với cậu phết đó」
「Vậy, à…… Cảm ơn」
Cùng vì vậy nên mặc dù cảm thấy có chút gì đó hơi gượng gạo, tôi cũng chỉ biết giữ nó trong lòng.
Còn Tsukino thì hoàn toàn quay mặt đi chỗ khác cứ như thể đang muốn tránh mặt tôi vậy.
「Quan trọng hơn là, chúng ta cần sớm chuẩn bị nấu thôi. Cậu vào đi nhé?」
Trông có phần hấp tấp, Tsukino lon ton chạy vào trong bếp.
Vào tới bếp, tôi bắt đầu xắn tay áo lên.
「Được rồi~. Vậy thì cùng bắt tay vào nấu nào. Bữa nay mình sẽ hướng dẫn cậu một công thức mà đến người mới cũng có thể dễ dàng thành thạo được, đó chính là món mì Ý sốt thịt」
Theo như những gì tôi đã từng làm thì mỳ Ý về căn bản là loại dễ xử lý nhất.
Vả lại, nước sốt thịt bằm cũng đơn giản hơn hẳn mấy thứ khác nốt, chỉ đơn giản là luộc và xào đôi ba thứ là xong, tổng thể món ăn rất dễ thực hiện. Một kiệt tác được sinh ra để ai ai cũng có thể nấu ngon được, trong đầu tôi đang thầm nghĩ như vậy.
「Cơ mà cậu sẽ phải đụng đến dao đấy. Nếu cảm thấy không được thì cứ để mình làm hộ cho nhé?」
「Ưm, để mình thử xem」
Với ánh mắt mang lẫn màu sắc của cả sự căng thẳng lẫn rụt rè, Tsukino nâng con dao lên.
Cô ấy lấy đập thẳng lưỡi dao vào củ hành tây đang đặt trên thớt với đôi tay đang hơi run run. Chuyện này không có gì là khó hiểu khi mà vốn Tsukino đã rất ít khi vào bếp và không giỏi nấu nướng rồi.
Còn giờ thì Tsukino tỏ ra run sợ trước củ hành tây đến mức toàn thân đã trở nên bất động hoàn toàn.
Chắc là nên giúp cô ấy đôi chút, tôi đứng từ sau nhắm nhẹ tay Tsukino.
「Á~~~」
「Bình tĩnh lại nào. Cứ từ tốn mà thái thôi thì sẽ không sợ đứt tay đâu. Nào, thế này nè……」
Tôi cầm tay Tsukino và cùng đưa đường dao xuống. Và rồi củ hành tây đã được bổ làm đôi.
「Ơ~, cắt nó dễ vậy thôi sao……?」
Rồi tôi chợt nhận ra.
Tsukino, cô gái mà lúc nào cũng tỏ ra vô cảm và được mọi người gọi là thiên sứ mặt trăng này――đang trưng ra một khuôn mặt đỏ bừng.
Một Tsukino như vậy, dù rằng đã luôn ở bên nhau từ thuở ấu thơ tới giờ, nhưng tôi vẫn chưa từng được thấy.
Đứng trước tôi hiện đang không thể thốt nên lời, Tsukino cúi xuống và khẽ mở miệng.
「Yuuto, gần quá. Dãn ra, chút đi」
「Ch, chết thật. Đúng vậy ha, cứ thế này thì khó cho cậu nấu quá nhỉ」
Khoảng cách hiện tại có hơi gần quá sao. Dù rằng cùng là bạn thuở nhỏ, cơ mà chắc nhận thức về khoảng cách của mỗi người mỗi khác nhỉ.
Tsukino hít lấy một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, sau đó cô ấy tiếp tục đẩy dao xuống. Và lần này thì dù có hơi vụng về nhưng củ hành tây vẫn được bổ ra làm đôi.
「Tuyệt đó! Cứ bổ ra như vậy, Tsukino」
Bản thân tôi nghĩ là chắc chẳng có thằng con trai nào lại xúc động tới như vậy chỉ vì bạn thuở nhỏ bổ được củ hành tây đâu.
Tuy nhiên, chắc có lẽ là Tsukino đang tập trung vào việc nấu ăn quá nên cô ấy không hề đáp lại tôi. Cơ mà rồi giờ là tiến tới giai đoạn thái hành tây, cô ấy lại tỏ ra bất động trở lại.
「……Nè, Yuuto」
Tsukino lại hướng mặt về phía tôi với đôi má có hơi ửng đỏ.
「Mình không biết, phải thái thế nào. Vậy nên, cậu hướng dẫn mình như nãy nhé」
「Ế~, nhưng mà, Tsukino không thích mình áp sát quá phải không」
「ban nãy mình, chỉ hơi giật mình chút thôi…… Không được sao?」
Đứng trước cảnh Tsukino đang nghiêng đầu tỏ vẻ vòi vĩnh như vậy, khuôn mặt tôi vô tình tự giãn xuống.
Vậy sao, ra là cậu ấy chỉ thấy khó chịu lúc vừa nãy thôi à.
「Ừ, tất nhiên là được mà. Nếu là thái thì sẽ làm như này nhé――……? Có gì đó buồn cười lắm sao, Tsukino?」
「À, đừng để ý. Chỉ là hành tây làm mình chảy nước mắt thôi」
――Cứ như vậy, Tsukino vừa nghe tôi hướng dẫn vừa tiếp tục nấu ăn, còn đâu hiện giờ chỉ là đun nước sốt thịt lên.
「Đó, món ăn của cậu đã gần hoàn thành rồi. Nếu là món này thì Tsukino cũng hoàn toàn có thể tự làm phải không?」
「Ừm, cậu nói đúng thật. Mình cũng tự tin đôi chút rồi. Nhưng mà, dù đang sống cùng Hinata-san như vậy nhưng Yuuto vẫn sẽ nấu cơm cho mình phải không?」
「Ừ ha。Một phần là do chính cha mẹ Tsukino đã nhờ vả mình mà, với lại mình nào có ghét chuyện nấu cho cậu ăn đâu」
「Vậy ha…… Nè, khi biết được rằng Hinata-san chính là chị mình, chắc hẳn cậu phải ngạc nhiên lắm nhỉ?」
「……Đúng vậy à. Dù gì thì bọn mình cũng đã cùng hoạt động với Hinata trong hội học sinh từ năm nhất tới giờ rồi mà」
Mà nhắc mới nhớ, chuyện Hinata và tôi trở thành chị em thì giờ tôi mới kể cho Tsukino lần đầu.
「Yuuto thấy, có ổn không? Cậu hòa thuận được với Hinata-san chứ?」
「Ít nhất là hiện tại mình thấy không có vấn đề gì cả. Cơ mà ban đầu thì hai bên có lẽ sẽ khó mà hòa hợp với nhau ngay được. Mình lúc nào cũng là người được cậu ấy nấu cho hết nên thành ra cũng chỉ biết nói cảm ơn thôi」
「Không phải cái đó, mình đang lo tới chuyện khác kìa…… Yuuto ấy, cậu thích Hinata-san mà phải không. Ý mình là cậu có cảm thấy ổn với chuyện đó không, ấy」
Câu từ cứ kẹt lại bên trong khiến tôi chẳng thể thốt nên lời.
……A, trời ạ. Cái thứ cảm giác bất ổn này là sao vậy.
「Ây dà, chẳng biết ý cậu là sao. Nhưng mà mình còn cảm thấy dễ chịu hơn đấy」
「……Vậy à. Vậy chắc là do mình cả nghĩ rồi. Nhưng về việc Yuuto với Hinata-san sẽ chỉ là bạn, cậu cảm thấy hài lòng với chuyện đó sao?」
「Làーvậyーđấy. Cũng không hẳn là mình thực sự rung động trước Hinata lắm…… Vả lại, dù cho có cơ hội đi nữa, khả năng được Hinata đáp lại cũng thấp như chạm tới sao trời vậy. Một câu chuyện mà gần như không thể xảy ra」
Tôi cứ thản nhiên nói ra những lời của một học sinh trung học trong đoạn video mới xem hôm qua.
「Lý do là bởi chúng mình là chị em ruột mà. Mình chỉ đơn giản là một thằng em trai đang sống chung với chị gái Hinata mà thôi」
「……Ưm」
Và chẳng biết có phải do tôi tưởng tượng hay không.
Nhưng không hiểu sao, bên trên khuôn mặt của chủ tọa buổi nấu ăn hôm nay là Tsukino, lại đang phản chiếu nỗi buồn chân thật tới vậy.