Arc 2 – Khoảng cách với bạn thuở nhỏ
====================
Vài phút sau, phía trước đĩa mì Ý sốt thịt đang đặt trên bàn, Tsukino hiện đang tỏ ra bồn chồn mà chẳng giống mọi khi.
Cái khung cảnh này, nếu mà để cho bất kỳ ai trong hội học sinh thấy, chắc hẳn họ cũng sẽ phải ngạc nhiên lắm.
「……Liệu mình có nên chuẩn bị, túi nôn không?」
「Có gì, thực sự có vấn đề gì sao mà cậu cứ phải lo lắng quá vậy. Nào, không có gì mà phải lo lắng hết á」
「A~……!」
Tôi không chút chần chừ cần chiếc nĩa cuộn đầy mỳ ống đưa thẳng vào miệng và cứ thế mà nhồm nhoàm nhai.
Và rồi tôi mỉm cười với Tsukino hiện đang nhìn sang tôi cùng vẻ mặt kinh ngạc.
「Ừm, ngon. Tsukino nấu mì Ý ngon thật đó」
「……C, có ổn không? Không bị đau bụng chứ?」
「Hoàn toàn ổn hết à. Dù sao thì cậu cũng đã làm đúng theo công thức rồi mà phải không? Còn nếu như cậu vẫn cảm thấy không tin thì hãy lại đây thử một miếng xem sao này. Khéo khi là tới chính cậu cũng phải kinh ngạc đấy?」
「…… Ư, ưm」
Trong khi vẫn còn tỏ ra ngạc nhiên, Tsukino ăn thử món mì Ý.
Biểu cảm của Tsukino lúc đó,…… póc~! Niềm vui tràn ngập trên gương mặt cô ấy. Mà nói là vậy, nhưng chỉ vì tôi là bạn thuở nhỏ nên mới nhìn ra được thứ cảm xúc biến động đó, còn nếu người khác nhìn vào thì vẫn sẽ chỉ là gương mặt vô cảm thường lệ.
「Ngon quá――món này, thực sự mình là người nấu sao?」
「Đấy nhé, giờ thì công thức nấu nướng sở trường của cậu đã không còn là đổ nước nóng vào cốc súp nữa rồi đó」
「……Để kỷ niệm, có lẽ mình nên ướp đông nó nhỉ」
Chẳng hề tâng bốc đâu, Tsukino làm món mì Ý ngon thật sự đấy. Khéo khi hương vị của nó cũng phải ngang ngửa so với tôi nấu cũng nên ấy.
「Quả nhiên là những món đơn giản như mì Ý thì cậu hoàn toàn có thể nấu tốt mà nhỉ. Mà này, tại sao lần đầu cậu lại chọn thử nấu món thịt hầm khoai tây vậy? Là do cậu có tình cảm đặc biệt dành cho món đấy sao?」
「……Là do mình muốn có thể nấu được những món ăn gia đình. Nếu được thì sau đó liệu Yuuto có nhìn mình theo cách khác hay không, vậy á」
Bất giác, cánh tay đang cầm chiếc nĩa của tôi chợt khựng lại.
「Mình nhìn Tsukino, theo cách khác sao?」
「Bởi vì, trước giờ mình đã luôn được Yuuto chăm sóc rồi. Vậy nên, mình tự hỏi rằng liệu mình có được công nhận hay không nếu như ít nhất là mình có thể nấu ăn được」
Có lẽ nào, là vì vậy nên Tsukino mới bất chợt nói rằng muốn tự nấu ăn sao.
「Mình cũng không rõ nữa. Đối với bản thân mình, mình chưa bao giờ cảm thấy Tsukino giống như một mối phiền toái cả. Dù gì thì mình cũng đã bên cạnh Tsukino quá lâu rồi mà, phải biết giúp đỡ nhau những lúc khó khăn chứ」
「Nhưng mà, từ nhỏ tới giờ, chẳng phải lúc nào mình cũng là người được Yuuto bao bọc sao?」
Đôi mắt nheo lại như đang hoài niệm chuyện gì đó, Tsukino nhìn chằm chằm sang tôi.
「Cậu nhớ không? Hồi còn tiểu học, đã có lần mình đòi tự nấu ăn. Vì muốn khiến cha mẹ bất ngờ mà mình đã lén cùng Yuuto tự nấu ăn đó」
「À, mình nhớ ra rồi. Cũng vì chuyện đó mà Tsukino mới không thích nấu nướng nhỉ」
Làm sao mà tôi quên được chứ. Nghĩ lại bây giờ mới thấy buồn cười thôi, chứ còn lúc đó thì chẳng khác gì hỗn loạn.
Tsukino trong lúc học cách dùng dao bếp khi đó đã vô tình cắt trúng tay rồi khóc. Chuyện đó khiến cha Tsukino đã phải vội vàng rời khỏi công ty khi nghe được, còn ông già nhà tôi thì mắng tôi vì để cho trẻ con đi làm chuyện nguy hiểm như vậy.
「Vào lúc đó, mình đã khóc suốt vì chỗ vết thương bị đau…… Nhưng duy chỉ có một điều mà mình vẫn luôn nhớ, là Yuuto đã luôn ở bên mình lúc đó, phải không?」
「……Mình sao?」
「Yuuto là người đã băng bó cho mình lúc mình còn đang mải khóc. Và người mà đã gọi điện cho cha mình và nắm tay mình cho tới khi ngưng khóc, đó cũng chính là Yuuto mà」
「Chuyện đó là điều đương nhiên rồi. Bởi vì lúc đó Tsukino bị thương mà」
「Không phải vậy. Mình chỉ được động viên hết sức là do người ở đó lúc đó là Yuuto. Dù là mới chỉ tiểu học thôi, nhưng Yuuto đã luôn mạnh mẽ hơn mình nhiều rồi」
Đôi môi Tsukino khẽ nở nụ cười.
「Lúc đó Yuuto đã luôn nói như vậy mà. Rằng là sẽ có một ngày cậu sẽ trở thành một con người nhân hậu hơn bất cứ ai giống như mẹ mình mà」
Quả thực là tôi đã từng nói như vậy. Về người mẹ đã mất mà tôi luôn kính trọng hết lòng, lúc đó tôi chỉ muốn trở thành một người như bà ấy khi trưởng thành.
Cũng chính là vì vậy nên bản thân tôi không bao giờ để cho Tsukino phải chịu cô độc. Bản tính tự do của Tsukino thì chẳng khác gì mèo con, chỉ mới rời mắt một lát thôi là đã chạy đi đâu mất, khiến người khác có không muốn lo lắng cũng chẳng nổi.
「Yuuto đã luôn tỏ ra đáng tin cậy kể từ khi còn nhỏ rồi…… Chỉ là, chỉ mới gần đây thôi, mình mới nhận ra là mình không còn muốn tiếp tục mối quan hệ như vậy nữa」
「Chẳng lẽ, cậu không bằng lòng để mình chăm sóc cho cậu sao, chuyện đó……?」
「Không phải. Mình vẫn muốn được làm nũng với Yuuto. Mình muốn người sẽ chăm sóc cho mình, vẫn sẽ chỉ là Yuuto mà thôi」
R, ra vậy à. Cô ấy nói thẳng tuột ra như vậy cứ khiến tôi cảm thấy có đôi chút ngượng ngùng.
「Nhưng mà nhé, dù là mình chẳng thể nói ra, nhưng thực sự là mình rất muốn thay đổi đó? Do vậy nên, nhờ có Yuuto giúp đỡ mà mình đã có thể nấu được như vậy…… Nên là, nè. Mình muốn nhờ Yuuto một chuyện được không」
Đôi mắt mang đầy vẻ bí ẩn của Tsukino đang nhìn chằm chằm tôi.
「Mình muốn Yuuto khen mình, vì là lần đầu tiên mình có thể nấu ăn hoàn chỉnh…… Không phải ai khác cả, chỉ mình Yuuto thôi」
Từng lời từng chữ đó, chúng đều nghiêm túc đến không tưởng.
Từ nhỏ tôi đã biết rằng Tsukino vốn không hề biết nấu ăn rồi. Và rồi tôi cũng đã phần nào hiểu được rằng cô ấy vượt lên được cũng chỉ vì muốn bản thân thay đổi.
Nếu như Tsukino đã muốn được khen tới như vậy, chẳng có lý do gì để cho tôi phủ nhận chuyện đó cả.
Tôi đây, người bạn thuở nhỏ của Tsukino chứ không phải ai khác. Từng nỗ lực mà cậu ấy đã cố gắng, tôi đều hết sức muốn ghi nhận.
Đặt chiếc nĩa xuống đĩa, tôi đứng lên và ngồi xuống bên cạnh Tsukino.
「……Yu, Yuuto?」
Cô ấy dường như tỏ ra bất ngờ khi thấy tôi ngồi xuống bên cạnh, giọng nói Tsukino phát ra lộ rõ vẻ bối rối.
Pon~, tôi đặt tay lên và nhẹ nhàng xoa đầu Tsukino.
「Cậu đã cố gắng lắm rồi, Tsukino」
Thế này thì tôi làm gì có tư cách mà nói Tsukino đâu. Mới vài ngày trước thôi mà tôi còn tỏ ra phản đối khi Tsukino xoa đầu và nói rằng tôi không còn là một đứa trẻ nữa, thế mà bây giờ bản thân tôi lại đang xoa lấy đầu Tsukino như vậy đây.
Cũng có lẽ, đây chính là khoảng cách giữa tôi và Tsukino. Vì là hai đứa đã gắn bó với nhau từ khi còn nhỏ, thế nên mọi chuyện đều có thể bỏ qua, một mối quan hệ mà chỉ dành riêng cho hai người.
Tuy nhiên, việc bị đối xử như một đứa trẻ như vậy cũng có thể khiến Tsukino giận ngược.
Tôi đã lo lắng chuyện đó, chỉ là, không thấy Tsukino nói gì cả. Tsukino nhìn sang tôi với đôi mắt hờ hững.
Cuối cùng thì đôi môi cô ấy cũng chậm rãi cử động.
「――――――」
「……Ể~?」
Thanh âm mờ nhạt khiến tôi chẳng thể nghe rõ cô ấy nói gì.
Chỉ là, chỉ là nếu như tôi không nhầm mà thôi, dường như những điều mà Tsukino muốn nói là.
Thích~
「Mình thích cậu――Mình đã luôn thích cậu, kể từ rất lâu rồi」