Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

Truyện tương tự

Con trai út của Bá tước là một Warlock

(Đang ra)

Con trai út của Bá tước là một Warlock

황시우

Cậu con trai út nhà Bá tước Cronia quyết định trở thành một Warlock để có thể tiếp tục sống sót.

44 4804

Vĩnh thoái hiệp sĩ

(Đang ra)

Vĩnh thoái hiệp sĩ

lee hyunmin, ga nara

Mỗi ngày lặp lại, vẫn lao về phía ánh sáng của ngày mai.

172 4392

Nữ phản diện tôi phục vụ suốt 13 năm đã thất sủng

(Đang ra)

Nữ phản diện tôi phục vụ suốt 13 năm đã thất sủng

sujeongyojeong (수정요정)

Tôi đã phục vụ cho nữ phản diện này suốt mười ba năm, và giờ đây cô ấy đã sụp đổ.

5 29

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

(Đang ra)

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

백덕수

LÀM ƠN ĐÓ, AI ĐÓ THẢ TÔI VỀ NHÀ ĐIIII. TÔI CẦU XIN MẤY NGƯỜI ĐẤYYYYYYY!!!

252 6477

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

(Đang ra)

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

敖青明

Lệ quỷ cam tâm tình nguyện dâng hiến sức mạnh: “Đúng vậy, cô ấy chỉ là một đứa trẻ đáng thương, chẳng có năng lực tự vệ mà thôi.”

21 175

Web novel: Chương 49 - 104 <<ĐANG TIẾN HÀNH>> - Chương 70: Về nhà

Trans + edit: Yuuki

————————————————————

“Ah~, vui ghê~~”

“Cậu đi nhanh quá đó Tsumugi!”

“Hehehe~, chắc vậy thật.”

Sau khi xử lí êm đẹp vụ “tai nạn hôn má”, tôi và Tsumugi theo nhau quay về căn nhà ấm cúng.

Nhiệm vụ giúp việc cho Arisa đã hoàn thành tốt đẹp.

Bước trên con đường thân thuộc thời thơ ấu, kí ức đẹp đẽ của những ngày còn bé bỗng ồ ạt chảy về trong tâm trí, giản dị mà quý giá.

Tôi nhớ từng khoảnh khắc, từng nụ hôn mà hai người bạn thuở nhỏ đã trao. Buồn cười thật đấy, ngày xưa cứ hở ra là bị hôn à.

Nghĩ lại, được con gái hôn đúng là không tệ chút nào, nhưng bất cứ nụ hôn nào đến từ ai-đó-không-phải-Tsumugi thì đều đã ngay lập tức được đào thải khỏi não.

Rồi, khoảng thời gian hạnh phúc ấy lặng lẽ trôi đi.

Mười năm sau, khi gặp lại, ý nghĩa của những hành động ngây ngô thuở thơ bé đó đã ít nhiều thay đổi.

Dù có vậy, Tsumugi vẫn không chút do dự thơm má tôi, đủ để tôi cảm nhận rằng trong lòng cô ấy, tôi vẫn mãi là một người bạn thuở nhỏ đáng quý.

Tiếng “mình thích cậu” từ Tsumugi luôn đem lại cho tôi cảm giác an toàn và hoài niệm.

…Tôi nghĩ… mọi thứ cứ giữ nguyên như thế này đã là hoàn hảo.

“Tắm với Arisa-chan tuyệttt lắm đóa! Cả cái phòng tắm to đến mức cả cái khách sạn hạng sang cũng không có luôn!”

“Tớ đã xem qua tất cả các trang thiết bị trong phòng rồi nên cũng phần nào hiểu được căn phòng ấy lớn cỡ nào. Đúng là biệt thự triệu đô có khác.”

“Arisa xinh lắm luôn! Nè nè, cậu có tò mò về cô ấy hông Ryoma?”

Tsumugi nhìn tôi với ánh mắt tinh nghịch.

Cái con quỷ nhỏ này!

Sẽ là nói dối nếu bảo rằng tôi không tò mò…

“Xinh đến mức mình còn phải nể phục nữa nè. Tay chân thì thon thả, ngực thì to tròn và đầy đặn… Nếu được thi hoa hậu Nhật Bản thì Arisa-chan ẵm chức hoa hậu là cái chắc, cậu có nghĩ thế không?”

“Tớ đoán Arisa không thích mấy cuộc thi đó vì cô từng kể rằng cô là con lai. Còn vẻ đẹp của cô ấy… ừ, chả còn gì phải bàn cãi nữa rồi.”

Nói ra thành lời thì khó, nhưng trong thân tâm tôi vẫn biết rõ Arisa xinh đẹp đến mức nào.

Trước khi làm quen với Arisa, ấn tượng duy tôi có về cô ấy chỉ là vẻ ngoài xinh xắn. Sau này, tôi mới nhận ra: vẻ đẹp tâm hồn của Arisa cũng rạng rỡ không kém phần..

Tôi muốn trân trọng tình bạn với Arisa.

“Ghen tị với Ryoma quá đi~!! Cậu nổi tiếng quá!!”

Dường như câu nói vừa rồi của Tsumugi còn có ý nghĩa nào khác sâu xa, chứ không chỉ đơn thuần là ghen tị.

Thành thật mà nói, về độ nổi tiếng thì tôi chẳng là gì so với Arisa và Tsumugi - hai người bạn thân đang ngày càng lấn sâu vào cuộc đời của tôi.

“Cậu cũng nổi tiếng mà. Ở trường ai ai cũng bị cậu thu hút hết á Tsumugi.”

“Eeehh~, chả ai để ý tới mình đâu, vì trong mắt họ chỉ có Arisa mà thôi.”

Chắc… đúng vậy thật, vì đám con trai người nào cũng bị sắc đẹp quyến rũ cả.

Cũng vì quá xinh đẹp mà Arisa luôn bị đám con gái ghen tị, đám con trai thì chăm chăm nhìn theo. Nhưng nhờ tính cọc cằn giả tạo nên cô đã hạn chế được phần nào sự chú ý. Hồi mới gặp Arisa, tôi còn sợ đến run như cầy sấy luôn ấy.

Nhưng về phía Tsumugi, cô cũng nổi tiếng không kém gì Arisa. Cô nàng luôn mỉm cười với tất cả mọi người, trong mọi hoàn cảnh, cộng thêm vẻ cuốn hút, một chín một mười với Arisa nên nổi tiếng là đương nhiên.

Chỉ là… hi vọng rằng việc luôn phải giữ nụ cười trên môi sẽ không trở thành gánh nặng với Tsumugi.

“Còn về câu lạc bộ thì thế nào rồi? Ý tớ là, mai cậu sẽ tham gia câu lạc bộ ở phòng thể chất, nhỉ?”

“Chuyện là thế này… trong phòng thể chất chỉ có câu lạc bộ cho nữ thôi, ví dụ như là bóng rổ nữ hoặc bóng chuyền nữ. Mình nghĩ mình sẽ không tham gia mấy câu lạc bộ kiểu đó.”

Lạ ghê nhỉ? Tsumugi không muốn tham gia câu lạc bộ chỉ có con gái sao? Tôi băn khoăn, bối rối, không hiểu nguyên nhân tại sao.

Nếu tôi nhớ không nhầm thì câu lạc bộ điền kinh cho phép cả nam lẫn nữ tham gia. Phải chăng đó là nguyên nhân Tsumugi quyết định thử tham gia câu lạc bộ đó?

“Giờ cậu tính thế nào? Cậu định rời câu lạc bộ văn học sao?”

“Ừ. Cũng vì thế nên...”

Ánh mắt tôi chạm vào đôi mắt long lanh của Tsumugi.

“Mình nghĩ mình sẽ tham gia vào câu lạc bộ nào có cậu.”

“Bóng rổ?? Tớ trong đội bóng rổ nam cơ mà?! À, ý cậu là trở thành quản lí câu lạc bộ?”

“Chuẩn luôn!”

“Nghe hay đấy…”

Hiện giờ, câu lạc bộ của tôi chưa có quản lí, nên các học sinh cấp dưới đang phải làm thay.

Còn tôi, tôi không nằm trong đội hình thi đấu chính thức nên sau này rất có thể sẽ bị đẩy vào vị trí quản lí…

“Không phải cậu muốn thi đấu sao Tsumugi?”

“Không hẳn đâu. MÌnh chỉ muốn làm bạn thôi… nhưng…”

Tsumugi nhìn lên màn trời đêm, ánh mắt xa xăm. Giọng cô nhỏ dần…

“Khi mọi chuyện dần vượt quá tầm kiểm soát, ở bên Ryoma và các bạn… sẽ ổn thôi…”

Mười năm đã trôi qua. Cô bạn thuở nhỏ này đã thay đổi, thay đổi nhiều đến mức tôi chẳng tài nào đoán được tương lai cô sẽ ra sao.

Có lẽ… tôi chưa thể nào biết được nguyên nhân khiến Tsumugi phải thay đổi...

◇◇◇

Mọi chuyện cuối cùng đã xong xuôi. Giờ đang là đêm khuya, còn tôi đang một mình nghỉ ngơi trong phòng.

Gần đây, Reo chẳng còn mấy khi sang nhà tôi chơi nữa do cậu đã có Otsuki-san rồi.

Không biết Reo đang làm gì nhỉ?

Chắc tôi nên hỏi thăm cậu ấy chút.

Đột nhiên, điện thoại tôi kêu lên một tiếng “bíp”.

Màn hình sáng lên, hiển thị thông báo mới.

Tôi mở khóa điện thoại. Là tin nhắn của Otsuki-san ư?

[Otsuki Shizuku]: “Sáng mai cậu có rảnh không? Tớ có chuyện riêng cần nói với cậu.”

Nội dung tin nhắn chỉ có vậy.

Hmmm, liệu tôi có nên một mình tới gặp một “cô gái đã có bạn trai” không?

Nói thật, gặp thì không ổn mà từ chối thì không xong.

Linh cảm chẳng lành trỗi dậy trong lồng ngực.

「Đến sớm làm gì? Mai là ngày tớ không phải hoạt động câu lạc bộ, nên tớ muốn ngủ nướng…」

Tôi gửi tin nhắn phản hồi.

Bíp.

“Ugh.”

[Otsuki Shizuku]: “Lúc chưa hẹn hò với Reo-kun, cậu ngày nào cũng khăng khăng đòi bắt chuyện với tớ. Nhưng giờ thì sao? Cậu để tớ một mình thế này à? Đã bắt cá thì phải có nghĩa vụ cho ăn chứ, phải không?”

Đáp lại tôi là một tin ngắn dài ngoằng.

Tôi chỉ biết nhắn lại thế này:

「Đừng nhắn với bạn thân của bạn trai cậu mấy tin nhắn kiểu này chứ?!」

Chịu thôi. Mai đành phải dậy sớm vậy.

Sáng mai sẽ là lúc mà “cuộc họp mật” với bạn gái của bạn thân diễ ra.