Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

309 1283

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

224 7541

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

44 389

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

65 563

Web novel: Chương 49 - 104 <<ĐANG TIẾN HÀNH>> - Chương 73: Tâm trí rối bời

Đừng hỏi sao tuần sau tui không đăng chương:))

Mà… đây không phải chương cuối của ngày hôm nay đâu:>

Trans + edit: Yuuki

———————————————————————-

Otsuki-san ơi…

Cậu vừa nói cái gì thế…?

Không đời nào Arisa có tình cảm với tớ được đâu…

Tôi chưa được Arisa thổ lộ nên không dám khẳng định 100%, nhưng cái cách mà cô ấy ứng xử gần đây… cộng thêm hành động ra sức “ghép” tôi với Arisa của Otsuki-san khiến tôi gần như đã bị thuyết phục.

Trời ơi, tôi biết chưng ra vẻ mặt như thế nào khi gặp lại Arisa đây?

Tôi bật điện thoại, xem những tấm ảnh mới nhận được khi nãy.

“...”

Đáng yêu ghê. Đáng yêu quá mức rồi.

Có một tấm chụp Arisa ở quán cà phê nữa này. Trong ảnh, cô nằm giữa khung hình, tay trái ngượng ngùng chạm lên má, trông như vừa được đút cho ăn.

Biểu cảm ngượng nghịu ấy, đi cùng với mái tóc vàng dài óng mượt khiến cô cực kì nổi bật giữa quán ăn đầy màu sắc.

Hai con mắt xanh ngọc lục bảo kia lấp lánh tia hạnh phúc, đôi môi nhỏ nhắn thì đỏ hồng, đủ sức làm bất cứ ai phải ngỡ ngàng trước vẻ đẹp hoàn mĩ ấy.

Arisa thật… quá xinh đẹp mà…

Nếu cô ấy thích tôi từ lúc mà hai đứa còn hợp tác với nhau giúp Reo tới bên Otsuki-san thì liệu giờ đây, tôi có còn đủ khả năng để đáp lại kì vọng đó không?

Hồi trước, tôi luôn sử dụng kính ngữ và tông giọng lạnh lùng. Phải chăng Arisa thích tôi vì cái tông giọng kì lạ đó?

Arisa cứ phải gọi là siêu nổi tiếng luôn. Thế nên, đám con trai hầu như ai say đắm cô.

Cũng vì quá nổi tiếng nên theo tôi, tốt hơn hết là đừng đụng tay đụng chân vào mấy vụ liên quan đến tình yêu với Arisa. Có lẽ cô ấy cũng muốn vậy…

“Mình chỉ biết trốn chạy thôi sao?”

Tôi sợ phải yêu.

Có lẽ… tôi vẫn chưa trưởng thành hơn chút nào kể từ 「giây phút đó」.

Nhưng cũng phải thôi. Đó là cái giá phải trả vì đã làm 「cô ấy」 phải chịu tổn thương. Tất cả đều là lỗi của tôi.

… Do đó, nếu cố chấp hẹn hò trong khi vẫn còn chứa chất những suy nghĩ ấy trong lòng thì tôi sẽ một lần nữa phải đối diện với sự thù ghét đến từ mọi người.

Tôi không xứng đáng được yêu.

Không xứng đáng được coi trọng.

Không xứng đáng được quý mến.

Đúng vậy đấy, không xứng đáng.

Hoàn toàn không.

Tôi không có tư cách để yêu cầu hạnh phúc.

“Ugh.”

Mắt trái tôi nhói đau. Con mắt ấy vốn đã yếu do chấn thương khi xưa. Mỗi khi kí ức đau buồn ngày đó trở lại trong tâm trí, con mắt này lại nhói lên buồn bã. Đau lắm, mỗi khi nhớ về quá khứ.

Giá như tôi có thể biến nguồn gốc của vết thương trên mắt thành một câu chuyện quỷ dị, kiểu như “con mắt quỷ” chẳng hạn, để quên đi nỗi tuyệt vọng kia. Nhưng mỗi khi những ngày tháng ám ảnh đó trở về, tôi lại chẳng thể nào cười được…

Tôi chỉ có thể khẳng định…

Từ giờ tôi sẽ không làm hại ai nữa.

Sẽ không còn ai phải chịu tổn thương nữa.

Lời khẳng định ấy khắc sâu vào trong tim, tồn tại như mội vết sẹo mà thời gian chẳng thể xoá nhoà.

◇◇◇

Hôm nay đến phiên tôi làm giúp việc cho Arisa. Sau “cơn chấn động” mà Otsuki-san tạo ra hôm nọ, tôi chẳng thể nào bình tĩnh được mỗi khi gặp Arisa.

Tệ hơn là đêm nào Otsuki-san cũng tuôn hàng tá ảnh Arisa vào khung chat…

Tôi không có hứng thú với mấy cái ảnh đó đâu nhá!

Có lúc, tôi định chặn Otsuki-san, nhưng về sau lại chẳng dám, một phần vì cô ấy là bạn gái của Reo, một phần là vì sợ rằng nhiều chuyện khủng khiếp hơn sẽ xảy đến.

Rốt cuộc, tôi mãi chỉ biết bào chữa cho chính mình mà chẳng làm được gì nên hồn.

“Haizz…”

Gần đây, đầu óc tôi lúc nào cũng chỉ xoay quanh Arisa nên có lẽ, đây là thời điểm hoàn hảo để sử dụng biện pháp này…

“Nii-nii! Đi nhanh nào!”

“Hiyori đúng là thiên thần thật sự. Hi vọng lớn lên em sẽ không phế như Onii-chan.” - Tsumugi mỉa mai.

“Eh?”

Tôi “tranh thủ” đưa Hiyori sang chơi với Arisa trong khi tôi làm giúp việc.

Nhưng đây không hoàn toàn là quyết định của tôi đâu nha! Hồi nãy, khi chuẩn bị đi làm, Hiyori bám chặt lấy tôi, nằng nặc đòi đi cùng. Đó là vì… trước đó, Tsumugi cứ liên tục khen ngợi Arisa trước mặt em ấy.

Thế là tôi “đành” xin phép Arisa và được chấp thuận. Cô ấy còn nhắn là sẽ rất vui nếu có Hiyori đi cùng nữa.

Ngẫm lại thì từ lúc đi công viên giải trí đến giờ, Arisa chưa một lần được gặp lại Hiyori, nên có lẽ người cực kì yêu quý em gái tôi như cô ấy sẽ rất hạnh phúc cho xem.

“Nếu chị Tsumugi-chan mà đi cùng thì chắc chắn sẽ rất vuiii!”

Dù muốn nhưng tôi chẳng thể nào gật đầu trước suy nghĩ này của Hiyori.

Hôm nay, Tsumugi phải thu xếp giấy tờ ở nhà cũ nên không thể đi cùng. Ban đầu, tôi cứ tưởng Tsumugi sẽ lại theo tôi tới nhà Arisa như hôm nọ cơ.

“Anh em mình đi thôi nhỉ?”

“Ừm!”

Tôi dắt tay cô em gái bé nhỏ bước đi trên con đường quen thuộc. Nhưng chưa được bao lâu thì…

“Ah.”

Bọn tôi bắt gặp một cô gái đang loay hoay đứng ở cửa nhà thằng Reo. Hmmm, biểu cảm của cô ấy có chút kì quặc, nhưng dù sao đi chăng nữa thì khuôn mặt này chắc chắn không thể lẫn vào đâu được.

“Chào buổi sáng Otsuki-san.”

“Bé cái mồm thôi!... Hừ, tớ không muốn gặp cậu ở đây chút nào.”

Cô gái ấy không ai khác ngoài bạn gái của Reo - Otsuki Shizuku. Đây là lần đầu tiên tôi trò chuyện với Otsuki-san lúc sáng sớm kể từ lần giúp cô làm hòa với Arisa.

“Tự tiện ghê ha, dám sang nhà bạn trai lúc sáng sớm cơ đấy. Đừng có tưởng vì ba mẹ Reo không ở nhà mà thích làm gì thì làm nhá!”

“Vớ va vớ vẩn! Tớ đến để làm bữa sáng thôi.”

“Ô, thật luôn?”

Otsuki-san khoác trên vai chiếc túi to và nặng, có lẽ vi đang chứa đầy đồ ăn.

Cô nhẹ nhàng tháo chiếc dây buộc tóc, để mái tóc đen dài ngang vai xõa xuống, xoăn lại một cách tự nhiên.

Otsuki-san chăm chút cho mái tóc thật đấy.

Cô mặc một chiếc váy rất thời trang đi cùng chiếc áo cánh tay ngắn, kết hợp hoàn hảo với làn da trắng sứ của cô. Cô còn cẩn thận thoa kem chống nắng, có lẽ vì muốn được tự tin để lộ làn da khi nắm tay Reo.

Nếu để ý kĩ, khuôn mặt Otsuki-san còn phủ một lớp trang điểm nhẹ, thứ mà Otsuki-san chưa từng sử dụng khi ở trường.

“Hóa ra cậu trang điểm để đi hẹn hò à Otsuki-san? Mà này, trang điểm gì mà lòe loẹt quá!”

“Ugh!”

“Chắc có được cô bạn gái đáng yêu thế này Reo phải hạnh phúc dữ lắm. Cậu rất đáng yêu. Ừ, đáng yêu. Đáng yêu.”

“Ugh, cậu khen chả có cảm xúc gì cả, một mi-li-mét cũng không.”

“Èo ôi, thở dài vừa vừa thôi. Lần đầu tớ thấy cậu thở dài đến mức đó đấy.”

Chắc chắn Otsuki-san đang coi thường tôi đây mà!! Ch*t tiệt, ngày nào cũng thả thính Reo, rồi còn gửi tôi hàng đống ảnh Arisa nữa.

Đột nhiên, Hiyori kéo nhẹ áo tôi.

“Nii-Nii, ai đây?”

“Em chưa gặp chị này bao giờ ư, Hiyori? Đây là Otsuki-san, bạn của anh.”

Otsuki-san bước tới gần Hiyori.

“Rất vui được gặp em, Hiyori-chan! Tên của chị là Otsuki Shizuku. Xin lỗi vì không thể cùng em đi chơi hôm trước nha!”

“Ah, chị là người mà công chúa-onee-san kể đúng không?”

“Chị không được tốt bụng như lời đồn, nhưng ừ, chị là bạn của onee-san xinh đẹp kia đấy!”

“Đúng hơn thì cậu là con quỷ chứ chả tốt bụng tí nào.”

“Ồn ào quá đó Kogure-kun.”

Otsuki-san vừa cười vừa “chửi”.

Bỗng, Hiyori núp sau chân tôi.

“... là con đàn bà đã cướp mất Reo của Hii…”

“Eh? Cậu đã nói cái quái gì với Hiyori-chan thế??”

“Tớ có nói thế bao giờ đâu! Tớ chỉ kể với em ấy là Reo và cậu đang hẹn hò với nhau, thế thôi! Nếu không nói thì sớm muộn em ấy cũng sẽ biết mà!”

“Cậu nói đúng… Có thể cậu rất thiếu tinh tế, nhân cách thì kì dị, và “gà mờ” trong việc tiếp cận Arisa, dù cô ấy đã luôn chờ đợi cậu. Nhưng… cậu vẫn có những điểm mà tớ luôn phải ngưỡng mộ.”

“Nhân cách của bọn mình đều kì dị theo cách của riêng bọn mình ha?”

Cô gái trước mặt tôi đây lúc nào cũng lựa thời điểm để chê tôi một cách rất-hoàn-hảo. Điều đáng chú ý là cô chả bao giờ thể hiện thái độ đó với Arisa, Tsumugi hay Reo mà chỉ mỗi mình tôi.

Otsuki-san cúi người, nhìn thẳng vào đôi mắt Hiyori.

“Thế, Hiyori-chan, em cũng thích Reo-kun ư?”

“Anh ấy đã hứa sẽ cưới em rồi.”

“Tất cả là lỗi của Reo-kun, vì dám làm tổn thương Hiyori-chan đáng yêu.”

Otsuki-san khẽ xoa đầu Hiyori.

“Em thấy đấy, chị cũng thích Reo-kun. Thế nên, chị muốn thân thiết hơn với em - người cũng yêu quý Reo không kém gì chị. Do đó, chị muốn em kể tất cả những gì về Reo-kun mà chị chưa biết.”

“Mmm! Hii biết rất nhiều về Reo đó!”

“Thật sao? Vậy thì lần sau, chị sẽ mang bánh quy theo, rồi chị em mình cùng nói chuyện nhé!”

fa1286dd-73f8-442a-8a25-86b33c282cd8.jpg

“Em yêu bánh quy~!”

“Chị cũng thế!”

Rồi, Otsuski-san nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé của Hiyori. Có vẻ như em gái tôi chẳng còn coi Otsuki-san là người lạ nữa.

Tuy sở hữu thân hình nhỏ bé, khả năng sử dụng lời nói nhằm “hạ bệ” “tình địch” của Otsuki-san là cực kì ấn tượng. Cũng đúng thôi, nếu không thì sao cô ấy quản lí được fan club của Reo.

Cô ấy đúng là xảo quyệt khi dùng đồ ăn để dụ Hiyori mà. Em gái tôi không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của đồ ngọt…

“Hóa ra đây là cách cậu tạo ra đồng minh sao? Hay ghê.”

“Im tí đê Kogure-kun! Ahem, chị muốn làm bạn với em, Hiyori-chan, có được không?”

Hiyori gật đầu thích thú.

“Mm, em sẽ làm bạn với Shizuku.”

“Cảm ơn em nhé! Giờ thì, Hiyori-chan, em đi gọi Reo-kun dậy nha?”

“Được!”

Hiyori chạy nhanh vào nhà Reo.

Bị thuyết phục với tốc độ khủng khiếp... đúng là Otsuki-san có khác.

“Giờ thì…”

Otsuki-san bắt đầu nói bằng giọng trầm nhất có thể.

“Hôm nay, cậu làm thêm ở nhà Arisa, đúng không? Thế sao cậu lại đưa Hiyori-chan đi cùng?”

“Otsuki-san, mắt cậu trông khiếp quá, y như con quỷ ấy.”

“Hôm trước là Tsumugi-san, giờ thì đến Hiyori-chan? Cậu ghét ở một mình với Arisa đến vậy sao?”

Khiếp thật đấy, nhưng câu hỏi này vẫn nằm trong dự đoán của tôi.

“Lần này, tớ đã báo trước với Arisa rồi. Chính xác hơn thì Arisa đã nhờ tớ đưa Hiyori đi cùng. Cậu biết vậy là đủ rồi.”

“Vậy thì chắc Arisa sẽ vui lắm. Ngày nào cô ấy nhắc tới Hiyori mà.”

“Đúng thế.”

“Nhưng chắc chắn Arisa sẽ còn hạnh phúc hơn nếu cậu chịu hẹn hò với cô ấy đó. Hiyori-chan cũng sẽ rất vui khi có một onee-chan xinh như công chúa. Nói thật thì, tớ vốn không phù hợp để làm công chúa rồi.”

“Ra đòn tấn công đúng lúc vậy mẹ trẻ?”

“Sáng nay, khi gọi Arisa dậy, tớ thấy cô ấy nằm lăn lóc trên giường, mặc mỗi đồ lót thôi này. Tớ chụp được một tấm đấy, xem không?”

“Tớ muố— ugh, không, xem làm gì chứ.”

“Chậc.”

Otsuki-san dùng mọi cách để đẩy tôi lại gần với Arisa.

“Nhưng có chỗ này tớ không hiểu lắm. Đêm qua, tớ vẫn gặp Arisa, nhưng cô ấy chẳng đề cập gì tới chuyện Hiyori-chan sang chơi cả. Như thế đồng nghĩa với việc sáng nay cậu mới xin Arisa đưa em gái đi cùng, đúng không?”

“Ờ, không sai. Tớ làm thế thì có sao đâu chứ?”

“Nii-Nii và Shizuku sao cứ đứng im thế?”

Hiyori mới đó mà đã quay lại.

“Hiyori ơi.”

“Có chuyện gì hả chị?”

“Là em muốn sang nhà Arisa chơi, hay do Onii-san bảo em đi cùng?”

“Nii-Nii nói là nên đi cùng.”

“Ôi thôi bỏ mọe rồi…!”

“Hiyori-chan, vào nhà Reo-kun đợi chị. Chị sẽ vào sau.”

“Vâng ạ!”

Hiyori chạy lon ton vào nhà. Chờ anh với, đừng bỏ mặc anh ở đây!!!

“Giờ thì, Kogure này.”

“Eek!”

“Chắc tớ lại phải dành chút thời gian dạy dỗ lại cậu rồi. Chỉ hai tiếng thôi, nhé?”

“Không muốn đâu!!”

Lại nữa! Tại sao tôi phải nghe cái con nhỏ cao 150cm “thuyết giảng” cơ chứ??

“Không thể tin được Kogure-kun lại “gà” đến thế. Mới vài tuần trước còn giảng đạo lí cho tớ khi xảy ra xích mích với Arisa, thế mà giờ đây…”

“Ahaha, tại hồi đó cậu là người sai thôi. Cậu cứ cho là lỗi hoàn toàn nằm ở cậu, nên dằn vặt mãi mà chẳng làm nên trò trống gì. Mà, sao tự dưng nhắc đến chuyện này thế?”

“Vớ vẩn! Trơ trẽn! Đáng ghéttt!”

Nghĩ lại thì tôi có thể tùy ý trêu Otsuki-san. Chà, thế này là hòa rồi nhỉ? Chắc thế.

Otsuki-san chẳng bao giờ dám cáu gắt với Reo, tôi cũng chưa bao giờ đủ dũng khí để kể với Arisa mọi tâm tư cảm xúc.

“Sao Arisa lại thích người như Kogure-kun được vậy?”

“Tớ cũng thấy kì lạ giống cậu thôi.”

“Đúng hơn là tớ “hiểu” tại sao Arisa lại có hứng thú với cậu, nhưng.. guh, tớ không thể nào chấp nhận sự thật này.”

“Cậu với Reo thì khác gì.”

Khi Reo kể rằng cậu đã “cảm nắng” Otsuki-san, tôi khá bất ngờ và bối rối… nhưng càng thân thiết với Otsuki-san, tôi lại càng hiểu được tại sao Reo lại yêu cô ấy đến vậy.

Reo sẽ mãi mãi thủy chung với Otsuki-san.

Tôi biết rằng, ngay cả khi tôi trở thành kẻ thù không đội trời chung với Otsuki-san, Reo vẫn sẽ hỗ trợ cô ấy.

Tôi có thể thấu hiểu được cảm xúc của Reo, vậy cớ sao Arisa lại không thể?

Đến tận bây giờ, tôi vẫn chẳng thể nào tin được những gì Otsuki-san nói là sự thật.

Và cũng vì sự “mập mờ” đó, tôi lại càng muốn tránh xa Arisa hơn, đơn giản là do ngại.

“Quỳ xuống! Nhanh!”

“Ngay trên đường luôn!?”

“Có hiểu tiếng người không thế? Làm nhanh!”

Đột nhiên, cửa sổ trên tầng hai bật mở. Reo - học sinh nổi tiếng nhất trường tôi thò đầu ra, đúng lúc tôi sắp sửa bị Otsuki-san cho “ăn hành”.

“Cứu tao với Reo ơi!!”

“Mày sao thế, Ryoma?”

Đúng là anh em tốt có khác. Reo luôn xuất hiện giải cứu tôi vào những thời điểm nước sôi lửa bỏng nhất.

“Tao sắp bị Otsuki-san “tra tấn lỗ tai” rồi!!”

“Reo-kun à…”

Đáng buồn thay, lời cầu cứu của tôi chẳng thể nào chạm tới trái tim Reo, vì… Reo hiện chỉ quan tâm tới mẹ trẻ cạnh tôi.

“Hiyori-chan đến gọi anh dậy đấy, nên là anh chơi với em ấy một lúc đi.”

“... Vậy à? Ừ, anh biết rồi.”

“Cái đ*o gì vậy?? Reo, đừng nghe lời Otsuki-san chứ!!”

“Xin lỗi mày, Ryoma à… Shizuku là ưu tiên hàng đầu của tao. Thôi, gặp lại sau. Tao đi trông Hiyori đây.”

“Đừng bỏ mặc tao một mình mà!! Aaaaahhhh!!”

Nói rồi, Reo không chút chần chừ đóng sầm cửa sổ.

Trước mắt tôi, Otsuki-san chưng ra vẻ mặt kì quái không sao tả nổi…

Tôi biết phải làm gì để thoát khỏi tình cảnh này đây??

Đột nhiên, âm thanh chói tai xé toạc không gian yên tĩnh lúc sáng sớm.

Ai gọi điện giờ này được nhỉ?

Mà, ai cũng chả quan trọng. Chớp thời cơ, tôi vội vã nhấc máy.

Người gọi là Arisa.

“Có chuyện gì sao Arisa? Tớ đang đưa Hiyori sang nhà cậu thì gặp Otsuki-san…”

“Xin lỗi!”

Hả?

Xin lỗi?

Tại sao?

“Thực ra, tớ mới nhớ ra là tớ đã lỡ hẹn gặp người khác sáng nay… nên cậu không thể sang nhà được nữa. Xin lỗi nhiều.”

“Vậy sao?”

Nghe có vẻ như Arisa vừa sực nhớ rằng cô có hẹn với ai đó rất quan trọng sáng nay.

Hôm qua, khi tôi xin đưa Hiyori đi cùng, Arisa đã thoải mái đồng ý, tiếc là giờ cô ấy bận mất rồi.

“Xin lỗi cậu rất nhiều!! Chắc là Hiyori-chan đã rất háo hức, nhưng…”

“Ừ, em ấy muốn được gặp Onee-chan lắm.”

“Ugh…”

“Đừng lo. Hiyori rất nghe lời, với cả tớ sẽ dỗ em ấy mà, nên không sao đâu. Lần sau gặp nhau, cậu chỉ cần quan tâm tới Hiyori hơn là được. Vậy nhé! Chắc chắn Hiyori sẽ chẳng dỗi đâu.”

“Cậu tốt bụng quá Ryoma… Cảm ơn nha! Tớ chắc chắn sẽ không để chuyện này xảy ra thêm một lần nào nữa!”

Sau đó, bọn tôi tán gẫu thêm một chút rồi cúp máy.

Gọi điện xong, tôi chợt nhận thấy Otsuki-san đang thở dài thườn thượt.

“Arisa đầu óc lại lớ ngớ, quên hết lịch rồi. Trước giờ cô ấy lúc nào cũng vậy cả.”

“Đúng là trung bình bạn thuở nhỏ có khác, biết nhiều ghê.”

“Cách cậu xử lí tình huống phải gọi là hoàn hảo đấy. Có khi sau chuyện này, Arisa lại càng say đắm cậu hơn…”

“Tớ không nghĩ thế…”

Thực sự, rất, rất ngượng khi nghĩ Arisa thích tôi.

Bên cạnh đó, tôi chỉ không muốn gây phiền hà cho Arisa thôi.

“Giá như Kogure-kun không sử dụng Hiyori để bào chữa cho chính mình thì tớ đã có thể cười thật tươi rồi.”

“Cái đó… ahaha…”

“Cười cái giề. Quan trọng hơn, giờ cậu định làm gì? Tớ không nghĩ Arisa sẽ xong việc trong ngày đâu, nên hôm nay cậu không phải làm giúp việc.”

Thế hả? Chán thật, toàn bộ kế hoạch mà tôi đã dày-công-chuẩn-bị giờ đây đã tan nát. Để Hiyori vui… chà, tốt nhất là đưa em ấy đi chơi.

“Vậy cậu có muốn đi đâu không? Dù sao cũng tại tớ không quan tâm tới thời gian biểu của Arisa nên mới xảy ra chuyện này.”

“Là do cậu chiều Arisa quá đó. Mà, đi chơi cùng tớ ổn chứ? Nhỡ Reo buồn thì sao?”

“Không phải những lúc thế này, cậu là người hiểu rõ nhất Reo-kun nghĩ gì ư?”

Đột nhiên, vẻ mặt tuyệt vọng, ỉu xìu của thằng bạn thân hiện lên trong tâm trí. Phải mất tới 10 giây tôi mới tìm ra được giải pháp, đó là rủ Reo đi cùng. Chắc chắn cậu sẽ đồng ý thôi.

“Cảm ơn nha Otsuki-san. Nhờ cậu mà hôm nay Hiyori có thể chơi thật vui rồi.”

“Vào nhà Reo-kun thôi nhỉ?”

Hiyori đã chui tọt vào nhà Reo từ thời nào rồi.

Hai đứa bọn tôi theo nhau vào trong.

Đột nhiên, Otsuki-san khựng lại, nở nụ cười rạng rỡ:

“Đừng quên “tiết học đạo lí” dài hai tiếng của tớ vẫn còn chờ đợi cậu đó nha!”

“Cậu định làm thật hả… Eekk…”

Mối quan hệ giữa tôi và Otsuki-san lâu nay chẳng có chút thay đổi, vẫn trêu chọc, vẫn ganh đua nhau như mọi khi.

Rồi, bốn đứa bọn tôi đã dành cả ngày vui đùa bên nhau. Đương nhiên, hôm sau, khi chuyện này đến tai Tsumugi và Arisa, hai bạn ấy đều không giấu nổi cảm giác ghen tị…

◇◇◇

Một tuần sau.

Giờ câu lạc bộ bóng rổ hoạt động đã đến.

Theo kế hoạch thì hôm nay chỉ là một buổi tập bình thường như bao buổi khác, nhưng…

“Mình là Hiiragi Tsumugi~! Mình chỉ mới tiếp xúc với bóng rổ thôi, nhưng mình sẽ giúp đỡ các cậu bằng tất cả khả năng của mình.”

“Oooooooohhh!!” - các cầu thủ trong đội không kiềm nổi sự phấn khích mà hét ầm lên.

Câu lạc bộ loạn luôn rồi kìa.

Tsumugi nổi tiếng khắp trường với mái tóc đen dài quyến rũ, đến mức không chỉ học sinh năm nhất mà cả các anh chị năm trên cũng “săn đón”.

Cụ thể, có vài anh năm hai, năm ba đã đến lớp tôi chỉ để được tận mắt nhìn thấy cô ấy.

Và ngay giờ phút này, Tsumugi đã trở thành quản lí của câu lạc bộ bóng rổ. Làm gì có ai trong đội mà không vui được cơ chứ.

“Geeh. Tsumugi hả? Cô không định cho bọn tôi uống “trà bùn” như ngày xưa đâu chứ?”

À, riêng Reo thì không được vui cho lắm. Hầy, hai cậu ấy vẫn ghét nhau như ngày nào.

Nhưng có thể nói, càng hằn học với nhau nhiều thì họ lại càng thân với nhau hơn (tình bạn giữa bọn họ là vậy đấy), nên không phải lo đâu.

Đột nhiên…

“Asahina Arisa. Xin chào.”

“Whoaaaaahhhhh!!”

S-Sao Arisa lại ở đây???

Arisa khoanh tay, ngoảnh mặt đi, đúng kiểu lạnh lùng, “tsuntsun” như mọi khi.

Đương nhiên rồi, đám con trai sao mà có thể ngồi yên khi thấy nữ sinh xinh đẹp nhất trường xuất hiện được. Họ bật dậy, hướng mắt về phía cô.

“Báo cáo đội trưởng, hiện đang có rất nhiều người xin tham gia câu lạc bộ với tư cách là “cầu thủ tạm thời” ạ!”

“Miễn. Từ giờ cho đến năm sau không ai được phép tham gia nữa.” - Đội trưởng câu lạc bộ bóng rổ trả lời một cách cứng rắn.

Đám con trai vừa nghe tin đã tranh nhau đăng kí vào câu lạc bộ rồi à?

“Ưm~ Vậy ai sẽ chỉ mình cách quản lí đây?” - Tsumugi hỏi đội trưởng.

Chậc, mới hỏi một câu thôi mà đội trưởng mặt mày đã đỏ tía tai rồi. Không phải tôi tâng bốc hay gì đâu, nhưng cử chỉ nào của Tsumugi cũng đều cuốn hút đến kì lạ. Nói thật… cô ấy cứ như đứa con gái hư hỏng chuyên đi quyến rũ con trai vậy…

“Ô-ou. Ai muốn đảm nhiệm việc này không? “Lính mới” đấy!”

“Để tao!”

“Em sẽ giúp!“

“Để tao hướng dẫn hai bạn này cho!”

“Sao cô không nhờ Ryoma đi? Cô lúc nào cũng bắt Ryoma làm việc nhà thay còn gì?”

“Ugh.”

“Em giúp anh có được không?” - đội trưởng hỏi tôi.

“Được mà. Để em lo.”

Reo hướng ánh mắt sắc bén về phía đội trưởng, khiến cả đội bóng run rẩy sợ hãi.

Đội bóng lâu rồi chưa có quản lí, nên các học sinh lớp dưới đã từng phải đảm nhiệm trọng trách đó.

Các em ấy ai cũng hoàn thành tốt nhiệm vụ, nhưng vấn đề ở đây là chẳng có thằng con trai nào thích pha trà hay giặt rũ cho đội cả.

Hồi trước, nhìn đội uể oải làm việc mà tôi không tài nào chịu được. Thế là tôi đành lên làm thay.

Reo luôn giúp tôi mỗi khi có thể, nhưng tôi nghĩ là át chủ bài của đội bóng, cậu ấy cần được tập luyện, nên tôi thường để cậu tập với các anh khóa trên.

“Tsumugi và Asahina làm việc với Ryoma thoải mái hơn.”

“Lựa chọn hay đấy Reo. Nhiều lúc mày sáng suốt ghê cơ.”

“Ưm… nếu Ryoma là người chỉ cho mình thì….” - Tsumugi ấp úng.

“Nói cho cô biết nhá, đừng có mà làm phiền Ryoma!”

Chà. Xem chừng hướng dẫn cho hai cô nàng này mệt mỏi lắm đây.

“Cả Asahina, Tsumugi và Otsuki đều rất xinh đẹp…”

“Reo đã có Otsuki là bạn gái thì chớ, lại còn thân với “hai nàng tiên” xinh nhất trường??”

“Đám con gái thích trai đẹp lắm…”

Chẳng ai biết rõ về mối quan hệ giữa bọn tôi nên mới đoán già đoán non như vậy. Họ cho rằng Arisa và Tsumugi đang tranh giành Reo…

Nhưng thực ra, Reo chỉ yêu mỗi mình Otsuki-san thôi, còn lại thì… nói đủ rồi. Tự hiểu nhé.

“Ra đây nào Tsumugi, Arisa nữa, để tớ hướng dẫn các cậu.”

Và thế là tôi kéo hai bạn ấy đi, dạy họ các quản lí câu lạc bộ bóng rổ.

Công nhận tôi là người phù hợp nhất để hướng dẫn hai người bạn này.

Arisa bước tới sát bên tôi.

“Ryoma nè, cậu có muốn tớ mang cái này qua bên kia không?”

“Fuwah?! À, ừm,… có”

“Sao mặt cậu đỏ vậy?”

“Không có gì đâu! Không có gì hết!!”

Tại Otsuki-san mà tôi chẳng thể nào nhìn thẳng vào mặt Arisa nữa.

Chỉ cần nghĩ đến khả năng Arisa thích tôi thôi… Ugh. Bình tĩnh lại nào tôi ơi. Cứ hành xử như bình thường đi!

Arisa trong ảnh đã rất đáng yêu rồi, Arisa ngoài đời còn cuốn hút hơn gấp bội. Cảnh cô ấy ngọt ngào gọi tên tôi đột nhiên hiện lên trong tâm trí…

Arisa xách túi ra khỏi phòng.

Giờ là thời điểm thuận lợi để hỏi Tsumugi.

“Tsumugi này, sao Arisa lại muốn trở thành quản lí câu lạc bộ thế? Nói thật thì… cô ấy chẳng có chút tố chất nào của một người quản lí cả.”

“Trưa nay, khi mình kể với Arisa rằng mình chuẩn bị trở thành quản lí câu lạc bộ bóng rổ, Arisa-chan và Otsuki-san đột nhiên cứng đờ hết người ra… Về sau, mình đã phải trấn an Otsuki-san, hứa sẽ cho Reo mặc một miếng vải rách chứ không phải cởi truồng…”

Ra là vậy. Tôi biết, nguyên nhân thực sự khiến Arisa và Tsumugi hoảng hốt không phải vì Reo.

Otsuki-san đã khuyên Arisa phải rất cảnh giác với Tsumugi, dù tôi và cô ấy chỉ đơn giản là bạn thuở nhỏ.

“Và thế là Arisa theo mình vào câu lạc bộ luôn! Mình đã rất lo lắng khi không có ai làm quản lí cùng, nhưng giờ an tâm rồi!”

“Vậy thì tốt rồi ha?”

Tsumugi nói bằng giọng thản nhiên, ngây thơ đến mức tôi chẳng thể xác định được việc Arisa tham gia vào câu lạc bộ ngay lúc này là vô tình hay cố ý.

Đương nhiên, Otsuki-san sẽ không bao giờ chịu tiết lộ sự thật cho tôi, nên từ giờ phải luôn giữ tinh thần cảnh giác cao độ.

Ví dụ, Arisa sẽ nổi cáu nếu tôi bảo rằng cô ấy bắt đầu yêu thích môn bóng rổ…

Mà, không chừng cô ấy yêu bóng rổ thật chứ chẳng đùa…

Tôi nên làm gì đây?

Phần sau đây vốn không có trong wn mà được tác giả viết thêm trong ln, tui dịch thêm cho đầy đủ^^ Từ đây đến cuối chương là của wn Trans: đoạn này thng Ryoma nói cứ như đã bt trc mình sẽ về với Arisa ấy<(“) Trans: đoạn này Shizuku không còn thêm hậu tố “-san” sau “Kogure” nữa