Sau khi tan học, tôi và Asashina-san vội vàng rời lớp.
Sau khi chắc chắn không có ai bám theo sau, tôi một mạch chạy đến quán cà phê hôm nọ.
“Uwa!”
Asashina-san đang ngồi đợi tôi ở chiếc bàn như lần trước, tuy vậy chỉ có một điểm khác là trên bàn đã đầy bánh kếp rồi.
Khuôn mặt của cô giờ đây đang lẫn lộn nhiều cảm xúc khác nhau: tức giận, hối lỗi, và cả sự quý mến lẫn căm ghét nữa.
“Cái tiếng vừa rồi là sao thế?”
Tôi ngồi xuống chiếc ghế đối diện, cố gắng lơ đi cái nhìn chằm chằm của Asashina-san.
Một chiếc bánh kếp đã nằm sẵn ở đó.
“Asashina-san, cái này là…”
“Tớ,… lúc nãy tớ đã nói hơi quá… Nhưng mà tớ chẳng làm gì sai cả, nên xin lỗi thì không hợp lí lắm, do đó… tớ mới khao cậu chiếc bánh này.”
Sự thật là Otsuki-san đã không thoải mái với cách xử lí của Asashina-san, nên có lẽ bản thân cô cũng phần nào hối lỗi trước những hành động của mình.
“Tớ thực sự xin lỗi vì đã làm Otsuki-san sợ. Cả Reo cũng vậy. Tớ đã nhắc nhở Reo rồi.”
“Xin lỗi vì đã gây ra rắc rối cho cậu, nhưng tớ vẫn không thể nào ưa nổi cái thằng Hirasawa hống hách đó.”
Asashina-san khẽ lắc đầu. Chà, hai người họ đúng là chẳng thể hoà hợp với nhau mà.
“Nhiệm vụ” tìm cách giúp Reo thể hiện các điểm tốt của cậu ấy đã khó thì chớ, giờ lại càng thêm phần vất vả.
Thôi, tạm thời bỏ qua vấn đề về Reo đã. Tôi tới đây chỉ với một thắc mắc duy nhất:
“Otsuki-san giờ thế nào rồi?”
“Ý cậu là sao chứ? Shizuku xưa nay lúc nào chả đáng yêu.”
“Ý tớ không phải vậy.”
“Tớ biết mà. Đừng lo, cậu ấy không mong manh như vẻ bề ngoài đâu. Đương nhiên là Shizuku sẽ không vì chuyện nhỏ nhặt như thế mà tránh mặt cậu được.”
Otsuki-san có ghét tôi cũng chẳng quan trọng, nhưng giờ không phải là thời điểm thích hợp để hỏi xem cậu ấy có sợ Reo không.
Suy cho cùng thì việc tôi được phép thoải mái trò chuyện với Otsuki-san cũng là một lợi thế rồi.
“Mà cậu vẫn phải đi hẹn hò với Shizuku đó.”
“Nữa hả?? Tớ không dám mời cậu ấy đi đâu…”
Gì mà dai thế hả Asashina-san? Trước đây tớ có thù với cậu à?
Mục đích duy nhất mà tôi tiếp cận Otsuki-san là để giúp cho Reo làm quen với cô ấy, vậy nên tôi ghét dính vào những buổi hẹn hò như thế này đây.
Không chỉ vậy, với một kẻ sống mờ nhạt như tôi, việc mời một cô gái đi hẹn hò thực sự quá sức, bất kể cô ấy là ai, mối quan hệ giữa tôi với cô ấy ra sao.
“Vậy ư? Ừm, đúng là tớ có làm hơi quá thật. Lúc đó tớ còn không giữ nổi sự bình tĩnh nữa.”
“Giờ cậu tính thế nào?”
“Cậu nghĩ sao nếu ba bọn mình cùng nhau đi? Tớ sẽ là người trực tiếp mời Shizuku, sau đó cho cả cậu đi cùng luôn. Làm thế này thì không còn gì phải đắn đo nữa nhỉ?”
Khó rồi đây. Phải công nhận là theo kế hoạch đó, tôi không cần tự mình mời Otsuki-san thật.
Nhưng sao cậu cứ nhất quyết bắt tớ đi hẹn hò thế hả Asashina-san ơi?
Thôi, cứ coi như đây là cơ hội cho tôi tìm hiểu Otsuki-san vậy.
“Vậy thì cậu nghĩ bọn mình nên đi đâu? Ba đứa bọn mình thôi đúng không?”
“Ừ.”
“Hả, vé tới công viên giải trí Amazingland?”
Asashina-san rút một tấm vé ra khỏi cặp sách.
Amazingland là công viên giải trí lớn nhất trong khu vực ngoại ô. Tôi đã từng tới đó khi còn nhỏ với vài thằng bạn. Chà, lâu quá rồi nhỉ?
“Cậu thể hiểu rõ hơn về Shizuku qua chuyến đi tới công viên giải trí này đó. Cậu thế thế có ổn không?”
“Ừmmm tớ thấy hay đó. Ah..”
Tôi kiểm tra kĩ tấm vé để chắc chắn mình không đọc nhầm.
“Hôm đó có chương trình biểu diễn của cô gái phép thuật Cure, đúng không?”
“Kogure-kun… Tớ không có ý chê otaku là xấu, nhưng tớ không nghĩ xem cái đó vào một buổi hẹn hò là hay đâu.”
“K-Không phải thế đâu!!”
Asashina-san chết lặng khi thấy tôi hỏi về chương trình ấy. Ugh, sao mà nhục thế!!
“Em gái tớ thích nhân vật ấy lắm! Trước đây có lần tớ đã định đưa em ấy đi xem, nhưng rốt cuộc lại hủy do em ấy bị sốt. Hmm? Asashina-san?”
“Này, Kogure-kun.”
Sao tôi cứ cảm giác ớn lạnh như kiểu Asashina-san đang tỏa ra một luồng khí lạ thế??
“Cậu có… em gái à?”
“Ừ, em ấy mới sinh nhật năm tuổi cách đây không lâu.”
“Cho tớ xem…”
Có lẽ cô ấy không tin là tôi có em gái thật.
Tôi mở điện thoại lên, cho cô ấy xem một lượng lớn ảnh về Hiyori - em gái tôi.
“Trời ơiiiii, e-em ấy đáng yêu quá!!!”
“Đúng thế! Em ấy đáng yêu cực! Y như một thiên thần luôn!”
“Tuyệt thế… tớ cũng muốn có em gái. Ghen tị quá đi…”
“Em gái tớ lúc nào cũng đáng yêu như vậy đó.”
Khi tôi mới học lớp sáu, tôi đã khá bất ngờ khi ba mẹ nói rằng tôi sắp có em gái. Tôi đã lo lắng rằng khoảng cách tuổi tác sẽ khiến tôi không thể thân thiết với em ấy. Tuy vậy, mọi phiền lo của tôi lập tức được giải tỏa ngay khi tôi được tận mắt chứng kiến sự đáng yêu của em. Theo tôi, có một người em gái đáng yêu tuyệt hơn có một người chị gái nhiều.
“Vậy thế này đi! Kogure-kun, cậu đưa cả em cậu đi cùng nữa!”
“Hả?”
“Bốn người chúng ta sẽ cùng nhau đi tới công viên giải trí. Và khi “tới thời điểm thuận lợi”, tớ sẽ dắt em cậu đi. Lúc đó, hai cậu sẽ có khoảng thời gian “thắm thiết” bên nhau…”
“Xin cậu đừng bắt cóc em tớ.”
“Tớ không làm thế đâu mà! Tớ sẽ đưa em ấy tới xem chương trình cô gái phép thuật Cure. Chương trình ấy diễn ra ngay sau trưa thì phải…”
May mắn thay, tấm vé này cho phép bốn người vào công viên miễn phí, nên tôi khá biết ơn Asashina-san vì chuyến đi này.
Gần đây tôi cũng không có nhiều thời gian để quan tâm tới Hiyori nữa…
Tôi chắc chắn em ấy sẽ rất mong chờ chuyến đi này.
Tuy khá lo lắng khi phải ở một mình với Otsuki-san, nhưng có lẽ tôi sẽ tìm được cách ứng phó thôi.
“Hiểu rồi. Sắp đến thứ bảy tuần này rồi, nên tớ nghĩ thứ bảy tuần sau đi là đẹp nhất.”
“Đồng ý!”
Cảm giác như hai người bọn tôi thân thiết hơn những gì tôi mong đợi.
Dẫu vậy, sớm muộn gì cũng sẽ có lúc tôi phải kể cho Asashina-san sự thật là tôi không thích Otsuki-san. Chắc lúc đó tôi sẽ bị đập tới chết quá…
“Haaa…Hiyori-chan đáng yêu thế…”
Cô gái xinh đẹp nhất trường giờ đây đang ngồi đối diện tôi, hai tay ôm chặt lấy chiếc điện thoại với vẻ mặt hạnh phúc. Ugh, hành động đó khiến tôi phải rùng mình luôn ấy. Dù sao thì, chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến thôi…