Solo: Loli666
===============================
Sau một tuần với cuộc sống như vậy.
“Ah, chào buổi sáng!”
“Hnn, chào buổi sáng.”
Tôi ngồi xuống kế bên Saara, vẫn được mọi người vây quanh như mọi khi. Cả hai đã thống nhất sẽ không đến trường chung.
Tôi đã phải nghĩ xem nên đối xử với cô như một công chúa hay hoàng tử, bởi Saara khá giỏi thể thao và dư sức để tham gia câu lạc bộ, song cô đã từ chối lời mời.
Mà với một học sinh chuyển trường tài sắc vẹn toàn như vậy thì hiển nhiên sẽ có vài ba tin đồn.
“Um, Ayado-san! Nếu chiều nay cậu rảnh…!”
Cô vốn đã có biệt danh ‘Công chúa hoàn mỹ của trường’ rồi. Có vẻ ai cũng phải công nhận điều đó, thôi thì biết sao được. Điểm số cũng cao nữa, thực sự là một nhân vật chính hoàn hảo mà.
Còn về phía Saara thì sao?
“Oh, cậu nữa ư? Sudo-kun có hẹn tớ sau bữa trưa nên cậu muốn tham gia chung không? Hay để khi khác?”
“Sudo à…Vậy thì khi tan học nhé.”
“Tan học thì tớ hẹn với một senpai….hình như là đội trưởng đội bóng ấy. Xin lỗi nhé, tớ có hơi bận.”
“Ah………Um, ổn mà…..không sao đâu.”
“Vậy ư?”
Cô ấy thường có lịch hẹn như thế. Và đây là lần đầu tôi thấy có đến ba người mở lời hẹn trong cùng một ngày đấy…
Đám con trai đều từ bỏ rũ vai và chán nản quay lại nhóm của mình.
Kế bên cạnh Saara là Sato-san, người rất hoạt ngôn và đang dùng điện thoại với các nam sinh có hứng thú với Saara.
Tôi lấy máy ra nhắn tin cho mẹ.
[Mẹ biết bao nhiêu về Ayado Saara thế?]
Tin nhắn ngay lập tức được đọc và mẹ trả lời với một nhãn dán cười tươi rói.
[Thật ngọt ngào khi con còn nhớ hai đứa từng chơi với nhau thế nào. Con bé quá dễ thương và tươi tắn cho con đấy! Nhớ chăm sóc tốt con bé nhé!]
Cuối cùng, mẹ gửi thêm một nhãn dán kỳ quặc nữa. Đó là hình một chú chó đang giơ ngón cái với chữ ‘tốt lắm’. À mà chính xác thì ‘tốt’ cái gì mới được?
“Con cũng bất ngờ khi cô ấy thay đổi nhiều quá. Mà cả hai đang hoà thuận lắm ạ.”
Tôi trả lời như vậy rồi tắt máy để chuẩn bị cho tiết học buổi sáng. Nếu điện thoại mà đổ chuông trong giờ thì sẽ bị tịch thu nên tốt nhất chỉ nên mở lên sau khi tan học thôi.
…Rốt cuộc, Saara lại được gọi đi. Gần đây đã xảy ra khá thường xuyên và tôi cũng phần nào đoán được diễn biến.
Nhưng mà thực sự có ổn không vậy?
***
“Tôi có thể hỏi lý do không?”
Sau giờ học, khi đang làm việc vặt cho giáo viên chủ nhiệm tại kho dụng cụ, tôi bỗng nghe thấy giọng của Saara .
Rõ ràng, đấy là một màn tỏ tình. Tôi cũng dừng di chuyển trong vô thức. Có vẻ cơ hội để đánh bài chuồn đã qua mất rồi…
Với cả, tôi nghe thấy đồng bạn ăn trưa của mình từ chối người kia ngay tắp lự.
“L-lý do… phải rồi! Anh nghe nói em rất xuất sắc trong trận đấu tập!”
“Xin lỗi. Tôi không định tham gia câu lạc bộ.”
“Oh, vậy sao… nhưng như vậy thì lãng phí lắm nên hãy vào đội bóng nhé?”
“Mấy câu lạc bộ khác cũng nói câu tương tự.”
Đúng với người nằm ở trên đỉnh tháp, anh ta biết bản thân mình nổi trội. Senpai là đội trưởng đội bóng đá với vẻ ngoài điển trai và nổi tiếng với nhóm con gái, nhưng lại có tin đồn anh ta thường gây rắc rối.
Dù chỉ là tin đồn…nhưng ta thường có câu ‘không có lửa thì làm sao có khói’.
“Không sao cả, cứ tham gia với anh đi. Nhanh nào.”
“Khoan đ…!”
Chậc, không ổn rồi!
Tôi vội mở mạnh cửa nhà kho và bước thẳng tới chỗ hai người họ.
“…..Ah, Sora-kun!”
Ngay khi thấy tôi, Saara liền gọi thẳng tên còn anh ta thì trưng ra một vẻ mặt bực bội thấy rõ.
“Cái gì? Mày nghe trộm à?”
“Tôi chỉ đến đây lấy đồ thôi. Anh có cần đi kiểm tra lại não không?”
“Tsk, thằng khốn vô danh!”
Ngay khi anh ta dứt lời— Một giọng nói băng lạnh vang lên từ phía sau,
“Senpai là loại có lời lẽ như thế sao. Thật quá thất vọng.”
“H-hả?”
“Để tôi cho anh vài lời khuyên.”
Saara chuẩn bị rời đi và quay lại nói những lời cuối.
“Thể loại đàn ông mà con gái ghét nhất chính là thích to mồm với kẻ yếu thế. Thật là đáng xấu hổ và tôi không đời nào muốn dính tới người như anh.”
Nói rồi, Saara nắm lấy tay tôi, nói “đi thôi” và chạy vụt đi.
Khi cả hai tới được cổng trường, cô mới dừng lại.
“Xin lỗi cậu…”
“Tớ không biết vì sao cậu lại xin lỗi đấy.”
“Là vì đã khiến cậu gặp rắc rối khi cố giúp tớ.”
“Tớ quen rồi nên không sao đâu.”
Tôi trả lời, nhưng không hiểu sao trông Saara lại càng có vẻ tội lỗi hơn.
Khi tôi đang không tôi nên nói gì… thì một giọng nói quen thuuộc vang lên “Ah!”
“Ayado-san và thanh niên đi về nhà kìa!”
“Đừng có gọi kiểu đấy, dùng tên đi.”
“Hahaha! Xin lỗi nhé, Iida-kun.”
Đó là Sato-san, người hiện đang cầm trên tay một cuốn sách.
Có vẻ là thuộc câu lạc bộ văn học, nhưng nhỏ thuộc kiểu tự do và chỉ lởn vởn đọc sách là chính. Tuy nhiên, giáo viên cố vấn chẳng thể phàn nàn gì bởi nhỏ biết rõ nội dung cuốn sách và viết lách cũng tốt hơn tất thảy.
“Có chuyện gì vậy? Thế sao rồi, Ayado-san? Nếu là senpai đó, liệu tin đồn nàng công chúa không biết rung động sẽ thay đổi chăng?”
“Tớ không phải công chúa hay gì cả. Với cả, tên đó là kẻ tồi tệ. Loại người mà tớ ghét cay ghét đắng nhất.”
“Hoho~ Cậu có thể kể chi tiết hơn không?”
Sau khi bảo rằng chẳng có gì phải giấu, Saara bắt đầu kể lại chuyện vừa xảy ra.
Mọi chuyện bắt đầu rối lên khi cô nhắc đến việc anh ta gọi tôi là ‘thằng vô danh’ và nhỏ thúc giục tôi nói rõ. Rốt cuộc, tôi cũng phải kể ra hết.
Sau khi nghe toàn bộ, Sato-san tặc lưỡi như thể vừa ăn phải mapo cay và lộ rõ sự khinh bỉ.
“Chà bất ngờ thật. Watanabe-senpai là loại người đó cơ đấy. Hoá ra tin đồn là thật…”
“Um, Sato-san…?”
“À, dù không biết là có nên hay không, nhưng chuyện này đáng để chia sẻ đây. Nhất là trong giới con gái nữa. Tớ sẽ không khoan nhượng với kẻ thù của phụ nữ đâu.”
Sato-san mỉm cười với vẻ mặt hùng hồn, quá mạnh mẽ và đáng sợ để tôi có thể đối đầu…
“Và Iida-kun nữa.”
“Hmm, tớ ư?”
Khi tôi còn đang ngơ ngác vì chủ đề thay đổi, Sato-san cười vui vẻ rồi dùng ngón tay chọt má tôi.
“Cậu đã ghi điểm khi dám ngăn tên senpai đó đấy. Với cả, cậu không cần quan tâm tới mấy lời đó đâu. Giờ tớ phải đi nghịch ‘tháp giai cấp của trường’ đây.”
Dứt lời, Sato-san cầm lấy cuộn dây đo cỡ lớn mà tôi đã mang từ kho tới và nói “Phiền cậu nhé,” rồi đi mất vào trường.
Tôi không chắc chuyện đó…có ổn không nữa.
“Cậu ấy cứ như một cơn lốc ấy…”
“Phải nhỉ…”
Chúng tôi chia sẻ cảm nhận rồi quyết định cùng nhau đi về bởi chẳng ai còn muốn hoạt động câu lạc bộ nữa.
Cũng không có gì lạ sau chuyện vừa rồi, và tốt hơn hết là chúng tôi ở bên cạnh nhau.
Bên ngoài thì tôi tỏ ra bình tĩnh chứ người thì đang run lên khi được Saara nắm tay.
“Um, tớ chưa kịp nói nhưng mà…cảm ơn nhé.”
“Đừng bận tâm. Cậu đã giúp tớ rất nhiều mà.”
“Nếu là ở nhà thì Sora-kun cũng đáng tin cậy lắm đó.”
Vừa trò chuyện như vậy, chúng tôi rời cổng trường với những ngón tay dần đan vào nhau.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage