Solo: Loli666
================================
Sau bữa tối tại phòng Sora, tôi trở về phòng mình để chuẩn bị cho ngày mai.
Tôi thẫn thờ một lúc rồi sau đó nhảy lên giường……và vung vẩy tay chân.
“Waaa, Waaa~!”
Tôi vùi mặt vào chiếc gối mềm và kêu lên. Tôi không thể kìm nén nỗi phấn khích đang ngập tràn trong cơ thể.
Ngày hôm nay thật tuyệt vời!
Học cạnh nhau, ăn trưa chung, ngồi đối diện và tận hưởng bữa tối, thậm chí là nấu ăn nữa.
Nhớ đến từng cái đều làm hai má tôi giãn ra tới nỗi không thể cho bất kỳ ai thấy.
Tôi luôn nhớ về Sora-kun. Tôi đã rất buồn khi hai đứa phải xa nahu, và mọi chuyện sau đó khá là…khó khăn nên cậu ấy là một phần rất quan trọng với tôi.
Khi nghe được tin bố sẽ quay lại khu này, Sora-kun là điều đầu tiên mà tôi nghĩ tới. Thật mừng khi mẹ cậu ấy vẫn còn nhớ tôi và cho biết rằng gia đình họ vẫn sống ở đó. Chưa kể, bố của cả hai cũng liên lạc với nhau và chủ động gặp mặt.
“Ara ara, Saara-chan! Cháu vẫn còn nhớ thằng bé sao? Bác mừng lắm!”
Bác gái còn nhớ chúng tôi từng ăn cơm nắm cùng nhau. Tôi vừa nghĩ vừa nhớ lại…lỡ Sora-kun bỗng xuất hiện thì sao đây!?
“Sora hiện đang sống một mình.”
Bất ngờ thay, bác gái kể rằng cậu tự đến trường từ căn hộ của mình. Từ đó, tôi đã lên kế hoạch.
Trước tiên, tôi phải chuyển đến chung ngôi trường. Nhà trường khi thấy toàn bộ điểm số của tôi thì đã chấp thuận. Quả là không uổng công tôi đã chăm chỉ học tập.
Hơn nữa, chung cư ấy còn khá nhiều phòng và cái ngay cạnh phòng Sora-kun vẫn chưa ai thuê cả.
Nhưng… lỡ như cậu ấy đã quên thì sao?
Cũng đã mười năm trôi qua rồi. Với tôi, cậu ấy là người bạn duy nhất nhưng ngược lại thì chưa chắc cũng vậy. Không đời nào tôi nhớ nổi hết tên và mặt của mọi bạn học hồi tiểu học cả.
Nhưng lo sợ ấy đã tan biến vào hôm qua.
“Có phải…cậu là Ayato không?”
Đương nhiên, sau một thời gian dài, Sora-kun đã thay đổi rất nhiều, giọng trầm hơn và cũng cao hơn trước. Nhưng khi nhìn vào khuôn mặt ẩn sau phần tóc mái ấy, ký ức tuổi thơ lại ùa về trong tôi.
Và trên hết, tôi vô cùng hạnh phúc vì cậu ấy đã nhớ ra trước trò đùa từ tôi.
Tôi đã trăn trở tìm điều gì đó để gợi nhớ về tuổi thơ của hai đứa. Chơi đồ hàng, bập bệnh và vui đùa trong vườn… tất cả đều khó để coi là đặc biệt được. Nên tôi đã dùng tới wasabi ngâm với niềm hi vọng sẽ thành công.
Ra vẻ tinh nghịch thế thôi chứ tim tôi đập loạn hết cả lên… và khi cậu ấy nhớ ra chỉ sau một miếng, tôi đã hạnh phúc tới nỗi suýt ôm lấy Sora-kun. Thật nguy hiểm mà.
Hôm nay, tôi chẳng có cơ hội để bắt chuyện với cậu ấy nhưng buổi ăn trưa cùng nhau trên sân thượng lại rất vui. Đúng lúc tôi đang mong chờ ngày mai… thật không ngờ cả hai lại gặp nhau tại siêu thị! Cảm giác cứ như định mệnh vậy!
Vì thế…
“Nếu tớ nấu và chia cậu một nửa thì sao?”
Tôi thậm chí đã đánh liều và đề nghị như vậy. Vốn dĩ, mục tiêu ban đầu là nấu ăn nhưng tôi không đủ dũng khí nên xe hàng của tôi chỉ toàn đồ hộp mà thôi. Ugh, tôi đúng là tệ mà…
Nhưng nếu đã gặp được Sora-kun ở đây thì hẳn đó là định mệnh! Mẹ đã dạy tôi nấu ăn với phương châm ‘phải chinh phục được dạ dày của đàn ông!’ và tôi cũng muốn cậu ấy ăn đồ do mình làm nữa.
Nhưng…lỡ không hợp khẩu vị Sora thì sao?
Nấu nướng rõ ràng rất đặt nặng chuyện khẩu vị. Có rất nhiều người không thích wasabi ngâm, takuan, và natto trong khi tôi lại mê chúng. Tôi đã rất sốc khi bị bạn bè nhìn chằm chằm với tiếng ‘eh’ khi chia sẻ cơm trưa. Hồi nhỏ, Sora-kun đã ăn cơm nắm gồm những nguyên liệu đó cùng tôi nhưng chưa chắc hiện tại vẫn vậy.
Nhưng giờ mọi lo âu đều đã tan biến.
Rượu Hon Mirin rất tuyệt vời. Nước tương cũng tốt chẳng kém. Tôi đã tự hỏi có phải do bác gái lựa hay không nhưng chỗ gia vị đó… Chưa kể còn có cả nhiều loại ngũ cốc nữa.
Thông qua cuộc trò chuyện, tôi mới biết tất cả đều do chính tay Sora-kun mua về. Và tôi cũng biết hũ shichimi đó. Nhớ lại thì hãng ấy rất nổi tiếng và khi nhìn vào giá bán…một con số còn lớn hơn số tiền toàn bộ chỗ nguyên liệu mà tôi đã mua.
Dường như cậu ấy không hề giữ chúng như đồ quý mà biết rất rõ và chọn loại thượng hạng. Có lẽ Sora-kun cũng có chung khẩu vị với tôi, thậm là đã tiến xa hơn một bậc.
Hàng loạt gia vị đặc biệt rồi đến loại gạo đặc biệt. Khi nhìn vào chúng, tôi cũng hiểu được.
—Sora-kun của tôi vẫn y như trước đây!
Chỉ có vẻ ngoài của tôi là thay đổi còn tâm hồn bên trong vẫn vậy, nên tôi đã sợ Sora-kun không còn như xưa.
Nhưng sự thật lại hoàn toàn khác. Tôi đã lo lắng thừa thãi, đến mức tôi muốn ngước lên trời và thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì… Sora-kun của tôi vẫn…
“Mufu, Mufufufufu…..”
Lần nữa vùi đầu vào gối, tôi phát ra một chất giọng uỷ mị mà bản thân không hề nhận ra.
Hôm qua, tôi đã mất ngủ vì lo âu nhưng tới giờ thì đã chẳng còn nữa rồi.
Tôi còn chuẩn bị cho trường hợp hai đứa không hợp khẩu vị….nhưng khi mọi thứ diễn ra vô cùng suôn sẻ thành ra đó lại trở thành khoảng thời gian tuyệt vời đối với tôi.
Trên hết…thật không tin được từ giờ, cả hai sẽ ăn tối cùng nhau! Tiến triển vượt ngoài mong đợi! Geez! Sao lại hạnh phúc quá trời vậy nè?!
Khi tôi định lần nữa đắm mình trên giường—một câu hỏi bỗng hiện lên.
Nghĩ lại thì…Sora-kun hôm nay chẳng nói chuyện với bạn học nào cả.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage