“Rose….."
Cô nhỏ giọng nói, nắm lấy cánh tay trái bằng những ngón tay không còn chút máu. "Ta có thể xem nó một chút được không?"
Khi cô vô hồn gật đầu, Ian cẩn thận cởi cúc cổ áo và hạ váy xuống.
Vai trái của cô ấy biến dạng ở vị trí dưới cổ, nó trông nhợt nhạt như một xác chết. Nó giống như máu bị tắc nghẽn, theo đó là tình trạng lở loét nặng hơn.
Cô cắn môi khi thấy ánh mắt rực lửa của Ian.
Như thể đôi mắt đang nói "Sao cô dám, Rose!"
Laritte khẽ hỏi.
“Trông em có ổn không……?”
"Ta nghĩ chúng ta cần phải chữa trị ngay bây giờ."
Ian ngập ngừng tiếp tục.
“…… Sẽ hơi đau. Mọi thứ ổn chứ?”
Đau đớn. Cô đã quen với điều đó.
Ngay cả khi bị đòn roi, cô ấy không hề rên rỉ hay la hét dù chỉ một lần.
Cô ấy luôn nghĩ mình sẽ ổn thôi.
Thế nhưng, trước khi cô ấy có thể ngăn mình lại.
“Đau quá……”
Cô lẩm bẩm.
Cô không thực sự quan tâm đến bản thân.
Kể từ khi được sinh ra và học cách nói, cô ấy đã luôn lặp đi lặp lại những từ tương tự mỗi khi bị đánh.
‘Không đau. Ổn thôi. Không đau. Tôi ổn, tôi ổn……'
‘Không đau.’
'Tôi ổn.'
Nước mắt cô lại trào ra.
“Nếu nó đau…..”
Nhưng nó không giống cô ấy lúc trước. Laritte trong quá khứ sẽ cau mày với cô ấy của bây giờ.
Chồng cô đã thay đổi cô ấy.
"Em không muốn cảm thấy đau đớn."
Cô lầm bầm, sững sờ nhìn Ian.
Lần đầu tiên trong đời, Laritte có được dũng khí để thừa nhận sự thật.
“Em không muốn….. Em không muốn cảm thấy đau nữa…..”
Cánh tay cô run lên dưới sự đụng chạm của Ian.
Ian đang nhìn chằm chằm vào Laritte, anh ngẩng đầu lên và nhìn lên nóc xe, cố kìm nước mắt của chính mình.
Làm thế nào lại có thể buồn hơn chứ?
Nhìn Laritte thú nhận đó là lần đầu tiên, cảm giác đó giống như một sự…. Trừng phạt đối với anh ấy.
Điều này giống như nó sẽ không quan trọng với cô ấy nếu cô ấy không bao giờ có thể sử dụng cánh tay trái của mình nữa.
Cô chỉ muốn tránh khỏi nỗi đau, nhưng cô ấy cũng đầy ngoan cường.
Ít nhất, để cho cô ấy cảm thấy thoải mái.
Cuối cùng, cô cho phép anh chạm vào vết thương.
"Sau đó….."
Anh ngăn những giọt nước mắt đang trực trào của mình và giữ Laritte cẩn thận. Khi cô tựa đầu vào ngực anh, một dòng nước ấm áp nhẹ nhàng, trái ngược với màn đêm lạnh lẽo, bao bọc lấy cô qua lớp quần áo.
Cô lầm bầm, cụp mí mắt xuống.
"Em sẵn sàng rồi."
“……”
Cô run lên khi Ian nhẹ nhàng quét lòng bàn tay lên cổ áo của người phụ nữ trong vòng tay anh.
Anh thì thầm vào tai cô bên dưới cằm.
"Giữ nó trong một giây nhé."
“……..”
“Đừng cắn lưỡi của em. Tập trung vào hơi thở. Chậm rãi."
Laritte rướn người về phía trước khi nghe lời khuyên nhẹ nhàng của anh .
Ian cố định lưng cô lại, bàn tay anh nhẹ vỗ về cô. Tay còn lại của anh chạm lên vai cô.
Một lúc sau, vai trật khớp trở lại vị trí cũ. Như một câu đố đang được giải.
"Phù!"
Laritte vô thức hít thở.
Ian dễ dàng ghép xương dưới da người. Nó rất hữu ích cho anh trên chiến trường. Ở giữa những mũi tên đang bay và những thanh kiếm vang lên, nó chắc chắn đã cứu được mạng sống của những thuộc hạ của anh ấy.
"Thức dậy đi, Trung sĩ."
“Hức….hức….Mẹ ơi! Tôi không thể cử động chân của mình…. ”
“Hãy nói họ tên của ngươi mười lần trong tâm trí .”
Máu hoà lẫn cùng mồ hôi, tầm nhìn của người thuộc hạ trở nên mờ nhạt, khiến tiếng thở của anh ta trở nên rõ ràng hơn.
Nó không khác gì sự gào thét về cái chết.
Nó cũng sẽ không ít đau đớn hơn đối với Laritte, anh nghĩ.
Cô nhăn mặt khi anh giật nhẹ vai cô.
“Laritte? Em ổn chứ, Laritte?”
“Ian…..”
Khi Larrite lẩm bẩm điều gì đó với giọng nói đau đớn của cô, anh ghé tai vào cô. "Em nói gì? Nói lại lần nữa."
"Chiếc váy đó."
Ian biết cô ấy đang nói về điều gì.
“Chiếc váy, em đã làm mất nó….Xin hãy tha lỗi cho em.”
Sau đó, khi cô ngất trước mặt anh, một nỗi sợ hãi đột ngột tràn ngập trong tâm trí anh.
Anh chắc chắn rõ hơn bất cứ ai rằng cô chỉ đơn giản là bị đánh gục, nhưng anh vẫn muốn xác nhận rằng cô đang thở.
Anh chỉ cảm thấy nhẹ nhõm sau khi kiểm tra tim cô vẫn đập mà không có vấn đề gì.
“Haa….”
Cô đã trở về thủ đô bằng xe ngựa trong vài ngày, nhưng cô thậm chí còn phải vật lộn với nó. Dĩ nhiên là cô ấy đang thiếu năng lượng.
Nhưng vẫn còn, mối quan tâm cuối cùng của cô là chiếc váy đó.
Thật là một người phụ nữ ngốc nghếch. Và anh ấy sẽ phải chăm sóc cô ấy.
Anh nghiến răng.
‘Ha! Rõ ràng là ai đã lấy chiếc váy."
Anh sẽ không bao giờ quên gia đình đó vì những gì họ đã làm.
Cẩn thận nâng Laritte lên, anh ta bước xuống chiếc xe ngựa tồi tàn và bắt đầu đi về phía con ngựa của mình.
Cô nhẹ tựa lông hồng. Cảm giác như cô không có gì ngoài bộ xương trong cơ thể yếu ớt của mình.
Sau khi đắp áo khoác cho cô, anh cưỡi lên ngựa, cẩn thận đỡ cô bằng một tay.
Anh nắm lấy dây cương, nhưng tầm mắt vẫn nhìn về Laritte.
Ánh nắng mờ nhạt ở chân trời đang từ từ chiếu sáng con đường khi anh cầm đèn lên.
Sau đó, Bá tước Redra Reikla và cỗ xe của cô ấy xuất hiện ở ngã tư đường.
"Thủ lĩnh!"
Redra đang đứng giữa những người đàn ông, chạy về phía Ian.
Cô có thể nhìn thấy rõ ràng người phụ nữ trong vòng tay anh khi cô đến gần anh. Cô ngay lập tức biết cô ấy là đứa con hoang.
“Thủ lĩnh, hãy chuyển cô ấy cho tôi. Tôi sẽ đưa cô ấy lên xe ngựa."
"Không sao đâu."
Đỡ Laritte, anh ta nhẹ nhàng xuống ngựa.
Anh cẩn thận bước vào xe ngựa cùng cô, dùng một tay mở cửa xe.
Redra nín thở khi quan sát điều này từ phía sau.
Tương lai có thể thấy rõ ràng.
Công tước sẽ phải đối mặt với tất cả các loại nghịch cảnh vì cô ấy.
Không lâu khi anh ấy giành lại được ánh hào quang.
“Mình tự hỏi liệu cô Rose có giữ im lặng với chuyện này không. Mình không nghĩ vậy ……'
"Nhanh lên và vào đi, Bá tước Reikla."
"Tôi sẽ đến ngay, thủ lĩnh."
Cô theo anh vào xe ngựa. Những đường nét trên khuôn mặt của Laritte cho thấy cô ấy xinh đẹp mặc dù má hóp vào vì thiếu dinh dưỡng.
Dù nhắm mắt, Redra vẫn có thể cảm nhận được điều bí ẩn qua hàng mi dài của cô. Nếu cô là một quý tộc, Redra sẽ vui vẻ tuyên bố cô là người phụ nữ đẹp nhất mà cô từng thấy.
Họ sẽ phải vượt qua một vài ngọn đồi trên đường đến dinh thự của công tước. “……”
Người phụ nữ này sẽ có một cuộc hành trình đầy gian khổ, cô nghĩ.
Cô rất trung thành.
Cô là chủ nhân của dòng dõi Reikla và là hiệp sĩ thứ ba của Reinhardt.
"Mình hy vọng có thể phục vụ cô ấy tốt."