Chương 24
Nhóm dịch Thiên Sơ Các
Trans: Jang
Beta: Quy
"Chúng tôi rất vui mừng gặp lại ngài sớm như vậy, công tước. Chúng tôi chỉ nghe nói rằng đó là một lời buộc tội sai sự thật."
"…….."
Đôi mắt của Ian nhìn chằm chằm vào bá tước.
Đôi mắt vô cảm cùng với làn da ngăm đen đủ khiến anh vô cùng đáng sợ.
Nữ tước bối rối liếc nhìn chồng mình.
Bá tước vội đi về phía Ian, thả lỏng lòng bàn tay đang siết chặt của mình.
Ông ta nói với cô.
"Hừm! Tất nhiên, công tước của chúng ta vô tội….. tôi sẽ giúp đỡ bằng cả trái tim mình."
"Cái… à, đúng vậy."
"Ngài đến đây để đưa nữ tước đi sao, công tước…?"
Ian gật đầu, mắt không rời khỏi gương mặt bá tước.
Thực sự thì cuộc trò chuyện của họ thậm chí còn không ăn nhập với nhau.
Ian không biết Laritte là con hoang, nghĩ rằng bá tước đã gửi con gái của mình đến biệt thự và bỏ mặc cô ấy.
Anh thực sự nghĩ vợ chồng bá tước là cha mẹ ruột của cô.
Một sự hiểu lầm rõ ràng.
Nữ bá tước nói.
"Vậy thì tôi sẽ gọi Rose ngay bây giờ!"
Ngay sau đó, khuôn mặt Ian mới sáng bừng lên. Dường như anh ấy đã nghĩ tên nữ thần của mình là Rose.
Nữ tước nhận thấy dấu hiệu, thích thú tiếp lời.
"Chúng tôi đã nhận được tin tức về việc ngài đến từ trước. Vì vậy, tôi đã nhờ những người hầu chuẩn bị cho cô ấy ở trên lầu. Xin hãy để tôi dẫn ngài đi ngắm xung quanh đây, thưa công tước."
"Tốt thôi."
Ian theo sau bà ta.
Đi được nửa cầu thang, bà ta liếc nhìn Ian.
"Ta có nên xin lỗi vì đã gửi Laritte thay vì Rose không nhỉ?"
Sau khi hắng giọng, bà ta lên tiếng với một nụ cười lo lắng.
"Chẳng phải đứa con gái của chúng tôi luôn tốt hơn đứa con hoang đó sao?"
"…….?"
"Vì sự hiểu lầm đã được giải quyết và mọi thứ trở lại như cũ, Rose chắc chắn nên về bên Công tước…… Tôi thực sự lo lắng cho nó."
Không thể hiểu bất kỳ lời nào của bà ta, Ian và Redra nhìn nhau.
Vì Ian gần như không có mối liên hệ với bên ngoài, anh không biết rằng một đứa con hoang đã phải sống héo hon trong biệt thự đó thay vì Rose.
Nữ bá tước tiếp tục chuyện bâng quơ và cuối cùng, bà dẫn họ đến một căn phòng trống.
"Xin mời ngồi ở đây, thưa công tước. Rose sẽ sớm ở đây."
Nói xong, nữ bá tước rời khỏi nơi này. Ian dựa vào tường.
"Ngài sẽ không ngồi xuống sao, thủ lĩnh?"
Redra vừa hỏi vừa kéo ghế lên.
Nhưng anh lắc đầu.
"Ta không thể. Ta đang vội."
Redra cau mày trước lời nói của anh ta.
'Hmm, có vẻ như thủ lĩnh rất háo hức được gặp hôn thê của mình.'
Cô ấy nghĩ rằng Ian còn không bao giờ có cơ hội nhìn thấy mặt hôn thê của mình khi anh ấy đang chiến đấu trên chiến trường.
Dĩ nhiên, Redra muốn anh ta đoàn tụ với nữ tước….
Cô cẩn thận hỏi những gì mà cô thắc mắc trong lòng.
"Làm thế nào… mà ngài vẫn sống sót , thủ lĩnh?"
"Chắc hẳn đây là một câu chuyện dài, đúng không ạ?"
Ian im lặng một lúc trước khi anh nhớ lại ký ức của mình.
Nó bắt đầu với việc bị phản bội bởi một trong những kẻ dưới trướng đáng tin cậy của mình trên chiến trường.
Khi câu chuyện cao trào, khuôn mặt Redra đỏ lên khi sự tức giận tích tụ.
Ngay cả Bartolt cũng run lên khi chính Ian thì thầm vào tai anh ta. Bartolt và Redra. Họ không chỉ là kẻ dưới quyền công tước mà còn là ứng cử viên để trở thành kiếm sư.
"Hả! Tôi biết anh ta đáng ngờ!… ...Lẽ ra tôi nên kết liễu anh ta khi họ muốn thủ tiêu ngài, thủ lĩnh!"
"Hãy kìm nén sự tức giận của mình, Lady Reikla. Ngươi là người duy nhất biết rằng dòng dõi hoàng gia đứng sau tất cả những việc này, ngoại trừ nữ tước của ta. "
'Vị cứu tinh của ta.'
Nó khiến tâm trí anh trở nên mơ hồ về những ký ức của anh với cô.
Trái tim anh rất tuyệt vọng khi nhìn thấy khuôn mặt vô cảm nhưng rạng ngời đó của cô. Ngay khi anh ấy xoá bỏ những suy nghĩ như vậy…
"……Nhưng không có cảm giác như có thứ gì đó không ổn sao? Điều đó thật tồi tệ khi để nữ tước ở một mình trong biệt thự?"
"Không phải bá tước Brumayer đã nhận được một vài khoản tiền sao? Tiền sẽ được chuyển đến hoàng gia nếu ông ta không đưa Rose đến biệt thự."
"Nhưng nếu tôi là ông ấy, tôi sẽ yêu cầu một người hầu ở cạnh cô ấy...."
Cô ấy đã đưa ra một điểm kỳ lạ nhưng rõ ràng.
"Phải, tại sao họ không làm điều đó chứ?"
Trong khi đó, Rose đến và đứng bên ngoài phòng.
Khuôn mặt của Ian rạng rỡ khi mẹ cô ta bước vào phòng.
"Vào đi, con yêu."
Đây là cuộc gặp đầu tiên của anh với cô ta kể từ khi anh giành lại vị trí công tước. Mặc dù họ đã xa nhau chỉ vài giờ, nhưng cảm giác như một thời gian dài đã trôi qua.
Trái tim anh bắt đầu loạn nhịp......
Tấm rèm mở ra khi Rose bước vào với một nụ cười bẽn lẽn.
Trái với dự đoán của anh, một người phụ nữ với mái tóc đỏ và những đốm tàn nhang trên mặt bước vào.
Ian cau mày.
Dù thế nào đi nữa, phụ nữ cũng luôn xinh đẹp, và vì vậy, anh nghĩ rằng việc chào hỏi với cô ta là phép lịch sự đối với anh.
Anh khẽ gật đầu.
"Ta là Ian Reinhardt. Còn cô thì sao, thưa cô?"
"Ôi trời. Đây là Rose của ngài, công tước."
Trái tim anh, vốn đã bắt đầu loạn nhịp, ngay lập tức lỡ nhịp trước những lời cô nói.
"…….Rose Brumayer?"
"Đúng, giờ đây là Rose Reinhardt. Nghe tên rất hay, phải không không công tước?"
Đôi mắt Rose lấp lánh khi cô đến gần anh.
"Em đã nghĩ rằng ngài ở đây để thể hiện sự tức giận khi thay đổi hôn phu, nhưng khi em nghe những lời của phụ mẫu, dường như ngài ở đây chỉ vì em."
Cô ấy đang ở trong trạng thái phấn khich.
"Ngài nói rằng ngài rất vui khi nghe tên của em, đúng không?"
"Người hầu đã mang cho em một loại thảo mộc tên là Nilga. Một bộ tộc thiểu số phía nam đã phát hiện ra những chiếc lá vàng này, chúng rất hiếm kể từ khi được phát hiện."
Rose vui vẻ nói về điều đó. Cô ta đã nghe nói rằng uống một cốc nước lá vàng ủ là may mắn. Và bá tước đã sở hữu nó.
Tuy nhiên, thật không may là không còn bất kỳ thứ gì để công tước muốn nó.
Cô ta nghiêng đầu sợ hãi. Anh vẫn là người đàn ông đẹp trai mạnh mẽ khiến tim cô đập loạn nhịp.
Ian ấn mạnh vào thái dương.
Có cảm giác như anh ấy đang gặp một cơn ác mộng tồi tệ nhất.
"Nhưng…… Phải có một người phụ nữ với mái tóc bạc và đôi mắt xanh biếc."
Rose bối rối khi anh nói.
"Ngài đang nói về Laritte sao? Người mà em vừa bán đi?"
"……Laritte? Cô ấy là sao?"
"Laritte?"
"Vâng, cô ấy là em gái cùng cha khác mẹ của em."
Redra người đang im lặng quan sát tình hình, lên tiếng.
"Chờ một chút, thủ lĩnh…… Ý ngài là ngài đã có thể hồi phục tại biệt thự với sự giúp đỡ của một người phụ nữ không phải cô Rose, mà là em gái của cô ấy sao ạ? Làm thế nào mà chuyện này lại xảy ra được chứ?"
Quá ngạc nhiên, Rose che miệng lại.
'Ý của cô ta là gì? Công tước của mình đã gặp Laritte sao?'
Khi bị Redra thúc ép, Rose buộc phải nói ra sự thật.
"Vì vậy, anh ấy phải trốn trong biệt thự cũ của mình thay vì nơi ở hiện tại."
Tuy nhiên, Ian rất giỏi trong việc suy luận dựa trên những manh mối được nắm giữ trước mắt. Chỉ khi đó anh ta mới hiểu ý nghĩ của Laritte.
"Đ... Đừng đến gần tôi!"
Laritte đã trực tiếp từ chối anh khi anh cố gắng gọi cô là Rose.
"Chỉ cần ở đó……. làm ơn."
Cô run rẩy, ngay cả khi anh chỉ nói rằng mình muốn gọi cô bằng tên.
Kí ức hiện về trước mắt anh.
"Cô ấy không muốn mình bị phát hiện là con hoang."
Ian biết những đứa trẻ ngoài giá thú bị đối xử như thế nào trong đế chế này. Tệ hơn bất kỳ quốc gia nào khác.
Laritte chỉ muốn quên điều đó đi.
Cô sợ anh trở nên chán ghét cô.