Khi bắt đầu làm công việc nhà bán thời gian, tôi được gia đình của Idol trường học để ý đến lúc nào không hay

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3534

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Web Novel - Chương 130

Enjoy!

---------------------------------------------

Chỉ là đồ thể dục thôi mà? Không phải sao!!

Sáng thứ Hai, tiết học thứ tư, khi cảm giác mệt mỏi sau ngày nghỉ cuối tuần bắt đầu phai nhạt dần. Haruto và Tomoya đang cùng nhau thay đồng phục sang đồ thể dục trong phòng thay đồ.

"Thể dục ngay trước giờ ăn trưa đúng là mệt mỏi."

Tomoya nói chậm rãi trong lúc thay quần.

"Mày nghĩ vậy à?" Haruto hỏi.

"Bụng đói thì làm sao phát huy hết sức lực được chứ?"

"Chẳng phải thủy thủ chỉ ăn rau diếp rồi làm việc thôi sao?" Haruto trêu.

Tomoya lắc đầu, tỏ vẻ như Haruto không hiểu gì cả: "Mày không biết rồi, ăn uống là yếu tố cực kỳ quan trọng để đạt hiệu suất cao."

"Đứa chỉ ăn bánh mì ngọt vào giờ trưa lại nói thế à?"

Haruto tiếp tục châm chọc.

"Tao còn biết làm gì khác đâu? Cơm trưa mang theo đã ăn sạch vào buổi sáng mất rồi."

"Tao chẳng hiểu nổi, sao mày ăn nhiều thế mà không béo nhỉ?"

"Chơi trong ban nhạc tốn nhiều calo lắm đó."

"Ờ hén."

Trong khi đang nói chuyện phiếm như vậy, Haruto và Tomoya thay đồ xong và tiến ra nhà thể thao. Nhìn quanh các học sinh đang tập trung, Tomoya uể oải than thở.

"Môn thể dục vào thời điểm này trong năm thật chán."

"Ừ, vì toàn tập luyện cho đại hội thể thao mà."

Ở trường Haruto, sau khi kỳ thi đầu năm khi kỳ nghỉ hè kết thúc là đại hội thể thao. Do đó, trong thời gian này, tất cả các tiết thể dục đều chuyển sang luyện tập cho các môn thi đấu.

Các môn thi trong đại hội thể thao chủ yếu là điền kinh như chạy cự ly ngắn, chạy cự ly trung bình, tiếp sức, cùng các môn nhảy cao, ném tạ. Các lớp sẽ thi đấu đối kháng với nhau.

Mặc dù đại hội thể thao hàng năm rất sôi nổi, nhưng việc luyện tập toàn là các môn điền kinh khiến Tomoya không hài lòng.

"Tao nghĩ họ nên cho thêm bóng đá, tennis, hay bóng rổ vào nữa chứ."

"Thật sự tao không ghét luyện tập điền kinh. Nhưng nếu là thi đấu theo đội thì việc tổ chức phức tạp hơn nhiều. Nếu muốn, sao mày không gửi đề xuất cho hội học sinh?"

"Ừ~m, việc đó phiền phức lắm."

"Thế là sao chứ?"

Haruto cười khổ. Bất chợt, một nam sinh khác nghe thấy cuộc trò chuyện của họ rồi nhập hội.

"Oi oi Akagi, cậu không hiểu gì cả."

"Sao hả?" Tomoya ngạc nhiên.

Nam sinh kia cười khẽ rồi nói tiếp.

"Thông thường trong giờ thể dục, nam và nữ được tách ra. Nhưng! Trong các buổi luyện tập cho đại hội thể thao, nam và nữ sẽ cùng tập trên sân. Tức là..."

Cậu ta dừng lại như để tạo thêm kịch tính. Đúng lúc đó, nhóm nữ sinh vừa thay đồ xong từ tòa nhà đi ra sân. Nam sinh kia chỉ tay về phía nhóm đó và phấn khích nói.

"Cậu có thể ngắm nhìn thoải mái các cô gái trong trang phục thể dục đấy!!"

"Cái!?"

Tomoya như bị sét đánh trúng, mắt sáng lên.

"C-Cậu... đúng là thiên tài!"

"Không, là đồ ngốc mới đúng." Haruto xen vào.

Tomoya đồng tình với cậu nam sinh một cách nhiệt tình, trong khi Haruto chỉ có thể nhìn thằng bạn mình bằng ánh mắt bất lực. Nam sinh kia thì chẳng thèm để ý, vội vàng chạy đi.

"Thời gian không chờ đợi ai! Phải nhanh chóng chiếm vị trí tốt để ngắm mới được!"

"Chúc cậu may mắn!"

Tomoya giơ tay chào theo kiểu quân đội, nhìn theo bóng lưng nhỏ dần của nam sinh kia. Haruto chỉ thở dài.

"Chỉ là bộ đồ thể thao thôi mà, có gì đáng để hào hứng đến vậy?"

"Chỉ là đồ thể thao thôi á? Mày không hiểu gì cả, Haru!"

Tomoya bước lại gần một cách kịch tính.

“Nhìn kỹ đê! Trong thời tiết nóng nực này, các cô gái có lẽ đang cởi áo khoác và mặc áo phông! Mày có thể nhìn thấy cặp đùi thon thả của họ!?

"Mày vừa nói 'cặp đùi thon thả' đấy à? Thằng biến thái này" Haruto nói.

"Tất cả nam sinh trung học đều biến thái! Nếu không biến thái thì mới là lạ đấy! Nghĩa là ai ai cũng đều là biến thái, không trừ ai cả!"

"Ờ... một phát ngôn ngớ ngẩn nhưng dường như đã đụng tới chân lý của đám con trai tuổi dậy thì..."

Haruto ngạc nhiên nhận xét.

Lúc đó, Tomoya hạ giọng xuống để không ai nghe thấy và bắt đầu trêu chọc Haruto.

"À, phải rồi, Haru sống chung với Toujou-san mà, nên chắc mày chẳng còn thấy gì đặc biệt với cảnh cô ấy mặc áo thun và quần đùi nữa, đúng chớ?"

"Không hẳn là vậy."

Thật ra, so với mấy đứa con trai khác, Haruto đã thấy nhiều khía cạnh của Ayaka hơn vì họ sống cùng nhau. Cuộc sống ở nhà Toujou, bắt đầu từ sau kỳ nghỉ hè, thậm chí đến giờ vẫn khiến tim Haruto đập loạn lên mỗi khi thấy Ayaka sau khi cô nàng tắm xong với vẻ ngoài ướt át.

Tuy nhiên, Haruto cảm thấy việc lén nhìn các bạn nữ trong lớp mặc đồ thể thao khi đang học thể dục thì có phần không đúng. Khi cậu nói điều đó với Tomoya, cậu chàng chỉ phê bình: "Sao mày nghiêm túc thế!"

"Mày đến trường để làm gì chứ? Để ngắm các bạn nữ à? Không sai chứ?"

"Không phải thế! Ngược lại chớ, mày đến trường làm gì? Thật là..."

Haruto thở dài mệt mỏi sau khi phải ngán ngẩm với Tomoya không biết bao nhiêu lần trước khi tiết học thể dục bắt đầu. Đột nhiên, Tomoya kêu lên: "Ồ!"

"Toujou-san đến kìa, Haru!"

Nghe vậy, Haruto nhìn về phía nhóm nữ sinh đang đi ra sân trường. Ở đó, Ayaka mặc quần đùi với áo thun đi cùng với Saki. Ngay khi thấy cô, nhịp tim Haruto bắt đầu tăng nhanh. Dù cố gắng quay đi, ánh mắt của cậu vẫn như bị hút vào cô như một cục nam châm. Và đúng như Tomoya nói, Haruto không thể rời mắt khỏi đôi chân của Ayaka.

"Tomoya, tao xin lỗi. Tao sai rồi."

"Chả lại?"

Haruto nhỏ giọng thừa nhận sai lầm của mình.

"Có lẽ tập luyện cho ngày hội thể thao này không tệ lắm."

"Không có lẽ gì cả. Phải là quá tuyệt vời chứ."

Vừa trao đổi những câu chuyện hài hước của con trai, Haruto và Tomoya cùng nhau tiến ra sân thể dục.

Buổi học thể dục sau đó bắt đầu. Hôm nay, bọn con trai tập luyện môn nhảy cao, còn các bạn nữ thì luyện tập chạy trên đường đua.

Khi đang chờ tới lượt nhảy cao, Tomoya đứng bên cạnh Haruto, liếc nhìn các bạn nữ đang chạy trên đường đua và nói.

"Này Haru."

"Gì Tomoya?"

"Mày thấy Toujou-san đang chạy trên đường đua không?"

"Ừ, tao thấy rồi."

"Chả phải rất đẹp sao?"

"Đúng là rất đẹp, nên đừng nhìn nữa."

"Nhưng tao không thể không nhìn."

"Nếu mày còn nhìn, tao sẽ xử mày."

Haruto đùa, đưa hai ngón tay ra như thể sắp chọc vào mắt Tomoya.

"Úi! Mày định làm thật đấy à?"

"Đương nhiên là thật."

"Thôi, đừng làm thế!"

Tomoya la lên phản đối, nhưng Haruto phớt lờ và vẫn dọa cậu ta.

Lúc này, các nữ sinh đang tập luyện chạy cự ly trung bình, chạy quanh đường đua. Những cậu con trai tập luyện ở khu vực môn nhảy cao đều không ngừng nhìn các bạn nữ, trong số đó, người thu hút sự chú ý nhất chính là "nữ thần" của trường, Toujou Ayaka.

Cô ấy có một vóc dáng rất đẹp. Vì vậy, mỗi khi cô chạy, mọi ánh nhìn của đám con trai đều hướng về cô, không thể rời mắt khỏi sự uyển chuyển đó. Dù không quá phô trương, nhưng dáng chạy của cô vẫn đủ để khiến bọn con trai đang tuổi dậy thì ngất ngây. Thêm vào đó, việc cô chỉ mặc một chiếc áo thun khiến mọi ánh mắt càng khó cưỡng lại.

"Việc không thể rời mắt khỏi đó chắc chắn là điều không thể tránh khỏi!"

"Im đi! Đừng nhìn!"

"Không thể nào!"

Haruto nắm chặt cằm của Tomoya và cố gắng quay mặt cậu ta sang hướng khác.

Tomoya kêu lên: "Ặc, cổ tao!"

Haruto bất đắc dĩ thả Tomoya ra và thở dài: "Haa."

Là bạn trai, Haruto ước gì có thể nhờ Ayaka mặc một chiếc áo khoác bên ngoài. Nhưng với cái nóng này, nếu cổ mặc thêm một lớp, thì rất có thể sẽ bị say nắng.

Dù cái nóng không phải là vấn đề, nhưng với việc Haruto đang giữ mối quan hệ yêu đương của mình với Ayaka trong bí mật, việc kêu cô ấy là điều không thể.

Liệu Ayaka có nhận ra rằng cổ đang thu hút sự chú ý của mấy tên con trai xung quanh không?

Người con gái mà Haruto yêu đang chạy song song với bạn và trò chuyện vui vẻ. Nhưng trên khuôn mặt cô, có vẻ như có chút mệt mỏi.

Haruto lại thở dài. "Haa."

Lúc này, Tomoya như hiểu lầm và gật đầu: "Tao hiểu rồi."

"Được rồi, tao sẽ ngừng nhìn Toujou-san."

Nói xong, Tomoya bắt đầu nhổ cỏ và xé nhỏ từng mảnh như để xóa bỏ những suy nghĩ tạp nham.

Haruto nhìn bạn mình với nụ cười khổ sở, bất ngờ Tomoya lên tiếng.

"Này, Haru."

"Hử?"

"…Dáng hình Aizawa-san khi chạy thật đẹp." (Trans: Ái chà)

Tomoya hạ giọng để không ai nghe thấy. Haruto liếc nhìn thằng bạn chí cốt.

"Đúng nhỉ. Có thể cổ từng tham gia chạy điền kinh."

Hiện tại, Saki đi học bằng tàu điện.

Cô nàng không tham gia câu lạc bộ vì phải đi học xa nhà, Haruto đã nghe Ayaka nói như vậy.

Khi Haruto nói điều đó với Tomoya, cậu ta chỉ thở dài: "Vậy à..."

Saki đang chạy được khoảng nửa vòng so với Ayaka.

Hình dáng chạy của cô ấy thật thanh thoát, đôi chân di chuyển nhẹ nhàng theo nhịp điệu, có vẻ nhanh hơn một chút so với các nữ sinh khác.

Tomoya ngây người nhìn Saki chạy. (Trans: Ô hố)

Haruto gật đầu một cách có phần bí ẩn: "Hừm."

Tomoya nhận ra và nhíu mày hỏi. 

"Cái gì vậy?"

"Không có gì."

Haruto cố gắng giữ cho khuôn mặt mình không nở nụ cười và quay đi chỗ khác.

Ngay lúc đó, một tiếng "kya!" nhỏ vang lên, kèm theo đó là tiếng xôn xao từ xung quanh.

Khi Haruto nhìn về hướng phát ra tiếng kêu, cậu thấy Ayaka đang nằm gục xuống đất.

"AYAKA!?"

Haruto gọi tên cô, nhưng trước khi có thể suy nghĩ, cơ thể cậu đã tự động di chuyển.

-------------------------------------

Thế là hết cho tuần này, hẹn ae tuần sau