Đại Chú Giới, Cung điện Mynoghra.
Tại đây, Anterise, thị trưởng thành phố Dragontan cùng Atou, người đang thay mặt điều hành Mynoghra đang họp khẩn để bàn về cách xử lý cái tên phiền phức mang tên Vittorio.
Trong một phòng họp treo biển “cấm vào”, hai cô gái ôm đầu, vừa thở dài vừa than vãn tình hình nan giải trước mắt.
“Thật lòng mà nói, thần nghĩ nên giải quyết sớm đi thì hơn đấy, Atou-san…”
Anterise mở đầu bằng một câu gần như cảnh báo.
Gã rắc rối đó, Vittorio không thể để mặc được.
Cảm giác bất an vì chẳng đoán nổi hắn đang toan tính gì, cộng thêm linh cảm chắc chắn rằng hắn sẽ gây chuyện, đã thôi thúc Anterise chủ động lên tiếng.
Dù vậy, Atou, người trực tiếp gánh vác trọng trách vẫn chỉ ôm đầu nhăn mặt, chẳng đưa ra được quyết định nào rõ ràng.
“Có vẻ mọi thứ mới chỉ là màn chuẩn bị thôi. Thần đoán đến khi số lượng tín đồ tăng đến mức nào đó, hắn mới bắt đầu hành động thật sự. Nếu muốn can thiệp, thì giờ vẫn còn kịp. Để muộn thêm nữa thì ngay cả Mynoghra cũng sẽ khó mà nhúng tay vào được đấy.”
“Ừ… ta hiểu. Ta biết là phải làm vậy… nhưng mà…”
Atou đáp, giọng mệt mỏi rã rời.
Anterise tất nhiên hiểu phần nào gánh nặng đang đè lên vai cô gái trước mặt.
Thế nhưng, với vai trò là người đứng đầu một thành phố, Anterise buộc phải nói thẳng.
Giờ đây, cả tương lai của quốc gia đang đặt lên đôi vai của Atou.
Chỉ cần một quyết định sai lầm, cục diện đất nước sẽ thay đổi nghiêm trọng.
Trong tình thế đó, cô không thể để tình cảm hay do dự chen chân vào.
Nhưng rồi Anterise chợt nhận ra một điều kỳ lạ.
Rõ ràng Vittorio là một kẻ nguy hiểm, gây rối loạn đến mức ai cũng thấy rõ.
Bản thân cô từng tiếp xúc và nhận ra đối phương không phải kiểu người dễ đoán.
Vậy mà… phản ứng của Atou lại cứ như đang e dè điều gì đó nhiều hơn là tức giận.
Không chỉ vậy, từ lúc đặt chân đến Đại Chú Giới, cô luôn cảm nhận được một bầu không khí cực kỳ… căng thẳng.
Một thứ cảm giác bất an dị thường, khác hẳn bình thường.
“Này Atou-san, không biết có phải cảm giác của thần sai không, nhưng dạo này không khí ở đây căng như dây đàn vậy đó. Ai cũng như đang kìm nén cơn giận, chỉ chực bùng nổ ấy…”
“Thật ra thì…”
Atou miễn cưỡng bắt đầu giải thích.
Cô chẳng nghĩ gì sâu xa khi hỏi vậy, nhưng sau khi nghe hết đầu đuôi câu chuyện, Anterise đã vô cùng hối hận vì sự vô tư của mình.
………
……
“Ugh…”
Sau khi nghe toàn bộ mọi chuyện, lời đầu tiên tuôn ra khỏi miệng Anterise là một tiếng rên thiếu hẳn sự nữ tính.
Nhưng cũng khó mà trách được.
Vì hành vi của Vittorio như lời Atou kể là thứ không chỉ vượt qua giới hạn khiếm nhã, mà còn ngang nhiên tuyên chiến với toàn bộ dân cư Đại Chú Giới.
“Đó là lý do vì sao hiện tại ai nấy đều cắm mặt vào công việc. Nếu không làm gì đó cho khuây khỏa, chắc ta và mọi người phát điên mất…”
Nghe vậy, Anterise gật gù hiểu ra ngay.
Cũng phải thôi, cái vẻ mặt “sát khí đằng đằng” của đám dân trong Đại Chú Giới gần đây, hóa ra đều có lý do cả.
Không rõ chính xác Vittorio đã chọc điên đám Dark Elf bằng cách nào, bởi ngay cả Atou cũng chẳng buồn kể chi tiết.
Nhưng chỉ cần nhìn thái độ của mọi người là đủ hiểu mức độ nghiêm trọng.
Cả vùng này giờ như cái thùng thuốc súng chực phát nổ chỉ vì một kẻ.
(Để lại cái bãi mìn thế này mà đi tỉnh bơ được luôn à, cái tên khốn…)
“A-ahaha… vậy là thần đã may mắn không nhắc đến cái tên ‘người đó’ ở đây rồi…”
“Và đừng nhắc đến hắn trước mặt ta nữa.”
“V-vâng ạ!!”
Chưa nói hết câu đã bị Atou liếc cho một phát sắc như dao, Anterise lập tức rút người lại như con ếch bị rắn rình.
Nhưng dường như chính phản ứng nhỏ nhắn, nhút nhát đó lại khiến Atou dịu đi phần nào.
Cô thở ra một hơi dài, rồi tiếp tục nói chuyện.
“Quay lại vấn đề chính. Về phía chính quốc… cũng như toàn bộ Mynoghra hiện giờ, chúng ta quyết định sẽ tập trung vào việc thu thập thông tin và củng cố nội chính. Khi chưa rõ mục tiêu của ‘kẻ đó’, thì nếu hành động thiếu suy xét, ngược lại có thể cản đường nhau. Hơn nữa, chuyện của Takuto-sama vẫn chưa ngã ngũ, nên hiện giờ mọi thứ đều bị cản trở…”
“Ý người là… tạm thời án binh bất động?”
“Phải. Thành thật mà nói, tình thế hiện giờ không cho phép chúng ta ra quyết định mạnh tay.”
Từ lúc Vittorio được triệu hồi đến nay vẫn chỉ mới mấy ngày.
Trong chừng ấy thời gian ngắn, khó ai có thể ra chỉ đạo toàn diện một cách khôn ngoan.
Tối đa mà Atou có thể làm hiện giờ là ra chỉ thị đẩy mạnh phát triển nội chínhvốn bị trì trệ kể từ khi Takuto bị phe TRPG tấn công.
Không phải vì Atou kém cỏi.
Ngược lại, hành động của Vittorio xảy ra quá nhanh và bất ngờ đến mức ngay cả một lãnh đạo tài năng cũng khó mà phản ứng kịp.
“Hiểu rồi. Nhưng ở cương vị thị trưởng Dragontan, thần vẫn mong được chỉ đạo rõ ràng để có thể chủ động xử lý khi cần. Vì thông tin giữa hai bên phải chuyển qua ngựa trạm, nếu có chuyện gì bất ngờ liên quan đến ‘người đó’ thì phản ứng sẽ chậm lắm.”
“Ừm… cô nói cũng đúng…”
Atou nhíu mày suy nghĩ.
Dù quốc gia chọn giải pháp tạm thời quan sát, nhưng không thể thả Vittorio hoàn toàn tự do.
Dẫu đã chậm hơn một bước, và đã để hắn dẫn đầu ván cờ, nhưng không thể lấy đó làm cớ để khoanh tay đứng nhìn.
Tới lúc phải hành động rồi.
“Hắn chắc chẳng quay về đâu, nên ta sẽ đích thân đến Dragontan để gặp và hỏi rõ mục đích. Dựa theo đó sẽ quyết định phương án xử lý tiếp theo.”
“Thật tốt quá… thành thật mà nói, một mình thần thì không gánh nổi đâu…”
“Phải rồi ha… haizz, chỉ nghĩ thôi đã thấy mệt mỏi rồi…”
“Ha… hahaha…”
Cuộc họp lặng lẽ tiếp diễn giữa những tiếng thở dài nối tiếp nhau.
Về sau, các cố vấn như lão Mortar cũng được mời vào để bàn thêm phương án thực thi cụ thể.
Dù không có gì nổi bật, nhưng ít nhất hướng đi chung cho Dragontan cũng được thống nhất:
Giữ nguyên hiện trạng và tiếp tục quan sát.
………
……
…
Cuối cùng, sau khi Atou đưa ra quyết định lớn nhất cuộc họp, mọi người giải tán.
Anterise bắt đầu chuẩn bị trở về Dragontan.
Trước lúc rời đi, cô đột nhiên hỏi như thể chợt nảy ra ý:
“Mà này, người bảo sẽ trực tiếp đến Dragontan hỏi cho ra lẽ, nhưng… liệu cái kẻ đó có chịu ra mặt không? Lỡ hắn chạy trốn thì sao?”
“Nếu hắn chưa làm nên trò trống gì, thì ta muốn làm gì cũng được. Mà cái tính hắn vậy chứ lại nghiêm túc bất ngờ đấy. Đã dám to mồm tuyên bố như thế, giờ còn ăn không ngồi rồi thì… cứ chờ bị ta vặn cổ đi là vừa.”
"Kết quả sao?"
"Phải, kết quả. Dù có đưa ra bao nhiêu lý thuyết rối rắm hay chiến lược tinh vi đi nữa, nếu không mang lại kết quả thì đều vô nghĩa. Ít nhất, trong việc chữa lành cho Takuto-sama, điều đó hoàn toàn đúng. Ta, hay Vittorio cũng vậy, nếu chưa tạo ra thành quả gì thì địa vị của cả hai đều chẳng có chút giá trị nào hết."
Atou đáp lại bằng giọng cứng rắn và hừng hực khí thế, khiến Anterise chỉ còn biết "haa…" và lặng lẽ gật đầu.
Trong sự điềm tĩnh đến lạnh lùng ấy, cô cảm nhận được một lòng trung thành tuyệt đối dành cho đức vua Ira Takuto.
Nhưng… không hiểu sao…
Dù câu nói của Atou rất hợp lý, nhưng Anterise lại cảm thấy một nỗi bất an mơ hồ trong lòng ngày càng lớn dần.
◇ ◇ ◇
Anh hùng thì sao?
Phù thủy thì đã sao?
Nghĩ rằng những kẻ đó mạnh mẽ từ thể xác đến tâm hồn thì cũng chỉ là ảo tưởng.
Dù họ sở hữu năng lực vượt trội và tinh thần khác biệt với người thường, nhưng không có nghĩa là trái tim họ vô cảm hay không bao giờ tổn thương.
Và điều đó cũng đúng với Atou, người được mệnh danh là "Phù thủy bùn nhơ".
"Takuto-sama… ngài thấy ổn hơn chút nào chưa ạ?"
Kể từ ngày trở về đại lục cùng Takuto, Atou vẫn luôn tranh thủ từng khoảng thời gian rảnh để ghé qua phòng nghỉ của chủ nhân.
Một phần là vì cô không yên tâm nếu chưa nhìn thấy mặt Takuto, phần khác, vì từ trước đến nay cô luôn sống bên cạnh Takuto như một cái bóng.
Tất nhiên, giờ đây Takuto đã mất trí nhớ, ý thức cũng chưa hoàn toàn hồi phục.
Dẫu vậy, sau những ngày đầu hoảng loạn, giờ đây khi phải đối mặt với vô vàn rắc rối chồng chất, cô đã bình tĩnh trở lại.
Và đến phòng Takuto mỗi ngày giờ đây không chỉ đơn thuần là vì lo lắng.
"Aaa… em không muốn làm việc nữa đâu Takuto-sama ơi… Làm việc đầu óc thật mệt mỏi… Ngài đúng là thiên tài mới nghĩ ra được chiến lược hay đến thế…"
Atou nói rồi lao lên giường như một đứa trẻ, lăn qua lăn lại trong bộ drap thơm mùi phấn.
Giường của đức vua, tất nhiên phải là loại cực đại, không khác gì một chiến trường mềm mại.
Chỉ với một cô gái lăn lộn như thế thì chẳng ảnh hưởng gì đến người đang ngủ cả.
Thông thường thì hành động đó quả là không có chút lễ nghi nào, nhưng hiện giờ khi Takuto chưa thể phản ứng thì Atou lại táo bạo hơn thường lệ.
Mang danh là "xác minh tình trạng sức khỏe", cô hoàn toàn thả mình trong "hương vị của Takuto".
"Mà cái thằng lừa đảo đó! Rốt cuộc đang tính giở trò gì chứ!? Tạo ra tôn giáo thờ phụng Takuto-sama thì cũng được thôi, nhưng có biết ưu tiên là gì không hả!?"
Vào lúc này, việc quan trọng nhất mà mọi anh hùng mà không, toàn thể dân chúng Mynoghra cần làm là hỗ trợ hồi phục cho Takuto.
Atou cũng không ngừng tự hỏi liệu bản thân còn có thể làm gì hơn nữa.
Cô càng nghĩ thì lại càng thấy hành động của Vittorio thật khó hiểu và lệch lạc.
"Sắp tới mình phải đi chất vấn hắn nữa chứ, chán chết được… Thôi thì nạp 'Takuto-sama nguyên chất' vào người cho bình tĩnh lại đã vậy… Sâu một hơi… haaa… ừm… mùi hương này… dễ chịu ghê… nằm thế này cả ngày cũng được luôn…"
Không ai nhìn thấy.
Ngay cả Takuto cũng chẳng thể phản ứng.
Thế nên Atou cứ thế mà vùi mặt vào ga trải giường, hít hà đến ngẩn ngơ.
Rồi cô bắt đầu lim dim…
…nhưng chợt nhớ ra điều gì đó, Atou bật dậy khỏi giường.
"Không được! Không thể để bản thân lười biếng như thế này! Nếu không có mình thì Mynoghra sẽ tiêu tùng mất! Thằng biến thái lừa đảo kia sẽ mặc sức nghịch ngợm và biến đất nước thành cái nơi kỳ quái không ra đâu vào đâu mất! Và người duy nhất có thể ngăn chuyện đó… chính là Atou, cánh tay phải chân chính của Takuto-sama!"
Nắm chặt tay, phồng má thở hồng hộc, cô lại bừng bừng khí thế.
Còn vô số việc phải làm, và khoảng thời gian ngắn ngủi được ở bên Takuto cũng đủ để cô nạp lại năng lượng.
Tình hình Mynoghra chưa hề khả quan, và những nỗ lực của cô chính là con đường dẫn tới tương lai.
Nghĩ thế, Atou quay người lại để khắc ghi gương mặt chủ nhân vào trái tim mình.
"Tất cả hy vọng đều đặt vào sự cố gắng của em! Đúng không nào, Takuto-sama ơi~!"
Thế nhưng…
"…P-phải rồi, Atou."
"――Hể?"
Ánh mắt Takuto đầy dịu dàng nhưng cũng có phần khó xử lặng lẽ chạm vào mắt cô.
"Ah, ể? ủa, hảả!?"
Atou đông cứng.
Không phải ảo giác.
Không phải mơ.
Không phải trí tưởng tượng hay giấc mộng ngọt ngào.
Đôi mắt sáng với ý chí mạnh mẽ kia đúng là của Takuto, và cậu đang nhìn cô, người vừa mới lăn lộn như điên trên giường mình bằng ánh mắt hơi bất lực.
"Chào buổi sáng. Xin lỗi vì đã để em lo lắng."
Chỉ với câu nói đó, Atou liền đỏ bừng mặt vì xấu hổ khi nhớ lại những gì vừa mới làm.
Cô lắp bắp định nói gì đó để chống chế, nhưng rồi lập tức rạng rỡ vì vui mừng khi thấy Takuto đã hoàn toàn tỉnh táo.
Và cuối cùng—
"Vittorio bắt nạt emmmmmmm!!"
"A… ahahahaha…"
Như thể bao nhiêu cảm xúc dồn nén trong suốt thời gian qua đều vỡ òa, Atou bật khóc rồi lao vào lòng Takuto.
Người ta vẫn bảo, khi một người chịu quá nhiều áp lực và căng thẳng, tâm lý sẽ tự tìm cách bảo vệ bằng cách… trở lại như trẻ con.
Nhìn vào Atou lúc này, dường như đúng là như vậy thật.
Ngay cả Takuto cũng chẳng biết nên xử lý ra sao.
Vừa mới tỉnh dậy mà đã gặp cảnh này thì quả thật là… bối rối vô cùng.
Và thế là—
Takuto chỉ còn biết cười khổ trước bộ dạng hoàn toàn không giống một "anh hùng" chút nào của Atou.
………
……
…
Sau khi dỗ dành được Atou đang sụt sịt nước mắt, Takuto cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Việc triệu hồi Vittorio, dù là vì cậu, rõ ràng cũng là một gánh nặng quá lớn với Atou.
Takuto hiểu điều đó, nhưng chính cậu cũng không biết phải làm gì ngoài việc dịu dàng xoa dịu cô.
Khoảng vài phút sau, khi đã trấn tĩnh lại, Atou vội quay sang xác nhận tình trạng của chủ nhân.
"Takuto-sama! Ngài… ngài vẫn ổn chứ!? Lỡ như… ngài lại trở về trạng thái như trước thì em… em sẽ…"
Niềm vui hội ngộ đã lấn át mọi thứ, khiến cô tạm quên đi vấn đề trọng yếu nhất hiện tại:
Sức khỏe của Takuto.
Lúc này, trông cậu có vẻ tỉnh táo, nhận thức đầy đủ, trí nhớ cũng trở lại.
Tuy nhiên—
Chẳng ai biết tại sao Takuto lại mất trí nhớ.
Cũng không ai biết lý do khiến cậu khôi phục lại ý thức.
Lo lắng cho sự an toàn của Takuto, đối với Atou, là chuyện đương nhiên và cũng là điều quan trọng nhất lúc này.
"Ừ, yên tâm đi. Về sức khỏe thì không sao đâu. Cũng còn một vài điểm chưa ổn hẳn, nhưng chắc sẽ không rơi vào tình trạng như trước nữa đâu. Mà quan trọng hơn… khoảng thời gian ta mất trí nhớ, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"…Vâng, em hiểu rồi. Vậy thì, em sẽ tường trình lại toàn bộ những gì đã diễn ra trong thời gian đó, thưa đức vua."
Dù trong lòng vẫn còn chút vướng bận, Atou vẫn đè nén cảm xúc ấy xuống và gật đầu.
Takuto vốn là người hiền lành, nhưng một khi đã nói “ổn” thì dù có gặng hỏi thêm cũng chỉ bị đánh trống lảng.
Rõ ràng là có điều gì đó, nhưng cả hai đã bên nhau quá lâu để cần phải nói ra hết mới hiểu được nhau.
Cô quyết định gác lo lắng sang một bên, tập trung hồi tưởng lại từng chi tiết để không bỏ sót điều gì trong báo cáo.
Từ lúc Takuto rơi vào trạng thái mê man.
Từ khi Vittorio được triệu hồi và bỏ đi không rõ lý do.
Takuto lặng lẽ lắng nghe.
Gương mặt cậu hầu như không thay đổi, chỉ đôi khi hơi liếc mắt sang chỗ khác như đang suy nghĩ gì đó.
Nhìn cậu như vậy khiến Atou thấy nhẹ nhõm phần nào, vì trông chẳng khác gì dáng vẻ thường ngày mỗi khi suy luận chiến lược.
Rồi cuối cùng, Takuto chậm rãi ngồi dậy, vươn vai, duỗi lưng một cái rồi nói:
"Vậy ra là thế à… Vittorio… Ừm, cũng như dự đoán thôi."
Chỉ một câu đó, đủ để Atou hiểu tất cả.
Takuto đã đoán trước hết rồi.
Việc Vittorio được triệu hồi nằm trong kế hoạch của cậu.
Và thậm chí cả tình huống này cũng đã được cậu tính toán từ trước.
"Lẽ nào… người đã đoán được cả chuyện… em sẽ nhờ đến Vittorio sao!?"
"Ừ. Nó là một trong những khả năng ta đã lường trước. Với em, đó chắc là quyết định rất khó khăn, đúng không? Cảm ơn em."
"K-không cần cảm ơn gì đâu ạ!"
Atou quýnh quáng xua tay đáp lại.
Chỉ hai chữ “cảm ơn” thôi cũng đủ khiến mọi gánh nặng cô gánh chịu bấy lâu trở nên xứng đáng.
Khoảng thời gian vừa qua là chuỗi ngày đầy giận dữ, lo âu và đấu tranh.
Nhưng giờ đây, tất cả như hòa vào dòng cảm xúc hạnh phúc và mãn nguyện.
Takuto vẫn là Takuto.
Người mà cô trung thành và kính yêu hơn bất kỳ ai.
Thì ra quyết định mà cô từng đau đáu là tìm đến Vittorio để cầu cứu thật ra đã nằm trong tính toán của Takuto từ đầu.
Thậm chí cả những hành động kỳ quặc khó hiểu của Vittorio cũng đều nằm trong kế hoạch.
Mà mọi chuyện cũng đã cho thấy điều đó.
Takuto đã tỉnh lại.
Một kết quả rõ ràng và không thể chối cãi.
Dù không biết chính xác Vittorio đã dùng cách gì để làm được điều ấy, nhưng chắc chắn đó là một âm mưu cực kỳ phức tạp mà cô khó lòng tưởng tượng nổi.
Cô không muốn thừa nhận, nhưng trí tuệ của Vittorio, kẻ đã tạo ra kỳ tích quả thực là hàng thật.
Nhưng hơn cả thế… chính Takuto mới là người khiến cô khâm phục nhất.
Bởi vì kể cả một tên lừa đảo thâm hiểm như Vittorio cũng không thoát khỏi tay cậu.
Takuto đã tính được tất cả.
Niềm vui, sự khâm phục, lòng biết ơn, cả sự phấn khích của Atou giờ đang đạt đến đỉnh điểm.
Mọi chuyện đều theo đúng kế hoạch.
Giờ chỉ cần gọi tên lừa đảo kia ra đây và để Takuto thay cô mắng cho một trận là xong!
Trong đầu Atou đã bắt đầu tưởng tượng ra cảnh cô đứng cười đắc thắng bên cạnh khi Takuto nghiêm mặt quở trách Vittorio.
(Thật không ngờ, mới vài ngày trước mình còn đau đầu vì cái tôn giáo kỳ cục do hắn bày ra. Mà đúng là cái tên thì chẳng ra làm sao, nên mình tạm thời đặt lại tên chính thức là 'Tà Giáo Ira' cho nghiêm chỉnh chút. Mà khoan… lẽ nào ngay cả chuyện đó cũng nằm trong kế hoạch của Takuto-sama!?)
Atou không giấu được sự hào hứng.
Cô nhảy cẫng lên tại chỗ như trẻ con, đôi mắt sáng rực, tâm trí tràn ngập cảm giác hạnh phúc.
Tất cả đều là những mảnh ghép trong chiến lược đại tài của Takuto, người đang đứng đầu bảng xếp hạng thế giới trong Eternal Nations!
"Tuyệt vời quá, Takuto-sama! Ngài thật là phi thường! Có thể vạch ra được cả phương án để hồi sinh từ tình trạng đó… đúng là quá sức tưởng tượng với em luôn ấy! Đúng là vị vua đứng đầu bảng xếp hạng thế giới 'Eternal Nations'! Em hoàn toàn tâm phục khẩu phục!"
"Hahahah, đừng nịnh quá Atou. Dù sao thì… lần này ta cũng khá liều. Với lại, cũng đã phải nhờ đến Vittorio đấy thôi."
"Nhưng mà! Đó cũng nằm trong kế hoạch của Takuto-sama đúng không ạ!? Hắn đúng là thằng lừa đảo đáng ghét, nhưng bị điều khiển như con rối trên lòng bàn tay ngài thì đúng là nực cười không chịu nổi luôn ấy! Lúc hắn dựng lên cái giáo phái dở hơi để tổ chức mấy cái nghi lễ bí ẩn ca ngợi 'Vị thần Takuto-sama cực kỳ vĩ đại' thì em đã nghi rồi… Hóa ra là cũng nằm trong tính toán của ngài sao!?"
Atou càng nói càng phấn khích, bắn ra một tràng như súng máy.
Takuto mà, chắc chắn cậu sẽ gật đầu khẳng định như mọi khi thôi—
…Hoặc là không.
"Khoan, cái gì cơ? Hắn làm gì cơ?"
"…Ơ?"
Nét mặt Takuto lập tức chuyển sang nghiêm túc.
Không có dấu hiệu đùa cợt nào.
Atou sững người trong chốc lát, rồi bắt đầu hoang mang.
Thái độ của Takuto, người mà hiếm khi nào để lộ cảm xúc khi bàn chuyện chiến lược lại lộ rõ vẻ bối rối.
"Là… cái giáo phái ca ngợi 'Vị thần Takuto-sama cực kỳ vĩ đại'… đó ạ…"
"Thật luôn hả…"
"……"
"……"
Sự im lặng kéo dài đủ để cả hai bình tĩnh suy nghĩ lại mọi thứ.
Rồi cuối cùng—
(Chẳng lẽ… mọi chuyện… đang đi chệch hướng nghiêm trọng?)
Takuto và Atou sau bao tháng ngày chia cách và thử thách cuối cùng cũng tái ngộ.
Thế nhưng trong khoảnh khắc ấy, cả hai đồng loạt cùng nghĩ về một điều đáng ngờ…
Là hiện tại, vẫn chưa ai biết được rốt cuộc Vittorio đã dùng thủ đoạn gì để tạo nên kỳ tích kia.